Thu Nhi hưng phấn kêu to, đích thân cầm tận tay đống bạc sáng lóa. Tướng quân vui vẻ thưởng thức nét mặt cực kì trông chờ mừng rỡ đầy khả ái khiến người ta mê mẩn của Thu Nhi, hắn cầm túi ngân tử trước mắt một lần nữa cuộn lại cẩn thận rồi mới đặt trước mặt Thu Nhi, nói: “Ôm nó ngủ tiếp!”.
Thu Nhi bị một túi ngân tử đột ngột xuất hiện làm cho đầu váng mắt hoa, tướng quân nói gì hắn liền cứ thế mà làm. Mặc dù vừa mới tỉnh lại, buồn ngủ một chút cũng không có, nhưng Thu Nhi vẫn ngoan ngoãn ôm chặt túi ngân tử nhắm nghiền mắt. Tướng quân bị Thu Nhi làm cho mắc cười, cứ cười mãi không ngừng, bất quá bị gọi tỉnh như vậy vẫn nên ngủ tiếp đi thôi.
Ôm bọc ngân tử nặng trịch, trong lòng ThuNhi bấy giờ đều là hoa bay nhạc tấu, hắn nhịn không được ý nghĩ trong này không biết rốt cuộc có bao nhiêu lượng bạc? Năm trăm lượng? Tám trăm lượng? ThuNhi cấp bách không yên, thế nào lại nhớ ra chính mình còn phải đi ngủ, lại vội vàng lay tỉnh tướng quân, có chút hơi phấn khích hỏi: “Nè, nè…Ở bên trong đây là bao nhiêu lượng bạc thế?”.
Tướng quân sắp ngủ rất miễn cưỡng trừng mắt lên lườm, thế nhưng Thu Nhi bên cạnh vẫn không ngừng đẩy đẩy lắc lắc. Cho đến tận khi tướng quân tức giận mở mắt, Thu Nhi mới ý thức được mình quá phận, hấp hé miệng không được nói nên lại quay trở về nằm. Tướng quân xoay mình, dùng tay chống đầu, bất mãn nói với Thu Nhi: “Ta biết ngươi cần tiền hơn cần ta!”.
Thu Nhi ngoài miệng không thừa nhận, biện bạch: “Sao thế được, nếu không có tướng quân ngài, chúng ta không đến mấy ngày liền bị Hoàng Thượng bắt, kéo ra ngoài phanh thây trăm mảnh!”.
“Hừ, ta chính là bùa hộ mệnh có giá!” Tướng quân khẩu khí có chút tức giận.
Ánh mắt Thu Nhi trong nháy mắt trở nên ảm đạm, buông bao bạc trong tay, bộc lộ chân tình nói: “Ta hiện tại thật sự rất hạnh phúc, chỉ muốn những ngày thế này cứ tiếp tục trôi đi. Nhưng ta không biết phải yêu ngài như thế nào, ta chưa bao giờ dám yêu ngài, ngài là tướng quân mà ta chỉ là nam sủng!”.
Lòng tướng quân đánh một tiếng không ổn, hắn vốn chỉ là muốn đùa Thu Nhi một chút, không may lại khiến cho không khí trở nên trầm trọng. Tướng quân vội vã đổi giọng, dịu dàng nói: “Ta đã không còn là tướng quân, tả tướng quân Tống Di đã táng thân đáy sông, ngươi còn nói như vậy sẽ bại lộ thân phận của ta. Sau này phải gọi ta, gọi ta…”.
Thu Nhi thấy tướng quân nhíu lưỡi, vội vàng hỏi: “Gọi ngài cái gì?”.
Tướng quân thần sắc có chút ngượng ngùng, nói: “Đều do lão cha ta đặt cái tên phiền phức!” Thu Nhi không hiểu, tướng quân phân trần, liền kể tới chuyện cũ năm xưa: “Nương ta nói, kể từ ngày ta được ban cho đại danh, nàng vẫn thực khổ não!”.
“Gọi ngươi Tiểu Di có cái gì khổ não!” Thu Nhi lời vừa xuất khẩu nháy mắt liền hiểu được nguyên nhân khổ não của tướng quân, bụm miệng không nén nổi cười.
“Xem đi, ngươi cũng phát hiện ra rồi đó! Bị chính nương mình kêu Tiểu Di (em gái, em họ), ta rốt cuộc là em của nương ta hay là nhi tử của nương chứ!”.
