Đối với những cuộc ước hội riêng rẽ, Duy Đa Lợi Á vẫn không mấy để ý tới, huống chi kẻ mời lần này lại là một thanh niên hơn phân nửa là vì thành ý chứ không phải vì công việc mà mời nàng.
Tuổi trẻ mỹ mạo, tính cách ôn nhu, lại có lòng từ ái, mà thân lại là trường chủ của Thiên Lý mục trường, một cột trụ kinh tế của Thủy Đô, và kiêm chức hội trưởng Tài Chính công hội, hiển nhiên Duy Đa Lợi Á là một đối tượng rất tốt để cho các nam tử hoặc chân thành hoặc có dụng ý mà theo đuổi nàng. Do đó mà nàng nhận được rất nhiều thư tình, đương nhiên chúng đều vô phước mà bị vất vào một góc của trữ vật thất, và bị bụi bám đầy cả lên.
Tất cả tinh lực của Duy Đa Lợi Á đều được dồn hết cho Thiên Lý mục trường và tiểu Khải Đế, nàng không còn dư tình cảm để dành cho người khác nữa, do đó nên nàng mới không đem vất hết thư tình vào sọt rác, bởi vì nàng nghĩ, dù không có ý với những người theo đuổi mình, vậy ít ra cũng nên tôn trọng họ. Dù sao thì thích một người cũng không phải là một cái tội kia mà.
Tuy nhiên, hôm nay Duy Đa Lợi Á lại đặc biệt phá lệ mà tiếp nhận thư mời của một người, mà thời gian lại là mười hai giờ đêm nữa.
Nửa đêm đúng là một thời điểm không mấy tốt, nếu ở trong khoảng thời gian này, một nam một nữ gặp nhau ở trong một khách điếm bình dân, vậy thì càng sẽ dễ khiến người ngoài đàm tiếu hơn.
Tuy nhiên, Duy Đa Lợi Á lại không cảm thấy lạ với thời gian mà gã ma võ sĩ kia đã chọn, bởi vì hắn vốn là một người thần bí, nên dường như không muốn cho bản thân mình phơi ra trước ánh mắt của mọi người, vì vậy mà mọi chuyện cũng không còn kỳ lạ nữa.
Nếu như địa điểm gặp mặt ở trên thiệp mời ghi là phòng khách của Thiên Lý mục trường hoặc là một nơi công cộng nào đó, như vậy Duy Đa Lợi Á mới là nghi ngờ không biết người đó có phải là Khái Lý hay không nữa.
Khải Lý có ơn cứu mạng với tiểu Khải Đế, chỉ với điểm đó thôi, dù bận cỡ nào thì Duy Đa Lợi Á cũng muốn gặp hắn một lần.
Sau khi về nhà sắp xếp một chút, đến khi gần tới giờ ước hội, lúc đó Duy Đa Lợi Á mới mặc một bộ trường bào che kín toàn thân, rồi leo lên một chiếc thú xa, rồi mới dựa vào bóng đêm mà chạy tới thành đông.
Nếu như dùng tới truyền tống trận thì có thể nhanh hơn một chút, nhưng không gian dịch chuyển lại không có lợi cho trẻ nhỏ, vì vậy mà Duy Đa Lợi Á mới phải chịu phiền một chút.
Biệt thự của Duy Đa Lợi Á nằm tại trung bộ của Thủy Đô, khoảng cách từ đó đến Tạp La khách điếm thì chừng bảy mươi dặm. Đối với Thần Phong đại lục mà nói, đó chỉ là một khoảng cách bình thường, hơn nữa nàng lại dùng thú xa có tốc độ tương đối nhanh, nên dưới sự điều khiển khéo léo của tuần thú sư, khoảng cách đã được rút ngắn rất nhiều, so với xe lửa cũng còn nhanh hơn đôi chút. Chỉ nửa tiếng sau thì thú xa đã đến được mục đích.
Vào lúc nửa đêm, Thủy Đô vẫn rất náo nhiệt, mà ngày hôm nay lại là ngày nghỉ, tương đối giống như cuối tuần vậy.
Trong thời kỳ chiến tranh, bình thường Thủy Đô vẫn không cho phép các chỗ ăn chơi mở cửa quá muộn, nhưng chỉ có ngày nghỉ là đặc biệt ngoại lệ.
Dưới áp lực của chiến tranh, dù sao thì mọi người cũng phải được thư giãn đôi chút, nhằm tránh cho thần kinh quá căng thẳng. Do đó mà những ngày nghỉ đều là những lúc rất náo nhiệt, dù có là nửa đêm thì cũng vậy.
Tửu điếm vẫn náo nhiệt như thường lệ, người người của mọi tầng lớp ra ra vào vào nườm nượp, sinh ý của khách điếm bình dân rất khá giả. Có rất nhiều nam nữ sau khi say khướt ở tửu điếm, thế là họ liền kết bạn với nhau đến thuê phòng trống tại khách điếm để cùng nhau trải qua một đêm điên cuồng.
Xe cộ và người ngựa ở trên đường khá đông, vì vậy mà không có ai chú ý đến chiếc thú xa của Duy Đa Lợi Á.
Duy Đa Lợi Á vén rèm bước xuống xe, rồi đi về hướng một tòa khách điếm bình dân không lớn lắm.
- Tiểu thư!
Xa phu nhịn không được mà gọi nàng lại:
- Thật không cần thuộc hạ đi theo à?
