Bọn họ đồng thời nhìn về phía cô, trong nháy mắt khi nhìn thấy người phụ nữ kia, hộp cơm trong tay Hiểu Vũ rơi xuống đất, thức ăn tung tóe khắp nơi.
Bạch Nhã Hân?
Lại là Bạch Nhã Hân, người phụ nữ này đúng là thiên địch của cô!
Bạch Nhã Hân và Diêm Đằng đang ôm nhau ......
Đây là thật sao?
Nhất định không phải!
Nếu như không phải, thì tại sao đầu cô lại thấy trời đất quay cuồng, tại sao cô lại muốn khóc?
Cô xoay người chạy đi nước mắt che khuất tầm mắt của cô, lòng đau nhói.
Nhưng, sao cô lại chạy như vậy chứ? Cô nên quăng hộp cơm lên người hai bọn họ mới đúng! Hơn nữa cô phải mang hai hộp mới đúng, một hộp quá ít rồi.
Nhìn thấy tay mình run rẩy, cô dùng sức hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc.
Ngu ngốc! Tại sao cô lại ngu như vậy? Tại sao phải chạy trốn chứ?
Tại sao Bạch Nhã Hân vừa xuất hiện, cuộc đời của cô lại phải thay đổi chứ?
Diêm Đằng lại muốn bỏ rơi cô, đi về phía Bạch Nhã Hân sao?
Quên đi! Lần này cô sẽ không chờ anh ta nói ra lời bỏ rơi cô, cô muốn vứt bỏ anh trước.
Hiểu Vũ ở trong một gian phòng của nhà hàng trong một khu suối nước nóng nổi tiếng đắt tiền.
Bình thường cô cái bà thím yêu tiền này sẽ không có khả năng tiêu phí tiền như vậy, nhưng lần này thì khác, cô muốn phát tiết, cuo nên chọn khách sạn đắt tiền nhất để ở.
Nói đơn giản, chính là trút giận lên túi tiền.
Ba ngày trước, cô vẫn luôn khóa máy điện thoại di động, chỉ cần nhớ lại hình ảnh Diêm Đằng và Bạch Nhã Hân ôm nhau, thì cô lại khổ sở muốn chết, tưởng tượng bọn họ không biết đã quan hệ sau lưng cô bao lâu rồi, cô lại đau lòng, tan nát cõi lòng.
Ngày thứ ba, cô không nhịn được dùng điện thoại của nhà hàng gọi một cuộc điện thoại về nhà, muốn nghe giọng Giai Giai một chút.
Tình yêu là giả, quay đầu lại chỉ có tình thân là sẽ còn đó, con gái sẽ không phản bội cô, sẽ không làm tổn thương lòng cô, sẽ không để cô rơi từ thiên đường xuống địa ngục chỉ trong một đêm, sẽ không dội cho cô một chậu nước đá trong lúc cô đang đám chìm trong hạnh phúc, dập tắt tất cả tình yêu.
Ngàu thứ tư, cô bắt đầu lo lắng phiền não, rối rắm trong lòng.
Ban ngày, cô đi tới đi lui trong phòng, đến tối lại đến nhà hàng khách sạn đắt tiền nhất gọi một đống đồ ăn ra mà không ăn hết.
Đến đêm, cô phiền lòng không ngủ được, tivi chuyển đi chuyển lại cũng không có một chương trình muốn xem, quyết định đi ngâm suối nước nóng.
Mặc dù bây giờ là mùa vắng khách của suối nước nóng, nhưng cũng quá vắng vẻ rồi?
Ngoài cô ra,, hình như cũng không có du khách nào khác, đi tới đâu, cungz chỉ thấy ngoài nhân viên phục vụ của khách sạn ra cũng lại là nhân viên phục vụ.
Kỳ quái, mới hơn chín giờ, tất cả mọi người đã đi ngủ rồi sao? Khách sạn này cũng quá u tĩnh rồi.
Cũng tốt, đúng lúc cô có thể một mình thoải mái.
Lần đầu tiên ngâm nước nóng mà nude, lúc bắt đầu hơi không quen, nhưng sau khi xuống nước cô đã cảm thấy thoải mái, dì sao cũng không có người khác, hãy hưởng thụ cảnh đẹp bên hồ vào đêm thôi.
