Trong phòng mọi người trông thấy sắc mặt của Lão phu nhân đột nhiên trùng xuống, trong lúc nhất thời đều không dám lên tiếng, ôm tâm tình vui vẻ nhìn Thẫm Tĩnh Sơ giảng hòa như thế nào.
Ánh măt Thẫm Tĩnh Sơ xẹt qua mọi người, chỉ là một việc đơn giản như vậy, lại có thể nhìn thấu được hết tâm can của những người ở đây. Trong lòng nàng khẽ thở dài, có đôi khi trông thấy được sự thật, lại khiến cho người ta phải thương tâm.
Thẫm Tĩnh Sơ mỉm cười ngọt ngào: "Tổ mẫu, đêm nay phụ thân muốn đi dùng bữa với mẫu thân... Ngày thường phụ thân bận rộn công việc, hôm nay khó có được rãnh rỗi, vì vậy..."
Vừa nói, ôm một bên cánh tay của Lão phu nhân làm nũng: "Tổ mẫu nếu không chê Tĩnh Sơ, về sau ngày nào Tĩnh Sơ cũng đến bồi ăn tối với tổ mẫu, chỉ sợ lúc đó tổ mẫu lại chán ghét Tĩnh Sơ thôi?"
Sắc mặt Lão phu nhân hòa ái hơn hẳn, nhìn cháu gái ruột của mình ngọt ngào làm nũng như thế, thật khiến cho người ta phải yêu mến mà, huống chi lý do là nàng muốn một nhà sum họp bên bữa cơm tối sao có thể trách cứ nàng được.
Tuy rằng Thẫm Tĩnh Sơ nói Thẫm lão gia ngày thường rất bận rộn là đúng, nhưng có lẽ mọi người cũng đều biết tại sao Thẫm lão gia lại rất ít khi ghé đến viện của Ninh thị, mà Thẫm Tĩnh Sơ bận tâm thể diện cho Thẩm lão gia, lấy lý do là Thẫm lão gia, lại nói tiếp, hôm nay đứa cháu gái này thật sự rất hiểu chuyện.
Lão phu nhân tươi cười phúc hậu: "Hảo hảo hảo, đêm nay cho con tha hồ trò chuyện với phụ thân con, được chưa?”
Thẫm Tĩnh Sơ vui mừng ôm lấy cánh tay của Lão phu nhân: "Tổ mẫu thật tốt. Khó trách tất cả mọi người đều hâm mộ con có được một tổ mẫu như vậy đâu!"
Thẫm Tĩnh Sơ nói câu này càng khiến cho Lão phu thêm vui sướng. Lão phu nhân chọc chọc cái trán của Thẫm Tĩnh Sơ, cười nói: "Đó cũng là nhờ phúc khí của Sơ nhi."
Thích thị vội vàng phụ họa: "Đúng vậy a, Sơ nhi thật biết hiểu chuyện, chính là nhờ phúc khí của Sơ nhi đó."
Thẫm Tĩnh Sơ im lặng liếc nhìn Thích thị, ngồi bên cạnh Thích thị là Thẫm Tĩnh Yên chỉ cười mà không nói.
Từ trước đến này Thẫm Tĩnh Vân vẫn luôn trầm mặc nhưng hôm nay lại mở miệng nói chuyện: "Nếu tổ mẫu không chê Tĩnh Vân ăn nói vụng về, hôm nay Tĩnh Vân nguyện ăn tối cùng tổ mẫu?"
Thích thị lập tức nháy mắt ra dấu cho Thẫm Tĩnh Liên, Thẩm Tĩnh Liên ngầm hiểu, bộ dáng ngột ngào liền trưng ra: "Tổ mẫu, Tĩnh Liên cũng muốn lưu lại với tổ mẫu..."
