Liên hoan chào đón lãnh đạo mới vốn là một bữa cơm thường lệ. Đới Duy hình như rất vui với việc tạo dựng một bầu không khí ở toàn trung tâm, vì thế sau bữa cơm, anh ta vẫn cố chấp khuyến khích mọi người đi hát karaoke.
Ngại vì là đích thân lãnh đạo mời, toàn trung tâm từ trên xuống dưới năm mươi người, trái lại đều ngay ngắn chỉnh tề theo kịp Đới Duy bước vào một KTV gần công ty.
Tô Dã Nghi là “Tiểu Ca Thần” ở tổ điện ảnh, vừa mới ngồi xuống, Chúc Lỵ đã khuyến khích cô đứng ra thể hiện, còn nói đùa giống như đề nghị: “Nếu như cô hát giành được sự yêu thích của lãnh đạo, không chừng có hi vọng chuyển thành nhân viên chính thức rồi.”
Phạm Giai uống nước trái cây không mặn không nhạt nói một câu: “Không phải cô ấy chỉ biết hát Mạc Văn Úy thôi sao?”
Tô Dã Nghi lườm cô: “Tôi còn biết hát Tôn Yến Tư.”
Phạm Giai gật đầu: “Vậy sao?”
Tô Dã Nghi cúi đầu: “Những người khác… Tôi chưa từng nghe.” Mạc Văn Úy và Tôn Yến Tư đều là ca sĩ Tô Dã Nghi vẫn cực kỳ thích từ cấp 2 đến đến cấp 3, ở phương diện hứng thú yêu thích, cô là một người dốc lòng nhất. Sau khi lên đại học, cô biết Dịch Tự, nghe anh đàn dương cầm, cô bắt đầu thích nghe nhạc piano, đối với các ca khúc quen thuộc lại ít để ý tới…
Ý nghĩ kéo dài đến Dịch Tự, tinh thần Tô Dã Nghi lại dao động rồi.
Tinh thần Tô Dã Nghi dao động chỉ một chút, đề tài của Chúc Lỵ bọn họ đã thay đổi rầm rộ đến khả năng thực tế mua nhà cưới rồi. Lục Tiểu Mẫn buồn lo nói: “Tuần trước tôi cùng chồng đi Mã Gia Bảo xem căn hộ, nhà ở tầng năm cũ kỹ, đoán chừng là xây vào cuối những năm 80, sáu mươi mét vuông, chỉ một giá --- 150 vạn.”
Chúc Lỵ cười: “Cho nên dạo này, loại người có nhà như chị ra ngoài bị chặt ngang rồi.”
Phạm Giai: “Mỗi tháng còn bốn ngàn tiền thuê nhà, cô cảm thấy tôi hạnh phúc hơn các cô à? Tại thời điểm các người đi dạo tìm các loại đồ vật quý giá tích trữ, tôi hình như chỉ có thể trơ mắt nhìn các người thôi?”
Lục Tiểu Mẫn: “Vẫn là chị Lỵ kiêu ngạo hơn nha… Phụ nữ Bắc Kinh, ở nhà ba mẹ, ăn cơm ba mẹ, tùy tiện tìm một người môn đăng hộ đối, cái gì cũng không buồn, cãi nhau với chồng, còn có thể chạy về nhà mẹ.”
Chúc Lỵ than thở: “Thời gian đó quả thực rất đẹp, nhưng quan trọng là, em phải cho chị người đàn ông môn đăng hộ đối nha, dạo này, tìm đàn ông còn khó hơn cả kiếm tiền nữa?”
Vì vậy ba người cùng nhau than thở.
Tô Dã Nghi tốt bụng an ủi: “Nào có khó khăn như vậy chứ!” Sau khi lời này qua đi, sau con mắt đồng loạt nhìn về phía cô, Chúc Lỵ mở miệng trước: “Không khó? Vậy cô giúp tôi làm cho Dịch Tự đến đây đi?”
Lục Tiểu Mẫn: “Không khó? Vậy cô giúp tôi mua một căn hộ ở Tứ Hoàn dưới một trăm vạn đi?”
Phạm Giai giả bộ người tốt: “Được rồi được rồi, bắt nạt một kẻ lâu như thế chưa chuyển thành nhân viên chính thức lại chưa từng nói yêu đương… Các người không biết xấu hổ à?”
Tô Dã Nghi buồn bực nói tiếp: “Đúng vậy, tôi không có được giống như các cô.”
Bốn người lại đồng thời rơi vào im lặng. Chúc Lỵ mắt tinh, thấy người ở bàn trà kế tiếp bàn thứ nhất, vội cười nói: “Chào tổng giám.”
Ba người còn lại nhao nhao dời mắt, nghiêm mặt nói: “Chào tổng giám.”
Đới Duy tay đút trong túi quần, đứng ở chỗ khuất sáng một lúc lâu, cười nói: “Sao đều câu nệ như vậy?” Vừa nói xong, anh ta liền đi tới ghế sa lon, ngồi xuống ngay bên cạnh Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi không để lại dấu vết dịch sang bên cạnh một chút khoảng cách, quay đầu đi nhìn Phạm Giai, Phạm Giai nháy mắt với cô --- Tô Dã Nghi nhìn không hiểu đó là ý tứ gì.d/đl'qđ
“Cô gọi là?”
“Tôi tên là Tô Dã Nghi.”
