Trang viên Giang Gia.
Cuối khu vườn rộng có một tòa nhà cũ. Nơi này vẫn chưa được Giang Bắc Thành tu sửa lại, nhìn thực tồi tàn cũ kĩ.
Tòa nhà rêu phong phủ kín, bên trong ẩm mốc, mạng nhện giăng đầy. Bên ngoài, những tán cây tùng cao lớn, che rợp, quanh năm ánh nắng mặt trời không chiếu tới.
Lệ Doanh và Hạ Tuyết chính là được nhốt bên trong nơi này.
"Doanh Doanh ! Doanh Doanh ! Mau tỉnh lại đi." Hạ Tuyết tỉnh dậy đầu tiên, phát hiện Lệ Doanh ngay bên cạnh nên lên tiếng gọi Lệ Doanh.
Vừa gọi, Hạ Tuyết vừa nhìn xung quanh xem nơi này là đâu.
Lệ Doanh lúc này mới mơ màng tỉnh dậy. Cả người cứng đờ vì mê hương. Dụi dụi mắt, cô nhìn thấy Hạ Tuyết bên cạnh, " Tiểu Tuyết, chúng ta sao lại ở đây? Đây lại là chỗ nào?"
"Mình không biết nữa." Hạ Tuyết lắc đầu rồi sực nhớ ra, vội vàng hỏi :
"Doanh Doanh, cậu và đứa bé vẫn ổn đó chứ, đưa tay mình kiểm tra xem."
Lệ Doanh đưa tay cho Hạ Tuyết, Hạ Tuyết cầm tay cô bấm vào mạch ngay cổ tay, kiểm tra một hồi, mới thở phào, " may quá không vấn đề gì rồi."
"Ài, mình không có sao, chỉ thấy đói bụng thôi." Lệ Doanh nhăn mày đáp.
"Đói? Này, giờ còn mơ ăn uống hả, chúng ta bị bắt cóc rồi đấy."
Lệ Doanh quay sang Hạ Tuyết, vẻ mặt chẳng có chút gì là sợ hãi. Cô thản nhiên đáp, " Tiểu Tuyết, tớ biết chứ, nhưng cậu cuống lên, thì chúng ta sẽ ra ngoài được sao?"
Hạ Tuyết có chút ngạc nhiên nhìn cô bạn thân của mình, trong đầu, một loạt nghi vấn dấy lên, " Lệ Doanh hình như thay đổi rồi, trước đây nếu như gặp phải chuyện thế này, chắc chắn sẽ ầm ĩ, khóc lóc một trận, sợ hãi và nhút nhát vô cùng, nhưng hiện tại, một chút sợ hãi cũng không có.
Là vì có chồng là Hàn Đại Boss uy danh đỉnh đỉnh, là Thái Thái của một gia tộc nổi tiếng, là con gái của một thương gia giàu có nhất nhì nước Ý, còn là con dâu của chủ tịch tập đoàn lớn nhất Đài Trung, nên Lệ Doanh ngày xưa đã không còn nữa, mà Lệ Doanh bây giờ, mạnh mẽ kiên cường, dù chuyện gì cũng không sợ xuất hiện rồi sao?"
Thấy Hạ Tuyết ngây ra, Lệ Doanh búng trán bạn mình một cái rõ đau, " ngẩn cái gì thế, cậu mau phụ tớ tìm xem có lối ra khác không đi."
"A...ờ được." Hạ Tuyết giật mình hoàn hồn, đưa tay xoa xoa trán. Haizz, thay đổi thì có đấy nhưng là về nhân bản thôi, còn tính tình hoạt bát hung dữ vẫn y như cũ.
Hai cô gái lần lượt đi xung quanh bên trong tòa nhà xem thử còn lối ra khác hay không. Lệ Doanh đi vòng vào bên trong. Còn Hạ Tuyết đi phía ngoài.
Trong tòa nhà có một sảnh lớn, hai căn phòng, và một gian bếp cùng nhà tắm ở phía sau.
Lệ Doanh đi ngang qua hai căn phòng, bụi bặm bám đầy, trí tò mò nổi lên, cô đẩy cửa bước vào căn phòng thứ hai sát nhà tắm.
