Khuôn mặt ẩn tình, khóe miệng hàm xuân.
Lý Thế Hành nhẹ gật đầu, nghiêng người nói: "Vào bên trong rồi hãy nói."
Thẫm Tĩnh Di vừa tiến vào phòng, Lý Thế Hành cảnh giác nhìn chung quanh. Xác định không có ai trông thấy rồi mới đóng cửa.
"Hôm nay Điện hạ hẹn Tĩnh Di đến đây là có chuyện gì vậy?" Cánh cửa vừa đóng lại, thân thể mềm mại của Thẫm Tĩnh Di liền quấn lên hắn. Mặc dù nét mặc của Lý Thế Hành vẫn luôn là lãnh khốc nhưng mày kiếm mắt sáng, anh tuấn suất khí quan trọng nhất chính là danh phận Đại hoàng tử. Khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế là rất cao. Nếu như vậy, trong tương lại Thẫm Tĩnh Di nàng sẽ trở thành Quý Phi, phong quang vô hạn....
Nam tử ngập tràn hơi thở nam nhân tiền đồ vô cùng tươi sáng thử hỏi ai mà không thích chứ....
Càng nghĩ tới ánh mắt Thẫm Tĩnh Di càng trờ nên mê ly...Đợi một chút, không đúng, hơi thở nam nhân?
Vừa nghĩ đến chỗ này, Thẫm Tĩnh Di như ngửi thấy một mùi chua thiu thoang thoảng. Lông mày nàng khẽ nhíu lại, cánh tay nhẹ nhàng vuốt chóp mũi. Không lẽ khứu giác của nàng là sai đi. Trên người điện hạ làm sao lại có mùi chua thiu được chứ...
Nhìn thấy động tác cùng vẻ mặt của nàng, Lý Thế Hành liền nghĩ đến cái mùi đang dính trên người hắn. Hay tay liền cứng đờ, ánh mắt càng lạnh thêm vài phần. Theo phản xạ đẩy nàng ra xa.
"Điện hạ?" Thẫm Tĩnh Di có chút không hiểu nhìn hắn.
Lý Thế Hành bực bội cởi bỏ áo ngoài. Lúc này mùi chua mới giảm đi được một ít. Xoay người lại nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Thẫm Tĩnh Di đang gỡ đai lưng bên hông vừa thấy hắn quay lại, hờn dỗi nói: "Điện hạ thật là xấu, mới có chút như vậy mà đã không chờ được nữa rồi...."
Sắc mặt Lý Thế Hành trầm xuống. Nhưng khuôn mặt hắn vốn không cảm xúc nên căn bản không thể phân biệt được. Chỉ trong nháy mắt, hắn kéo Thẫm Tĩnh Di rồi nói: "Ồ...nàng thật là thơm...."
Đáng tiếc hương thơm lại quá nồng nặc nên có chút gắt mũi. Lý Thế Hành chính là nghĩ như vậy nhưng lại có thể lấp được cái mùi lạ trên người hắn.
Lý Thế Hành mang Thẫm Tĩnh Di đến trên giường: "Qua hai ngày nữa chính là đến thọ thần của tổ mẫu nàng rồi. Hôm đó, bổn vương sẽ đến Thẫm phủ để chúc thọ...."
"Thật sao?" Ánh mắt Thẫm Tĩnh Di sáng lên, như vậy có nghĩa là được trông thấy điện hạ nữa rồi?
"Vì vậy...." Lý Thế Hành hiểu rõ câu nói tiếp theo sẽ khiến nàng khó chịu, buộc chặt cánh tay rồi tiếp tục nói: "Hôm đó, kế hoạch của chúng ta sẽ bắt đầu...."
Quả nhiên sắc mặt Thẫm Tĩnh Di lập tức chùn xuống, nàng cất giọng nũng nụi: "Điện hạ...Có thể không làm như vậy được không...
"Ngoan... " Hắn tiến đến sát lỗ tai của nàng, thở ra một luồng hơi ấm áp lướt nhẹ qua tai nàng, có chút ngứa ngáy: "Nếu có được Thẫm Tĩnh Sơ có nghĩa là đã có được sự ủng hộ của Thẩm gia và Ninh gia. Như vậy, khoảng cách của ta đến ngôi vị Hoàng Đế lại gần thêm một bước.....Ngày ta đăng cơ cũng là ngày được tấn phong Quý Phi...."
Nghe xong sắc mặt Thẫm Tĩnh Di mới dễ nhìn hơn một chút, nàng chọc chọc lồng ngực Lý Thế Hành, dịu dàng nói: "Điện hạ, ngài đã có tỷ tỷ rồi, không được quên Tĩnh Di đâu đó...."
Lý Thế Hành thở phào nhẹ nhỏm: "Đương nhiên...." Động tác nhanh chóng rút đi quần áo của nàng, bàn tay tiến vào thăm dò bên trong quần áo: "Bổn vương sẽ nhớ kỹ mùi vị của nàng đó...."
Thẫm Tĩnh Di vừa hờn dỗi, vừa tranh thủ thoát quần áo vướng víu trên người Lý Thế Hành. Khi vũ khí dưới thân của hắn đang chuẩn bị tiến công, nàng mềm mại giãy dụa, liếm hạ thể của Lý Thế Hành: "Điện hạ thật là xấu nha, người ta không thích đâu...."
"Không thích?" Lý Thế Hành áp sát đến chỗ mền mại của Thẫm Tĩnh Di, đứng ở trước cửa động của nàng không chịu đi vào: "Thật sao?"
