“Qua tất cả các kiểm tra, tình huống thai nhi trước mắt thập phần khỏe mạnh, dự tính ngày sinh là vào ngày 18 tháng sau……” Trong bệnh viện, bác sĩ tuyên bố kết quả kiểm tra vừa mới có.
Đôi mắt Hoắc Dĩnh Thần gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Một thai nhi nho nhỏ, tứ chi đã thập phần kiện toàn, bất quá cánh tay nhỏ bé yếu ớt giống như nếu nhẹ nhàng chạm vào sẽ gãy mất, khuôn mặt nho nhỏ bây giờ còn nhìn chưa ra hình dáng cụ thể, đứa trẻ nhu thuận nằm trong tử cung mẫu thân có vẻ văn nhược (nhỏ yếu) lại im lặng.
Đứa nhỏ của hắn…… Thai nhi kia là con của hắn sao?
Cho dù đàm phán thành công hợp đồng bạc triệu, Hoắc Dĩnh Thần cũng chưa bao giờ từng kích động tâm tình quá mức như lúc này.
Cảm giác được làm cha…… thật khó hình dung.
Nhưng hiện tại, tiểu gia hỏa kia chân thật xuất hiện ở trước mặt, không ngoan ngoãn mà thỉnh thoảng hơi hơi động đậy, biểu hiện dấu hiệu sức sống cường đại của bé.
“Phi Phi, nếu thấy không thoải mái, ngươi nhất định phải lập tức nói cho bác sĩ biết, nghe chưa?”
Vẫn lo lắng tiểu ngu ngốc này sẽ không tự chiếu cố chính mình, mỗi ngày hắn ở bên tai nàng ân cần dạy bảo không để yên, ngay cả hắn đều cảm thấy chính hắn có chút không bình thường. (Sia:cực nhìu chứ chút ít nỗi gì >__o< hừ hừ)
Mà Từ Trạch Minh mất hết mặt mũi, sượng đỏ mặt, giận dữ đến mức xô đẩy Hồ Phi Phi một phen.
Sự tình phát sinh tuân lệnh nhân trở tay không kịp, Hồ Phi Phi có bầu gần 9 tháng ngồi trên ghế bị Từ Trạch Minh xông đến đẩy mạnh, ngã nhào luôn xuống sàn, bụng nàng chợt đau đớn không thôi, dòng máu tươi đỏ sẫm từ bụng chảy xuống chân nàng.
Hoắc Dĩnh Thần bị màn này làm khiếp sợ tới mức mặt mày trắng bệch, Từ Trạch Minh phục hồi tinh thần rồi cũng biết đại họa sắp đến. Ngay lúc anh ta muốn chạy trốn, cả người Hoắc Dĩnh Thần đã phẫn nộ đến cực điểm một quyền đánh bay tên đáng chết đó ra ngoài. “Tên họ Từ kia, nếu Phi Phi có chuyện gì không hay xảy ra, ta bắt ngươi phải dùng mạng đền mạng.” Một tay ôm Hồ Phi Phi vào trong lòng, Hoắc Dĩnh Thần cũng nhanh lao khỏi như bay ra khỏi nhà hàng.
Trong hành lang bệnh viện, bác sĩ cùng y tá nhanh chóng đẩy Hồ Phi Phi đau đến khóc không dừng tới phòng mổ.
Nhìn sắc mặt Hồ Phi Phi trắng bệch, giữa hai chân không ngừng chảy máu như cũ, Hoắc Dĩnh Thần cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, không ngừng trấn an nàng.
“Ngươi sẽ không có việc gì, đừng sợ.”
“Đau quá…… Đau quá…… Ta sẽ …sẽ không chết chứ?”
Thanh âm nhỏ như ruồi muỗi kêu, nước mắt đổ rào rào xuống, thể hiện nàng đang rất sợ hãi cùng lo lắng.
Hoắc Dĩnh Thần liều mạng lắc lắc đầu, “Sẽ không, ta có thể thề với trời, ngươi tuyệt đối sẽ không chết, ngươi sẽ trường thọ đến trăm tuổi.”
Nàng cố giấu nỗi lòng ảm đạm mà gắng cứng rắn tươi cười một chút, “Nếu…… Ta thật sự bất hạnh ra đi, ngươi làm ơn chăm sóc đứa nhỏ thật tốt……”
“Không! Ngươi sẽ không có việc gì, ta muốn ngươi sống thật khỏe mạnh……”
Đến cửa phòng giải phẫu, Hoắc Dĩnh Thần còn muốn theo vào nhưng bị y tá ngăn ở ngoài cửa, “Tiên sinh, mời hãy chờ ở bên ngoài……”
“Để ta đi vào! Ta muốn cùng nàng……” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang kiệt sức của nàng, biết tính ỷ lại bức thiết của nàng đối với hắn, nên hắn nóng lòng gào thét.
