Đầu tháng hai, Vũ Hồn Thành, Đông Quân Phủ.
Thế Hoa lúc này cầm bút lên viết xuống được dòng ký tự cuối cùng, sau đó là thở phào một hơi.
"Cuối cùng cũng nắm giữ được hết tất cả."
Bản ghi chú mà hắn đang chép đây là kết tinh từ những gì hắn có thể học được từ ghi chú của Thái Thản, vậy mà tốn mất gần hai tháng rưỡi để hoàn toàn nắm bắt được hết.
Nhưng thu hoạch của Thế Hoa cũng rất khá, hơn trăm loại kim loại khác nhau, hắn đều có thể nắm giữ toàn bộ đặc tính của của bọn chúng, hơn nữa đã có thể trăm phần trăm nắm giữ khả năng thực hiện Thiên Đoán lên trên các mẫu kim loại trên Đấu La Đại Lục.
Bây giờ nền tảng kiến thức cơ bản đã được bồi đắp vững chắc, bây việc tạo ra được kim loại Linh Đoán hay không thì phải xem cảm ngộ cùng vận khí của hắn.
Nhưng Thế Hoa không có ý định sắn tay áo vào việc ngay lập tức, mà là đem ánh mắt về phía một chậu cây gần đó.
Chậu cây này chứa một đoạn Lam Ngân Thảo cao khoảng cm, nhưng khác biệt chính là toàn thân nó thay vì có những đường vân màu bạc thường thấy thì lại được thay bằng những đường vân màu vàng kim.
Đây không phải là thứ gì khác mà là chồi non Lam Ngân Hoàng mấy năm trước bám lên người Thiên Tầm Tật mà hướng tới Vũ Hồn Điện.
Mà kẻ phát hiện ra nó không ai khác chính là Bảo gia, lúc trước ở Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn thì chính nó có đem việc này nói cho Thế Hoa.
Bảo gia ở Đấu La Đại Lục đã lâu nên khí tức của Lam Ngân Hoàng nó liền cảm nhận được, không thể sai vào đâu được.
Khi Thế Hoa đem chuyện năm đó phát sinh kể ra thì nó nói rằng có lẽ là do trên người Thiên Tầm Tật có khí tức của Vũ Hồn Thành, hoặc nói đúng hơn là khí tức nguyên tố đậm đà của Vũ Hồn Thành khơi dậy bản năng tìm kiếm dinh dưỡng dồi dào của thực vật mà hàm hàm hồ hồ bám lên người của Thiên Tầm Tật rồi sau đó đi đến Vũ Hồn Thành.
Cái thuyết pháp này làm Thế Hoa muốn đem tay đập lên trán một cái.
Thiên Tầm Tật, Quỷ Mị cùng Nguyệt Quan ba tên Phong Hào Đấu La vậy mà không thể phát hiện được một một mầm cây dính trên người của mình, hơn nữa còn bám đến tận Vũ Hồn Thành.
Thế Hoa với mầm cây Lam Ngân Hoàng đột nhiên xuất hiện ngay lập tức thực hiện một chuỗi chỉ thị, sau đó đem nó đến đây tạm thời nuôi dưỡng, đến khi Tiểu Bảo đến thì đem nó đến Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn.
Mà hôm nay chính là ngày mà Tiểu Bảo đến Vũ Hồn Thành, mà mục đích tất nhiên là đưa mấy thứ đồ nó tích cóp được đưa cho Thế Hoa.
Nhìn Lam Ngân Hoàng đang đong đưa trong gió, dưới ánh trăng mà lộ ra vẻ đẹp của mình, Thế Hoa cũng không khỏi một nhéo lông mày của mình một cái.
Lúc trước biết được tin Lam Ngân Hoàng ở đây không khỏi làm cho Thế Hoa hơi sửng sốt một lần, bởi vì hai lý do.
Lý do thứ nhất là việc có được mầm cây Lam Ngân Hoàng hay không cũng có ảnh hưởng nhất định đối với chuỗi hành động của Đường Hạo cùng Đường Tam trong tương lai, cái này sẽ làm cho lợi thế biết trước nguyên tác của Thế Hoa bị yếu đi.
Mà lý do thứ hai là Hỗn Nguyên Tiên Tâm của Thế Hoa vậy mà rung động, hơn nữa cường độ so với lần Thế Hoa tìm kiếm đệ nhị Vũ Hồn cho Thiên Nhận Tuyết lại không kém.
Cái này lại có chút kinh khủng a?
Nhưng Lam Ngân Hoàng này lại có ý nghĩa gì đâu?