Vị xa phu này không phải là một tuần thú sư thông thường, mà lão là một ngự thú sứ có sức chiến đấu rất mạnh và cũng là một lão bộc lâu năm của gia tộc. Ngoài việc đảm đang chức xa phu ra, lão còn kiêm luôn cả trách nhiệm bảo tiêu nữa. Trước đây lão vẫn theo hầu phụ thân của Duy Đa Lợi Á, hết sức trung thành và tận tâm, ngoài mấy tỷ muội Cách Lôi Lâm ra, lão là một trong số rất ít người không gọi nàng là trường chủ, mà chỉ gọi là tiểu thư.
Duy Đa Lợi Á quay đầu lại đáp:
- Không cần đâu, Khẳng Ni Tư, ta tự mình đi được rồi.
Khẳng Ni Tư hơi nhíu vậy:
- Nhưng....
Duy Đa Lợi Á cười cười:
- Đừng lo, không có vấn đề gì đâu.
Dựa vào kinh lịch anh dũng của Khải Lý, hắn đã ra tay chiến đấu với hải tặc mà không sợ gì cả, điều đó cho thấy hắn là một người tốt. Do đó mà Duy Đa Lợi Á mới không có lòng phòng bị với hắn. Hơn nữa, với thân phận thần bí và tác phong hành sự của hắn, nếu lỡ như thấy được người khác ở bên cạnh mình, nói không chừng hắn sẽ không tiện xuất hiện cũng nên.
Nghe nàng nói xong thì Khẳng Ni Tư cũng im lặng luôn.
Tuy rằng Tạp La khách điếm hơi nhỏ một chút, nhưng nó không xa trung tâm thành bao nhiêu, vì vậy mà tính an toàn cũng tương đối cao. Hơn nữa, Duy Đa Lợi Á lại muốn đơn độc đi gặp người kia, điều đó đủ chứng minh rằng bọn họ rất quen thuộc nhau.
Người kia là ai, Khẳng Ni Tư không hề biết. Chỉ là lão cảm thấy có chút bất an, có lẽ vì ở chung với chiến sủng đã lâu nên Khẳng Ni Tư tựa hồ cũng tạo thành khứu giác nhạy cảm đối với nguy hiểm giống như chúng vậy.
Tuy biết mình hơi lo xa, nhưng Khẳng Ni Tư cũng nói thêm một câu:
- Vậy tiểu thư hãy cẩn thận một chút.
- Ta biết rồi, phiền ngươi hãy chờ ở đây. Đại khái sau chừng nửa tiếng nữa thì ta sẽ trở lại.
Nói xong, Duy Đa Lợi Á liền đi thẳng vào trong khách điếm.
Lão bản của Tạp Lai khách điếm đang hí hửng đếm tiền, mỗi kỳ nghỉ là sinh ý đặc biệt tốt, và ngày hôm nay thì lại sớm cho thuê hết phòng. Nếu như vị khách nhân vừa vào kia mà cũng nghỉ lại đêm nay, vậy thì lão có thể đóng cửa nghỉ sớm rồi.
Bởi vì bị bộ áo trường bào che kín, cả gương mặt cũng chỉ lộ ra một nửa, cho thấy đó là một nữ sĩ Tinh Linh, vì vậy mà lão bản chỉ có thể xưng hô là khách nhân cho tiện.
- Không, ta đến tìm người, hắn trọ ở phòng 36, mong ngươi chuyển lời giúp.
- À!
Lão bản hơi có chút thất vọng, nhưng cũng đáp lại với giọng khách khí:
- Phòng đó ở lầu bốn, gian thứ hai ở bên trái. Tiểu thư, có cần ta sai tỳ nữ đưa đường giúp chăng?
Dựa vào thanh âm của Duy Đa Lợi Á, lão bản có thể đoán ra nàng là một nữ tử, đã vậy trong lòng lại còn ôm một tiểu hài tử, đại khái là vị tiểu thư này cũng với vị khách đã thuê phòng từ trước kia là tình nhân với nhau, và còn có con rơi nữa. Vì vậy mà bây giờ nàng ta mới len lén đến gặp mặt tình lang, chẳng trách nào nàng ta lại mặc y phục kín mít như vậy, rất giống với một ma pháp sư.
Thấy lão bản nở nụ cười đầy thâm ý, điều đó khiến cho Duy Đa Lợi Á cảm thấy hơi thiếu tự nhiên, khuôn mặt khuất đằng sau lớp hắc bào chợt đỏ bừng lên. Vì để che giấu thân phận nên nàng lại có tật giật mình, quả thật rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
- Không cần, tự ta đi tìm hắn được rồi.
- Dạ được, xin tiểu thư thong thả.
Lão bản nhiệt tình cúi mình tiễn Duy Đa Lợi Á, sau đó lão lại vui mừng phát hiện ra có một đôi nam nữ khác vừa bước vào khách điếm, nên vội đon đả:
- Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi có phải chư vị cần nghỉ chân không ạ?
Lúc này Duy Đa Lợi Á đã đi lên lầu. Bởi vì sau cơn gió bão kinh tế ập tới, tinh thạch bị thiếu hụt nặng, mà lão bản vì muốn tiết kiệm nên đã giảm bớt vật liệu, do đó mà hiệu quả của những tòa cách âm kết giới ở đây không còn tốt như xưa nữa. Khi nàng đi ngang qua những phòng khác, mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ từ bên trong phát ra, vì vậy mà người ở trong đó đang làm gì thì không cần nói cũng biết rồi.