“Thực xin lỗi, tiên sinh, xin đừng làm chậm trễ việc tiến hành phẫu thuật, mời ngài dừng lại.”
“Gặp quỷ!” Hắn lớn tiếng thấp rủa, hốc mắt gấp đến độ đỏ bừng, “Ta là cha đứa nhỏ trong bụng nàng……”
Y tá thập phần kiên trì như cũ, “Tiên sinh, xin ngài phối hợp với bác sĩ trị liệu người bệnh.”
Mắt thấy Hồ Phi Phi bị đẩy nhanh vào phòng phẫu thuật, đèn trên bàn mổ chợt sáng lên, mà hắn bị đẩy ra ngoài cửa buộc phải dời đi, chợt lúc đó trái tim hắn dường như trống rỗng.
Hắn gắt gao bắt lấy cánh tay một y tá trong đó, ánh mắt cuồng loạn mà khẩu khí cũng rất kiên quyết, “Nếu có chuyện ngoài ý muốn, nhờ các vị ưu tiên cứu chữa người mẹ.”
Y tá nghiêm túc gật đầu, rồi xoay người đi, để hắn hoàn toàn đứng ngoài cửa phòng mổ.
Hoắc Dĩnh Thần mỏi mệt ngồi ở ghế dài, hai tay che khuất mặt, trong đầu tự nhiên bất ngờ xuất hiện khuôn mặt tươi cười của tiểu nữ nhân hồn nhiên, vô tà (không tà niệm), ngây thơ kia.
Từ khi nào hình bóng cô gái nhỏ ấy đã bắt đầu khắc sâu vào tận đáy lòng hắn?
Khi sinh mệnh nàng gặp nguy hiểm, vì sao hắn lại sợ hãi như vậy?
Thật sự chỉ vì đứa nhỏ mới giữ nàng ở bên người sao? Nếu đúng thế, vì sao vừa mới nãy hắn thà rằng bỏ qua thân sinh cốt nhục (đứa con ruột), cũng muốn bác sĩ cứu mạng nàng
Từ phòng giải phẫu truyền ra một trận thét chói tai, hắn bỗng nhiên cả kinh đứng bật dậy, đi thẳng tới cửa phòng mổ.
Tiếng khóc thê lương kia tựa như roi mây quất vào ngực hắn, thân không ngừng run run, “Phi Phi……”
Hắn nắm chặt hai đấm, hận không thể lập tức vọt vào, đem thân thể mềm mại ôm vào trong lòng, đau đớn của nàng đều hãy để hắn gánh chịu.
Dần dần tiếng khóc đau đớn kia càng ngày càng nhỏ rồi rốt cục dừng, hắn khẩn trương đi qua đi lại, vừa thấy y tá từ phòng giải phẫu vội vàng đi ra, hắn vội vàng tiến lên hỏi.
“Tình trạng nàng thế nào?”
“Mất máu quá nhiều, cần khẩn cấp truyền máu……”
“Nàng…… Nàng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng hay không?” Trái tim đã muốn nhẩy tới yết hầu, hắn gian nan hỏi ra miệng.
“Chúng tôi sẽ cố hết sức.” Nói xong, y tá vội vã rời đi.
Hoắc Dĩnh Thần ở ngoài cửa lo lắng đợi chờ, hiển nhiên phẫu thuật cũng không thuận lợi, vài y tá thay phiên vào vào ra ra, sau đó lại có vài bác sĩ sắc mặt ngưng trọng cũng nhanh chóng tiến vào phòng mổ.
Lo lắng cùng bất an quanh quẩn trong đầu, ngay khi Hoắc Dĩnh Thần sắp không giữ được nội tâm lo lắng phát cuồng, cực kỳ muốn vọt vào phòng giải phẫu, trong phòng truyền ra tiếng khóc oe oe nỉ non của trẻ con!
Trong lòng hắn căng thẳng, không bao lâu, chỉ thấy y tá ôm một đứa bé nhỏ đi ra.
Hắn sải bước dài vọt đến, hai mắt nhìn qua đứa trẻ, rồi gắt gao nhìn chằm chằm y tá, “Mẹ đứa nhỏ…… Tình trạng thế nào?”
“Chúc mừng anh, mẫu tử (mẹ, con) bình an!”
Bốn chữ ngắn ngủn cũng đủ giống như lệnh đặc xá, cứu vớt linh hồn sắp hỏng mất của hắn.
Xí nghiệp Đại Vũ chính thức tuyên bố phá sản, tập đoàn Lăng Phong lấy giá thấp thu mua lại, toàn bộ các giám đốc điều hành xí nghiệp Đại Vũ bị sa thải.
Tin tức xí nghiệp Đại Vũ bị phá đổ, dĩ nhiên khiến cho toàn thương giới Đài Bắc xôn xao một trận.
Lý do là tập đoàn Lăng Phong chỉ dùng thời gian một tuần đã đem nó phá đổ rồi thu mua lại, làm cho thương giới đều ồ lên kinh ngạc.
