Vào thời điểm kịch thịnh hành trên internet, mạng Phi Cáp tranh thủ sự tăng vọt cũng học người khác nhận làm mạng lưới kịch gia đình. Cũng chính bởi như vậy, Tô Dã Nghi nghênh đón một lần đi công tác dài nhất từng trải qua trong cuộc đời.
Mạng Phi Cáp đầu tư quay chụp bộ phim điện ảnh gia đình bậc nhất internet, chính là một câu chuyện võ hiệp, Tô Dã Nghi là nhân viên chăm chỉ của tổ Điện ảnh, đứng mũi chịu sào bị phái tới nơi quay chụp tiến hành phỏng vấn.
Sau đó, một lần công tác này của cô chính là nửa tháng.
Điền Thành* thuộc lãnh thổ phía Nam của đất nước, bởi vì quang cảnh tự nhiên đẹp đẽ, cực kỳ hợp với phong cách của bộ kịch võ hiệp này, cho nên, tổ kịch chọn nơi này là nơi quay chụp chủ yếu. Bởi vì nghĩ đến lúc ấy có thể đi du lịch, trước khi đi công tác Tô Dã Nghi vẫn rất hưng phấn, sự hưng phấn của cô khiến cho người nào đó vô cùng không hưng phấn.
(*) Điền Thành: tên gọi khác của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.
Vào ban đêm khi thu thập hành lý, Dịch Tự nói như tạt nước lã (ý nói gây đả kích, làm cụt hứng): “Điền Thành là nơi giao nhau giữa vùng nhiệt đới và cận nhiệt đới, muỗi chuột kiến đặc biệt nhiều. Em chuẩn bị tốt chưa?”
Tô Dã Nghi hưng phấn gật đầu: “Em mang theo nước hoa và thuốc sát trùng.”
“Chỗ đó ban ngày rất nóng.”
“Em mang theo kem chống nắng.”
“Thăm dò phóng viên cực kỳ vất vả.”
“Dù sao cũng không đến mức ngày nào cũng vất vả chứ, em sẽ tìm thời gian nghỉ ngơi thật tốt.”
“…”
Tô Dã Nghi vui vẻ thu thập hành lý, hoàn toàn không để ý đến người nào đó bên cạnh. Phản hồi mà sự không để ý này nhận được chính là… Người phía sau cũng không để ý cô, hoàn toàn không để ý. Mãi đến khi cô được xe của Phi Cáp phái tới đưa ra sân bay, Dịch Tự cũng chưa nói với cô câu nào.
Cho nên, lúc đi, trong lòng Tô Dã Nghi vẫn cực kỳ buồn bực.
Nhưng mà, làm cho cô buồn bực hơn chính là, Dịch Tự bảo cô sau khi đi Điền Thành đừng gọi điện thoại gửi tin nhắn cho anh, đừng kể khổ với anh…
Điền Thành thật sự rất nóng, khi Tô Dã Nghi đến đây, nhiệt độ mặt đất đã vượt qua 36 độ.Tổ kịch thuê một khách sạn ba sao, Tô Dã Nghi bị phân đến ở cùng phòng với một người đồng nghiệp tổ Tin tức. Ngày đầu tiên đến Điền Thành là ngày hoạt động tự do trước khi bắt đầu, Tô Dã Nghi ngồi máy bay đến choáng váng đầu óc, đến phòng khách sạn liền ngủ, cũng bỏ lỡ ngày hoạt động này.
Ngày hôm sau tổ kịch bắt đầu, Tô Dã Nghi mang máy ảnh đến chụp phim trường, cho tới trưa đều trải qua rất bận rộn. Cũng may bên cạnh địa điểm công tác là ca giang* nổi tiếng ở Điền Thành, Tô Dã Nghi bật dù chống đỡ, chạy xung quanh một lúc, đi bờ sông hóng gió một lát, cũng là vui vẻ nhàn hạ.
(*) ca giang: cái này mình cũng chưa tìm hiểu được kĩ lắm, là dòng sông mà người ta hay đi thuyền và hát ý.
Vài ngày kế tiếp, Tô Dã Nghi vẫn đều bận rộn như thế, bởi vì liên quan đến công việc, cô và người của tổ kịch cũng trở nên quen thuộc. Đương nhiên, một phần nguyên nhân rất lớn của việc quen thuộc với tổ kịch là Tô Dã Nghi vô cùng nhiệt tình, vui vẻ giúp người. Cô cũng bởi vì có thể giúp đỡ người khác mà cảm thấy cao hứng, bản thân còn cảm thấy chiếm được sự đề bạt rất lớn. Cũng bởi nguyên nhân như vậy, cô càng cố gắng làm việc vặt hơn, đồng thời còn vất vả làm nhiệm vụ công tác của mình.
Ngày thứ tư, tổ kịch nghỉ. Tô Dã Nghi đã ngủ mê man trên giường từ sớm, không thể thức dậy được. Khi đồng nghiệp tổ Tin tức gọi cô ra ngoài, cô chỉ nói mình mệt, muốn ngủ tiếp. Kết quả, ngủ một giấc này đến ba giờ chiều, vẫn bị điện thoại đánh thức.d;đ;l.q'đ
Lấy điện thoại tới, Tô Dã Nghi phát hiện tay mình hơi run rẩy, cô muốn đứng dậy, ai ngờ còn chưa dậy được cả người cô đã ngã co quắp trên giường, đầu đau muốn vỡ ra.
Điện thoại còn đang reo, Tô Dã Nghi lại có chút sợ hãi… cô hoàn toàn không biết tình trạng bản thân bây giờ là xảy ra chuyện gì. Khó khăn chuyển điện thoại đến bên tai nghe máy, giọng nói quen thuộc mang theo giọng điệu lo lắng từ bên kia truyền đến: “Sao không nghe điện thoại?”
Đầu Tô Dã Nghi cực kỳ choáng váng, nhận ra hồi lâu, mới nói: “Dịch Tự?”
Chỉ hai chữ này, Dịch Tự đã nghe ra điều bất thường trong lời nói của Tô Dã Nghi, vội vàng hỏi: “Em làm sao vậy?”
Tô Dã Nghi sờ lên trán mình, muốn để cho mình thoải mái một chút, trong cơ thể lại vẫn giống như có sóng lửa gì đó đang quay cuồng. Cô ngập ngừng nói: “Choáng váng đầu.”
“Sốt rồi à?”
“Em không biết.”
“Bây giờ em ở đâu? Ở bên ngoài?”
“Ở khách sạn.”
Sau đó Dịch Tự còn hỏi vấn đề gì đó, Tô Dã Nghi đau đầu kịch liệt, liền chuyển di động ra một chỗ thật xa, mang theo suy nghĩ không rõ ràng chút nào, nặng nề ngủ mất.
Điện thoại liên tục vang lên.
Hơn mười giờ tối, đồng nghiệp của tổ Tin tức kia trở về, thấy Tô Dã Nghi vẫn nằm yên tĩnh trên giường, tưởng cô đã ngủ, liền nhẹ tay nhẹ chân thu dọn, cũng không gây ra nhiều tiếng động lớn.
Ngay khi cô ta định lặng lẽ đi tắm rửa, cửa phòng đột nhiên bị gõ rung thùng thùng. Tưởng rằng tổ kịch có việc gấp, cô ta vội vàng đi tới mở cửa, chỉ thấy đối diện là Dịch Tự.
Cô ta hiển nhiên là biết Dịch Tự, “mỹ danh” của Dịch Tự ở toàn bộ mạng Phi Cáp đều vang ầm ầm, cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm người ngoài cửa, người ở cửa lại cau chặt mày vượt qua cô ta nhìn vào trong, đồng thời hỏi: “Tô Dã Nghi ở đây sao?”
“Hả, hả?”
“Tô Dã Nghi.” Dịch Tự lặp lại một lần.
Sau khi nghe rõ ý tứ của Dịch Tự, cô ta theo bản năng giơ tay chỉ chỉ phòng, lời còn chưa nói ra, Dịch Tự đã xông vào. Lời của cô ta gần như được coi là độc thoại: “Cô ấy ngủ rồi.”
Đi nhanh sải bước đến trước giường của Tô Dã Nghi, Dịch Tự gọi một câu: “Tô Dã Nghi.”
Tô Dã Nghi nằm trên giường không hề phản ứng. Trong lòng anh càng sốt ruột, giọng nói cũng cao hơn một chút: “Tô Dã Nghi?!”
