Khi Ân Vĩnh Đức gọi cho Nhan Việt, thì ông cũng đã ở Phượng Thành. Ông không nói thêm gì trong điện thoại, chỉ hy vọng Nhan Việt có thể về nhà ăn bữa cơm trưa. Nhan Việt đồng ý.
Cúp máy, Ân Vĩnh Đức vịn lưng ghế ho khù khụ. Mấy ngày nay ông bị bệnh nhẹ, lúc nãy vì không để Nhan Việt nghe thấy nên ông mới cố nhịn không ho lên. Lúc trước sức khỏe của ông được chăm sóc rất tốt, nhưng từ khi Ân Nhã gặp chuyện, ông nhận ra mình đã lực bất tòng tâm. Đến khi Nhan Thế Huy gửi tài liệu về Nhan Việt cho ông, một kích cực mạnh này khiến ông hoàn toàn suy sụp. Ông không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, A Việt đã không còn tin tưởng ông nữa.
Ông nên sớm biết mới phải, tính A Việt giống tính ông nội nó lúc trẻ như đúc, sao có thể dễ dàng tha thứ nha đầu Tiểu Nhã kia tự cho là đúng mà đè trên đầu được. Ông nhìn Tình Lam, nhìn Nhan Thế Huy, cảm thấy bọn họ quá bất công với A Việt, nhưng bản thân ông cũng lại trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Khi ông mềm lòng đồng ý cho Tiểu Nhã đến Hợp Phổ, ông ở hội đồng quản trị ủng hộ Tiểu Nhã cũng giống như vậy mà thôi. Cho dù trong lòng ông chưa từng có ý nghĩ sẽ để Tiểu Nhã thay thế A Việt, nhưng hành động của ông đã cho người xung quanh một tín hiệu – địa vị của A Việt đã dao động. Còn có lần xem mặt với nhà họ Lục nữa... Ân Vĩnh Đức cười khổ, là tự ông đã đẩy Nhan Việt ra khỏi bên cạnh ông.
Quản gia gõ nhẹ cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ân Vĩnh Đức. Sắc mặt quản gia lộ vẻ khó xử, khẽ nói: "Cô chủ đang ầm ĩ trong phòng".
Cô chủ mà quản gia nhắc đến chính là Ân Tình Lam, lần này về Phượng Thành, Ân Vĩnh Đức cũng bắt bà ta theo cùng. Nghe nói Ân Tình Lam đang ầm ĩ, Ân Vĩnh Đức lạnh mặt nói: "Cứ kệ nó, đã năm mươi tuổi mà chẳng khôn được chút nào".
Quản gia hiểu được Ân Vĩnh Đức đang nói thật, yên lặng rời khỏi. Trong phòng sách, Ân Vĩnh Đức thở dài, trong lòng lại thấy hối hận, năm xưa ông không nên nuông chiều Ân Tình Lam. Bây giờ thấy đã hơn năm mươi tuổi rồi mà vẫn sống trong thế giới của mình, cái gì cũng chỉ làm theo ý mình muốn. Bây giờ ông còn sống thì còn có thể chăm sóc cho Tình Lam, nhưng một khi ông đi, Tình Lam sẽ thế nào? Nhờ Tiểu Nhã hay nhờ thằng bám váy đàn bà kia? Tình Lam cái gì cũng nghe theo gã đó, những thứ ông cho Tình Lam chắc hai ngày nay đã bị lừa hết rồi. Không có ông che chở, không có tiền bạc phòng thân, chỉ trông chờ vào việc là mẹ của Tiểu Nhã, đến lúc đó Tình Lam còn có thể sống thoải mái như vậy nữa sao?
Ân Vĩnh Đức lắc đầu, gần đây ông càng nhận rõ hơn là ông đã già rồi, không còn nhiều thời gian nữa. Dù trước đây ông có tính toán thế nào, thì chuyện đến nước này đã không thể khống chế được nữa. Hợp Phổ, Tình Lam, hay là A Việt, ông phải có một lựa chọn.
Thở dài, Ân Vĩnh Đức rời khỏi phòng sách. Cả đời ông đã từng lựa chọn vô số lần, nhưng chưa lần nào là khó khăn như lúc này. Ông vịn tay vịn đi xuống lầu từng bước một, trong sân có tiếng xe, A Việt đã đến rồi.