Người ngoài đều không biết vì sao, ngày trước Hoắc Dĩnh Thần còn cùng xí nghiệp Đại Vũ có giao dịch kinh doanh vài vụ với nhau, thế nhưng lần này ra đòn đau hạ độc thủ, chỉ nói quả nhiên thương trường như chiến trường.
Duy nhất chỉ có Hồ Phi Phi nhìn thấy tin tức này xong, lập tức hiểu được nguyên nhân trong đó.
Mặc dù về phương diện công việc của hắn, nàng cơ hồ chẳng hiểu biết gì, khả năng rằng chuyện ngày đó ở nhà hàng nàng bị Từ Trạch Minh đẩy ngã làm cho sinh non, quả thật đã chọc giận Hoắc Dĩnh Thần.
Hồ Phi Phi vĩnh viễn cũng không quên được khi nàng hết hôn mê tỉnh lại, nhìn vẻ mặt hắn lo lắng, bộ dáng thấy nàng thức tỉnh, hắn gắt gao nắm tay nàng, thanh âm khàn khàn trầm thấp nói: “Cám ơn ngươi.”
Ba chữ ngắn ngủn, nàng chỉ có thể liên tưởng tới hắn đại khái cảm tạ nàng vì sinh hạ tiểu hài tử bình an cho hắn, nhưng giọng nói của hắn chứa chan tình cảm khiến nàng tựa hồ cảm thấy không chỉ có như thế, nàng nghĩ mãi cũng không rõ, nhưng ánh mắt sâu thẳm ấy làm ngực nàng run nhè nhẹ.
Đây sẽ là yêu sao?
Trong đầu óc đơn thuần, chấp nhất của nàng cho rằng yêu một người thì sẽ si tình tặng hoa ngắm trăng, cùng nhau xem phim, cùng nhau ăn kem.
Tựa như năm đó nàng cùng Từ Trạch Minh, hai người đôi lần hẹn hò, vào ngày đặc biệt thì anh ta cũng sẽ mang hoa tặng nàng.
Thậm chí trong quan niệm của nàng, chỉ cần hắn sẵn sàng nắm tay nàng, thản nhiên mỉm cười với nàng một chút, chính là biểu hiện yêu nàng.
Nhưng hiện tại, Hoắc Dĩnh Thần chưa hứa hẹn nàng cái gì, thế nhưng liền xông vào lòng nàng như vậy.
Hại nàng chỉ cần một mình cùng hắn ở một chỗ, sẽ có những ý nghĩ kỳ quái, thậm chí ngay cả nằm mơ đều bởi vì thấy hắn mà cười khi tỉnh dậy.
Nàng cũng từng…… Vì Từ Trạch Minh mà si mê quá như thế sao?
Đáp án mơ hồ, cảm tình suốt bốn năm cư nhiên không đánh lại được tình cảm sáu tháng ở chung cùng Hoắc Dĩnh Thần.
Trong lòng không chỉ lo lắng, Hồ Phi Phi biết tự hỏi chính mình không thích hợp, quyết định đi xem con mới sinh, có điều lúc nàng đi vào phòng trẻ sơ sinh trong bệnh viện, nhìn thấy có người ôm cục cưng của nàng lúc xoa lúc nắn, lúc vuốt lúc véo bất diệc nhạc hồ (vui đùa quên thời gian).
Nhìn kỹ thì người nọ không phải là lão quái nhân từng gặp mặt một lần ở biệt thự của Hoắc Dĩnh Thần sao?
“Này, ông lão này, nhanh nhanh buông con tôi ra.”
Mắt thấy đứa con bảo bối bị người kia ngược đãi, bản năng người mẹ trong Hồ Phi Phi nhất thời nổi lên.
Hoắc Chính Đông ôm bé con vừa đưa mắt lạnh nhạt xoi xét, bình phẩm từ đầu đến chân người mẹ trẻ đang giương nanh múa vuốt kia.
“Sớm biết rằng ngươi như cây gậy trúc sinh không ra tinh phẩm gì, ngươi xem đứa nhỏ này mặt vừa khô vừa nhăn, giống tiểu lão đầu khô quắt, thật sự là chẳng muốn ngắm.”
Lời này hiển nhiên chọc giận Hồ Phi Phi, nàng hung dữ vọt tới trước mặt Hoắc Chính Đông, hai tay chống thắt lưng bày ra bộ dáng tư thái cọp mẹ.
“Ông lão quái nhân này rốt cuộc quá đáng quá mức, sao có thể tùy tiện chạm vào tiểu hài tử của người khác, nhanh nhanh đưa con tôi cho tôi……”
Hoắc Chính Đông đột nhiên nhìn nàng lạnh lùng cười, “Trên thế giới này, người có tư cách nhất chạm vào đứa nhỏ này chính là ta.” Nói xong một câu tràn ngập huyền cơ, ông đem bé con đặt lại giường, “Tuy rằng đứa nhỏ này xấu hơn rất nhiều so với dự đoán ta muốn, bất quá ta để ý chính là huyết thống.”
