Một tuần sau, Đông Quân Phủ, phòng chế tác Hồn Đạo Khí.
Thế Hoa ở trên bàn, tay cầm bút máy cùng dụng cụ đo đạc mà phác hoạ thứ gì ở trên giấy.
Bỗng dưng hắn khựng bút lại, như cảm nhận được thứ gì mà mỉm cười, sau đó quỷ dị mà biến mất khỏi chỗ ngồi của mình.
Mà ở trong một góc tối, một bóng đen đang ở một bên ẩn nấp mà quan sát thấy Thế Hoa biến mất thì nổi lên lòng nghi ngờ.
"Hắn đi đâu rồi?"
Ngay lập tức bóng đen kia thấy bản thân mình mất cân bằng, cả người được ôm theo kiểu của công chúa.
"Chào mừng trở về nhà, Tuyết nhi của ta."
Hai tay của Thiên Nhận Tuyết ngay lập tức ôm lên cổ của Thế Hoa, ngữ khí hờn trách nói.
"Ngươi thật là, ta đang muốn gây bất ngờ mà..."
Nàng vốn còn nghĩ tu vi tăng cao rồi thì còn có thể hù hắn một cái đâu, ai ngờ vừa vào một cái liền bị phát hiện.
Thế Hoa lúc này tương kế tựu kế, làm một bộ khó xử nói.
"Ngạch, ta đúng là có hơi hấp tấp rồi."
"Không thì để chuộc lỗi, ta hôn ngươi một cái, coi như là ta đền bù lỗi lầm vậy."
Thiên Nhận Tuyết lúc đầu còn tưởng Thế Hoa sẽ dỗ dành nàng, nhưng nghe đến về sau thì tỏng lòng bỗng dưng không hiểu được mà trở nên hốt hoảng, nhưng vẫn phản bác lại.
"Cái gì mà đền bù lỗi lầm, cái này rõ ràng là ngươi chiếm..."
Thế Hoa làm sao mà đợi nàng từ chối, đầu liền đã hạ xuống.
"Ô...ô...ô..."
Cảm nhận được sự thân thuộc vừa mềm mại vừa bá đạo kia, Thiên Nhận Tuyết mặc dù muốn đánh vào ngực Thế Hoa nhưng cũng không dám buông tay ra khỏi cổ hắn.
Sau nhiều lần bị Thế Hoa đánh kích thì rất nhanh liền phối hợp theo, trong lòng thầm nghĩ thật đúng là một cái oan gia.
...
Sau phút triền miên thì Thế Hoa mới buông tha đôi môi của Thiên Nhận Tuyết.
Hắn trở lại bàn làm việc mà đặt nàng ở trên đùi, ôm người của nàng vào lòng mà thủ thỉ.
"Hai tháng không gặp, ta rất nhớ ngươi a Tuyết nhi."
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì chút oán khí còn lại ngay lập tức tiêu tán, không khỏi mềm lòng dựa vào ngực của hắn, khẽ nói.
"Ân, ta cũng nhớ ngươi, Thế Hoa."
Hai người bọn họ mới xác nhận quan hệ chưa bao lâu thì liền đã tách nhau tháng, nói không nhớ nha đó là giả.
Tuy nói với người bình thường hai tháng chẳng là bao lâu, nhưng với bọn hắn mà nói mỗi ngày không gặp nhau đều như kéo dài cả nghìn thu.
Câu "Thời gian mang tính tương đối." được áp dụng trong trường hợp này không thể nào phù hợp hơn.
Nên mới nói, đầu óc của người yêu nhau chẳng có người bình thường có thể nào hiểu được.
Ánh mắt của Thiên Nhận Tuyết lúc này vô tình va vào hai tờ giấy phác thảo mà Thế Hoa lúc nãy đang làm việc.
Tuy trong lòng không khỏi tò mò, nhưng vẫn nhìn về phía Thế Hoa mà nhu mì nói.
"Thế Hoa, ta xem được chứ?"
"Ân, ngươi cứ xem đi." Thế Hoa thấy ngữ khí của nàng mềm yếu như vậy thì cảm giác bảo vệ không khỏi tăng cao, gật đầu đồng ý rồi không khỏi đem nàng ôm sát vào lòng mình.
