Bắc Kinh giữa hạ nóng đến mức khiến người ta phát điên. Trước kia Tô Dã Nghi chưa từng trải qua trong gác xép, qua một mùa đông, cô vốn cảm thấy nơi này không tệ, nhưng từ khi vào mùa hạ đến nay, cô càng ngày càng không chịu được mức độ oi bức của gác xép này. Nhưng mà, dù vậy, cô cũng không thể kể khổ với những người khác trong nhà, bởi vì cô vẫn không muốn chuyển nhà.
Kết quả của việc không muốn chuyển nhà chính là, cô vẫn phải chịu đựng gác xép nhỏ nóng như nồi hấp.
Thật ra cô từng cân nhắc lắp đặt máy điều hòa, vì đối phó với nhiệt độ nóng bức muốn mạng người này, thậm chí cô sẵn lòng dùng tiền của mình mua điều hòa. Nhưng mà, chủ nhà nói rất rõ ràng với cô, bởi vì vấn đề thiết kế của gác xép, chủ nhà không đồng ý cho nhà cô lắp điều hòa.
Nhưng mà, cô rất nhanh tìm được biện pháp giải quyết tạm thời.
Điều hòa trong phòng khách mở quanh năm, nếu Tô Dã Nghi không đóng, không có bất kỳ ai biết đóng máy điều hòa kia. Tô Dã Nghi thật sự nóng đến khó chịu, vì thế đành phải đêm khuya lặng lẽ xuống lầu khi Triệu Duyệt và Dịch Tự đều đã ngủ, ôm thiết bị điều hòa trên ghế sofa phòng khách ứng phó một đêm. Ngày hôm sau, cô mở rộng “Tổ ngủ” đến trên sàn dưới ghế sofa. Cứ như vậy, cũng là hai đêm sống yên ổn mát mẻ, mãi đến sáng sớm ngày thứ ba…
Bảy giờ mười lăm phút Dịch Tự sẽ rời giường đánh răng, Tô Dã Nghi đặt đồng hồ báo thức là sáu giờ bốn mươi, nhưng sáng sớm hôm nay, cô ngủ quá thoải mái, thế nên điện thoại di động vang vài lần cô cũng không thể tỉnh lại.
Có người vỗ mặt cô, tay cô cũng chỉ ôm thiết bị điều hòa chuyển hướng, trên mặt sàn trải chiếu, vì tránh cái tay “vỗ” mặt cô kia, mặt cô quay xuống đó tiếp tục ngủ.
Sau đó, Tô Dã Nghi rõ ràng cảm giác được mặt mình bị người ta “phục kích” nhéo, cách này không hề dùng lực nhưng lại nhéo cực kỳ lâu.
Khi tỉnh lại cả mặt tê mỏi, dụi mở đôi mắt lim dim buồn ngủ, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, lại sau đó, Tô Dã Nghi đột nhiên bừng tỉnh.
Sau khi Tô Dã Nghi đánh răng xong, Dịch Tự ở trong phòng ăn gọi cô. Cô lo lắng đi tới, nhận sữa và bánh mì từ tay anh, lặp lại suy nghĩ đã nghĩ sẵn trong đầu khi đánh răng ở trong lòng, lúc này mới nói: “Tối hôm qua em xem tivi đến rất khuya, mới ngủ như thế.”
Dịch Tự cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Xem tivi phải mang chiếu?”
Tô Dã Nghi: “…” Tại sao liếc mắt một cái đã bị anh nhìn thấu?
“Trên lầu không có cách nào lắp điều hòa sao?”
“Chủ nhà nói cửa sổ nghiêng khoan không tốt, lắp điều hòa vào sẽ hỏng thiết kế.”
Dịch Tự uống một ngụm sữa, sau khi cân nhắc một chút, nói: “Chuyển nhà đi.”
