Suy nghĩ của Tô Dã Nghi vào lúc Dịch Tự qua đây đã ngưng trệ rồi.
Phản ứng của cô lúc đó trở nên nhanh nhạy kỳ lạ, dường như chỉ một giây ngay sau khi Dịch Tự truyền “mệnh lệnh”, cô lập tức ngoan ngoãn mở miệng ra.
Con mắt của cô mở thật lớn, rõ ràng thấy hai tròng mắt sáng trong của Dịch Tự khép lại trong nháy mắt, sau đó, anh hôn sâu rồi.
Khác với cảnh điên cuồng trên môi lúc trước, động tác tiếp theo của Dịch Tự hòa hoãn lại.
Vừa bắt đầu, thân mật gần gũi như vậy khiến Tô Dã Nghi cảm thấy rất xa lạ, thậm chí cô theo bản năng muốn khép miệng “Bảo vệ lãnh thổ”, thế nhưng “Đợt tấn công” của Dịch Tự quá dụ dỗ, không cần chốc lát, Tô Dã Nghi lập tức mở rộng cửa chính mặc cho anh từng bước đang thăm dò tiến lên, tiến lên, tiến lên tiến vào…
Trong hoảng hốt, Tô Dã Nghi cảm thấy mình đang bị hòa tan thành hồ nước, sau khi bị Dịch Tự đun nóng từng chút từng chút, lại bị anh từ từ bốc hơi lên…
Hậu quả không ngừng bị “Bốc hơi lên” chính là – Tô Dã Nghi cảm thấy khát, cái khát này sâu tận đáy lòng, lúc này cô đã không còn tư duy đi suy nghĩ tại sao cô khát, chỉ là phản ứng xuất phát từ sinh lý, cố gắng hấp thu một chút nước từ Dịch Tự nơi đó để giảm bớt cơn khát của mình.
Cô vì muốn giải khát mà khởi xướng hành động thăm dò vốn là bản năng, lại ngoài ý muốn khiến cho Dịch Tự đang mải miết trong nghiên cứu dừng động tác lại.
Tô Dã Nghi vẫn cảm thấy khát. Điều này làm cho cô không rảnh đi suy nghĩ tại sao Dịch Tự dừng động tác lại và cả tại sao toàn thân anh đột nhiên cứng ngắc. Cô theo bản năng đuổi theo ngọn nguồn của dòng mát rượi kia…
Dịch Tự kịp thời rời khỏi cô.
Lần rời khỏi này ngoài dự đoán của Tô Dã Nghi, cô không còn sức lực, cũng không có ý thức, cho nên khi cô ngã xuống một chút vùng vẫy cũng không có…
Có lẽ là thảm trải đủ dày, khi Tô Dã Nghi ngã xuống thậm chí không cảm thấy đau.
Trái lại đầu choáng váng hôn mê, ngọn đèn nho nhỏ không mở ra trên trần nhà kia chuyển động không ngừng trước mắt cô, chuyển động, cô nuốt từng ngụm nước bọt, mơ mơ màng màng nói: “Khát quá.”
Thời điểm Tô Dã Nghi nhớ lại cô cùng Dịch Tự tiếp nhận nụ hôn đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ nghiêng nhỏ chiếu rọi trên mặt cô, cô dụi dụi mắt, lúc này mới phát hiện trên người cô vậy mà lại không đắp chăn, chờ khi cô đứng dậy từ trên giường mới phát hiện tư thế ngủ của mình rất kỳ quái, đèn bàn nhỏ trong phòng còn sáng, toàn bộ đều bình yên…
Bình yên?
Sau đó, cô thuận lợi, giống như bị tiếng sấm liên tục đánh trúng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua…
Dịch Tự nói muốn dạy cô hôn môi, sau đó bảo cô “Há miệng”, lại sau đó…
Dịch Tự làm cho cô trở nên cực kỳ khát…
Lại sau đó…
Tô Dã Nghi nằm lại trên giường lần nữa, dùng gối che mặt mình, không ngừng lăn không ngừng gào thét trên sàn nhà.