Một Thiên Nhận Tuyết yếu đuối mềm mại đúng là điểm yếu chí mạng với Thế Hoa, hận không thể đem nàng ôm nhập vào cơ thể của mình mà bảo vệ nàng khỏi hết thảy khỏi những thứ xấu xa trên thế giới này.
Thiên Nhận Tuyết cảm nhận được cánh tay của Thế Hoa siết chặt hơn một chút thì không khỏi trong lòng hiện lên nhàn nhạt hạnh phúc, nàng cầm hai tờ giấy lên mà bắt đầu nhìn kỹ chi tiết bên trên.
Tờ giấy đầu tiên là một cái thiết kế Hồn Đạo Khí hình người rất khổng lồ, kích cỡ vậy mà cao đến m.
Mặc dù không hiểu nhiều về Hồn Đạo Khí, nhưng lúc trước khi cùng Thế Hoa nói chuyện cũng được phổ cập một chút kiến thức về mảng này nên cũng hiểu được một hai.
Nhìn bên trên chi chít các loại các phụ kiện cùng trận văn ở bên trên thì Thiên Nhận Tuyết cũng biết được thứ này không đơn giản, phẩm cấp cũng phải từ cấp trở lên.
Tờ thứ hai cũng có là một Hồn Đạo Khí hình người, nhưng lại giống một bộ giáp hơn, bao gồm bộ phận là buộc tóc, giáp đầu, giáp ngực, thắt lưng, giáp hai vai, giáp hai cánh tay, giáp bắp đùi cùng giáp hai bắp chân.
"Cơ Giáp? Đấu Khải?" Thiên Nhận Tuyết lẩm bẩm đọc hai cái tên trên giấy, nhìn một lúc thì hỏi Thế Hoa.
"Thế Hoa, thứ này nhìn không giống với những gì mà Diệp Giáo Tông hay chế tác a?"
Thế Hoa gật đầu, giải thích.
"Hai thứ này là công trình riêng của ta, không nằm trong giáo trình Hồn Đạo Khí đương đại mà Diệp tỷ biết được."
"Nói cách khác hai thứ này là tự ngươi sáng tạo ra sao?" Thiên Nhận Tuyết nắm ngay vào trọng điểm.
Thế Hoa nghe vậy thì sững sờ một chút, nhưng vẫn đồng ý với thuyết pháp này.
"Nói vậy cũng không sai."
Tuy nói hai vạn năm sau hai thứ này sẽ xuất hiện, nhưng bên cạnh những thứ cơ bản như tên tuổi cùng phân cấp ra thì Thế Hoa đều chẳng biết được gì, tất cả đều phải tự mày mò từ đầu nên nói sáng tạo cũng không sao.
"Vậy có thể nói cho ta một chút về công dụng của nó sao?" Thiên Nhận Tuyết với đồ của bạn trai mình làm ra rất có hứng thú.
Thế Hoa nghe vậy thì điều chỉnh lại tư thế, cầm tờ giấy thiết kế Cơ Giáp lên giải thích.
"Cơ Giáp thứ này ta chế tạo ra chỉ có hai mục đích, đó chính là vừa bảo vệ Hồn Sư vừa tăng cường khả năng chiến đấu của họ."
"Ở Đấu La Đại Lục Vũ Hồn tuy đa dạng nhưng phần lớn tất cả đều không phải là toàn diện.
Thuần Mẫn Hệ thiếu khả năng công kích cùng phòng ngự, Khống Chế Hệ thiếu tốc độ cùng chiến lực, Phụ Trợ Hệ thiếu thì cả ba thứ trên đều thiếu."
"Nên Hồn Đạo Khí ra đời là để bù đắp vào những thứ điểm yếu này."
"Mà Cơ Giáp này không chỉ có khả năng bù đắp điểm yếu này của Hồn Đạo Khí, mà còn có khả năng khiến cho Hồn Sư bộc phát ra chiến lực vượt qua tu vi của mình, cũng có thể nói là vượt cấp chiến đấu."
"Vượt cấp chiến đấu? Cụ thể là vượt bao nhiêu cấp?" Thiên Nhận Tuyết đối với cái này rất hứng thú.
Phải biết Hồn Sư vượt cấp chiến đấu ở Đấu La Đại Lục cũng không nhiều, trừ khi ngươi có Vũ Hồn cực kỳ cường đại để tăng phúc cho bản thân.