Tô Dã Nghi vẫn không nhúc nhích như trước. Dịch Tự không quan tâm được nhiều như vậy, tiến lến kéo cánh tay của cô chuyển cô tới, hai mắt cô nhắm chặt, cánh tay lại lạnh run.
Dịch Tự căng thẳng trong lòng, hành động lại nhẹ nhàng rất nhiều, anh nhẹ nhàng lay cô, nói: “Tô Dã Nghi?”
Không đợi được câu trả lời của cô, Dịch Tự không ậm ờ nữa, ôm lấy cô, nhấc chân đi ra ngoài.
Bệnh viện cách khách sạn cũng không xa, đăng ký khám gấp cho Tô Dã Nghi, Dịch Tự lại ôm Tô Dã Nghi hôn mê bất tỉnh không ngừng tiến tới phòng khám. Vẻ mặt vị bác sĩ trung niên đông cứng lại đi đến phòng khám, rất nhanh làm chẩn đoán sơ bộ cho Tô Dã Nghi. Trước khi mở miệng nói chuyện, bác sĩ nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt chuyển về phía Dịch Tự vẻ mặt lo lắng, ông nói: “Không cần lo lắng, chỉ là bị cảm nắng thôi.”
“Sao cô ấy lại bất tỉnh?”
Bác sĩ nhấc chân đi đến trước bàn dài, vừa viết bệnh án vừa nói: “Một ngày không ăn gì, là người bình thường cũng phải đói đến choáng váng thôi, huống chi là người bệnh bị cảm nắng?”
Dịch Tự vẫn là bộ dáng nhíu mày, ánh mắt nhìn Tô Dã Nghi ngoại trừ lo lắng cũng chỉ có lo lắng.
Bác sĩ thở dài, lắc đầu: “Chàng trai này không tin tay nghề của tôi sao?” Viết xong bệnh án, bác sĩ đưa giấy tờ chẩn đoán và đơn thuốc cho Dịch Tự, “Lát nữa đi mua một chút thức ăn, dễ tiêu là được.”
Dịch Tự gật đầu một cái, nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Lần này Tô Dã Nghi ốm quả thật cực kỳ nghiêm trọng. Mãi đến hơn mười một giờ cô mới tỉnh lại từ trong hôn mê, giương đôi mắt trống rỗng chuyển động hồi lâu, đầu tiên thấy trần nhà trắng như tuyết, sau đó mới từ từ di chuyển, thấy một bình thuốc sáng lấp lánh, đang treo trước mắt mình. Cô nâng tay lên, thấy trên tay mình cắm lỗ kim…
“Tỉnh rồi?”
Tô Dã Nghi mơ hồ nghe thấy giọng nói này, sau đó cô lấy lại bình tĩnh, từ từ quay đầu nhìn. Khi khuôn mặt Dịch Tự đập vào trong mắt, cô có chút không dám tin những gì nhìn thấy trước mắt, môi của cô rất khô, nói chuyện cũng rất chát: “Dịch, Tự?”
Dịch Tự không trả lời, đỡ Tô Dã Nghi ngồi dậy, lại thuận tay lấy nước ấm trên tủ, đưa tới trước mặt Tô Dã Nghi, nói: “Uống nước đi.”
Tô Dã Nghi ngoan ngoãn uống nước.
Uống nước xong, Dịch Tự bắt đầu cho cô ăn gì đó, từng viên từng viên sủi cảo rất tròn, Dịch Tự không nói hai lời đưa đến miệng Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi ăn sủi cảo kia, chỉ cảm thấy miệng rất đắng, sắc mặt của cô trắng bệch, ánh mắt nhìn Dịch Tự cũng có chút cẩn thận, thật lâu, Tô Dã Nghi mới yếu ớt hỏi: “Anh, tức giận à?”
Dịch Tự không nói lời nào rút khăn giấy lau miệng cho Tô Dã Nghi, lại tiếp tục cho cô ăn. Tô Dã Nghi nhìn dáng vẻ cực kỳ dọa người của anh, cũng không dám hỏi lại cái gì, đành phải nghe lời ăn hết cả một bát sủi cảo kia vào trong miệng.
Mãi đến khi ăn sủi cảo xong, Dịch Tự cũng không mở miệng.
Mười hai giờ, phòng bệnh tắt đèn. Dịch Tự vừa lúc đứng dậy, Tô Dã Nghi tưởng anh đi, chặn ngang giữ chặt tay anh nói: “Anh phải đi về sao?”
Cô đang vướng bình nước, Dịch Tự không dám quá dùng sức, chỉ là, anh không cần sức, Tô Dã Nghi trái lại lam-anh/DĐLQĐ mạnh mẽ, trực tiếp kề mặt vào cánh tay anh, nói khẽ trong phòng bệnh không người: “Anh đừng giận em mà. Em biết chắc chắn anh tức giận là vì em không gọi điện thoại cho anh.”
“Mấy ngày nay em bề bộn nhiều việc mệt chết đi được, nhưng mà… Anh lại không cho em gọi điện thoại cho anh, em…”
Dịch Tự cuối cùng tách tay cô ra, chỉ là, cùng lúc đó, anh cũng rất nhanh xoay người, trong bóng tối, ánh mắt anh sáng như những vì sao, chuẩn xác bắt được ánh mắt cô, môi cùng với mắt của cô, khi anh hôn lên môi cô, Tô Dã Nghi từ trong môi lưỡi của anh phân biệt ra sự tức giận nồng đậm. Nhưng mà, trong sự ngọt ngào dây dưa này, sự tức giận kia dần dần tiêu tan, cuối cùng, Dịch Tự chỉ dùng giọng nói dịu dàng khác thường nói: “Anh không cho em gọi điện thoại cho anh thì em thật sự không gọi cho anh? Em có thể đừng nghe lời như vậy được hay không?”
Tô Dã Nghi bị anh ôm trong ngực, người ở trong điều kiện tối tăm, vị giác của cô trở nên nhanh nhạy, cô ngửi được mùi hương tươi mát thoải mái trên người anh, khóe miệng không nhịn được vẫn cong, vẫn cong, cong đã hơi mỏi, cô mới khéo léo gật đầu nói: “Ừ!”
Tối hôm đó, Dịch Tự ôm cô rất chặt, cách ôm này không những không khiến Tô Dã Nghi khó chịu, ngược lại khiến cô cảm thấy cực kỳ thoải mái, sau nửa đêm, cô ngủ ngay trong lòng của anh.
Buổi sáng hôm sau Tô Dã Nghi liền xuất viện. Cô vốn muốn đi studio làm việc, bị Dịch Tự dọa sợ một câu, vì thế, trước khi khỏi bệnh ý nghĩ đi làm liên tiếp bị cắt đứt, hơn nữa, cô cứ thế liên tiếp bị Dịch Tự dẫn đi một khách sạn khác.
Phòng Dịch Tự đặt là phòng đấu thầu, điều kiện tốt hơn nơi Tô Dã Nghi đi làm, mà còn đối diện sông, đẩy cửa sổ ra có thể thấy mặt sông ca giang sóng xanh dập dờn. Cửa sổ mở lớn hơn chút nữa, có thể nghe thấy rõ ràng các loại âm thanh mặt sông truyền đến, tiếng thét to, tiếng nước, tiếng hát xa vời, tiếng ve… Đóng cửa sổ lại lập tức ngăn cách, một mảnh yên tĩnh.
Nghịch cửa sổ một lúc, Tô Dã Nghi cười tít mắt nói: “Điều kiện cách âm ở nơi này thật tốt.”
Dịch Tự mới vừa gọi điện đặt cơm xong, nghe thấy lời của cô, anh cũng đi tới, cùng cô đứng trước cửa sổ nhìn mặt sông giống như gương kia, trong cảnh tượng như vậy, Tô Dã Nghi cực kỳ tự nhiên nghiêng đầu một cái, nghiêng vào trong lòng Dịch Tự, nói: “Về sau chúng ta kết hôn, có thể tới nơi này không?”
Dịch Tự nghe vậy cười, cũng gật đầu đáp: “Được.”
Tô Dã Nghi càng vui vẻ, mắt cười đều đã cong: “Hoặc là thuê chiếc thuyền nào đó, đến lúc đó chúng ta xuyên qua cực kỳ vui vẻ, xuyên qua cái gương này, thật đẹp nha!”
“Ừ.”
“Tốt nhất có thể mời ban nhạc dân gian này đến, loại này rất vui vẻ.”
“Có thể.”