Thế nên Duy Đa Lợi Á đỏ bừng mặt, tim đập nhanh. Nàng là trường chủ của Thiên Lý mục trường, là đại phú hào của Thủy Đô, và cũng là nữ cường nhân ở trên thương trường, thế nhưng về phương diện nam nữ thì lại như một trang giấy trắng vậy.
Phải vất vả lắm thì nàng mới đi qua được lộ trình này, khi Duy Đa Lợi Á lên đến lầu bốn, nàng dừng lại ở trước căn phòng thứ hai ở bên trái, biển số ở trên cửa ghi rõ hai con số màu trắng thật lớn "36". Có lẽ là đúng phòng rồi.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Duy Đa Lợi Á bấm vào chuông cửa.
Soạt!
Theo tiếng khép lại của cách âm kết giới, từ trong phòng có giọng của một nam tử truyền ra:
- Ai đó?
Tuy rằng thời gian quen biết không nhiều, nhưng Duy Đa Lợi Á lập tức có thể nhận ra thanh âm của hắn. Quả thật là Khải Lý chứ không sai.
- Là ta!
Duy Đa Lợi Á bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương, từ sau khi nghe Ái Lệ Ty báo lại thư mời, nàng cảm thấy có chút băn khoăn, loại cảm giác này càng trở nên cường liệt hơn khi hai người sắp giáp mặt. Duy Đa Lợi Á chỉ có thể đổ thừa cho sự xuất hiện của Khải Lý đã khêu lên cảm giác tội lỗi của nàng đối với tiểu Khải Đế mà thôi.
Cửa phòng hé mở, một nam tử với nụ cười ấm áp trên mặt xuất hiện và nói:
- Nàng đến rồi!
Nụ cười ấm áp đó đã xua tan đi lòng khẩn trương của Duy Đa Lợi Á, nàng gật đầu rồi bước vào trong, còn nam tử kia thì thuận tay đóng cửa lại, đồng thời cũng ấn nút giăng cách âm kết giới lên.
Hắn vừa xoay người lại thì đã vội kêu lên:
- Khải Đế phải không?
Thần tình gấp gáp như vậy rất giống với một người cha vừa đi xa trở về, và lúc này đang nóng lòng muốn gặp lại nữ nhi của mình.
Duy Đa Lợi Á vén hắc bào lên, để lộ ra cô bé tiểu Tinh Linh đang ngủ rất ngon, khuôn mặt đỏ hồng xinh xắn. Nguyên bản Tinh Linh là một chủng tộc xinh đẹp nhất ở trên đại lục, mà trẻ em Tinh Linh thì lại càng khiến người ta yêu thích hơn nữa.
Nam tử cười nói:
- Nó khả ái quá nhỉ!
Duy Đa Lợi Á nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Khải Đế, mà trong lòng dậy lên tình mẹ vô bờ bến, nàng nói:
- Đúng vậy, muốn dỗ cho nó ngủ thật không dễ chút nào.
Nam tử xòe tay ra:
- Cho ta bế nó một chút được không?
Duy Đa Lợi Á thoáng do dự rồi cũng nhẹ nhàng trao Khải Đế sang cho hắn và nói:
- Xin nhẹ tay một chút, đừng đánh thức nó.
Nam tử tiếp nhận tiểu Khải Đế vào tay, nó vẫn không bị thức giấc. Nam tử nọ âu yếm ôm nó trong lòng rồi đong đưa một lúc lâu, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, nhưng không hiểu sao nụ cười hiền lành đó đột nhiên lại từ từ trở thành băng lãnh, điều đó khiến cho Duy Đa Lợi Á cảm thất bất an.
Lúc này nam tử mới thốt:
- Duy Đa Lợi Á tiểu thư, ta muốn thỉnh cầu nàng một việc.
Duy Đa Lợi Á nghe vậy thì hơi ngẩn ra một chút, rồi nói:
- Khải Lý tiên sinh, xin cứ nói.
- Ừm, nàng có thể mang tiểu Khải Đế rời khỏi Thủy Đô, đừng trở lại nữa được không?
Duy Đa Lợi Á biến sắc:
- Ngài nói sao?
- Ngài nói cái này?
Lệ Toa đứng lên đung đa đung đưa chiếc đuôi gợi cảm của mình trước mặt Mộ Dung Thiên, kiều đồn cũng theo đó mà vểnh lên tạo thành một đường cong dụ hoặc như muốn để cho hắn nhìn càng rõ hơn một chút. Vị giác thôi thúc dục vọng con người xông vào mũi càng thêm nồng đậm, Mộ Dung Thiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt dán chặt trên ngọc đồn của Lệ Toa, hạ thể có phản ứng rất kịch liệt, hắn vội vàng khép chặt hai chân lại để tránh cho họ nhận ra sự lúng túng của mình. Động tác kìm nén ấy lại càng khó chịu, giống như một người ba ngày ba đêm chưa ăn uống gì, nay nhìn thấy một bàn cao lương mỹ vị nhưng lại không thể động đũa vậy. Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: “Lão thiên ơi, chẳng lẽ người muốn trừng phạt con sao?”