"Hảo hảo hảo, đều là cháu gái ngoan của tổ mẫu, ở lại đây đi, nhiều người lại náo nhiệt." Lão phu nhân quay đầu phân phó nói: "Đinh ma ma, đi chuẩn bị bữa tối, phong phú một chút, chuẩn bị các món mà Vân nhi và Liên nhi thích đi”.
Đinh ma ma lên tiếng, quay người rời đi.
Đi ra ngoài phòng không xa, một nha hoàn chạy vội vã đến trước mặt, Đinh ma ma không vui khiển trách: "Nha hoàn này ở đâu đến, đến Vinh Uyển cũng không biết phép tắc là gì?"
Nha hoàn kia thu bước chân, trên mặt có vẻ lo lắng: "Thưa ma ma, nô tì là nha hoàn trong phủ của Tam phu nhân, Tam lão gia đã trở về, nô tì tới đây là để mời Tam phu nhân trở về..."
Sắc mặt Đinh ma ma trì hoãn lại, nhưng vẫn nói: "Mời người liền mời người, có gì mà phải vội vã như vậy!"
Trên mặt nha hoàn có chút sợ hãi: "Tam lão gia... Say rượu ạ..."
Trong nháy mắt Đinh ma ma khẽ giật mình, nhanh chóng phân phó Thu Ngân tranh thủ thời đi vào thông báo.
"Lão phu nhân, nha hoàn trong phủ Tam phu nhân trong vừa đến muốn mời Tam phu nhân trở về." Thu Ngân đi vào cung kính nói.
Lão phu nhân phất phất tay: "Đêm nay Tam phu nhân sẽ ở đây dùng bữa với ta, kêu nàng về trước đi."
"Hình như là Tam lão gia đã trở về..." Thu Ngân thêm một câu nói.
Vừa nghe được phu quân nhà mình đã trở về, Tam phu nhân Liễu thị giật mình, nhưng vẫn cố kiềm chế ngồi ngay ngắn trên ghế, Lão phu nhân dường như không nhìn thấy động tác của Liễu thị, chỉ nói: "Trở về thì trở về, chẳng lẽ hắn vừa về, liền lại để cho ba vợ bốn nàng hầu đến hầu hạ hắn sao?"
Lão phu nhân vừa nói như vậy, Liễu thị cũng đành phải ngồi vào chỗ của mình, Thu Ngân yên lặng lui ra, Lão phu nhân chợt mở miệng nói: "Đem nha hoàn kia gọi vào, ta có lời muốn hỏi."
Thu Ngân lui ra ngoài, rồi để cho nha hoàn kia tiến vào, nha hoàn hành lễ với Lão phu nhân sau đó, quay người đối diện với Liễu thị, hành lễ rồi nói: "Tam phu nhân, Tam lão gia đã trở về, mời Tam phu nhân trở về..."
Sắc mặt Lão phu nhân chùn xuống: "Hôm nay nàng sẽ ở đây với ta".
"Thế nhưng là..." Nha hoàn có chút khó xử: "Tam lão gia say rượu rồi, lại đang ngồi nói sảng..."
Thân hình Liễu thị giật giật, rốt cuộc cũng không thể ngồi yên trên ghế được nữa.
Lão phu nhân nghe thấy thế trong lòng thầm mắng một câu "Không có tiền đồ", rồi lại nghiêm mặt nói: "Để cho hắn nói đi. Mỗi ngày đều say rượu, một ngày mà không như vậy mới là lạ đấy."
Trên mặt nha hoàn có chút lúng túng, chỉ nói: "Là Minh thế tử đưa Tam lão gia trở về, đang chờ Tam phu nhân trở về, Minh thế tử nói như vậy mới yên tâm rời đi..."
Lão phu nhân "Phun" ra một tiếng: "Thật sự không trông cậy được gì nữa!" Nhìn thấy Liễu thị đã đứng ngồi không yên, liền nói: "Đi đi đi đi, ta thấy hồn ngươi cũng bay về bên đó rồi kia."