“…”
“…”
Sau khi kết thúc cuộc sống hai ngày giống như chăn heo trong căn phòng Dịch Tự đặt, cuối cùng sinh khí Tô Dã Nghi dồi dào trở lại. Tối hôm đó, cô ăn thật nhiều đồ, có chút tiêu hóa rối loạn, trực tiếp lôi kéo Dịch Tự đi tản bộ với cô. Dịch Tự hiển nhiên là đồng ý, cũng do anh nắm tay cô trên đường đi qua dòng người như mắc cửi chập tối, vui đùa ầm ĩ.
Buổi tối trở lại khách sạn đã hơn chín giờ, Tô Dã Nghi vào phòng tắm rửa trước, bởi vì lúc ốm áo ngủ đã mặc mấy ngày, Tô Dã Nghi cảm thấy có mùi khó ngửi, nhân tiện vứt nó và quần áo bẩn trên bồn rửa tay, khi lấy ra đống quần áo kia đã ướt đẫm, vì thế cô đành phải mặc áo tắm vào. Lúc mặc vào cô không nghĩ nhiều, chờ đến khi mặc áo ngủ đi tới, sau khi Dịch Tự ngồi trước bàn sách rất tự nhiên nâng mắt nhìn cô…
Tô Dã Nghi cảm thấy ánh mắt kia có chút khác thường.
Cô cũng không rõ khác thường chỗ nào, dù sao ánh mắt kia cũng khiến tim cô đập nhanh hơn, giống như đánh trống, cô còn nghe thấy tiếng “Thùng thùng” rồi.
Cô bị tiếng tim mình đập làm cho sợ hãi, vội vàng chạy về cạnh giường lớn của mình, vừa chạy vừa không quay đầu lại nói với Dịch Tự: “Anh cũng đi tắm đi!” Sau đó cả người đột nhiên chui vào trong chăn, cuối cùng không lên tiếng.
Bản thân vẫn liên tục không lên tiếng, nhưng cô lại cực kỳ cẩn thận nghe tiếng vang bên ngoài ổ chăn, cô nghe thấy rất rõ ràng, qua một thời gian Dịch Tự mới đi đến phòng tắm rửa.
Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị kéo, Tô Dã Nghi mới nhẹ nhàng thở ra, kéo ổ chăn ra, cô mở to hai con mắt nhìn lên trần nhà, nghĩ thầm, vừa rồi tại sao cô lại hi vọng xảy ra chút gì như thế?
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Tô Dã Nghi vẫn còn đang suy nghĩ vì sao mình lại có suy nghĩ kỳ quái như thế.
Tiếng nước trong phòng tắm chấm dứt, Tô Dã Nghi vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân vì sao như cũ.
Mãi đến khi cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tô Dã Nghi vẫn đang tự hỏi vì sao.
Cho nên, có người tới gần cô cô không biết, mãi đến khi có giọt nước nhỏ trên mặt cô, cô mới nghi hoặc quay đầu nhìn, vừa nhìn, chỉ thấy Dịch Tự đang ngồi bên cạnh cái giường kia lau tóc, khi Tô Dã Nghi nhìn anh, anh cũng đang dừng động tác lại nhìn cô.
“Ách.” Tô Dã Nghi hít một hơi, vội vàng xoay người lại, lại kéo chăn lên che kín đầu mình.
Toàn thân nóng run lên là chuyện gì xảy ra thế này?
“Tách”, “tách” – là tiếng Dịch tự tắt đèn, căn phòng trong nháy mắt rơi vào một mảnh tối đen. Dịch Tự từ trên giường đứng dậy, kéo cửa sổ đối diện sông ra, một cỗ hơi ẩm tập kích xông vào, đồng thời còn cùng với tiếng còi hơi của cano trên sông và tiếng người xôn xao lại không hề lớn.
Tô Dã Nghi lén lộ ra một khe hở nho nhỏ từ trong chăn, giường của cô sát cửa sổ, vì thế, cô rất dễ dàng thấy được bóng lưng của Dịch Tự.
Như là phát hiện cô rình coi, Dịch Tự đột nhiên nói: “Không đến xem ca giang ban đêm sao?”
Tô Dã Nghi không nói lời nào.
“Rất đẹp.”
Giọng nói của Dịch Tự như mang theo sự lôi cuốn kỳ lạ, Tô Dã Nghi nghe thấy hai chữ “Rất đẹp” dứt khoát kiên quyết xốc chăn từ giường đứng dậy, tò mò hỏi: “Thật không thật không?”
Dịch Tự không quay đầu, chỉ nói: “Tự đến xem đi.”
Tô Dã Nghi giày cũng không đi liền bước nhanh tới cửa sổ, bộ dáng tung tăng: “Em xem em xem.” Nghiễm nhiên quên mất vừa rồi mình còn đang xấu hổ thẹn thùng.
Dịch Tự cúi đầu nhìn bàn chân không đi giày của cô, trầm giọng nói: “Sàn nhà rất lạnh, đi giày vào.”
Ánh mắt Tô Dã Nghi đã sớm bị cảnh sắc ngoài cửa sổ hấp dẫn, bất chấp lời nói của Dịch Tự, cô vươn cánh tay bám trên cửa sổ, vui mừng nói: “Thật đẹp nha.”
Đêm ca giang thật là đẹp, lốm đốm nhiều điểm ánh sáng giống như ánh sáng óng ánh xuất hiện trên lục bảo thạch, thuyền lay động nhẹ nhàng trên nước, ngay cả tiếng người cũng đều thành tô điểm, Tô Dã Nghi nhìn cảnh sắc này, chỉ cảm thấy đây là một bức tranh tuyệt mỹ, nhìn nhìn, cô kìm lòng không được nói: “Cả đời em sẽ không quên nơi này.”
Say mê trong cảnh sắc, Tô Dã Nghi cảm giác năng lực kém rất nhiều, ban đầu Dịch Tự xuất phát từ mục đích bảo vệ thân thể mới khỏi bệnh nặng của cô mà ôm eo cô đặt cô lên chân mình. Nhưng mà dần dần, vẻ mặt mê say của cô kết hợp với cảnh đêm ca giang, giống như một bình rượu ngon, Dịch Tự cũng bắt đầu kìm lòng không được…
Chỉ là, biểu hiện kìm lòng không được của Tô Dã Nghi là ca ngợi cảnh sắc, Dịch Tự kìm lòng không được lại là…
Anh quay mặt cô lại, hôn cô từ sau lưng.
Bọn họ ở cùng một chỗ lâu như vậy, tiếp nhận nụ hôn cũng nhiều không đếm xuể. Nhưng mà nụ hôn này, lại là bất kỳ lần nào cũng không thể bằng được… Khiêu khích lòng người.Cập nhật chương nhanh nhất tại diendanlequydon
Tô Dã Nghi dễ dàng mất phòng tuyến, rất nhanh bị lạc trong tình cảm dịu dàng của Dịch Tự. Vì để cho vị trí càng thích hợp hôn sâu, anh ôm Tô Dã Nghi xác định vị trí, anh liền như vậy chống đỡ cô trên bức tường đối diện cửa sổ kia, sau đó ôm cô, trước khi nhắm mắt, trong khóe mắt anh còn có khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bên tai anh còn có âm thanh lẻ loi ngoài cửa sổ, nhưng mà, những âm thanh đẹp đẽ đó, đều không thay thế được khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi đỏ của Tô Dã Nghi, cô ngay trước mắt anh, khiến anh điên cuồng.
Khi anh nhắm mắt lại lần nữa hôn lên môi cô, trong mắt, trong tai đều là yên tĩnh hư vô, chỉ có trong đầu… Tràn đầy đều là làm thế nào ăn cô vào trong bụng.
Có một loại tình cảm gọi là kích thích, có một loại kích thích gọi là không thể cứu vãn được.
Khi Tô Dã Nghi bị Dịch Tự ôm ở trên giường lớn, đầu cô đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, cô rất rõ ràng biết mình đang làm gì, rất rõ ràng biết Dịch Tự chỉ một cái liền tháo bỏ dây lưng trên áo tắm của cô, nhưng cô lại không có sức lực chống cự. Tất cả thần kinh của cô lại không có cách nào khống chế tay mình, khi áo tắm bị kéo xuống, Tô Dã Nghi cảm thấy toàn thân chợt lạnh, cô rõ ràng cảm thấy động tác sau đó của Dịch Tự dừng lại một chút… Dừng một chút này là dừng rất lâu.
Lúc anh lại có động tác, lại là một tay xoa mặt cô, dùng giọng nói cực kỳ thấp nói: “Ngoan, giơ tay lên.”
Tô Dã Nghi vậy mà thật sự giơ tay lên, mà còn, nâng hết tay trái nâng tay phải, hết sức phối hợp giúp Dịch Tự bỏ đi quần áo của mình.