"Ông ngoại".
Nhan Việt khách khí đứng trước mặt Ân Vĩnh Đức. Bởi vì buổi sáng mới đi ký hợp đồng mà hôm nay anh mặc rất lịch lãm, bộ vest phẳng phiu vừa người càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo, khuôn mặt anh tuấn.
Ân Vĩnh Đức không nói gì, chỉ im lặng nhìn Nhan Việt. Bắt đầu từ lúc nào, mà A Việt về nước càng ngày càng ít, càng muốn ở nước ngoài nhiều hơn. Thật ra tất cả sớm đã có dấu hiệu, chỉ là ông không nhìn ra được mà thôi. Ông cười khổ, "A Việt, hôm nay phòng bếp đã chuẩn bị những món cháu thích. Chúng ta ăn cơm trước đã, cơm nước xong ông có chuyện muốn nói với cháu".
"Vâng".
Nhan Việt ở trước mặt người nhà luôn ít nói, sau khi đáp lời thì không nói gì nữa.
Ân Vĩnh Đức chua xót trong lòng, nhưng cũng không biết nên nói gì. Trước đây ông cảm thấy Tình Lam và A Việt ngày càng xa cách, nhưng thật ra không phải ông cũng vậy sao. Hai người im lặng dùng cơm xong, từ phòng ăn chuyển sang phòng sách. Ân Vĩnh Đức nhìn Nhan Việt, "A Việt, chuyện Tiểu Nhã cháu đã nghe nói chưa?".
Ông hỏi quanh co, Nhan Việt hơi rũ mắt xuống, giấu đi châm biếm trong mắt. Ân Nhã gặp chuyện đến giờ đã được một tháng rồi, anh không tin ông ngoại không biết anh đã làm gì. Quanh co như vậy Nhan Việt thấy rất nhàm chán, ánh mắt anh tĩnh lặng, nói thẳng ra: "Nếu ông ngoại muốn nói đến chuyện Ân Nhã đút lót, thì cháu biết sớm hơn bất cứ ai".
Những lời này của Nhan Việt vừa ra, không khí trong phòng liền lạnh xuống. Giống như là không khí cô đặc lại, nặng nề đè lên người.
Ân Vĩnh Đức bị Nhan Việt đánh thẳng ra đến không kịp trở tay. Ông nhìn chằm chằm Nhan Việt, thở dài nói: "A Việt, cháu trưởng thành rồi". Những lời này ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, có chua xót, có phức tạp, có vui mừng... Ân Vĩnh Đức không trách móc Nhan Việt, cũng không hỏi chuyện gì, chỉ bình tĩnh nói: "Sau khi Tiểu Nhã gặp chuyện, Tình Lam rất khổ sở. Mặc dù nó không phải là người mẹ tốt với cháu, nhưng lại thương Tiểu Nhã đến tận xương tủy".
Những lời này rơi vào tai Nhan Việt nghe rất châm chọc. Anh không mở miệng, Ân Vĩnh Đức hình như cũng không cần Nhan Việt nói gì, tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này Tình Lam nghĩ rất nhiều cách, hy vọng có thể bảo lãnh Tiểu Nhã ra ngoài. Nhưng chuyện của Tiểu Nhã rất ầm ĩ, lại liên quan đến an toàn dược phẩm, nên bên trên rất chú trọng. Tình Lam đã hỏi qua luật sư, một khi tội hối lộ của Tiểu Nhã được chứng minh, thì ít nhất cũng phải ngồi tù ba năm. Mấy ngày trước Tình Lam có tìm đến Thế Huy, hy vọng Thế Huy có thể giúp Tiểu Nhã. Thế Huy đã đưa ra một điều kiện, là muốn lấy toàn bộ cổ phần trong tay Tình Lam để đổi lấy tự do cho Tiểu Nhã".