Đới Duy gật đầu “A…” một câu, lại hỏi: “Nghe giọng nói của cô giống như người phương Nam...”
Tô Dã Nghi cung kính đáp: “Vâng, tôi ở thành phố N.”
Trong lúc Tô Dã Nghi nói chuyện, Đới Duy giúp cô mở một chai rượu, đưa tới trong tay cô, cười nói: “Tới Bắc Kinh bao lâu rồi?”
Tô Dã Nghi nhận lấy rượu, đáp: “Có hơn nửa năm.”
“Là vừa tốt nghiệp hay là?”
“Vâng, tốt nghiệp mùa hè năm ngoái.”
“Một mình tới Bắc Kinh?”
Tô Dã Nghi gật đầu.
Đới Duy cười, cũng cầm lấy một chai rượu trên bàn trà, tự mình cụng chai rượu với Tô Dã Nghi, dùng giọng nói mang chút buồn bã nói: “Tôi cũng là người phương Nam, lúc vừa tới Bắc Kinh cũng là một mình, tuy nói ra có chút gượng ép… Nhưng tôi vẫn cảm thấy vì lý do “Cùng là người lưu lạc chân trời” này, chúng ta nên cụng ly, vì cộng đồng phấn đấu.”
Tô Dã Nghi nghe được có chút dâng trào, nâng chai rượu lên, ngoảnh mặt về phía Đới Duy ra hiệu một cái, rồi mới đưa vào trong miệng.
Mới vừa uống xong một hớp, Chúc Lỵ liền hô to với micro: “Tô Dã Nghi, tới hát đi!”
Chai rượu vẫn còn ở khóe miệng, Tô Dã Nghi quay đầu nhìn, Chúc Lỵ đang đứng ở sân khấu nhỏ trong phòng bao mãnh liệt vẫy tay với cô. Tô Dã Nghi không thể làm gì khác hơn là nói một câu xin lỗi với Đới Duy, để chai rượu xuống đi tới chỗ cô.
Còn chưa đi đến sân khấu, cô liền bị Chúc Lỵ kéo một phát lên. Ngay trên sân khấu nhỏ, Chúc Lỵ khéo léo che kín khoảng cách giữa hai người, ghé vào bên tai Tô Dã Nghi nói: “Cách xa Đới Duy ra một chút, cẩn thận bị quy tắc ngầm.”
Tô Dã Nghi: “…”
Hát xong đã là hơn mười một giờ, Chúc Lỵ và Phạm Giai bởi vì ở xa, cho nên đi trước. Lục Tiểu Mẫn và Tô Dã Nghi ở gần, nán lại đến sau cùng. Từ lúc bắt đầu ra khỏi phòng, Lục Tiểu Mẫn liên tục gọi điện thoại, cho đến khi ra khỏi KTV đến đường lớn cô mới gọi xong cuộc điện thoại này, Tô Dã Nghi đứng ở bên cạnh cô, thấy Lục Tiểu Mẫn xoay người lại nói với cô: “Đợi lát nữa chồng tôi đến đón tôi, cô trở về trước?”
Tô Dã Nghi vừa muốn gật đầu, ánh mắt của Lục Tiểu Mẫn đột nhiên bay tới phía sau cô, cùng lúc đó, vẻ mặt của Lục Tiểu Mẫn trong nháy mắt trở nên trang nghiêm, cười đến cực kỳ miễn cưỡng nói một câu: “Tổng giám.”
Tô Dã Nghi quay đầu, Đới Duy đứng phía sau cô, đang mang chút ý cười nhìn cô, Tô Dã Nghi bị ý cười này nhìn, lại nhớ đến việc Chúc Lỵ nhắc nhở cô, thoáng chốc cảm thấy trong lòng chợt lạnh, toàn thân nổi da gà, nhưng vẫn lạnh run chào hỏi.d'đ#l#q;đ
Đới Duy hỏi: “Các người trở về thế nào?”
Lục Tiểu Mẫn giơ lên điện thoại di động trong tay, nói: “Bạn trai tôi sẽ đến đón tôi.”
Tô Dã Nghi: “Nhà tôi cách đây rất gần, tôi đi bộ về.”
Đới Duy nhíu mày, nói: “Trễ như vậy rồi, đi bộ về không an toàn chứ?”
“Rất gần…”
“Chung cư gần đây đi cũng phải mất mười đến hai mươi phút, cô ở hướng nào?”
Lục Tiểu Mẫn vươn tay, chỉ một hướng: “Cô ấy ở bên kia.”
Đới Duy nhìn theo hướng ngón tay Lục Tiểu Mẫn chỉ, gật đầu nói: “Ừ, cùng hướng với tôi, tôi dẫn cô một đoạn.” Tô Dã Nghi: “Tôi…”
Lục Tiểu Mẫn kịp thời kéo Tô Dã Nghi qua, sợ Đới Duy hiểu nhầm, cô giải thích một câu: “Tổng giám, tôi nói chút chuyện riêng với cô ấy.” Dứt lời, kéo cánh tay Tô Dã Nghi đến ven đường, nhỏ giọng nói: “Đầu óc bảo thủ, cơ hội ngàn năm có một, cô không muốn chuyển thành nhân viên chính thức nữa hả? Đợi lát nữa mượn cơ hội hỏi một chút, xem có khả năng hay không, không có nói… Sớm tìm một cơ quan khác cũng được.”
