Lúc nấm Lactarius sắp được cho vào nồi, di động trong túi tạp dề bắt đầu vang lên, Tô Dã Nghi một tay cầm thìa, một tay nâng một rổ nấm Lactarius, bị âm thanh kia dọa đến nhảy dựng lên, nhất thời quên mất làm như thế nào, ngay lập tức hét to hai tiếng “A a” trong phòng bếp.
Sau khi kêu “A a” xong, Tô Dã Nghi vẫn không nghĩ ra cách đối phó, mắt thấy dầu trong nồi càng lúc càng sôi sùng sục, miếng thịt xào trước cũng sắp cháy xém, cô nhớ tới một người duy nhất sống trong căn nhà này: “Dịch Tự! Dịch Tự!”
Dịch Tự nghe tiếng thì đến.
Cuối cùng Tô Dã Nghi đổ nấm Lactarius vào trong nồi, lật chuyển xào vài cái rồi nhanh chóng đưa thìa vào trong tay Dịch Tự.
“Tôi nghe điện thoại.” Tô Dã Nghi vừa nói xong lập tức ra ngoài, “Đây là món ăn cuối cùng, trước đó đã bỏ muối vào thịt, còn lại cái gì cũng chưa bỏ, khi anh xào nấm được một lúc nhớ bỏ thêm ít muối, bỏ chút nước cốt nấm vào, những cái khác, tùy ý bỏ vào đi…” Nói tới đây, Tô Dã Nghi đã đi ra khỏi phòng bếp, lần cuối cùng đóng cửa lại liếc mắt một cái, cô mơ hồ cảm nhận được biểu cảm của Dịch Tự…
Tại sao dáng vẻ của anh lại cực kỳ vô tội cực kỳ mù mịt thế kia?
Người gọi điện thoại cực kỳ cố chấp. Tô Dã Nghi lau khô tay, đi đến trước cửa sổ lớn ở phòng khách mới lấy điện thoại di động ra bắt máy, lúc này cô nhanh như chớp nghĩ đến, thật ra thì cô hoàn toàn có khả năng vừa nghe điện thoại vừa xào rau…
Chẳng trách Dịch Tự vô tội như thế.
Nhận điện thoại, giọng nói dịu dàng của mẹ Tô truyền đến từ bên kia: “Buổi trưa gọi điện thoại cho mẹ hả?”
Tô Dã Nghi phản ứng một hồi mới nhớ tới buổi trưa lúc buồn rầu gọi điện thoại cho mẹ Tô, vội vàng nói: “A, vâng ạ.”
“Làm sao vậy? Công việc có chuyện gì à? Cả ngày mẹ không mang điện thoại, vừa mới thấy.”
Tô Dã Nghi “Vâng” một tiếng, nói hết một lần lời Đới Duy nói với cô và cả những rắc rối của cô. Mẹ Tô cực kỳ kiên nhẫn nghe cô kể khổ, sau đó hai mẹ con lại tâm sự về cái đề tài này thật lâu, nhưng mà, đến tận khi tắt điện thoại, rắc rối của Tô Dã Nghi cũng không được giải quyết, bởi vì mẹ Tô luôn tiếp xúc với trẻ con ở nhà trẻ cũng hoàn toàn không biết xử lý loại vấn đề kinh doanh này như thế nào.
Cô ủ rũ trở về phòng bếp…
Đẩy cửa phòng bếp ra, trước tiên Tô Dã Nghi bị một mùi hương kỳ lạ làm cho kinh sợ rồi. Ngẩng đầu nhìn, biểu cảm của Dịch Tự đang thật sự nghiêm túc nhìn một nồi đồ ăn đen thui.d'đ/l@q%đ
Tô Dã Nghi không thể tin chạy tới, nhìn vào trong nồi, lại nhìn Dịch Tự lắp bắp hỏi: “Đây… Đây là… Đây là cái gì?”
“Nấm Lactarius xào thịt.”