Ân Tình Lam tìm Nhan Thế Huy là hy vọng có thể tìm người gánh tội thay Ân Nhã, dù sao Ân Nhã mới đến Hợp Phổ được một thời gian ngắn, chỉ cần có người cấp cao nào đó đứng ra thừa nhận hành vi của Ân Nhã là do người đó bày mưu đặt kế, thì Ân Nhã có thể lấy lý do bị sai khiến mà giảm bớt tội danh. Người được chọn Ân Tình Lam đã có rồi, người nọ đòi tiền, bà ta có rất nhiều tiền. Nhưng chủ tịch Hợp Phổ là Nhan Thế Huy, chuyện này phải cần Nhan Thế Huy phối hợp mới được. Dưới tình huống như vậy, nói Nhan Thế Huy nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng được, chẳng tốt đẹp gì cũng được, Ân Tình Lam vì Ân Nhã mà không từ chối được yêu cầu của ông ta.
Ân Vĩnh Đức nói đến đây liền nhìn Nhan Việt, vẻ mặt Nhan Việt vẫn như thường, không nhìn ra được suy nghĩ trên mặt anh. Ân Vĩnh Đức mong Nhan Việt có thể nói gì đó, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Nhan Việt mở miệng. Ông thở dài, bỏ qua việc đoán suy nghĩ của Nhan Việt, nói tiếp: "Cổ phần của Hợp Phổ cha cháu chiếm 35%, ông và Tình Lam chiếm 35%, trong đó có 15% là nằm dưới tên của Tình Lam. Ông nói rồi, dù là 20% của ông hay là 15% của Tình Lam thì đều là của A Việt cháu hết, không ai cướp đi được. Tiểu Nhã đã làm sai thì nó phải chịu trách nhiệm, không thể lấy thứ của cháu đi đổi được".
Vài câu cuối cùng Ân Vĩnh Đức nói như đinh đóng cột, ông nói thẳng luôn: "Ông đã nói chuyện với luật sư rồi, sẽ chuyển hết cổ phần dưới tên ông và Tình Lam sang cho cháu, A Việt lát nữa cháu ký vào là được".
Nghe đến đó, trên mặt Nhan Việt đã xuất hiện vẻ bất ngờ. Thực ra, trước khi đến Nhan Việt đã nghĩ ông ngoại sẽ nói gì với anh, chuyện Ân Nhã là chuyện không thể tránh nhắc đến được. Đương nhiên, quay quanh đề tài này thì ông ngoại phải ra lựa chọn, giữa anh và Ân Nhã chắc chắn ông ngoại phải bỏ lại một người. Dù ông ngoại bỏ lại anh hay là Ân Nhã, thì Nhan Việt cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Điều mà anh bất ngờ không phải là ông ngoại chọn anh, mà là ông ngoại không còn dài dòng lằng nhằng như lúc trước nữa, mà lại quá rõ ràng.
Chú ý thấy vẻ mặt của Nhan Việt, nét mặt Ân Vĩnh Đức trở nên phức tạp hơn. Ông cười khổ nhìn Nhan Việt, giọng trầm thấp nói. "A Việt, bà ngoại cháu mất sớm, bên cạnh ông chỉ có một cô con gái là Tình Lam, từ nhỏ đã nuông chiều khiến nó kiêu căng tùy hứng. Từ trước đến nay nó không biết nghĩ đến cảm xúc của người khác, thuận buồm xuôi gió lớn lên. Sau này nó lại đổ vỡ với Thế Huy, trong lòng ông lại cảm thấy có lỗi với nó, khó tránh khỏi dung túng thêm mấy phần. Nó tìm được gã đàn ông kia, lại sinh ra Tiểu Nhã, không làm tròn trách nhiệm của người mẹ với cháu. Những chuyện này ông đều thấy hết, nhưng lại mềm lòng mà chẳng làm gì được mẹ cháu cả. Mấy năm nay Tình Lam dần lớn tuổi hơn, nhưng tính tình lại vẫn như hồi trẻ. Lúc ông còn sống thì còn có thể che chở cho nó, nhưng lỡ ông đi rồi thì sao? Gã đàn ông kia thì không đáng tin, vậy mẹ cháu phải làm sao đây?".
Trước đây Ân Vĩnh Đức nghĩ Nhan Việt dù gì cũng là con của Tình Lam, nào có chuyện mẹ con ghét hận nhau chứ. Huống hồ gì ông tin chắc rằng Nhan Việt sẽ thừa kế Hợp Phổ, đến lúc đó trong tay Tình Lam có 15% cổ phần, về công về tư thì A Việt hẳn sẽ chăm sóc tốt cho Tình Lam. Nhưng ông lại không thể ngờ rằng, điều A Việt muốn không phải thừa kế mà là phá hủy Hợp Phổ. Không có Hợp Phổ trói buộc A Việt, chỉ trông vào tình mẹ con hời hợt giữa nó và Tình Lam, Tình Lam lại là cái tính thế kia, thì A Việt có thể che chở cho Tình Lam bao nhiêu phần thì không dễ nói.
