Giác quan thứ sáu của Tô Dã Nghi luôn luôn không chính xác, nhưng lúc này, ngược lại linh nghiệm hiếm có rồi.
Hai tuần liền, Dịch Tự không nói một lời với cô.
Tô Dã Nghi cũng không biết nguyên nhân, nhưng cô cảm thấy trong lòng rất khổ sở. Rất nhiều chuyện xảy ra sau đó, cô giống như cũng không có biện pháp dùng che giấu cảm xúc để đi đối mặt với anh, đương nhiên, chủ yếu chính là, những cảm xúc này cô hoàn toàn không che giấu được. Xuất phát từ không muốn sợ hãi trước mặt anh, cô cũng không chủ động nói chuyện với anh một câu, thậm chí bắt chuyện một cái.
Dịch Tự chỉ là khôi phục vẻ lạnh lùng trước kia, Tô Dã Nghi lại trở nên lạnh nhạt khác thường.
Chúc Lỵ rất lâu chưa nhắc tới Dịch Tự đột nhiên vào ngày thứ Sáu khi tụ họp uống rượu nhắc tới chuyện xưa: “Các người biết tình hình mới của Dịch Tự chưa?”
Phạm Giai nói: “Đây chẳng phải là cô muốn nói sao?”
Chúc Lỵ cười, mang theo một cỗ ý tứ kỳ lạ, nói: “Anh ấy nghỉ việc rồi.”
Vẻ mặt Lục Tiểu Mẫn kinh ngạc: “Chuyện từ khi nào?”
Chúc Lỵ quay đầu nhìn cô: “Đã được một lúc, cụ thể thế nào, tôi cũng không rõ ràng lắm.”
Phạm Giai lắc đầu: “Thật đáng tiếc mà…”
Chúc Lỵ lại là một trận cười cô đơn: “Có cái gì đáng tiếc?”
Không đợi Phạm Giai trả lời, Lục Tiểu Mẫn nghi hoặc hỏi trước: “Chẳng lẽ cô còn muốn đi tìm anh ta?”
Chúc Lỵ: “Tìm anh ta? Bắc Kinh lớn như vậy, tôi đi chỗ nào tìm, cho dù tìm được, chưa chắc anh ta đã ở đó chờ tôi, anh ta thậm chí còn không nhớ rõ tôi là ai mà, tôi cần gì chứ.”
Lục Tiểu Mẫn lại hỏi: “Đây là anh ta tìm ông chủ mới muốn đổi nghề rồi?”
Chúc Lỵ: “Bàn Tử cũng chưa nói quá rõ ràng, cũng chỉ nói anh ta đi thương mại quốc tế bên kia.”
Lục Tiểu Mẫn sáng tỏ gật đầu, tiếp theo quay đầu khó hiểu hỏi Phạm Giai: “Nhưng mà… Cô đáng tiếc cái gì?”
Phạm Giai: “Về sau công ty lại thiếu soái ca để thưởng thức rồi. Quan trọng nhất chính là, hiện tại tư thảo của công ty hẳn là tên nhóc Triệu Duyệt kia, nói thật, tôi thật sự không thích khuôn mặt không chịu vào khuôn phép của công tử Triệu kia, tôi vẫn thích loại nho nhã trong sạch hơn.”
Mọi người: “=___=”
So sánh với vẻ mặt cùng nhất trí của mọi người, Tô Dã Nghi khi đó hiển nhiên không trong nhất trí.
Đường về nhà không lâu, Tô Dã Nghi giống như đánh mất hồn. Khi đi qua lối cho người đi bộ vài lần đều dừng lại ở giữa đường, mãi đến khi đèn xe chói mắt chiếu rọi tới, cô mới giống như hoàn hồn đi về phía trước. Cuối cùng, đường đi 15 phút cô đi tới 1 giờ.
Trên một đường này, cô luôn suy nghĩ một vấn đề, Dịch Tự nghỉ việc rồi sao?
Bởi vì lúc trước mới cùng Chúc Lỵ bọn họ uống rượu, khi về đến nhà đã là hơn mười giờ. Tô Dã Nghi mở cửa, căn nhà to như vậy một mảnh tối đen. Cô không bật đèn, lần mò đi tới ghế sofa, dừng ở một điểm nào đấy trong bóng tối, nhìn thẳng tắp.
Cũng không biết qua bao lâu, Tô Dã Nghi ở trên ghế sofa ngửa đầu nhìn phía phòng ngủ thứ hai, lén làm một quyết định trong lòng, sau đó, cô tiếp tục ngồi yên lặng như vậy.d;đ/l/q/đ
Khi tiếng mở cửa vang lên, Tô Dã Nghi thật bình tĩnh, quyết định vừa rồi của cô là, trong một khoảng thời gian cô chờ đợi, cho dù người vào cửa có phải là Dịch Tự hay không, cô muốn chủ động nói chuyện với anh, cô muốn hỏi anh tại sao từ chức muốn đi chỗ khác làm việc…
Thật ra trước đó, cô cho rằng khi thời khắc này chính thức đến cô sẽ khẩn trương đến nói không nên lời, nhưng cô vẫn nghe thấy mình không bị bất kỳ trở ngại nào thốt ra chữ: “Dịch Tự?”
Người vừa mới tiến vào nhà có lẽ bị Tô Dã Nghi dọa, hô hấp dồn dập một chút.
Đợi một lúc lâu, “Dịch Tự” chỉ đóng cửa, lại rất phối hợp không bật đèn.
Tô Dã Nghi nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, cô nói: “Anh muốn đổi việc sao?”
Tiếng bước chân cách cô càng lúc càng gần, giọng điệu của cô ban đầu còn trôi chảy nhất thời ứ đọng lại, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.
“Tách”, là tiếng đèn trên bàn bị mở lên, có người ngồi xổm xuống trước mặt Tô Dã Nghi, cho dù cô cúi đầu, vẫn thấy rõ ràng dáng vẻ của người đó – Triệu Duyệt.
Triệu Duyệt nhìn thấy một khuôn mặt chưa khô nước mắt, anh nhíu mày, có chút không thể tin đưa tay chạm trên mặt cô, tuy là cô tránh được, đầu ngón tay anh vẫn dính ẩm ướt.
“Làm sao vậy?” Triệu Duyệt lo lắng hỏi.
Ý thức được nguyên nhân động tác của Triệu Duyệt, Tô Dã Nghi giơ tay lau nước mắt, đáp: “Anh ấy muốn đổi việc, công việc mới ở Triều Dương.”
