Thẩm Tĩnh Sơ nhìn bóng lưng Thẩm Tĩnh Thu rời đi, không khỏi thở dài.
Thu hồi ánh mắt, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, nên trừng phạt nha hoàn Tình Vân phản bội chủ tử này như thế nào mới được!
Cất bước, chuyển bị trở lại Cẩm Uyển, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt nàng.
Trong lòng nàng cả kinh, sẽ không phải là Lý Thế Hành ở ao cẩm lý không chờ được nàng, nên đi chung quanh tìm nàng chứ?
Ngẩng đầu nhìn lên, nhưng lại là Minh Hữu Hiêm bất cần đời.
Cho nên thở phào nhẹ nhõm, rồi tức giận lên tiếng nói: “Minh thế tử, chó khôn không cản đường. Minh thế tử đứng giữa đường không biết là có ý gì?
Minh Hữu Hiên nhìn vẻ mặt nàng biến đổi thất thường. Lúc ban đầu nàng cảnh giác làm cho hắn có chút kinh ngạc. Một tiểu cô nương, có việc gì mà trong lòng phải cảnh giác? Mà ở trong Thẩm phủ, có người nào để cho nàng xuất hiện vẻ mặt cảnh giác? Nàng phải phòng bị người nào?
Nàng quả nhiên không đơn giản.
Minh Hữu Hiên cười đùa nói: “Thẩm cô nương, đây chính là đạo đãi khách của Thẩm gia sao? Hôm nay là lễ mừng thọ Thẩm lão phu nhân, Minh mỗ là nhận lời mời mà tới, lại bị ngươi mắng là chó, chậc chậc, thì ra là Thẩm phủ đặc biệt mời chó tới tham gia lễ mừng thọ của lão phu nhân sao? Đây thật là ly kì a…”
Lông mày Thẩm Tĩnh Sơ nhíu lại, cái mũ lớn như vậy nàng không dám mang loạn. May mà nàng không đần, nhàn nhạt nói: “Chặn đường chính là chó, Minh thế tử nếu không phải cản đường Tĩnh Sơ, đương nhiên là không phải.”
Minh Hữu Hiên vẫn cợt nhả: “Đường này cũng không phải mình Thẩm cô nương mới có thể đi. Thẩm cô nương nói ta cản đường Thẩm cô nương, Minh mỗ lại cảm thấy là Thẩm cô nương cản đường Minh mỗ!”
Tuy là cười đùa, nhưng lại mang theo vài phần hài hước cùng khiêu khích. Ngụ ý cũng rất rõ ràng, ngươi mà là chó cản đường.
Thẩm Tĩnh Sơ tức giận đến suýt nữa hộc máu. Quả nhiên, là da mặt dày, Minh thế tử hiển nhiên là thiên hạ vô địch. Ca ca nói không sai, người này, nàng càng cách xa càng tốt!
Nghiêng người, trên mặt không có vẻ giận dữ, ngược lại ngọt ngào cười một tiếng: “Từ nhỏ mẫu thân đã dạy cho Tĩnh Sơ biết khiêm nhường chi lễ, đạo đãi khách. Mẫu thân nói, làm người chớ cậy mạnh lấn yếu, khi dễ phụ nữ và trẻ con nhỏ yếu, cũng không cần cùng người không có giáo dưỡng chắp nhặt, nếu không thì mình sẽ trở thành người không có giáo dưỡng. Mỗi một câu nói của mẫu thân, Tĩnh Sơ đều khắc sâu trong tâm khảm, tự nhiên sẽ cho là Minh thế tử nhường đường. Minh thế tử, mời.”
Ngươi không hiểu khiêm nhượng chi lễ, ngươi cậy mạnh lấn yếu, khi dễ phụ nữ và trẻ con nhỏ yếu, ngươi không có chút nào là quân tử phong độ được dạy dỗ —— ta đây có người dạy bảo, không chấp nhặt với ngươi.
Minh Hữu Hiên không tức giận chút nào, ngược lại cười nhẹ ra tiếng: “Thẩm cô nương, ngươi thật sự không phải là đáng yêu bình thường …”
Thẩm Tĩnh Sơ có chút tức giận nhìn chằm chằm người vô liêm sỉ lại không nghiêm túc lên tiếng. Nàng không muốn cùng hắn day dưa thêm nữa, liền che giấu tức giận đạm mạc nói: “Đa tạ Minh thế tử khen ngợi, Tĩnh Sơ xin cáo từ trước.”