Mặc dù có được đáp án, Tô Dã Nghi vẫn còn không tin, tới gần bên cạnh nồi ngửi ngửi, cô có phần chuyên nghiệp hỏi: “Anh bỏ xì dầu vào?”
Dịch Tự ho khan: “Xì dầu là cái gì?”
Tô Dã Nghi dời mắt về phía bàn gia vị, đưa tay chỉ chỉ cái bình xì dầu đáng thương: “Là cái kia kìa.”
Dịch Tự rất dứt khoát nói: “Bỏ vào rồi.”
Tô Dã Nghi: “Anh còn bỏ cái gì vào nữa?” Nồi thức ăn kia không ngừng đen đi, còn có chút nhớp nháp.
Sau câu hỏi này, Tô Dã Nghi trơ mắt nhìn ngón tay Dịch Tự từng ngón phủ đường trắng, tinh bột, hạt tiêu, bột thì là cùng nguyên liệu.
Cuối cùng, Tô Dã Nghi im lặng. Dùng giọng nói mà chính cô cũng cảm thấy cực kỳ tàn nhẫn nói: “Bàn đồ ăn này… Hay là đổ đi đi.”
Vẻ mặt của Dịch Tự ngược lại rất bình tĩnh, không hề thấy thất bại của mình là một chuyện đáng đau lòng. Không chỉ như vậy, sau khi làm một mâm món thập cẩm nấm Lactarius xào thịt, Dịch Tự ăn cơm lại vẫn ăn rất ngon lành.
So sánh với Tô Dã Nghi vừa mới nói chuyện điện thoại với mẹ có chút ăn không vào thì có vẻ khác thường hơn một chút.
“Cô làm sao vậy?” Dịch Tự buông đũa xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi lấy lại tinh thần từ trong rắc rối: “Hả? Tôi làm sao à?”
Ánh mắt của Dịch Tự hướng về bát của cô.
Tô Dã Nghi nhanh chóng bới hai miếng cơm, cười híp mắt nói: “Ăn ngon thật.”
Dịch Tự: “…”
Ba mươi giây trôi qua…
Tô Dã Nghi thở dài một hơi, vẫn còn đắm chìm trong cỗ phiền muộn kia, lẩm bẩm nói: “Tôi nên làm cái gì bây giờ?”
“Sao?”
“… Tôi cảm thấy tôi không nên phiền muộn như vậy, đây cũng không phải là chuyện của tôi.”
“Ừ.”
Tô Dã Nghi dứt khoát buông đũa xuống, chống cằm, nói: “Thật ra tôi rất muốn chuyển thành nhân viên chính thức, rất muốn rất muốn rất muốn.”
“Ừ.”
“Nhưng mà, tôi cũng không muốn thông qua phương thức bỉ ổi như vậy. Có thể Triệu Duyệt không cần phần công việc này, nhưng cho dù anh ta có cần hay không, tôi cũng không thể hại anh ta mất đi công việc này.”
“Vậy cô ở đây rối rắm cái gì?”
Tô Dã Nghi buồn bực cúi đầu: “Trong lòng tôi không thăng bằng.”
“Tại sao?”
“Công việc mà Triệu Duyệt cư xử tiêu cực kia chính là ước mơ tha thiết của tôi.” Dừng một chút, Tô Dã Nghi nói tiếp: “Thực ra, loại cảm giác không thăng bằng này vẫn tồn tại. Chỉ là ngày hôm qua đột nhiên Tổng giám nói ra… Tôi mới cảm nhận được…”
“Cô có nghĩ tới nguyên nhân chủ yếu cô không thăng bằng chưa?”
Tô Dã Nghi không hiểu: “Nguyên nhân chủ yếu?”
“Nếu tôi không nhầm thì, sự việc là như thế này, công việc nơi cô chờ mong đã lâu bị một người không coi trọng công việc… Hoặc là không hề coi trọng nó như cô…”
Tô Dã Nghi cắt ngang anh: “Anh ta không phải không coi trọng, mà là hoàn toàn không để ý, anh ta thường xuyên bỏ bê công việc.”