Gió thổi nhẹ, thỉnh thoảng mấy phiến lá cây Phong bay xuống rơi trên mặt nước, rất đẹp cũng rất có ý thơ, nhưng ba mươi phút sau, thì Hiểu Vũ chiij không nổi nữa, cơ thể cô nóng lên, chỉ muốn về phòng mở điều hòa.
Quả nhiên cô không phải phu nhân quý tộc, các phu nhân quý tộc người ta còn ngâm mấy giờ để làm đẹp đâu.
Cô đang muốn đứng dạy, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chhaan từ bên ngoài bể tắm nước nóng đang tới gần, cô không tuqj chủ lại ngồi trở lại trong suối nước nóng, trơ mắt nhìn cửa vào.
Hy vọng đi vào là một bác trung niên, nếu như một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước vò, cô sẽ rất tự ti.
Đến rồi, đến rồi.
Cô đang hưng phấn mong đợi cuộc gặp gỡ lõa thể đầu tiên với một người cùng giới, lại thấy một người đàn ông mặc quần bơi đi tới, nhất thời hô hấp của cô cứng lại.
"Nước vừa đủ ấm sao?" Diêm Đằng nhảy vào ao nước lộ thiên dưới bóng đêm, đi về phía cô.
Vẻ mặt Hiểu Vũ kinh hãi, bị dọa sơn không nhẹ.
Anh anh anh ..... Anh đang làm gì vậy? Cô đang lõa thể ngâm nước nóng, vậy mà anh lại nghênh ngang tiêu sái bước vào bể tắm lộ thiên cho nữ, anh bị điên rồi hay sao?
Cô giật mình hốt hoảng hô to:" Anh không đuoqcj tới đây!"
Mẹ ơi! Cô đang tràn truồng! Lại không thể chơi trò đuổi bắt với anh.
"Đương nhiên anh sẽ qua rồi" Ánh mắt Diêm Đằng kiên định đi về phía cô, dù sao cô tuyệt đối không dám đứng lên chạy trốn.
"Đã nói anh không được tới đây--" mắt thấy anh càng ngày càng gần, không còn cách nào khác, cô hốt hoảng dùng 2 tay hất nước về phía anh.
Nhưng, sức luqcj của một chút nước ấm hoàn toàn không đáng kể, cũng không đau không nhột, anh vẫm đi tới bên cạnh cô rồi.
"Em muốn kêu cứu!" Cô đầy tức giận gào lên vố anh, chóp mũi vì cuối cùng cungz nhìn thấy anh mà ê ẩm, muốn khóc.
Diêm Đằng từ trên cao nhìn xuống cô.
"Anh đã bao cả khách sạn này rồi, cho dù em kêu thế nào cũng không có người đến đâu, anh cho nhâ viên khách sạn xem thiệp mời và ảnh cưới của chúng ta, nói với bọn họ đây là chuyện nhà, cho nên bọn họ sẽ không tới.
Thật may là cô không chụ nổi nỗi nhớ con gái mà gọi điện thoại về nhà, hơn nữa còn ngỗ nghếch dùng điện thoại của nhà hàng để gọi nữa, nếu không thì anh cũng không tìm được cô sớm như vậy.
"Thì ra là anh.... ..." cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm, bừng tỉnh.
Khó trách cô lại cảm thấy hôm nay trong nhà hàng lại không có khách, thì ra là anh giở trò quỷ.
"Chúng ta cần nói chuyện một chút" Ánh đèn soi sáng nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng Diêm Đằng.
Những hòn đá bao quanh cây Phong tuyệt mỹ không có quy tắc trong ao nước nóng, Diêm Đằng cũng ngồi xuống, thuận tiện đưa tay ôm lấy bờ vai trơn nhẵn của cô.
Ban đầu Hiểu Vũ cố gắng giãy giụa. "Anh làm gì? Mau buông tay! Ai cho anh ôm tôi? Anh ôm Bạch Nhã Hân còn chưa đã nghiền, lại chạy đến ôm tôi sao?"
Trong nháy mắt lòng cô xuất hiện một căm xúc kích động muốn khóc, quá uất ức, cô thật sự rất uất ức, bốn năm trôi qua, lại bị Bạch Nhã Hân đạp cho một cước bẹp dí......
