Biệt Thự Thục Uyển.
Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh về đến nơi đã là hơn giờ sáng. Lệ Doanh về phòng thay đồ trước, sau đó mới đi ra ngoài.
Bên ngoài ghế sô pha, Hàn Cảnh Văn đang cầm trong tay một chiếc túi nhỏ màu xanh lá. Lệ Doanh tò mò, cô tiến tới hỏi anh :
"Cảnh Văn à, anh đang cầm thứ gì thế?"
Hàn Cảnh Văn cười rồi đáp : "Quà cho em, anh mới lấy về từ chiều hôm qua, nhưng chưa đưa cho em. Tới đây, ngồi cùng anh."
Lệ Doanh đẩy xe lăn tới, Hàn Cảnh Văn đặt chiếc túi lên bàn, đưa hai tay ôm cô lên ghế ngồi cạnh anh. Sau đó, anh đưa chiếc túi nhỏ cho cô, cưng chiều rồi nói..
"Đây là quà anh chúc mừng em được nhận việc, anh đặt mua trước một tuần rồi." Em mau mở ra xem.
Lệ Doanh ngạc nhiên, anh vậy mà còn tặng quà chúc mừng cô, mở túi ra, bên trong là một chiếc điện thoại SamSung phiên bản mới nhất. Kiểu dáng giống hệt điện thoại của anh. Chỉ khác mỗi màu sắc. Điện thoại của anh màu đen, còn của cô thì màu hồng.
"Woa!! Lệ Doanh bất ngờ reo lên, Cảnh Văn à, nó đẹp quá. Nhưng mà chắc là đắt tiền lắm. Em không dám cầm nó đâu, lỡ mà mất thì..." Hàn Cảnh Văn nghe cô vợ nhỏ nói, anh bật cười lớn :
"Vợ ngốc à, em đây là tiết kiệm giùm chồng em sao? Yên tâm, nó là rẻ nhất so với những gì anh từng mua. Em lỡ làm mất, thì anh sẽ mua cho em cái khác, Hàn Cảnh Văn anh không thiếu tiền, không thiếu cái gì cả, chỉ thiếu mỗi Doanh Doanh mà thôi. Doanh Doanh sẽ không bỏ anh mà đi đúng không? Hửm?"
Anh vừa nói vừa đưa khuôn mặt tuấn tú của anh tới tai cô, Lệ Doanh xấu hổ, mặt đỏ lên. Cảnh Văn anh muốn làm gì? "Anh....Ứm.." môi nhỏ của cô bị khóa lại bởi môi của anh.
Lệ Doanh bị anh hôn bất ngờ, khoảnh khắc môi anh chạm vào, cả người cô như bị điện giật, cứ ngồi ngây ra, nụ hôn đầu của cô cứ vậy mà bị anh cướp mất rồi.
Lúc trước, quen Phổ Trạch, Lệ Doanh chưa từng cho anh ta hôn một lần nào dù là hôn lên trán cũng chưa. Vậy mà với Hàn Cảnh Văn, cô lại có chút thinh thích.
Lệ Doanh vụng về đáp lại nụ hôn của anh, Hàn Cảnh Văn cảm nhận được Lệ Doanh không phản đối, anh hạnh phúc trong lòng, anh kéo cả dáng người nhỏ nhắn của cô vợ nhỏ vào lòng, rồi mạnh dạn hôn cô sâu hơn. Cả người Lệ Doanh mềm nhũn, Hàn Cảnh Văn mới buông cô ra.
"Doanh Doanh, môi em ngọt quá!"
Lệ Doanh chui đầu giấu mặt vào khuôn ngực của anh. Đôi môi bị anh hôn đến đỏ lựng.
"Hàn Cảnh Văn, anh thật đáng ghét mà. Lệ Doanh mắng anh."
Hàn Cảnh cười rạng rỡ, ánh mắt anh đầy thâm tình. "Doanh Doanh, sau này dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng rời xa anh có được không?"
Lệ Doanh nhẹ gật đầu. Cầm chiếc điện thoại lên, cô nói : "Cảnh Văn à, em muốn có hình của anh trong điện thoại có được không?"
Hàn Cảnh Văn suy nghĩ một lúc liền gật đầu đồng ý. Lệ Doanh vui vẻ cầm điện thoại lên chụp hình của anh. Hàn Cảnh Văn liền cầm luôn điện của anh rồi nói :
"Doanh Doanh, chụp chung với anh nhé!"