“Ừ, sau đó thì sao? Cô buồn vì cái gì?”
Tô Dã Nghi nhìn mặt Triệu Duyệt, một lúc lâu không phản ứng kịp vấn đề anh hỏi là có ý gì, cô cũng không muốn phản ứng, chỉ lúng ta lúng túng nói: “Anh nói, nếu anh ấy đổi việc, sẽ chuyển nhà hay không?”
“Cô lo lắng chính là cái này?”
“Nếu anh ấy chuyển nhà, Bắc Kinh lớn như vậy…” Nói tới đây, trong lòng Tô Dã Nghi đau xót dữ dội, chờ sự chua xót kia qua đi, cô mới tiếp tục nói, “Về sau có phải tôi, sẽ không còn được gặp lại anh ấy nữa hay không?”
Triệu Duyệt gật đầu khó xử.
Tô Dã Nghi dùng một ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn Triệu Duyệt, giống như đang tha thiết chờ đợi lời nói tiếp theo của anh.
“Về sau anh ta sẽ có cuộc sống mới, có lẽ có thể ở chung với người khác, có lẽ sẽ gặp được cô gái trong lòng, sẽ yêu đương với cô ta, kết hôn, sinh em bé.” Dừng một chút, ánh mắt Triệu Duyệt rời khỏi ánh mắt đối diện của Tô Dã Nghi, nói, “Cũng không chắc chắn, về sau có lẽ các người còn có thể gặp lại, chỉ là, cơ hội ít đi thôi.”
Con mắt Tô Dã Nghi ảm đạm xuống, qua một lúc lâu, cô lại đột nhiên nói: “Tôi không muốn.”
Triệu Duyệt khó hiểu: “Hử? Không muốn cái gì?”
“Tôi không muốn anh ấy kết hôn sinh em bé với người khác.”
“Đây không phải chuyện nguyện vọng của cô có thể quyết định.”
Tô Dã Nghi lại nhìn Triệu Duyệt, lần đầu tiên anh phát hiện ánh mắt của Tô Dã Nghi kiên định như vậy, kiên định giống như một loại vũ khí.
Triệu Duyệt rơi vào trong hối hận.
Mấy ngày nay, anh trơ mắt nhìn thay đổi của Tô Dã Nghi, anh biết cô vì lời anh nói mà sợ hãi, sợ bị Dịch Tự phát hiện tình yêu của mình, sợ anh ta bỏ đi. Nhưng mà, anh lại không thể lý giải việc làm của Dịch Tự.
Trò đùa dai ngày đó, một mục đích của Triệu Duyệt trong đó quả thật là vì báo thù, áp chế thói kiêu ngạo của tên nhóc Dịch Tự kia, nhưng mà, hành động ngay hôm đó cũng không phải làm càn, thật ra anh vẫn còn có một mục đích khác, chẳng qua, mục đích thâm sâu này có thể nói là cực kỳ rõ ràng cũng có thể nói là cực kỳ mờ mịt.dieznda.nle;quy.don
Suy nghĩ của Triệu Duyệt là, với tính cách như vậy của Dịch Tự, không thể không nhìn ra tâm tư của Tô Dã Nghi đối với anh ta, nhưng mà, ngày đó anh bám khung cửa nghe lén giọng điệu của Dịch Tự, anh ta không có một chút nghi ngờ đối với lời nói của Tô Dã Nghi, ngược lại hoàn toàn tin tưởng.
Vốn đang trông cậy vào khối núi băng kia có thể vì phản ứng như vậy của Tô Dã Nghi mà tức giận tột đỉnh, nhân tiện làm ra chút chuyện hả hê lòng người, cuối cùng, Triệu Duyệt lại thất vọng rồi.
Sau đó, là hai tuần liền như rơi vào hầm băng, mỗi ngày hai người này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, lại không nói một câu, ngay cả trao đổi lẫn nhau cũng không có, kẻ đứng xem Triệu Duyệt này đều đã cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Bởi vì không đoán ra tâm tư của Dịch Tự, Triệu Duyệt cảm thấy tuyệt vọng. Loại tuyệt vọng này khiến cho anh cảm thấy hối hận, hối hận mình dùng nhược điểm của Tô Dã Nghi tiến hành hành vi tẩy não khiến cô khổ sở lâu như vậy, lại hối hận phương thức đạt được nhân duyên của mình quá cong rồi.
Sau đó cuối cùng anh hiểu ra một đạo lý – với Tô Dã Nghi, vẫn nên trực tiếp rõ ràng một chút.
“Hoặc là, nếu anh ta thật sự phải đi, trước khi anh ta đi cô có thể nói hết suy nghĩ của cô đối với anh ta cho anh ta biết.” Triệu Duyệt nói.
Tô Dã Nghi vô hồn nhìn về phía anh, vẻ mặt như trẻ con mới sinh ngây thơ mờ mịt.
“Mặc kệ anh ta không chấp nhận, mặc kệ sau khi nghe xong anh ta sẽ như thế nào, đó đều là chuyện của anh ta, nhưng mà, tâm tư cô che giấu lâu như vậy, dù sao vẫn nên nói cho anh ta biết chứ?”
“Anh, anh không phải bảo tôi không cần…”
“Tình huống bây giờ khác biệt, nếu cô không nói, cả đời cũng không có cơ hội nói. Đi thôi Dã Nghi, nói cho anh ta, cô yêu anh ta.”
Tình cảnh này, lời đối thoại này, Tô Dã Nghi giật mình cảm thấy giống như đã từng quen biết, giống như không lâu trước đây, cô đã từng trải qua một tình cảnh như vậy. Cô lại nhìn Triệu Duyệt, cuối cùng nhớ lại, chính là vào hoàng hôn rực rỡ mấy năm trước, chính là Mạc Ninh nói với cô như vậy “Cậu không muốn cho anh ta biết trên đời này còn có một người như cậu tồn tại ư? Cậu cũng không muốn nghe xem, xem phản ứng của anh ta sau khi nghe cậu bày tỏ sao?” chính là vì cô ấy kích thích cô như vậy, cuối cùng Tô Dã Nghi bày tỏ với Dịch Tự.
Bây giờ, sự việc giống như quay lại lúc ban đầu, nhưng cô sợ, cô sợ Dịch Tự giống như lúc trước vậy, sau khi cô bày tỏ xong lại bình tĩnh và xa cách nói với cô “Cảm ơn”, loại sợ hãi này khiến cô không tiếp tục đề tài này với Triệu Duyệt nữa.