"Đừng cử động" Hai cánh tay của anh quấn chặt lấy cô, vừa đúng nâng lên hai ví nõn nà của cô.
Lần này Hiểu Vũ không dám lộn xộn, nếu cô tiếp tục lộn xộn, thì giống như cô đang chủ động trêu chọc anh vậy.
Cô cảm giác nhịp tim của mình đang đập cuồng loạn, cũng phát hiện mình đối với anh là vừa yêu vừa hận, không có cách nào hoàn toàn hận, cũng không thể không yêu.
Nhưng, anh đuổi theo, điều này có nghĩa gì?
Anh còn chưa quyết định phải lựa chọn ai sao? Anh lại lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường rồi sao?
Không! Cô sẽ không lại để anh chọn lựa nữa, cho dù anh có nỗi khổ tâm gì đi nữa, anh cũng đừng mơ tưởng có thể bỏ rơi cô ......
"Hết giận chưa?" Diêm Đằng xoa bả vai của cô. " Ngày đó anh đuổi theo, đã không thấy em đâu rồi, em chạy trốn thật nhanh."
Hiểu Vũ ngưng mặt, lườm anh một cái. "Không đi chẳng lẽ phải ở lại nhìn hai người anh anh em em sao?"
Đáng chết, làm sao mà nhịp tim vẫn tăng nhanh thế? Mà tay của anh lại đang sờ chỗ nào vậy? Làm sao lại dao động chung quanh nữa rồi?
"Bọn anh không anh anh em em gì cả, anh chỉ đang an ủi cô ấy thôi." Diêm Đằng rất kiên nhẫn giải thích với cô.
"An ủi? Hừ!" Cô mới không tin, cô không biết giọng nói của mình có bao nhiêu ghen ghét, hoàn toàn là cáp bậc của bà vợ ghen chồng.
"Cô ấy từ Luân Đôn về thăm người nhà, thuận tiện đến thăm anh, nói về việc phẫu thuật não của cô ấy, phẫu thuật có 6 phần nguy hiểm, cô ấy đau buồn khóc lóc, sụt sùi nói cô ấy còn chưa muốn sinh ly tử biệt với chồng mình, anh liền vỗ vỗ lưng, an ủi cô ấy mấy câu, đúng lúc đó thì em xông vào, lại chạy mất giống như kẻ cướp ngân hàng, đột nhiên phát hiện có rất nhiều cảnh sát vậy ......"
Diêm Đằng dừng lại không nói, nhìn cô.
"Anh.....Anh nói là thật sao" Hiểu Vũ ngơ ngẩn, nhìn kỹ anh dưới ánh trăng.
Mới mấy giây trôi qua, cô phát hiện cô hoàn toàn tin tưởng lời anh nói.
Đáng chết! Cô --- Cô cứ như vậy nghĩ đây là một chuyện hiểu lầm sao?
Cho nên, tiền thuê khách sạn này cũng mất trắng rồi.
Oh, sót ruột quá, thật đau lòng ..... Cô nên ở nhà nghỉ mới đúng, nếu không thì ở khách sạn bình dân cũng được, ở lại đây mấy đêm, ít nhất phải tốn mấy vạn đồng, có thể đổi bộ sô pha trong nhà rồi .....
"Em thật sự khiến anh lo lắng gần chết". Anh nhìn quầng thâm dưới mắt cô, đau lòng nhăn lại mày
Bắt gặp hình ảnh đó, cho dù là ai cũng sẽ hiểu lầm, chắc chắn mấy ngày nay cô ngủ cũng không ngon rồi.
Anh ôm cô càng chặt hơn, chỉ sợ cô lại biến mất.
Mặt Hiểu Vũ chợt nóng lên. "Anh thật sự lo lắng sao?"
Nhịp tim cô đập thật nhanh, giọng nói thậ kiểu cách, rõ ràng vui vẻ hàng ngàn lần còn ra vẻ không có gì.
"Nếu không thì anh ở đây làm gì?" Tròng mắt đen của Diêm Đằng sáng quắc trong đêm " chẳng qua hiện tại điều anh lo lắng không phải cái đó, nếu đã tới rồi, chúng ta có muôna thử ở trong nước thêm người em trai hay em gái cho Giai Giai hay không ...."