Trong lòng ông tự hiểu, mọi chuyện đã không còn khống chế được như bây giờ, thì dù là Tình Lam hay là Tiểu Nhã, về sau chỉ có thể dựa vào Nhan Việt. HIện tại ông lùi một bước, về lâu dài xem ra lại tốt cho Tình Lam và Tiểu Nhã. Chỉ cần A Việt nhận 35% cổ phần này, thì ngày sau dù gì cũng phải che chở cho Tình Lam. Tình Lam mà sống tốt thì Tiểu Nhã cũng không phải chịu uất ức gì lớn. Nghĩ vậy, trong giọng điệu của Ân Vĩnh Đức lộ ra chút cầu xin khó nhận ra, "A Việt?".
Nhan Việt trầm ngâm, nói: "Cháu sẽ tạo một quỹ riêng cho mẹ cháu, có thể đảm bảo bà ấy không lo cơm áo. Còn về phần người hưởng lợi từ quỹ sau này, thì do mẹ cháu quyết định".
Anh nói như vậy hiển nhiên là đã đồng ý với sắp xếp của Ân Vĩnh Đức. Ân Vĩnh Đức thở phào một hơi, lần đầu tiên ông cười thoải mái sau mấy ngày qua. Hai người nói ổn thỏa, lúc ký thì cũng chỉ mất mấy phút mà thôi. Luật sư vẫn luôn chờ ở phòng bên cạnh, ngay cả nhân viên công chứng Ân Vĩnh Đức cũng là chuẩn bị hết.
Sau khi làm xong tất thảy, Nhan Việt chuẩn bị chào tạm biệt ra về.
Ân Vĩnh Đức gọi anh lại trước khi anh ra cửa, "A Việt... Ông nghe nói cháu có người mình thích rồi?".
Nhan Việt gật đầu, cũng không có ý giấu diếm.
Ân Vĩnh Đức cười miễn cưỡng, "Tên là Lục Lăng Tây phải không... Cháu tìm lúc nào đó mang đến nhà ngồi chơi, ông ngoại cũng muốn gặp".
Nhan Việt dừng một lúc, gật đầu nói: "Vâng".
Anh vừa ra khỏi cửa, Ân Vĩnh Đức liền cười khổ ngồi phịch lên ghế. Đều là do Tình Lam và Thế Huy tạo nghiệt, nếu không phải là ảnh hưởng từ cha mẹ, thì sao A Việt lại không muốn kết hôn mà đi yêu một chàng trai chứ. Nếu là lúc trước thì Ân Vĩnh Đức còn có thể xen vào, nhưng bây giờ... A Việt còn nghe ông nữa sao?
Đi ra phòng sách, Nhan Việt cũng không để tâm là ông ngoại sẽ nghĩ gì, cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ gia đình sẽ là trở ngại giữa anh và Tiểu Tây. Trước kia không thấy vậy, bây giờ lại càng không nghĩ như vậy. Anh không rời đi ngay, mà chuyển hướng lên tầng ba. Tuy lúc nãy ông ngoại không nói rõ, nhưng trong lời nói cũng là mong muốn anh có thể gặp mẹ anh một lần. Nhan Việt hiểu được ý của ông ngoại, dù thế nào thì Ân Tình Lam cũng là mẹ anh. Anh sẽ theo ý của ông ngoại đảm bảo mẹ anh không lo cơm áo, nhưng chỉ như vậy thôi.
Đứng trước cửa phòng ở tầng ba, Nhan Việt không vươn tay ra gõ cửa. Trong gian phòng đó không ngừng vang lên tiếng vật nặng rơi vỡ, thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng mắng mỏ tức giận của mẹ anh.
Nhan Việt im lặng, lập tức xoay người rời đi.
"Alo, An Kiệt?".
Rời khỏi nhà họ Ân, Nhan Việt gọi cho An Kiệt trước.
"Lão đại, có việc gì sao?".