“Hôn môi rồi??? Hôn môi rồi!!!”
“A a a a!”
“A a a a!”
Lúc Tô Dã Nghi ở trên lầu xuống chần chừ thật lâu, sau khi chắc chắn và khẳng định Dịch Tự không có ở đây, cô mới lén lút đi xuống, rất nhanh nhảy vào phòng vệ sinh.
Việc sáng sớm tắm này, Tô Dã Nghi tắm cực kỳ lâu…
Trải qua tối hôm qua, hồi ức sáng tỏ làm cô hết hồn…
Khiến cho cô khó xử khó có thể mở miệng, chỉ có thể ngẫm lại trong đầu chính là, lúc ấy hình như cảm thấy cực kỳ khát, cực kỳ khát cực kỳ khát.
Tô Dã Nghi ôm mặt thẹn thùng nghĩ, lúc ấy anh hôn cô bao lâu? Mười phút? Hai mươi phút?
Hình như không nhớ rõ.
Về sau hình như là cô chủ động mút…
Tô Dã Nghi che kín mặt mình càng nhanh.
Có phải cô đã nhớ quá rõ ràng rồi không…
Chờ đến lúc cô vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh, suýt chút nữa thì cô bị bóng dáng ngồi dưới ánh mặt trời ở nhà ăn kia hù chết.
Dịch Tự đang cúi đầu xem báo, một bàn tay cực kỳ thong thả cực kỳ tự nhiên khuấy đảo chén sữa, có vẻ như hoàn toàn không phát hiện Tô Dã Nghi một mực tính toán tìm nơi né tránh.
Sau một lúc lâu Tô Dã Nghi ở chỗ mình trốn, rốt cuộc cảm thấy mình cực kỳ ngốc. Sau đó, cô cắn chặt răng, bước ra đi tới cầu thang, thuận tiện chào một tiếng: “Chào buổi sáng!”
Dịch Tự rất tự nhiên ngước mắt lên nhìn cô, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa: “Chào buổi sáng.”
Phản ứng của anh thật lạnh nhạt… Giống như người không có việc gì vậy…
Nghĩ tới đây, trái tim nhỏ bé của Tô Dã Nghi như bị một tảng đá lớn đánh trúng, chậm chạp đau, cũng không kịp suy nghĩ nhiều chuyện khác, cô phi chân chạy lên trên lầu.
Dịch Tự nhìn bóng lưng chạy nhanh của cô, yên lặng bưng sữa lên, ngay trước khi đưa vào một một khắc thì dừng lại, anh nhíu nhẹ mày, lần thứ hai nhìn hướng gác xép nhỏ, cuối cùng hoàn toàn trút sữa tươi xuống.
Sau đó, Tô Dã Nghi một mặt tiến hành chiến tranh lạnh với Dịch Tự. Đây chủ yếu là cô thật sự không biết ngoại trừ chiến tranh lạnh bên ngoài cô có thể áp dụng biện pháp gì với Dịch Tự.
Áp dụng chiến tranh lạnh với Dịch Tự, đồng thời, Tô Dã Nghi còn cách ly với một người khác.
Đới Duy.
Chuyện của cô và Đới Duy lúc đó, cô không nói với bất kỳ ai. Vài lần Đới Duy muốn tìm Tô Dã Nghi, đều bị cô mượn cớ tránh được. Ban đầu, Tô Dã Nghi còn cảm thấy mình quá tàn nhẫn quá tuyệt tình, mãi cho đến ngày đó Lục Tiểu Mẫn bị đồng nghiệp tổ truyền hình liên lụy mà phải nghe giáo huấn…
“Đồng tính chết tiệt! Mắc mớ gì tới tôi chứ? Người giáo huấn kia một chút thể diện cũng không để lại, thật sự là một điểm so ra cũng kém Hàn Kha. Vậy mà tôi lại có thể xem anh ta là lãnh đạo sở tốt hơn! Tôi nhổ vào!” Vì chuyện Đới Duy giáo huấn cô, Lục Tiểu Mẫn oán hận cho tới trưa, cho tới tận khi mọi người ăn cơm trưa xong, cô lại lôi kéo mọi người nghe cô kể nỗi khổ chất chứa lớn.