Vô số câu hỏi ngay lập tức xuất hiện theo cấp số nhân trong đầu của Thế Hoa, nhưng hắn cũng rất nhanh lấy lại ổn định, liền ngay lập tức yêu cầu Quỷ Đấu La đến Thánh Hồn Thôn xem xét xem có Đường gia phụ tử ở đó hay không.
Rất nhanh báo cáo của Quỷ Đấu La làm Thế Hoa đã yên tâm hơn đôi chút, Đường Hạo cùng Đường Tam đều ở tại đó, hơn nữa tin tức thám thính được so với trong nguyên tác cũng là một dạng.
Đường Hạo đồi phế có một đứa con tên là Đường Tam cực kỳ hiểu chuyện mà chăm sóc cho hắn.
Thế Hoa đối với cái này cũng có một số phỏng đoán, hẳn là mất đi cả bản thể của A Ngân đã khiến cho Đường Hạo hoàn toàn mất đi hi vọng, càng đắm chìm hơn vào trong con đường đồi phế.
Mà tin này tất nhiên không giấu được Bỉ Bỉ Đông, làm cho nàng muốn ngay lập tức đến Thánh Hồn Thôn thu thập Đường Hạo.
Phải biết theo tình báo của Vũ Hồn Điện thì trên cơ thể của Đường Hạo cũng là đầy khối Hồn Cốt, hơn nữa bên trong còn có khối Hồn Cốt ở vị trí tay phải cùng chân trái là Hồn Cốt truyền thừa của Hạo Thiên Tông, chưa kể đến còn có một khối chân phải Hồn Cốt của vạn năm Lam Ngân Hoàng.
Nên nếu như thu thập được Đường Hạo thì cũng coi như là đầy bồn đầy bát.
Nhưng Thế Hoa còn muốn thu thập được nhiều hơn nữa.
Loạn Phi Phong Chuỳ Pháp, Hạo Thiên Cửu Tuyệt, Đại Tu Di Chuỳ, Đường Môn tuyệt học cùng Ngoại Phụ Hồn Cốt - Bát Chu Mâu...!Những thứ này Thế Hoa đều muốn gom được sạch sẽ.
Tuyệt học của Hạo Thiên Tông thì không cần phải nói, nếu sở hữu được thì đối với khả năng đoán luyện hoặc chiến đấu của Thế Hoa đều sẽ được tăng lên một mức nhất định.
Mà Đường Môn tuyệt học của Đường Tam cũng có giá trị không nhỏ, mặc dù có thể đối với Thế Hoa không có tác dụng gì nhưng đối với tương lai của Vũ Hồn Điện mà nói thì là một viên đan dược cực kỳ mạnh mẽ.
Tuy bây giờ có Y Lai Khắc Tư tại thì Thế Hoa có thể ngay lập tức lấy được những thứ tuyệt học kia, chỉ là đến lúc đó thần trí của Đường Tam cùng Đường Hạo cũng coi như hỏng mất, đến lúc đó Bát Chu Mâu xem như biến mất.
Nhưng Ngoại Phụ Hồn Cốt suy cho cùng cũng là cơ duyên, một kiếp này Thế Hoa cũng coi như là gây ra rất nhiều hiệu ứng cánh bướm, nên Đường Tam lấy được Bát Chu Mâu như trong nguyên tác hay không thì Thế Hoa cũng không chắc.
Mà Thế Hoa cũng không thể nào tự tay đem toàn bộ Nhân Diện Ma Chu có tu vi năm ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tàn sát toàn bộ a.
Quá phiền phức, mà khả năng thành công cũng không cao.
Nhưng bây giờ chỉ cần chờ thêm khoảng năm nữa, đợi Đường Tam hấp thụ cái cái Hồn Hoàn từ nghìn năm Nhân Diện Ma Chu kia, đến lúc đó cũng coi như thời điểm thu lưới.
Nếu có Bát Chu Mâu thì coi như là viên mãn, còn nếu không thì coi như là xui xẻo, mất trắng năm.
Nhưng chỉ cần có một phần khả năng này, Thế Hoa sẵn sàng chờ đợi.
Mà Bỉ Bỉ Đông mặc đối với việc Thế Hoa dời ngày tài quyết Đường Hạo có chút khó hiểu, nhưng cũng không nói nhiều mà đồng ý.
Một cái Phong Hào Đấu La đang bị trọng thương mà thôi, muốn thu thập lúc nào thì thu thập lúc đó.
Hơn nữa Thế Hoa hành động như vậy chắc hẳn là có mục đích riêng, mà theo nàng đoán là nếu để một thời gian nữa thì Vũ Hồn Điện có thể từ Đường Hạo khai thác được nhiều thứ hơn là Hồn Cốt.
Giống như việc gợi ý nàng giết Ám Ma Tà Thần Hổ một dạng, mỗi bước đi đều khai thác được giá trị cao nhất của mục tiêu.