Liễu thị đỏ mặt lên, hành lễ sau đó vội vàng ly khai.
Mới vừa rồi là một bầu không khí vui vẻ nay lại bị quấy nhiễu, lập tức có chút nhạt nhẽo. Thích thị thấy sắc mặt Lão phu nhân sắc mặt không vui, cũng không dám tùy tiện mở miệng, sợ chọc giận Lão phu nhân.
Thẩm Tĩnh Vân mở miệng nói: "Tổ mẫu, đêm nay có món thỏ hầm không ạ? Lần trước phòng bếp nấu món thỏ hầm này, quả thực ăn rất ngon, tối nay Tĩnh Vân muốn ăn nữa cơ!"
Sắc mặt Lão phu nhân có chút dịu lại: "Vân nhi thích ăn, tổ mẫu sẽ để cho phòng bếp chuẩn bị."
Thẫm Tĩnh Sơ thấy sắc mặt của Lão phu nhân đã dịu đi, cũng hì hì cười nói: "Tổ mẫu cũng không được bất công đâu, thịt thỏ ăn rất ngon lại dưỡng nhan, Tĩnh Sơ cũng muốn!"
Lão phu nhân vui vẻ cười nói: "Con mèo tham ăn này! Một hồi tổ mẫu sẽ kêu người mang tới cho con có được chưa?"
Thẫm Tĩnh Sơ làm nũng nói: "Tổ mẫu tốt nhất! Tĩnh Sơ yêu nhất tổ mẫu!"
Lão phu nhân cười cười, thật không có biện pháp với cháu gái mình mà. Thẫm Tĩnh Sơ cùng Thẩm Tĩnh Vân nhanh chóng liếc nhau một cái, ngấm ngầm nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, Thẫm Tĩnh Sơ dí dỏm trừng mắt nhìn Thẫm Tĩnh Vân, Thẫm Tĩnh Vân có chút ngẩn người.
Sao đường tỷ(chị họ) hôm nay phảng phất có chút không giống với ngày thường.
Trên mặt Thích thị có chút không vui, Vân nhi từ trước đến nay đều biết cách làm Lão phu nhân vui vẻ, cái này thì không cần nói rồi, thế mà hôm nay Sơ nhi cũng có thể làm cho Lão phu nhân vui vẻ, thật không giống như bình thường.
Trong lòng có chút khó chịu, bỗng nhiên có một lão bà tiến vào cung kính hành lễ, lặng lẽ nói nhỏ bên tai Thích thị.
Lúc này vẻ mặt Thích thị có chút vui sướng, như cười như không châm chọc nhìn Thẫm Tĩnh Sơ đang líu nhíu bên cạnh Lão phu nhân: "Sơ nhi, nghe nói, trước mặt mọi người con lại ôm ấp Hữu nhi?"
Thẫm Tĩnh Sơ chấn động, trong lòng mắng thầm, Thẫm Nguyên Thanh, chết tiệt! Thế mà lại dám mật báo với Nhị thẩm thẩm!
Vội vàng lấy lại ủy khuất: "Là Tĩnh Sơ không đúng..."
Sắc mặt Lão phu nhân biến hóa, thu lại gương mặt vui vẻ. Bà là người đặt rất nặng về vấn đề quy cũ, không được phạm sai lầm, mặc dù bà rất thích thấy con cháu làm nũng với mình, nhưng, một khi phạm sai lầm, đặc biệt là quy củ do lão tổ tông đề ra, cho dù là đích nữ, cũng chiếu theo gia quy mà trừng phạt, không chút tình cảm!
Mà nàng dâu thứ hai Thích thị lại nói Sơ nhi trước mặt mọi người ôm ấp Hữu nhi? Việc này nếu truyền ra ngoài, Thẩm gia còn mặt mũi nào nữa? Chính là làm nhục Thẩm gia, tổn hại gia phong!