Tô Dã Nghi hít vào một hơi, vội vàng xua tay: “Không chuyển, em không chuyển! Em có thể chịu được! Thật ra mở quạt điện sẽ không nóng như thế! Bây giờ tìm nhà đâu có dễ dàng như vậy…”
Dịch Tự nhíu mày cắt ngang cô: “Hoặc là em chuyển xuống dưới lầu đi.”
Tô Dã Nghi mắt sáng lên: “Anh cũng cảm thấy phòng khách là lựa chọn qua đêm không tệ?”
Dịch Tự nâng mắt nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh nói: “Anh nói… Chuyển xuống phòng anh.”
Vì những lời này của Dịch Tự, Tô Dã Nghi rối rắm cả ngày.
Tình hình hiện tại là, cô vẫn chưa nghe được từ miệng Dịch Tự bất luận định nghĩa mang tính kết luận nào đối với loại quan hệ của bọn họ bây giờ. Mặc dù tính cô mơ hồ, nhưng về việc này cô cực kỳ rõ ràng, một ngày Dịch Tự không bày tỏ thái độ, cô liền không có cách nào đặt mình vào vị trí bạn gái của anh. Cô cũng cố gắng duy trì sự trong sạch này, Dịch Tự có ý với cô, cô hi vọng anh có thể tôn trọng cô, cho cô một danh phận.
Chính là vì vấn đề mang tính nguyên tắc này, Tô Dã Nghi quả quyết quyết định, một ngày anh không cho cô danh phận, cô tuyệt đối không ở cùng một phòng với anh… Không! Dù cho anh cho cô danh phận, nói cho mọi người cô là bạn gái của anh, trước khi kết hôn, cô cũng tuyệt đối không thể ở cùng một phòng với anh.
Gần tối thứ Sáu đó, Tô Dã Nghi ôm ấp ý nghĩ này đi ngả bài với Dịch Tự.
“Em nghĩ kỹ rồi, em không thể dọn đến phòng anh.”
Dịch Tự tắm xong đã rất trễ, mới vừa từ phòng vệ sinh ra ngoài đã thấy Tô Dã Nghi mang ánh mắt nhỏ kiên định xông tới trước mặt anh, khi nói chuyện lời nói đanh thép, nhìn giống như vội vàng đi hi sinh vì việc nghĩa. Anh nhìn cô sâu xa một cái, nói tiếp: “Vậy quyết định của em là?”
“Em tiếp tục ngủ ở phòng khách.”
Dịch Tự quay mặt, quyết đoán nói: “Không được.”
Vẻ mặt Tô Dã Nghi khó hiểu: “Tại sao?”
“Không lịch sự.”
“Không không không… Không lịch sự?”
“Chuyển nhà đi.”
“Bây giờ tìm nhà rất khó!” Thật ra Tô Dã Nghi càng muốn nói ra là “Em không muốn chuyển nhà a a a a.”
“Trước khi hết Chủ nhật anh sẽ tìm được phòng ở mới, em chuẩn bị chuyển nhà cho tốt.” Nói xong câu đó, Dịch Tự ngẩng đầu nhìn gác xép, lại nhìn phòng ngủ của mình, nói: “Trước đó, em ngủ phòng anh, anh ngủ phòng khách.”
Sau đó mãi đến khi Tô Dã Nghi nằm trên giường Dịch Tự, cô đều không nghĩ rõ được toàn bộ chuyện xảy ra này hợp logic như thế nào. Trên giường và chăn của Dịch Tự đều có mùi thơm nhàn nhạt thuộc về anh, vốn là giúp cho giấc ngủ, Tô Dã Nghi lại làm sao cũng không ngủ được. Đành trừng hai con mắt như vậy, ở trên giường trằn trọc nhớ lại, Dịch Tự muốn cô chuyển nhà, Dịch Tự muốn cô chuyển nhà…
Thời điểm sau nửa đêm, khi Tô Dã Nghi suýt nữa muốn ngủ thì nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng vang thật lớn. Cô bị dọa giật nảy mình, tập trung nghe một chút, sau khi chắc chắn tiếng vang không đến từ trong mơ mà quả thật là đến từ phòng khách, cô rời giường ra khỏi phòng ngủ.