Hồ Phi Phi thất thần nhìn đứa con bảo bối mới sinh ra không quá vài ngày. Đứa bé nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn nhó, còn chưa nhìn ra giống nàng hay vẫn là giống ba của bé nhiều hơn một ít.
Bé giờ phút này đang ngủ say, còn phát ra tiếng hít thở đều đều.
Nhịn không được nàng đưa tay vuốt ve cái đầu mới chỉ có một chút tóc của con, đáy lòng đột nhiên dâng lên nỗi bất an nặng nề.
Những căng thẳng trong lúc mang thai cùng niềm vui sướng khi tiểu bảo bảo (con bảo bối) vừa sinh ra, theo thời gian trôi qua mà dần dần biến mất.
Nàng trong giây lát nhớ tới, chính mình cùng Hoắc Dĩnh Thần lúc trước còn có thỏa thuận bằng miệng.
Lúc trước hắn đã muốn cùng nàng vạch rõ, đứa nhỏ sau khi sinh phải giao cho hắn nuôi nấng, mà hắn sẽ cho nàng thù lao 8 triệu (tệ).
Nghĩ đến đây, nhiều ngày hạnh phúc trong nháy mắt liền biến ảo thành bọt nước, niềm vui sướng làm mẹ hoàn toàn bị vẻ u sầu thay thế.
“Cục cưng……” Nàng nhịn không được nửa quỳ bên giường nhỏ của con, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho người ta đau lòng ấy, “Mẹ có lẽ rất nhanh sẽ rời xa con, con còn nhỏ như vậy, nếu không có mẹ ở cùng con, có thể cảm giác được cô đơn hay không?”
“Bất quá không vấn đề, ba con rất nhiều tiền nga, sẽ tìm cho con rất nhiều bảo mẫu chuyên nghiệp tới chăm sóc con, tương lai có lẽ một ngày nào đó ba con còn có thể tìm một người mẹ mới cho con……”
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Hoắc Dĩnh Thần cùng một người phụ nữ khác ôm nhau mà cười, đáy lòng nàng đau thắt lại, khổ sở muốn chết.
Nàng không cần chính con mình có một ngày gọi nữ nhân khác là mẹ, lại càng không muốn tách khỏi đứa con mà nàng liều tánh mạng đổi lấy.
Nắm chặt bàn tay mập mạp nhỏ bé của con, nàng không kìm nén được nên hốc mắt đỏ, “Cục cưng, mẹ không muốn rời xa con, cục cưng, con nghe thấy không? Mẹ không muốn rời xa con……”
Bé con an lành nằm trên giường, cảm thụ được độ ấm trên tay mẹ và hương thơm ngào ngạt nên càng ngủ say sưa, thế giới phức tạp của người lớn đối với bé mà nói thì hoàn toàn xa lạ.
Mà khi Hoắc Dĩnh Thần xuất hiện ở cửa phòng bệnh, chính là nhìn thấy một màn thương cảm như vậy.
Nghe thấy phía sau có tiếng động rất nhỏ, Hồ Phi Phi thì thào tự nói vừa nhanh quay đầu lại, ánh mắt chợt thấy Hoắc Dĩnh Thần liền thay đổi.
Nàng nhịn không được xấu hổ một trận, lo lắng rằng bộ dáng chật vật của mình vừa mới bị hắn thu hết vào đáy mắt.
Vội vàng nâng tay xoa xoa gạt gạt khóe mắt ươn ướt, nàng bắt buộc chính mình xả ra một nụ cười tự nhiên, “Ngươi tan làm rồi, hôm nay về thật sớm nga, cục cưng hôm nay thực ngoan, uống sữa xong liền ngủ yên, cả tiếng sấm cũng không làm con tỉnh giấc đâu.”
Nói xong, nàng đứng dậy, đắp cái chăn nho nhỏ cho bé, “Nha, đúng rồi, hôm nay ông lão lúc trước đã tới biệt thự lại đến nữa, còn nói một đống lời lẽ mạc danh kỳ diệu, tức nhất là ông cư nhiên ghét bỏ cục cưng, nói bộ dạng của con xấu, thật sự là tức chết người đi được……”
Sắc mặt Hoắc Dĩnh Thần bởi vì lời nàng nói mà trở nên khó coi hẳn lên, hắn đến gần từng bước, một phen cầm lấy cánh tay nàng.
“Ngươi nói hôm nay có người đến xem qua cục cưng?”
Gương mặt hắn chợt trở nên nghiêm khắc dọa nàng sợ, kinh ngạc gật đầu, chỉ thấy Hoắc Dĩnh Thần nhỏ giọng rủa một tiếng.
“Tốc độ của tử lão nhân (ông già đáng chết hoặc ông già sắp chết >.