Thu Nhi cười đến đau bụng, nói: “Vậy nương ngươi chỉ cần gọi ngươi là Di Nhi không phải được rồi sao!”.
Tướng quân bất đắc dĩ nói: “Nương ta bảo, Di Nhi Di Nhi cũng đều giống như không phải do nương sinh, còn gọi A Di hoặc tương tự như thế đều không thoải mái chút nào! Huống hồ ta sinh ra ở danh gia vọng tộc, lớn lên cứ bị gọi là Di Nhi dù sao cũng không thoải mái!.”.
Thu Nhi đã cười đến sắp nói không ra hơi: “Vậy nương ngươi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi chứ?”.
Tướng quân thanh giọng, sau đó mới không tình nguyện nói: “Thế nên nương ta mới đặt cho ta một nhũ danh, kêu Đại Đầu! (từ này hay gặp khi ngta gọi mấy tên trùm băng cướp ý =))))))).
Thu Nhi nghe xong hai chữ Đại Đầu liền phá lệ cười to, kết quả là bị sặc. Tướng quân sau khi bị hắn giễu cợt còn phải giúp hắn vỗ lưng thuận khí. Không khí cứ như vậy mà xoay chuyển, mặc dù bị Thu Nhi cười khiến trong lòng tướng quân có chút ít không thoải mái, thế nhưng có thể nhìn Thu Nhi cười rạng rỡ như vậy hắn cũng cảm thấy thỏa mãn.
Thu Nhi cười nói không ra hơi, đứt đoạn nói: “Không ngờ được nương ngươi có thể đặt cho ngươi cái tên “bình thường” đến thế!”.
“Ta cũng hết cách, nương ta nói, tên khó nghe thì dễ nuôi! Cha ta hàng năm đều ở trên chiến trường, bà chỉ có thể trông cậy vào đứa con trai là ta!”.
Thu Nhi ghé trên giường hổn hển thở một lúc lâu rồi mới nói tiếp: “Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi như thế nào?”.
“Nếu ngươi ở trước mặt mọi người mà trực tiếp gọi ta Đại Đầu, ta sẽ xấu hổ chết mất, nhất là ở trước mặt Bảo thúc, ta chắc chắn sẽ bị lão cười chết, hiện tại ta cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc ấy của lão rồi! Chẳng qua ta lại không muốn ngươi gọi ta lão gia, nghe chẳng khác gì gọi người ngoài!”.
“Vậy ngươi muốn ta gọi sao?” ThuNhi đảo mắt nhìn tướng quân.
Tướng quân chỉ bao bạc nói: “Ta đem mấy thứ này đều tặng cho ngươi, chỉ có một yêu cầu! Ngươi phải ở trước mặt người ngoài kêu ta lão gia, lúc không có ai gọi ta Đại Đầu, sau này gọi sai một lần phạt hai lượng bạc!”.
Thu Nhi ôm chặt túi bạc, cười đùa cùng tướng quân cò kè mặc cả, ngày sau này còn dài, thế này không sớm thì muộn hắn cũng thành kẻ không xu dính túi mất. Tướng quân kiên trì không nói một câu, còn muốn dùng giấy bút cùng hắn viết giấy biên nhận.
Sáng hôm sau, mấy đứa nhỏ chạy đến chỗ Thu Nhi và tướng quân chúc buổi sáng an lành. Khung cảnh ấy làm cho Thu Nhi chìm sâu trong vô hạn hạnh phúc, hắn ngoắc ngoắc gọi bọn nhỏ lên giường, ngắm bọn nó, lại sờ sờ bọn nó, bởi vì thân thể không tốt, hắn đã lâu chưa cùng bọn nhỏ chơi đùa.
Buổi trưa hôm nay Phó Lâm đột nhiên tìm đến, hắn men theo ám hiệu đặc biệt của tướng quân mới tìm được nơi này. Phó Lâm lần này đến, một là nói cho bọn họ tình hình gần đây, hai là thông báo đã tìm được mấy nơi, bảo tướng quân chọn một chỗ làm nơi an cư lâu dài. Phó Lâm còn nói, hắn và Tiểu Xa mở một cửa hàng thêu, làm ăn cũng không tệ, còn Vương Nguyên hiện tại đang ở khu vực ngoại thành trồng thảo dược, cách bọn hắn không xa.