Tối hôm đó, Tô Dã Nghi một đêm không ngủ, bởi vì Dịch Tự một đêm không trở về nhà.
Cô chuyển giường nhỏ qua cửa sổ nhỏ phía dưới, nhìn một đêm sao, mặc dù đêm hôm nay Bắc Kinh hoàn toàn không có một vì sao. Mãi đến khi tấm màn đen che bầu trời từ từ phai màu, ánh dương đầu tiên xuất hiện, Tô Dã Nghi một chút cũng không buồn ngủ như cũ.
Sáng sớm, âm thanh “leng keng thùng thùng” dưới lầu kích thích thần kinh nhạy cảm của Tô Dã Nghi, cô bỗng chốc từ trên giường đứng dậy, hai ba bước bước ra khỏi phòng nhỏ, bám lan can hành lang nhìn xuống.
Hôm nay Dịch Tự mặc một chiếc áo sơ mi đen nhánh, anh đang mang một thùng giấy to như vậy chuyển ra ngoài.
Không phải tối qua anh không trở về sao? Cô rõ ràng không nghe thấy âm thanh nhỏ tí tẹo nào dưới lầu. Nghi vấn này cũng không quấy nhiễu Tô Dã Nghi thật lâu, bởi vì vấn đề kế tiếp đã chiếm quá nhiều suy nghĩ của cô – Dịch Tự muốn chuyển đi sao?
Một sự hoảng sợ to lớn chiếm lấy Tô Dã Nghi, điều này khiến cô không nhịn được phi chân chạy vội xuống lầu, cũng chẳng quan tâm hình dáng bộ dạng của mình giờ khắc này, cô cứ như vậy lao xuống, giống như nóng lòng tự cứu người vậy, gắt gao đè lại thùng trong lòng Dịch Tự, vội vã nói: “Anh, anh muốn chuyển nhà?”
Dịch Tự từ phía sau thùng lớn ló đầu nhìn cô, sau khi đánh giá trên dưới cô một chút, anh cau mày cực kỳ rõ ràng nói: “Buông cái thùng ra.”
Giờ này khắc này trong lòng trong mắt Tô Dã Nghi đều là cảnh tượng Dịch Tự muốn chuyển đi, cô liền cho rằng đây là Dịch Tự đang chuyển nhà, chẳng những không buông cái thùng ra, còn lặp lại câu hỏi một lần: “Bây giờ anh đang chuyển nhà sao?”
Sắc mặt Dịch Tự đen một vòng, trầm giọng nói: “Thùng rất nặng, cô buông tay ra trước.”
Tô Dã Nghi như bị điện giật buông tay ra, Dịch Tự cuối cùng không thấy cô, mang thùng vượt qua cô đi tới cửa, Tô Dã Nghi xoay người nhìn lại, thấy Dịch Tự nhấn thang máy, đồng thời tiến vào.
Nhân lúc Dịch Tự rời đi, Tô Dã Nghi bước nhanh chạy về phía phòng ngủ thứ hai, khi Dịch Tự rời đi đã quên không đóng cửa, Tô Dã Nghi liền đứng ở cửa vội vàng nhìn lướt qua phòng. Đây không quét hoàn hảo, trái tim Tô Dã Nghi nhất thời lạnh một nửa.
Dõi mắt nhìn lại, phòng Dịch Tự trước kia vẫn đặt đầy các loại thiết bị điện tử chỉ thoáng chốc trống trải rất nhiều, ngoại trừ một chút vật dụng cơ bản và máy tính đang ở đây, các thứ lớn khác…
Đều đã không thấy nữa?
Vừa rồi hoảng sợ vẫn chỉ là rất nhỏ, lúc này chứng kiến khiến cho trận lo lắng kia trong lòng Tô Dã Nghi nháy mắt to lên, tối hôm qua lời Triệu Duyệt nói cùng với lời Mạc Ninh nói với cô vài năm trước giống như Kim Cô Chú một lần một lần vang vọng trong đầu cô, cô bị những lời này làm kinh sợ, chôn chân ở cửa hồi lâu không nhúc nhích.
Lúc này, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ – cô thật sự không muốn Dịch Tự rời đi, cho dù anh khăng khăng phải rời đi, cô cũng muốn nói cho anh cô thích anh, cực kỳ thích cực kỳ thích anh, từ rất sớm rất sớm đã bắt đầu thích anh, thích rất nhiều rất nhiều năm.
Những cảm xúc này vốn chôn sâu dưới đáy lòng giờ khắc này đột nhiên bị gian phòng trống trải của Dịch Tự đánh trúng, trong khoảnh khắc, những cái tràn đầy này liền muốn trút xuống ra ngoài, Tô Dã Nghi hoàn toàn không khống chế được, đương nhiên, đúng lúc này, Tô Dã Nghi hoàn toàn không nghĩ muốn khống chế chúng.
Lam Anh: Chúc mọi người năm mới vui vẻ ^^ Love all!
Edit: Lam Anh
Tô Dã Nghi theo bản năng định phản ứng, mạnh mẽ đẩy Triệu Duyệt đến góc khuất. Cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn phía Dịch Tự, giọng nói cũng không biết là giải thích với người nào: “Tôi, tôi còn có chút việc chưa xong.” Vừa nói xong, cô đã “Đăng đăng đăng” leo lên lầu.
Tô Dã Nghi thật sự không biết dùng cảm xúc và trạng thái gì đối mặt với Dịch Tự, cô rất sợ anh sẽ giữ chặt lấy cô, sau đó rất nghiêm túc rất chân thành nói, “Thật xin lỗi, tôi hôm đó… Tôi không phải cố ý.” Hoặc là anh có thể nói, “Chẳng qua là cô khiến tôi nhớ đến cô ấy.” Lại hoặc là, anh thẳng thẳn hơn nói, “Mất điện, cái gì cũng thấy không rõ lắm, cho nên mới…”
Tô Dã Nghi cảm thấy mình cần phải bình tĩnh một chút, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy.
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi. Vì tránh tiếp xúc trực tiếp với Dịch Tự, cô cứ thế chống đỡ tới nửa đêm mười hai giờ mới ôm một đống quần áo nhỏ xuống lầu tắm rửa. Lúc xuống lầu ngay cả đèn cũng không dám mở, lợi dụng bóng đêm, một đường khom lưng lần mò tường đi đến phòng vệ sinh.