“Qua tất cả các kiểm tra, tình huống thai nhi trước mắt thập phần khỏe mạnh, dự tính ngày sinh là vào ngày tháng sau……” Trong bệnh viện, bác sĩ tuyên bố kết quả kiểm tra vừa mới có.
Đôi mắt Hoắc Dĩnh Thần gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Một thai nhi nho nhỏ, tứ chi đã thập phần kiện toàn, bất quá cánh tay nhỏ bé yếu ớt giống như nếu nhẹ nhàng chạm vào sẽ gãy mất, khuôn mặt nho nhỏ bây giờ còn nhìn chưa ra hình dáng cụ thể, đứa trẻ nhu thuận nằm trong tử cung mẫu thân có vẻ văn nhược (nhỏ yếu) lại im lặng.
Đứa nhỏ của hắn…… Thai nhi kia là con của hắn sao?
Cho dù đàm phán thành công hợp đồng bạc triệu, Hoắc Dĩnh Thần cũng chưa bao giờ từng kích động tâm tình quá mức như lúc này.
Cảm giác được làm cha…… thật khó hình dung.
Nhưng hiện tại, tiểu gia hỏa kia chân thật xuất hiện ở trước mặt, không ngoan ngoãn mà thỉnh thoảng hơi hơi động đậy, biểu hiện dấu hiệu sức sống cường đại của bé.
“Phi Phi, nếu thấy không thoải mái, ngươi nhất định phải lập tức nói cho bác sĩ biết, nghe chưa?”
Vẫn lo lắng tiểu ngu ngốc này sẽ không tự chiếu cố chính mình, mỗi ngày hắn ở bên tai nàng ân cần dạy bảo không để yên, ngay cả hắn đều cảm thấy chính hắn có chút không bình thường. (Sia:cực nhìu chứ chút ít nỗi gì >__o
Mà Từ Trạch Minh mất hết mặt mũi, sượng đỏ mặt, giận dữ đến mức xô đẩy Hồ Phi Phi một phen.
Sự tình phát sinh tuân lệnh nhân trở tay không kịp, Hồ Phi Phi có bầu gần tháng ngồi trên ghế bị Từ Trạch Minh xông đến đẩy mạnh, ngã nhào luôn xuống sàn, bụng nàng chợt đau đớn không thôi, dòng máu tươi đỏ sẫm từ bụng chảy xuống chân nàng.
Hoắc Dĩnh Thần bị màn này làm khiếp sợ tới mức mặt mày trắng bệch, Từ Trạch Minh phục hồi tinh thần rồi cũng biết đại họa sắp đến. Ngay lúc anh ta muốn chạy trốn, cả người Hoắc Dĩnh Thần đã phẫn nộ đến cực điểm một quyền đánh bay tên đáng chết đó ra ngoài. “Tên họ Từ kia, nếu Phi Phi có chuyện gì không hay xảy ra, ta bắt ngươi phải dùng mạng đền mạng.” Một tay ôm Hồ Phi Phi vào trong lòng, Hoắc Dĩnh Thần cũng nhanh lao khỏi như bay ra khỏi nhà hàng.
Trong hành lang bệnh viện, bác sĩ cùng y tá nhanh chóng đẩy Hồ Phi Phi đau đến khóc không dừng tới phòng mổ.
Nhìn sắc mặt Hồ Phi Phi trắng bệch, giữa hai chân không ngừng chảy máu như cũ, Hoắc Dĩnh Thần cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, không ngừng trấn an nàng.
“Ngươi sẽ không có việc gì, đừng sợ.”
“Đau quá…… Đau quá…… Ta sẽ …sẽ không chết chứ?”
Thanh âm nhỏ như ruồi muỗi kêu, nước mắt đổ rào rào xuống, thể hiện nàng đang rất sợ hãi cùng lo lắng.
Hoắc Dĩnh Thần liều mạng lắc lắc đầu, “Sẽ không, ta có thể thề với trời, ngươi tuyệt đối sẽ không chết, ngươi sẽ trường thọ đến trăm tuổi.”
Nàng cố giấu nỗi lòng ảm đạm mà gắng cứng rắn tươi cười một chút, “Nếu…… Ta thật sự bất hạnh ra đi, ngươi làm ơn chăm sóc đứa nhỏ thật tốt……”
“Không! Ngươi sẽ không có việc gì, ta muốn ngươi sống thật khỏe mạnh……”
Đến cửa phòng giải phẫu, Hoắc Dĩnh Thần còn muốn theo vào nhưng bị y tá ngăn ở ngoài cửa, “Tiên sinh, mời hãy chờ ở bên ngoài……”
“Để ta đi vào! Ta muốn cùng nàng……” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang kiệt sức của nàng, biết tính ỷ lại bức thiết của nàng đối với hắn, nên hắn nóng lòng gào thét.