May mà lúc này Lệ Toa lại ngồi xuống, nàng lấy làm lạ hỏi:
- La Địch tiên sinh, chẳng lẽ trong thôn các người không có Yêu tộc hay sao?
Thôn làng mà Mộ Dung Thiên nhắc đến vốn chỉ là bịa đặt ra, đương nhiên là không hề tồn tại rồi, nhưng hắn vẫn thuận miệng trả lời dứt khoát:
- Không có.
Đột nhiên lại nhớ tới câu vừa rồi Lệ Toa nói, trong lòng hắn chợt kinh hãi. Yêu, Yêu tộc? Chẳng phải giống yêu hồ trong truyền thuyết trên địa cầu đều biết biến hóa thành hình người, và lại còn hút máu người khác hay sao? Có điều Mộ Dung Thiên thấy Lệ Toa và Lệ Na tuy có xinh đẹp quyến rũ nhưng tính tình xem ra cũng rất lương thiện và nhiệt tình, có lẽ họ sẽ không gây thương hại đến mình.
Lệ Toa nói:
- La Địch tiên sinh, ta chính là Niệm Xà, một trong rất nhiều tộc của Yêu tộc, còn Lạc Na là dạ thỏ trong Yêu Thỏ tộc.
Yêu tộc trên Thần Phong đại lục thuộc về một loại sinh vật có trí tuệ cao, khi mới sinh ra thì nguyên dạng của bọn họ không khác gì động vật, đến khi thành niên mới có thể hóa thành hình người, chỉ có một vài bộ phận đặc trưng là không thể bỏ đi được, ví dụ như đôi tai thỏ của Lạc Na hay chiếc đuôi của Lệ Toa. Bởi vì hình thái sơ cấp của một vài yêu tộc có chút tương tự với ma thú cho nên phải chịu sự ghét bỏ và kỳ thị của những chủng tộc thống hận ma thú, bởi vậy địa vị của Yêu tộc trên xã hội là thấp nhất, người các chủng tộc khác hiếm khi muốn qua lại với họ. Lệ Toa và Lạc Na đều là mỹ nữ nhưng từ nhỏ đến lớn đều phải chịu sự bài xích, ngoại trừ quan hệ làm ăn ra, muốn nói chuyện với họ cũng chẳng có mấy người chứ đừng nói là tiếp xúc. Bây giờ đột nhiên lại gặp được một người ăn nói hòa nhã hài hước, tiền đồ rộng mở mà lại không kiêu căng như Mộ Dung Thiên, thêm vào đó, bọn họ đều là những người trẻ tuổi, tất nhiên không còn gì thích thú hơn. Mặc dù người của Yêu tộc khá cởi mở, nhưng nếu đổi lại là người khác thì Lệ Toa tuyệt đối đã không dám xông vào khi người ta đang tắm như thế, nhưng cũng vì Mộ Dung Thiên đến từ thế giới khác, trên người mang theo một loại khí chất hiền hòa khác biệt với người ở đây, mà người trong Yêu tộc từ trước tới nay đều rất nhạy cảm, Lệ Toa lập tức cảm nhận được khí chất đặc biệt ấy cho nên mới phóng túng như vậy, thậm chí còn cùng Lạc Na trêu đùa hắn. Khác với yêu quái trong truyền thuyết trên địa cầu, bọn họ quả thật là không làm ra cái chuyện thương thiên hại lý như hút máu người để tu luyện gì đó, hơn nữa lại còn rất lương thiện.
Lạc Na có chút lo lắng, hỏi:
- La Địch tiên sinh, ngài không để ý đến việc chúng ta là phần tử của Yêu tộc chứ?
Quan niệm Yêu tộc bị kỳ thị đã ăn sâu vào tư tưởng của họ, vì thế nên mới hỏi như vậy. Tên sắc quỷ Mộ Dung Thiên này chỉ biết mỹ nữ, chứ đâu hề quan tâm nhiều đến thế, hắn nghe vậy thì không khỏi cười đáp:
- Nào có chứ, Lạc Na, nàng và Lệ Toa đều xinh đẹp thế này, ta rất quý mến.
Từ trước tới giờ, bọn họ chưa được ai khen ngợi như vậy, nên Lạc Na và Lệ Toa đều vui vẻ hỏi lại:
- Thật sao?
Có cơ hội tán dương mỹ nữ, Mộ Dung Thiên tất nhiên là không thể bỏ qua, hắn lập tức thi triển miệng lưỡi dẻo quẹo:
- Ta có thể bảo chứng, trăng sáng trên trời đêm, hoa tươi đang khoe sắc đều không đẹp bằng một phần vạn của các nàng.
Lời này tuy có chút khoa trương, nhưng nữ nhân có ai mà không thích nghe người khác ngợi khen dung mạo của mình, đặc biệt là Yêu tộc vốn luôn bị người ta khinh ghét. Trong lòng Lệ Toa và Lạc Na không còn gì sung sướng bằng, chỉ thấy nam tử đến từ thôn làng xa xôi này rất thân thiết và thú vị.
Khi chiếc đồng hồ ma pháp trên bàn báo nửa đêm, chỉ còn vài giờ Thần Phong nữa là trời sáng, lúc ấy Lệ Toa và Lạc Na mới lưu luyến rời khỏi. Mộ Dung Thiên cũng đưa ánh mắt lưu luyến nhìn bọn họ đóng cửa lại, chỉ hận không thể lưu hai nàng lại, tuy nhiên, hắn vẫn chỉ có sắc tâm mà không có sắc đảm, chỉ đành bỏ qua đầy nuối tiếc. Vừa rồi phét lác cả buổi, miệng lưỡi khô rát, Mộ Dung Thiên sai Tiểu Á giúp mình pha một ấm trà, cho cổ họng trơn tru một chút rồi mới nghỉ ngơi.