Chúc Lỵ nhíu mày sửa chữa: “Anh ta cũng không phải đồng tính.”
Lục Tiểu Mẫn giận không kiềm chế được: “Mỗi ngày ăn mặc đều giống biến thái, không phải đồng tính chẳng lẽ là diễn viên hài kịch à?”
Phạm Giai bị lời nói của cô làm cho cười không đứng thẳng lên được.
Tô Dã Nghi không thích tham gia hành vi phẫn nộ quy mô lớn như vậy, cũng không có hứng thú gì nghe chuyện của Đới Duy, liền liên tục đi vào cõi thần tiên cao xa, suy nghĩ tối nay Dịch Tự có thể tăng ca gì đó hay không, cô được về nhà vài giờ mới có thể hoàn toàn tránh anh…
Lục Tiểu Mẫn cũng không quản phản ứng của mọi người, tiếp tục nói: “Ôi, tôi nói, rốt cuộc là dây thần kinh kia của anh ta không bình thường rồi sao? Vợ trèo tường là như thế nào? Còn là bạn trai đi tìm người khác?”
Chúc Lỵ tiếp tục sữa chữa cô: “Anh ta thực sự không phải gay, cũng không kết hôn.”
Phạm Giai không cười, nghiêm túc nói: “Lần trước nhìn tài liệu của anh ta, sinh năm 72, gần 40 rồi mà? Không kết hôn sao?”
Lục Tiểu Mẫn: “Sẽ không có bệnh chứ? Bất lực gì gì đó, xem ra có vẻ giống.”
Chúc Lỵ uống hớp trà, nhàn nhã thoải mái nhìn hai người Lục, Phạm nói: “Cầu xin rôi đi, cầu xin tôi nói cho nhóm người các cô một tay tin tức.”
Lục Tiểu Mẫn “Cắt” một tiếng.
Phạm Giai có vẻ bình tĩnh, sâu xa đáp lại: “A… Quên không nói cho cô, trong lúc tình cờ tôi biết được chỗ ở mới của Dịch Tự. Có lẽ chúng ta có thể cùng hưởng tài nguyên một chút rồi…”
Nghe thấy Dịch Tự, Tô Dã Nghi lập tức lấy lại tinh thần, lại nghe Phạm Giai nói biết chỗ ở mới của anh, trái tim Tô Dã Nghi trong nháy mắt nâng lên cổ họng, giống như rất sợ bỏ qua cái gì, cô dựng lỗ tai lên.
Chúc Lỵ cười thần bí: “Biết Tất Sát Kỹ (kỹ năng tiêu diệt kẻ thù) của Đới Duy không?”
Lục Tiểu Mẫn: “Gào thét?”
Chúc Lỵ lắc đầu, ánh mắt chuyển tới chỗ Phạm Giai, Phạm Giai đáp lại một câu: “Biến thái?”
Chúc Lỵ liếc cô ấy một cái, ngay sau đó nói: “Các cô có thể đứng đắn một chút được không! Nghe tôi nói đây, anh ta am hiểu nhất… Là dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ.” Dừng một chút, cô nói tiếp, “Tình báo của tôi tiết lộ “Ba chiêu tán gái” của Đới Duy, chiêu thứ nhất – ‘Tôi và cô tiện đường, tôi đưa cô về nhà nha’.”
Lục Tiểu Mẫn run lẩy bẩy nổi da gà trên người: “Quá ghê tởm rồi!”
Phạm Giai: “Chiêu thứ hai?”
Chúc Lỵ: “Chiêu thứ hai – ‘Tới nghe một tiết tôi giảng bài đi, về tạo hình, tôi nghĩ cô cần’.”
Phạm Giai rùng mình một cái: “Quá vô sỉ rồi!”