Ngay khi cô đi qua phòng ngủ chính, cửa phòng ngủ chính đột nhiên mở ra, ánh sáng đồng thời truyền tới, bóng dáng Triệu Duyệt cũng xuất hiện trước mắt Tô Dã Nghi. Cô mở to hai mắt, nuốt nước miếng hoảng sợ vào miệng, nói: “Anh, anh làm gì thế?”
Vẻ mặt Triệu Duyệt mờ mịt nhìn cô, hỏi lại: “Cô làm gì thế?”
Giọng Triệu Duyệt rất lớn, Tô Dã Nghi sợ đánh thức Dịch Tự, ánh mắt vội vàng lướt qua hướng phòng ngủ thứ hai một chút, sau đó quay đầu làm động tác “Đừng có lên tiếng” với anh. Triệu Duyệt theo tầm mắt của cô nhìn thoáng qua phía phòng ngủ thứ hai, sau khi ánh mắt dừng lại ở phòng ngủ thứ hai một lúc, vẻ mặt anh mới đầu mù mờ ngay lập tức chuyển thành tỉnh táo, sau đó anh kéo Tô Dã Nghi một cái, lôi cô vào trong phòng xong, lại rất nhanh đóng cửa lại.
Lúc tiến vào phòng Triệu Duyệt, Tô Dã Nghi thiếu chút nữa bởi vì mất trọng lượng mà ngã xuống đất. Triệu Duyệt đỡ lấy cô, vẻ mặt xấu xa nói: “Đây là cô cố ý nhảy vào ôm ấp sao?”
Tô Dã Nghi như bị điện giật đẩy anh ra, nghiêm mặt nói: “Anh làm gì thế!”
Triệu Duyệt bị cô mạnh mẽ đẩy lùi mấy bước, sau khi khoa trương ho khan, anh xoa bụng nói: “Cô muốn đánh tôi ngã chết sao?”
Tô Dã Nghi xoay người muốn rời đi, oán giận nói: “Anh đùa kiểu này nữa, lần tới tôi sẽ thật sự đánh anh ngã chết.” Triệu Duyệt sau lưng cô vội kêu lên: “Này, cô không muốn biết tại sao tôi kéo cô vào lãnh thổ riêng của tôi sao?” Tô Dã Nghi buồn bực nói: “Không muốn biết!”
“Bao gồm chuyện của Dịch Tự… Cô cũng hoàn toàn không muốn biết sao?”
Tô Dã Nghi dừng bước chân, xoay người đề phòng mà lại hoài nghi nhìn anh.
Đều là đàn ông, phòng của Triệu Duyệt quả thật có thể dùng từ “long trời lở đất” này để hình dung, Tô Dã Nghi nhớ rõ, đồ đạc trong phòng Dịch Tự được sắp xếp rất ngay ngắn, cả căn phòng mặc dù không đến mức một hạt bụi nhỏ cũng không có, nhưng coi như cực kỳ sạch sẽ. Ngược lại phòng của Triệu Duyệt, quần áo ném mọi nơi, đồ đạc vứt xung quanh, Tô Dã Nghi nhìn cảnh tượng này, lông mày trong phút chốc không hề buông lỏng.
Ngược lại Triệu Duyệt hành động tự nhiên trong cái tổ lộn xộn của mình, thấy Tô Dã Nghi tiếp tục để ý, anh bới ra hai chiếc ghế sofa từ trong đống quần áo của anh, lại chuyển chúng nó qua trước mặt Tô Dã Nghi, vỗ vỗ tay nói với cô: “Ngồi trước, tiếp tục,” Nói tới đây, Triệu Duyệt dừng lại, thở dài, nói tiếp: “Lời tôi muốn nói với cô… Ôi, nói ra lại rất dài.” Tô Dã Nghi nghi hoặc nhìn anh.d/đ/l.q.đ
Giống như cực kỳ hài lòng biểu cảm của Tô Dã Nghi, Triệu Duyệt chậm rãi gật gật đầu, anh hắng giọng một cái, thần bí nói như này: “Dã Nghi, cô thành thật trả lời tôi, trong căn nhà nhỏ này, cô sợ nhất tình huống gì xuất hiện?”
Tô Dã Nghi khó hiểu: “Cái gì?”
Triệu Duyệt dẫn ra manh mối: “Có liên quan tới Dịch Tự.”
Tô Dã Nghi đi vào trong suy nghĩ.
Không đợi được Tô Dã Nghi đưa ra đáp án, Triệu Duyệt nói thẳng: “Cô sợ nhất, hẳn là bị Dịch Tự phát hiện cô thích anh ta, đúng không?”
Bị Triệu Duyệt đâm trúng suy nghĩ, lòng Tô Dã Nghi cả kinh, trừng lớn con mắt nhìn anh.
Vẻ mặt Triệu Duyệt biểu cảm tiếc nuối: “Ôi, tôi biết mà.” Chán nản lắc đầu, Triệu Duyệt tiếp tục nói, “Thật ra tìm cô trễ như vậy, là tôi muốn nói cho cô, tôi cảm thấy, chắc là Dịch Tự biết cô thích anh ta rồi.”
Ánh mắt Tô Dã Nghi mở to một vòng, tim đột nhiên đập nhanh hơn.
“Cô nên biết cái kết cục của cô nàng tomboy tên Dương của toàn công ty đi, ngoại trừ cô ấy, còn có rất nhiều cái tên đồng nghiệp cô chưa từng nghe qua, đều đã chết trong bàn tay vô tình lãnh khốc của Dịch Tự.” Nói tới đây, vẻ mặt của Triệu Duyệt bỗng chốc trở nên hùng hồn, “Trước kia tôi vẫn cho là người đàn ông vô tình như vậy là GAY, mãi đến khi cô nói cho tôi biết anh ta có người bạn học cấp hai cực kỳ thích. Tôi mới biết, thì ra nguyên nhân anh ta vô tình là đã có đối tượng trong lòng… Ôi, làm đàn ông, tôi hiểu sâu sắc, loại đàn ông này mới là đáng sợ nhất trong các loại đàn ông, bởi vì cho dù cô tốt như thế nào, anh ta cũng sẽ cảm thấy không bằng người con gái trong lòng anh ta, loại đàn ông này thật sự vô cùng tuyệt tình đấy. Mượn Chúc Lỵ mà nói, cô nhóc đáng thương đến bây giờ cũng không biết rốt cuộc Dịch Tự ở nơi nào.”
