Triệu Duyệt thật là một người không đáng tin.
Tô Dã Nghi vốn cho là đã dặn dò anh đừng tiết lộ chuyện cô và Dịch Tự ở cùng một chỗ anh sẽ giữ bí mật theo như giao hẹn, tuy là Triệu Duyệt quả thực chưa nói ra tin tức này, nhưng quả thật anh cũng khiến Tô Dã Nghi lo lắng quá chừng.
Giữa trưa hôm nay, Chúc Lỵ bọn họ giống như thường ngày bàn luận về Dịch Tự, khiến cho Tô Dã Nghi cảm thấy đặc biệt kỳ quái mà cực kỳ buồn bực chính là, trọng tâm đề tài của bọn họ từ năm trước đến năm nay vẫn đều không thay đổi.
Chúc Lỵ luôn luôn khởi xướng vấn đề cũ này: “Dịch Tự… Rốt cuộc anh ấy sống ở đâu vậy?”
Phạm Giai cũng là thái độ cũ, nói thẳng: “Tôi không nói anh ta được không?”
Lục Tiểu Mẫn lại cùng Chúc Lỵ gìn giữ cùng một trận chiến tuyến: “Đừng mà, tìm đề tài nói chuyện không dễ đâu, cũng đừng dễ dàng buông bỏ như vậy chứ.”
Chúc Lỵ thở dài một tiếng: “Ôi, tình yêu à… Luôn luôn đến không kịp…”
Triệu Duyệt đang uống canh đột nhiên nhấc tay, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi biết câu trả lời.”
Lồng ngực Tô Dã Nghi căng thẳng, oán giận nhìn về phía Triệu Duyệt, mãnh liệt quăng dao mắt về phía anh. Triệu Duyệt giật mình không thấy, nói thẳng: “Tôi biết Triệu Duyệt sống ở chỗ nào đấy.”
Lục Tiểu Mẫn vội vàng nói: “Sống ở đâu sống ở đâu?”
Lúc này Triệu Duyệt mới quay đầu nhìn về phía Tô Dã Nghi, sau khi thành công thấy được hoảng sợ, lo lắng, van xin vân vân trong mắt cô, anh lại quay đầu nhìn về phía mọi người nhếch môi cười to: “Lừa các người!”
“…”
Tô Dã Nghi một mình tìm Triệu Duyệt, cực kỳ nghiêm túc nói rõ: “Đừng làm cho Dịch Tự tăng thêm phiền não, anh ấy sẽ không vui.”
Lúc ấy hai người đang đứng tại phòng hút thuốc không người, Triệu Duyệt châm thuốc, vừa phun ra vòng khói vừa nói: “Cô thích anh ta khi nào?”
“Hả?”
Triệu Duyệt nhìn cô chằm chằm, nói: “Cô thích Dịch Tự bao lâu rồi?”
Tô Dã Nghi im lặng, bỗng nhiên cảm thấy mình ngụy trang cực kỳ thất bại. Cô tự cho là che giấu rất tốt, nhưng mà… Chị Mạt Mạt phát hiện, ngay cả Triệu Duyệt cũng phát hiện rồi. Cô hơi chán nản, cũng không có tâm tình nào phản bác, chỉ nói: “Không muốn nói cho anh.”
Triệu Duyệt dụi tắt đầu lọc, vươn tay ra…
Tô Dã Nghi phản xạ có điều kiện né tránh, bàn tay che miệng mũi rốt cuộc buông ra, cô thật sự ghét mùi thuốc lá.
Bàn tay Triệu Duyệt nâng lên tự nhiên buông xuống. Ánh sáng trong phòng hút thuốc cực kỳ tối, đậm mùi thuốc lá, giọng nói của Triệu Duyệt xen lẫn hơi thở khói thuốc: “Lưu luyến một đoạn tình cảm không hề có kết quả là chuyện vô cùng đau khổ, vốn tưởng rằng trên đời này chỉ có tôi có vẻ ngốc, nào ngờ có người còn ngốc hơn tôi.”