Trong phòng mọi người trông thấy sắc mặt của Lão phu nhân đột nhiên trùng xuống, trong lúc nhất thời đều không dám lên tiếng, ôm tâm tình vui vẻ nhìn Thẫm Tĩnh Sơ giảng hòa như thế nào.
Ánh măt Thẫm Tĩnh Sơ xẹt qua mọi người, chỉ là một việc đơn giản như vậy, lại có thể nhìn thấu được hết tâm can của những người ở đây. Trong lòng nàng khẽ thở dài, có đôi khi trông thấy được sự thật, lại khiến cho người ta phải thương tâm.
Thẫm Tĩnh Sơ mỉm cười ngọt ngào: "Tổ mẫu, đêm nay phụ thân muốn đi dùng bữa với mẫu thân... Ngày thường phụ thân bận rộn công việc, hôm nay khó có được rãnh rỗi, vì vậy..."
Vừa nói, ôm một bên cánh tay của Lão phu nhân làm nũng: "Tổ mẫu nếu không chê Tĩnh Sơ, về sau ngày nào Tĩnh Sơ cũng đến bồi ăn tối với tổ mẫu, chỉ sợ lúc đó tổ mẫu lại chán ghét Tĩnh Sơ thôi?"
Sắc mặt Lão phu nhân hòa ái hơn hẳn, nhìn cháu gái ruột của mình ngọt ngào làm nũng như thế, thật khiến cho người ta phải yêu mến mà, huống chi lý do là nàng muốn một nhà sum họp bên bữa cơm tối sao có thể trách cứ nàng được.
Tuy rằng Thẫm Tĩnh Sơ nói Thẫm lão gia ngày thường rất bận rộn là đúng, nhưng có lẽ mọi người cũng đều biết tại sao Thẫm lão gia lại rất ít khi ghé đến viện của Ninh thị, mà Thẫm Tĩnh Sơ bận tâm thể diện cho Thẩm lão gia, lấy lý do là Thẫm lão gia, lại nói tiếp, hôm nay đứa cháu gái này thật sự rất hiểu chuyện.
Lão phu nhân tươi cười phúc hậu: "Hảo hảo hảo, đêm nay cho con tha hồ trò chuyện với phụ thân con, được chưa?”
Thẫm Tĩnh Sơ vui mừng ôm lấy cánh tay của Lão phu nhân: "Tổ mẫu thật tốt. Khó trách tất cả mọi người đều hâm mộ con có được một tổ mẫu như vậy đâu!"
Thẫm Tĩnh Sơ nói câu này càng khiến cho Lão phu thêm vui sướng. Lão phu nhân chọc chọc cái trán của Thẫm Tĩnh Sơ, cười nói: "Đó cũng là nhờ phúc khí của Sơ nhi."
Thích thị vội vàng phụ họa: "Đúng vậy a, Sơ nhi thật biết hiểu chuyện, chính là nhờ phúc khí của Sơ nhi đó."
Thẫm Tĩnh Sơ im lặng liếc nhìn Thích thị, ngồi bên cạnh Thích thị là Thẫm Tĩnh Yên chỉ cười mà không nói.
Từ trước đến này Thẫm Tĩnh Vân vẫn luôn trầm mặc nhưng hôm nay lại mở miệng nói chuyện: "Nếu tổ mẫu không chê Tĩnh Vân ăn nói vụng về, hôm nay Tĩnh Vân nguyện ăn tối cùng tổ mẫu?"
Thích thị lập tức nháy mắt ra dấu cho Thẫm Tĩnh Liên, Thẩm Tĩnh Liên ngầm hiểu, bộ dáng ngột ngào liền trưng ra: "Tổ mẫu, Tĩnh Liên cũng muốn lưu lại với tổ mẫu..."
