Lệ Doanh và Hàn Cảnh Văn xuống được nửa đường bậc thang thì Hàn Cảnh Văn bỗng say sẩm mặt, anh khựng lại tìm chỗ ngồi xuống.
"Cảnh Văn, anh sao thế, mặt ai tái mét hết rồi." Lệ Doanh sợ xanh cả mặt, vội vàng ngồi xuống cạnh anh lo lắng hỏi.
"Anh không sao? Chắc do ban nãy dùng quá sức với tên khốn kia, vết thương bị động." Hàn Cảnh Văn trấn an cô vợ của anh.
Trời sắp chuyển sang dần buổi trưa, mặt trời cũng lên cao dần, nắng có phần gắt hơn. Ngay cả Lệ Doanh còn chóng mặt nữa là.
Ánh mặt trời chiếu lên hai người tạo thành hai cái bóng kéo dài trên những bậc thang.
Bỗng nhiên, chỗ hai người ngồi, ánh nắng vụt tắt.
Một cái bóng lù lù to lớn đang che nắng cho cả hai người.
Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh cùng quay lại. Hai người kinh ngạc khi phía trên cao hơn, cách hai người đến bốn năm bậc thang, Bạch Hổ đang đứng ở đó nhìn hai người chăm chăm. Nó là muốn đi theo cậu của nó.
Lệ Doanh đầy phấn khởi hét lên, "Tiểu Bạch, em muốn đi theo anh chị sao?"
Bạch Hổ nhìn Lệ Doanh, nó nhẹ gầm lên như thể đồng ý. Nhưng lại e sợ người đàn ông kia, anh vẫn chưa lên tiếng.
Hàn Cảnh Văn đứng dậy, bước lên ngước nhìn con vật to lớn trước mặt anh. Anh chỉ lạnh nhạt nói :
"Tiểu Bạch, đây là nơi ở của mày, mày không thuộc về thế giới của loài người."
Bạch Hổ hiểu được lời cậu chủ nói, nó có vẻ tiếc nuối...gầm lên mấy tiếng đầy thất vọng.
Lệ Doanh hụt hẫng, "Cảnh Văn, thực sự không đem theo Tiểu Bạch được sao?" Cô nhìn anh hỏi, ánh mắt đầy mong mỏi.
"Em thích nuôi nó sao? Em không sợ nó? Em hết thương Sky rồi." Hàn Cảnh Văn nhướn mày hỏi dồn.
"Hả? Không, em vẫn sẽ thương Sky, nhưng có thêm Tiểu Bạch cũng tốt mà. Thục Uyển sẽ vui hơn."
"Vậy được, như ý của em. Đi thôi, chúng ta về nhà." Hàn Cảnh Văn gật đầu rồi kéo tay Lệ Doanh đi xuống dưới.
Đi vài bước, hai người vẫn chưa thấy Bạch Hổ đi cùng, anh và cô cùng quay lại, thấy Sky đang gầm gè trước mặt Tiểu Bạch không cho nó đi tiếp.
"Sky, đi mau. Không sinh sự." Hàn Cảnh Văn quát lớn.
Giọng của anh lạnh lùng, Sky vừa nghe thấy, lập tức sợ hãi, chạy trước. Chẳng qua nó chỉ muốn cảnh cáo tên lông trắng kia thôi.
(Rằng nếu muốn về Thục Uyển ở chung với cô chủ và cậu chủ thì phải dưới quyền nó.)Nhưng là Sky chưa kịp diễn đạt với Tiểu Bạch, thì đã bị cậu chủ nhắc nhở rồi.
Tiểu Bạch gầm lên một tiếng đắc ý, rồi hiên ngang đi theo cậu chủ và cô chủ mới của nó.
Lệ Doanh nắm tay anh thích thú, hào hứng. "Cảnh Văn à, em cảm ơn anh nhiều lắm."
"Hả? cảm ơn anh sao? Vì cái gì?" Anh vừa cười vừa hỏi.
"Vì tất cả, cảm ơn anh đã đền cho em một hạnh phúc quá lớn." Lệ Doanh nghiêm túc nói.
Hàn Cảnh Văn nhìn cô vợ của anh, anh nắm chặt bàn tay của cô, anh nói :
"Ngốc ạ, trước đây là anh đã nợ em, tất cả những gì anh làm là vì anh yêu em. Anh muốn đền hạnh phúc cho em. Chỉ vì em là Doanh Doanh mà thôi. Đi thôi, về nhà."
"Ừm, chúng ta về nhà thôi, cô vừa gật đầu vừa đáp."
Lệ Doanh cũng nắm tay anh thật chặt. Lòng vui sướng, khuôn mặt rạng rỡ tươi tắn còn hơn cả nắng kia. Hai người bước nhanh xuống núi.
.....
Cuối cùng cũng xuống đến cổng chào. Đúng là mệt thật..