Tô Dã Nghi không ngốc, ít nhất cô nghe được đoạn hội thoại này hiện lên rất chân thành. Cô có chút cảm kích lại có chút thương hại ngẩng đầu nhìn Triệu Duyệt, thấy anh đang mỉm cười với mình, cô bỗng nhiên tiêu tan mất rồi. Điều chỉnh giọng nói, cô nói: “Anh sẽ không nói chuyện chỗ ở của Dịch Tự cho Chúc Lỵ bọn họ chứ?”
Triệu Duyệt nghe vậy nhíu mày, giống như nghiêm túc nói: “Không chắc nha…!”
Bởi vì hoàn thành công việc tương đối nhanh, hôm nay Tô Dã Nghi về nhà rất sớm, mua đồ ăn xong từ siêu thị về nhà mới chỉ hơn sáu giờ. Cô ngâm nga ca khúc bỏ đồ đạc đều đã phân loại vào tủ lạnh. Kéo tay áo cầm máy hút bụi từ trên ban công vào trong nhà, sau đó bắt đầu dọn dẹp.d.đ/l@q/đ
Dịch Tự trở về ngay lúc cô làm xong vệ sinh lần thứ nhất, lúc ấy Tô Dã Nghi đang ở trong nhà vệ sinh rửa cây lau nhà, mới vừa mang theo lược chải đầu ra ngoài thì thấy Dịch Tự từ cửa đi tới. Cô cố gắng để mình có nụ cười tự nhiên, vẫy tay chào anh một tiếng: “Hi.”
Dịch Tự buông mắt nhìn đồ trong tay cô, lại giơ tay nhìn đồng hồ, nói với Tô Dã Nghi: “Tôi tới đây.”
Tô Dã Nghi: “Ai?”
Đưa tay kéo khóa áo khoác ra, Dịch Tự cởi ra chỉ còn một chiếc áo sơ mi ca rô, sau khi tay trái tháo khuy tay áo cho tay phải, tay phải của anh lại không có khả năng tháo nhanh khuy tay áo trái. Tô Dã Nghi ma xui quỷ khiến bỏ cây lau nhà, hai tay bay thẳng đến trên tay áo của Dịch Tự chăm sóc, nói: “Tôi tới đây.”
Dịch Tự dừng động tác, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Hiển nhiên, Dịch Tự không hề giỏi dọn dẹp.
Lúc anh tiếp nhận máy hút bụi nói với Tô Dã Nghi câu: “Đi bận cái khác đi.”
Tô Dã Nghi không đi bận cái khác, trên thực tế cô cũng không có gì rất bận. Trong thời gian kế tiếp, cô ôm đầu gối ngồi ở trên cầu thang của gác xép nhỏ, nhìn Dịch Tự sử dụng máy hút bụi cực kỳ không thông thạo, cứ như vậy liên tục cười ngây ngốc, mỗi lần muốn cười lên là lúc sẽ vùi khuôn mặt tươi cười vào đầu gối.
Cô thật sự chưa từng nghĩ tới Dịch Tự sẽ chủ động mở miệng làm loại chuyện này, trước hôm nay, Tô Dã Nghi thậm chí không tưởng tượng đến cảnh Dịch Tự dọn dẹp vệ sinh chính là cảnh tượng gì, anh sẽ là biểu cảm gì. Nhưng hôm nay chính mắt nhìn như vậy, trong lòng Tô Dã Nghi chỉ có một ý nghĩ – nhìn không đủ, như thế nào cũng nhìn không đủ.
Nhìn không đủ anh theo cây lau nhà lau sạch cọ xát với mặt đất mà chuyển động ánh mắt, nhìn không đủ dáng vẻ ngưng mi đối phó với góc khuất nhỏ, nhìn không đủ anh lung tung, không hề có trình tự, lại làm sạch nơi cô vừa làm sạch lần thứ hai lần thứ ba, mà những nơi chưa từng làm sạch anh lại bộ dáng ngây thơ không biết…
Tô Dã Nghi chống mặt hạnh phúc nghĩ, nếu về sau anh có thể trở thành chồng của mình thì thật tốt…
Sẽ thật tốt…
Sau khi Dịch Tự quét dọn xong Tô Dã Nghi mới bắt đầu làm bữa tối, anh vốn có việc, cho nên từ sau khi anh dọn dẹp sạch sẽ, Tô Dã Nghi lại không thấy anh ra khỏi phòng.