"Hảo hảo hảo, đều là cháu gái ngoan của tổ mẫu, ở lại đây đi, nhiều người lại náo nhiệt." Lão phu nhân quay đầu phân phó nói: "Đinh ma ma, đi chuẩn bị bữa tối, phong phú một chút, chuẩn bị các món mà Vân nhi và Liên nhi thích đi”.
Đinh ma ma lên tiếng, quay người rời đi.
Đi ra ngoài phòng không xa, một nha hoàn chạy vội vã đến trước mặt, Đinh ma ma không vui khiển trách: "Nha hoàn này ở đâu đến, đến Vinh Uyển cũng không biết phép tắc là gì?"
Nha hoàn kia thu bước chân, trên mặt có vẻ lo lắng: "Thưa ma ma, nô tì là nha hoàn trong phủ của Tam phu nhân, Tam lão gia đã trở về, nô tì tới đây là để mời Tam phu nhân trở về..."
Sắc mặt Đinh ma ma trì hoãn lại, nhưng vẫn nói: "Mời người liền mời người, có gì mà phải vội vã như vậy!"
Trên mặt nha hoàn có chút sợ hãi: "Tam lão gia... Say rượu ạ..."
Trong nháy mắt Đinh ma ma khẽ giật mình, nhanh chóng phân phó Thu Ngân tranh thủ thời đi vào thông báo.
"Lão phu nhân, nha hoàn trong phủ Tam phu nhân trong vừa đến muốn mời Tam phu nhân trở về." Thu Ngân đi vào cung kính nói.
Lão phu nhân phất phất tay: "Đêm nay Tam phu nhân sẽ ở đây dùng bữa với ta, kêu nàng về trước đi."
"Hình như là Tam lão gia đã trở về..." Thu Ngân thêm một câu nói.
Vừa nghe được phu quân nhà mình đã trở về, Tam phu nhân Liễu thị giật mình, nhưng vẫn cố kiềm chế ngồi ngay ngắn trên ghế, Lão phu nhân dường như không nhìn thấy động tác của Liễu thị, chỉ nói: "Trở về thì trở về, chẳng lẽ hắn vừa về, liền lại để cho ba vợ bốn nàng hầu đến hầu hạ hắn sao?"
Lão phu nhân vừa nói như vậy, Liễu thị cũng đành phải ngồi vào chỗ của mình, Thu Ngân yên lặng lui ra, Lão phu nhân chợt mở miệng nói: "Đem nha hoàn kia gọi vào, ta có lời muốn hỏi."bg-ssp-{height:px}
Thu Ngân lui ra ngoài, rồi để cho nha hoàn kia tiến vào, nha hoàn hành lễ với Lão phu nhân sau đó, quay người đối diện với Liễu thị, hành lễ rồi nói: "Tam phu nhân, Tam lão gia đã trở về, mời Tam phu nhân trở về..."
Sắc mặt Lão phu nhân chùn xuống: "Hôm nay nàng sẽ ở đây với ta".
"Thế nhưng là..." Nha hoàn có chút khó xử: "Tam lão gia say rượu rồi, lại đang ngồi nói sảng..."
Thân hình Liễu thị giật giật, rốt cuộc cũng không thể ngồi yên trên ghế được nữa.
Lão phu nhân nghe thấy thế trong lòng thầm mắng một câu "Không có tiền đồ", rồi lại nghiêm mặt nói: "Để cho hắn nói đi. Mỗi ngày đều say rượu, một ngày mà không như vậy mới là lạ đấy."
Trên mặt nha hoàn có chút lúng túng, chỉ nói: "Là Minh thế tử đưa Tam lão gia trở về, đang chờ Tam phu nhân trở về, Minh thế tử nói như vậy mới yên tâm rời đi..."
Lão phu nhân "Phun" ra một tiếng: "Thật sự không trông cậy được gì nữa!" Nhìn thấy Liễu thị đã đứng ngồi không yên, liền nói: "Đi đi đi đi, ta thấy hồn ngươi cũng bay về bên đó rồi kia."