“Thực xin lỗi, tiên sinh, xin đừng làm chậm trễ việc tiến hành phẫu thuật, mời ngài dừng lại.”
“Gặp quỷ!” Hắn lớn tiếng thấp rủa, hốc mắt gấp đến độ đỏ bừng, “Ta là cha đứa nhỏ trong bụng nàng……”
Y tá thập phần kiên trì như cũ, “Tiên sinh, xin ngài phối hợp với bác sĩ trị liệu người bệnh.”
Mắt thấy Hồ Phi Phi bị đẩy nhanh vào phòng phẫu thuật, đèn trên bàn mổ chợt sáng lên, mà hắn bị đẩy ra ngoài cửa buộc phải dời đi, chợt lúc đó trái tim hắn dường như trống rỗng.
Hắn gắt gao bắt lấy cánh tay một y tá trong đó, ánh mắt cuồng loạn mà khẩu khí cũng rất kiên quyết, “Nếu có chuyện ngoài ý muốn, nhờ các vị ưu tiên cứu chữa người mẹ.”
Y tá nghiêm túc gật đầu, rồi xoay người đi, để hắn hoàn toàn đứng ngoài cửa phòng mổ.
Hoắc Dĩnh Thần mỏi mệt ngồi ở ghế dài, hai tay che khuất mặt, trong đầu tự nhiên bất ngờ xuất hiện khuôn mặt tươi cười của tiểu nữ nhân hồn nhiên, vô tà (không tà niệm), ngây thơ kia.
Từ khi nào hình bóng cô gái nhỏ ấy đã bắt đầu khắc sâu vào tận đáy lòng hắn?
Khi sinh mệnh nàng gặp nguy hiểm, vì sao hắn lại sợ hãi như vậy?
Thật sự chỉ vì đứa nhỏ mới giữ nàng ở bên người sao? Nếu đúng thế, vì sao vừa mới nãy hắn thà rằng bỏ qua thân sinh cốt nhục (đứa con ruột), cũng muốn bác sĩ cứu mạng nàng
Từ phòng giải phẫu truyền ra một trận thét chói tai, hắn bỗng nhiên cả kinh đứng bật dậy, đi thẳng tới cửa phòng mổ.
Tiếng khóc thê lương kia tựa như roi mây quất vào ngực hắn, thân không ngừng run run, “Phi Phi……”
Hắn nắm chặt hai đấm, hận không thể lập tức vọt vào, đem thân thể mềm mại ôm vào trong lòng, đau đớn của nàng đều hãy để hắn gánh chịu.
Dần dần tiếng khóc đau đớn kia càng ngày càng nhỏ rồi rốt cục dừng, hắn khẩn trương đi qua đi lại, vừa thấy y tá từ phòng giải phẫu vội vàng đi ra, hắn vội vàng tiến lên hỏi.
“Tình trạng nàng thế nào?”
“Mất máu quá nhiều, cần khẩn cấp truyền máu……”
“Nàng…… Nàng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng hay không?” Trái tim đã muốn nhẩy tới yết hầu, hắn gian nan hỏi ra miệng.
“Chúng tôi sẽ cố hết sức.” Nói xong, y tá vội vã rời đi.
Hoắc Dĩnh Thần ở ngoài cửa lo lắng đợi chờ, hiển nhiên phẫu thuật cũng không thuận lợi, vài y tá thay phiên vào vào ra ra, sau đó lại có vài bác sĩ sắc mặt ngưng trọng cũng nhanh chóng tiến vào phòng mổ.
Lo lắng cùng bất an quanh quẩn trong đầu, ngay khi Hoắc Dĩnh Thần sắp không giữ được nội tâm lo lắng phát cuồng, cực kỳ muốn vọt vào phòng giải phẫu, trong phòng truyền ra tiếng khóc oe oe nỉ non của trẻ con!
Trong lòng hắn căng thẳng, không bao lâu, chỉ thấy y tá ôm một đứa bé nhỏ đi ra.
Hắn sải bước dài vọt đến, hai mắt nhìn qua đứa trẻ, rồi gắt gao nhìn chằm chằm y tá, “Mẹ đứa nhỏ…… Tình trạng thế nào?”
“Chúc mừng anh, mẫu tử (mẹ, con) bình an!”
Bốn chữ ngắn ngủn cũng đủ giống như lệnh đặc xá, cứu vớt linh hồn sắp hỏng mất của hắn.
Xí nghiệp Đại Vũ chính thức tuyên bố phá sản, tập đoàn Lăng Phong lấy giá thấp thu mua lại, toàn bộ các giám đốc điều hành xí nghiệp Đại Vũ bị sa thải.
Tin tức xí nghiệp Đại Vũ bị phá đổ, dĩ nhiên khiến cho toàn thương giới Đài Bắc xôn xao một trận.
Lý do là tập đoàn Lăng Phong chỉ dùng thời gian một tuần đã đem nó phá đổ rồi thu mua lại, làm cho thương giới đều ồ lên kinh ngạc.