Trần truồng ôm người phụ nữ mình yêu, anh cũng không phải là thánh nhân, có thể hờ hững được.
Trong nháy mắt Hiểu Vũ xấu hổ mặt đỏ bừng, cô nhăn nhó tránh đi tầm mắt nóng ruqcj lại trực tiếp. "Nơi này là suối nước nóng lộ thiên cho nữ ...."
"Đã nói với em là anh đã bao toàn bộ khách sạn, sẽ không có người". Diêm Đằng cúi đầu nhìn cô chằm chằm, nhỏ giọng nói.
"Nhưng.... ..."
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, Hiểu Vũ khẽ thở một tiếng, hai tay của cô cũng bất giác ôm chặt cổ anh, đáp trả nụ hôn của anh.
Nhất định Giai Giai rất vui nếu có em trai hoặc em gái.
《END》
"Cô Thành, tôi nay tôi mạo muội đến gặp cô, còn có một chuyện rất quan trọng muốn để cho cô biết." Bạch Nhã Thiên lau đi nước mắt, tỉnh táo lại một chút.
Hiểu Vũ lại bị giọng nói của cô ấy làm cho trong lòng run sợ, cô rất không muốn hỏi, nhưng lại không thể không hỏi."Chuyện gì?"
Bạch Nhã Thiên nặng nề nhìn cô."Bác sỹ nói, cho dù Nhã Hân còn sống, nhưng chỉ sợ cả đời cũng không có cách nào đứng lên được."
Hiểu Vũ bỗng trợn to hai mắt, hoảng hốt mà kinh ngạc.
Cô không nghĩ lại nghiêm trọng như thế.
Bạch Nhã Hân có thể sẽ không đứng lên được. . . . . . Một người đẹp như vậy lại kiêu ngạo thế kia, không thể đứng lên được thì đả kích với cô ấy lớn như thế nào!
Cô không dám nghĩ đến cảm thụ của Bạch Nhã hân, còn có cảm thụ của Diêm Đằng, cô cũng không dám nghĩ. . . . . .
"Nhã Hân đã tiến hành giải phẫu một lần, nhưng thất bại, bởi vì đứa nhỏ trong bụng con bé, cho nên cần xem xét cản thận mới giải phẫu. . . . . ." Bạch Nhã Thiên tự nhiên nói tiếp, "Có thể sau này con bé không thể mang thai được nữa, cho nên nhất định phải giữ được đứa bé trong bụng."
Hiểu Vũ cảm giác trái tim mình dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nhìn chằm chằm Bạch Nhã Thiên."Đứa bé? Chị nói, Bạch Nhã Hân có thai sao?"
Bạch Nhã Thiên ra vẻ hiểu rõ."Xem ra tôi đã đoán đúng rồi, Diêm Đằng còn chưa nói cho cô biết, Nhã Hân mang thai đứa bé của Diêm Đằng."
Đột nhiên, Hiểu Vũ cảm giác mình giống như một hạt cát nhỏ bé trong một trận cuồng phong, đang cùng lúc bị nhiều cơn bão tập kích vậy, hạt cát sắp tan biến.
Thì ra, đây chính là nguyên nhân chính Diêm Đằng tránh né không dám gặp mặt cô, bởi vì anh không mở miệng được. . . . . .
Bởi vì một người phụ nữ vì anh mà bị tai nạn xe trọng thương, có thể không cách nào đứng lên được nữa, còn mang thai đứa con của anh, làm sao anh có thể vứt bỏ Bạch Nhã Hân được?
Nếu không thể vứt bỏ Bạch Nhã Hân, thì cũng chỉ có thể vứt bỏ cô.
Nếu như biết rõ hạnh phúc ngắn ngủi như thế, cô có nguyện ý giao bản thân cho Diêm Đằng không? Có nguyện ý dùng một lần kích tình khắc cốt minh tâm đổi lấy sự hoài niệm vĩnh viễn hay không?
Sau khi suy nghi, cô nguyện ý.
Cho dù chỉ có một lần, cô cũng muốn được thuộc về anh.
Đã có kết luận, nếu là cam tâm tình nguyện, cũng không cần oán trách ạm, chắc hẳn hiện tại anh cũng rất khổ sở, vậy hãy để cô kết thúc cục diện hỗn loạn này!