Tô Dã Nghi mất một khoảng thời gian để tiêu hóa đoạn nói chuyện này, cuối cùng, cô đồng ý gật gật đầu với Lục Tiểu Mẫn.
Sau khi ngồi ở trong xe Đới Duy, Tô Dã Nghi mới phát hiện thật ra anh ta không đáng sợ như vậy. Bởi vì đề tài anh ta nói chuyện đều khiến Tô Dã Nghi cảm thấy rất nhẹ nhàng.
“Lúc trước nán lại ở kênh thời trang lâu, tôi bắt đầu có hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đối với trang phục quần áo, hóa trang, kết hợp đều rất nhạy cảm… Lần trước, Chu Sơ Hồng tới công ty chúng tôi, tôi nhớ rõ ngày đó cô ấy xài đồ trang sức rất trang nhã, mặc trên người lại là một bộ nói thế nào nhỉ… Trang phục cực kỳ có phong cách Gothic, lúc ấy tôi thật sự chịu đựng thật lâu, vẫn là không nhịn được đi nói với thợ trang điểm của Chu Sơ Hồng quan điểm của tôi. Đáng tiếc người trang điểm kia quá 2 (Tui cũng không hiểu bà tác giả tự dưng cho số 2 vào nghĩa là gì nữa), mặc dù thể hiện sự đồng ý với ý kiến của tôi, anh ta cũng không làm theo lời tôi nói.” Nói tới chỗ này, Đới Duy quay đầu nhìn phản ứng của Tô Dã Nghi, thấy cô đang mở to con mắt tò mò chờ đợi đoạn sau của anh ta, khóe miệng Đới Duy không khỏi xao động cười, ngược lại hỏi: “Cô đoán xem sau đó thế nào?”
Nụ cười của Đới Duy sâu hơn, khi dừng xe anh ta mới nói: “Về sau tôi ở trên điều tin tức về người thợ trang điểm kia, không nói rõ vấn đề quan điểm và kỹ thuật của anh ta, nhưng mà mọi người xem qua tin tức đều có thể nhìn thấy… Đó là một thợ trang điểm hạng ba. Vì thế…” Tạm dừng một lúc, anh ta nhấn còi ô tô, Tô Dã Nghi bên cạnh nghiêm túc nghe kể hoảng sợ, Đới Duy theo đó “Ha ha” cười to, còn nói: “Cô thật đúng là một cô gái đáng yêu.”
Mặt Tô Dã Nghi đỏ lên, vẻ mặt tò mò cũng theo đó rụt lại.
Đới Duy mang ý cười nhắc nhở: “Đến nhà cô rồi.”
Lúc này Tô Dã Nghi mới ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa kính xe. Chỉ vừa tùy tiện nhìn, cô liếc mắt liền nhìn thấy dưới lầu nhà mình có đậu một chiếc xe thương vụ. Ánh đèn ở cửa cầu thang sáng choang, có người đang khuân đồ từ bên trong ra ngoài.
“Trễ như vậy còn dọn nhà?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên sau tai Tô Dã Nghi, cô giật mình quay đầu nhìn, Đới Duy đã cách cô rất gần, đang nhìn theo ánh mắt của cô ra ngoài.
Tô Dã Nghi nhanh chóng tháo dây an toàn ra, im lặng không một tiếng động co lại trong ghế…
Lại co lại…
Đới Duy rốt cuộc thu người lại, ngưng mày nói: “Lên lầu cẩn thận một chút, xem ra người cực kỳ hỗn loạn.”
Nhìn vẻ mặt ân cần chân thành của Tổng giám, Tô Dã Nghi đột nhiên cảm thấy bản thân lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Khéo léo gật đầu một cái, cô nói tiếng “Cám ơn Tổng giám”, lúc này mới đẩy cửa ra xuống xe.
Xuống xe, đóng cửa xe, đang định rời đi, Đới Duy ở phía sau gọi cô lại: “Tô Dã Nghi.”
Tô Dã Nghi đứng lại, xoay người: “Hả?”
Đới Duy từ trong cửa xe cười vẫy tay với cô: “Ngủ ngon.”
Đới Duy lúc này mới đóng cửa sổ xe, khởi động xe rời đi.
Tô Dã Nghi sau khi nhìn theo xe của Đới Duy rời khỏi chung cư xong, xoay người đi đến cửa cầu thang. Cửa xe thương vụ chiếm phần lớn chỗ, Tô Dã Nghi vượt qua thân xe, quay đầu quét mắt nhìn đồ đạc trong xe, đảo mắt liếc thấy một cái giá sách gấp rất quen mắt.
Giống như giá sách của chị Mạt Mạt. Tô Dã Nghi nghĩ ở trong lòng. Quay đầu lại, bước chân không ngừng, đi đến bên trong lầu.
“Rất nặng hả? Thật phiền anh rồi.”
“Không cần khách sáo.”
Thoáng chống trong lầu vừa truyền ra giọng nói ngăn cản bước chân của Tô Dã Nghi. Cô đứng ở cửa, mở mắt trừng trừng nhìn Tiếu Mạt Mạt bê vài cuốn sách trong lòng cùng Dịch Tự đang chuyển cái rương lớn từ bên trong đi ra.
Một tuần trước, Chúc Lỵ cùng bạn trai đi Hoài Nhu một chuyến, sau khi trở về cô liền trắng trợn làm quảng cáo ở văn phòng cho một quán lẩu.