Người ngoài đều không biết vì sao, ngày trước Hoắc Dĩnh Thần còn cùng xí nghiệp Đại Vũ có giao dịch kinh doanh vài vụ với nhau, thế nhưng lần này ra đòn đau hạ độc thủ, chỉ nói quả nhiên thương trường như chiến trường.
Duy nhất chỉ có Hồ Phi Phi nhìn thấy tin tức này xong, lập tức hiểu được nguyên nhân trong đó.
Mặc dù về phương diện công việc của hắn, nàng cơ hồ chẳng hiểu biết gì, khả năng rằng chuyện ngày đó ở nhà hàng nàng bị Từ Trạch Minh đẩy ngã làm cho sinh non, quả thật đã chọc giận Hoắc Dĩnh Thần.
Hồ Phi Phi vĩnh viễn cũng không quên được khi nàng hết hôn mê tỉnh lại, nhìn vẻ mặt hắn lo lắng, bộ dáng thấy nàng thức tỉnh, hắn gắt gao nắm tay nàng, thanh âm khàn khàn trầm thấp nói: “Cám ơn ngươi.”
Ba chữ ngắn ngủn, nàng chỉ có thể liên tưởng tới hắn đại khái cảm tạ nàng vì sinh hạ tiểu hài tử bình an cho hắn, nhưng giọng nói của hắn chứa chan tình cảm khiến nàng tựa hồ cảm thấy không chỉ có như thế, nàng nghĩ mãi cũng không rõ, nhưng ánh mắt sâu thẳm ấy làm ngực nàng run nhè nhẹ.
Đây sẽ là yêu sao?
Trong đầu óc đơn thuần, chấp nhất của nàng cho rằng yêu một người thì sẽ si tình tặng hoa ngắm trăng, cùng nhau xem phim, cùng nhau ăn kem.
Tựa như năm đó nàng cùng Từ Trạch Minh, hai người đôi lần hẹn hò, vào ngày đặc biệt thì anh ta cũng sẽ mang hoa tặng nàng.
Thậm chí trong quan niệm của nàng, chỉ cần hắn sẵn sàng nắm tay nàng, thản nhiên mỉm cười với nàng một chút, chính là biểu hiện yêu nàng.
Nhưng hiện tại, Hoắc Dĩnh Thần chưa hứa hẹn nàng cái gì, thế nhưng liền xông vào lòng nàng như vậy.
Hại nàng chỉ cần một mình cùng hắn ở một chỗ, sẽ có những ý nghĩ kỳ quái, thậm chí ngay cả nằm mơ đều bởi vì thấy hắn mà cười khi tỉnh dậy.
Nàng cũng từng…… Vì Từ Trạch Minh mà si mê quá như thế sao?
Đáp án mơ hồ, cảm tình suốt bốn năm cư nhiên không đánh lại được tình cảm sáu tháng ở chung cùng Hoắc Dĩnh Thần.
Trong lòng không chỉ lo lắng, Hồ Phi Phi biết tự hỏi chính mình không thích hợp, quyết định đi xem con mới sinh, có điều lúc nàng đi vào phòng trẻ sơ sinh trong bệnh viện, nhìn thấy có người ôm cục cưng của nàng lúc xoa lúc nắn, lúc vuốt lúc véo bất diệc nhạc hồ (vui đùa quên thời gian).
Nhìn kỹ thì người nọ không phải là lão quái nhân từng gặp mặt một lần ở biệt thự của Hoắc Dĩnh Thần sao?
“Này, ông lão này, nhanh nhanh buông con tôi ra.”
Mắt thấy đứa con bảo bối bị người kia ngược đãi, bản năng người mẹ trong Hồ Phi Phi nhất thời nổi lên.
Hoắc Chính Đông ôm bé con vừa đưa mắt lạnh nhạt xoi xét, bình phẩm từ đầu đến chân người mẹ trẻ đang giương nanh múa vuốt kia.
“Sớm biết rằng ngươi như cây gậy trúc sinh không ra tinh phẩm gì, ngươi xem đứa nhỏ này mặt vừa khô vừa nhăn, giống tiểu lão đầu khô quắt, thật sự là chẳng muốn ngắm.”
Lời này hiển nhiên chọc giận Hồ Phi Phi, nàng hung dữ vọt tới trước mặt Hoắc Chính Đông, hai tay chống thắt lưng bày ra bộ dáng tư thái cọp mẹ.
“Ông lão quái nhân này rốt cuộc quá đáng quá mức, sao có thể tùy tiện chạm vào tiểu hài tử của người khác, nhanh nhanh đưa con tôi cho tôi……”
Hoắc Chính Đông đột nhiên nhìn nàng lạnh lùng cười, “Trên thế giới này, người có tư cách nhất chạm vào đứa nhỏ này chính là ta.” Nói xong một câu tràn ngập huyền cơ, ông đem bé con đặt lại giường, “Tuy rằng đứa nhỏ này xấu hơn rất nhiều so với dự đoán ta muốn, bất quá ta để ý chính là huyết thống.”