Mắt đẹp của Tô Dã Nghi từ từ ảm đạm đi, tình huống như lời Triệu Duyệt đúng là cô vẫn rất sợ. Trong lòng Dịch Tự có mối tình đầu hoàn mỹ, tính tình anh lại chuyện ta ta làm, chưa bao giờ đi quản người khác sau cùng như thế nào. Nếu anh biết cô thích anh, mà anh lại không thích cô…
Tô Dã Nghi không dám nghĩ tiếp.
Cô không dám nghĩ tiếp, Triệu Duyệt lại tự nghĩ đến vui vẻ.
Trước đó không bao lâu, Dịch Tự vẫn một bộ dáng lạnh chết người nói với anh “Tốt nhất anh cách xa cô ấy một chút”, giống như anh làm chuyện gì vô cùng độc ác vậy.
Đây đã là lần thứ hai Triệu Duyệt nhận được cảnh cáo của anh kể từ khi vào sống trong nhà, lần trước Dịch Tự cũng không cho anh bất kỳ cơ hội cãi lại nào, bỏ lại câu “Tự gánh lấy hậu quả” rồi xoay người rời đi. Khi đó Triệu Duyệt vẫn cảm thấy lời nói ngoan độc này của Dịch Tự cực kỳ nhàm chán, không nghĩ tới anh xoay người lập tức cho anh (TD) tới “Hình đàn ông khiêu dâm”. Lần này Dịch Tự thật sự không nói lời mang tính chất uy hiếp gì thêm, Triệu Duyệt vẫn bị anh chọc giận quá mức. Trong khoảng thời gian này, anh (TD) vốn là bởi vì chuyện của Trần Bách Mộng mà tinh thần tổn thương, bị Dịch Tự bức như thế, tâm tình của anh càng tệ hơn, dưới tình trạng tâm tình biến thành hỏng bét, anh chỉ có thể lựa chọn thù cũ và thù mới cùng trả.
Tô Dã Nghi rối rắm cho Triệu Duyệt cơ hội tốt, cũng tại thời điểm cô vẫn để ý những chi tiết không thuận này, Triệu Duyệt vô cùng chân thành nói: “Hiện tại, chuyện này cũng không phải không có cơ hội cứu vãn.”d;đ;l/q;đ
Tô Dã Nghi đang không biết làm thế nào vẻ mặt mong đợi nhìn anh ta.
Triệu Duyệt dùng thêm biểu cảm chân thành nói: “Xem ra, chỉ có thể hi sinh tôi rồi.”
Tô Dã Nghi tắm rửa xong ra ngoài đã là rạng sáng rồi. Tô Dã Nghi vốn muốn tiếp tục mò tìm gác xép nhỏ, sao đoán được tay còn chưa sờ tới tường, trên bàn trà phòng khách truyền đến một tiếng “tí tách”, trong nháy mắt đèn bàn một bên sofa sáng lên.
Dịch Tự an vị trên ghế sofa, cũng không quay đầu lại: “Tô Dã Nghi.”
Tô Dã Nghi hoảng sợ, nhẹ giọng “ừ” một câu.
“Lại đây nói chuyện đi.”
“Hả? Nói, nói chuyện gì?” Sao tới nhanh như vậy?
Dịch Tự không nói tiếp nữa, chỉ vẫn ngồi tại chỗ, không nói câu nào.
Tô Dã Nghi tại chỗ không biết làm sao một hồi, sau cùng vẫn khẽ cắn môi, xoa tay mình đi tới. Đi tới bên cạnh anh, cũng không thấy anh ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái. Trong lòng Tô Dã Nghi cực kỳ lo lắng, chọn vị trí cách anh khá xa ngồi xuống.
Dịch Tự hơi cúi đầu, Tô Dã Nghi không dám nhìn anh, vì thế tầm mắt lệch hướng hỏi: “Chuyện, chuyện gì thế?”
“Chuyện của Triệu Duyệt cô biết rõ không?” Dịch Tự gọn gàng dứt khoát.
Trong lòng Tô Dã Nghi chấn động không thôi, thầm nghĩ, quả nhiên Triệu Duyệt đoán không sai. Cô ra vẻ như bình tĩnh gật đầu: “Tôi rõ ràng.”
“Cô rõ ràng cái gì?”
“Cái gì cũng rõ ràng.”
“…”
“Anh muốn hỏi cái gì?” Dịch Tự nâng mắt nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ chăm chú, giọng nói cũng cực kỳ nghiêm túc: “Trần Bách Mộng, cô cũng rõ ràng?”
Tô Dã Nghi gật đầu.
Dịch Tự không thể tin nhìn cô, nói: “Vậy cô?”
Đầu Tô Dã Nghi cúi xuống càng thấp, dựa theo lời dạy của Triệu Duyệt đáp: “Tôi thích… Tôi thích… Tôi thích,” Nói tới đây, Tô Dã Nghi thật sự không có cách nào tiếp tục nói ra tên “Triệu Duyệt”, cho nên cô chuyển thành danh xưng “anh ấy”.
Dịch Tự thật lâu không nói chuyện, đến mức đã bao lâu, Tô Dã Nghi cũng không biết. Tô Dã Nghi không biết, Triệu Duyệt trốn ở sau cánh cửa phòng ngủ chính biết, trong lòng anh tính, Dịch Tự im lặng ít nhất giây. Thời gian dài như vậy mặc dù ngăn cách một cánh cửa, anh ta cũng không khó đoán được loại biểu cảm lạnh giá lẫn lộn của Dịch Tự, vừa nghĩ tới đây anh ta lập tức hết giận, anh ta hận những người dễ dàng phá hủy tình cảm của người khác.
Thấy Dịch Tự rất lâu cũng chưa mở miệng, Tô Dã Nghi một mình đi tới “lời kịch”: “Anh yên tâm, tôi sẽ không tạo thành quấy rối cho anh ấy, anh ấy thích ai là chuyện của anh ấy, tôi chỉ muốn… yên lặng thích anh ấy là được rồi, dù sao tôi cũng quen yên lặng thích anh ấy.” Lời nói phía sau này là Tô Dã Nghi thành tâm muốn nói, cho nên, giọng điệu và nội dung đều có vẻ đặc biệt chân thành.
“Nếu anh ta vĩnh viễn sẽ không thích cô thì sao?” Lúc mở miệng tiếp, giọng Dịch Tự đã điểm thêm một tia bất đắc dĩ.