Nhìn thấy mấy người quản lý đầu đầy bụi đất đi ra từ phòng làm việc của Diêm Đằng, Hiểu Vũ lập tức nắm chặt thời gian chạy tới trước cửa gõ cốc cốc hai tiếng, không đợi Diêm Đằng trả lời liền nghênh ngang tự mình mở cửa vào.
Diêm Đằng thấy là cô, trong mắt lộ ra kinh ngạc.
Đầu tiên Hiểu Vũ gật đầu với anh tỏ vẻ xin lỗi, sau đó thản nhiên nhìn anh.
Sắc mặt của anh tái nhợt mà tiều tụy, không cần hỏi cũng biết nội tâm của anh đau khổ bao nhiêu, cô - cũng thế.
"Em xin lỗi vì xông vào như vậy, nhưng em nhát định phải nói chuyện với anh, em biết rõ nửa giờ nữa anh còn phải đến công ty xây dựng Viễn Lập, cho nên chỉ cần mười phút là được, em chỉ chiếm dụng phút của anh thôi, có thể không?"
Hai ngày nay cô đã dọn khỏi nhà anh, anh còn chưa biết, có thể thấy được toàn bộ tâm ý của anh đều đặt trên người Bạch Nhã Hân.
"Hiểu Vũ, anh rất xin lỗi. . . . . ." Anh biết mình nên cho cô một cái công đạo, nhưng lại không đơn giản như vậy, anh phải làm ra quyết định trọng đại là lấy hay bỏ.
"Nên nói xin lỗi là tôi mới đúng, tôi. . . . . ." Cô lấy ra đơn xin từ chức cùng đơn ngừng khế ước hôn nhân đã viết xong đặt ở trên bàn của anh."Tôi muốn ngưng hẳn khế ước hôn nhân với anh, mặt khác, tôi còn muốn từ chức."
"Hiểu Vũ!" Diêm Đằng khiếp sợ nhìn cô.
"Tổng giám đốc, tôi rất xin lỗi anh, khế ước kết hôn là do tôi nói ra, tôi cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã không phối hợp đóng kịch với anh, bởi vì tôi đã tìm được tình yêu, cho nên. . . . . ."
"Rốt cuộc thì em đang nói bậy bạ gì thế?" Sắc mặt Diêm Đằng thay đổi.
Hiểu Vũ nhuận nhuận đôi môi."Còn nhớ rõ cái người quen mà em gặp được lúc chèo thuyền du ngoạn chứ? Anh ấy tên là Trác Thiếu Nghĩa, tôi đã nói hồi cấp từng thầm mến anh ấy, thật ra là tôi lừa gạt anh, chúng tôi đã từng ở bên nhau, sau đó lại chia tay."
Vừa nghe chính là lời nói dối, Diêm Đằng cau mày."Sau đó thì sao?"
"Mấy ngày trước anh ấy tìm tôi, thì ra là anh ấy vẫn không quên được tôi, hiện tại cũng không có bạn gái, anh ấy không biết tôi đã kết hôn, anh ấy nói hi vọng lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, lần nữa qua lại với tôi. . . . . ."
Ánh mắt Diêm Đằng bỗng nhiên trở nên thâm trầm âm ảm."Em đồng ý?"
"Tôi muốn đi cùng với anh ấy, tôi muốn kết hôn —— cùng anh ấy ——" cô đẩy hai tờ giấy lại gần anh."Cho nên anh hãy ký tên đi! Sau khi ký tên, chúng ta sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi."
Diêm Đằng yên lặng không nói, anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm trầm khiến trái tim cô đập nhanh, lo lắng khác thường.
"Em biết chuyện của Bạch Nhã Hân?" Anh hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng lưng, nhìn sâu vào đáy mắt của cô.
Anh nằm mơ cũng không nghĩ Bạch Nhã Hân sẽ mang thai, cô ấy nói không muốn có con, dáng người sẽ biến dạng, cho nên vẫn luôn tránh thai, tại sao cô ấy lại mang thai đứa con của anh, anh không thể giải thích vì sao, nhưng anh phải chịu trách nhiệm.
Tình huống của cô rất xấu, sống sót, cũng có khả năng không thể đứng lên được, nếu như mất đi đứa bé trọng bụng thì vĩnh viễn không cách nào mang thai được nữa.