Nằm trên chiếc giường mềm mại ấm áp, khó khăn lắm mới mới bình ổn lại niềm hưng phấn trong lòng. Xem ra vận khí của mình tại dị giới không hề tồi chút nào, chức nghiệp đã có thông tin, xem chừng còn là một công việc rất có tiền đồ, tóm lại là có thể tiếp tục lưu lại đây rồi, hơn nữa lại có hai mỹ nữ đặc biệt coi trọng mình, nhớ tới ánh mắt sùng bái đó, Mộ Dung Thiên gần như muốn cười lên thành tiếng. Với một người địa cầu chưa từng thưởng thức loại cảm giác này như hắn, thật sự là sướng đến phát điên. Cái gì là địa vị xã hội, chức nghiệp cao cấp và thấp hèn, biến hết mẹ nó đi. Có mỹ nữ không tán, đó mới là hành động ngu ngốc.
Liếc đồng hồ một cái, tối hôm mưa gió ở Thượng Kinh là ngày , bây giờ đã là rồi, nhẩm tính đôi chút, mỗi ngày trên Thần Phong đại lục tương đương với một ngày rưỡi trên địa cầu, lại suy tính những dự định sau này, Mộ Dung Thiên kêu lên:
- Mã lí an nạp!
Chiếc đèn quang hệ ma pháp theo đó phụt tắt, đó là chú ngữ tắt đèn mà hai nàng vừa cho hắn biết, ai cũng có thể sử dụng, rất thuận tiện, đó là một loại công cụ tuyệt vời để bồi dưỡng tính lười biếng của con người.
Căn phòng ấm áp, chiếc giường mềm mại, không khí trong lành, và trang trí rất lôi cuốn, còn có sủng vật ngoan ngoãn biết làm rất nhiều việc lặt vặt có thể tùy ý sai khiến, v…vv…những việc này khiến Mộ Dung Thiên cảm thấy cuộc sống trên Thần Phong đại lục quả là không tệ. Trước kia Tư Ân còn không ngừng than ngắn thở dài điều kiện của sinh hoạt chức nghiệp giả không tốt, nguyên nhân có lẽ chỉ có một, đó là điều kiện sinh hoạt của những chức nghiệp khác còn tốt hơn nhiều. Tuy nhiên, nghĩ đến tài nguyên trên đại lục gần như dùng không hết, người người lại còn biết hưởng thụ hơn cả người trên địa cầu, hắn cũng chỉ đành thích ứng mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Dung Thiên còn đang ngái ngủ thì đã phải rời khỏi giường, trên đầu giường đã có đặt sẵn một bộ đồ đen do Lệ Toa để lại tối qua. Loại y phục này có cùng một loại chất liệu như bộ áo mà hôm qua Mộ Dung Thiên đã mượn của Tư Ân. Hắn tự ngắm mình trong tấm ma pháp kính một lúc, thấy nó vừa vặn hợp thân, lại còn rất ra dáng, nên không khỏi cảm thấy thích thú.
Vừa ra khỏi cửa thì vừa may gặp phải Tư Ân và hai thị nữ, Mộ Dung Thiên lập tức cất tiếng chào:
- Các vị sớm vậy.
Giờ này cũng tương đương với lúc sáng sớm trên địa cầu, thân là lão bản mà vẫn phải dậy sớm như vậy để kinh doanh rồi, đủ thấy sinh hoạt chức nghiệp quả thật khá gian khổ.
Lệ Toa và Lạc Na trông thấy bộ dạng Mộ Dung Thiên mặc hắc y thì hai mắt sáng ngời, tuy nhiên, điều đó không phải là vì dung mạo của hắn đẹp tựa Phan An hay dáng người cao ráo, ngọc thụ lâm phong. Người trên Thần Phong đại lục tương đối tuấn mỹ hơn người địa cầu. Mộ Dung Thiên ở tại địa cầu cùng lắm cũng chỉ thuộc hàng khá mà thôi, nhưng tại đây, nếu muốn tìm một người anh tuấn hơn hắn thì chỉ cần tùy tiện túm trên đường cũng được một mớ. Sở dĩ hai nàng sáng mắt khi nhìn thấy hắn là vì sau khi giao tiếp với nhau tối qua, họ đã nhanh chóng nảy sinh thiện cảm với Mộ Dung Thiên, đơn giản chỉ có vậy, chỉ có một kẻ chẳng ra làm sao mới càng nhìn càng hợp mắt.
Tư Ân quan tâm hỏi:
- La Địch tiên sinh, tối qua ngủ ngon chứ?
Trên gương mặt y còn mang theo hai quầng mắt đen, có lẽ trò chuyện với lão bằng hữu Mạc Lý An kia quá khuya. Nhưng trái lại, tinh thần của Mộ Dung Thiên và hai thị nữ rất hào hứng, vui vẻ hoạt bát, đó chính là tài sản của tuổi thanh xuân, có thể tùy ý tiêu xài.
Mộ Dung Thiên cười đáp:
- Rất ngon giấc, xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành với sự chiêu đãi nhiệt tình của ngài.