Hồn Đạo Khí thôi cũng đã cải thiện được rất nhiều, vậy Cơ Giáp tăng lên sẽ là bao nhiêu?
"Bao nhiêu cấp sao? Nếu như phàm nhân sỡ hữu cho mình được một bộ Cơ Giáp đủ mạnh cùng tích trữ đủ lượng Hồn Lực (dùng Hồn Đạo Khí tích trữ) thì tuỳ vào cấp độ của Cơ Giáp mà có thể bộc phát sức mạnh của một Đại Hồn Sư, Hồn Tôn, Hồn Tông hoặc ngay cả Hồn Vương."
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì che miệng kinh ngạc.
"Thế Hoa, ngươi nói là sự thật?"
"Tuy bây giờ chỉ là trên lý thuyết nhưng trên thực tế vẫn làm được." Thế Hoa gật đầu.
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì không khỏi hô hấp dồn dập.
Nếu như một phàm nhân nắm được Cơ Giáp có thể được tăng phúc nhiều như vậy, thế thì Hồn Vương, Hồn Đế hay Hồn Thánh sử dụng thì chẳng phải là có thể được tăng phúc đến mức độ của Hồn Đấu La hoặc thậm chí Phong Hào sao.
Thế Hao nhìn mặt của nàng thì liền hiểu nàng nghĩ gì, nói.
"Ngươi nghĩ không sai, Cơ Giáp thực sự có thể tăng phúc đến tận những cấp cao hơn nữa."
"Nhưng Cơ Giáp có hai điểm yếu.
Một là nó tăng phúc có hạn, như một phàm nhân không thể nào nắm giữ sức mạnh của Hồn Đấu La hặc Phong Hào Đấu La được.
Hai là kích cỡ của nó rất lớn, rất dễ bị tấn công."
"Nên đối với những thiên tài như chúng ta mà nói, Cơ Giáp không phải là thứ chúng ta nhắm đến, mà là Đấu Khải."
Thế Hoa cầm lên một tờ còn lại, tờ giấy này là tờ mà Thế Hoa đang phác thảo lúc nãy, chỉ vào nói.
"Đấu Khải là một dạng Cơ Giáp cao cấp.
Không những nhỏ gọn, công năng siêu việt hơn, mà còn có thể dung nhập vào cơ thể của chúng ta."
"Dung nhập vào cơ thể của chúng ta? Giống Hồn Cốt sao?" Thiên Nhận Tuyết nói.
"Giống Ngoại Phụ Hồn Cốt thì đúng hơn, bởi chúng ta có thể cải tiến Đấu Khải của bản thân lên đến cấp độ cao hơn.
Mà phẩm cấp của nó khi cao đến một mức độ nhất định thì có thể so sánh với Thần Khí, hơn nữa còn sinh ra linh trí của bản thân."
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy tuy nhận được ấn tượng tương đối sâu sắc nhưng cũng có chút nghi ngờ.
"Đấu Khải này kinh khủng như vậy? Thế Hoa, ngươi chắc ngươi làm được chứ?"
Tuy nói công năng của Cơ Giáp cùng Đấu Khải rất doạ người, nhưng cũng vì vậy mà việc chế tạo thứ này hẳn cũng không dễ dàng như vậy.
Nhất là Đấu Khải, muốn đạt đến mức độ của Thần Khí lại càng là giống như nói đùa.
Trên đại lục bây giờ có bao nhiêu Thần Khí?
Thần Khí hiếm như vậy không chỉ là do nguyên liệu chế tác khan hiếm, mà còn phải dùng Thần Lực ôn dưỡng trong một khoảng thời gian dài để từ phàm phẩm biến hoá thành Thần Khí, mà Thần Lực cũng chỉ có Thần mới có được.
Thiên Nhận Tuyết cho dù thân mang trong mình song Thần Khảo cũng không nghĩ đến việc bản thân tự tạo ra một cái Thần Khí khác.
Phải biết Thiên Sứ Thánh Kiếm của Thiên Sứ Thần đã đi theo Thiên Sứ Thần gần năm, đến khi nàng đăng Thần thì Thiên Sứ Thánh Kiếm mới thành Thần Khí.
Chỉ như vậy thôi thì cũng hiểu được tạo Thần Khí có bao nhiêu khó khăn.