Phó Lâm cầm bản đồ chỉ cho tướng quân, tướng quân cẩn thận quan sát một chút, thảo luận với Thu Nhi: “Nếu mở tiệm thuốc nên mở ở vùng phụ cận có vẻ thuận tiện hơn, ngươi nói có phải không?”.
Thu Nhi sợ hãi, thốt lên: “Còn muốn mở tiệm thuốc? Ngươi không sợ bị bắt sao?”.
Tướng quân nói: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, ngươi nên hiểu đạo lý này. Nơi này không phải nơi chúng ta có thể ở lâu, chờ chọn được chỗ tốt mới coi như lo xong xuôi chuyện nhà cửa. Chúng ta dù sớm hay muộn cũng phải đến Tùy Dương, nơi đó mới là nơi đặt chân chính thức. Đến lúc đó, chúng ta không có nghề nghiệp tử tế càng làm người ta khả nghi hơn.”.
Thu Nhi liên tục gật đầu, quả nhiên tướng quân vẫn là vị tướng quân trên chiến trường, không giống như hắn, khi hắn mới bắt đầu lo lắng chuyện tương lai thì tướng quân đã an bài mọi chuyện ổn thỏa. Thái y cùng phu nhân cũng cẩn thận nhìn bản đồ Phó Lâm mang đến, mọi người thương lượng một chút, quyết định chọn một nơi thanh tĩnh ở vùng ngoại thành mua nhà cửa, ở vùng phụ cận cách đó không xa thì mua khối đất mở tiệm thuốc.
Sau khi Phó Lâm trở về liền lặng lẽ mua hai mảnh đất, nửa năm sau bắt đầu thi công, lại thêm nửa năm nữa nhà cửa đã lo xong xuôi chu toàn, toàn gia liền khởi hành tới Tùy Dương.
.
,
CHƯƠNG
.
.
Trong tiếng pháo nổ ròn rã, cuối cùng dược cục cũng khai trương. Tướng quân mở dược cục một phần vì kế sinh nhai, một phần khác cũng là để thuận tiện tìm thuốc cho Thu Nhi. Thân mình Thu Nhi luôn cần các loại dược liệu trân quý, mở dược cục là thuận tiện nhất. Mặt khác, điều không ngờ tới đó là các giống dược liệu Vương Nguyên trồng rất được hoan nghênh. Nhờ vào các loại dược liệu Vương Nguyên cung cấp, tướng quân thành công trà trộn vào đội ngũ dược thương, đường đường chính chính giúp Thu Nhi tìm thuốc.
Trước kia khi còn ở kinh thành, bởi vì thân phận Thái y, Yến Thái y phần lớn thời gian chỉ khám bệnh các gia đình quan tước, lần này đi tới nơi không người biết lão, Yến Thái y mới bắt đầu thực sự hành y tế thế (thường gặp trong từ cổ “kinh bang tế thế”, “tế thế” có nghĩa là cứu tế thế nhân), ngày qua ngày rất thư thái thong dong. Yến phu nhân cũng vậy, so với dược cục thì bà thích những bức tranh thêu đầy tinh xảo của Tiểu Xa hơn, luôn luôn vui mừng phấn khởi đến đó hỗ trợ. Phó Lâm không có việc gì khác bèn đến dược cục, cứ như vậy Thu Nhi trở nên nhàn rỗi.
Tướng quân không muốn để Thu Nhu thân thể vốn không tốt phải gắng sức vì kế sinh nhai, thế nhưng Thu Nhi không muốn cái gì cũng phải dựa vào người khác, với Thu Nhi người hắn tin tưởng nhất vẫn là chính bản thân mình. Lúc này Vương Nguyên tiếp nhận Thu Nhi, để cho hắn cùng mình nghiên cứu thảo dược. Tướng quân cảm thấy, với công việc này Thu Nhi vừa được ở nhà có đủ loại hoa cỏ lại vừa không phải hoạt động quá mệt nhọc, cũng coi như một kiểu giải sầu, cho đến tận lúc mấy giống hoa cỏ Thu Nhi trồng thực sự có thể đổi lấy bạc trắng, bấy giờ tướng quân mới nghiêm túc để cho Thu Nhi làm việc.Thời gian thấm thoắt xuân qua đông lại, hôm nay trong phủ tràn đầy không khí vui tươi náo nhiệt lạ thường, mọi người đều tụ họp một chỗ chúc mừng sinh nhật tuổi ba mươi của Thu Nhi. Kì thực Thu Nhi cũng không biết chính xác sinh nhật của mình, nhưng tướng quân muốn chúc mừng hắn, thế nên Thu Nhi đã lấy ngày mình được tướng quân nhặt về từ cổng hoàng thành là sinh nhật, nói cho đúng, ngày ấy chính là ngày hắn được sinh ra thêm lần nữa.