“Cái này nói với các người đi, tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn lẩu hợp tiêu chuẩn như thế, mùi vị thật… Rất cho lực!”
Chúc Lỵ tuyên truyền và tự thuật đúng chỗ dấy lên sự nhiệt tình ăn uống của tất cả tổ điện ảnh, vì thế mọi người liền nhao nhao trưng hỏi Chúc Lỵ địa chỉ quán, Chúc Lỵ liền phát địa chỉ quán cho mọi người.
Tô Dã Nghi đặc biệt thích ăn lẩu, cho nên, đối với chuyện đi tìm quán lẩu Hoài Nhu này, cô từ đầu đến cuối đều rất nhiệt tình, cô thậm chí còn hỏi rõ Chúc Lỵ các tòa nhà trong vòng trăm mét xung quanh quán lẩu kia.
Buổi chiều chủ nhật một tuần sau, Tô Dã Nghi lôi kéo Dịch Tự, vui vẻ bước lên hành trình tìm kiếm quán lẩu.
“Đi phía trái đi…” Tô Dã Nghi ngồi cạnh ghế lái, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại xoay đầu nhìn người bên cạnh, sau đó, cực kỳ sáng suốt co mình lại trong ghế ngồi.
Sắc mặt Dịch Tự không thay đổi, rất nghiêm túc nhìn đường, rất nghiêm túc lái xe…
“Hay là đi bên phải đi, đi bên trái… Hình như không đúng.”
Dịch Tự rất nghiêm túc đánh tay lái, qoẹo xe…
Sắc trời càng ngày càng tối.
Sắc mặt của Dịch Tự cũng càng ngày càng đen.
Bị áp suất thấp mạnh mẽ ảnh hưởng, Tô Dã Nghi cảm giác mình sắp không nhìn rõ con đường phía trước, vì thế cực kỳ dũng cảm đề nghị: “Em… Em cảm thấy em nên, có lẽ em nên ngồi phía sau đi… Biết đâu có thể thấy rõ.”
Sau đó, Tô Dã Nghi cuối cùng có thể mang theo một khối tâm tình bình tĩnh tìm đường, vì thế, cô chỉ đường cũng chỉ rất vui: “Đúng đúng, anh lái lên phía trước, Chúc Lỵ nói chỗ đó là ngõ nhỏ!”
“A, không phải chỗ này, vẫn là đi phía trái đi… Đúng, hướng đông.”
“Tây hay là đông?”
“Phía trước biển báo giao thông chỉ không đúng rồi… Đông đi?”
“…”
Mười lăm phút sau…
Tô Dã Nghi nhìn thấy cột mốc đường ở phía trước, run rẩy hỏi một câu: “Bây giờ ở chỗ này… Là Bắc ngũ hoàn sao?”
“Đúng.”
“Cửa tiệm kia không ra ngũ hoàn mà.”
“…”
Dịch Tự không nói gì tiếp, anh lái xe đến ven đường, rất trầm rất trầm nói ra mấy chữ: “Tô Dã Nghi, em lên ngồi phía trước.”
Tô Dã Nghi: “Em cảm thấy…”
Dịch Tự thong thả quay đầu lại nhìn cô, dùng một loại ánh mắt “Dịch Tự tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng” nhìn cô.
Tô Dã Nghi gật gật đầu: “Được rồi.” Lại nói lảm nhảm một câu, “Em phải chỉ đường thế nào hả…”
Sau nửa giờ không có manh mối khai thác, Tô Dã Nghi cuối cùng bấm điện thoại cho Chúc Lỵ.d'đ/l!qđ
Gọi xong một cuộc điện thoại, Tô Dã Nghi chỉ lấy được một tin tức có giá trị, cô rất vui vẻ nói tin tức này cho Dịch Tự: “Chúc Lỵ nói, bên trái quán lẩu kia có một nhà tốc , bên phải mét có một trạm xăng.”
Nhìn chằm chằm gò má của Dịch Tự hồi lâu, thấy Dịch Tự không nói gì tiếp, Tô Dã Nghi không thể làm gì khác hơn là quay đầu trở lại, biết điều mắt nhìn phía trước.
Tô Dã Nghi kích động kéo cánh tay của Dịch Tự hô to: “Đúng là chỗ này, đúng là chỗ này.”
Đang lái xe Dịch Tự yên lặng để trống tay phải, để mặc cô lôi kéo, tay trái một tay lái xe.
Mãi đến khi xe chạy đến tận cùng của ngõ nhỏ, Tô Dã Nghi cũng không tìm được cửa tiệm kia mà Chúc Lỵ nói.
Vì thế cô rất có triết lý nói ra câu: “Tốc thường có, mà quán lẩu không thường có.”
Dịch Tự quay đầu nhìn cô.
Đèn trong xe rất sáng, Tô Dã Nghi bị ép tiếp nhận ánh mắt của anh, mắt thấy mắt sắc của anh càng ngày càng sâu, mà chính cô đang ở trong con ngươi sâu và đen của anh càng không ngừng xoay tròn xoay tròn…
Mười phút trôi qua…
Trong xe im lặng đến đáng sợ, Tô Dã Nghi nuốt nước miếng một cái, rất không xác định rất nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh… Có phải đói bụng rồi hay không?”
Dịch Tự hé mắt.