"Liên lạc với Trần Tu Viên giúp tôi, tôi muốn bán cổ phần Hợp Phổ trong tay tôi".
Cúp máy, Ân Vĩnh Đức vịn lưng ghế ho khù khụ. Mấy ngày nay ông bị bệnh nhẹ, lúc nãy vì không để Nhan Việt nghe thấy nên ông mới cố nhịn không ho lên. Lúc trước sức khỏe của ông được chăm sóc rất tốt, nhưng từ khi Ân Nhã gặp chuyện, ông nhận ra mình đã lực bất tòng tâm. Đến khi Nhan Thế Huy gửi tài liệu về Nhan Việt cho ông, một kích cực mạnh này khiến ông hoàn toàn suy sụp. Ông không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, A Việt đã không còn tin tưởng ông nữa.
Ông nên sớm biết mới phải, tính A Việt giống tính ông nội nó lúc trẻ như đúc, sao có thể dễ dàng tha thứ nha đầu Tiểu Nhã kia tự cho là đúng mà đè trên đầu được. Ông nhìn Tình Lam, nhìn Nhan Thế Huy, cảm thấy bọn họ quá bất công với A Việt, nhưng bản thân ông cũng lại trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Khi ông mềm lòng đồng ý cho Tiểu Nhã đến Hợp Phổ, ông ở hội đồng quản trị ủng hộ Tiểu Nhã cũng giống như vậy mà thôi. Cho dù trong lòng ông chưa từng có ý nghĩ sẽ để Tiểu Nhã thay thế A Việt, nhưng hành động của ông đã cho người xung quanh một tín hiệu – địa vị của A Việt đã dao động. Còn có lần xem mặt với nhà họ Lục nữa... Ân Vĩnh Đức cười khổ, là tự ông đã đẩy Nhan Việt ra khỏi bên cạnh ông.
Quản gia gõ nhẹ cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ân Vĩnh Đức. Sắc mặt quản gia lộ vẻ khó xử, khẽ nói: "Cô chủ đang ầm ĩ trong phòng".
Cô chủ mà quản gia nhắc đến chính là Ân Tình Lam, lần này về Phượng Thành, Ân Vĩnh Đức cũng bắt bà ta theo cùng. Nghe nói Ân Tình Lam đang ầm ĩ, Ân Vĩnh Đức lạnh mặt nói: "Cứ kệ nó, đã năm mươi tuổi mà chẳng khôn được chút nào".
Quản gia hiểu được Ân Vĩnh Đức đang nói thật, yên lặng rời khỏi. Trong phòng sách, Ân Vĩnh Đức thở dài, trong lòng lại thấy hối hận, năm xưa ông không nên nuông chiều Ân Tình Lam. Bây giờ thấy đã hơn năm mươi tuổi rồi mà vẫn sống trong thế giới của mình, cái gì cũng chỉ làm theo ý mình muốn. Bây giờ ông còn sống thì còn có thể chăm sóc cho Tình Lam, nhưng một khi ông đi, Tình Lam sẽ thế nào? Nhờ Tiểu Nhã hay nhờ thằng bám váy đàn bà kia? Tình Lam cái gì cũng nghe theo gã đó, những thứ ông cho Tình Lam chắc hai ngày nay đã bị lừa hết rồi. Không có ông che chở, không có tiền bạc phòng thân, chỉ trông chờ vào việc là mẹ của Tiểu Nhã, đến lúc đó Tình Lam còn có thể sống thoải mái như vậy nữa sao?
Ân Vĩnh Đức lắc đầu, gần đây ông càng nhận rõ hơn là ông đã già rồi, không còn nhiều thời gian nữa. Dù trước đây ông có tính toán thế nào, thì chuyện đến nước này đã không thể khống chế được nữa. Hợp Phổ, Tình Lam, hay là A Việt, ông phải có một lựa chọn.
Thở dài, Ân Vĩnh Đức rời khỏi phòng sách. Cả đời ông đã từng lựa chọn vô số lần, nhưng chưa lần nào là khó khăn như lúc này. Ông vịn tay vịn đi xuống lầu từng bước một, trong sân có tiếng xe, A Việt đã đến rồi.
"Ông ngoại".