Rồi hắn lại gãi gãi đầu, nói tiếp:
- Đúng rồi, ta có một lời thỉnh cầu quá đáng.
Tư Ân cười ha hả đáp:
- La Địch tiên sinh, ngài có chuyện gì phân phó, xin cứ nói thẳng ra, đừng khách khí với ta như vậy.
Mộ Dung Thiên nói:
- Chuyện là thế này, ta muốn ở lại chỗ ngài, làm phiền thêm mấy ngày nữa.
Đêm qua hắn đã suy tính rất lâu, mình không quen thuộc với cuộc sống trên Thần Phong đại lục, nên cần hiểu rõ tình huống thêm chút nữa rồi mới đi giải quyết việc chứng nhận chức nghiệp. Dù sao con người Tư Ân cũng không tệ, nơi này cho hắn cảm giác ấm áp của một “gia đình”. Đương nhiên, nguyên nhân chính đằng sau lại tương đối quan trọng hơn, kỳ thật là hắn mong được ở thêm vài ngày với hai nàng mỹ nữ Lạc Na và Lệ Toa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đối với những cuộc ước hội riêng rẽ, Duy Đa Lợi Á vẫn không mấy để ý tới, huống chi kẻ mời lần này lại là một thanh niên hơn phân nửa là vì thành ý chứ không phải vì công việc mà mời nàng.
Tuổi trẻ mỹ mạo, tính cách ôn nhu, lại có lòng từ ái, mà thân lại là trường chủ của Thiên Lý mục trường, một cột trụ kinh tế của Thủy Đô, và kiêm chức hội trưởng Tài Chính công hội, hiển nhiên Duy Đa Lợi Á là một đối tượng rất tốt để cho các nam tử hoặc chân thành hoặc có dụng ý mà theo đuổi nàng. Do đó mà nàng nhận được rất nhiều thư tình, đương nhiên chúng đều vô phước mà bị vất vào một góc của trữ vật thất, và bị bụi bám đầy cả lên.
Tất cả tinh lực của Duy Đa Lợi Á đều được dồn hết cho Thiên Lý mục trường và tiểu Khải Đế, nàng không còn dư tình cảm để dành cho người khác nữa, do đó nên nàng mới không đem vất hết thư tình vào sọt rác, bởi vì nàng nghĩ, dù không có ý với những người theo đuổi mình, vậy ít ra cũng nên tôn trọng họ. Dù sao thì thích một người cũng không phải là một cái tội kia mà.
Tuy nhiên, hôm nay Duy Đa Lợi Á lại đặc biệt phá lệ mà tiếp nhận thư mời của một người, mà thời gian lại là mười hai giờ đêm nữa.
Nửa đêm đúng là một thời điểm không mấy tốt, nếu ở trong khoảng thời gian này, một nam một nữ gặp nhau ở trong một khách điếm bình dân, vậy thì càng sẽ dễ khiến người ngoài đàm tiếu hơn.
Tuy nhiên, Duy Đa Lợi Á lại không cảm thấy lạ với thời gian mà gã ma võ sĩ kia đã chọn, bởi vì hắn vốn là một người thần bí, nên dường như không muốn cho bản thân mình phơi ra trước ánh mắt của mọi người, vì vậy mà mọi chuyện cũng không còn kỳ lạ nữa.
Nếu như địa điểm gặp mặt ở trên thiệp mời ghi là phòng khách của Thiên Lý mục trường hoặc là một nơi công cộng nào đó, như vậy Duy Đa Lợi Á mới là nghi ngờ không biết người đó có phải là Khái Lý hay không nữa.
Khải Lý có ơn cứu mạng với tiểu Khải Đế, chỉ với điểm đó thôi, dù bận cỡ nào thì Duy Đa Lợi Á cũng muốn gặp hắn một lần.
Sau khi về nhà sắp xếp một chút, đến khi gần tới giờ ước hội, lúc đó Duy Đa Lợi Á mới mặc một bộ trường bào che kín toàn thân, rồi leo lên một chiếc thú xa, rồi mới dựa vào bóng đêm mà chạy tới thành đông.
Nếu như dùng tới truyền tống trận thì có thể nhanh hơn một chút, nhưng không gian dịch chuyển lại không có lợi cho trẻ nhỏ, vì vậy mà Duy Đa Lợi Á mới phải chịu phiền một chút.
Biệt thự của Duy Đa Lợi Á nằm tại trung bộ của Thủy Đô, khoảng cách từ đó đến Tạp La khách điếm thì chừng bảy mươi dặm. Đối với Thần Phong đại lục mà nói, đó chỉ là một khoảng cách bình thường, hơn nữa nàng lại dùng thú xa có tốc độ tương đối nhanh, nên dưới sự điều khiển khéo léo của tuần thú sư, khoảng cách đã được rút ngắn rất nhiều, so với xe lửa cũng còn nhanh hơn đôi chút. Chỉ nửa tiếng sau thì thú xa đã đến được mục đích.
Vào lúc nửa đêm, Thủy Đô vẫn rất náo nhiệt, mà ngày hôm nay lại là ngày nghỉ, tương đối giống như cuối tuần vậy.
Trong thời kỳ chiến tranh, bình thường Thủy Đô vẫn không cho phép các chỗ ăn chơi mở cửa quá muộn, nhưng chỉ có ngày nghỉ là đặc biệt ngoại lệ.