Liễu thị đỏ mặt lên, hành lễ sau đó vội vàng ly khai.
Mới vừa rồi là một bầu không khí vui vẻ nay lại bị quấy nhiễu, lập tức có chút nhạt nhẽo. Thích thị thấy sắc mặt Lão phu nhân sắc mặt không vui, cũng không dám tùy tiện mở miệng, sợ chọc giận Lão phu nhân.
Thẩm Tĩnh Vân mở miệng nói: "Tổ mẫu, đêm nay có món thỏ hầm không ạ? Lần trước phòng bếp nấu món thỏ hầm này, quả thực ăn rất ngon, tối nay Tĩnh Vân muốn ăn nữa cơ!"
Sắc mặt Lão phu nhân có chút dịu lại: "Vân nhi thích ăn, tổ mẫu sẽ để cho phòng bếp chuẩn bị."
Thẫm Tĩnh Sơ thấy sắc mặt của Lão phu nhân đã dịu đi, cũng hì hì cười nói: "Tổ mẫu cũng không được bất công đâu, thịt thỏ ăn rất ngon lại dưỡng nhan, Tĩnh Sơ cũng muốn!"
Lão phu nhân vui vẻ cười nói: "Con mèo tham ăn này! Một hồi tổ mẫu sẽ kêu người mang tới cho con có được chưa?"
Thẫm Tĩnh Sơ làm nũng nói: "Tổ mẫu tốt nhất! Tĩnh Sơ yêu nhất tổ mẫu!"
Lão phu nhân cười cười, thật không có biện pháp với cháu gái mình mà. Thẫm Tĩnh Sơ cùng Thẩm Tĩnh Vân nhanh chóng liếc nhau một cái, ngấm ngầm nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, Thẫm Tĩnh Sơ dí dỏm trừng mắt nhìn Thẫm Tĩnh Vân, Thẫm Tĩnh Vân có chút ngẩn người.
Sao đường tỷ(chị họ) hôm nay phảng phất có chút không giống với ngày thường.
Trên mặt Thích thị có chút không vui, Vân nhi từ trước đến nay đều biết cách làm Lão phu nhân vui vẻ, cái này thì không cần nói rồi, thế mà hôm nay Sơ nhi cũng có thể làm cho Lão phu nhân vui vẻ, thật không giống như bình thường.
Trong lòng có chút khó chịu, bỗng nhiên có một lão bà tiến vào cung kính hành lễ, lặng lẽ nói nhỏ bên tai Thích thị.
Lúc này vẻ mặt Thích thị có chút vui sướng, như cười như không châm chọc nhìn Thẫm Tĩnh Sơ đang líu nhíu bên cạnh Lão phu nhân: "Sơ nhi, nghe nói, trước mặt mọi người con lại ôm ấp Hữu nhi?"
Thẫm Tĩnh Sơ chấn động, trong lòng mắng thầm, Thẫm Nguyên Thanh, chết tiệt! Thế mà lại dám mật báo với Nhị thẩm thẩm!
Vội vàng lấy lại ủy khuất: "Là Tĩnh Sơ không đúng..."
Sắc mặt Lão phu nhân biến hóa, thu lại gương mặt vui vẻ. Bà là người đặt rất nặng về vấn đề quy cũ, không được phạm sai lầm, mặc dù bà rất thích thấy con cháu làm nũng với mình, nhưng, một khi phạm sai lầm, đặc biệt là quy củ do lão tổ tông đề ra, cho dù là đích nữ, cũng chiếu theo gia quy mà trừng phạt, không chút tình cảm!
Mà nàng dâu thứ hai Thích thị lại nói Sơ nhi trước mặt mọi người ôm ấp Hữu nhi? Việc này nếu truyền ra ngoài, Thẩm gia còn mặt mũi nào nữa? Chính là làm nhục Thẩm gia, tổn hại gia phong!