Lần này anh xuất hiện khiến cho mọi người mạnh mẽ gắng sức vây xem nguyên nhân sáng sớm anh đã sử dụng phương tiện đi xe tới công ty.
Chúc Lỵ giống như trở thành một ông lão kể chuyện, hình dung sống động như thật: “… Đáng tiếc đôi mắt tôi mọc trên mặt tôi, bằng không, nếu bản thân tôi có thể thấy được vẻ mặt của tôi ngay lúc đó, tôi nhất định sẽ ấn tượng sâu sắc cả đời.”
“Vị này chính là nhân viên tai to mặt lớn nhất kênh của chúng ta, thậm chí là lớn nhất toàn bộ công ty, năng lực ngài Tổng giám đốc mạng Phi Cáp đều không thể so được với xuất thân của anh ta, đúng là, tôi lại có thể thấy anh ta ở trên tàu điện ngầm, tôi lại có thể thấy Triệu Duyệt ở trên tàu điện ngầm!”
Triệu Duyệt ném cái gối ôm qua đánh cô, Chúc Lỵ đón được, quăng đi, tiếp tục nói: “Các người chưa chắc đã chân thật nhìn thấy, vẻ mặt bé nhỏ của Triệu công tử khi bị chen lấn trên tàu điện ngầm kia, đủ mọi màu sắc trẻ con chân thật…”
Tô Dã Nghi dùng ánh mắt thông cảm nhìn Triệu Duyệt.
Triệu Duyệt nhận thấy ánh mắt của cô, trên mặt càng khổ não, chuyển ghế dựa lướt qua phía cô, tạm thời rời xa trung tâm câu chuyện.
Tô Dã Nghi cẩn thận dè dặt hỏi: “Anh thật sự… Bị người nhà anh đuổi ra khỏi nhà rồi hả?”
Triệu Duyệt bĩu môi, uất ức gật đầu: “Xe của tôi bị tịch thu, nhiều căn hộ ở Nhị Tam Hoàn cũng bị tịch thu rồi.”
“Anh… Vậy bây giờ anh ở chỗ nào?”
“Theo ba mẹ ở nhà của bọn họ.”
Tô Dã Nghi: “Vậy cũng không tệ nha, không tính là bị đuổi khỏi nhà.”
Triệu Duyệt: “Cô có thể hiểu được sự đau khổ của một người đàn ông không nhà không xe không?”
Tô Dã Nghi lườm anh: “Có cái gì đau khổ? Anh sống vui vẻ như vậy!”
Triệu Duyệt chìa ra ngón trỏ, lắc lắc, nói: “Ở Bắc Kinh, đàn ông không nhà không xe có thể xem như không có năng lực lại còn không được chào đón.”
Sau khi nghe thấy “Không có năng lực”, Tô Dã Nghi che mặt.
Triệu Duyệt: “Sao cô đỏ mặt rồi hả? Chưa từng nghe qua không có năng lực à?”
Tô Dã Nghi: “…” Không phải cô không thể tiếp nhận đề tài “Không có năng lực” này, chỉ là cho tới bây giờ cô còn chưa từng thảo luận đề tài này với đàn ông…
Triệu Duyệt bị vẻ mặt ngượng ngùng của Tô Dã Nghi chọc đến cười nhẹ, đang muốn vươn tay ra sờ đầu Tô Dã Nghi, đột nhiên nghe thấy một hồi âm thanh “Khụ khụ” quái dị. Hình như ngay lúc này, Triệu Duyệt mới ý thức được Chúc Lỵ nói chuyện phiếm bên kia đã sớm kết thúc. Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, trước tiên nhìn thấy một bóng dáng cao ngất đứng ở trước mặt mình.d;đ'l;q'đ
Tô Dã Nghi phản ứng nhanh hơn kêu lên: “Tổng giám, chào buổi sáng.”
Đới Duy không có biểu cảm liếc mắt nhìn qua Triệu Duyệt một cái: “Sáng sớm đi làm, cực kỳ rảnh rỗi sao? Chuyên đề đổi mới chưa? Trang đầu đổi mới chưa? Tin tức phát ra chưa? Phỏng vấn làm chưa?”