Không đợi cô trả lời, anh kéo mặt cô lại gần mặt mình, thật nhanh anh đặt một nụ hôn lên má cô, điện thoại cũng nháy hình vào khoảnh khắc đó. Trong hình vẻ mặt của Lệ Doanh trông vô cùng đáng yêu, đôi mắt đen tròn to, đen láy. Má cô ửng hồng vì bị anh hôn bất ngờ.
Hàn Cảnh Văn nhìn tấm hình mới chụp, anh liền thỏa mãn. Cuối cùng cũng được chung hình với em rồi. Anh nhìn Lệ Doanh rồi vui vẻ nói :
"Doanh Doanh, tuần sau là Hôn Lễ của cậu Phổ Trạch kia, em có muốn đi nữa không?"
Vừa nhắc đến Phổ Trạch, Lệ Doanh im lặng một lúc rồi nói : "Không, Cảnh Văn, em nghĩ kĩ rồi em không đi sẽ tốt hơn."
Hàn Cảnh Văn bất ngờ, cô vậy mà lại quyết định không đi. Như vậy càng tốt, anh sẽ đưa cô về nhà gặp mặt cha anh. Anh vội hỏi cô :
"Doanh Doanh, nếu em không đi tham dự hôn lễ, chúng ta liền về Hàn Gia nhé, anh dẫn em đến một nơi."
Lệ Doanh kinh ngạc, về Hàn Gia sao? Như vậy, cô sẽ phải gặp mặt cha của anh rồi. Ông trời ơi, cô lấy đâu ra can đảm chứ? Cô liền lắc đầu, rồi đáp :
"Anh Cảnh Văn, em không muốn về Hàn Gia với bộ dạng như vậy đâu. Đợi em phục hồi đôi chân rồi về có được không?"
Hàn Cảnh Văn có chút thất vọng, nhưng anh không tỏ ra bên ngoài, anh nhẹ giọng nói với cô.
"Được rồi, đều nghe em, chúng ta không về Hàn Gia cũng được, nhưng anh vẫn sẽ đưa em đến một nơi. Em đồng ý với anh nhé."
Lệ Doanh lại hỏi anh một lần nữa, "là nơi nào vậy, sao nhất định phải có em đi cùng chứ?"
Hàn Cảnh Văn đứng dậy, cởi áo khoác ngoài rồi nói,
"Doanh Doanh tới lúc đó em sẽ biết, bây giờ anh có việc phải ra ngoài một lát, em ở nhà với Sky chờ anh nhé, nhớ đừng đi ra ngoài, không được mở cổng có biết chưa?"
"Anh đi đâu sao? Bao lâu anh mới quay lại, Cảnh Văn, em sợ...một mình lắm." Lệ Doanh nhìn anh, nét mặt cô đầy sự lo lắng.
Hàn Cảnh Văn khẽ vuốt tóc nâu của Lệ Doanh, anh an ủi cô. "Doanh Doanh anh sẽ trở lại sớm. Yên tâm ở nhà đợi anh." Suy nghĩ một lát anh lại hỏi cô :
"Doanh Doanh, nếu sau này em phát hiện ra anh làm chuyện có lỗi với em, em có tha thứ cho anh không?"
"Chuyện này..Anh Cảnh Văn à...em..."
Lệ Doanh còn chưa biết nên trả lời như thế nào, đã bị Hàn Cảnh Văn cắt ngang :
"Không sao, em không cần trả lời anh vội, sau này dù xảy ra chuyện gì, dù em quyết định ra sao, anh đều sẽ tôn trọng quyết định của em." Nói xong anh đứng dậy, rồi rời khỏi biệt thự.
Lệ Doanh nhìn theo bóng dáng xa dần của anh, tâm cô đầy lo lắng, có dự cảm không lành. Sống chung với anh hơn một tuần, cô làm sao đã hiểu hết anh được cơ chứ ? Dường như anh còn bí mật nào đó đang che dấu cô. Nhưng là không dám nói hoặc không muốn nói cho cô biết, tuy có chút buồn phiền, nhưng cô chưa bao giờ tự ý hỏi anh. Cô không quan tâm, nếu muốn nói, đến lúc thích hợp tự anh sẽ nói.
Cô tin anh, chỉ là một Hàn Cảnh Văn luôn quan tâm và yêu thương và chăm sóc cô mỗi ngày ở hiện tại mà thôi, còn tương lai hay quá khứ, tất cả đều không quan trọng.