Tô Dã Nghi nhớ rất rõ rất rõ, sau đó, Dịch Tự hôn cô, nụ hôn của anh khiến cô khó chịu, nhưng anh lại cứ lo lắng an ủi cô, cứ như thế dần dần chuyển xuống, du ngoạn từng tấc trên người cô.
Cảm giác này nói không rõ ràng…
Tô Dã Nghi đành phải vươn tay đi túm lấy anh, hi vọng anh không dùng sức như thế, nhưng mà, khi vừa chạm trên da thịt trơn bóng, cô mới ý thức được… Dịch Tự cũng cởi áo tắm.
Tô Dã Nghi cảm giác tò mò sâu sắc, móng biến thành tay, vô cùng dịu dàng sờ sờ trên lưng anh, cảm xúc vô cùng tốt, cô cười cười, lại sờ sờ…
Dịch Tự đang dốc sức nhẹ nhàng trên người cô dừng động tác lại, một tay vươn đến sau lưng, bắt lấy bàn tay làm loạn của cô, trầm giọng nói: “Không được lộn xộn.”
Tô Dã Nghi không nghe theo, giọng hỗn loạn nói: “Làn da anh thật tốt… Em cũng muốn hôn anh.”
“…”
Vì ngăn lại lời nói càng kỳ quái hơn của cô, Dịch Tự quyết đoán dùng môi ngăn chặn tay cô, một tay cầm lấy bàn tay làm loạn của cô, một tay tiếp tục chuyện vừa rồi chưa xong.
Anh mù quáng thăm dò khiến toàn thân Tô Dã Nghi khô nóng, đụng vào mấy điểm quan trọng đều khiến Tô Dã Nghi nhịn không được “hừ hừ” ra tiếng, nhưng mà, Dịch Tự cực kỳ thích tiếng “hừ hừ” của cô, vì thế, chỗ nào khiến cô “hừ”, anh lại động vào chỗ đó…
Miệng lại vẫn nhất quyết không tha cho cô.
Nhưng bản thân anh rất khó chịu.
Lúc trước vì để Tô Dã Nghi thoải mái hơn, anh chỉ cố nén sự khó chịu này, nhưng mà, sau khi tiếng rên khẽ của Tô Dã Nghi càng ngày càng thường xuyên, anh rốt cuộc chịu đựng không nổi, vì thế, ngay trước khi Tô Dã Nghi kết thúc một âm tiết hoàn chỉnh, Dịch Tự quyết đoán kết thúc sự khó chịu của mình trên người cô.
Tô Dã Nghi đau kêu ra tiếng.
Tay cô vẫn bị khống chế trong tay anh, anh rõ ràng cảm nhận được cô xuất phát từ bản năng muốn vùng vẫy. Dịch Tự có chút đau lòng, cúi đầu xuống hôn cô, một lần lại một lần…
Tô Dã Nghi rất đau. Cảm giác đau này không xa lạ, nhưng mà, chỗ đau lại thật sự xa lạ. Cô rất muốn đẩy anh, nhưng mà, không biết vì sao, từ trong đáy lòng cô không muốn làm như vậy. Hơn nữa, trong nụ hôn đến say lòng người của Dịch Tự, cô làm sao cũng không muốn hành động.
Rõ ràng đau đến nước mắt cũng rơi ra rồi…
Edit: Lam Anh
Về sau Dịch Tự suy nghĩ thật lâu, đối với việc Tô Dã Nghi thổ lộ với mình vào đại học, anh quả thật một chút ấn tượng cũng không có.
So sánh với tính tình hình thành cực đoan của Tô Dã Nghi, Dịch Tự là người bất luận thời điểm nào đầu óc cũng rõ rét, trật tự rõ ràng. Ba mẹ đều tốt nghiệp Kiến trúc học, bọn họ vắt hết óc đưa anh vào học viện Kiến trúc đại học N. Chỉ là, vào năm hai, Dịch Tự tự mình chuyển sang khoa Máy tính, thậm chí anh còn không nói chuyện với ba mẹ.
Ba Dịch mẹ Dịch đều cảm thấy đây là nguyên nhân thời gian phản nghịch của Dịch Tự kéo dài, thật ra bọn họ đều không hiểu rõ con trai mình. Thời gian phản nghịch của Dịch Tự bắt đầu khi ba mẹ bắt buộc anh học piano, cũng dừng học piano.
Tiếng nói doanh nghiệp của ba, tiếng nói nhà quan của mẹ khiến Dịch Tự rất sớm đã rõ mình muốn cái gì, không muốn cái gì. Ba là lãnh đạo công ty kiến trúc, mẹ là lãnh đạo cục thuế vụ, với thân phận này cuộc sống từ nhỏ đến lớn của Dịch Tự nhất định không tầm thường, quá nhiều người ôm mục đích đến cửa, quá nhiều quyền lợi rối rắm, điều này làm cho Dịch Tự từ nhỏ đã không thích chủ động giao du với người khác, cũng không thích người khác đến gần.
Mãi cho đến Trung học. Thật ra rất nhiều năm sau, Dịch Tự đã không nhớ rõ dáng vẻ của bạn cùng bàn kia, nhưng anh nhớ rất nhiều chi tiết về cô. Ví dụ như bọn họ ở cùng một chỗ thảo luận một đề hóa học, ví dụ như tại giờ kiểm tra toán học cô hỏi xin anh tờ giấy nhỏ, ví dụ như ngày đó tốt nghiệp cô khóc đưa cho anh một phong thư thổ lộ…
Trưởng thành lớn như vậy, có rất ít bạn cùng lứa tuổi để lại gì đó trong lòng Dịch Tự, nhưng anh biết, chỉ riêng bạn ngồi cùng bàn kia, cực kỳ khác với rất nhiều bạn học của anh.
Sau đó nữa chính là Tô Dã Nghi xuất hiện.
Bản thân Dịch Tự cảm thấy rất kỳ quái, anh cẩn thận nhớ lại, anh không nhớ được lần đầu tiên thấy Tô Dã Nghi là khi nào, anh cũng không nhớ được ấn tượng đầu tiên của mình đối với cô là gì. Thật lâu về sau khi Tô Dã Nghi truy hỏi anh, anh cực kỳ thành thực cho cô một câu trả lời: “Em cực kỳ bình thường.”
“Nếu dùng chương trình để hình dung cậu, có thể nói, cậu là một chương trình cực kỳ hoàn mỹ, không có bất kỳ Bug nào. Nhưng mà, đây cũng chỉ có thể chứng minh cậu rất có ý thức đi lên, phòng tuyến cậu bố trí rất tốt, không dễ bị đánh tan.” Một người đồng nghiệp của Dịch Tự đã từng miêu tả anh như vậy. Đối với cái này, bản thân anh tỏ ra tán thành sâu sắc. Thấy được quyền lợi rối rắm quá sớm, không muốn để mình vướng mắc vào trong đó, không muốn hư dữ ủy xà với người khác, Dịch Tự đành phải hoàn toàn từ bỏ giao lưu với người khác. Tự mình thiết lập lòng phòng bị quá nặng, khiến anh từ nhỏ đến lớn không có mấy người bạn tốt. Cho dù có, cũng bởi vì khoảng cách thời gian và không gian mà sau cùng thành người xa lạ.d;đ/l;q'đ
() Hư dữ ủy xà: xã giao có lệ, lật lọng khó ngờ.
Lý giải của Tô Dã Nghi đối với hành vi này của anh là: “Vậy còn không phải do anh đều không chủ động liên lạc với người nhà!”
Cũng không biết bắt đầu khi nào, khi Dịch Tự đang tự hỏi chuyện sẽ không tự giác nghĩ đến đạo lý đơn giản mà sâu sắc Tô Dã Nghi từng nói một chút. Anh dùng đạo lý của cô phân tích nguyên nhân anh yêu Tô Dã Nghi, sau đó anh đưa ra một kết luận cực kỳ chuẩn xác: đối với Tô Dã Nghi, anh chưa bao giờ bố trí phòng bị.
Để ý đến cô là vào lần ngã bệnh đó.
Anh rõ ràng thấy cô ra ngoài, rõ ràng thấy cô mua thuốc trở về, khi cô cười nói với anh nguồn gốc của thuốc này, vẻ mặt và hành động cẩn thận này khiến cho Dịch Tự lần đầu cảm thấy mình ứng xử có phải lạnh lùng quá mức rồi hay không. Bởi vì mình lạnh lùng mà khiến người khác không dám đối tốt với mình.