Là tiếng của tivi phòng khách, không biết người trong phòng khách mở kênh gì, dù sao hình ảnh hiện ra chính là bộ phim chiến tranh Âu Mỹ. Tô Dã Nghi buồn bực dời tầm mắt từ tivi đến người trên sofa phòng khách, lúc này mới phát hiện một người ngồi phía trên, mà người này không phải Dịch Tự.
“Triệu Duyệt?” Còn chưa kịp suy nghĩ, Tô Dã Nghi đã hỏi ra thắc mắc ở trong đầu.
Triệu Duyệt từ trên ghế sofa quay đầu lại, vẻ mặt biểu cảm kinh ngạc nhìn cô, nhưng chỉ trong phút chốc, anh cũng dùng giọng điệu khiếp sợ không hề thua kém trình độ của Tô Dã Nghi mở miệng nói: “Tô Dã Nghi?!”
Tô Dã Nghi vừa đi tới phòng khách vừa tập trung quan sát, cuối cùng phát hiện Dịch Tự trên chiếc ghế sofa đơn anh đã từng ngồi kia, mà anh cũng đang quay đầu nhìn Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi càng thêm nghi hoặc, ngón tay vươn ra, chỉ hồi lâu cũng không dừng được tiêu điểm, câu nói cũng vô cùng mơ hồ: “Các anh… Các anh như vậy, như thế nào, các anh…”
Nếu so sánh, năng lực giải quyết vấn đề của Triệu Duyệt hiển nhiên mạnh hơn cô, ánh mắt chỉ xoay chuyển một vòng trên Tô Dã Nghi và Dịch Tự khi đó, anh liền biết đã xảy ra chuyện gì: “Cô ngủ ở phòng Dịch Tự?”
Tô Dã Nghi sững sờ gật đầu.
Triệu Duyệt cũng học bộ dáng của Tô Dã Nghi, vươn đầu ngón tay ra chỉ về phía gác xép: “Chính cô có phòng, sao phải ngủ phòng anh ta?”
Tô Dã Nghi yếu ớt nói: “Phía trên…”
Ngay khi Tô Dã Nghi sắp định trả lời vấn đề của Triệu Duyệt, Dịch Tự đột nhiên đứng lên từ ghế sofa, lập tức đi tới chỗ Tô Dã Nghi, sau khi đứng trước mặt cô, anh giơ tay lên, vừa dịu dàng san bằng cổ áo ngủ cho cô, vừa thờ ơ nói: “Bạn gái của tôi, tại sao không thể ngủ phòng tôi?”
Nghe được lời này, Tô Dã Nghi ngẩn người tại chỗ.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau Dịch Tự đã ra ngoài, cùng ra ngoài còn có Triệu Duyệt, đều không thấy chủ nhà. Đến buổi tối, hai người lại một trước một sau trở về. Không biết rốt cuộc Triệu Duyệt xuất phát từ mục đích gì, anh thường hơn nửa đêm không ngủ xem tivi ở phòng khách, khi Tô Dã Nghi tắm rửa, tiếng nước rất lớn vẫn có thể nghe thấy tiếng cười tùy ý của anh. Nhưng âm thanh này không kéo dài thật lâu, khi Tô Dã Nghi tắm rửa xong ra ngoài, Dịch Tự gọi cô tới phòng khách, cực kỳ nghiêm túc tuyên bố ngay trước mặt Triệu Duyệt: “Ngày mai chuyển nhà.”
Anh nói những lời này với Tô Dã Nghi, phản ứng của Triệu Duyệt còn mạnh hơn Tô Dã Nghi, anh bật lên từ ghế sofa giống như bùng nổ, chỉ vào Dịch Tự nói: “Anh nói cái gì? Ai phải chuyển nhà?”
