Nghe xong câu hỏi của Triệu Duyệt, phản ứng đầu tiên trong đầu Tô Dã Nghi chính là nhà cô có phòng trống.
Nhưng mà phản ứng thứ hai của cô là: “Gần đây không biết có hay không, nhưng mà, tôi sẽ để ý giúp anh, có phòng nguyên tốt sẽ mau chóng nói cho anh.” Khi Tô Dã Nghi nói những lời này chột dạ cúi đầu.
Tình trạng không muốn bất cứ ai phá cô và Dịch Tự ở cùng một chỗ là chuyện gì thế này?
Có lẽ cái quyết định trọng sắc khinh bạn này đã mạo phạm thiên thần, Tô Dã Nghi vẫn cảm thấy có một lực lượng thần bí nào đó ở trong u tối chi phối nhân loại, cô quy lại chủ thể tầm thường của lực lượng thần bí này cho thiên thần. Hôm sau, Tô Dã Nghi liền bị “báo ứng”.
Rạng sáng khoảng hai giờ cô bắt đầu đau dạ dày, run rẩy đau đớn, cứ thế liên tục làm Tô Dã Nghi vốn đang trong giấc mộng đẹp thức dậy. Cô khó khăn đứng lên uống cốc nước, ngồi ngay ngắn trong gác xép nhỏ yên tĩnh một lúc rồi lại nằm xuống, vậy mà đau đớn một chút cũng không giảm xuống, ngược lại còn nảy sinh một loại mong muốn mãnh liệt muốn ói **…
Tô Dã Nghi đi xuống lầu, chạy vội vào phòng vệ sinh, ngồi dưới đất ôm bồn cầu nôn một trận.
Trong bụng dời sông lấp biển, loại khó chịu này Tô Dã Nghi lớn như vậy chưa từng trải qua, tối qua bởi vì một buổi không ăn cơm một chút, vì thế, lúc này cô chỉ có thể nôn ra “nước đắng”.
Người không có bệnh dạ dày là hạnh phúc. Tô Dã Nghi ôm bồn cầu hối hận nghĩ, nếu lúc trước cô biết có một ngày cô đau đến như vậy, nhất định ngay từ tối đã ăn cơm thật ngon, đối xử tử tế thật tốt với dạ dày của mình.
Đáng tiếc, trên thế giới này không thiếu nhất cũng thiếu nhất chính là “nếu như”.
Trong thực tế, Tô Dã Nghi chỉ có thể tiếp tục ôm bồn cầu lệ rơi đầy mặt.
Sau nửa đêm, Tô Dã Nghi không làm sao ngủ được, cô không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất, mong đợi đau đớn này có thể biến mất trong nháy mắt. Thậm chí cô bắt đầu nói chuyện với dạ dày của mình: “Ngoan, về sau chủ nhân sẽ thật tốt với mày, đừng đau nữa.”
“Lúc dì cả tới chủ nhân cũng không đau, mày chỉ là một khối dạ dày nho nhỏ… Sao có thể đau như vậy chứ?”
“Hu hu hu, tao nhất định sẽ ăn cơm đúng giờ.”
“Cầu xin mày, đừng giày vò tao được không?”
“Hu hu hu, mày lại nháo tao! Lại nháo tao có tin tao đi làm phẫu thuật bỏ mày đi không…”
“…”
Mãi đến sáng sớm hơn bảy giờ, cơn đau dạ dày của Tô Dã Nghi vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, ngược lại có xu hướng càng lúc càng nghiêm trọng. Cô vật lộn đứng lên, vịn cầu thang xuống lầu, đi vào phòng vệ sinh, đánh răng, dự định ra ngoài mua chút đồ ăn sáng đối phó tạm.
Trời không chiều lòng người, Tô Dã Nghi răng còn chưa đánh xong, một cơn đau dạ dày kịch liệt lại tập kích trên người cô, khiến cô chỉ có thể ném cốc đánh răng đi, trở lại bồn cầu tiếp tục ôm “Vô cùng đau khổ”.
Khi Tô Dã Nghi từ phòng vệ sinh ra ngoài toàn thân như nhũn ra, một đường từ phòng vệ sinh đến cửa cầu thang cô đều vịn tường, đến lúc cô nhìn xung quanh cửa hành lang sau các bậc thang nho nhỏ, cô tạm thời từ bỏ việc nghĩ cách lên lầu, mà ngồi xuống bậc thang nghỉ chân.
“Làm sao vậy?”
Làm tôi sợ muốn chết! Những lời này là trong lòng Tô Dã Nghi nói, không nói ra từ miệng chẳng qua là vì phản ứng kích động đáp lại của cô đã mất tác dụng rồi. Nhưng cô vẫn bị Dịch Tự ngồi trên ghế sô pha dọa.
Tô Dã Nghi im lặng quá khác thường, Dịch Tự từ trên ghế sô pha quay đầu lại.
Tô Dã Nghi đoán bộ dạng lúc này của mình chắc chắn vừa nhếch nhác vừa đáng thương, sợ bị Dịch Tự thấy, cô khổ sở quay mặt đi, lẩm bẩm nói: “Không có việc gì, chỉ là hơi… mệt mỏi.”