Mà trong lúc Thế Hoa đang đắm chìm vào trong dòng suy nghĩ thì một thân ảnh nhỏ nhắn màu đen đậu lên cửa sổ.
Toàn thân đứng thẳng, ngực ưỡn về phía trước, một bộ sâu không lường được.
Thế Hoa cũng vì sự đột ngột này mà lấy lại tinh thần, khẽ nói.
"Bảo gia, ngươi làm việc có chút lâu a."
Tiểu Bảo nghe vậy thì tặc lưỡi biểu thị không thú bị, ngay lập tức biến về nguyên hình.
"Ngươi nghĩ là muốn gom được hết được những thứ đó nhanh lắm sao?"
Bảo gia không ăn trộm thiên tài địa bảo gọi là khắp nơi trên đại lục, nên chỗ giấu bảo cũng là nhiều vô số kể, nhiều đến mức mà chính bản thân hắn cũng phải tốn mất tháng mới gom được hết được.
Thế Hoa lắc đầu, truyền âm nói nói.
"Được rồi, được rồi."
"Ngươi cũng không thích hợp ở đây quá lâu, nhanh đưa đồ rồi trở lại bên kia đi."
Thế Hoa cũng không phải ghét bỏ tiểu Bảo, mà là nơi đây cũng là lãnh địa của Thiên Sứ Thần, Tiểu Bảo ở lại quá lâu cũng không thích hợp.
Tiểu Bảo đối với việc này cũng biết được.
Lúc trước lưu lạc thiên nhai thì còn có thể không sợ vào đây ăn trộm, nhưng bây giờ có tương lai phía trước thì hắn lại không muốn mình chết yểu ở nơi này.
Tiểu Bảo lấy ra chiếc nhẫn trữ vật cho Thế Hoa, nói.
"Tất cả đều ở trong đây."
Thế Hoa nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật, gật đầu.
"Ngươi cũng đã vất vả rồi, cảm ơn."
"Nhưng mà trước khi ngươi trở về có đem chậu Lam Ngân Hoàng này trở về Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn nuôi dưỡng sao?"
Tiểu Bảo nhìn nhánh cỏ trước mặt, sau đó nhìn về hướng Thế Hoa, cổ quái mà truyền âm.
"Lam Ngân Hoàng này nếu như ta đoán không sai là một nữ tính a, chẳng lẽ ngươi..."
Thế Hoa nghe vậy thì mặt đen, nhưng cuối cùng hít sâu vào mà bình tĩnh đáp lại.
"Đừng có mà hiểu lầm ta."
" năm trước nàng cùng một tên Phong Hào Đấu La sinh ra một đứa con, về sau hiến tế mà mất hết tu vi vạn năm, dẫn đến Lam Ngân Thảo nhất tộc hiện tại không còn đế hoàng.
Mà con của nàng sinh ra lại sở hữu Lam Ngân Hoàng huyết mạch, tất nhiên về sau sẽ kế nhiệm nàng trở thành Lam Ngân Hoàng đời tiếp theo."
"Bởi vì tên Phong Hào Đấu La kia là kẻ thù của Vũ Hồn Điện, nên con hắn tất nhiên cũng không ngoại lệ."
"Vì vậy ta để ngươi nuôi dưỡng nàng có lại linh trí là để Lam Ngân Thảo nhất tộc nhanh chóng có lại đế hoàng của mình, không truyền cho kẻ thù của Vũ Hồn Điện, tránh phiền phức cho chúng ta."
"Hơn nữa Ngoại Phụ Hồn Cốt của ta đem nàng biến thành điềm lành, mặc dù không rõ ràng lắm những giữ nàng lại với ta là một chuyện tốt."
Thế Hoa tin tưởng là cho dù Đường Tam có thức tỉnh Lam Ngân Hoàng huyết mạch đi nữa thì ứng không nổi lên được sóng gió gì, chỉ là A Ngân trong tương lai có một chỗ hữu dụng mà thôi.
Tiểu Bảo vậy thì cũng không phản ứng quá nhiều, dù sao chuyện của Lam Ngân Hàng hắn cũng rõ được một hai.
Hắn đối với việc nhân loại săn giết Hồn Thú mặc dù rất thống hận, nhưng cũng chỉ giới hạn ở những Hồn Thú không hoá hình người.
Thân là tuỳ tùng của Long Thần, trong lòng Tiểu Bảo đối Hồn Thú nhất tộc có một sự tự hào cùng tôn trọng rất lớn, nên đối với Hồn Thú hoá người trùng tu rất là khinh thị.