Dưới áp lực của chiến tranh, dù sao thì mọi người cũng phải được thư giãn đôi chút, nhằm tránh cho thần kinh quá căng thẳng. Do đó mà những ngày nghỉ đều là những lúc rất náo nhiệt, dù có là nửa đêm thì cũng vậy.
Tửu điếm vẫn náo nhiệt như thường lệ, người người của mọi tầng lớp ra ra vào vào nườm nượp, sinh ý của khách điếm bình dân rất khá giả. Có rất nhiều nam nữ sau khi say khướt ở tửu điếm, thế là họ liền kết bạn với nhau đến thuê phòng trống tại khách điếm để cùng nhau trải qua một đêm điên cuồng.
Xe cộ và người ngựa ở trên đường khá đông, vì vậy mà không có ai chú ý đến chiếc thú xa của Duy Đa Lợi Á.
Duy Đa Lợi Á vén rèm bước xuống xe, rồi đi về hướng một tòa khách điếm bình dân không lớn lắm.
- Tiểu thư!
Xa phu nhịn không được mà gọi nàng lại:
- Thật không cần thuộc hạ đi theo à?
Vị xa phu này không phải là một tuần thú sư thông thường, mà lão là một ngự thú sứ có sức chiến đấu rất mạnh và cũng là một lão bộc lâu năm của gia tộc. Ngoài việc đảm đang chức xa phu ra, lão còn kiêm luôn cả trách nhiệm bảo tiêu nữa. Trước đây lão vẫn theo hầu phụ thân của Duy Đa Lợi Á, hết sức trung thành và tận tâm, ngoài mấy tỷ muội Cách Lôi Lâm ra, lão là một trong số rất ít người không gọi nàng là trường chủ, mà chỉ gọi là tiểu thư.
Duy Đa Lợi Á quay đầu lại đáp:
- Không cần đâu, Khẳng Ni Tư, ta tự mình đi được rồi.
Khẳng Ni Tư hơi nhíu vậy:
- Nhưng....
Duy Đa Lợi Á cười cười:
- Đừng lo, không có vấn đề gì đâu.
Dựa vào kinh lịch anh dũng của Khải Lý, hắn đã ra tay chiến đấu với hải tặc mà không sợ gì cả, điều đó cho thấy hắn là một người tốt. Do đó mà Duy Đa Lợi Á mới không có lòng phòng bị với hắn. Hơn nữa, với thân phận thần bí và tác phong hành sự của hắn, nếu lỡ như thấy được người khác ở bên cạnh mình, nói không chừng hắn sẽ không tiện xuất hiện cũng nên.
Nghe nàng nói xong thì Khẳng Ni Tư cũng im lặng luôn.
Tuy rằng Tạp La khách điếm hơi nhỏ một chút, nhưng nó không xa trung tâm thành bao nhiêu, vì vậy mà tính an toàn cũng tương đối cao. Hơn nữa, Duy Đa Lợi Á lại muốn đơn độc đi gặp người kia, điều đó đủ chứng minh rằng bọn họ rất quen thuộc nhau.
Người kia là ai, Khẳng Ni Tư không hề biết. Chỉ là lão cảm thấy có chút bất an, có lẽ vì ở chung với chiến sủng đã lâu nên Khẳng Ni Tư tựa hồ cũng tạo thành khứu giác nhạy cảm đối với nguy hiểm giống như chúng vậy.
Tuy biết mình hơi lo xa, nhưng Khẳng Ni Tư cũng nói thêm một câu:
- Vậy tiểu thư hãy cẩn thận một chút.
- Ta biết rồi, phiền ngươi hãy chờ ở đây. Đại khái sau chừng nửa tiếng nữa thì ta sẽ trở lại.
Nói xong, Duy Đa Lợi Á liền đi thẳng vào trong khách điếm.
Lão bản của Tạp Lai khách điếm đang hí hửng đếm tiền, mỗi kỳ nghỉ là sinh ý đặc biệt tốt, và ngày hôm nay thì lại sớm cho thuê hết phòng. Nếu như vị khách nhân vừa vào kia mà cũng nghỉ lại đêm nay, vậy thì lão có thể đóng cửa nghỉ sớm rồi.
Bởi vì bị bộ áo trường bào che kín, cả gương mặt cũng chỉ lộ ra một nửa, cho thấy đó là một nữ sĩ Tinh Linh, vì vậy mà lão bản chỉ có thể xưng hô là khách nhân cho tiện.
- Không, ta đến tìm người, hắn trọ ở phòng 36, mong ngươi chuyển lời giúp.
- À!
Lão bản hơi có chút thất vọng, nhưng cũng đáp lại với giọng khách khí:
- Phòng đó ở lầu bốn, gian thứ hai ở bên trái. Tiểu thư, có cần ta sai tỳ nữ đưa đường giúp chăng?
Dựa vào thanh âm của Duy Đa Lợi Á, lão bản có thể đoán ra nàng là một nữ tử, đã vậy trong lòng lại còn ôm một tiểu hài tử, đại khái là vị tiểu thư này cũng với vị khách đã thuê phòng từ trước kia là tình nhân với nhau, và còn có con rơi nữa. Vì vậy mà bây giờ nàng ta mới len lén đến gặp mặt tình lang, chẳng trách nào nàng ta lại mặc y phục kín mít như vậy, rất giống với một ma pháp sư.