“Cô có rất nhiều oán hận với anh ta.”
Tô Dã Nghi cúi đầu: “Cũng không có.”
“Cho nên, đây là điểm mấu chốt của cô. Một mặt cô cố gắng để cho mình trở nên rộng lượng không để ý chuyện công việc này, mặt khác, bản chất con người cô cũng không phải rộng lượng như vậy.”
Trong lòng Tô Dã Nghi nhảy dựng chồng chất, nhất thời không thể tiếp thu lời nói mình nghe thấy.
Giọng nói ôn hòa không xao động của Dịch Tự lại tiếp tục: “Trên thực tế, không ai có thể đủ chân chính để làm một người rộng lượng. Ý nghĩ và rối rắm của cô đều là phản ứng cực kỳ bình thường, nhưng mà, so với người bình thường thì cô càng có thể nhẫn nại hơn.”
Tô Dã Nghi bỗng chốc ngẩng đầu, giống như có điều hiểu ra, lại giống như nghe không hiểu, vẻ mặt mịt mù.
“Đổi lại người bình thường gặp phải chuyện như vậy, hẳn là sẽ không xử lý giống như cô.”Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn
“Những người bình thường kia… Xử lý như thế nào?”
“Báo cáo hoặc là đổi nơi làm việc. Báo cáo cho cấp trên của công ty, dĩ nhiên, vậy sẽ đắc tội rất nhiều người, có một số người không muốn dứt khoát như vậy, cho nên phần lớn người ta chọn đổi nơi làm việc.”
Tô Dã Nghi yếu ớt nói: “Tôi cho rằng phần lớn người sẽ chờ cơ hội tiếp theo.”
“Một lần ngầm đồng ý loại nhân viên này ở công ty, cơ hội kế tiếp cũng không có bao nhiêu đáng giá để chờ đợi.”
Tô Dã Nghi không cam lòng nói: “Không phải anh cũng ở công ty này à?”
“Cho nên nếu tôi gặp phải chuyện như vậy, tôi sẽ không chờ đợi cơ hội kế tiếp.”
Tô Dã Nghi: “Vậy anh cảm thấy tôi nên làm thế nào đây?”
“Cô không phải tôi, nên có suy xét riêng của mình.”
“Tôi không mong Triệu Duyệt rời đi.”
“Vậy cứ tiếp tục chịu đựng, nhưng mà, cô phải xác định trước sự tiếp tục nhẫn nại của cô có đáng giá hay không?”
“Tôi không xác định được.”
Mặt Dịch Tự bất đắc dĩ nhìn cô, cuối cùng cho ra một ý kiến đúng trọng tâm: “Có lẽ, cô nên tìm người kia nói chuyện một chút.”
Tô Dã Nghi: “Người nào?”
“Triệu Duyệt.”
Tô Dã Nghi tỉnh ngộ, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như tìm hiểu thông suốt được nguồn gốc của chuyện này. Cô cười nhẹ nhõm, cực kỳ cảm kích nói: “Cảm ơn anh, hình như tôi hiểu rõ rồi.”
Dịch Tự cầm lấy đôi đũa lần nữa, ánh mắt dời về phía bàn đồ ăn, nói: “Vậy tiếp tục ăn cơm đi.”
Tô Dã Nghi cười hì hì: “Được.”
Một phút đồng hồ trôi qua…
Tô Dã Nghi lại thở dài lần nữa, đặt bát đũa xuống, rất chân thành hỏi người đối diện: “Nhưng mà, tôi nên nói đề tài này với Triệu Duyệt như thế nào đây?”
Dịch Tự cực kỳ cam chịu số phận buông bát đũa xuống, xé một tờ giấy ăn từ trên bàn lau miệng, nói: “Cô muốn nói với anh ta cái gì?”
Tô Dã Nghi vẫn còn nghĩ nghĩ. Cuối cùng nói: “Không biết.”