Mà cũng vì thế nên hắn càng khinh bỉ hơn đối với những hành động trong quá khứ của A Ngân, rõ ràng là bị gài bẫy mà vẫn hiến tế cho đối phương, cái này so với vì nhỏ yếu mà chết đi lại càng khiến hắn thất vọng.
Đó cũng là lý do mà tại sao Tiểu Bảo rất là an nhiên khi đem việc mầm cây Lam Ngân Hoàng nói cho Thế Hoa, bởi từ khi hắn biết được chuyện của nàng thì đã chẳng còn xem nàng là con dân của Hồn Thú nhất tộc nữa rồi.
Nhưng bây giờ có Thế Hoa yêu cầu thì hắn cũng chỉ có thể làm theo.
"Được rồi, ta sẽ đem nàng trở về Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn.
Còn có bất kỳ chuyện gì không?"
Thế Hoa nghĩ một hồi thì lắc đầu.
"Hiện tại thì chưa, ngươi cứ về trước.
Nếu như có chuyện thì ta sẽ đến Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn gặp ngươi."
Tiểu Bảo gật đầu, sau đó đem Lam Ngân Hoàng biến mất giữa màn đêm.
...
Tử Vong Đại Hạp Cốc vốn là một trong những khu vực rừng rậm chứa các Hồn Thú có niên hạn vạn năm trở xuống, chỉ là về sau bởi vì Thần Khảo của Thiên Sứ Thần mà bị Thiên gia trọng dụng biến thành nơi chứa đựng các Hồn Sư không chính quy để làm đá mài dao.
Mà Hồn Sư bên trong đều là các đoạ lạc giả, nên tính cách từ hèn hạ tiểu nhân đến lỗ mãng hung hãn đều có cả, nên mỗi giây mỗi phút ở trong đây đều phải cực kỳ cẩn trọng.
Nơi đây không chỉ con người, mà liền Hồn Thú cũng rất hiếu chiến, hơn nữa cứ cách mỗi tháng thì sẽ xuất hiện thú triều, đem cả Tử Vong Đại Hạp Cốc huyết tẩy một lần, chỉ có cường giả mới có thể sống sót.
Mặt trăng tròn như một cái mâm bạc, đem ánh sáng nhu hoà phủ xuống mảnh đất đầy sát nghiệp này, khiến nơi này càng trở nên quỷ dị khó lường.
Nhưng làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ là, Tử Vong Đại Hạp Cốc vậy mà cực kỳ im lặng, liền tiếng dế kêu cũng không có.
Nhưng nếu cảm nhận kỹ hơn nữa thì có thể phát giác được một loại áp lực như thái sơn áp đỉnh đang đè ép toàn một khu vực này.
Mà nguồn cơn chính là một nữ hài ở khu vực trung tâm.
Nàng lúc này vẩy nhẹ thanh kiếm trên tay, đem tên Hồn Vương trước mặt chém chết.
Thanh kiếm của nàng không những dính một vết máu, mà còn phát ra ánh quang màu vàng thánh khiết không nhiễm bụi trần.
"Thiên Sứ đệ nhị khảo, tự tay săn giết tên Tà Hồn Sư cùng Đoạ Lạc Giả để huyết tế cho Thiên Sứ Thánh Kiếm, hoàn thành! Ban thưởng Thiên Sứ hoà độ lên thêm %, trước mắt hoà độ %."
"Thiên Sứ đệ tam khảo tuyên bố, trước khi đột phá cảnh giới Phong Hào, ở bên trong Thiên Sứ bí cảnh chịu đựng được Thái Dương Chân Hoả tôi thể trong vòng tháng, thời hạn năm.
Ban thưởng Thiên Sứ hoà độ lên %, trước mắt hoà độ %."
Thiên Nhận Tuyết nghe được âm thanh trong đầu thì cũng thờ phào một hơi.
Nàng từ đầu năm mới đã phải đi tới Tử Vong Đại Hạp Cốc để giải quyết đệ nhị khảo của Thiên Sứ Cửu Khảo.
Tuy thực lực của những tên này không phải là vấn đề đối với Thiên Nhận Tuyết, nhưng thủ đoạn ẩn nấp cùng chạy trốn của bọn chúng lại cực kỳ đa dạng, mà điều này vừa hay khắc chế với Hồn Sư thiếu kinh nghiệm còn chưa ra ngoài giang hồ lăn lộn như nàng, cũng vì vậy mà khiến nàng tốn ròng rã một tháng thời gian.
Nhưng cũng trong một tháng này, trải qua đủ loại huyết tẩy thì nàng cũng trưởng thành rất nhiều.
Ánh mắt của nàng lúc này hướng về phía Vũ Hồn Thành, lẩm bẩm.
"Cũng nên trở về rồi."