Tô Dã Nghi vẫn cúi đầu như cũ, giờ này khắc này, “anh ta” trong miệng Dịch Tự đã bị cô lý giải thành bản thân Dịch Tự, lời nói này cô nghe lại thấy khổ sở.
“Nếu anh ấy vĩnh viễn sẽ không thích tôi… Tôi cũng sẽ vẫn thích anh ấy, cho đến khi mình không thích anh ấy nữa mới thôi.”
“Tô Dã Nghi.”
“Ừ.”
“Cô ngẩng đầu lên.” Tô Dã Nghi nghe lời ngẩng đầu, sau đó, biểu cảm của cô rơi vào mắt anh không sót một tia. Dịch Tự nhìn thẳng cô, không chút khách khí nói: “Cô là kẻ ngốc sao?”
“Hả?” Dịch Tự không giải thích thắc mắc của cô, mà đứng lên không chút do dự, từ trên cao nhìn xuống nói: “Đã khuya rồi, nghỉ ngơi đi.” Sau đó quyết doán xoay người rời đi.
Tô Dã Nghi chống mặt nhìn bóng lưng của anh, trong lòng có chút trống rỗng, cuối cùng lại yên lòng.
Không cần sợ anh biết suy nghĩ bé nhỏ của mình nữa, cũng không cần che giấu chính mình trước mặt anh nữa, cũng không cần…
Nhưng mà sao lại cảm thấy, hình như cô mất đi anh rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Lam Anh
Giác quan thứ sáu của Tô Dã Nghi luôn luôn không chính xác, nhưng lúc này, ngược lại linh nghiệm hiếm có rồi.
Hai tuần liền, Dịch Tự không nói một lời với cô.
Tô Dã Nghi cũng không biết nguyên nhân, nhưng cô cảm thấy trong lòng rất khổ sở. Rất nhiều chuyện xảy ra sau đó, cô giống như cũng không có biện pháp dùng che giấu cảm xúc để đi đối mặt với anh, đương nhiên, chủ yếu chính là, những cảm xúc này cô hoàn toàn không che giấu được. Xuất phát từ không muốn sợ hãi trước mặt anh, cô cũng không chủ động nói chuyện với anh một câu, thậm chí bắt chuyện một cái.
Dịch Tự chỉ là khôi phục vẻ lạnh lùng trước kia, Tô Dã Nghi lại trở nên lạnh nhạt khác thường.
Chúc Lỵ rất lâu chưa nhắc tới Dịch Tự đột nhiên vào ngày thứ Sáu khi tụ họp uống rượu nhắc tới chuyện xưa: “Các người biết tình hình mới của Dịch Tự chưa?”
Phạm Giai nói: “Đây chẳng phải là cô muốn nói sao?”
Chúc Lỵ cười, mang theo một cỗ ý tứ kỳ lạ, nói: “Anh ấy nghỉ việc rồi.”
Vẻ mặt Lục Tiểu Mẫn kinh ngạc: “Chuyện từ khi nào?”
Chúc Lỵ quay đầu nhìn cô: “Đã được một lúc, cụ thể thế nào, tôi cũng không rõ ràng lắm.”
Phạm Giai lắc đầu: “Thật đáng tiếc mà…”
Chúc Lỵ lại là một trận cười cô đơn: “Có cái gì đáng tiếc?”
Không đợi Phạm Giai trả lời, Lục Tiểu Mẫn nghi hoặc hỏi trước: “Chẳng lẽ cô còn muốn đi tìm anh ta?”
Chúc Lỵ: “Tìm anh ta? Bắc Kinh lớn như vậy, tôi đi chỗ nào tìm, cho dù tìm được, chưa chắc anh ta đã ở đó chờ tôi, anh ta thậm chí còn không nhớ rõ tôi là ai mà, tôi cần gì chứ.”
Lục Tiểu Mẫn lại hỏi: “Đây là anh ta tìm ông chủ mới muốn đổi nghề rồi?”
Chúc Lỵ: “Bàn Tử cũng chưa nói quá rõ ràng, cũng chỉ nói anh ta đi thương mại quốc tế bên kia.”
Lục Tiểu Mẫn sáng tỏ gật đầu, tiếp theo quay đầu khó hiểu hỏi Phạm Giai: “Nhưng mà… Cô đáng tiếc cái gì?”
Phạm Giai: “Về sau công ty lại thiếu soái ca để thưởng thức rồi. Quan trọng nhất chính là, hiện tại tư thảo của công ty hẳn là tên nhóc Triệu Duyệt kia, nói thật, tôi thật sự không thích khuôn mặt không chịu vào khuôn phép của công tử Triệu kia, tôi vẫn thích loại nho nhã trong sạch hơn.”
Mọi người: “=___=”
So sánh với vẻ mặt cùng nhất trí của mọi người, Tô Dã Nghi khi đó hiển nhiên không trong nhất trí.
Đường về nhà không lâu, Tô Dã Nghi giống như đánh mất hồn. Khi đi qua lối cho người đi bộ vài lần đều dừng lại ở giữa đường, mãi đến khi đèn xe chói mắt chiếu rọi tới, cô mới giống như hoàn hồn đi về phía trước. Cuối cùng, đường đi 15 phút cô đi tới 1 giờ.
Trên một đường này, cô luôn suy nghĩ một vấn đề, Dịch Tự nghỉ việc rồi sao?
Bởi vì lúc trước mới cùng Chúc Lỵ bọn họ uống rượu, khi về đến nhà đã là hơn mười giờ. Tô Dã Nghi mở cửa, căn nhà to như vậy một mảnh tối đen. Cô không bật đèn, lần mò đi tới ghế sofa, dừng ở một điểm nào đấy trong bóng tối, nhìn thẳng tắp.
Cũng không biết qua bao lâu, Tô Dã Nghi ở trên ghế sofa ngửa đầu nhìn phía phòng ngủ thứ hai, lén làm một quyết định trong lòng, sau đó, cô tiếp tục ngồi yên lặng như vậy.d;đ/l/q/đ
Khi tiếng mở cửa vang lên, Tô Dã Nghi thật bình tĩnh, quyết định vừa rồi của cô là, trong một khoảng thời gian cô chờ đợi, cho dù người vào cửa có phải là Dịch Tự hay không, cô muốn chủ động nói chuyện với anh, cô muốn hỏi anh tại sao từ chức muốn đi chỗ khác làm việc…
Thật ra trước đó, cô cho rằng khi thời khắc này chính thức đến cô sẽ khẩn trương đến nói không nên lời, nhưng cô vẫn nghe thấy mình không bị bất kỳ trở ngại nào thốt ra chữ: “Dịch Tự?”