"Á....hổ, là hổ kìa.. "đám nhân viên trong Khu Du Lịch hét rầm lên.
Đúng lúc này, một top vệ sĩ gồm người do Tiêu Phong dẫn đầu vừa thấy cậu chủ đi xuống, anh liền dẫn mọi người tới. "Cậu chủ, Thái Thái, chúng tôi đã chuẩn bị xe rồi."
"Được, đi thôi." Hàn Cảnh Văn để lại ba chữ rồi đưa Lệ Doanh vào xe. Lúc ngồi vào xe, anh gọi Tiêu Phong lại.
"Cậu chủ còn gì căn dặn." Tiêu Phong hỏi.
"Mang nó về Thục Uyển, cho người chăm sóc cẩn thận." Hàn Cảnh Văn vừa nói vừa chỉ tay về hướng Tiểu Bạch đang đứng.
Tiểu Bạch nhìn đám người sợ chết khiếp kia, nó nếu mà cười được, chắc cười đến rơi răng mất. (Từ khi nó xuống chỗ này, nó chỉ như tượng đá thôi mà, căn bản có hù ai đâu, sao bọn họ lại sợ nó nhỉ?)
Tiêu Phong nhìn Hàn Cảnh Văn, anh ái ngại lẫn sợ hãi một chút, anh nói :
"Cậu chủ nhưng mà, con hổ kia nó dữ quá, chúng tôi không dám lại gần nó."
"Không cần lại gần, cứ mang xe tới tự nó sẽ lên xe theo tôi về. " Hàn Cảnh Văn nói xong liền nói tài xế.
"Bác tài lái xe đi. Về Thục Uyển."
"Vâng, thưa cậu chủ." Tài xế lái xe đưa Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh rời đi, để mặc Tiêu Phong đứng đó, toát mồ hôi lạnh.
"Làm sao giờ? Cái con Hổ lông trắng này to gấp ba lần anh đó nha. Thiếu gia ơi là Thiếu gia, cậu còn việc nào khó hơn nữa không chứ?"
.....
Trở lại khu cắm trại, sau khi Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh rời đi. Ở đây, không khí cũng chẳng tốt hơn là bao.
Đám người Lý Nam Tước càng không vui ra mặt, bọn họ chán ghét khi phải đối diện với một người như Phổ Trạch. Một kẻ chỉ biết vì lợi ích của bản thân mà không tiếc mạng của người khác.
Cung Hàn ngồi cạnh Trịnh Khả Nhi, từ lúc tìm thấy cô, anh đã nói rõ tình cảm của mình cho cô biết. Hai người cũng chính thức làm người yêu của nhau.
Khả Nhi, chúng ta cũng trở về đi, ở đây anh chẳng còn tâm trạng mà tham quan nữa. Cung Hàn nói.
Ừ em cũng đang có ý đó. Chúng ta đi về thôi, mà Cung Hàn này, trước đây anh có thích Lệ Doanh đúng không? Trịnh Khả Nhi ái ngại hỏi.
Cung Hàn nghe cô hỏi, anh rơi vào trầm tư. "Đúng là lần đầu tiên khi gặp Lệ Doanh, anh cũng có một chút thích cô gái mang nét đẹp Tây Phương đó.
Nhưng là, khi biết được cô đã có vị hôn phu, mà vị hôn phu kia còn là Hàn Tổng, thì tình cảm kia liền bị anh dập tắt.
So với anh, thì chỉ có Hàn Cảnh Văn mới đủ bản lĩnh để che chở cho Lệ Doanh mà thôi. Mà Lệ Doanh cũng chỉ hạnh phúc chỉ khi ở bên Hàn Cảnh Văn thôi.
Mấy ngày qua, chỉ nhìn đến những cử chỉ hành động của hai người họ là đủ để chứng minh rồi."
Haizzz...anh khẽ thở dài. "Khả Nhi ngốc, em đang nghĩ gì vậy, anh vốn không thể so với Hàn Tổng được đâu."
"Hạnh Phúc mà Lệ Doanh nhận được, có lẽ chỉ có Hàn Tổng mới làm được mà thôi."
"Em đó, anh chỉ có em thôi, chỉ là gia thế của anh, liệu cha mẹ em sẽ ưng ý sao?"
"Đương nhiên rồi, vì em là người quyết định mà. Em thích ai, cha mẹ cũng đều không phản đối." Trịnh Khả Nhi khẳng định.
"Ồ, vậy sao? Vậy chúng ta mau về thôi, chúng ta tổ chức hôn lễ nhé." Cung Hàn vừa nói vừa nhéo nhẹ má cô.
"Ừm...hứa rồi nhé! " Trịnh Khả Nhi vui vẻ gật đầu. Đôi khi hạnh phúc lại đến chỉ bằng một cái gật đầu mà thôi...