Sân Bay Quốc Tế. Thành Phố Đài Trung.
Lúc này, tầm giờ chiều. Lưu Bích Chi đang ngồi trên băng ghế lớn ở sân bay để chờ con gái Lệ Doanh đến tiễn bà.
Lần này đi tận ba năm mới quay lại Đài Trung. Lưu Bích Chi có chút lưu luyến nơi thân thuộc này, nhưng điều bà lưu luyến nhất chính là con gái Lệ Doanh của bà. Cũng may, con bé có Hàn Cảnh Văn bên cạnh, hi vọng cậu ấy sẽ yêu Lệ Doanh thật lòng. Đang mải suy nghĩ, âm thanh trong trẻo của Lệ Doanh vang lên phía sau lưng.
"Mẹ, Doanh Doanh đến tiễn mẹ đây!"
Lưu Bích Chi giật mình quay người lại, bà thấy Hàn Cảnh Văn đẩy xe lăn của Lệ Doanh tới. Cô con gái nhỏ của bà vừa tươi cười vẫy tay vừa gọi bà.
Cảnh Văn, Lệ Doanh, hai con đến rồi! Lưu Bích Chi xúc động nói.
"Hàn Cảnh Văn gật đầu lễ phép chào bà. Mẹ, con đưa Doanh Doanh đến rồi."
Lưu Bích Chi vừa nghe Hàn Cảnh Văn gọi bà bằng mẹ, bà có hơi bất ngờ lẫn ngạc nhiên. Nhưng liền gật đầu vui vẻ rồi nói :
"Được rồi, hai đứa đến tiễn mẹ, là mẹ vui rồi. Mẹ phải lên máy bay đây." Đoạn bà đứng dậy bước đến chỗ Lệ Doanh cầm lấy bàn tay nhỏ trắng của cô đặt vào bàn tay to thon dài của Hàn Cảnh Văn rồi nhìn anh mà dặn dò :
"Cảnh Văn, mẹ phải đi rồi. Doanh Doanh con gái yêu của mẹ, mẹ giao nó cho con, con hãy yêu thương và bảo vệ cho con bé thật tốt nhé. Lệ Doanh nó chỉ tỏ ra mạnh mẽ bên ngoài mà thôi. Chứ nội tâm nó dễ bị tổn thương lắm. Hứa với mẹ được không Cảnh Văn."
Hàn Cảnh Văn nắm tay của Lệ Doanh thật chặt, anh gật đầu nghiêm túc hứa với bà.
"Mẹ yên tâm con sẽ yêu thương và bảo hộ Doanh Doanh hết đời con."
Dặn dò Hàn Cảnh Văn xong, Lưu Bích Chi nhìn Lệ Doanh, khẽ cười hiền hậu. "Doanh Doanh nhớ giữ gìn sức khỏe. Mẹ đi đây, tạm biệt con gái của mẹ."
Dứt lời, Lưu Bích Chi xoay người kéo vali đi. Lệ Doanh nhìn theo bóng dáng của bà xa dần, xa dần rồi mất hút trong đám đông. Khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ dần mất hẳn, cô gái nhỏ chợt òa khóc mà gọi lớn :
" Mẹ ơi, mẹ ơi! Mẹ đừng đi nữa được không? Doanh Doanh không muốn xa mẹ đâu? Mẹ ơi!! Huhuhu.."
Hàn Cảnh Văn vội ngồi xuống trước mặt Lệ Doanh, kéo mặt cô vào hõm vai mình rồi an ủi cô.
"Doanh Doanh, em đừng khóc, chẳng phải em còn có anh sao? Anh sẽ ở bên cạnh em."
Lệ Doanh được anh an ủi, cô cứ vậy thoải mái khóc to một trận. Mặc kệ có bao nhiêu người nhìn ngó. Hàn Cảnh Văn thấy cô vợ nhỏ khóc nức nở, anh không biết làm thế nào cho phải, đành ôm cô vào lòng để cô yên tâm mà khóc cho thỏa.
Một lát sau, khi chiếc máy bay đã cất cánh xa tít lên bầu trời rôi mất hút, Lệ Doanh mới ngưng khóc. Lúc này, Hàn Cảnh Văn mới đứng dậy nhìn Lệ Doanh anh nhẹ giọng nói :
"Doanh Doanh về thôi, rồi mẹ em sẽ quay lại thôi. Nào anh đưa em về."