Dịch Tự: “Vừa rồi đã phân tích, nguyên nhân cô không thăng bằng là anh ta đối xử tiêu cực đối với công việc của anh ta, đúng không?”dđlqđ
Tô Dã Nghi dùng sức gật đầu.
“Vậy cô có thể nói thẳng với anh ta.”
“Có phải sẽ rất… tàn nhẫn hay không?”
Dịch Tự bất đắc dĩ nhìn cô: “Cô có thể chọn không nói.”
“Vậy tôi vẫn nên nói đi.”
“…”
“Phải nói ra vấn đề Tổng giám nói với tôi cho anh ta sao?”
“Anh ta hỏi cô vấn đề gì?”
Tô Dã Nghi nghĩ lại một chút, chậm rãi nói: “Hỏi tôi Triệu Duyệt có đi làm đúng hạn hay không các thứ.”
“Từ trong lời nói của anh ta cô nghe ra lập trường của anh ta sao?”
“Lập trường cái gì?”
“Anh ta có khuynh hướng giữ lại Triệu Duyệt hơn hay là hy vọng anh ta rời đi?”
“Cái này tôi nghe ra được, tôi cảm thấy anh ta mong Triệu Duyệt đi.” Suy nghĩ kỹ lưỡng, Tô Dã Nghi lại bổ sung một câu: “Tổng giám của chúng tôi là loại người làm việc có nguyên tắc, trong việc công và việc tư của anh ta rất không giống nhau, nhưng mà, anh ta quả thật là người không tệ.”
Dịch Tự nâng con mắt nhìn Tô Dã Nghi, từ chối cho ý kiến lạnh nhạt đáp một câu: “Ừ.”
“Cho nên, tôi cảm thấy, suy xét của Tổng giám có lẽ chỉ xuất phát từ phương diện cảm giác, thực sự cảm thấy Triệu Duyệt hơi quá đáng.”
Dịch Tự: “Không ngoại trừ khả năng này.”
Tô Dã Nghi nghi hoặc hỏi: “Còn có khả năng khác?”
Dịch Tự thản nhiên nói: “Không có chuyện gì là tuyệt đối. Cô vốn không phải là loại người biết nói chuyện có chừng mực, cho nên, nói chuyện với Triệu Duyệt cô cũng không cần phải cẩn thận quá mức.”
Đáy lòng Tô Dã Nghi khó chịu, tại sao anh nói cô không biết nói chuyện có chừng mực? Cô còn chưa từng nói nhiều với anh mà…
Đừng có phân tích cô có được hay không?
Cuối cùng Tô Dã Nghi rầu rĩ đáp một câu: “Vậy sao…” Lại ngượng nghịu nói: “Cảm ơn anh đã nói nhiều với tôi như vậy, tôi không rối rắm nữa rồi.”
Dịch Tự lại không đáp lời một lúc lâu.
Tô Dã Nghi buồn bực nhìn anh, thấy trên mặt Dịch Tự đang phủ từng tầng mê hoặc mỏng, còn có chút cảm giác thất thần như thế…
Tô Dã Nghi rất không hiền hậu, rất lớn tiếng kêu một câu: “Dịch Tự!”
Sau khi bị kinh hãi lấy lại tinh thần, vẻ mặt của Dịch Tự đầy vạch đen nhìn về phía Tô Dã Nghi, tiếp đó không nói tiếng nào cầm đôi đũa lên, sau đó thấp giọng nói: “Ăn cơm.”
Trò đùa thực hiện được, Tô Dã Nghi chôn vùi gương mặt cười xấu xa vào trong bát, cũng nhặt lên chiếc đũa trên bàn, đáp lại: “Ừm…..”
Triệu Duyệt thần bí xuất hiện ở công ty lần nữa.
Lần này anh xuất hiện khiến cho mọi người mạnh mẽ gắng sức vây xem nguyên nhân sáng sớm anh đã sử dụng phương tiện đi xe tới công ty.