Nên cho dù là rất là yêu Thế Hoa, nhưng Thiên Nhận Tuyết cũng không quá tin tưởng Thế Hoa có thể làm được.
Thế Hoa nghe vậy cũng không thẹn quá hoá giận hay cái gì, dù sao nếu là người khác nghe cũng là nói hắn điên rồi.
Hắn đặt hai tấm bản vẽ xuống, vòng tay qua eo của nàng mà nói.
"Nam nhân ai lại nói bản thân không làm được điều gì."
"Hơn nữa ngay cả việc khó khăn nhất trên thế gian này ta cũng đã làm được thì việc chế tạo những thứ này với ta mà nói cũng chỉ là tốn thêm một chút thời gian mà thôi."
Trái tim của Thiên Nhận Tuyết sau khí nghe vậy không khỏi đập mạnh hơn, mặc dù biết ý của Thế Hoa là gì nhưng vẫn giả bộ không biết mà hỏi.
"Việc...việc khó khăn nhất mà ngươi nói là gì?"
Thế Hoa thâm tình mà nhìn nàng nói.
"Còn không phải là có được ngươi đi, Tuyết nhi của ta."
Thiên Nhận Tuyết mặc dù đã đoán trước được những đến khi nghe được thì cả mặt mũi đều hồng cả lên, như thể là uống một chén rượu mật vậy.
"Xì, đúng thật là một cái miệng ba hoa đâu."
Thế Hoa thấy Thiên Nhận Tuyết bây giờ đã khả ái quá mức cho phép rồi, trong lòng không khỏi rục rịch một vài ý niệm xấu xa.
Hắn dùng giọng trầm tính của mình gọi tên nàng.
"Tuyết nhi."
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì cơ thể run lên, áng hồng trên mặt tuy vẫn chưa rút đi được nhưng vẫn ra vẻ cảnh giác nói.
"Thế Hoa, như...như thế nào?"
"Ta như thế nào ngươi còn không hiểu sao?" Thế Hoa liếm môi một cái.
"Ngươi, không được, chúng ta mới vừa...!Hôn rồi, không cho phép nữa." Thiên Nhận Tuyết ngay lập tức che miệng của mình.
Nếu như để Thế Hoa muốn làm gì với nàng cũng được thì không phải là giá trị của nàng sẽ bị hạ thấp sao?
Đến lúc đó Thế Hoa chán nàng rồi thì nàng phải làm sao đây?
Thiên Nhận Tuyết tất nhiên là sẽ không để chuyện đó xảy ra, nên tiếp xúc có hạn mới là cách tốt nhất.
"Thêm một cái nữa thôi, được không?" Âm thanh từ tính của Thế Hoa đánh vào tai của nàng, luồng nhiệt khí ẩm ướt không khỏi làm vùng tai vốn nhạy cảm không khỏi nóng lên.
"Không...không được." Thiên Nhận Tuyết vẫn cố gắng chống cự, nàng mới không để cho Thế Hoa muốn làm gì thì làm đâu.
"Vậy được rồi, ngươi không cho ta hôn thì hôm nay cùng ta đi ngủ trưa thay thế cũng được." Thế Hoa thấy vậy thì tà mị cười, ngay lập tức ôm Thiên Nhận Tuyết vào phòng ngủ.
Nếu nàng đã né hang hổ thì hắn sẽ cho nàng vào đầm rồng vậy, cỡ nào hắn cũng là người có lợi.
"Không, không, ta cho ngươi hôn, đừng vào phòng ngủ..."
"Tuyết nhi à, ngươi còn không hiểu ta sao?"
"A?"
"Ta cả hai đều muốn, nên nếu đã không chống cự được thì không bằng tận hưởng a."
Thiên Nhận Tuyết: "..."
Kế hoạch của nàng chưa kịp thực hiện vậy mà tiêu tan rồi sao?
...
Buổi chiều, phòng ngủ.
Thế Hoa nhìn Thiên Nhận Tuyết nằm trong lòng của mình đang say giấc nồng thì không khỏi mỉm cười.
Vị tiểu thư này cũng là gấp rút trở về Vũ Hồn Thành nên bây giờ mới ngủ li bì như thế này.
Nhớ đến nàng làm một bộ bị khi dễ kia thì Thế Hoa không khỏi cảm thấy có chút tội lỗi.
Kế hoạch của nàng Thế Hoa cũng đoán được một hai.