Liêm nhẫm* thi lễ, nhanh nhẹn rời đi.
*Chỉnh đốn vạt áo trước
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Minh Hữu Hiên không khỏi bật cười. Tiểu cô nương đáng yêu, bộ dáng tức giận cũng rất là đáng yêu. Thu lại nụ cười, bước nhanh tới hướng khác, mới vừa rồi đùa giỡn tiểu cô nương Thẩm gia, suýt nữa quên chính sự.
Bởi vì Minh Hữu Hiên xuất hiện, trì hoãn thời gian nàng trở về. Trở lại Cẩm uyển, Noãn Tuyết nói Tình Vân đã rời đi. Thẩm Tĩnh Sơ cũng không thèm để ý, dù sao các nàng cũng không có được như ý, liền tốt. Buổi trưa đi qua, người luôn là dễ dàng mệt mỏi rã rời, Noãn Tuyết liền đỡ Thẩm Tĩnh Sơ về giường nghỉ ngơi.
Đang cởi quần áo, nghe tiếng bước chân vội vàng. Tình Vân ở bên ngoài vội vã vào bên trong, nhìn thấy Thẩm Tĩnh Sơ không khỏi sửng sốt: “Tiểu thư, người tại sao trở về?”
Nhìn thấy Tình Vân, Thẩm Tĩnh Sơ thanh tỉnh mấy phần, không trả lời nàng, hỏi ngược lại: “Vì sao vội vội vàng vàng trở về như vậy?”
Trên mặt Tình Vân có mấy phần lúng túng, nói: “Nô tì đi tới ao cẩm lý, Cửu tiểu thư rơi xuống nước được cứu. Nô tì tìm không thấy tiểu thư, lo lắng cho an nguy tiểu thư. Cho nên trở lại xem thử tiểu thư đã trở về hay chưa?”
Thẩm Tĩnh Thu rơi xuống nước? Thẩm Tĩnh Sơ sững sờ chốc lát. Chợt phản ứng lại, nở nụ cười, suýt nữa cười thành tiếng. Bây giờ Lý Thế Hành còn không biết người hắn cứu chính là Thẩm Tĩnh Thu. Nói không chừng còn cho là mình được như ý rồi!
Nàng hiện tại không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn xem Lý Thế Hành biết mình cứu lầm người, sẽ có vẻ mặt gì. Hắn vạn năm không thay đổi mặt băng, có hay không có vẻ mặt xấu hổ cùng tức giận đây?
Nàng chưa từng gặp hắn xấu hổ cùng tức giận….
Thu lại ý cười, âm thanh của nàng lạnh như băng nói: “Cũng may ta không đi ao cẩm lý vì cảm thấy mệt mỏi nên trở về, nếu không, rơi xuống nước chỉ sợ là ta…”
Tình Vân có chút sợ hãi cùng rụt rè nói: “Tiểu thư phúc lớn mạng lớn, như thế nào có thể rơi xuống nước được…”
Thẩm Tĩnh Sơ cười lạnh một tiếng nói: “Nếu là bình thường, hẳn là không rơi xuống nước. Nhưng mà có người muốn thiết kế ta, vậy cũng khó nói…”
Tình Vân sợ hãi không dám nói tiếp, Thẩm Tĩnh Sơ liền xoay chuyển đề tài: “Ngươi nói, Thu muội muội làm sao không cẩn thận như vậy. Xem cá chép thôi, làm sao lại rơi xuống nước… May mắn là có người cứu…”
Tình Vân lắp bắp nói: “Nô, nô tỳ không biết…”
Thẩm Tĩnh Sơ nở nụ cười hai tiếng nói: “Ngươi tất nhiên là không biết. Ngươi nếu biết, há không phải là cố ý mưu hại Thu muội muội?” Ánh mắt mang theo cảnh cáo cùng uy hiếp.
Tình Vân vội vàng quỳ xuống: “Tình Vân không dám!”
“Không dám, đó là tốt nhất…Mưu hại chủ tử, dựa theo quy củ Thẩm gia, phải loạn côn đánh chết!”
Thẩm Tĩnh Sơ bình tĩnh nói rõ ràng, Tình Vân nghe được, lại thất sợ nổi da gà, sống lưng lạnh lẽo. Thẩm Tĩnh Sơ nói xong để cho nàng lui ra, không để cho nàng hầu hạ bên cạnh.