Nhan Việt khách khí đứng trước mặt Ân Vĩnh Đức. Bởi vì buổi sáng mới đi ký hợp đồng mà hôm nay anh mặc rất lịch lãm, bộ vest phẳng phiu vừa người càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo, khuôn mặt anh tuấn.
Ân Vĩnh Đức không nói gì, chỉ im lặng nhìn Nhan Việt. Bắt đầu từ lúc nào, mà A Việt về nước càng ngày càng ít, càng muốn ở nước ngoài nhiều hơn. Thật ra tất cả sớm đã có dấu hiệu, chỉ là ông không nhìn ra được mà thôi. Ông cười khổ, "A Việt, hôm nay phòng bếp đã chuẩn bị những món cháu thích. Chúng ta ăn cơm trước đã, cơm nước xong ông có chuyện muốn nói với cháu".
"Vâng".
Nhan Việt ở trước mặt người nhà luôn ít nói, sau khi đáp lời thì không nói gì nữa.
Ân Vĩnh Đức chua xót trong lòng, nhưng cũng không biết nên nói gì. Trước đây ông cảm thấy Tình Lam và A Việt ngày càng xa cách, nhưng thật ra không phải ông cũng vậy sao. Hai người im lặng dùng cơm xong, từ phòng ăn chuyển sang phòng sách. Ân Vĩnh Đức nhìn Nhan Việt, "A Việt, chuyện Tiểu Nhã cháu đã nghe nói chưa?".
Ông hỏi quanh co, Nhan Việt hơi rũ mắt xuống, giấu đi châm biếm trong mắt. Ân Nhã gặp chuyện đến giờ đã được một tháng rồi, anh không tin ông ngoại không biết anh đã làm gì. Quanh co như vậy Nhan Việt thấy rất nhàm chán, ánh mắt anh tĩnh lặng, nói thẳng ra: "Nếu ông ngoại muốn nói đến chuyện Ân Nhã đút lót, thì cháu biết sớm hơn bất cứ ai".
Những lời này của Nhan Việt vừa ra, không khí trong phòng liền lạnh xuống. Giống như là không khí cô đặc lại, nặng nề đè lên người.
Ân Vĩnh Đức bị Nhan Việt đánh thẳng ra đến không kịp trở tay. Ông nhìn chằm chằm Nhan Việt, thở dài nói: "A Việt, cháu trưởng thành rồi". Những lời này ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, có chua xót, có phức tạp, có vui mừng... Ân Vĩnh Đức không trách móc Nhan Việt, cũng không hỏi chuyện gì, chỉ bình tĩnh nói: "Sau khi Tiểu Nhã gặp chuyện, Tình Lam rất khổ sở. Mặc dù nó không phải là người mẹ tốt với cháu, nhưng lại thương Tiểu Nhã đến tận xương tủy".
Những lời này rơi vào tai Nhan Việt nghe rất châm chọc. Anh không mở miệng, Ân Vĩnh Đức hình như cũng không cần Nhan Việt nói gì, tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này Tình Lam nghĩ rất nhiều cách, hy vọng có thể bảo lãnh Tiểu Nhã ra ngoài. Nhưng chuyện của Tiểu Nhã rất ầm ĩ, lại liên quan đến an toàn dược phẩm, nên bên trên rất chú trọng. Tình Lam đã hỏi qua luật sư, một khi tội hối lộ của Tiểu Nhã được chứng minh, thì ít nhất cũng phải ngồi tù ba năm. Mấy ngày trước Tình Lam có tìm đến Thế Huy, hy vọng Thế Huy có thể giúp Tiểu Nhã. Thế Huy đã đưa ra một điều kiện, là muốn lấy toàn bộ cổ phần trong tay Tình Lam để đổi lấy tự do cho Tiểu Nhã".
Ân Tình Lam tìm Nhan Thế Huy là hy vọng có thể tìm người gánh tội thay Ân Nhã, dù sao Ân Nhã mới đến Hợp Phổ được một thời gian ngắn, chỉ cần có người cấp cao nào đó đứng ra thừa nhận hành vi của Ân Nhã là do người đó bày mưu đặt kế, thì Ân Nhã có thể lấy lý do bị sai khiến mà giảm bớt tội danh. Người được chọn Ân Tình Lam đã có rồi, người nọ đòi tiền, bà ta có rất nhiều tiền. Nhưng chủ tịch Hợp Phổ là Nhan Thế Huy, chuyện này phải cần Nhan Thế Huy phối hợp mới được. Dưới tình huống như vậy, nói Nhan Thế Huy nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng được, chẳng tốt đẹp gì cũng được, Ân Tình Lam vì Ân Nhã mà không từ chối được yêu cầu của ông ta.