Hơn nữa cô ấy còn không biết tình huống của mình, nếu biết, nhất định cô ấy sẽ không chịu nổi đả kích, nếu như ngay cả anh cũng rời khỏi cô ấy, cô ấy sẽ không sống nổi.
Mà Hiểu Vũ. . . . . . Anh tin chắc Hiểu Vũ đã biết toàn bộ mọi chuyện, cho nên mới tìm lý do rời khỏi anh, cũng muốn rời khỏi xây dựng Thiên Mạc.
Anh không thể giữ cô lại, bởi vì anh còn phải chịu trách nhiệm với một người phụ nữ khác, giữ cô ở bên người thì rất ích kỷ, rời khỏi anh, cô còn trẻ, còn có thể tìm được hạnh phúc, giữ cô lại, sẽ chỉ biến thành bi kịch của cả ba người.
Biết rõ chỉ có thể làm như vậy, biết rõ làm như vậy là đúng, nhưng còn tình yêu của bọn họ? Tình yêu mới chớm nở của bọn họ nên đặt ở đâu? Trái tim của bọn họ phải tự mình xử lý như thế nào đây, làm sao để quên được đây?
Anh có thể dễ dàng quên được cô sao?
Nghĩ tới đây, tim của anh thắt lại thật chặt.
Một lúc lâu, bọn họ cứ chăm chăm nhìn nhau, ai cũng không nói lời nào.
"Hiểu Vũ ——" Anh khàn giọng kêu, trong mắt lại lóe ra ánh sáng chờ mong cùng khao khát."Em là người vợ trên pháp luật của anh, em tuyệt đối có tư cách yêu cầu anh phải chịu trách nhiệm với em, anh thuộc về em, cho nên, chỉ cần em nói tuyệt đối không ly hôn, thì chúng ta sẽ không ly hôn, chỉ cần em không cho anh đi bệnh viện, thì anh sẽ không đi nữa, thậm chí chúng ta có thể chuyển ra nước ngoài sống. . . . . ."
Anh ích kỷ hi vọng cô giữ anh lại, như vậy anh có thể lưu lại, ở lại bên cạnh cô, ở lại bên cạnh người phụ nữ mà anh yêu thực sự vào lúc này.
"Đều đã nói với anh tôi muốn ở bên Trác Thiếu Nghĩa rồi, sao tôi có thể di dân với anh chứ? Lại nói tiếng Anh của tôi cũng rất kém." Hiểu Vũ lau nước mắt, cô cười tươi."Anh hãy. . . . . . Chăm sóc cô ấy thật tốt đi! Cô ấy cần anh."
Lời yêu cầu thẳng thắn giãy giụa kia làm cô tan nát cõi lòng.
Căn cứ vào đạo nghĩa, anh nên lựa chọn Bạch Nhã Hân là đúng, nhưng lòng của cô lại đau, thật là đau. . . . . .
"Nói cho anh biết, anh có thể làm cho em điều gì?" Anh nhìn cô sâu sắc.
Có loại nhu tình đau lòng thấm vào mạch máu của anh, làm trái tim anh quặn đau.
Hiểu Vũ lộ ra một nụ cười dí dỏm."Cho tôi một số tiền nuôi dưỡng thật lớn, anh cũng biết, tôi là bà thím yêu tiền mà, đương nhiên chữ lợi đi đầu rồi."
Diêm Đằng cổ họng mình một trận khô khan, anh khàn giọng nói: "Không thành vấn đề."
Cô cười hì hì nói: "Tiền nuôi dưỡng cứ chuyển vào tài khoản lương của tôi là được, bao nhiêu thì xem thành ý của anh, tôi sẽ chờ, đừng quên đó!"
"Hiểu Vũ. . . . . ." Nội tâm của anh dâng lên một cảm xúc khó tả.
Đây cũng là lần cuối cùng gặp mặt của bọn họ, cho dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói ra thế nào, cũng có thể nói cho dù có nói nhiều hơn nữa cũng không cách nào bù đắp tổn thương anh đã gây ra cho cô.
"Không cần nói xin lỗi với tôi." Hiểu Vũ không chờ anh nói ra đã nghênh ngang phất phất tay."Dù sao vỗn dĩ chúng ta chỉ là khế ước hôn nhân, chỉ là thời gian của khế ước đã kết thúc mà thôi, anh chỉ cần nghĩ như vậy là được."