Tô Dã Nghi theo bản năng rụt rụt vào trong một cái: “Bằng không… Hay là chúng ta lái trở về? Hoặc là, tùy tiện tìm cửa tiệm ăn?”
Dịch Tự không nói chuyện.
Tô Dã Nghi: “Thật ra thì… Chúng ta có thể ăn khác một chút, không nhất định phải là ăn lẩu, nếu anh cảm thấy rất đáng tiếc, lần sau em làm một chút...”
Dịch Tự rốt cuộc thu hồi tầm mắt từ trên người cô, đưa tay bắt đầu tháo dây an toàn của chính mình ra.
Tô Dã Nghi tiếp tục nói: “… Em làm khẳng định là ăn ngon hơn bọn họ, hơn nữa, chính mình làm ở nhà mà nói…”
Tháo xong dây an toàn Dịch Tự đột nhiên ngoảnh mặt nghiêng tới phía Tô Dã Nghi…
Tô Dã Nghi một bộ dáng vẻ liều chết: “… Không liên quan tới em, Chúc Lỵ… Chúc Lỵ cho địa chỉ…” Dịch Tự mang theo bàn tay lạnh lẽo ma sát cằm của cô, cô càng sợ hơn, nói thẳng: “Anh đừng làm em sợ mà… Anh đừng giận… Anh bình tĩnh đi… Anh đừng…”
“Tí tách” --- là âm thanh cởi ra dây an toàn, Tô Dã Nghi đang trong cảm giác sợ hãi và khó hiểu bị Dịch Tự một tay kéo qua từ ghế lái phụ.
Động tác từ ghế lái phụ đến trên đùi Dịch Tự hoàn thành cực kỳ mau lẹ, nhanh đến mức khiến đầu óc Tô Dã Nghi trống rỗng…
Lúc này, trong cái ngõ nhỏ không một bóng người này hoàn toàn tối đen, xung quanh chỉ có đèn xe chiếu sáng. Khi đó đúng là cuối thu, trong ngõ hẻm sâu xa có chút tiếng gió…
Tô Dã Nghi nghe thấy những tiếng gió kia, cũng thấy được đèn xe rải rác trong đêm tối, chỉ là, trong đầu cô đã không có thính giác, thị giác suy nghĩ phân biệt những cái mới mẻ này…
Gáy của cô bị Dịch Tự nắm vào trong tay, nụ hôn của anh sau đó mà đến.
Không gian có thể di chuyển ở ghế lái quá nhỏ, Tô Dã Nghi vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, chỉ có thể theo bản năng, hết sức phối hợp… Đáp lại nụ hôn sâu của anh.d'đ$l^q&đ
Mãi đến khi tuyến áo khoác cởi ra còn lại tay áo kế tiếp, Dịch Tự đang kiên nhẫn “Chỉ đạo” cô thả lỏng cánh tay cởi được ống tay áo cuối cùng, Tô Dã Nghi mới kịp thời khôi phục lại tinh thần trong trạng thái từ thời gian dài.
Cô không thể tin trừng lớn con mắt, lùi khỏi lồng ngực cùng môi của anh, ánh mắt mê ly nhìn anh, dùng giọng điệu cực kỳ mờ ám hỏi câu: “Anh muốn… muốn ở trong xe? Ách… Hả?”
Thừa cơ hội này, Dịch Tự rất dứt khoát chặn ngang kéo áo khoác của cô xuống --- cởi ra áo khoác trên người Tô Dã Nghi chỉ còn mặc chiếc áo lót tay áo rộng rãi.
Dịch Tự nhìn thẳng cô, khóe miệng bên phải chợt cong lên, trong mắt như chứa đựng các vì sao.
Nụ cười kia khiến cho Tô Dã Nghi nhìn, chỉ cảm thấy đầu nóng lên, mặt nóng lên, ngực nóng lên, toàn thân nóng lên…
Thật mê người, thật say lòng người, làm cho người muốn kích động phạm tội…
Tới đây, bạn học Tô Dã Nghi rất vất vả khôi phục thần trí lại mất thần trí lần nữa.
Mất thần trí, năng lực những phương diện khác của Tô Dã Nghi ngược lại trong nháy mắt lớn mạnh rất nhiều.
Loại lớn mạnh này chủ yếu thể hiện ở đây, nếu là quá khứ, đều là Dịch Tự chủ đạo chuyện này, ra sức nhất, chịu đựng nhất, giàu có sức sáng tạo nhất, có lực hấp dẫn nhất… Cũng vẫn là Dịch Tự.
Nhưng mà lúc này ---
Tô Dã Nghi trở nên cực kỳ có tinh thần thăm dò và nghiên cứu, khiến cho Dịch Tự cảm thấy cực kỳ mất hứng chính là, cô mấy lần cắt ngang hành động của anh, ban đầu cô nói: “Không cần như vậy, em muốn như thế này.”
Dịch Tự dễ tính nói: “Được, em tới.”
Một lát sau, Tô Dã Nghi thở hồng hộc: “Như vậy mệt quá, lại vẫn như thế này đi.”
Dịch Tự nhẫn nại nói: “Được.”