Đôi khi trong lòng cũng tự nhủ là thuận theo ý nàng nhưng mỗi lần nhìn kiều nhan này thì ai lại có thể kìm lòng được đây?
Mà cái chính cái kiểu phản kháng của nàng cũng rất giống nũng nịu, hoàn toàn không ra sức nên Thế Hoa mới toàn lực đánh chiếm.
"Lần sau ta sẽ nhường ngươi."
Tuy là trong lòng tự nhủ như vậy thế nhưng chính Thế Hoa cũng chẳng tin được bản thân mình.
Dù sao có những thứ thà không làm, một khi đã làm thì sẽ có nhiều lần khác.
Hắn một ngày không cưỡng hôn Thiên Nhận Tuyết đã là kỳ tích rồi.
Lúc này một sợi tóc màu vàng của nàng rơi trên cánh mũi, Thế Hoa thấy thế thì vén nó qua sau tai của nàng.
Nhưng Thiên Nhận Tuyết đã bị sợi tóc này đánh thức, mi mắt khẽ động, ngâm khẽ một tiếng.
"Ân--" Sau đó mở mắt ra, cặp mắt mông lung lúc này nhìn thấy Thế Hoa thì giang tay ra, mềm mại nói.
"Ôm ta."
Thế Hoa tất nhiên nhận lệnh thì nào có ý từ chối, cánh tay kéo lại ôm nàng vào lòng.
Thiên Nhận Tuyết nhận được khí tức ấm áp thì điều chỉnh cơ thể thoải mái rồi nằm trong lòng của Thế Hoa, cả hai cứ như vậy tầm phút thì nàng mới mở miệng hỏi.
"Thế Hoa, mấy giờ rồi?"
"Khoảng giờ, thế nào?"
" giờ rồi sao? Ta phải về nhà một chuyến để báo cho phụ mẫu của mình một chuyến." Thiên Nhận Tuyết ngồi dậy, ưỡn người một cái rồi nói.
"Ngươi trước đó chưa về sao?" Thế Hoa nghe vậy thì bất ngờ hỏi.
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì chu miệng nói.
"Đúng vậy, ta là qua chỗ ngươi đầu tiên.
Thế nào? Người trách ta sao?"
Thế Hoa thấy nàng sinh khí thì ôm nàng nói.
"Ta làm sao nỡ trách cứ ngươi, chỉ là không ngờ ta trong lòng Tuyết nhi lại quan trọng như vậy đâu?"
Thế Hoa với việc này vừa cảm động vừa có chút dở khóc dở cười, nếu lỡ như Thiên Tầm Tật cùng Lưu Nhược Thuỷ biết được thì sẽ như thế nào.
Có khi hắn sẽ bị ghim trong một khoảng thời gian a?
"Nhưng mà có lẽ ngươi về không được đâu."
"Tại sao ta lại không về được?"
"Hai người bọn họ nửa tháng trước đã cùng nhau ra ngoài đại lục du lịch rồi, nên cũng chẳng có ai ở nhà với ngươi đâu."
Thiên Nhận Tuyết tất nhiên là tin tưởng lời nói của Thế Hoa, sau đó hỏi.
"Ngươi biết khi nào hai người bọn họ về sao?"
"Theo như nhạc mẫu đại nhân nói là tầm tháng nữa thì sẽ về, dù sao nàng cũng cần giúp ngươi hoàn thành Thần Khảo nên cũng không ở ngoài lâu được."
" tháng nữa sao? Cũng không lâu lắm." Thiên Nhận Tuyết lẩm bẩm một hồi mới phản ứng lại, xấu hổ trừng Thế Hoa.
"Chúng ta vẫn chưa...nói chung là ngươi không được gọi mẫu thân của ta như vậy."
Nhìn nàng dễ xấu hổ như vậy thì Thế Hoa cũng không lấn tới nữa mà thoả hiệp.
"Được được, ta đây là luyện tập trước để về sau được tự nhiên mà thôi."
"Xì, còn bao lâu chứ..." Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì bĩu môi một cái, nhưng không khỏi tưởng tượng đến tương lai.
Nàng và hắn cùng mang đồ cưới.
Dưới ánh mắt cũng những người thân mà cùng nhau trao chén rượu nồng, cùng nhau bái thiên bái địa.