Trải qua nhiều năm tỉ mỉ điều dưỡng, thân thể ThuNhi dần dần khởi sắc. Một hai năm gần đây, hắn ít sinh bệnh hơn nhiều. Đến sẩm tối, mọi người đều vây quanh trước bàn ăn, cùng nhau nâng chén chúc ThuNhi sinh nhật vui vẻ. Qua bảy năm, ba tiểu nam hài cũng đã sắp thành thiếu niên, Tiểu Hoan Nhi cũng sắp cao bằng cha nó.
Cầm chén trà trong tay, lòng Thu Nhi trào dâng xúc động. Trong hoàng cung, chưa từng có một nam sủng nào sống qua ba mươi tuổi, từ trước đến giờ hắn chưa từng tưởng tượng đến bản thân sau ba mươi tuổi sẽ có hình dáng thế nào, càng chưa từng nghĩ tới sinh mệnh vứt đi này lại có thể sống trong những tháng ngày hạnh phúc như vậy.
Thu Nhi bất giác nhìn về phía tướng quân đang ngồi bên cạnh. Bảy năm qua tướng quân đã thay đổi rất nhiều, thêm chòm sâu, dáng người cũng nở nang không ít. Nếu muốn nói thay đổi thì thay đổi nhiều nhất là ánh mắt, không còn là của một tướng quân đầy uy nghi không thể xâm phạm, hiện tại đôi mắt ấy là khôn khéo và ôn hòa. Tướng quân dường như đã thoát thai hoán cốt, hoàn toàn đã không còn bộ dáng tướng quân.
Sự thay đổi còn là ở tình cảm của Thu Nhi đối với tướng quân. Bảy năm trước, Thu Nhi cảm kích tướng quân, nhưng vẫn bí mật gom góp một phần tiền nhỏ không để tướng quân phát hiện, chung quy hắn vẫn lo lắng có một ngày tướng quân sẽ mệt mỏi vì hắn, vứt bỏ hắn, khi đó hắn còn ba đứa nhỏ phải nuôi, cha mẹ nuôi cũng ngày một già yếu.
Hiện tại bảy năm đã trôi qua, phần tiền yên lặng đặt ở nơi ấy đã dần chìm vào quên lãng. Tướng quân đã trở thành một phần thân thể hắn, là người thân thuộc nhất với hắn trên thế giới này. Thu Nhi cũng không rõ từ khi nào mình bắt đầu quên đi hoài nghi ngờ vực, nhưng lại rất rõ ràng phải trân trọng bội phần hạnh phúc trước mắt.
Sau khi trải qua bữa tối vui vẻ hòa thuận, Thu Nhi cùng tướng quân đã say mèm cùng nhau trở về phòng. Tống Bảo không quên mỗi ngày đưa thuốc tới cho Thu Nhi, còn có canh giải rượu cho tướng quân. Tướng quân chưa hết men say còn bắt Thu Nhi nâng cốc cụng ly, Thu Nhi cười giơ bát thuốc trên tay, tướng quân cũng giơ bát thuốc giải rượu của mình cùng Thu Nhi cụng ly một cái, hai người một hơi cạn sạch.
Đặt bát xuống, ThuNhi tự cởi áo nằm xuống giường, xoay người về phía tướng quân, nói: “Hôm nay cứ thế ngủ?”.
“Không ngủ thì làm cái gì?”. (Raph: Ta cũng muốn hỏi em ý: Không ngủ thì làm cái gì a ~~~ mắt chớp chớp)
“Còn có thể làm gì?”.
“Tướng quân cười hì hì ôm lấy Thu Nhi, nói: “Không làm gì hết, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi!””.