Một khoảng thời gian trôi qua, Tô Dã Nghi rất thông cảm cắt ngang: “Anh như vậy sẽ không thoải mái chứ, không bằng…”
Lúc này Dịch Tự không cho cô cơ hội nói xong, quả quyết kéo xuống cái đầu hiếu động của cô, bắt lấy cái tay luôn làm loạn xung quanh của cô, đè lại thắt lưng không ngừng giãy giụa của cô…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Liên hoan chào đón lãnh đạo mới vốn là một bữa cơm thường lệ. Đới Duy hình như rất vui với việc tạo dựng một bầu không khí ở toàn trung tâm, vì thế sau bữa cơm, anh ta vẫn cố chấp khuyến khích mọi người đi hát karaoke.
Ngại vì là đích thân lãnh đạo mời, toàn trung tâm từ trên xuống dưới năm mươi người, trái lại đều ngay ngắn chỉnh tề theo kịp Đới Duy bước vào một KTV gần công ty.
Tô Dã Nghi là “Tiểu Ca Thần” ở tổ điện ảnh, vừa mới ngồi xuống, Chúc Lỵ đã khuyến khích cô đứng ra thể hiện, còn nói đùa giống như đề nghị: “Nếu như cô hát giành được sự yêu thích của lãnh đạo, không chừng có hi vọng chuyển thành nhân viên chính thức rồi.”
Phạm Giai uống nước trái cây không mặn không nhạt nói một câu: “Không phải cô ấy chỉ biết hát Mạc Văn Úy thôi sao?”
Tô Dã Nghi lườm cô: “Tôi còn biết hát Tôn Yến Tư.”
Phạm Giai gật đầu: “Vậy sao?”
Tô Dã Nghi cúi đầu: “Những người khác… Tôi chưa từng nghe.” Mạc Văn Úy và Tôn Yến Tư đều là ca sĩ Tô Dã Nghi vẫn cực kỳ thích từ cấp 2 đến đến cấp 3, ở phương diện hứng thú yêu thích, cô là một người dốc lòng nhất. Sau khi lên đại học, cô biết Dịch Tự, nghe anh đàn dương cầm, cô bắt đầu thích nghe nhạc piano, đối với các ca khúc quen thuộc lại ít để ý tới…
Ý nghĩ kéo dài đến Dịch Tự, tinh thần Tô Dã Nghi lại dao động rồi.
Tinh thần Tô Dã Nghi dao động chỉ một chút, đề tài của Chúc Lỵ bọn họ đã thay đổi rầm rộ đến khả năng thực tế mua nhà cưới rồi. Lục Tiểu Mẫn buồn lo nói: “Tuần trước tôi cùng chồng đi Mã Gia Bảo xem căn hộ, nhà ở tầng năm cũ kỹ, đoán chừng là xây vào cuối những năm 80, sáu mươi mét vuông, chỉ một giá --- 150 vạn.”
Chúc Lỵ cười: “Cho nên dạo này, loại người có nhà như chị ra ngoài bị chặt ngang rồi.”
Phạm Giai: “Mỗi tháng còn bốn ngàn tiền thuê nhà, cô cảm thấy tôi hạnh phúc hơn các cô à? Tại thời điểm các người đi dạo tìm các loại đồ vật quý giá tích trữ, tôi hình như chỉ có thể trơ mắt nhìn các người thôi?”
Lục Tiểu Mẫn: “Vẫn là chị Lỵ kiêu ngạo hơn nha… Phụ nữ Bắc Kinh, ở nhà ba mẹ, ăn cơm ba mẹ, tùy tiện tìm một người môn đăng hộ đối, cái gì cũng không buồn, cãi nhau với chồng, còn có thể chạy về nhà mẹ.”
Chúc Lỵ than thở: “Thời gian đó quả thực rất đẹp, nhưng quan trọng là, em phải cho chị người đàn ông môn đăng hộ đối nha, dạo này, tìm đàn ông còn khó hơn cả kiếm tiền nữa?”
Vì vậy ba người cùng nhau than thở.
Tô Dã Nghi tốt bụng an ủi: “Nào có khó khăn như vậy chứ!” Sau khi lời này qua đi, sau con mắt đồng loạt nhìn về phía cô, Chúc Lỵ mở miệng trước: “Không khó? Vậy cô giúp tôi làm cho Dịch Tự đến đây đi?”
Lục Tiểu Mẫn: “Không khó? Vậy cô giúp tôi mua một căn hộ ở Tứ Hoàn dưới một trăm vạn đi?”
Phạm Giai giả bộ người tốt: “Được rồi được rồi, bắt nạt một kẻ lâu như thế chưa chuyển thành nhân viên chính thức lại chưa từng nói yêu đương… Các người không biết xấu hổ à?”
Tô Dã Nghi buồn bực nói tiếp: “Đúng vậy, tôi không có được giống như các cô.”
Bốn người lại đồng thời rơi vào im lặng. Chúc Lỵ mắt tinh, thấy người ở bàn trà kế tiếp bàn thứ nhất, vội cười nói: “Chào tổng giám.”
Ba người còn lại nhao nhao dời mắt, nghiêm mặt nói: “Chào tổng giám.”
Đới Duy tay đút trong túi quần, đứng ở chỗ khuất sáng một lúc lâu, cười nói: “Sao đều câu nệ như vậy?” Vừa nói xong, anh ta liền đi tới ghế sa lon, ngồi xuống ngay bên cạnh Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi không để lại dấu vết dịch sang bên cạnh một chút khoảng cách, quay đầu đi nhìn Phạm Giai, Phạm Giai nháy mắt với cô --- Tô Dã Nghi nhìn không hiểu đó là ý tứ gì.d/đl'qđ
“Cô gọi là?”