Dịch Tự không để ý đến anh, mà cực kỳ thuận tay, cực kỳ tùy ý san bằng cổ áo ngủ giúp Tô Dã Nghi.
Triệu Duyệt chưa từ bỏ ý định, nhảy xuống từ ghế sofa rồi bước đến trước mặt Tô Dã Nghi, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Tô Dã Nghi, anh ta vừa nói ai phải chuyển nhà?”
Tô Dã Nghi yếu ớt đáp: “Tôi.”
Tối hôm đó, Tô Dã Nghi nghe động tĩnh ở phòng khách một đêm. Thời điểm sau nửa đêm, cuối cùng cô nghĩ rõ ràng, có thể là Triệu Duyệt có oán giận với Dịch Tự, nên mới thông qua cách này trả thù anh.
Đột nhiên có chút thương Dịch Tự, anh vì giúp cô tìm nhà cửa mà cực kỳ vất vả, nhưng mà, cô phải từ chối ý tốt của anh thế nào đây? Cô không muốn một mình chuyển đi thế này.
Sáng sớm chủ nhật, Tô Dã Nghi ngủ dậy sớm, ngày hôm qua cô không ngủ một đêm, nghĩ ra năm cái bản thảo trong đầu, mỗi cái đều là khéo léo từ chối ý tốt tìm phòng giúp cô của anh. Nhưng cô tìm hồi lâu cũng không thấy bóng dáng Dịch Tự.
Dịch Tự không xuất hiện, ngược lại Triệu Duyệt dính lấy cô từ sáng tinh mơ, chỉ nói một câu: “Cô có thể đừng chuyển nhà không, chuyển rồi tôi buồn chán lắm!”
Tô Dã Nghi hết sức thẳng thắn thành khẩn nói với anh: “Tôi cũng không muốn chuyển đi.”
Triệu Duyệt không tin: “Cô gạt tôi? Là tên mặt người chết kia dạy cô?”
Tô Dã Nghi kiên quyết nói: “Cũng không phải! Tôi thật sự không chuyển đi! Tôi sẽ không chuyển nhà!”
“Cô lại vẫn gạt tôi.”
Tô Dã Nghi bất đắc dĩ: “Rốt cuộc như thế nào anh mới có thể tin tôi?”
Triệu Duyệt cũng nghiêm túc, được chân lại lân lên đằng đầu: “Đi, chúng ta đi mua một ít đồ tôi thích ăn, cô nấu mang tới cho tôi ăn tôi sẽ tin!”
Tô Dã Nghi “xùy” anh: “Thích tin hay không tin, tôi sẽ không nấu.”
Vẻ mặt Triệu Duyệt lập tức uất ức: “Cô có biết tên mặt người chết kia giày vò tôi thảm hại nhiều lắm không? Bên ngoài, tôi bị người phụ nữ không có mắt nhìn Trần Bách Mộng kia từ chối chịu chút uất ức còn chưa tính, về nhà còn phải bị anh ta giày vò, cô nói tôi có thể sao?”
Về vấn đề này, Tô Dã Nghi rất không đồng tình với lời của Triệu Duyệt: “Anh ấy giày vò anh như thế nào? Rõ ràng là anh xem tivi hơn nửa đêm ồn ào anh ấy đi ngủ.”
“Anh ta mở miệng châm chọc tôi, sỉ nhục tôi, cười nhạo tôi, đả kích tôi.”
Nghe giọng nói “tố cáo” như nàng dâu nhỏ của Triệu Duyệt, Tô Dã Nghi nhịn không được bật cười “Phốc” một tiếng. Sau đó lại bị Triệu Duyệt đeo bám dai dẳng quấy rầy hơn một giờ, cuối cùng Tô Dã Nghi bị anh quấy rầy đến mức mệt mỏi, đành phải thu thập qua loa một chút, kéo anh ra ngoài.