Tô Dã Nghi đương nhiên nghĩ rằng Dịch Tự hẳn là sẽ không còn đoạn dưới. Đến khi từ khóe mắt cô chiếu vào một đôi chân dài, cô mới phát hiện, Dịch Tự đã tới trước mặt cô. Cô ôm cột cầu thang, di chuyển từ trên chân anh, chống lại ánh mắt rũ xuống của anh, vẻ mặt đang thương tội nghiệp.
Dịch Tự hơi khom lưng, bàn tay sờ sờ trên trán cô…
Không có phản ứng kích động đáp lại Tô Dã Nghi chỉ có thể ngây người…
Sau khi dò xét trên trán cô một lúc, anh lại từ từ ngồi xổm xuống, mặt đối mặt nhìn cô, cho kết luận: “Không phát sốt.”
Tô Dã Nghi nhìn hai mắt nhìn chằm chằm mình của anh, thấy được ở bên trong sự quan tâm và khó có được sự… Có lẽ nên định nghĩa là dịu dàng?
“Cô không thoải mái chỗ nào?” Dịch Tự lại hỏi.
Tô Dã Nghi vốn là người rất dễ bị cảm động, mà cái người khiến cô cảm động này lại là Dịch Tự, vì thế chút cảm động nho nhỏ trong nháy mắt tăng lên đến thật lớn. Tô Dã Nghi thiếu chút nữa không có nước mắt khóc liên tục, trên mặt lại vẫn cố gắng làm ra vẻ như thoải mái: “Còn ổn.”
Dịch Tự nhíu mày, dịu dàng trong mắt cũng lập tức biến mất. Quá say đắm sự dịu dàng hiếm có của anh, Tô Dã Nghi hối hận không thôi, vội vàng nói: “Đau dạ dày, tôi đau dạ dày.”
Sau khi đoán trước cô thành thật khai báo, Dịch Tự nhíu mày chặt hơn, đôi mắt sáng trong kia nhìn thẳng Tô Dã Nghi, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy mình đã làm chuyện sai trái to lớn, lại cúi đầu.
“Uống thuốc chưa?”
Quả nhiên, anh sẽ không dịu dàng mãi như thế, giọng điệu đã thay đổi. Tô Dã Nghi khổ sở nghĩ. Đồng thời rầu rĩ trả lời: “Tôi không có thuốc dạ dày.”
“Đứng lên, đi bệnh viện.”
“Ừ, đợi lát nữa tôi sẽ tự đi, sắp đến giờ đi làm, anh đi…”
Dịch Tự cắt ngang cô: “Cô không đứng dậy được?”
Tô Dã Nghi đúng là không đứng dậy nổi, dạ dày vẫn còn đang quặn đau trong cơ thể cô, cô quả thật là kiên cường chống đỡ mới không dứt khoát nằm trên đất ăn vạ. Dịch Tự hỏi như vậy, Tô Dã Nghi vốn muốn bịa ra cách nói thật tốt, nhưng mà lúc này tế bào não không đủ dùng, cô nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra cách nói tốt, chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Tôi… dậy, dậy, dậy không nổi.” Nói xong lời này, Tô Dã Nghi ngẫm lại, cảm thấy mình thật sự mất mặt, vì thế dứt khoát đưa tay che mặt mình, còn cảm thấy không đủ, lại bắt đầu tính vùi mình vào trong đầu gối.
Có một bàn tay nhanh hơn túm được cổ tay cô, nhờ sức lực của mình khéo léo kéo tay cô từ trên mặt xuống. Tô Dã Nghi tránh cũng không thể tránh, đành phải sững sờ nhìn về phía Dịch Tự, vẻ mặt mờ mịt.
Cô thật sự hoàn toàn không biết Dịch Tự muốn làm gì.
Nhưng mà, một giây sau Dịch Tự liền giải đáp nghi vấn của cô.
Anh kéo tay cô đến vai mình trước, nhẹ giọng dặn dò: “Bám chắc.”
Tô Dã Nghi: “Hả?”
Một cánh tay kia của Dịch Tự đi xuyên qua từ dưới đầu gối cong lên của cô, ngay lúc Tô Dã Nghi vẫn trố mắt cứ như vậy ôm lấy cô.
Thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, Tô Dã Nghi hoảng sợ, theo bản năng túm lấy bả vai của Dịch Tự, thế nhưng thịt trên vai anh quá ít, cô nắm lấy không nắm được, dưới tình thế cấp bách cô cứ thế biến “túm” thành “bám”, đặt trọng tâm nửa người trên trên người Dịch Tự.
Cô cứ như vậy dựa vào ngực Dịch Tự.
Có thời gian vài giây như thế, Tô Dã Nghi lại cảm thấy toàn bộ thế giới đều im lặng, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập – phốc phốc.
Tô Dã Nghi không biết là, người “yên lặng” trong một khắc kia, không chỉ có mình cô.