Thấy lão bản nở nụ cười đầy thâm ý, điều đó khiến cho Duy Đa Lợi Á cảm thấy hơi thiếu tự nhiên, khuôn mặt khuất đằng sau lớp hắc bào chợt đỏ bừng lên. Vì để che giấu thân phận nên nàng lại có tật giật mình, quả thật rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
- Không cần, tự ta đi tìm hắn được rồi.
- Dạ được, xin tiểu thư thong thả.
Lão bản nhiệt tình cúi mình tiễn Duy Đa Lợi Á, sau đó lão lại vui mừng phát hiện ra có một đôi nam nữ khác vừa bước vào khách điếm, nên vội đon đả:
- Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi có phải chư vị cần nghỉ chân không ạ?
Lúc này Duy Đa Lợi Á đã đi lên lầu. Bởi vì sau cơn gió bão kinh tế ập tới, tinh thạch bị thiếu hụt nặng, mà lão bản vì muốn tiết kiệm nên đã giảm bớt vật liệu, do đó mà hiệu quả của những tòa cách âm kết giới ở đây không còn tốt như xưa nữa. Khi nàng đi ngang qua những phòng khác, mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ từ bên trong phát ra, vì vậy mà người ở trong đó đang làm gì thì không cần nói cũng biết rồi.
Thế nên Duy Đa Lợi Á đỏ bừng mặt, tim đập nhanh. Nàng là trường chủ của Thiên Lý mục trường, là đại phú hào của Thủy Đô, và cũng là nữ cường nhân ở trên thương trường, thế nhưng về phương diện nam nữ thì lại như một trang giấy trắng vậy.
Phải vất vả lắm thì nàng mới đi qua được lộ trình này, khi Duy Đa Lợi Á lên đến lầu bốn, nàng dừng lại ở trước căn phòng thứ hai ở bên trái, biển số ở trên cửa ghi rõ hai con số màu trắng thật lớn "36". Có lẽ là đúng phòng rồi.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Duy Đa Lợi Á bấm vào chuông cửa.
Soạt!
Theo tiếng khép lại của cách âm kết giới, từ trong phòng có giọng của một nam tử truyền ra:
- Ai đó?
Tuy rằng thời gian quen biết không nhiều, nhưng Duy Đa Lợi Á lập tức có thể nhận ra thanh âm của hắn. Quả thật là Khải Lý chứ không sai.
- Là ta!
Duy Đa Lợi Á bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương, từ sau khi nghe Ái Lệ Ty báo lại thư mời, nàng cảm thấy có chút băn khoăn, loại cảm giác này càng trở nên cường liệt hơn khi hai người sắp giáp mặt. Duy Đa Lợi Á chỉ có thể đổ thừa cho sự xuất hiện của Khải Lý đã khêu lên cảm giác tội lỗi của nàng đối với tiểu Khải Đế mà thôi.
Cửa phòng hé mở, một nam tử với nụ cười ấm áp trên mặt xuất hiện và nói:
- Nàng đến rồi!
Nụ cười ấm áp đó đã xua tan đi lòng khẩn trương của Duy Đa Lợi Á, nàng gật đầu rồi bước vào trong, còn nam tử kia thì thuận tay đóng cửa lại, đồng thời cũng ấn nút giăng cách âm kết giới lên.
Hắn vừa xoay người lại thì đã vội kêu lên:
- Khải Đế phải không?
Thần tình gấp gáp như vậy rất giống với một người cha vừa đi xa trở về, và lúc này đang nóng lòng muốn gặp lại nữ nhi của mình.
Duy Đa Lợi Á vén hắc bào lên, để lộ ra cô bé tiểu Tinh Linh đang ngủ rất ngon, khuôn mặt đỏ hồng xinh xắn. Nguyên bản Tinh Linh là một chủng tộc xinh đẹp nhất ở trên đại lục, mà trẻ em Tinh Linh thì lại càng khiến người ta yêu thích hơn nữa.
Nam tử cười nói:
- Nó khả ái quá nhỉ!
Duy Đa Lợi Á nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Khải Đế, mà trong lòng dậy lên tình mẹ vô bờ bến, nàng nói:
- Đúng vậy, muốn dỗ cho nó ngủ thật không dễ chút nào.
Nam tử xòe tay ra:
- Cho ta bế nó một chút được không?
Duy Đa Lợi Á thoáng do dự rồi cũng nhẹ nhàng trao Khải Đế sang cho hắn và nói:
- Xin nhẹ tay một chút, đừng đánh thức nó.
Nam tử tiếp nhận tiểu Khải Đế vào tay, nó vẫn không bị thức giấc. Nam tử nọ âu yếm ôm nó trong lòng rồi đong đưa một lúc lâu, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, nhưng không hiểu sao nụ cười hiền lành đó đột nhiên lại từ từ trở thành băng lãnh, điều đó khiến cho Duy Đa Lợi Á cảm thất bất an.
Lúc này nam tử mới thốt:
- Duy Đa Lợi Á tiểu thư, ta muốn thỉnh cầu nàng một việc.
Duy Đa Lợi Á nghe vậy thì hơi ngẩn ra một chút, rồi nói:
- Khải Lý tiên sinh, xin cứ nói.
- Ừm, nàng có thể mang tiểu Khải Đế rời khỏi Thủy Đô, đừng trở lại nữa được không?