Bên trong căn phòng này, cảnh tượng làm cô kinh ngạc, xen lẫn một chút sợ hãi. Tất cả trên bốn bức tường, đều là những bức ảnh chân dung đã cũ.
Đợi đã, những bức chân dung kia không phải là cha chồng và mẹ chồng cô sao? Là hình khi họ còn trẻ. Hàn Cảnh Vũ và Thục Uyển Văn khi còn là sinh viên.
Lệ Doanh nhíu chặt chân mày, cô khó hiểu chủ nhân nơi này là ai? Hình như rất ghét cha chồng cô thì phải, ngược lại thì hâm mộ mẹ chồng cô không ít.
Chỉ cần nhìn lên những bức ảnh kia sẽ rõ, chân dung của Thục Uyển Văn, mẹ chồng cô dù đã cũ, nhưng vẫn nguyên vẹn theo năm tháng, còn chân dung của Hàn Cảnh Vũ, cha chồng cô thì nơi vị trí của mắt và cổ, tất cả đều là vết đâm vào từ một vật nhọn như dao găm, rạch đến nát hết, thật kinh khủng. Lệ Doanh đứng hình khi nhìn mọi thứ trước mắt.
Sở dĩ cô nhận ra được những bức ảnh của cha chồng cô đã không còn nguyên vẹn là bởi vì, từng đường nét thời trẻ của ông rất giống Hàn Cảnh Văn, chồng của cô, tức con trai duy nhất của ông.
Lệ Doanh vô thức đi tới chiếc tủ gỗ cũ kĩ gần đó, cô đưa tay kéo cánh cửa tủ, bên trong tủ càng làm cô sợ hơn, tất cả hình ảnh đều là hình mẹ chồng cô, mỗi một góc chụp là một tư thế, ở trường, công viên, rạp chiếu phim, hồ bơi, sân gol, nhà hàng, quán bar....bên cạnh đó còn là tất cả bản thiết kế của mẹ cô, bị mối mọt ăn gần hết, nhìn không rõ..
Càng xem Lệ Doanh càng cảm thấy kẻ này căn bản chính là một tên biến thái, là yêu thích mẹ chồng cô đến mức vô sỉ thế này sao?
Kẻ đó, và kẻ bắt cóc cô, liệu rằng có chung một người.
Cô lục hết tất cả ảnh trong tủ ra. Một tấm ảnh chụp bốn người duy nhất còn lại chưa bị mối ăn, vẫn nhìn thấy mờ mờ, Lệ Doanh cầm tấm ảnh lên, cô kinh ngạc khi nhận ra, Là cha chồng cô, mẹ chồng cô, hai người còn lại, cô nhận ra được người phụ nữ kia chính là Ôn Tuyền, còn người đàn ông cạnh bà ta là ai?
Ông ta là ai, trong kí ức của cô không biết người này, giống như ông ta chưa từng tồn tại.
Lệ Doanh vội lật lại phía sau, cô lại được một phen sửng sốt. Tấm hình này được chụp từ năm trước, không ghi rõ dịp nào, chỉ ghi tên người lưu giữ.
Giang Bắc Thành?
Lệ Doanh ngồi ngẩn ra, như vậy người mang cô và Hạ Tuyết đến đây không ai khác chính là Giang Bắc Thành kia, và ông ta bắt cô với mục đích duy nhất, chính là muốn uy hiếp cha chồng và chồng cô.
Thật đáng kinh tởm, có lẽ ông ta hận cha chồng cô vì đã cướp mẹ chồng cô khỏi tay ông ta, hoặc là ông ta tự biên tự diễn, yêu đơn phương mẹ chồng cô, tình cảm không được hồi đáp, nên vì yêu sinh hận, muốn trả thù cả Hàn Gia.
Nghĩ đến đây Lệ Doanh, bật đứng dậy, cô đi nhanh ra ngoài tìm Hạ Tuyết.
Trong lòng lẩm bẩm," không bao giờ, Giang Bắc Thành, ông đừng hòng được như ý nguyện. Tôi sẽ không bao giờ trở thành gánh nặng cho cha chồng tôi đâu. Càng sẽ không để ông dùng tôi để uy hiếp Cảnh Văn. Chết cũng không cho ông được như ý..."