Nàng một tiếng "Phu quân.", hắn một tiếng "Nương tử." mà hai người cùng nhau kết tóc se duyên, sống cùng với nhau đến tận địa lão thiên hoang.
Thiên Nhận Tuyết nghĩ đến đây thì không hiểu có một cảm giác mong chờ, mong chờ vào tương lai hạnh phúc kia.
Nhưng nghĩ đến Hồ Liệt Na cùng Diệp Linh Linh thì Thiên Nhận Tuyết không khỏi đau đầu.
Khi nàng đọc tài liệu của hai người thì cũng không khỏi với cả hai có ấn tượng tốt, dù sao cả hai đều mất đi phụ mẫu, người có thể nương tựa vào cũng chẳng lác đác là bao nhiêu.
Một cái thì được cứu từ trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, một cái thì lời nguyền của gia tộc được xoá bỏ.
Mặc dù Thiên Nhận Tuyết biết với bạn trai của mình đây là một dạng đầu tư vào chiến lực của Vũ Hồn Điện, nhưng với nàng biết với hai người kia mà nói thì cái này không khác anh hùng cứu mỹ nhân là bao.
Tuy hai người này giấu diếm rất tốt, nhưng Thiên Nhận Tuyết thân là nữ tính còn nhìn không ra hai người này với Thế Hoa có tình ý.
Mặc dù hiện tại Thế Hoa bây giờ không có ý tứ gì với cả hai, nhưng nước chảy đá mòn, mưa dầm thấm lâu, tương lai như thế nào Thiên Nhận Tuyết cũng chẳng biết được.
"Xem ra là một lúc nào đó phải gặp mặt hai người này một lần."
Vì hạnh phúc tương lai của bản thân, nàng nhất định phải xử lý hai người này.
Mà Thế Hoa ở bên cũng không phát giác được ý nghĩ của Thiên Nhận Tuyết, mà là đang kề bên tai của nàng nói.
"Vậy một tháng này, ở lại Đông Quân Phủ với ta như thế nào?"
Não bộ của Thiên Nhận Tuyết vốn còn đang hoạt động hết công suất mà nung nấu kế hoạch nghe được đề nghị của Thế Hoa thì ngay lập tức phản ứng muốn phản đối trở lại.
Nếu như ở lại đây thì không phải là dê vào miệng cọp sao, miệng của nàng khi đó chẳng phải lúc nào cũng sưng lên.
"Không được, ta..." Thiên Nhận Tuyết định từ chối thì miệng nhỏ của nàng ngay lập tức bị ngăn lại.
Sau nhiều lần luyện tập, kỹ năng của Thế Hoa đã đạt đến mức khuynh thiên đảo địa, thoả ý tung hoành.
Thiên Nhận Tuyết mặc dù cố gắng đảo ngược thế cờ nhưng cuối cùng vẫn bị cuốn theo tiết tấu của Thế Hoa.
"Ô...ô...ô..." Thiên Nhận Tuyết phản kháng thất bại cũng chỉ có thể lấy hai tay nhéo eo của Thế Hoa, nhưng bản thân nàng lại không nỡ tổn thương hắn nên cái này không khác là đang thể hiện tình thú là bao.
Sau phút thì cả hai mới tách ra, Thế Hoa liếm vành môi một cái, cười một cách thiên chân vô tà với Thiên Nhận Tuyết mà nói.
"Lúc nãy ta không nghe rõ, ngươi là đồng ý ở lại đúng chứ?"
Thiên Nhận Tuyết thấy hắn vô sỉ như vậy thì liền muốn đánh hắn, rồi lại nhớ là mình cũng chẳng nỡ ra tay thì chỉ biết tức tối trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi vô sỉ, chỉ biết khi dễ ta."
Thế Hoa thấy vậy thì nói.
"Không chỉ bây giờ, mà là mãi mãi về sau, ta đều sẽ khi dễ ngươi.
Không biết Thiên tiểu thư đây có cho phép điều đó không?"
"Ta không cho phép ngươi liền chịu sao?"
"Tất nhiên...là không rồi."
"Ta liền biết ngươi sẽ như vậy mà."
"Vậy Tuyết nhi, ngươi ở lại chứ?"
Thiên Nhận Tuyết chỉ hừ một cái không trả lời, nhưng Thế Hoa hiểu nàng đây là đồng ý rồi.