Vậy mà, ánh mắt thâm thúy của Diêm Đằng nhìn thẳng vào mắt cô."Làm sao anh có thể nghĩ như vậy một cách nhẹ nhõm đây? Đêm hôm đó. . . . . ."
Ba cái chữ kia khiến Hiểu Vũ hoảng sợ tim nhảy lên, cô vội vàng ngắt lời anh, "Trời ơi! Trời ơi! Thiếu chút nữa thì tôi quên mất, tôi có hẹn ăn trưa cùng với Trác Thiếu Nghĩa! Có thể anh ấy đang ở nhà hàng chờ tôi rồi!"
"Hiểu Vũ ——" Diêm Đằng cũng không nhịn được nữa, anh bước nhanh ra khỏi bàn làm việc, đi về phía cô, kéo cô đang muốn chạy trốn vào trong ngực, tròng mắt đen sáng quắc của anh nhìn cô, giọng nói rung động mà yếu ớt."Không cần trốn tránh chuyện xảy ra đêm hôm đó, nó đã thực sự xảy ra!"
Hiểu Vũ đau lòng mặc cho anh ôm, tình cảm mãnh liệt của Diêm Đằng, lập tức đánh tan phòng tuyến của cô.
Cô vùi đầu vào lồng ngực rộng rãi của anh, mấy giây đắm chìm trong ký ức lý trí liền đẩy anh ra ngay.
"Tổng giám đốc!" Cô lớn tiếng nói, "Trai gái hoan ái, theo như nhu cầu, lề mề dài dòng như anh vậy là rất không lên được mặt bàn rồi! Đây là muốn tôi phải chịu trách nhiệm với anh sao?"
"Hiểu Vũ, anh rất xin lỗi em." Giọng nói Diêm Đằng khàn khàn sắp không thành tiếng.
Anh chưa bao giờ từng nghĩ đến, mình sẽ không chịu trách nhiệm như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ ở lúc yêu nhất để cho cô gái yêu dấu chạy.
"Xin lỗi cái gì chứ, tôi mới có lỗi với anh, đột nhiên bỏ dở khế ước hôn nhân của chúng ta, nhất định sẽ gây ra phiền nhiễu với anh, nếu như không phải Trác Thiếu Nghĩa, tôi sẽ tiếp tục duy trì hôn nhân khế ước của chúng ta đấy!" Cô nói lung tung một hồi.
Ánh mắt đau khổ kia trong nháy mắt giữ chặt lấy lòng cô, cô không thể đối mặt với anh được nữa, lòng cô đau, cô sắp khóc rồi.
"Hiểu Vũ. . . . . ." Diêm Đằng hít sâu một hơi, trong lòng hiện lên một trận chua xót, biết rõ bây giờ nói bất kỳ lời gì đều dư thừa, nhưng anh vẫn muốn nói gì đó.
Nhưng anh có thể nói gì đây?
Mặc kệ nói gì, cũng nhất định sẽ khiến cô tổn thương. . . . . .
Vẻ mặt khổ sở của anh khiến lòng của Hiểu Vũ thít chặt lại.
Vì sao anh lại nhìn cô như vậy? Cô đã quá khổ sở rồi, anh còn nhìn cô như vậy, cô sẽ không muốn đi nữa . . . . . .
Hiểu Vũ cố nén nước mắt sắp tràn mi, cô cười thật tươi với Diêm Đằng."Tôi đi đây! Anh hãy bảo trọng!"
Cô mở cửa phòng Tổng giám đốc, cứng rắn bức những giọt nước mắt lại, không quay đầu lại.
Đúng! Chính là như vậy! Làm tốt lắm! Rất tiêu sái đấy Thành Hiểu Vũ, Diêm Đằng vốn dĩ không thuộc về cô, là do cô cưỡng cầu được, bây giờ rời đi cũng là đúng lúc mà thôi.
Cô ra sức tự nói với bản thân, từ nay về sau, Diêm Đằng là Diêm Đằng, Thành Hiểu Vũ là Thành Hiểu Vũ, nếu có may mắn gặp lại, anh cũng chỉ là chồng cũ mà thôi, chỉ là chồng cũ mà thôi.