Tô Dã Nghi nhanh chóng xoay người, lại dùng lực đẩy Triệu Duyệt một phen, Triệu Duyệt cả người cả ghế theo đó bị đẩy ra khỏi ô vuông của Tô Dã Nghi.
Đới Duy lại không rời đi nhanh, mà khụ khụ lần thứ hai, nghiêm mặt nói: “Tô Dã Nghi, tới văn phòng của tôi một chuyến.”
Tô Dã Nghi khó tin xoay người, chỉ nhìn thấy bóng lưng Đới Duy xoay người rời đi.
Văn phòng của Đới Duy và Hàn Kha rõ ràng là cùng một cái, nhưng phong cách bài trí văn phòng của hai người lại khác xa nhau. Lúc trước Hàn Kha ở đây, văn phòng còn có thể đặt một vài thú nhồi bông, các loại đồ trang sức nhẹ nhàng, mà bây giờ, gần như trong văn phòng của Đới Duy tất cả đều là các loại tạp chí, ngoại trừ bàn làm việc, trên giá sách đều xếp một chồng thật dày, ngay cả trên bàn trà tiếp khách cũng tầng tầng lớp lớp tạp chí thời trang.
Tô Dã Nghi không khỏi nghĩ, nói cho cùng Đới Duy vẫn có thật nhiều yêu thương đối với cái ngành nghề “Thời trang” này nha.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sát đất rất tốt, tỏa sáng vào trong phòng, nhìn rất ấm áp. Giọng điệu của Đới Duy lại tùy ý trái ngược với tối hôm đó: “Quá trình chuyển thành nhân viên chính thức của cô bị gián đoạn như thế nào?”
Cũng may Tô Dã Nghi không phải là loại người thích thân thiết với lãnh đạo, vội vàng lên tiếng: “Trước đó vốn dĩ có một số người được chuyển thành nhân viên chính thức, về sau tuyển những người khác, quá trình của tôi đã bị hoãn lại rồi.”
Ánh mắt của Đới Duy dán trên màn hình máy tính, lại nói: “Những người khác là chỉ Triệu Duyệt sao?”
Tô Dã Nghi do dự một hồi, vẫn gật đầu một cái.
“Tôi nghe nói, anh ta thường xuyên không đi làm.”
Tô Dã Nghi bị câu hỏi này làm khó, cô cũng không phải là người biết ứng phó lắm. Câu hỏi này của Đới Duy quá sắc bén, phong cách làm việc của anh ta lại quá mạnh mẽ --- điểm ấy, Chúc Lỵ đã sớm nói qua, người tổng giám Đới này, đối xử với cấp dưới luôn luôn là một loại giá lạnh của mùa đông.
Đới Duy chuyển ánh mắt tới Tô Dã Nghi, trong ánh mắt mơ hồ hiện ra sự nghiêm khắc, bị anh ta nhìn chằm chằm, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy mình giống như con kiến bé nhỏ, mà Đới Duy kia giống như tòa cao ốc ngồi trên đỉnh đầu cô.
“Công ty kiêng kỵ nhất là tồn tại quan hệ dòng dõi, Triệu Duyệt có thể tới nơi này vốn không phải là một chuyện quang minh chính đại, anh ta lại còn biếng nhác tiêu cực… Thành thật mà nói, nhân viên như thế nên bị sa thải.”
Tô Dã Nghi rùng mình một cái. Trong đầu cô bắt đầu hiện ra một màn cảnh tượng quái dị -.- cô là con kiến bé nhỏ đang ra sức chạy trốn ở phía trước, mà ngồi phía sau là tòa cao ốc tên “Đới Duy” lại vẫn gắt gao đuổi theo sau lưng cô, sức mạnh kia giống như không đè cô chết thì không cam lòng.
Đới Duy lại tiếp tục hỏi: “Thật ra điều cô phải làm rất đơn giản, nói cho tôi biết, Triệu Duyệt có thường xuyên nghỉ làm hay không? Phải, hay là không phải?”