Tối hôm đó, Dịch Tự uống canh tuyết lê từng ngụm từng ngụm, sau đó nghĩ đến vẻ mặt của Tô Dã Nghi, cảm thấy cô thật ngốc.
Sau đó là tối hôm Tạ Bân ngã bệnh, Tiếu Mạt Mạt bảo anh chăm sóc Tô Dã Nghi say rượu. Thật ra Dịch Tự cực kỳ có ác cảm với người uống say, nhất là phụ nữ. Trong khái niệm của anh, phụ nữ vốn là một loài phiền phức, không có cách nào đoán trước. Lại thêm say rượu nữa, lực sát thương tăng gấp bội, Dịch Tự vốn muốn tránh xa.
Cũng không biết làm sao đột nhiên trở nên có lòng trách nhiệm như thế, không ngừng ở lại nghe cô ca hát, lại còn kiên nhẫn nghe cô nói rõ ràng mạch lạc chuyện vụn vặt của mình. Lạ nhất chính là, anh vậy mà cũng nghe lọt tai.
Trước tiên cô nói về công việc của mình không thuận lợi, còn nói người cô thích không thích cô, đều là chút tâm sự của cô gái nhỏ, Dịch Tự nghe xong, lúc ấy cũng không nghĩ nhiều. Nhưng mà, anh quả thật không nghĩ tới Tô Dã Nghi sẽ dùng cả tay và chân lặp đi lặp lại nhiều lần đánh úp trên người anh…
Trái lại phá vỡ lần đầu tiên của anh rất nhiều. Càng hiếm thấy chính là, anh vậy mà không ném cô từ trên d'đ/lqđ lưng xuống, mà là mặc cho cô ôm cổ mình, lẩm bẩm ở cần cổ mình.
Khi đó anh vẫn nghĩ, Tô Dã Nghi thật đúng là người ngốc nghếch.
Lại sau đó là họp thường niên của công ty.
Tô Dã Nghi lại uống rượu, tuy rằng cô tự mình nói lần đó cô hoàn toàn không uống rượu. Lúc ấy Dịch Tự lại cho rằng cô uống rượu như trước. Rất nhiều năm sau Dịch Tự phân tích mình có tình cảm đặc biệt với Tô Dã Nghi là từ khi nào, cá nhân anh cho là một lần này.
Dựa vào nguyên tắc ứng xử trước kia của anh, hành vi sau khi quyết định mặc kệ Tô Dã Nghi lại quay trở lại dẫn cô đi là tuyệt đối không thể xuất hiện. Nhưng mà, con người chính là một loài động vật như vậy, luôn luôn như thế vài lần, anh không làm theo lẽ thường.
Lúc ấy Dịch Tự không làm theo lẽ thường, do đó một khoảng thời gian rất dài về sau, anh cũng không làm theo lẽ thường nữa.
Không làm theo lẽ thường đi dạo siêu thị cùng cô, không làm theo lẽ thường quay trở lại khu thủy sản mua cho cô một con cá, không làm theo lẽ thường trách mắng cô quản chuyện không đâu của người khác sau đó quản chuyện không dâu của cô, không làm theo lẽ thường chú ý cô, chú ý cô…
Không làm theo lẽ thường, không bố trí phòng bị, để cho cô đi vào trong cuộc sống của anh.
Trước khi biết Tô Dã Nghi, Dịch Tự nghĩ tới đường tình duyên của mình, vào tuổi sự nghiệp thành công, nếu anh vẫn chưa nói yêu đương, anh sẽ chấp nhận phương thức thân cận. Trên thực tế, trước khi tới Bắc Kinh, Dịch Tự chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu một người bạn gái hay thiếu một đoạn tình cảm. Mặc dù anh là người khá có tinh lực tuổi trẻ, nhưng phần lớn tinh lực của anh dành cho công việc và kiếm tiền. Lúc trước mục đích quyết định tới Bắc Kinh cực kỳ rõ ràng, tránh khỏi phạm vi thế lực của ba mẹ, lưu lạc ở nơi bọn họ không quản được một chút.
Nhưng ai cũng không thể dự đoán chuyện tương lai.
Tô Dã Nghi đóng vai nhân vật càng ngày càng quan trọng trong cuộc sống của Dịch Tự, anh cũng dần dần quen sự tồn tại của cô, có một ngày không thấy cô như thế, anh cũng sẽ quan tâm cô đi chỗ nào. Giống như ngày đó, cô rất ít khi về trễ có một ngày nửa đêm mười hai giờ mới về nhà, đêm hôm đó, Dịch Tự dành cả đêm ép buộc mình không cần đi nghe động tĩnh ở phòng khách, không cần suy nghĩ Tô Dã Nghi về nhà chưa, tuy rằng cuối cùng những cái này cũng chưa được sử dụng, Tô Dã Nghi vừa về nhà, anh lại lập tức ổn định tinh thần…
Một lần kia Tiếu Mạt Mạt chuyển nhà, khi Tô Dã Nghi hỏi anh có phải chán ghét cô hay không, Dịch Tự mới chính thức đặt vấn đề suy nghĩ đối với Tô Dã Nghi lên mặt bàn.
Anh nhớ rõ mình trả lời là: “Tôi chưa từng chán ghét cô.” Nhưng mà, anh nhớ rõ hơn anh ở trong lòng tự nói với mình: “Mày luôn không chán ghét cô ấy, còn có chút thích.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Lam Anh
Vào thời điểm kịch thịnh hành trên internet, mạng Phi Cáp tranh thủ sự tăng vọt cũng học người khác nhận làm mạng lưới kịch gia đình. Cũng chính bởi như vậy, Tô Dã Nghi nghênh đón một lần đi công tác dài nhất từng trải qua trong cuộc đời.
Mạng Phi Cáp đầu tư quay chụp bộ phim điện ảnh gia đình bậc nhất internet, chính là một câu chuyện võ hiệp, Tô Dã Nghi là nhân viên chăm chỉ của tổ Điện ảnh, đứng mũi chịu sào bị phái tới nơi quay chụp tiến hành phỏng vấn.
Sau đó, một lần công tác này của cô chính là nửa tháng.
Điền Thành* thuộc lãnh thổ phía Nam của đất nước, bởi vì quang cảnh tự nhiên đẹp đẽ, cực kỳ hợp với phong cách của bộ kịch võ hiệp này, cho nên, tổ kịch chọn nơi này là nơi quay chụp chủ yếu. Bởi vì nghĩ đến lúc ấy có thể đi du lịch, trước khi đi công tác Tô Dã Nghi vẫn rất hưng phấn, sự hưng phấn của cô khiến cho người nào đó vô cùng không hưng phấn.
(*) Điền Thành: tên gọi khác của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.
Vào ban đêm khi thu thập hành lý, Dịch Tự nói như tạt nước lã (ý nói gây đả kích, làm cụt hứng): “Điền Thành là nơi giao nhau giữa vùng nhiệt đới và cận nhiệt đới, muỗi chuột kiến đặc biệt nhiều. Em chuẩn bị tốt chưa?”
Tô Dã Nghi hưng phấn gật đầu: “Em mang theo nước hoa và thuốc sát trùng.”
“Chỗ đó ban ngày rất nóng.”
“Em mang theo kem chống nắng.”
“Thăm dò phóng viên cực kỳ vất vả.”
“Dù sao cũng không đến mức ngày nào cũng vất vả chứ, em sẽ tìm thời gian nghỉ ngơi thật tốt.”
“…”
Tô Dã Nghi vui vẻ thu thập hành lý, hoàn toàn không để ý đến người nào đó bên cạnh. Phản hồi mà sự không để ý này nhận được chính là… Người phía sau cũng không để ý cô, hoàn toàn không để ý. Mãi đến khi cô được xe của Phi Cáp phái tới đưa ra sân bay, Dịch Tự cũng chưa nói với cô câu nào.
Cho nên, lúc đi, trong lòng Tô Dã Nghi vẫn cực kỳ buồn bực.
Nhưng mà, làm cho cô buồn bực hơn chính là, Dịch Tự bảo cô sau khi đi Điền Thành đừng gọi điện thoại gửi tin nhắn cho anh, đừng kể khổ với anh…
Điền Thành thật sự rất nóng, khi Tô Dã Nghi đến đây, nhiệt độ mặt đất đã vượt qua 36 độ.Tổ kịch thuê một khách sạn ba sao, Tô Dã Nghi bị phân đến ở cùng phòng với một người đồng nghiệp tổ Tin tức. Ngày đầu tiên đến Điền Thành là ngày hoạt động tự do trước khi bắt đầu, Tô Dã Nghi ngồi máy bay đến choáng váng đầu óc, đến phòng khách sạn liền ngủ, cũng bỏ lỡ ngày hoạt động này.