Chúc Lỵ giống như trở thành một ông lão kể chuyện, hình dung sống động như thật: “… Đáng tiếc đôi mắt tôi mọc trên mặt tôi, bằng không, nếu bản thân tôi có thể thấy được vẻ mặt của tôi ngay lúc đó, tôi nhất định sẽ ấn tượng sâu sắc cả đời.”
“Vị này chính là nhân viên tai to mặt lớn nhất kênh của chúng ta, thậm chí là lớn nhất toàn bộ công ty, năng lực ngài Tổng giám đốc mạng Phi Cáp đều không thể so được với xuất thân của anh ta, đúng là, tôi lại có thể thấy anh ta ở trên tàu điện ngầm, tôi lại có thể thấy Triệu Duyệt ở trên tàu điện ngầm!”
Triệu Duyệt ném cái gối ôm qua đánh cô, Chúc Lỵ đón được, quăng đi, tiếp tục nói: “Các người chưa chắc đã chân thật nhìn thấy, vẻ mặt bé nhỏ của Triệu công tử khi bị chen lấn trên tàu điện ngầm kia, đủ mọi màu sắc trẻ con chân thật…”
Tô Dã Nghi dùng ánh mắt thông cảm nhìn Triệu Duyệt.
Triệu Duyệt nhận thấy ánh mắt của cô, trên mặt càng khổ não, chuyển ghế dựa lướt qua phía cô, tạm thời rời xa trung tâm câu chuyện.
Tô Dã Nghi cẩn thận dè dặt hỏi: “Anh thật sự… Bị người nhà anh đuổi ra khỏi nhà rồi hả?”
Triệu Duyệt bĩu môi, uất ức gật đầu: “Xe của tôi bị tịch thu, nhiều căn hộ ở Nhị Tam Hoàn cũng bị tịch thu rồi.”
“Anh… Vậy bây giờ anh ở chỗ nào?”
“Theo ba mẹ ở nhà của bọn họ.”
Tô Dã Nghi: “Vậy cũng không tệ nha, không tính là bị đuổi khỏi nhà.”
Triệu Duyệt: “Cô có thể hiểu được sự đau khổ của một người đàn ông không nhà không xe không?”
Tô Dã Nghi lườm anh: “Có cái gì đau khổ? Anh sống vui vẻ như vậy!”
Triệu Duyệt chìa ra ngón trỏ, lắc lắc, nói: “Ở Bắc Kinh, đàn ông không nhà không xe có thể xem như không có năng lực lại còn không được chào đón.”
Sau khi nghe thấy “Không có năng lực”, Tô Dã Nghi che mặt.
Triệu Duyệt: “Sao cô đỏ mặt rồi hả? Chưa từng nghe qua không có năng lực à?”
Tô Dã Nghi: “…” Không phải cô không thể tiếp nhận đề tài “Không có năng lực” này, chỉ là cho tới bây giờ cô còn chưa từng thảo luận đề tài này với đàn ông…
Triệu Duyệt bị vẻ mặt ngượng ngùng của Tô Dã Nghi chọc đến cười nhẹ, đang muốn vươn tay ra sờ đầu Tô Dã Nghi, đột nhiên nghe thấy một hồi âm thanh “Khụ khụ” quái dị. Hình như ngay lúc này, Triệu Duyệt mới ý thức được Chúc Lỵ nói chuyện phiếm bên kia đã sớm kết thúc. Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, trước tiên nhìn thấy một bóng dáng cao ngất đứng ở trước mặt mình.d;đ'l;q'đ
Tô Dã Nghi phản ứng nhanh hơn kêu lên: “Tổng giám, chào buổi sáng.”
Đới Duy không có biểu cảm liếc mắt nhìn qua Triệu Duyệt một cái: “Sáng sớm đi làm, cực kỳ rảnh rỗi sao? Chuyên đề đổi mới chưa? Trang đầu đổi mới chưa? Tin tức phát ra chưa? Phỏng vấn làm chưa?”
Tô Dã Nghi nhanh chóng xoay người, lại dùng lực đẩy Triệu Duyệt một phen, Triệu Duyệt cả người cả ghế theo đó bị đẩy ra khỏi ô vuông của Tô Dã Nghi.