“Ta một chút cũng không mệt, hôm nay ta rất cao hứng! Ta chưa từng nghĩ đến việc mình có thể sống đến năm ba mươi tuổi. Cùng mọi người chúc mừng xong, có phải chúng ta cũng nên dùng cách thức riêng chúc mừng một chút không?”. (Raph: Cách thức gì cơ? ~ tiếp tục chớp chớp giả ngu)
“Cũng đúng! Dù sao lần này chúc mừng sinh nhật ngươi mà cũng là chúc mừng cho sinh cơ nhà chúng ta!”.
Thu Nhi mạnh mẽ gật đầu nói phải. Tướng quân liền xoay người đặt Thu Nhi ở trên, nói: “Được, chúng ta ăn cơm xong cũng nên hoạt động một chút, gia khỏa nhà ngươi cũng đừng quá quấn người, làm ta nhịn không được, biết chưa!”.
“Không cần nhịn, đêm nay tùy tâm sở dục đi!” Thu Nhi ôm cổ tướng quân, hai chân nhanh chóng quấn lên thắt lưng tướng quân. Tướng quân rướn người hôn lên môi Thu Nhi, lời lẽ mang theo hơi men đầy nóng bỏng, Thu Nhi ra sức quấn quýt cùng hắn, tận tình hưởng thụ khoái cảm toàn thân tê dại.
Tướng quân nghiêng người, Thu Nhi liền ngồi lên người tướng quân, sau khi sờ phân thân phía sau còn chưa đủ đứng thẳng, Thu Nhi nhanh chóng tăng tốc độ khiêu khích, ngừng môi hôn, Thu Nhi chuyển sang nằm úp sấp trên người tướng quân, lập tức mở miệng hàm trụ phân thân tướng quân.
Phần thân thể mẫn cảm nhất bị ThuNhi cẩn thận chăm sóc, toàn thân tướng quân trên dưới là thoải mái nói không nên lời, miệng ân a không ngừng, còn hạnh phúc trách cứ ThuNhi: “Ngươi thực là yêu tinh mê chết người mà!”.
Thu Nhi còn thật sự an ủi tướng quân, mỗi một tấc cũng không buông tha mà kiên nhẫn phun ra nuốt vào. Tướng quân hạ thể trướng đầy, bắt lấy tay Thu Nhi đẩy hắn ngồi lên người mình. Thu Nhi nằm úp sấp trên phúc gian tướng quân, tướng quân âu yếm thân thể Thu Nhi, đưa ngón tay vào trong hậu huyệt hắn, lúc này lại đến phiên Thu Nhi rên rỉ.
“Đừng kêu, kêu nữa ta liền nhịn không được, ngươi đây không phải là cố ý câu nhân sao!” (Raph: Cái này bảo “không” là không được sao??? >_
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
CHƯƠNG 93
.
.
Thu Nhi hưng phấn kêu to, đích thân cầm tận tay đống bạc sáng lóa. Tướng quân vui vẻ thưởng thức nét mặt cực kì trông chờ mừng rỡ đầy khả ái khiến người ta mê mẩn của Thu Nhi, hắn cầm túi ngân tử trước mắt một lần nữa cuộn lại cẩn thận rồi mới đặt trước mặt Thu Nhi, nói: “Ôm nó ngủ tiếp!”.
Thu Nhi bị một túi ngân tử đột ngột xuất hiện làm cho đầu váng mắt hoa, tướng quân nói gì hắn liền cứ thế mà làm. Mặc dù vừa mới tỉnh lại, buồn ngủ một chút cũng không có, nhưng Thu Nhi vẫn ngoan ngoãn ôm chặt túi ngân tử nhắm nghiền mắt. Tướng quân bị Thu Nhi làm cho mắc cười, cứ cười mãi không ngừng, bất quá bị gọi tỉnh như vậy vẫn nên ngủ tiếp đi thôi.
Ôm bọc ngân tử nặng trịch, trong lòng ThuNhi bấy giờ đều là hoa bay nhạc tấu, hắn nhịn không được ý nghĩ trong này không biết rốt cuộc có bao nhiêu lượng bạc? Năm trăm lượng? Tám trăm lượng? ThuNhi cấp bách không yên, thế nào lại nhớ ra chính mình còn phải đi ngủ, lại vội vàng lay tỉnh tướng quân, có chút hơi phấn khích hỏi: “Nè, nè…Ở bên trong đây là bao nhiêu lượng bạc thế?”.