Ngày hôm sau tổ kịch bắt đầu, Tô Dã Nghi mang máy ảnh đến chụp phim trường, cho tới trưa đều trải qua rất bận rộn. Cũng may bên cạnh địa điểm công tác là ca giang* nổi tiếng ở Điền Thành, Tô Dã Nghi bật dù chống đỡ, chạy xung quanh một lúc, đi bờ sông hóng gió một lát, cũng là vui vẻ nhàn hạ.
(*) ca giang: cái này mình cũng chưa tìm hiểu được kĩ lắm, là dòng sông mà người ta hay đi thuyền và hát ý.
Vài ngày kế tiếp, Tô Dã Nghi vẫn đều bận rộn như thế, bởi vì liên quan đến công việc, cô và người của tổ kịch cũng trở nên quen thuộc. Đương nhiên, một phần nguyên nhân rất lớn của việc quen thuộc với tổ kịch là Tô Dã Nghi vô cùng nhiệt tình, vui vẻ giúp người. Cô cũng bởi vì có thể giúp đỡ người khác mà cảm thấy cao hứng, bản thân còn cảm thấy chiếm được sự đề bạt rất lớn. Cũng bởi nguyên nhân như vậy, cô càng cố gắng làm việc vặt hơn, đồng thời còn vất vả làm nhiệm vụ công tác của mình.
Ngày thứ tư, tổ kịch nghỉ. Tô Dã Nghi đã ngủ mê man trên giường từ sớm, không thể thức dậy được. Khi đồng nghiệp tổ Tin tức gọi cô ra ngoài, cô chỉ nói mình mệt, muốn ngủ tiếp. Kết quả, ngủ một giấc này đến ba giờ chiều, vẫn bị điện thoại đánh thức.d;đ;l.q'đ
Lấy điện thoại tới, Tô Dã Nghi phát hiện tay mình hơi run rẩy, cô muốn đứng dậy, ai ngờ còn chưa dậy được cả người cô đã ngã co quắp trên giường, đầu đau muốn vỡ ra.
Điện thoại còn đang reo, Tô Dã Nghi lại có chút sợ hãi… cô hoàn toàn không biết tình trạng bản thân bây giờ là xảy ra chuyện gì. Khó khăn chuyển điện thoại đến bên tai nghe máy, giọng nói quen thuộc mang theo giọng điệu lo lắng từ bên kia truyền đến: “Sao không nghe điện thoại?”
Đầu Tô Dã Nghi cực kỳ choáng váng, nhận ra hồi lâu, mới nói: “Dịch Tự?”
Chỉ hai chữ này, Dịch Tự đã nghe ra điều bất thường trong lời nói của Tô Dã Nghi, vội vàng hỏi: “Em làm sao vậy?”
Tô Dã Nghi sờ lên trán mình, muốn để cho mình thoải mái một chút, trong cơ thể lại vẫn giống như có sóng lửa gì đó đang quay cuồng. Cô ngập ngừng nói: “Choáng váng đầu.”
“Sốt rồi à?”
“Em không biết.”
“Bây giờ em ở đâu? Ở bên ngoài?”
“Ở khách sạn.”
Sau đó Dịch Tự còn hỏi vấn đề gì đó, Tô Dã Nghi đau đầu kịch liệt, liền chuyển di động ra một chỗ thật xa, mang theo suy nghĩ không rõ ràng chút nào, nặng nề ngủ mất.
Điện thoại liên tục vang lên.
Hơn mười giờ tối, đồng nghiệp của tổ Tin tức kia trở về, thấy Tô Dã Nghi vẫn nằm yên tĩnh trên giường, tưởng cô đã ngủ, liền nhẹ tay nhẹ chân thu dọn, cũng không gây ra nhiều tiếng động lớn.
Ngay khi cô ta định lặng lẽ đi tắm rửa, cửa phòng đột nhiên bị gõ rung thùng thùng. Tưởng rằng tổ kịch có việc gấp, cô ta vội vàng đi tới mở cửa, chỉ thấy đối diện là Dịch Tự.
Cô ta hiển nhiên là biết Dịch Tự, “mỹ danh” của Dịch Tự ở toàn bộ mạng Phi Cáp đều vang ầm ầm, cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm người ngoài cửa, người ở cửa lại cau chặt mày vượt qua cô ta nhìn vào trong, đồng thời hỏi: “Tô Dã Nghi ở đây sao?”
“Hả, hả?”
“Tô Dã Nghi.” Dịch Tự lặp lại một lần.
Sau khi nghe rõ ý tứ của Dịch Tự, cô ta theo bản năng giơ tay chỉ chỉ phòng, lời còn chưa nói ra, Dịch Tự đã xông vào. Lời của cô ta gần như được coi là độc thoại: “Cô ấy ngủ rồi.”
Đi nhanh sải bước đến trước giường của Tô Dã Nghi, Dịch Tự gọi một câu: “Tô Dã Nghi.”
Tô Dã Nghi nằm trên giường không hề phản ứng. Trong lòng anh càng sốt ruột, giọng nói cũng cao hơn một chút: “Tô Dã Nghi?!”
Tô Dã Nghi vẫn không nhúc nhích như trước. Dịch Tự không quan tâm được nhiều như vậy, tiến lến kéo cánh tay của cô chuyển cô tới, hai mắt cô nhắm chặt, cánh tay lại lạnh run.
Dịch Tự căng thẳng trong lòng, hành động lại nhẹ nhàng rất nhiều, anh nhẹ nhàng lay cô, nói: “Tô Dã Nghi?”
Không đợi được câu trả lời của cô, Dịch Tự không ậm ờ nữa, ôm lấy cô, nhấc chân đi ra ngoài.
Bệnh viện cách khách sạn cũng không xa, đăng ký khám gấp cho Tô Dã Nghi, Dịch Tự lại ôm Tô Dã Nghi hôn mê bất tỉnh không ngừng tiến tới phòng khám. Vẻ mặt vị bác sĩ trung niên đông cứng lại đi đến phòng khám, rất nhanh làm chẩn đoán sơ bộ cho Tô Dã Nghi. Trước khi mở miệng nói chuyện, bác sĩ nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt chuyển về phía Dịch Tự vẻ mặt lo lắng, ông nói: “Không cần lo lắng, chỉ là bị cảm nắng thôi.”
“Sao cô ấy lại bất tỉnh?”
Bác sĩ nhấc chân đi đến trước bàn dài, vừa viết bệnh án vừa nói: “Một ngày không ăn gì, là người bình thường cũng phải đói đến choáng váng thôi, huống chi là người bệnh bị cảm nắng?”
Dịch Tự vẫn là bộ dáng nhíu mày, ánh mắt nhìn Tô Dã Nghi ngoại trừ lo lắng cũng chỉ có lo lắng.
Bác sĩ thở dài, lắc đầu: “Chàng trai này không tin tay nghề của tôi sao?” Viết xong bệnh án, bác sĩ đưa giấy tờ chẩn đoán và đơn thuốc cho Dịch Tự, “Lát nữa đi mua một chút thức ăn, dễ tiêu là được.”
Dịch Tự gật đầu một cái, nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Lần này Tô Dã Nghi ốm quả thật cực kỳ nghiêm trọng. Mãi đến hơn mười một giờ cô mới tỉnh lại từ trong hôn mê, giương đôi mắt trống rỗng chuyển động hồi lâu, đầu tiên thấy trần nhà trắng như tuyết, sau đó mới từ từ di chuyển, thấy một bình thuốc sáng lấp lánh, đang treo trước mắt mình. Cô nâng tay lên, thấy trên tay mình cắm lỗ kim…
“Tỉnh rồi?”
Tô Dã Nghi mơ hồ nghe thấy giọng nói này, sau đó cô lấy lại bình tĩnh, từ từ quay đầu nhìn. Khi khuôn mặt Dịch Tự đập vào trong mắt, cô có chút không dám tin những gì nhìn thấy trước mắt, môi của cô rất khô, nói chuyện cũng rất chát: “Dịch, Tự?”
Dịch Tự không trả lời, đỡ Tô Dã Nghi ngồi dậy, lại thuận tay lấy nước ấm trên tủ, đưa tới trước mặt Tô Dã Nghi, nói: “Uống nước đi.”
Tô Dã Nghi ngoan ngoãn uống nước.