Vào bệnh viện đăng ký khám gấp.
Nữ bác sĩ trung niên vẫn rất hoàn thành trách nhiệm nói: “… Viêm dạ dày cấp tính có lớn có nhỏ, các người là người trẻ tuổi, bình thường không để ý, lúc này biết đau rồi à? Biết đau sớm để làm gì?
Kê đơn cho cô một ít thuốc, trở về nhớ ăn đúng giờ. Cũng đừng giày vò dạ dày nữa, chủ nhân kia đúng là đắc tội không dậy nổi.”
Đau một đêm sao? Ưm hừm, nhìn một chút, khuôn mặt này đều trắng như giấy. Nói với cô nha, hồi trước có một chàng trai, cũng là viêm dạ dày, đau… Đến bệnh viện, còn lăn lộn trên giường bệnh đó!d.đ.l.q.đ
Cô cũng đừng không tin, về sau nếu lại ăn không có quy luật, ăn bậy cái gì đó… Lần sau tới bệnh viện lăn lộn chính là cô đấy.”
Lời của nữ bác sĩ Tô Dã Nghi nghe được thì vô cùng lo sợ, chờ đến khi bác ấy kiểm tra xong từ phòng khám đi ngoài, cả người vẫn còn đắm chìm trong sợ hãi đối với mức độ bệnh tật.
Dịch Tự yên tĩnh ngồi ở cửa chờ cô, thấy cô ra ngoài, đứng dậy đi tới phía cô.
“Dạ dày còn đau không?”
Tô Dã Nghi lắc đầu.
“Cần truyền dịch không?”
Tô Dã Nghi tiếp tục lắc đầu.
“Đưa tôi giấy chẩn đoán bệnh.”
Tô Dã Nghi gật đầu, đưa hết tất cả mọi thứ bác sĩ đưa cho cô cho Dịch Tự, nhìn anh rút ra một trang giấy bên trong, ngưng mắt nhìn lướt qua nội dung trên tờ giấy kia, ngẩng đầu nói với cô: “Ở đây chờ tôi, tôi đi lấy thuốc.”
Tô Dã Nghi gật đầu. Sau đó cô ngồi yên trên ghế, trong mắt tràn đầy một loại cảm giác hạnh phúc thỏa mãn, đi theo bóng lưng Dịch Tự…
Thật hi vọng hình ảnh này mười năm, hai mươi năm, sáu mươi năm về sau đều xuất hiện.
Khi Dịch Tự trở về, trong tay lại xách một túi thuốc lớn. Tô Dã Nghi nhìn chằm chằm túi đồ kia, nuốt vào miệng lớn một ngụm nước miếng hoảng sợ, hỏi: “Này… Này, đây đều là muốn cho tôi ăn?”
“Lo trước khỏi họa.”
Lo trước khỏi họa cái gì… Thật đáng ghét! Chẳng lẽ anh đang nguyền rủa cô lần sau còn phát bệnh đau dạ dày sao?
“Có thể đi bộ không?” Dịch Tự nhẹ giọng hỏi.
Tô Dã Nghi: “Hả?”
Dịch Tự mặt không chút thay đổi nhìn cô, lặp lại một câu: “Có thể tự đi bộ không?”
Câu hỏi này, Tô Dã Nghi suy nghĩ một lúc. Trên thực tế, đáp án câu hỏi này rất đơn giản – có thể. Nhưng mà, trước đó từng hưởng thụ “Ôm công chúa” Tô Dã Nghi không muốn trả lời như vậy, vì thế cô ra vẻ khó khăn đáp: “Hình như… Không có thể lắm.”
“Dạ dày vẫn đau à?”
Tô Dã Nghi ôm dạ dày, có vẻ như đau đến xoắn xuýt: “Đau! Có đau có đau!”
Dịch Tự nhíu mày, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng… Hoài nghi?
Hoài nghi!
Tô Dã Nghi chột dạ quay mặt đi,
Dịch Tự vẫn là cõng cô lên.
Vì sao anh đột nhiên đối tốt với cô như vậy?
Nghĩ đến vấn đề này, vừa mới an tâm nằm sấp trên lưng anh Tô Dã Nghi lập tức dâng lên lo lắng. Lo lắng như vậy khiến cho cô không rảnh đi suy nghĩ rất nhiều vấn đề khác.lamanh.dđlqđ
Lúc Dịch Tự dừng chân, tư duy của Tô Dã Nghi mới trở lại, ngẩng đầu mắt nhìn bốn phía, cô nghi hoặc hỏi: “A, đi về như thế nào? Không gọi xe sao?”
“Đói bụng không?”
Tô Dã Nghi rất nhanh đã quên mình mới là người hỏi, vui vẻ đáp: “Bác sĩ nhấn cho tôi vài cái, có lẽ bác ấy nhấn đúng chỗ, dạ dày không đau nữa, bây giờ thì… Hơi đói.”
Tô Dã Nghi nằm sấp trên lưng anh, không nhìn thấy giờ phút này khóe miệng Dịch Tự đột nhiên tràn ra tươi cười.