“Vương Tuệ, chuyện này không liên quan đến cậu”, Lâm Vũ cười với Vương Tuệ để không làm cô lo lắng.
Ngay sau đó, Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn Tuệ Tuệ.
"Tuệ Tuệ, những gì cậu biết chưa chắc đã phải là sự thật.
Nể tình Vương Tuệ, lần này tôi không so đo với cậu nhưng cậu nhớ đấy.
Giương cái mắt chó lên trông mặt mà bắt hình dong chỉ làm cậu gặp xui xẻo thôi", Lâm Vũ lạnh lùng nói.
Sau khi bỏ lại câu nói đó, Lâm Vũ xoay người trở về chỗ ngồi.
"Xì, tôi mà cần cậu lên lớp sao? Thằng kiết xác đòi ăn thịt thiên nga!", Tuệ Tuệ tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Vũ ngồi về chỗ của mình.
“Lâm Vũ, thực sự xin lỗi.
Tôi muốn nói đỡ cho cậu vài câu thế mà cuối cùng lại làm mọi chuyện rối tung lên”, cậu mập trông có vẻ tội lỗi.
“Không sao, chuyện này không thể trách cậu được”, Lâm Vũ vỗ vỗ vai cậu mập.
"Lâm Vũ, tức chết đi được.
Những người này dám nói thế với cậu, còn dám khinh thường cậu, sao cậu không ra mặt dưới thân phận là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh để hù chết bọn họ đi!", cậu mập tức giận thay cho Lâm Vũ.
Lâm Vũ lắc đầu: "Nếu bây giờ tôi nói tôi là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, họ có tin không? E rằng họ sẽ chế giễu nhiều hơn, còn nói rằng tôi đang khoác lác ấy chứ".
Lâm Vũ chưa bao giờ tiết lộ thân phận của mình trong lớp, sau khi xử lý Trương Hổ lần trước.
Trương Hổ biết thân phận của Lâm Vũ, nhưng hắn đã chuyển trường rồi, hắn không nói danh tính của Lâm Vũ cho bất cứ ai trong lớp.
Thực ra cậu mập muốn Lâm Vũ nói rõ thân phân của mình cho những người trong lớp để mọi người không coi thường Lâm Vũ, nhưng Lâm Vũ không làm vậy.
“Đúng nhỉ, cậu quả là suy nghĩ thấu đáo”, cậu mập như hiểu ra gật đầu lia lịa.
"Tuy nhiên, tôi quyết định không tiếp tục chịu nhịn thế nữa.
Hổ không thị uy chúng lại tưởng mình là mèo bệnh", Lâm Vũ nheo mắt nói.
Chuyện vừa xảy ra làm cho Lâm Vũ có chút tức giận, cũng làm cho Lâm Vũ hiểu được việc khiêm tốn quá cũng không được!
Cậu mập lại gật đầu một cái: "Đúng, đúng, đúng! Lâm Vũ, cậu không nên khiêm tốn nữa.
Dùng thân phận của mình để hù chết những kẻ coi thường mình đi!"
...!
Trước giờ học buổi chiều, cố vấn đến lớp và thông báo sắp đến ngày hội thanh niên, đồng thời đề nghị mọi người tập trung ăn uống để nâng cao tình thân giữa các lớp rồi giao vấn đề này cho lớp trưởng Vương Tuệ.
...!
Năm giờ ba mươi chiều, ở cổng trường.
Tất cả học sinh trong lớp đều tập trung tại đây.
“Các bạn, chúng ta đi ăn ở nhà hàng nào đây nhỉ? Chúng ta bỏ phiếu quyết định đi”, lớp trưởng Vương Tuệ hỏi.
"Đến buffet Cửu Cửu đi.
Ở đó giá cả phải chăng.
Ngoài ra món ăn còn rất đa dạng nữa", Tuệ Tuệ nói.
Ngay Tuệ Tuệ vừa dứt lời, nhiều học sinh trong lớp đã hưởng ứng ngay lập tức.
"Đúng đúng! Cửu Cửu được đấy".
"Điều quan trọng là giá cả phải chăng, nhân dân tệ một người".
...!
Liên hoan kiểu này ai cũng phải tự trả tiền, phải cân nhắc túi tiền của mình, tất nhiên họ sẽ chọn nơi tương đối bình dân, giá cả kiểu này cũng phù hợp với túi tiền của sinh viên đại học.
Thấy nhiều người đồng tình như vậy, Vương Tuệ nói: "Được.
Vậy đi buffet Cửu Cửu đi".
Đúng lúc này, một giọng nói phá đám vang lên.
"Buffet Cửu Cửu á? Bình dân quá!"
Các học sinh nghe xong câu này, đều nhìn về phía phát ra âm thanh, đập vào mắt họ lại chính là Lâm Vũ.
Vương Tuệ cũng nghi ngờ nhìn Lâm Vũ, tự hỏi tại sao Lâm Vũ lại đột nhiên nói ra lời này.
"Lâm Vũ, cậu đang nói cái gì vậy? Cái loại cậu mà cũng nói được câu buffet Cửu Cửu bình dân quá à?", Tuệ Tuệ chế nhạo.
Nhiều bạn trong lớp cũng che miệng cười, một thằng kiết xác lại cho là buffet Cửu Cửu quá bình dân?
"Không phải sao? Giá tệ một người, quá bình dân, không xứng với tôi", Lâm Vũ nhẹ giọng nói.
"Phụt!"
Nghe xong lời này, mọi người trực tiếp cười rộ lên.
"Lâm Vũ, cậu còn cần thể diện không? Phải là cậu quá bần, không xứng với buffet Cửu Cửu mới đúng đấy!", Huệ Huệ chế nhạo.
Một cậu trai tóc đỏ cũng lên tiếng: "Lâm Vũ, cậu bảo Cửu Cửu quá bình dân thế cậu nói xem, đến nhà hàng nào mới xứng với cậu hả?"
Cậu trai có mái tóc đỏ này là đàn em trước đây của Trương Hổ.
"Nhà hàng năm sao thì không nói tới.
Nếu ở gần trường học, ít nhất cũng phải ở Thịnh Diên", Lâm Vũ nhẹ giọng nói..