Gọi Noãn Tuyết, nói: “Tình Vân… Giữ lại không được. Ngươi để cho Yến Thảo nhìn nàng thật kỹ, sợ rằng nàng sẽ không an phận.”
Noãn Tuyết cau mày: “Nô tỳ cùng Tình Vân từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư. Tiểu thư đối với nàng tốt như vậy, không nghĩ tới nàng lại không an phận, cố ý làm hại tiểu thư!”
Thẩm Tĩnh Sơ thở dài: “Lòng người khó dò, cái lợi ở trước mắt, trung thành không có.”
Noãn Tuyết vội vàng quỳ xuống:”Tiểu thư, Noãn Tuyết trung thành mãi mãi, quyết sẽ không phản bội tiểu thư.”
“Mau đứng lên. Ta dĩ nhiên là biết ngươi trung thành, mới yên tâm đem chuyện này giao cho ngươi làm, ngươi cảm thấy Yến Thảo làm được sao? Có thể tiếp cận Tình Vân sao?” Thẩm Tĩnh Sơ hỏi.
Noãn Tuyết chăm chú suy nghĩ chốc lát: “Yến Thảo là người thành thật, tuy là không lanh lợi, nhưng mà rất đáng tin cậy.”
“Ừ.” Thẩm Tĩnh Sơ nhẹ nhàng gõ gõ mép bàn: “Cho chyện Tình Vân qua đi. Tuy rằng nàng phản bội ta giúp Di muội muội, nghĩ cách hại ta, nhưng không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, cũng không dễ lập tức trừng phạt nàng.”
Nhưng mà nàng đã có tâm tư này, liền không sợ tìm không ra sơ sót của nàng, trừng trị không được ác nô phản bội chủ tử này.
Ngáp một cái, Noãn Tuyết nhanh chóng đỡ Thẩm Tĩnh Sơ nằm xuống. Nàng phải nuôi tinh thần thật tốt, lát nữa sẽ có trò hay trình diễn! Vừa nghĩ tới, buồn ngủ liền ập tới, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Thẩm Tĩnh Sơ nhìn bóng lưng Thẩm Tĩnh Thu rời đi, không khỏi thở dài.
Thu hồi ánh mắt, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, nên trừng phạt nha hoàn Tình Vân phản bội chủ tử này như thế nào mới được!
Cất bước, chuyển bị trở lại Cẩm Uyển, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt nàng.
Trong lòng nàng cả kinh, sẽ không phải là Lý Thế Hành ở ao cẩm lý không chờ được nàng, nên đi chung quanh tìm nàng chứ?
Ngẩng đầu nhìn lên, nhưng lại là Minh Hữu Hiêm bất cần đời.
Cho nên thở phào nhẹ nhõm, rồi tức giận lên tiếng nói: “Minh thế tử, chó khôn không cản đường. Minh thế tử đứng giữa đường không biết là có ý gì?
Minh Hữu Hiên nhìn vẻ mặt nàng biến đổi thất thường. Lúc ban đầu nàng cảnh giác làm cho hắn có chút kinh ngạc. Một tiểu cô nương, có việc gì mà trong lòng phải cảnh giác? Mà ở trong Thẩm phủ, có người nào để cho nàng xuất hiện vẻ mặt cảnh giác? Nàng phải phòng bị người nào?
Nàng quả nhiên không đơn giản.
Minh Hữu Hiên cười đùa nói: “Thẩm cô nương, đây chính là đạo đãi khách của Thẩm gia sao? Hôm nay là lễ mừng thọ Thẩm lão phu nhân, Minh mỗ là nhận lời mời mà tới, lại bị ngươi mắng là chó, chậc chậc, thì ra là Thẩm phủ đặc biệt mời chó tới tham gia lễ mừng thọ của lão phu nhân sao? Đây thật là ly kì a…”
Lông mày Thẩm Tĩnh Sơ nhíu lại, cái mũ lớn như vậy nàng không dám mang loạn. May mà nàng không đần, nhàn nhạt nói: “Chặn đường chính là chó, Minh thế tử nếu không phải cản đường Tĩnh Sơ, đương nhiên là không phải.”