Ân Vĩnh Đức nói đến đây liền nhìn Nhan Việt, vẻ mặt Nhan Việt vẫn như thường, không nhìn ra được suy nghĩ trên mặt anh. Ân Vĩnh Đức mong Nhan Việt có thể nói gì đó, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Nhan Việt mở miệng. Ông thở dài, bỏ qua việc đoán suy nghĩ của Nhan Việt, nói tiếp: "Cổ phần của Hợp Phổ cha cháu chiếm 35%, ông và Tình Lam chiếm 35%, trong đó có 15% là nằm dưới tên của Tình Lam. Ông nói rồi, dù là 20% của ông hay là 15% của Tình Lam thì đều là của A Việt cháu hết, không ai cướp đi được. Tiểu Nhã đã làm sai thì nó phải chịu trách nhiệm, không thể lấy thứ của cháu đi đổi được".
Vài câu cuối cùng Ân Vĩnh Đức nói như đinh đóng cột, ông nói thẳng luôn: "Ông đã nói chuyện với luật sư rồi, sẽ chuyển hết cổ phần dưới tên ông và Tình Lam sang cho cháu, A Việt lát nữa cháu ký vào là được".
Nghe đến đó, trên mặt Nhan Việt đã xuất hiện vẻ bất ngờ. Thực ra, trước khi đến Nhan Việt đã nghĩ ông ngoại sẽ nói gì với anh, chuyện Ân Nhã là chuyện không thể tránh nhắc đến được. Đương nhiên, quay quanh đề tài này thì ông ngoại phải ra lựa chọn, giữa anh và Ân Nhã chắc chắn ông ngoại phải bỏ lại một người. Dù ông ngoại bỏ lại anh hay là Ân Nhã, thì Nhan Việt cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Điều mà anh bất ngờ không phải là ông ngoại chọn anh, mà là ông ngoại không còn dài dòng lằng nhằng như lúc trước nữa, mà lại quá rõ ràng.
Chú ý thấy vẻ mặt của Nhan Việt, nét mặt Ân Vĩnh Đức trở nên phức tạp hơn. Ông cười khổ nhìn Nhan Việt, giọng trầm thấp nói. "A Việt, bà ngoại cháu mất sớm, bên cạnh ông chỉ có một cô con gái là Tình Lam, từ nhỏ đã nuông chiều khiến nó kiêu căng tùy hứng. Từ trước đến nay nó không biết nghĩ đến cảm xúc của người khác, thuận buồm xuôi gió lớn lên. Sau này nó lại đổ vỡ với Thế Huy, trong lòng ông lại cảm thấy có lỗi với nó, khó tránh khỏi dung túng thêm mấy phần. Nó tìm được gã đàn ông kia, lại sinh ra Tiểu Nhã, không làm tròn trách nhiệm của người mẹ với cháu. Những chuyện này ông đều thấy hết, nhưng lại mềm lòng mà chẳng làm gì được mẹ cháu cả. Mấy năm nay Tình Lam dần lớn tuổi hơn, nhưng tính tình lại vẫn như hồi trẻ. Lúc ông còn sống thì còn có thể che chở cho nó, nhưng lỡ ông đi rồi thì sao? Gã đàn ông kia thì không đáng tin, vậy mẹ cháu phải làm sao đây?".
Trước đây Ân Vĩnh Đức nghĩ Nhan Việt dù gì cũng là con của Tình Lam, nào có chuyện mẹ con ghét hận nhau chứ. Huống hồ gì ông tin chắc rằng Nhan Việt sẽ thừa kế Hợp Phổ, đến lúc đó trong tay Tình Lam có 15% cổ phần, về công về tư thì A Việt hẳn sẽ chăm sóc tốt cho Tình Lam. Nhưng ông lại không thể ngờ rằng, điều A Việt muốn không phải thừa kế mà là phá hủy Hợp Phổ. Không có Hợp Phổ trói buộc A Việt, chỉ trông vào tình mẹ con hời hợt giữa nó và Tình Lam, Tình Lam lại là cái tính thế kia, thì A Việt có thể che chở cho Tình Lam bao nhiêu phần thì không dễ nói.