Thẫm Tĩnh Di cong lưng lên, tư thế nghênh đón làm rất chuẩn xác. Mắt thấy Lý Thế Hành vẫn chưa tiến vào nàng liền nhích đến gần hắn thêm một chút. Lý Thế Hành không thừa cơ tiến vào mà lại lui về phía một chút. Ánh mắt vẫn nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào nàng. Không chịu được, nàng uốn éo người, hờn dỗi nói: "Điện hạ, ngài thật xấu...."
Đến lúc này mà Lý Thế Hành lại có thể kinh người như thế tự điều khiển khí lực làm nàng có chút giật mình. Mạnh mẽ như vậy làm cho nàng thật ưa thích không thôi có lúc lại khiến nàng không hiểu nổi.
Lý Thế Hành nâng mông của nàng lên, sắc mặt vẫn cứ như cũ không thay đổi: "Nàng chính là yêu thích bổn vương làm như vậy sao?"
Cọ xát vũ khí, Lý Thế Hành đang chuẩn bị nhắm ngay thành trì để đánh hạ bỗng nghe thấy bên ngoài có người hoảng sợ hét lên: "Cháy! Cháy! Chạy mau đi!"
Sau đó là tiếng bước chân chạy lộn xộn.
Trong lòng Lý Thế Hành cả kinh. Hắn không nên vì người trước mắt mà mất mạng. Nghĩ như vậy, dưới thân mền nhũn, thân thể đứng dậy nhanh chóng ly khai.
"Điện hạ? " Thẫm Tĩnh Di không thể không nghe thất thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Thế nhưng bây giờ tên đã lên dây còn Lý Thế Hành lại lâm trận lùi bước. Dĩ nhiên lúc này cơ thể nàng đã động tình, bây giờ rời đi nàng chỉ cảm thấy cả người bức rứt khó chịu, toàn thân ngứa ngáy không thôi. Đang muốn giữ chặt Lý Thế Hành, hắn đã trở mình xuống giường vội vội vàng vàng nhặt quần áo mặc vào.
Thẫm Tĩnh Di áo não không thôi, biết rõ Lý Thế Hành đã không còn tâm tư kia nàng mới đứng dậy mặc quần áo. Mắt thấy Lý Thế Hành đang vội vàng chuẩn bị rời đi nàng liền cất giọng gọi: "Điện hạ, đợi Tĩnh Di một chút nha!"
Làm sao Lý Thế Hành có thể chịu đứng đợi, mũ trên đầu còn chưa kịp sửa sang lại đã thấy hắn lao thẳng ra bên ngoài.
Thẫm Tĩnh Di cũng gấp gáp mặc lại quần áo, cùng chẳng quan tâm trên đầu tóc tai toán loạn trâm cài nghiêng ngả vội vã chạy ra ngoài khách sạn Duyệt Lai.
Trong lòng không khỏi sinh ra nghi ngờ. Nàng cảm thấy ngọn lửa này thật không bình thường?
Lại nghĩ tới vừa nãy vội vã chạy ra ngoài chắc chắn quần áo trên người mình sẽ không chỉnh tề lỡ bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt. Tranh thủ thời gian, nàng rẽ vào ngõ hẻm không người sửa sang lại một chút rồi mới đi ra. Trở lại khách sạn Duyệt Lai nhưng không lên lầu chỉ ngồi ở dưới chờ nha hoàn tới đón.
" Ai, không biết là người nào lại tới đây phá rối, ta mà tìm được thằng ranh con kia ta sẽ đánh cho nó một trận tơi bời!"
"Đúng vậy, rõ ràng không có cháy, thế mà hết lần này đến lần khác cứ lớn tiếng ồn ào làm cho khánh khứa chạy đi toán loạn."
"Há lại chỉ có từng đó rời đi, bọn họ còn chưa thanh toán tiền đâu! Tức chết đi được!"
Trong lòng Thẫm Tĩnh Di nhóm lên một dự cảm chẳng lành. Dường như tất cả đều là một âm mưu đã được dựng sẵn. Nàng như cảm thấy những cạm bẫy ở phía trước đang nhìn chằm chằm chờ nàng sập bẫy.
Lý Thế Hành đã vội vã rời khỏi khách sạn Duyệt Lai. Khuôn mặt vạn năm không cảm xúc nay có chút bực bội. Hắn thấp giọng mắng một tiếng, tức giận nói: Sao hôm nay đi ra ngoài mà toàn gặp những chuyện đâu đâu. Sớm biết như thế, trước khi ra ngoài hắn nhất định sẽ xem hoàng lịch* để hôm nay không phải gặp những chuyện như thế.
*: Sách nói về thời tiết ngày tháng
Đầu tiên là bị một đám ăn mày va vào làm hắn dính phải một thân mùi chua sau đó ngọc bội lại bị đánh mất, rồi dục hỏa trong người vừa mới đốt lên liền bị dọa đến kinh sợ — — những chuyện này đối với thân thế của hắn chính là một sự sỉ nhục.
Cuối cùng là cháy, từ trong khách sạn Duyệt Lai hoảng hốt chạy ra ngoài.
Tất cả mọi chuyện hôm nay, hắn phi thường cảm thấy không hề đơn giản chỉ là trùng hợp xảy ra.
Chẳng lẽ, hắn bị người ta theo dõi?
Nhị Hoàng đệ? Tứ hoàng đệ? Thất Hoàng đệ?
Rốt cục là ai?
Lý Thế Hành ngẩng đầu nhìn bầu trời. Xem ra hắn phải mau chóng gấp rút tiến độ mới được. Không thì sớm muộn hắn sẽ bị người ám toán.
Thẫm Tĩnh Sơ...Nghĩ tới nữ tử của Thẩm gia sẽ mang đến cho hắn tất cả, Lý Thế Hành mới quét sạch được hơi mù. Khóe miệng cong lên khó có thể nhìn thấy được.