Chúc Lỵ: “Vô sỉ nhất chính là chiêu thứ ba – ‘Tôi tới Bắc Kinh năm 1999, lúc vừa tới lạ nước lạ cái, có một người con gái đối xử với tôi rất tốt, làm bạn gái tôi thật lâu, dạy bảo tôi rất nhiều, nhưng mà hiện tại, cô ấy đã chết.”
Tô Dã Nghi nghe đoạn trò chuyện này, trong lòng lạnh thật lạnh.
Loại cảm giác lạnh thật lạnh này vẫn kéo dài đến khi tan tầm.
Ban đêm mùa xuân Bắc Kinh cực kỳ thoải mái, nhiệt độ không hề thấp, Tô Dã Nghi đi từ từ trên đường, cũng không cảm thấy lạnh, vì thế cứ càng đi càng chậm.
Trong đầu liên tục thay đổi rất nhiều chuyện, mới đầu là về Tổng giám, về sau từ từ lại chuyển tới trên người Dịch Tự, tiếp đó là tất cả tình hình khiến người ta bực dọc rối rắm trong thời gian này…
Trước kia không làm sao dùng được đầu óc, bây giờ trong lúc này lại giống như dùng đặc biệt nhiều.
Từ công ty về đến nhà, con đường hơn mười phút Tô Dã Nghi đi tới hơn nửa tiếng.
Khi xoay người tiến vào thang máy, Dịch Tự theo sau tiến vào.
Tránh cũng không thể tránh, Tô Dã Nghi miễn cưỡng kéo nụ cười: “Hi!”
Dịch Tự gật đầu với cô, nghiêng người nhấn tầng trệt.
Tô Dã Nghi ngửa mặt nhìn lên con số màu đỏ không ngừng nhảy lên trên thang máy, không nói nữa. Mãi đến khi đi ra khỏi thang máy, đi vào trong nhà, vẻ mặt của bọn họ là một bộ không hài lòng.
Ngay lúc cô cởi giày, vừa tháo túi xuống vừa đi lên gác xép nhỏ, Dịch Tự gọi cô dừng chân: “Tô Dã Nghi.”
Tô Dã Nghi quay đầu mờ mịt nhìn anh.
Dịch Tự nhìn thẳng cô, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, giọng nói cũng cực kỳ nghiêm túc: “Tối hôm đó… Thật xin lỗi!”
Lòng Tô Dã Nghi tối sầm lại, trên mặt còn hào phóng cười cười: “Tôi biết, tôi sẽ không cho là thật, tôi sẽ quên, tôi... hì hì, thật ra tôi không nhớ rõ lắm...” Nói tới đây, Tô Dã Nghi đã không nói ra lời nữa, vì thế nhanh chóng cúi đầu.
Dịch Tự cứ như vậy cúi đầu nhìn cô, nếu lúc này Tô Dã Nghi ngẩng đầu…
Đáng tiếc không có nếu, cho nên cô vĩnh viễn không biết được biểu cảm lúc này của Dịch Tự.
“Tôi nói giải thích vì lời nói ngày đó nói với cô.”
“Nói cái gì?” Cảm xúc của Tô Dã Nghi đa cảm còn không qua đi, nói chuyện vẫn còn cúi đầu.
“…”
Thấy Dịch Tự thật lâu không trả lời, Tô Dã Nghi lại nói câu: “Hình như ngày đó anh không nói lời nào.”
“…”
“Đúng rồi, hình như anh nói tôi…” Tô Dã Nghi đột nhiên ngẩng đầu, như là nghĩ tới cái gì đó, nói: “Anh biết Tổng giám?”
Dịch Tự nhíu mày: “Đới Duy?”
Tô Dã Nghi gật đầu, trong đầu không ngừng quay lại câu nói của Dịch Tự đêm đó: “Ở trên xe loại người này, đầu óc cô bị nước vào sao?”
Xe loại người này…
Loại người này…
Loại người như vậy?
“Anh sớm biết Tổng giám không phải là người tốt sao?”
Lam Anh: Rất xin lỗi mọi người vì tuần này chỉ post 1 chương. Dạo này mình hơi bận, mong mọi người thông cảm nhiều lắm!