Mãi đến khi đồ ăn chuẩn bị xong, Tô Dã Nghi đi gõ cửa phòng anh: “Ăn cơm thôi.”
Dịch Tự từ trong phòng trả lời cô: “Cô ăn trước đi.”
Tô Dã Nghi lại không làm theo lời anh, chỉ nói: “Nếu anh bận, vậy thì tôi chờ anh.” Nói xong, cô quả thật ngồi ở phòng khách, mở tivi, gọt táo bắt đầu ăn.
Không quá nửa phút, tiếng mở cửa phòng ngủ thứ hai vang lên, Tô Dã Nghi hưng phấn quay đầu nhìn, quả nhiên Dịch Tự đi tới, lập tức đi nhà ăn.
Lúc này Tô Dã Nghi mới từ trên sofa xuống dưới, cũng bước nhanh đến phòng khách, ngồi xuống ngay đối diện Dịch Tự.
“Không biết tối nay anh cũng ăn cơm ở nhà, nên mua cá.” Tô Dã Nghi giải thích một câu, mặc dù hoàn toàn không cần thiết, nhưng cô vẫn cảm thấy, một con cá đặt ở trên bàn như thế, dù sao cô cũng phải nói rõ ràng phần này một chút.
Dịch Tự biểu cảm lạnh nhạt: “Ừ.” Cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Hai người vẫn không nói chuyện với nhau.
Triệu Duyệt trở về thật sự thích hợp. Vô cùng khách quan mà nói, Triệu Duyệt là người thích ứng cuộc sống ba người ở chung nhất, bởi vì anh chưa bao giờ cảm thấy hành vi của mình có bất kỳ chỗ gì không ổn. Chẳng hạn như lúc này, anh vừa vào nhà đã kêu một tiếng lớn: “Thơm quá đi!”
Tô Dã Nghi mạnh mạnh mẽ mẽ bị câu kêu la này của anh làm giật nảy mình, quay đầu nhìn anh, vui mừng nghĩ, hoàn hảo anh cởi giày rồi.
Triệu Duyệt đi nhà vệ sinh rửa tay trước, sau đó trực tiếp giẫm dép lê nhào tới nhà ăn, cả người thiếu chút nữa co quắp trên bàn ăn.
Tô Dã Nghi thấy Dịch Tự nhíu mày lại rất chặt, biểu cảm trên mặt cũng đen lại.
Cô thật cảm thấy lo lắng cho Triệu Duyệt.
“Cá, hồng, kho!” Triệu Duyệt làm động tác khoa trương đối với con cá thật dài trên bàn kia, vẻ mặt vui sướng phơi phới, “Tôi thích ăn cá nhất!”
Một giây sau, anh đã nhảy lên phòng bếp, cầm đũa và bát xông về phòng khách, sau khi lam.anh/DĐLQĐ ngồi xuống bên cạnh Tô Dã Nghi, ánh mắt của anh lại không rời khỏi con cá kia, trực tiếp dưới một chiếc đũa, kẹp lên một mảng thịt cá lớn trên bụng ít xương, cực kỳ hưởng thụ đưa vào trong miệng.
Tô Dã Nghi cực kỳ lo lắng nhìn anh, thật không biết phú gia tử đệ (con nhà giàu) này có thể nói ra lời gì đả kích cô.
Triệu Duyệt ăn cá ăn cá đến một đôi mắt mở vô cùng tròn, sau khi nuốt cá vào trong bụng, anh dùng một giọng nói kỳ quái nói: “Thực sự là…”
Thấy anh mắc nghẹn hồi lâu, Tô Dã Nghi càng thêm lo lắng hỏi: “Thực sự là làm sao?”
Bàn tay không cầm đũa kia của Triệu Duyệt khoác trên vai cô, cười đến cảnh xuân tươi đẹp: “Ăn ngon quá anh đại gia rồi!”