Người vừa mới tiến vào nhà có lẽ bị Tô Dã Nghi dọa, hô hấp dồn dập một chút.
Đợi một lúc lâu, “Dịch Tự” chỉ đóng cửa, lại rất phối hợp không bật đèn.
Tô Dã Nghi nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, cô nói: “Anh muốn đổi việc sao?”
Tiếng bước chân cách cô càng lúc càng gần, giọng điệu của cô ban đầu còn trôi chảy nhất thời ứ đọng lại, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.
“Tách”, là tiếng đèn trên bàn bị mở lên, có người ngồi xổm xuống trước mặt Tô Dã Nghi, cho dù cô cúi đầu, vẫn thấy rõ ràng dáng vẻ của người đó – Triệu Duyệt.
Triệu Duyệt nhìn thấy một khuôn mặt chưa khô nước mắt, anh nhíu mày, có chút không thể tin đưa tay chạm trên mặt cô, tuy là cô tránh được, đầu ngón tay anh vẫn dính ẩm ướt.
“Làm sao vậy?” Triệu Duyệt lo lắng hỏi.
Ý thức được nguyên nhân động tác của Triệu Duyệt, Tô Dã Nghi giơ tay lau nước mắt, đáp: “Anh ấy muốn đổi việc, công việc mới ở Triều Dương.”
“Ừ, sau đó thì sao? Cô buồn vì cái gì?”
Tô Dã Nghi nhìn mặt Triệu Duyệt, một lúc lâu không phản ứng kịp vấn đề anh hỏi là có ý gì, cô cũng không muốn phản ứng, chỉ lúng ta lúng túng nói: “Anh nói, nếu anh ấy đổi việc, sẽ chuyển nhà hay không?”
“Cô lo lắng chính là cái này?”
“Nếu anh ấy chuyển nhà, Bắc Kinh lớn như vậy…” Nói tới đây, trong lòng Tô Dã Nghi đau xót dữ dội, chờ sự chua xót kia qua đi, cô mới tiếp tục nói, “Về sau có phải tôi, sẽ không còn được gặp lại anh ấy nữa hay không?”
Triệu Duyệt gật đầu khó xử.
Tô Dã Nghi dùng một ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn Triệu Duyệt, giống như đang tha thiết chờ đợi lời nói tiếp theo của anh.
“Về sau anh ta sẽ có cuộc sống mới, có lẽ có thể ở chung với người khác, có lẽ sẽ gặp được cô gái trong lòng, sẽ yêu đương với cô ta, kết hôn, sinh em bé.” Dừng một chút, ánh mắt Triệu Duyệt rời khỏi ánh mắt đối diện của Tô Dã Nghi, nói, “Cũng không chắc chắn, về sau có lẽ các người còn có thể gặp lại, chỉ là, cơ hội ít đi thôi.”
Con mắt Tô Dã Nghi ảm đạm xuống, qua một lúc lâu, cô lại đột nhiên nói: “Tôi không muốn.”
Triệu Duyệt khó hiểu: “Hử? Không muốn cái gì?”
“Tôi không muốn anh ấy kết hôn sinh em bé với người khác.”
“Đây không phải chuyện nguyện vọng của cô có thể quyết định.”
Tô Dã Nghi lại nhìn Triệu Duyệt, lần đầu tiên anh phát hiện ánh mắt của Tô Dã Nghi kiên định như vậy, kiên định giống như một loại vũ khí.
Triệu Duyệt rơi vào trong hối hận.
Mấy ngày nay, anh trơ mắt nhìn thay đổi của Tô Dã Nghi, anh biết cô vì lời anh nói mà sợ hãi, sợ bị Dịch Tự phát hiện tình yêu của mình, sợ anh ta bỏ đi. Nhưng mà, anh lại không thể lý giải việc làm của Dịch Tự.
Trò đùa dai ngày đó, một mục đích của Triệu Duyệt trong đó quả thật là vì báo thù, áp chế thói kiêu ngạo của tên nhóc Dịch Tự kia, nhưng mà, hành động ngay hôm đó cũng không phải làm càn, thật ra anh vẫn còn có một mục đích khác, chẳng qua, mục đích thâm sâu này có thể nói là cực kỳ rõ ràng cũng có thể nói là cực kỳ mờ mịt.dieznda.nle;quy.don
Suy nghĩ của Triệu Duyệt là, với tính cách như vậy của Dịch Tự, không thể không nhìn ra tâm tư của Tô Dã Nghi đối với anh ta, nhưng mà, ngày đó anh bám khung cửa nghe lén giọng điệu của Dịch Tự, anh ta không có một chút nghi ngờ đối với lời nói của Tô Dã Nghi, ngược lại hoàn toàn tin tưởng.
Vốn đang trông cậy vào khối núi băng kia có thể vì phản ứng như vậy của Tô Dã Nghi mà tức giận tột đỉnh, nhân tiện làm ra chút chuyện hả hê lòng người, cuối cùng, Triệu Duyệt lại thất vọng rồi.
Sau đó, là hai tuần liền như rơi vào hầm băng, mỗi ngày hai người này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, lại không nói một câu, ngay cả trao đổi lẫn nhau cũng không có, kẻ đứng xem Triệu Duyệt này đều đã cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Bởi vì không đoán ra tâm tư của Dịch Tự, Triệu Duyệt cảm thấy tuyệt vọng. Loại tuyệt vọng này khiến cho anh cảm thấy hối hận, hối hận mình dùng nhược điểm của Tô Dã Nghi tiến hành hành vi tẩy não khiến cô khổ sở lâu như vậy, lại hối hận phương thức đạt được nhân duyên của mình quá cong rồi.
Sau đó cuối cùng anh hiểu ra một đạo lý – với Tô Dã Nghi, vẫn nên trực tiếp rõ ràng một chút.
“Hoặc là, nếu anh ta thật sự phải đi, trước khi anh ta đi cô có thể nói hết suy nghĩ của cô đối với anh ta cho anh ta biết.” Triệu Duyệt nói.
Tô Dã Nghi vô hồn nhìn về phía anh, vẻ mặt như trẻ con mới sinh ngây thơ mờ mịt.