Uống nước xong, Dịch Tự bắt đầu cho cô ăn gì đó, từng viên từng viên sủi cảo rất tròn, Dịch Tự không nói hai lời đưa đến miệng Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi ăn sủi cảo kia, chỉ cảm thấy miệng rất đắng, sắc mặt của cô trắng bệch, ánh mắt nhìn Dịch Tự cũng có chút cẩn thận, thật lâu, Tô Dã Nghi mới yếu ớt hỏi: “Anh, tức giận à?”
Dịch Tự không nói lời nào rút khăn giấy lau miệng cho Tô Dã Nghi, lại tiếp tục cho cô ăn. Tô Dã Nghi nhìn dáng vẻ cực kỳ dọa người của anh, cũng không dám hỏi lại cái gì, đành phải nghe lời ăn hết cả một bát sủi cảo kia vào trong miệng.
Mãi đến khi ăn sủi cảo xong, Dịch Tự cũng không mở miệng.
Mười hai giờ, phòng bệnh tắt đèn. Dịch Tự vừa lúc đứng dậy, Tô Dã Nghi tưởng anh đi, chặn ngang giữ chặt tay anh nói: “Anh phải đi về sao?”
Cô đang vướng bình nước, Dịch Tự không dám quá dùng sức, chỉ là, anh không cần sức, Tô Dã Nghi trái lại lam-anh/DĐLQĐ mạnh mẽ, trực tiếp kề mặt vào cánh tay anh, nói khẽ trong phòng bệnh không người: “Anh đừng giận em mà. Em biết chắc chắn anh tức giận là vì em không gọi điện thoại cho anh.”
“Mấy ngày nay em bề bộn nhiều việc mệt chết đi được, nhưng mà… Anh lại không cho em gọi điện thoại cho anh, em…”
Dịch Tự cuối cùng tách tay cô ra, chỉ là, cùng lúc đó, anh cũng rất nhanh xoay người, trong bóng tối, ánh mắt anh sáng như những vì sao, chuẩn xác bắt được ánh mắt cô, môi cùng với mắt của cô, khi anh hôn lên môi cô, Tô Dã Nghi từ trong môi lưỡi của anh phân biệt ra sự tức giận nồng đậm. Nhưng mà, trong sự ngọt ngào dây dưa này, sự tức giận kia dần dần tiêu tan, cuối cùng, Dịch Tự chỉ dùng giọng nói dịu dàng khác thường nói: “Anh không cho em gọi điện thoại cho anh thì em thật sự không gọi cho anh? Em có thể đừng nghe lời như vậy được hay không?”
Tô Dã Nghi bị anh ôm trong ngực, người ở trong điều kiện tối tăm, vị giác của cô trở nên nhanh nhạy, cô ngửi được mùi hương tươi mát thoải mái trên người anh, khóe miệng không nhịn được vẫn cong, vẫn cong, cong đã hơi mỏi, cô mới khéo léo gật đầu nói: “Ừ!”
Tối hôm đó, Dịch Tự ôm cô rất chặt, cách ôm này không những không khiến Tô Dã Nghi khó chịu, ngược lại khiến cô cảm thấy cực kỳ thoải mái, sau nửa đêm, cô ngủ ngay trong lòng của anh.
Buổi sáng hôm sau Tô Dã Nghi liền xuất viện. Cô vốn muốn đi studio làm việc, bị Dịch Tự dọa sợ một câu, vì thế, trước khi khỏi bệnh ý nghĩ đi làm liên tiếp bị cắt đứt, hơn nữa, cô cứ thế liên tiếp bị Dịch Tự dẫn đi một khách sạn khác.
Phòng Dịch Tự đặt là phòng đấu thầu, điều kiện tốt hơn nơi Tô Dã Nghi đi làm, mà còn đối diện sông, đẩy cửa sổ ra có thể thấy mặt sông ca giang sóng xanh dập dờn. Cửa sổ mở lớn hơn chút nữa, có thể nghe thấy rõ ràng các loại âm thanh mặt sông truyền đến, tiếng thét to, tiếng nước, tiếng hát xa vời, tiếng ve… Đóng cửa sổ lại lập tức ngăn cách, một mảnh yên tĩnh.
Nghịch cửa sổ một lúc, Tô Dã Nghi cười tít mắt nói: “Điều kiện cách âm ở nơi này thật tốt.”
Dịch Tự mới vừa gọi điện đặt cơm xong, nghe thấy lời của cô, anh cũng đi tới, cùng cô đứng trước cửa sổ nhìn mặt sông giống như gương kia, trong cảnh tượng như vậy, Tô Dã Nghi cực kỳ tự nhiên nghiêng đầu một cái, nghiêng vào trong lòng Dịch Tự, nói: “Về sau chúng ta kết hôn, có thể tới nơi này không?”
Dịch Tự nghe vậy cười, cũng gật đầu đáp: “Được.”
Tô Dã Nghi càng vui vẻ, mắt cười đều đã cong: “Hoặc là thuê chiếc thuyền nào đó, đến lúc đó chúng ta xuyên qua cực kỳ vui vẻ, xuyên qua cái gương này, thật đẹp nha!”
“Ừ.”
“Tốt nhất có thể mời ban nhạc dân gian này đến, loại này rất vui vẻ.”
“Có thể.”
“…”
“…”
Sau khi kết thúc cuộc sống hai ngày giống như chăn heo trong căn phòng Dịch Tự đặt, cuối cùng sinh khí Tô Dã Nghi dồi dào trở lại. Tối hôm đó, cô ăn thật nhiều đồ, có chút tiêu hóa rối loạn, trực tiếp lôi kéo Dịch Tự đi tản bộ với cô. Dịch Tự hiển nhiên là đồng ý, cũng do anh nắm tay cô trên đường đi qua dòng người như mắc cửi chập tối, vui đùa ầm ĩ.
Buổi tối trở lại khách sạn đã hơn chín giờ, Tô Dã Nghi vào phòng tắm rửa trước, bởi vì lúc ốm áo ngủ đã mặc mấy ngày, Tô Dã Nghi cảm thấy có mùi khó ngửi, nhân tiện vứt nó và quần áo bẩn trên bồn rửa tay, khi lấy ra đống quần áo kia đã ướt đẫm, vì thế cô đành phải mặc áo tắm vào. Lúc mặc vào cô không nghĩ nhiều, chờ đến khi mặc áo ngủ đi tới, sau khi Dịch Tự ngồi trước bàn sách rất tự nhiên nâng mắt nhìn cô…
Tô Dã Nghi cảm thấy ánh mắt kia có chút khác thường.
Cô cũng không rõ khác thường chỗ nào, dù sao ánh mắt kia cũng khiến tim cô đập nhanh hơn, giống như đánh trống, cô còn nghe thấy tiếng “Thùng thùng” rồi.
Cô bị tiếng tim mình đập làm cho sợ hãi, vội vàng chạy về cạnh giường lớn của mình, vừa chạy vừa không quay đầu lại nói với Dịch Tự: “Anh cũng đi tắm đi!” Sau đó cả người đột nhiên chui vào trong chăn, cuối cùng không lên tiếng.
Bản thân vẫn liên tục không lên tiếng, nhưng cô lại cực kỳ cẩn thận nghe tiếng vang bên ngoài ổ chăn, cô nghe thấy rất rõ ràng, qua một thời gian Dịch Tự mới đi đến phòng tắm rửa.
Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị kéo, Tô Dã Nghi mới nhẹ nhàng thở ra, kéo ổ chăn ra, cô mở to hai con mắt nhìn lên trần nhà, nghĩ thầm, vừa rồi tại sao cô lại hi vọng xảy ra chút gì như thế?
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Tô Dã Nghi vẫn còn đang suy nghĩ vì sao mình lại có suy nghĩ kỳ quái như thế.
Tiếng nước trong phòng tắm chấm dứt, Tô Dã Nghi vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân vì sao như cũ.
Mãi đến khi cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tô Dã Nghi vẫn đang tự hỏi vì sao.
Cho nên, có người tới gần cô cô không biết, mãi đến khi có giọt nước nhỏ trên mặt cô, cô mới nghi hoặc quay đầu nhìn, vừa nhìn, chỉ thấy Dịch Tự đang ngồi bên cạnh cái giường kia lau tóc, khi Tô Dã Nghi nhìn anh, anh cũng đang dừng động tác lại nhìn cô.
“Ách.” Tô Dã Nghi hít một hơi, vội vàng xoay người lại, lại kéo chăn lên che kín đầu mình.
Toàn thân nóng run lên là chuyện gì xảy ra thế này?