Minh Hữu Hiên vẫn cợt nhả: “Đường này cũng không phải mình Thẩm cô nương mới có thể đi. Thẩm cô nương nói ta cản đường Thẩm cô nương, Minh mỗ lại cảm thấy là Thẩm cô nương cản đường Minh mỗ!”
Tuy là cười đùa, nhưng lại mang theo vài phần hài hước cùng khiêu khích. Ngụ ý cũng rất rõ ràng, ngươi mà là chó cản đường.
Thẩm Tĩnh Sơ tức giận đến suýt nữa hộc máu. Quả nhiên, là da mặt dày, Minh thế tử hiển nhiên là thiên hạ vô địch. Ca ca nói không sai, người này, nàng càng cách xa càng tốt!
Nghiêng người, trên mặt không có vẻ giận dữ, ngược lại ngọt ngào cười một tiếng: “Từ nhỏ mẫu thân đã dạy cho Tĩnh Sơ biết khiêm nhường chi lễ, đạo đãi khách. Mẫu thân nói, làm người chớ cậy mạnh lấn yếu, khi dễ phụ nữ và trẻ con nhỏ yếu, cũng không cần cùng người không có giáo dưỡng chắp nhặt, nếu không thì mình sẽ trở thành người không có giáo dưỡng. Mỗi một câu nói của mẫu thân, Tĩnh Sơ đều khắc sâu trong tâm khảm, tự nhiên sẽ cho là Minh thế tử nhường đường. Minh thế tử, mời.”
Ngươi không hiểu khiêm nhượng chi lễ, ngươi cậy mạnh lấn yếu, khi dễ phụ nữ và trẻ con nhỏ yếu, ngươi không có chút nào là quân tử phong độ được dạy dỗ —— ta đây có người dạy bảo, không chấp nhặt với ngươi.
Minh Hữu Hiên không tức giận chút nào, ngược lại cười nhẹ ra tiếng: “Thẩm cô nương, ngươi thật sự không phải là đáng yêu bình thường …”
Thẩm Tĩnh Sơ có chút tức giận nhìn chằm chằm người vô liêm sỉ lại không nghiêm túc lên tiếng. Nàng không muốn cùng hắn day dưa thêm nữa, liền che giấu tức giận đạm mạc nói: “Đa tạ Minh thế tử khen ngợi, Tĩnh Sơ xin cáo từ trước.”
Liêm nhẫm thi lễ, nhanh nhẹn rời đi.
Chỉnh đốn vạt áo trước
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Minh Hữu Hiên không khỏi bật cười. Tiểu cô nương đáng yêu, bộ dáng tức giận cũng rất là đáng yêu. Thu lại nụ cười, bước nhanh tới hướng khác, mới vừa rồi đùa giỡn tiểu cô nương Thẩm gia, suýt nữa quên chính sự.
Bởi vì Minh Hữu Hiên xuất hiện, trì hoãn thời gian nàng trở về. Trở lại Cẩm uyển, Noãn Tuyết nói Tình Vân đã rời đi. Thẩm Tĩnh Sơ cũng không thèm để ý, dù sao các nàng cũng không có được như ý, liền tốt. Buổi trưa đi qua, người luôn là dễ dàng mệt mỏi rã rời, Noãn Tuyết liền đỡ Thẩm Tĩnh Sơ về giường nghỉ ngơi.
Đang cởi quần áo, nghe tiếng bước chân vội vàng. Tình Vân ở bên ngoài vội vã vào bên trong, nhìn thấy Thẩm Tĩnh Sơ không khỏi sửng sốt: “Tiểu thư, người tại sao trở về?”
Nhìn thấy Tình Vân, Thẩm Tĩnh Sơ thanh tỉnh mấy phần, không trả lời nàng, hỏi ngược lại: “Vì sao vội vội vàng vàng trở về như vậy?”bg-ssp-{height:px}
Trên mặt Tình Vân có mấy phần lúng túng, nói: “Nô tì đi tới ao cẩm lý, Cửu tiểu thư rơi xuống nước được cứu. Nô tì tìm không thấy tiểu thư, lo lắng cho an nguy tiểu thư. Cho nên trở lại xem thử tiểu thư đã trở về hay chưa?”
Thẩm Tĩnh Thu rơi xuống nước? Thẩm Tĩnh Sơ sững sờ chốc lát. Chợt phản ứng lại, nở nụ cười, suýt nữa cười thành tiếng. Bây giờ Lý Thế Hành còn không biết người hắn cứu chính là Thẩm Tĩnh Thu. Nói không chừng còn cho là mình được như ý rồi!