Tô Dã Nghi hoàn toàn cúi đầu xuống, thật lâu mới mơ hồ nói câu: “Tôi không biết.”
Đới Duy thật lâu không nói chuyện.
Ngay tại lúc Tô Dã Nghi cho rằng cô và “Cao ốc” cứ tiếp tục hóa đá như vậy, cô nghe thấy Đới Duy thở dài nặng nề, sau đó anh ta dùng giọng điệu cực kỳ điềm đạm nói: “Tôi biết, tôi mang các đồng nghiệp từ Thời Trang đến đã xóa đi hi vọng chuyển thành nhân viên chính thức cuối cùng của cô, về điểm ấy, tôi thật sự xin lỗi. Có thể quy định của công ty là như thế này, số lượng nhân viên không đủ, cô chỉ có thể đợi cơ hội tiếp theo. Nhưng mà, các đồng nghiệp tôi mang đến đều tinh anh trong công việc, bất kỳ ai trong bọn họ gia nhập vào Giải Trí tuyệt đối đều là may mắn của Giải Trí.”
Tô Dã Nghi gật đầu, đây là lời nói thật. Đới Duy mang tới mấy người kia mặc dù hoàn toàn gạt bỏ cô khỏi kênh, nhưng cô không thể không thừa nhận, năng lực của những người đó đều mạnh hơn cô. Cô cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mới khiến cho bản thân không phải tiêu cực đối với chuyện chuyển thành nhân viên chính thức này.
“Như vậy, Triệu Duyệt đây?”
Đúng vậy, Triệu Duyệt đây? Tô Dã Nghi do dự.
Một tuần năm ngày làm việc, Tô Dã Nghi lại có bốn ngày rưỡi không nhìn thấy anh. Mặc dù anh đến đây, cũng chỉ là khoác lác trong đoàn tán gẫu, thỉnh thoảng mời mọi người ăn cơm. Tô Dã Nghi nhớ rõ có một lần Lục Tiểu Mẫn oán giận với Triệu Duyệt: “Anh không biết phát tin tức như thế nào à?” Lúc ấy Triệu Duyệt vẫn mù mờ hỏi ngược lại một câu: “Tôi phải biết sao?”
Anh giống như không có gì sai, nhưng hình như tất cả sai lầm lại đều do anh bắt đầu.
“Cô đi về cẩn thận suy nghĩ trước đi. Tôi biết quan hệ giữa các cô và Triệu Duyệt cũng không tệ, mà ở Làng Giải Trí anh ta cũng có nhiều giao thiệp, nhưng thái độ làm việc của anh ta cũng không thích hợp để tiếp tục ở lại Phi Cáp. Mặc dù tôi không muốn nói quá tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô, đi hay ở của anh ta quyết định tiến độ chuyển thành nhân viên chính thức của cô. Tôi hi vọng về việc xử lý vấn đề này, cô có thể tách biệt tình cảm cá nhân và công việc ra.”
Tô Dã Nghi “Ừ” một tiếng.
Đới Duy: “Cô đi ra ngoài làm việc trước đi.”
Tô Dã Nghi gật đầu, xoay người rời đi.
Tình trạng này liên tục quấy nhiễu Tô Dã Nghi cả ngày.
Mãi cho đến tối mua xong đồ ăn về nhà, cô vẫn còn đang suy nghĩ cô rốt cuộc nên làm thế nào. Cô cũng không muốn dùng việc rời đi của Triệu Duyệt để đổi lấy cơ hội chuyển thành nhân viên chính thức cho mình. Cô chỉ cảm thấy, nếu như Triệu Duyệt chăm chỉ làm việc, dù anh không cực kỳ xuất sắc, thì trong lòng cô cũng sẽ thăng bằng rất nhiều.
Hoặc là cô cũng có thể yên tâm đi tìm đơn vị công tác tiếp theo.
Rửa rau được một nửa, Tô Dã Nghi mới phát hiện cô rửa nấm Lactarius đến nát vụn rồi. Sau khi khinh bỉ bản thân một hồi, cô nhìn lướt qua đồ ăn khác trên bàn bếp --- hình như đều là đồ Dịch Tự thích ăn.