“Tôi tên là Tô Dã Nghi.”
Đới Duy gật đầu “A…” một câu, lại hỏi: “Nghe giọng nói của cô giống như người phương Nam...”
Tô Dã Nghi cung kính đáp: “Vâng, tôi ở thành phố N.”
Trong lúc Tô Dã Nghi nói chuyện, Đới Duy giúp cô mở một chai rượu, đưa tới trong tay cô, cười nói: “Tới Bắc Kinh bao lâu rồi?”
Tô Dã Nghi nhận lấy rượu, đáp: “Có hơn nửa năm.”
“Là vừa tốt nghiệp hay là?”
“Vâng, tốt nghiệp mùa hè năm ngoái.”
“Một mình tới Bắc Kinh?”
Tô Dã Nghi gật đầu.
Đới Duy cười, cũng cầm lấy một chai rượu trên bàn trà, tự mình cụng chai rượu với Tô Dã Nghi, dùng giọng nói mang chút buồn bã nói: “Tôi cũng là người phương Nam, lúc vừa tới Bắc Kinh cũng là một mình, tuy nói ra có chút gượng ép… Nhưng tôi vẫn cảm thấy vì lý do “Cùng là người lưu lạc chân trời” này, chúng ta nên cụng ly, vì cộng đồng phấn đấu.”
Tô Dã Nghi nghe được có chút dâng trào, nâng chai rượu lên, ngoảnh mặt về phía Đới Duy ra hiệu một cái, rồi mới đưa vào trong miệng.
Mới vừa uống xong một hớp, Chúc Lỵ liền hô to với micro: “Tô Dã Nghi, tới hát đi!”
Chai rượu vẫn còn ở khóe miệng, Tô Dã Nghi quay đầu nhìn, Chúc Lỵ đang đứng ở sân khấu nhỏ trong phòng bao mãnh liệt vẫy tay với cô. Tô Dã Nghi không thể làm gì khác hơn là nói một câu xin lỗi với Đới Duy, để chai rượu xuống đi tới chỗ cô.
Còn chưa đi đến sân khấu, cô liền bị Chúc Lỵ kéo một phát lên. Ngay trên sân khấu nhỏ, Chúc Lỵ khéo léo che kín khoảng cách giữa hai người, ghé vào bên tai Tô Dã Nghi nói: “Cách xa Đới Duy ra một chút, cẩn thận bị quy tắc ngầm.”
Tô Dã Nghi: “…”
Hát xong đã là hơn mười một giờ, Chúc Lỵ và Phạm Giai bởi vì ở xa, cho nên đi trước. Lục Tiểu Mẫn và Tô Dã Nghi ở gần, nán lại đến sau cùng. Từ lúc bắt đầu ra khỏi phòng, Lục Tiểu Mẫn liên tục gọi điện thoại, cho đến khi ra khỏi KTV đến đường lớn cô mới gọi xong cuộc điện thoại này, Tô Dã Nghi đứng ở bên cạnh cô, thấy Lục Tiểu Mẫn xoay người lại nói với cô: “Đợi lát nữa chồng tôi đến đón tôi, cô trở về trước?”
Tô Dã Nghi vừa muốn gật đầu, ánh mắt của Lục Tiểu Mẫn đột nhiên bay tới phía sau cô, cùng lúc đó, vẻ mặt của Lục Tiểu Mẫn trong nháy mắt trở nên trang nghiêm, cười đến cực kỳ miễn cưỡng nói một câu: “Tổng giám.”
Tô Dã Nghi quay đầu, Đới Duy đứng phía sau cô, đang mang chút ý cười nhìn cô, Tô Dã Nghi bị ý cười này nhìn, lại nhớ đến việc Chúc Lỵ nhắc nhở cô, thoáng chốc cảm thấy trong lòng chợt lạnh, toàn thân nổi da gà, nhưng vẫn lạnh run chào hỏi.d'đ#l#q;đ
Đới Duy hỏi: “Các người trở về thế nào?”
Lục Tiểu Mẫn giơ lên điện thoại di động trong tay, nói: “Bạn trai tôi sẽ đến đón tôi.”
Tô Dã Nghi: “Nhà tôi cách đây rất gần, tôi đi bộ về.”
Đới Duy nhíu mày, nói: “Trễ như vậy rồi, đi bộ về không an toàn chứ?”
“Rất gần…”
“Chung cư gần đây đi cũng phải mất mười đến hai mươi phút, cô ở hướng nào?”
Lục Tiểu Mẫn vươn tay, chỉ một hướng: “Cô ấy ở bên kia.”
Đới Duy nhìn theo hướng ngón tay Lục Tiểu Mẫn chỉ, gật đầu nói: “Ừ, cùng hướng với tôi, tôi dẫn cô một đoạn.” Tô Dã Nghi: “Tôi…”
Lục Tiểu Mẫn kịp thời kéo Tô Dã Nghi qua, sợ Đới Duy hiểu nhầm, cô giải thích một câu: “Tổng giám, tôi nói chút chuyện riêng với cô ấy.” Dứt lời, kéo cánh tay Tô Dã Nghi đến ven đường, nhỏ giọng nói: “Đầu óc bảo thủ, cơ hội ngàn năm có một, cô không muốn chuyển thành nhân viên chính thức nữa hả? Đợi lát nữa mượn cơ hội hỏi một chút, xem có khả năng hay không, không có nói… Sớm tìm một cơ quan khác cũng được.”