Tô Dã Nghi: “…”
Thừa dịp lúc Triệu Duyệt ăn cá vui vẻ, Tô Dã Nghi lén nhìn thoáng qua Dịch Tự, thấy anh đang yên tĩnh ăn cơm chưa chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, không khỏi yên lòng.
Lại đột nhiên cảm thấy có chút quái dị, anh như thế nào lại giống người của một thế giới khác?
Cả một bữa cơm Triệu Duyệt ăn thật sự huyên náo. Anh vốn là nói cá kho của Tô Dã Nghi rất ngon, còn nói rau chân vịt của cô xào rất ngon, ngay cả cô nấu cơm, Triệu Duyệt cũng hình dung như vậy: “Tôi lớn thế này chưa từng ăn cơm ngon như vậy, cô gả làm vợ người nào người đó hạnh phúc cả đời nha!”
Như là cảm thấy bản thân khen ngợi thế này chưa đủ sức thuyết phục, Triệu Duyệt lại nói với Dịch Tự đối diện: “Anh cảm thấy phải không?”
Dịch Tự tự mình ăn cơm, rất tao nhã rất bình tĩnh.
Triệu Duyệt cho rằng anh không nghe thấy, chỉ mặt gọi tên hỏi một câu: “Này, Dịch Tự, anh cảm thấy tôi nói có đúng không?”
Dịch Tự cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh.
Tô Dã Nghi ở phía sau cũng ngẩng đầu nhìn thẳng Dịch Tự, thực ra trong lòng cô cũng rất tò mò, không, là cực kỳ tò mò câu trả lời của Dịch Tự.
“Tôi không nghe thấy anh nói cái gì.” Dịch Tự nói.
Tô Dã Nghi có chút buồn bực. Cùng buồn bực còn có Triệu Duyệt, anh không mất hy vọng giải thích: “Tôi nói, Tô Dã Nghi…”
Dịch Tự không nhìn thấy Triệu Duyệt, chỉ lẳng lặng buông đũa xuống đứng dậy rời đi, ngay cả thời gian để Triệu Duyệt nói xong cũng không cho.
Triệu Duyệt bị nghẹn tại chỗ hồi lâu không nói được ra lời, trong lòng Tô Dã Nghi cũng không thoải mái, không lo lắng an ủi anh, cách thật lâu mới nghe thấy Triệu Duyệt tức giận nói: “Người này sao lại không lễ phép như vậy?”
Tô Dã Nghi nhìn cửa phòng Dịch Tự, lúng ta lúng túng đáp: “Không biết.”
Sao cô có cảm giác Dịch Tự tức giận, mà còn là cực kỳ tức giận? Rõ ràng ban đầu lúc lau nhà giúp cô còn rất tốt mà?d.đ/l@q;đ
Chẳng lẽ bởi vì anh vô cùng ghét Triệu Duyệt? Nghĩ tới đây, Tô Dã Nghi không khỏi quay đầu nhìn Triệu Duyệt, thấy anh còn đang hùng hùng hổ hổ, nhịn không được tha thiết khuyên nhủ anh: “Về sau anh có thể yên tĩnh một chút hay không? Không phải ai cũng thích người có tính cách như anh!”
Quả nhiên Triệu Duyệt dừng tức giận, quay đầu về phía Tô Dã Nghi, đột nhiên khóe miệng nhíu lại, nở nụ cười: “Ý của cô là, cô yêu thích tôi?”
Bốn chữ “Cô yêu thích tôi” này được Triệu Duyệt nói rất lớn tiếng, lớn tiếng đến độ Tô Dã Nghi cảm thấy anh cố ý nói cho người nào đó nghe.
Tô Dã Nghi suy nghĩ đương nhiên cảm thấy mất mặt, nhịn không được đưa chân giẫm lên một chân Triệu Duyệt, giẫm lên đến sau khi anh “gào khóc”, cô phồng má tức giận nói với anh: “Về sau còn nói hươu nói vượn tôi không cho anh ăn cơm nữa!”