Hồ Phi Phi thất thần nhìn đứa con bảo bối mới sinh ra không quá vài ngày. Đứa bé nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn nhó, còn chưa nhìn ra giống nàng hay vẫn là giống ba của bé nhiều hơn một ít.
Bé giờ phút này đang ngủ say, còn phát ra tiếng hít thở đều đều.
Nhịn không được nàng đưa tay vuốt ve cái đầu mới chỉ có một chút tóc của con, đáy lòng đột nhiên dâng lên nỗi bất an nặng nề.
Những căng thẳng trong lúc mang thai cùng niềm vui sướng khi tiểu bảo bảo (con bảo bối) vừa sinh ra, theo thời gian trôi qua mà dần dần biến mất.
Nàng trong giây lát nhớ tới, chính mình cùng Hoắc Dĩnh Thần lúc trước còn có thỏa thuận bằng miệng.
Lúc trước hắn đã muốn cùng nàng vạch rõ, đứa nhỏ sau khi sinh phải giao cho hắn nuôi nấng, mà hắn sẽ cho nàng thù lao triệu (tệ).
Nghĩ đến đây, nhiều ngày hạnh phúc trong nháy mắt liền biến ảo thành bọt nước, niềm vui sướng làm mẹ hoàn toàn bị vẻ u sầu thay thế.
“Cục cưng……” Nàng nhịn không được nửa quỳ bên giường nhỏ của con, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho người ta đau lòng ấy, “Mẹ có lẽ rất nhanh sẽ rời xa con, con còn nhỏ như vậy, nếu không có mẹ ở cùng con, có thể cảm giác được cô đơn hay không?”
“Bất quá không vấn đề, ba con rất nhiều tiền nga, sẽ tìm cho con rất nhiều bảo mẫu chuyên nghiệp tới chăm sóc con, tương lai có lẽ một ngày nào đó ba con còn có thể tìm một người mẹ mới cho con……”
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Hoắc Dĩnh Thần cùng một người phụ nữ khác ôm nhau mà cười, đáy lòng nàng đau thắt lại, khổ sở muốn chết.
Nàng không cần chính con mình có một ngày gọi nữ nhân khác là mẹ, lại càng không muốn tách khỏi đứa con mà nàng liều tánh mạng đổi lấy.
Nắm chặt bàn tay mập mạp nhỏ bé của con, nàng không kìm nén được nên hốc mắt đỏ, “Cục cưng, mẹ không muốn rời xa con, cục cưng, con nghe thấy không? Mẹ không muốn rời xa con……”
Bé con an lành nằm trên giường, cảm thụ được độ ấm trên tay mẹ và hương thơm ngào ngạt nên càng ngủ say sưa, thế giới phức tạp của người lớn đối với bé mà nói thì hoàn toàn xa lạ.
Mà khi Hoắc Dĩnh Thần xuất hiện ở cửa phòng bệnh, chính là nhìn thấy một màn thương cảm như vậy.
Nghe thấy phía sau có tiếng động rất nhỏ, Hồ Phi Phi thì thào tự nói vừa nhanh quay đầu lại, ánh mắt chợt thấy Hoắc Dĩnh Thần liền thay đổi.
Nàng nhịn không được xấu hổ một trận, lo lắng rằng bộ dáng chật vật của mình vừa mới bị hắn thu hết vào đáy mắt.
Vội vàng nâng tay xoa xoa gạt gạt khóe mắt ươn ướt, nàng bắt buộc chính mình xả ra một nụ cười tự nhiên, “Ngươi tan làm rồi, hôm nay về thật sớm nga, cục cưng hôm nay thực ngoan, uống sữa xong liền ngủ yên, cả tiếng sấm cũng không làm con tỉnh giấc đâu.”
Nói xong, nàng đứng dậy, đắp cái chăn nho nhỏ cho bé, “Nha, đúng rồi, hôm nay ông lão lúc trước đã tới biệt thự lại đến nữa, còn nói một đống lời lẽ mạc danh kỳ diệu, tức nhất là ông cư nhiên ghét bỏ cục cưng, nói bộ dạng của con xấu, thật sự là tức chết người đi được……”
Sắc mặt Hoắc Dĩnh Thần bởi vì lời nàng nói mà trở nên khó coi hẳn lên, hắn đến gần từng bước, một phen cầm lấy cánh tay nàng.
“Ngươi nói hôm nay có người đến xem qua cục cưng?”
Gương mặt hắn chợt trở nên nghiêm khắc dọa nàng sợ, kinh ngạc gật đầu, chỉ thấy Hoắc Dĩnh Thần nhỏ giọng rủa một tiếng.
“Tốc độ của tử lão nhân (ông già đáng chết hoặc ông già sắp chết >.