Đới Duy lại không rời đi nhanh, mà khụ khụ lần thứ hai, nghiêm mặt nói: “Tô Dã Nghi, tới văn phòng của tôi một chuyến.”
Tô Dã Nghi khó tin xoay người, chỉ nhìn thấy bóng lưng Đới Duy xoay người rời đi.
Văn phòng của Đới Duy và Hàn Kha rõ ràng là cùng một cái, nhưng phong cách bài trí văn phòng của hai người lại khác xa nhau. Lúc trước Hàn Kha ở đây, văn phòng còn có thể đặt một vài thú nhồi bông, các loại đồ trang sức nhẹ nhàng, mà bây giờ, gần như trong văn phòng của Đới Duy tất cả đều là các loại tạp chí, ngoại trừ bàn làm việc, trên giá sách đều xếp một chồng thật dày, ngay cả trên bàn trà tiếp khách cũng tầng tầng lớp lớp tạp chí thời trang.
Tô Dã Nghi không khỏi nghĩ, nói cho cùng Đới Duy vẫn có thật nhiều yêu thương đối với cái ngành nghề “Thời trang” này nha.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sát đất rất tốt, tỏa sáng vào trong phòng, nhìn rất ấm áp. Giọng điệu của Đới Duy lại tùy ý trái ngược với tối hôm đó: “Quá trình chuyển thành nhân viên chính thức của cô bị gián đoạn như thế nào?”
Cũng may Tô Dã Nghi không phải là loại người thích thân thiết với lãnh đạo, vội vàng lên tiếng: “Trước đó vốn dĩ có một số người được chuyển thành nhân viên chính thức, về sau tuyển những người khác, quá trình của tôi đã bị hoãn lại rồi.”
Ánh mắt của Đới Duy dán trên màn hình máy tính, lại nói: “Những người khác là chỉ Triệu Duyệt sao?”
Tô Dã Nghi do dự một hồi, vẫn gật đầu một cái.
“Tôi nghe nói, anh ta thường xuyên không đi làm.”
Tô Dã Nghi bị câu hỏi này làm khó, cô cũng không phải là người biết ứng phó lắm. Câu hỏi này của Đới Duy quá sắc bén, phong cách làm việc của anh ta lại quá mạnh mẽ --- điểm ấy, Chúc Lỵ đã sớm nói qua, người tổng giám Đới này, đối xử với cấp dưới luôn luôn là một loại giá lạnh của mùa đông.
Đới Duy chuyển ánh mắt tới Tô Dã Nghi, trong ánh mắt mơ hồ hiện ra sự nghiêm khắc, bị anh ta nhìn chằm chằm, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy mình giống như con kiến bé nhỏ, mà Đới Duy kia giống như tòa cao ốc ngồi trên đỉnh đầu cô.
“Công ty kiêng kỵ nhất là tồn tại quan hệ dòng dõi, Triệu Duyệt có thể tới nơi này vốn không phải là một chuyện quang minh chính đại, anh ta lại còn biếng nhác tiêu cực… Thành thật mà nói, nhân viên như thế nên bị sa thải.”
Tô Dã Nghi rùng mình một cái. Trong đầu cô bắt đầu hiện ra một màn cảnh tượng quái dị -.- cô là con kiến bé nhỏ đang ra sức chạy trốn ở phía trước, mà ngồi phía sau là tòa cao ốc tên “Đới Duy” lại vẫn gắt gao đuổi theo sau lưng cô, sức mạnh kia giống như không đè cô chết thì không cam lòng.
Đới Duy lại tiếp tục hỏi: “Thật ra điều cô phải làm rất đơn giản, nói cho tôi biết, Triệu Duyệt có thường xuyên nghỉ làm hay không? Phải, hay là không phải?”
Tô Dã Nghi hoàn toàn cúi đầu xuống, thật lâu mới mơ hồ nói câu: “Tôi không biết.”