Trong lòng ông tự hiểu, mọi chuyện đã không còn khống chế được như bây giờ, thì dù là Tình Lam hay là Tiểu Nhã, về sau chỉ có thể dựa vào Nhan Việt. HIện tại ông lùi một bước, về lâu dài xem ra lại tốt cho Tình Lam và Tiểu Nhã. Chỉ cần A Việt nhận 35% cổ phần này, thì ngày sau dù gì cũng phải che chở cho Tình Lam. Tình Lam mà sống tốt thì Tiểu Nhã cũng không phải chịu uất ức gì lớn. Nghĩ vậy, trong giọng điệu của Ân Vĩnh Đức lộ ra chút cầu xin khó nhận ra, "A Việt?".
Nhan Việt trầm ngâm, nói: "Cháu sẽ tạo một quỹ riêng cho mẹ cháu, có thể đảm bảo bà ấy không lo cơm áo. Còn về phần người hưởng lợi từ quỹ sau này, thì do mẹ cháu quyết định".
Anh nói như vậy hiển nhiên là đã đồng ý với sắp xếp của Ân Vĩnh Đức. Ân Vĩnh Đức thở phào một hơi, lần đầu tiên ông cười thoải mái sau mấy ngày qua. Hai người nói ổn thỏa, lúc ký thì cũng chỉ mất mấy phút mà thôi. Luật sư vẫn luôn chờ ở phòng bên cạnh, ngay cả nhân viên công chứng Ân Vĩnh Đức cũng là chuẩn bị hết.
Sau khi làm xong tất thảy, Nhan Việt chuẩn bị chào tạm biệt ra về.
Ân Vĩnh Đức gọi anh lại trước khi anh ra cửa, "A Việt... Ông nghe nói cháu có người mình thích rồi?".
Nhan Việt gật đầu, cũng không có ý giấu diếm.
Ân Vĩnh Đức cười miễn cưỡng, "Tên là Lục Lăng Tây phải không... Cháu tìm lúc nào đó mang đến nhà ngồi chơi, ông ngoại cũng muốn gặp".
Nhan Việt dừng một lúc, gật đầu nói: "Vâng".
Anh vừa ra khỏi cửa, Ân Vĩnh Đức liền cười khổ ngồi phịch lên ghế. Đều là do Tình Lam và Thế Huy tạo nghiệt, nếu không phải là ảnh hưởng từ cha mẹ, thì sao A Việt lại không muốn kết hôn mà đi yêu một chàng trai chứ. Nếu là lúc trước thì Ân Vĩnh Đức còn có thể xen vào, nhưng bây giờ... A Việt còn nghe ông nữa sao?
Đi ra phòng sách, Nhan Việt cũng không để tâm là ông ngoại sẽ nghĩ gì, cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ gia đình sẽ là trở ngại giữa anh và Tiểu Tây. Trước kia không thấy vậy, bây giờ lại càng không nghĩ như vậy. Anh không rời đi ngay, mà chuyển hướng lên tầng ba. Tuy lúc nãy ông ngoại không nói rõ, nhưng trong lời nói cũng là mong muốn anh có thể gặp mẹ anh một lần. Nhan Việt hiểu được ý của ông ngoại, dù thế nào thì Ân Tình Lam cũng là mẹ anh. Anh sẽ theo ý của ông ngoại đảm bảo mẹ anh không lo cơm áo, nhưng chỉ như vậy thôi.
Đứng trước cửa phòng ở tầng ba, Nhan Việt không vươn tay ra gõ cửa. Trong gian phòng đó không ngừng vang lên tiếng vật nặng rơi vỡ, thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng mắng mỏ tức giận của mẹ anh.
Nhan Việt im lặng, lập tức xoay người rời đi.
"Alo, An Kiệt?".
Rời khỏi nhà họ Ân, Nhan Việt gọi cho An Kiệt trước.
"Lão đại, có việc gì sao?".
"Liên lạc với Trần Tu Viên giúp tôi, tôi muốn bán cổ phần Hợp Phổ trong tay tôi".