Tướng quân sắp ngủ rất miễn cưỡng trừng mắt lên lườm, thế nhưng Thu Nhi bên cạnh vẫn không ngừng đẩy đẩy lắc lắc. Cho đến tận khi tướng quân tức giận mở mắt, Thu Nhi mới ý thức được mình quá phận, hấp hé miệng không được nói nên lại quay trở về nằm. Tướng quân xoay mình, dùng tay chống đầu, bất mãn nói với Thu Nhi: “Ta biết ngươi cần tiền hơn cần ta!”.
Thu Nhi ngoài miệng không thừa nhận, biện bạch: “Sao thế được, nếu không có tướng quân ngài, chúng ta không đến mấy ngày liền bị Hoàng Thượng bắt, kéo ra ngoài phanh thây trăm mảnh!”.
“Hừ, ta chính là bùa hộ mệnh có giá!” Tướng quân khẩu khí có chút tức giận.
Ánh mắt Thu Nhi trong nháy mắt trở nên ảm đạm, buông bao bạc trong tay, bộc lộ chân tình nói: “Ta hiện tại thật sự rất hạnh phúc, chỉ muốn những ngày thế này cứ tiếp tục trôi đi. Nhưng ta không biết phải yêu ngài như thế nào, ta chưa bao giờ dám yêu ngài, ngài là tướng quân mà ta chỉ là nam sủng!”.
Lòng tướng quân đánh một tiếng không ổn, hắn vốn chỉ là muốn đùa Thu Nhi một chút, không may lại khiến cho không khí trở nên trầm trọng. Tướng quân vội vã đổi giọng, dịu dàng nói: “Ta đã không còn là tướng quân, tả tướng quân Tống Di đã táng thân đáy sông, ngươi còn nói như vậy sẽ bại lộ thân phận của ta. Sau này phải gọi ta, gọi ta…”.
Thu Nhi thấy tướng quân nhíu lưỡi, vội vàng hỏi: “Gọi ngài cái gì?”.
Tướng quân thần sắc có chút ngượng ngùng, nói: “Đều do lão cha ta đặt cái tên phiền phức!” Thu Nhi không hiểu, tướng quân phân trần, liền kể tới chuyện cũ năm xưa: “Nương ta nói, kể từ ngày ta được ban cho đại danh, nàng vẫn thực khổ não!”.
“Gọi ngươi Tiểu Di có cái gì khổ não!” Thu Nhi lời vừa xuất khẩu nháy mắt liền hiểu được nguyên nhân khổ não của tướng quân, bụm miệng không nén nổi cười.
“Xem đi, ngươi cũng phát hiện ra rồi đó! Bị chính nương mình kêu Tiểu Di (em gái, em họ), ta rốt cuộc là em của nương ta hay là nhi tử của nương chứ!”.
Thu Nhi cười đến đau bụng, nói: “Vậy nương ngươi chỉ cần gọi ngươi là Di Nhi không phải được rồi sao!”.
Tướng quân bất đắc dĩ nói: “Nương ta bảo, Di Nhi Di Nhi cũng đều giống như không phải do nương sinh, còn gọi A Di hoặc tương tự như thế đều không thoải mái chút nào! Huống hồ ta sinh ra ở danh gia vọng tộc, lớn lên cứ bị gọi là Di Nhi dù sao cũng không thoải mái!.”.
Thu Nhi đã cười đến sắp nói không ra hơi: “Vậy nương ngươi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi chứ?”.
Tướng quân thanh giọng, sau đó mới không tình nguyện nói: “Thế nên nương ta mới đặt cho ta một nhũ danh, kêu Đại Đầu! (từ này hay gặp khi ngta gọi mấy tên trùm băng cướp ý =))))))).
Thu Nhi nghe xong hai chữ Đại Đầu liền phá lệ cười to, kết quả là bị sặc. Tướng quân sau khi bị hắn giễu cợt còn phải giúp hắn vỗ lưng thuận khí. Không khí cứ như vậy mà xoay chuyển, mặc dù bị Thu Nhi cười khiến trong lòng tướng quân có chút ít không thoải mái, thế nhưng có thể nhìn Thu Nhi cười rạng rỡ như vậy hắn cũng cảm thấy thỏa mãn.
Thu Nhi cười nói không ra hơi, đứt đoạn nói: “Không ngờ được nương ngươi có thể đặt cho ngươi cái tên “bình thường” đến thế!”.
“Ta cũng hết cách, nương ta nói, tên khó nghe thì dễ nuôi! Cha ta hàng năm đều ở trên chiến trường, bà chỉ có thể trông cậy vào đứa con trai là ta!”.