Đới Duy thật lâu không nói chuyện.
Ngay tại lúc Tô Dã Nghi cho rằng cô và “Cao ốc” cứ tiếp tục hóa đá như vậy, cô nghe thấy Đới Duy thở dài nặng nề, sau đó anh ta dùng giọng điệu cực kỳ điềm đạm nói: “Tôi biết, tôi mang các đồng nghiệp từ Thời Trang đến đã xóa đi hi vọng chuyển thành nhân viên chính thức cuối cùng của cô, về điểm ấy, tôi thật sự xin lỗi. Có thể quy định của công ty là như thế này, số lượng nhân viên không đủ, cô chỉ có thể đợi cơ hội tiếp theo. Nhưng mà, các đồng nghiệp tôi mang đến đều tinh anh trong công việc, bất kỳ ai trong bọn họ gia nhập vào Giải Trí tuyệt đối đều là may mắn của Giải Trí.”
Tô Dã Nghi gật đầu, đây là lời nói thật. Đới Duy mang tới mấy người kia mặc dù hoàn toàn gạt bỏ cô khỏi kênh, nhưng cô không thể không thừa nhận, năng lực của những người đó đều mạnh hơn cô. Cô cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mới khiến cho bản thân không phải tiêu cực đối với chuyện chuyển thành nhân viên chính thức này.
“Như vậy, Triệu Duyệt đây?”
Đúng vậy, Triệu Duyệt đây? Tô Dã Nghi do dự.
Một tuần năm ngày làm việc, Tô Dã Nghi lại có bốn ngày rưỡi không nhìn thấy anh. Mặc dù anh đến đây, cũng chỉ là khoác lác trong đoàn tán gẫu, thỉnh thoảng mời mọi người ăn cơm. Tô Dã Nghi nhớ rõ có một lần Lục Tiểu Mẫn oán giận với Triệu Duyệt: “Anh không biết phát tin tức như thế nào à?” Lúc ấy Triệu Duyệt vẫn mù mờ hỏi ngược lại một câu: “Tôi phải biết sao?”
Anh giống như không có gì sai, nhưng hình như tất cả sai lầm lại đều do anh bắt đầu.
“Cô đi về cẩn thận suy nghĩ trước đi. Tôi biết quan hệ giữa các cô và Triệu Duyệt cũng không tệ, mà ở Làng Giải Trí anh ta cũng có nhiều giao thiệp, nhưng thái độ làm việc của anh ta cũng không thích hợp để tiếp tục ở lại Phi Cáp. Mặc dù tôi không muốn nói quá tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô, đi hay ở của anh ta quyết định tiến độ chuyển thành nhân viên chính thức của cô. Tôi hi vọng về việc xử lý vấn đề này, cô có thể tách biệt tình cảm cá nhân và công việc ra.”
Tô Dã Nghi “Ừ” một tiếng.
Đới Duy: “Cô đi ra ngoài làm việc trước đi.”
Tô Dã Nghi gật đầu, xoay người rời đi.
Tình trạng này liên tục quấy nhiễu Tô Dã Nghi cả ngày.
Mãi cho đến tối mua xong đồ ăn về nhà, cô vẫn còn đang suy nghĩ cô rốt cuộc nên làm thế nào. Cô cũng không muốn dùng việc rời đi của Triệu Duyệt để đổi lấy cơ hội chuyển thành nhân viên chính thức cho mình. Cô chỉ cảm thấy, nếu như Triệu Duyệt chăm chỉ làm việc, dù anh không cực kỳ xuất sắc, thì trong lòng cô cũng sẽ thăng bằng rất nhiều.
Hoặc là cô cũng có thể yên tâm đi tìm đơn vị công tác tiếp theo.
Rửa rau được một nửa, Tô Dã Nghi mới phát hiện cô rửa nấm Lactarius đến nát vụn rồi. Sau khi khinh bỉ bản thân một hồi, cô nhìn lướt qua đồ ăn khác trên bàn bếp --- hình như đều là đồ Dịch Tự thích ăn.