Tô Dã Nghi mất một khoảng thời gian để tiêu hóa đoạn nói chuyện này, cuối cùng, cô đồng ý gật gật đầu với Lục Tiểu Mẫn.
Sau khi ngồi ở trong xe Đới Duy, Tô Dã Nghi mới phát hiện thật ra anh ta không đáng sợ như vậy. Bởi vì đề tài anh ta nói chuyện đều khiến Tô Dã Nghi cảm thấy rất nhẹ nhàng.
“Lúc trước nán lại ở kênh thời trang lâu, tôi bắt đầu có hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đối với trang phục quần áo, hóa trang, kết hợp đều rất nhạy cảm… Lần trước, Chu Sơ Hồng tới công ty chúng tôi, tôi nhớ rõ ngày đó cô ấy xài đồ trang sức rất trang nhã, mặc trên người lại là một bộ nói thế nào nhỉ… Trang phục cực kỳ có phong cách Gothic, lúc ấy tôi thật sự chịu đựng thật lâu, vẫn là không nhịn được đi nói với thợ trang điểm của Chu Sơ Hồng quan điểm của tôi. Đáng tiếc người trang điểm kia quá 2 (Tui cũng không hiểu bà tác giả tự dưng cho số 2 vào nghĩa là gì nữa), mặc dù thể hiện sự đồng ý với ý kiến của tôi, anh ta cũng không làm theo lời tôi nói.” Nói tới chỗ này, Đới Duy quay đầu nhìn phản ứng của Tô Dã Nghi, thấy cô đang mở to con mắt tò mò chờ đợi đoạn sau của anh ta, khóe miệng Đới Duy không khỏi xao động cười, ngược lại hỏi: “Cô đoán xem sau đó thế nào?”
Nụ cười của Đới Duy sâu hơn, khi dừng xe anh ta mới nói: “Về sau tôi ở trên điều tin tức về người thợ trang điểm kia, không nói rõ vấn đề quan điểm và kỹ thuật của anh ta, nhưng mà mọi người xem qua tin tức đều có thể nhìn thấy… Đó là một thợ trang điểm hạng ba. Vì thế…” Tạm dừng một lúc, anh ta nhấn còi ô tô, Tô Dã Nghi bên cạnh nghiêm túc nghe kể hoảng sợ, Đới Duy theo đó “Ha ha” cười to, còn nói: “Cô thật đúng là một cô gái đáng yêu.”
Mặt Tô Dã Nghi đỏ lên, vẻ mặt tò mò cũng theo đó rụt lại.
Đới Duy mang ý cười nhắc nhở: “Đến nhà cô rồi.”
Lúc này Tô Dã Nghi mới ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa kính xe. Chỉ vừa tùy tiện nhìn, cô liếc mắt liền nhìn thấy dưới lầu nhà mình có đậu một chiếc xe thương vụ. Ánh đèn ở cửa cầu thang sáng choang, có người đang khuân đồ từ bên trong ra ngoài.
“Trễ như vậy còn dọn nhà?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên sau tai Tô Dã Nghi, cô giật mình quay đầu nhìn, Đới Duy đã cách cô rất gần, đang nhìn theo ánh mắt của cô ra ngoài.
Tô Dã Nghi nhanh chóng tháo dây an toàn ra, im lặng không một tiếng động co lại trong ghế…
Lại co lại…
Đới Duy rốt cuộc thu người lại, ngưng mày nói: “Lên lầu cẩn thận một chút, xem ra người cực kỳ hỗn loạn.”
Nhìn vẻ mặt ân cần chân thành của Tổng giám, Tô Dã Nghi đột nhiên cảm thấy bản thân lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Khéo léo gật đầu một cái, cô nói tiếng “Cám ơn Tổng giám”, lúc này mới đẩy cửa ra xuống xe.
Xuống xe, đóng cửa xe, đang định rời đi, Đới Duy ở phía sau gọi cô lại: “Tô Dã Nghi.”
Tô Dã Nghi đứng lại, xoay người: “Hả?”
Đới Duy từ trong cửa xe cười vẫy tay với cô: “Ngủ ngon.”
Đới Duy lúc này mới đóng cửa sổ xe, khởi động xe rời đi.
Tô Dã Nghi sau khi nhìn theo xe của Đới Duy rời khỏi chung cư xong, xoay người đi đến cửa cầu thang. Cửa xe thương vụ chiếm phần lớn chỗ, Tô Dã Nghi vượt qua thân xe, quay đầu quét mắt nhìn đồ đạc trong xe, đảo mắt liếc thấy một cái giá sách gấp rất quen mắt.
Giống như giá sách của chị Mạt Mạt. Tô Dã Nghi nghĩ ở trong lòng. Quay đầu lại, bước chân không ngừng, đi đến bên trong lầu.
“Rất nặng hả? Thật phiền anh rồi.”
“Không cần khách sáo.”
Thoáng chống trong lầu vừa truyền ra giọng nói ngăn cản bước chân của Tô Dã Nghi. Cô đứng ở cửa, mở mắt trừng trừng nhìn Tiếu Mạt Mạt bê vài cuốn sách trong lòng cùng Dịch Tự đang chuyển cái rương lớn từ bên trong đi ra.