Thói quen thật sự là một chuyện đáng sợ!
Lúc cắt thịt, Tô Dã Nghi nhịn không được nghĩ, dù sao đồ cô mua cũng là đồ Dịch Tự thích ăn, một mình cô cũng không thể ăn hết nhiều như vậy…
Cô cực kỳ vui lau khô tay trên tạp dề, vươn tay móc ra từ trong cái túi nhỏ trên tạp dề, tìm số của Dịch Tự, sau đó đẩy cửa phòng bếp ra, vừa đi thong thả vừa suy nghĩ cô phải “Thuận theo tự nhiên” mời anh ăn cơm như thế nào.
Điện thoại được kết nối, trước hết Tô Dã Nghi nghe thấy một hồi tiếng đàn piano êm tai, đang buồn bực đây là loại chuông gì, lập tức trơ mắt thấy cái gáy quen thuộc kia trên sô pha phòng khách, thấy người trên ghế sô pha giơ tay lên, thấy anh đưa điện thoại di động ra trước mắt, thấy anh từ trên ghế sô pha quay đầu lại.d/đ#l@q.đ
Đồng thời, trong tai truyền đến một tiếng “A lô” cực kỳ dễ nghe.
Tô Dã Nghi bị tình cảnh này làm cho kinh hãi hồi lâu không nói lên lời.
Cuối cùng Dịch Tự cúp điện thoại, ở trên ghế sô pha hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Dã Nghi tỉnh lại, ấp úng đáp: “Không sao cả… Đang muốn hỏi, anh ăn cơm chưa?”
Dịch Tự quơ quơ thực đơn trong tay với cô, lại xoay người sang chỗ khác, nói: “Đang suy nghĩ xem ăn cái gì.”
“Đừng suy nghĩ, tôi mua đồ ăn, đều là đồ anh thích…” Nói tới đây, Tô Dã Nghi kịp thời dừng lại, bởi vì giờ phút này cô rất muốn cắn đứt lưỡi của mình.
Dịch Tự hồn nhiên không tỉnh, chỉ hỏi: “Tôi thích ăn cái gì?”
“Nấm Lactarius… Thịt rang, cần tây, súp lơ… Tôi còn có thể làm canh trứng.”
“Tốt.” Dịch Tự khép lại thực đơn “Bốp” một tiếng, quay đầu nói với Tô Dã Nghi, “Lại phiền cô rồi.”
Tô Dã Nghi lắc đầu: “Không việc gì không việc gì, dù sao một mình tôi ăn cũng không hết.”
“Ăn xong tôi rửa bát.”
“Hả?”
“Tôi, rửa, bát.”
Tô Dã Nghi nghe thấy Dịch Tự kiên nhẫn lặp lại một câu, thật ra đây không phải mấu chốt, mấu chốt là, Tô Dã Nghi khẳng định chính mình thấy lúc Dịch Tự nói câu này…
Anh nở nụ cười.
Mãi đến khi súp lơ ở trên nồi, Tô Dã Nghi vẫn đắm chìm trong hồi ức về vẻ mặt tươi cười kia của Dịch Tự. Tự nhiên tùy ý tươi cười như thế, là lần đầu tiên Tô Dã Nghi thấy trên mặt Dịch Tự. Cô nhớ lại một lần, xác định bản thân không làm ra chuyện gì cực kỳ có cảm giác vui mừng…
Chẳng lẽ là bởi vì việc cô gọi điện thoại cho anh?
Anh biết cô ở nhà sao? Rõ ràng trước tiên anh nhìn qua hiển thị cuộc gọi đến, hơn nữa, vẻ mặt của anh khi xoay người quay đầu --- rõ ràng biết cô ở trong phòng bếp!
Tại sao anh không trực tiếp ngắt điện thoại của cô mà lại bắt máy? Hơn nữa sau khi nhận lại chỉ nói một chữ “A lô”!
Anh đang trêu đùa cô sao?