Nàng hiện tại không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn xem Lý Thế Hành biết mình cứu lầm người, sẽ có vẻ mặt gì. Hắn vạn năm không thay đổi mặt băng, có hay không có vẻ mặt xấu hổ cùng tức giận đây?
Nàng chưa từng gặp hắn xấu hổ cùng tức giận….
Thu lại ý cười, âm thanh của nàng lạnh như băng nói: “Cũng may ta không đi ao cẩm lý vì cảm thấy mệt mỏi nên trở về, nếu không, rơi xuống nước chỉ sợ là ta…”
Tình Vân có chút sợ hãi cùng rụt rè nói: “Tiểu thư phúc lớn mạng lớn, như thế nào có thể rơi xuống nước được…”
Thẩm Tĩnh Sơ cười lạnh một tiếng nói: “Nếu là bình thường, hẳn là không rơi xuống nước. Nhưng mà có người muốn thiết kế ta, vậy cũng khó nói…”
Tình Vân sợ hãi không dám nói tiếp, Thẩm Tĩnh Sơ liền xoay chuyển đề tài: “Ngươi nói, Thu muội muội làm sao không cẩn thận như vậy. Xem cá chép thôi, làm sao lại rơi xuống nước… May mắn là có người cứu…”
Tình Vân lắp bắp nói: “Nô, nô tỳ không biết…”
Thẩm Tĩnh Sơ nở nụ cười hai tiếng nói: “Ngươi tất nhiên là không biết. Ngươi nếu biết, há không phải là cố ý mưu hại Thu muội muội?” Ánh mắt mang theo cảnh cáo cùng uy hiếp.
Tình Vân vội vàng quỳ xuống: “Tình Vân không dám!”
“Không dám, đó là tốt nhất…Mưu hại chủ tử, dựa theo quy củ Thẩm gia, phải loạn côn đánh chết!”
Thẩm Tĩnh Sơ bình tĩnh nói rõ ràng, Tình Vân nghe được, lại thất sợ nổi da gà, sống lưng lạnh lẽo. Thẩm Tĩnh Sơ nói xong để cho nàng lui ra, không để cho nàng hầu hạ bên cạnh.
Gọi Noãn Tuyết, nói: “Tình Vân… Giữ lại không được. Ngươi để cho Yến Thảo nhìn nàng thật kỹ, sợ rằng nàng sẽ không an phận.”
Noãn Tuyết cau mày: “Nô tỳ cùng Tình Vân từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư. Tiểu thư đối với nàng tốt như vậy, không nghĩ tới nàng lại không an phận, cố ý làm hại tiểu thư!”
Thẩm Tĩnh Sơ thở dài: “Lòng người khó dò, cái lợi ở trước mắt, trung thành không có.”
Noãn Tuyết vội vàng quỳ xuống:”Tiểu thư, Noãn Tuyết trung thành mãi mãi, quyết sẽ không phản bội tiểu thư.”
“Mau đứng lên. Ta dĩ nhiên là biết ngươi trung thành, mới yên tâm đem chuyện này giao cho ngươi làm, ngươi cảm thấy Yến Thảo làm được sao? Có thể tiếp cận Tình Vân sao?” Thẩm Tĩnh Sơ hỏi.
Noãn Tuyết chăm chú suy nghĩ chốc lát: “Yến Thảo là người thành thật, tuy là không lanh lợi, nhưng mà rất đáng tin cậy.”
“Ừ.” Thẩm Tĩnh Sơ nhẹ nhàng gõ gõ mép bàn: “Cho chyện Tình Vân qua đi. Tuy rằng nàng phản bội ta giúp Di muội muội, nghĩ cách hại ta, nhưng không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, cũng không dễ lập tức trừng phạt nàng.”
Nhưng mà nàng đã có tâm tư này, liền không sợ tìm không ra sơ sót của nàng, trừng trị không được ác nô phản bội chủ tử này.
Ngáp một cái, Noãn Tuyết nhanh chóng đỡ Thẩm Tĩnh Sơ nằm xuống. Nàng phải nuôi tinh thần thật tốt, lát nữa sẽ có trò hay trình diễn! Vừa nghĩ tới, buồn ngủ liền ập tới, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.