“Mặc kệ anh ta không chấp nhận, mặc kệ sau khi nghe xong anh ta sẽ như thế nào, đó đều là chuyện của anh ta, nhưng mà, tâm tư cô che giấu lâu như vậy, dù sao vẫn nên nói cho anh ta biết chứ?”
“Anh, anh không phải bảo tôi không cần…”
“Tình huống bây giờ khác biệt, nếu cô không nói, cả đời cũng không có cơ hội nói. Đi thôi Dã Nghi, nói cho anh ta, cô yêu anh ta.”
Tình cảnh này, lời đối thoại này, Tô Dã Nghi giật mình cảm thấy giống như đã từng quen biết, giống như không lâu trước đây, cô đã từng trải qua một tình cảnh như vậy. Cô lại nhìn Triệu Duyệt, cuối cùng nhớ lại, chính là vào hoàng hôn rực rỡ mấy năm trước, chính là Mạc Ninh nói với cô như vậy “Cậu không muốn cho anh ta biết trên đời này còn có một người như cậu tồn tại ư? Cậu cũng không muốn nghe xem, xem phản ứng của anh ta sau khi nghe cậu bày tỏ sao?” chính là vì cô ấy kích thích cô như vậy, cuối cùng Tô Dã Nghi bày tỏ với Dịch Tự.
Bây giờ, sự việc giống như quay lại lúc ban đầu, nhưng cô sợ, cô sợ Dịch Tự giống như lúc trước vậy, sau khi cô bày tỏ xong lại bình tĩnh và xa cách nói với cô “Cảm ơn”, loại sợ hãi này khiến cô không tiếp tục đề tài này với Triệu Duyệt nữa.
Tối hôm đó, Tô Dã Nghi một đêm không ngủ, bởi vì Dịch Tự một đêm không trở về nhà.
Cô chuyển giường nhỏ qua cửa sổ nhỏ phía dưới, nhìn một đêm sao, mặc dù đêm hôm nay Bắc Kinh hoàn toàn không có một vì sao. Mãi đến khi tấm màn đen che bầu trời từ từ phai màu, ánh dương đầu tiên xuất hiện, Tô Dã Nghi một chút cũng không buồn ngủ như cũ.
Sáng sớm, âm thanh “leng keng thùng thùng” dưới lầu kích thích thần kinh nhạy cảm của Tô Dã Nghi, cô bỗng chốc từ trên giường đứng dậy, hai ba bước bước ra khỏi phòng nhỏ, bám lan can hành lang nhìn xuống.
Hôm nay Dịch Tự mặc một chiếc áo sơ mi đen nhánh, anh đang mang một thùng giấy to như vậy chuyển ra ngoài.
Không phải tối qua anh không trở về sao? Cô rõ ràng không nghe thấy âm thanh nhỏ tí tẹo nào dưới lầu. Nghi vấn này cũng không quấy nhiễu Tô Dã Nghi thật lâu, bởi vì vấn đề kế tiếp đã chiếm quá nhiều suy nghĩ của cô – Dịch Tự muốn chuyển đi sao?
Một sự hoảng sợ to lớn chiếm lấy Tô Dã Nghi, điều này khiến cô không nhịn được phi chân chạy vội xuống lầu, cũng chẳng quan tâm hình dáng bộ dạng của mình giờ khắc này, cô cứ như vậy lao xuống, giống như nóng lòng tự cứu người vậy, gắt gao đè lại thùng trong lòng Dịch Tự, vội vã nói: “Anh, anh muốn chuyển nhà?”
Dịch Tự từ phía sau thùng lớn ló đầu nhìn cô, sau khi đánh giá trên dưới cô một chút, anh cau mày cực kỳ rõ ràng nói: “Buông cái thùng ra.”
Giờ này khắc này trong lòng trong mắt Tô Dã Nghi đều là cảnh tượng Dịch Tự muốn chuyển đi, cô liền cho rằng đây là Dịch Tự đang chuyển nhà, chẳng những không buông cái thùng ra, còn lặp lại câu hỏi một lần: “Bây giờ anh đang chuyển nhà sao?”
Sắc mặt Dịch Tự đen một vòng, trầm giọng nói: “Thùng rất nặng, cô buông tay ra trước.”
Tô Dã Nghi như bị điện giật buông tay ra, Dịch Tự cuối cùng không thấy cô, mang thùng vượt qua cô đi tới cửa, Tô Dã Nghi xoay người nhìn lại, thấy Dịch Tự nhấn thang máy, đồng thời tiến vào.
Nhân lúc Dịch Tự rời đi, Tô Dã Nghi bước nhanh chạy về phía phòng ngủ thứ hai, khi Dịch Tự rời đi đã quên không đóng cửa, Tô Dã Nghi liền đứng ở cửa vội vàng nhìn lướt qua phòng. Đây không quét hoàn hảo, trái tim Tô Dã Nghi nhất thời lạnh một nửa.
Dõi mắt nhìn lại, phòng Dịch Tự trước kia vẫn đặt đầy các loại thiết bị điện tử chỉ thoáng chốc trống trải rất nhiều, ngoại trừ một chút vật dụng cơ bản và máy tính đang ở đây, các thứ lớn khác…
Đều đã không thấy nữa?
Vừa rồi hoảng sợ vẫn chỉ là rất nhỏ, lúc này chứng kiến khiến cho trận lo lắng kia trong lòng Tô Dã Nghi nháy mắt to lên, tối hôm qua lời Triệu Duyệt nói cùng với lời Mạc Ninh nói với cô vài năm trước giống như Kim Cô Chú một lần một lần vang vọng trong đầu cô, cô bị những lời này làm kinh sợ, chôn chân ở cửa hồi lâu không nhúc nhích.
Lúc này, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ – cô thật sự không muốn Dịch Tự rời đi, cho dù anh khăng khăng phải rời đi, cô cũng muốn nói cho anh cô thích anh, cực kỳ thích cực kỳ thích anh, từ rất sớm rất sớm đã bắt đầu thích anh, thích rất nhiều rất nhiều năm.
Những cảm xúc này vốn chôn sâu dưới đáy lòng giờ khắc này đột nhiên bị gian phòng trống trải của Dịch Tự đánh trúng, trong khoảnh khắc, những cái tràn đầy này liền muốn trút xuống ra ngoài, Tô Dã Nghi hoàn toàn không khống chế được, đương nhiên, đúng lúc này, Tô Dã Nghi hoàn toàn không nghĩ muốn khống chế chúng.
Lam Anh: Chúc mọi người năm mới vui vẻ ^^ Love all!