Thói quen thật sự là một chuyện đáng sợ!
Lúc cắt thịt, Tô Dã Nghi nhịn không được nghĩ, dù sao đồ cô mua cũng là đồ Dịch Tự thích ăn, một mình cô cũng không thể ăn hết nhiều như vậy…
Cô cực kỳ vui lau khô tay trên tạp dề, vươn tay móc ra từ trong cái túi nhỏ trên tạp dề, tìm số của Dịch Tự, sau đó đẩy cửa phòng bếp ra, vừa đi thong thả vừa suy nghĩ cô phải “Thuận theo tự nhiên” mời anh ăn cơm như thế nào.
Điện thoại được kết nối, trước hết Tô Dã Nghi nghe thấy một hồi tiếng đàn piano êm tai, đang buồn bực đây là loại chuông gì, lập tức trơ mắt thấy cái gáy quen thuộc kia trên sô pha phòng khách, thấy người trên ghế sô pha giơ tay lên, thấy anh đưa điện thoại di động ra trước mắt, thấy anh từ trên ghế sô pha quay đầu lại.d/đ[email protected]đ
Đồng thời, trong tai truyền đến một tiếng “A lô” cực kỳ dễ nghe.
Tô Dã Nghi bị tình cảnh này làm cho kinh hãi hồi lâu không nói lên lời.
Cuối cùng Dịch Tự cúp điện thoại, ở trên ghế sô pha hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Dã Nghi tỉnh lại, ấp úng đáp: “Không sao cả… Đang muốn hỏi, anh ăn cơm chưa?”
Dịch Tự quơ quơ thực đơn trong tay với cô, lại xoay người sang chỗ khác, nói: “Đang suy nghĩ xem ăn cái gì.”
“Đừng suy nghĩ, tôi mua đồ ăn, đều là đồ anh thích…” Nói tới đây, Tô Dã Nghi kịp thời dừng lại, bởi vì giờ phút này cô rất muốn cắn đứt lưỡi của mình.
Dịch Tự hồn nhiên không tỉnh, chỉ hỏi: “Tôi thích ăn cái gì?”
“Nấm Lactarius… Thịt rang, cần tây, súp lơ… Tôi còn có thể làm canh trứng.”
“Tốt.” Dịch Tự khép lại thực đơn “Bốp” một tiếng, quay đầu nói với Tô Dã Nghi, “Lại phiền cô rồi.”
Tô Dã Nghi lắc đầu: “Không việc gì không việc gì, dù sao một mình tôi ăn cũng không hết.”
“Ăn xong tôi rửa bát.”
“Hả?”
“Tôi, rửa, bát.”
Tô Dã Nghi nghe thấy Dịch Tự kiên nhẫn lặp lại một câu, thật ra đây không phải mấu chốt, mấu chốt là, Tô Dã Nghi khẳng định chính mình thấy lúc Dịch Tự nói câu này…
Anh nở nụ cười.
Mãi đến khi súp lơ ở trên nồi, Tô Dã Nghi vẫn đắm chìm trong hồi ức về vẻ mặt tươi cười kia của Dịch Tự. Tự nhiên tùy ý tươi cười như thế, là lần đầu tiên Tô Dã Nghi thấy trên mặt Dịch Tự. Cô nhớ lại một lần, xác định bản thân không làm ra chuyện gì cực kỳ có cảm giác vui mừng…
Chẳng lẽ là bởi vì việc cô gọi điện thoại cho anh?
Anh biết cô ở nhà sao? Rõ ràng trước tiên anh nhìn qua hiển thị cuộc gọi đến, hơn nữa, vẻ mặt của anh khi xoay người quay đầu --- rõ ràng biết cô ở trong phòng bếp!
Tại sao anh không trực tiếp ngắt điện thoại của cô mà lại bắt máy? Hơn nữa sau khi nhận lại chỉ nói một chữ “A lô”!
Anh đang trêu đùa cô sao?