Lệ Doanh mắt đỏ hoe ngước lên nhìn Hàn Cảnh Văn. Hai gò má toàn nước mắt. Cô nức lên.. "Anh Cảnh Văn.. em...em..."
Hàn Cảnh Văn khẽ thở dài.."Lệ Doanh, nghe anh, đi về nhé..Chúng ta chỉ xa bà ấy một thời gian mà thôi, ba năm sau, bà ấy còn quay lại mà."
Lúc này, Lệ Doanh mới ngưng khóc hẳn, cô khẽ gật đầu với anh. Hai người cùng ra khỏi sân bay đi về phía bãi đậu xe. Rời khỏi sân bay, Hàn Cảnh Văn lái xe đưa Lệ Doanh đến thẳng biệt thự Thục Uyển.
Ngồi trên xe, Lệ Doanh quay mặt ra nhìn từng cảnh vật lướt nhanh qua mắt của cô. Chợt nhận ra không phải đường về chung cư Phong Nguyên, cô tròn mắt kinh ngạc," Cảnh Văn anh định đưa em đi đâu? Đây không phải đường về nhà em?"
Hàn Cảnh Văn không nhìn Lệ Doanh, mắt anh chỉ nhìn đường phía trước để lái xe. Vừa lái xe, anh nhẹ giọng trả lời cô :
" Doanh Doanh đây đương nhiên không phải đường về nhà em rồi, anh đưa em về nhà của chúng ta."
"Hả?? Nhà..nhà chúng ta sao? " Lệ Doanh kinh ngạc, cô bối rối mà nhìn chằm chằm vào Hàn Cảnh Văn.
"Ừ, là nhà của chúng ta, chỉ có anh và em mà thôi, à còn có thêm bé Sky nữa!" Hàn Cảnh Văn giải thích.
"Cái gì chứ? Bé Sky? Hàn Cảnh Văn, anh có con trai rồi? Vậy mà vẫn kết hôn với em." Lệ Doanh chớp chớp đôi mi dài mà chất vấn anh.
Hàn Cảnh Văn nhìn phản ứng của Lệ Doanh, anh có chút buồn cười, cô vợ của anh đang suy nghĩ cái gì vậy chứ? Tên Sky rõ ràng là tên chú chó cưng của anh. Vậy mà chạy qua bộ não của Lệ Doanh lại thành tên con trai của anh. Chỉ số IQ của cô thật khác thường mà. Anh đưa bàn tay thon dài béo cái mà hồng hào của cô rồi nói :
" Doanh Doanh, em thật ngốc, nếu anh có con trai, anh còn lấy em sao? Sky chỉ là chú chó cưng của anh thôi. Lúc mẹ anh qua đời, khi đó anh chỉ mới năm tuổi, ba anh vì sợ anh buồn nên đã qua Đức để đặt mua Sky làm quà tặng cho anh. Nó theo anh từ nhỏ, vô cùng thân thiết nên anh mới gọi nó là bé Sky."
Thì ra là như vậy, Lệ Doanh lúc này mới hoàn hồn. Bé Sky anh nói là một chú chó thôi mà, vậy mà cô lại nghĩ cái gì vậy chứ? Đúng là xấu hổ. Lệ Doanh đưa hai bàn tay nhỏ che đi khuôn mặt đỏ lựng vì xấu hổ, cũng may trời dần tối, nên anh không thấy, bằng không thì cười lăn mất. Cô nào biết, trong lòng anh từ nãy đến giờ cười cô đến nở hoa luôn rồi...
Chiếc xe lướt nhanh qua lộ lớn, hướng khu Nam Thủy mà tiến. Hàn Cảnh Văn mỉm cười thỏa mãn, cuối cùng anh đã có can đảm trở lại nơi đó. Nam Thủy, nơi chứa kí ức đau buồn của anh, nơi anh vĩnh viễn mất đi người mẹ yêu dấu của anh.
Mười mấy năm rồi, anh lại trở về Nam Thủy, nhưng lần này trở về, anh sẽ không rời đi nữa, vì ở Nam Thủy, có biệt thự Thục Uyển của mẹ anh, có Sky và đặc biệt nhất anh đã có Lệ Doanh. Người con gái vô tình đã bước vào trong cuộc đời của anh. Vậy nên anh sẽ không cần phải nhớ đến những kí ức đau buồn kia nữa. Anh sẽ cùng cô vợ nhỏ của anh trải qua những ngày tháng hạnh phúc nhất.....