“Tách”, “tách” – là tiếng Dịch tự tắt đèn, căn phòng trong nháy mắt rơi vào một mảnh tối đen. Dịch Tự từ trên giường đứng dậy, kéo cửa sổ đối diện sông ra, một cỗ hơi ẩm tập kích xông vào, đồng thời còn cùng với tiếng còi hơi của cano trên sông và tiếng người xôn xao lại không hề lớn.
Tô Dã Nghi lén lộ ra một khe hở nho nhỏ từ trong chăn, giường của cô sát cửa sổ, vì thế, cô rất dễ dàng thấy được bóng lưng của Dịch Tự.
Như là phát hiện cô rình coi, Dịch Tự đột nhiên nói: “Không đến xem ca giang ban đêm sao?”
Tô Dã Nghi không nói lời nào.
“Rất đẹp.”
Giọng nói của Dịch Tự như mang theo sự lôi cuốn kỳ lạ, Tô Dã Nghi nghe thấy hai chữ “Rất đẹp” dứt khoát kiên quyết xốc chăn từ giường đứng dậy, tò mò hỏi: “Thật không thật không?”
Dịch Tự không quay đầu, chỉ nói: “Tự đến xem đi.”
Tô Dã Nghi giày cũng không đi liền bước nhanh tới cửa sổ, bộ dáng tung tăng: “Em xem em xem.” Nghiễm nhiên quên mất vừa rồi mình còn đang xấu hổ thẹn thùng.
Dịch Tự cúi đầu nhìn bàn chân không đi giày của cô, trầm giọng nói: “Sàn nhà rất lạnh, đi giày vào.”
Ánh mắt Tô Dã Nghi đã sớm bị cảnh sắc ngoài cửa sổ hấp dẫn, bất chấp lời nói của Dịch Tự, cô vươn cánh tay bám trên cửa sổ, vui mừng nói: “Thật đẹp nha.”
Đêm ca giang thật là đẹp, lốm đốm nhiều điểm ánh sáng giống như ánh sáng óng ánh xuất hiện trên lục bảo thạch, thuyền lay động nhẹ nhàng trên nước, ngay cả tiếng người cũng đều thành tô điểm, Tô Dã Nghi nhìn cảnh sắc này, chỉ cảm thấy đây là một bức tranh tuyệt mỹ, nhìn nhìn, cô kìm lòng không được nói: “Cả đời em sẽ không quên nơi này.”
Say mê trong cảnh sắc, Tô Dã Nghi cảm giác năng lực kém rất nhiều, ban đầu Dịch Tự xuất phát từ mục đích bảo vệ thân thể mới khỏi bệnh nặng của cô mà ôm eo cô đặt cô lên chân mình. Nhưng mà dần dần, vẻ mặt mê say của cô kết hợp với cảnh đêm ca giang, giống như một bình rượu ngon, Dịch Tự cũng bắt đầu kìm lòng không được…
Chỉ là, biểu hiện kìm lòng không được của Tô Dã Nghi là ca ngợi cảnh sắc, Dịch Tự kìm lòng không được lại là…
Anh quay mặt cô lại, hôn cô từ sau lưng.
Bọn họ ở cùng một chỗ lâu như vậy, tiếp nhận nụ hôn cũng nhiều không đếm xuể. Nhưng mà nụ hôn này, lại là bất kỳ lần nào cũng không thể bằng được… Khiêu khích lòng người.Cập nhật chương nhanh nhất tại diendanlequydon
Tô Dã Nghi dễ dàng mất phòng tuyến, rất nhanh bị lạc trong tình cảm dịu dàng của Dịch Tự. Vì để cho vị trí càng thích hợp hôn sâu, anh ôm Tô Dã Nghi xác định vị trí, anh liền như vậy chống đỡ cô trên bức tường đối diện cửa sổ kia, sau đó ôm cô, trước khi nhắm mắt, trong khóe mắt anh còn có khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bên tai anh còn có âm thanh lẻ loi ngoài cửa sổ, nhưng mà, những âm thanh đẹp đẽ đó, đều không thay thế được khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi đỏ của Tô Dã Nghi, cô ngay trước mắt anh, khiến anh điên cuồng.
Khi anh nhắm mắt lại lần nữa hôn lên môi cô, trong mắt, trong tai đều là yên tĩnh hư vô, chỉ có trong đầu… Tràn đầy đều là làm thế nào ăn cô vào trong bụng.
Có một loại tình cảm gọi là kích thích, có một loại kích thích gọi là không thể cứu vãn được.
Khi Tô Dã Nghi bị Dịch Tự ôm ở trên giường lớn, đầu cô đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, cô rất rõ ràng biết mình đang làm gì, rất rõ ràng biết Dịch Tự chỉ một cái liền tháo bỏ dây lưng trên áo tắm của cô, nhưng cô lại không có sức lực chống cự. Tất cả thần kinh của cô lại không có cách nào khống chế tay mình, khi áo tắm bị kéo xuống, Tô Dã Nghi cảm thấy toàn thân chợt lạnh, cô rõ ràng cảm thấy động tác sau đó của Dịch Tự dừng lại một chút… Dừng một chút này là dừng rất lâu.
Lúc anh lại có động tác, lại là một tay xoa mặt cô, dùng giọng nói cực kỳ thấp nói: “Ngoan, giơ tay lên.”
Tô Dã Nghi vậy mà thật sự giơ tay lên, mà còn, nâng hết tay trái nâng tay phải, hết sức phối hợp giúp Dịch Tự bỏ đi quần áo của mình.
Tô Dã Nghi nhớ rất rõ rất rõ, sau đó, Dịch Tự hôn cô, nụ hôn của anh khiến cô khó chịu, nhưng anh lại cứ lo lắng an ủi cô, cứ như thế dần dần chuyển xuống, du ngoạn từng tấc trên người cô.
Cảm giác này nói không rõ ràng…
Tô Dã Nghi đành phải vươn tay đi túm lấy anh, hi vọng anh không dùng sức như thế, nhưng mà, khi vừa chạm trên da thịt trơn bóng, cô mới ý thức được… Dịch Tự cũng cởi áo tắm.
Tô Dã Nghi cảm giác tò mò sâu sắc, móng biến thành tay, vô cùng dịu dàng sờ sờ trên lưng anh, cảm xúc vô cùng tốt, cô cười cười, lại sờ sờ…
Dịch Tự đang dốc sức nhẹ nhàng trên người cô dừng động tác lại, một tay vươn đến sau lưng, bắt lấy bàn tay làm loạn của cô, trầm giọng nói: “Không được lộn xộn.”
Tô Dã Nghi không nghe theo, giọng hỗn loạn nói: “Làn da anh thật tốt… Em cũng muốn hôn anh.”
“…”
Vì ngăn lại lời nói càng kỳ quái hơn của cô, Dịch Tự quyết đoán dùng môi ngăn chặn tay cô, một tay cầm lấy bàn tay làm loạn của cô, một tay tiếp tục chuyện vừa rồi chưa xong.
Anh mù quáng thăm dò khiến toàn thân Tô Dã Nghi khô nóng, đụng vào mấy điểm quan trọng đều khiến Tô Dã Nghi nhịn không được “hừ hừ” ra tiếng, nhưng mà, Dịch Tự cực kỳ thích tiếng “hừ hừ” của cô, vì thế, chỗ nào khiến cô “hừ”, anh lại động vào chỗ đó…
Miệng lại vẫn nhất quyết không tha cho cô.
Nhưng bản thân anh rất khó chịu.
Lúc trước vì để Tô Dã Nghi thoải mái hơn, anh chỉ cố nén sự khó chịu này, nhưng mà, sau khi tiếng rên khẽ của Tô Dã Nghi càng ngày càng thường xuyên, anh rốt cuộc chịu đựng không nổi, vì thế, ngay trước khi Tô Dã Nghi kết thúc một âm tiết hoàn chỉnh, Dịch Tự quyết đoán kết thúc sự khó chịu của mình trên người cô.
Tô Dã Nghi đau kêu ra tiếng.
Tay cô vẫn bị khống chế trong tay anh, anh rõ ràng cảm nhận được cô xuất phát từ bản năng muốn vùng vẫy. Dịch Tự có chút đau lòng, cúi đầu xuống hôn cô, một lần lại một lần…
Tô Dã Nghi rất đau. Cảm giác đau này không xa lạ, nhưng mà, chỗ đau lại thật sự xa lạ. Cô rất muốn đẩy anh, nhưng mà, không biết vì sao, từ trong đáy lòng cô không muốn làm như vậy. Hơn nữa, trong nụ hôn đến say lòng người của Dịch Tự, cô làm sao cũng không muốn hành động.