Thu Nhi ghé trên giường hổn hển thở một lúc lâu rồi mới nói tiếp: “Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi như thế nào?”.
“Nếu ngươi ở trước mặt mọi người mà trực tiếp gọi ta Đại Đầu, ta sẽ xấu hổ chết mất, nhất là ở trước mặt Bảo thúc, ta chắc chắn sẽ bị lão cười chết, hiện tại ta cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc ấy của lão rồi! Chẳng qua ta lại không muốn ngươi gọi ta lão gia, nghe chẳng khác gì gọi người ngoài!”.
“Vậy ngươi muốn ta gọi sao?” ThuNhi đảo mắt nhìn tướng quân.
Tướng quân chỉ bao bạc nói: “Ta đem mấy thứ này đều tặng cho ngươi, chỉ có một yêu cầu! Ngươi phải ở trước mặt người ngoài kêu ta lão gia, lúc không có ai gọi ta Đại Đầu, sau này gọi sai một lần phạt hai lượng bạc!”.
Thu Nhi ôm chặt túi bạc, cười đùa cùng tướng quân cò kè mặc cả, ngày sau này còn dài, thế này không sớm thì muộn hắn cũng thành kẻ không xu dính túi mất. Tướng quân kiên trì không nói một câu, còn muốn dùng giấy bút cùng hắn viết giấy biên nhận.
Sáng hôm sau, mấy đứa nhỏ chạy đến chỗ Thu Nhi và tướng quân chúc buổi sáng an lành. Khung cảnh ấy làm cho Thu Nhi chìm sâu trong vô hạn hạnh phúc, hắn ngoắc ngoắc gọi bọn nhỏ lên giường, ngắm bọn nó, lại sờ sờ bọn nó, bởi vì thân thể không tốt, hắn đã lâu chưa cùng bọn nhỏ chơi đùa.
Buổi trưa hôm nay Phó Lâm đột nhiên tìm đến, hắn men theo ám hiệu đặc biệt của tướng quân mới tìm được nơi này. Phó Lâm lần này đến, một là nói cho bọn họ tình hình gần đây, hai là thông báo đã tìm được mấy nơi, bảo tướng quân chọn một chỗ làm nơi an cư lâu dài. Phó Lâm còn nói, hắn và Tiểu Xa mở một cửa hàng thêu, làm ăn cũng không tệ, còn Vương Nguyên hiện tại đang ở khu vực ngoại thành trồng thảo dược, cách bọn hắn không xa.
Phó Lâm cầm bản đồ chỉ cho tướng quân, tướng quân cẩn thận quan sát một chút, thảo luận với Thu Nhi: “Nếu mở tiệm thuốc nên mở ở vùng phụ cận có vẻ thuận tiện hơn, ngươi nói có phải không?”.
Thu Nhi sợ hãi, thốt lên: “Còn muốn mở tiệm thuốc? Ngươi không sợ bị bắt sao?”.
Tướng quân nói: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, ngươi nên hiểu đạo lý này. Nơi này không phải nơi chúng ta có thể ở lâu, chờ chọn được chỗ tốt mới coi như lo xong xuôi chuyện nhà cửa. Chúng ta dù sớm hay muộn cũng phải đến Tùy Dương, nơi đó mới là nơi đặt chân chính thức. Đến lúc đó, chúng ta không có nghề nghiệp tử tế càng làm người ta khả nghi hơn.”.
Thu Nhi liên tục gật đầu, quả nhiên tướng quân vẫn là vị tướng quân trên chiến trường, không giống như hắn, khi hắn mới bắt đầu lo lắng chuyện tương lai thì tướng quân đã an bài mọi chuyện ổn thỏa. Thái y cùng phu nhân cũng cẩn thận nhìn bản đồ Phó Lâm mang đến, mọi người thương lượng một chút, quyết định chọn một nơi thanh tĩnh ở vùng ngoại thành mua nhà cửa, ở vùng phụ cận cách đó không xa thì mua khối đất mở tiệm thuốc.
Sau khi Phó Lâm trở về liền lặng lẽ mua hai mảnh đất, nửa năm sau bắt đầu thi công, lại thêm nửa năm nữa nhà cửa đã lo xong xuôi chu toàn, toàn gia liền khởi hành tới Tùy Dương.