Sắc mặt của Vương Trung Sơn cũng vô cùng âm trầm, mặc dù ông ta biết Tiết Văn Long ở huyện Cảnh Lâm vẫn luôn độc bá một phương nhưng vẫn không có cách gì lật đổ y. Dù sao ở thành phố Thương Sơn, thế lực của Lý Đức Lâm cũng khá hùng mạnh, mà huyện Cảnh Lâm lại là đại bản doanh của Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng, Tiết Văn Long là đối tác tin cậy của Trâu Hải Bằng, nắm quyền lớn trong tay ở huyện Cảnh Lâm. Mà Hạ Chính Đức sở dĩ một năm trước chỉ là một Trưởng phòng được điều từ Ban Tuyên giáo tỉnh ủy đến huyện Cảnh Lâm nhậm chức Bí thư huyện ủy, đây cũng là nước cờ mà Vương Trung Sơn sau khi trầm tư suy nghĩ mới đánh ra.
Tuy rằng Hạ Chính Đức không phải người của ông ta, nhưng ông ta biết Hạ Chính Đức ở Ban Tuyên giáo tỉnh ủy rất được Trưởng ban tán thưởng, rất có năng lực làm việc, lòng dạ cũng thâm sâu, hơn nữa vì quan hệ công việc, ông ta và Hạ Chính Đức cũng tiếp xúc qua vài lần, cảm thấy người này rất có tiền đồ phát triển, cho nên ông ta mới tích cực tác động để Hạ Chính Đức lấy hình thức lính nhảy dù từ tỉnh trực tiếp đến huyện Cảnh Lâm nhậm chức Bí thư huyện ủy. Một chiêu này của mình, cả Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng đều không ngờ. Vốn đối với nước cờ này, Vương Trung Sơn cũng không ôm nhiều kỳ vọng, dù sao thế lực của Tiết Văn Long ở huyện Cảnh Lâm vô cùng rắc rối, hơn nữa có Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng làm hậu thuẫn, muốn bắt được y thì vô cùng khó khăn.
Nhưng Vương Trung Sơn thật không ngờ, sau khi Liễu Kình Vũ tới thị trấn Quan Sơn, liên tiếp đưa Tiết Văn Long ra ngoài ánh sáng, càng làm cho ông ta ngờ chính là Hạ Chính Đức thật sự không phải một cây đèn cạn dầu. Ở huyện Cảnh Lâm nằm gai nếm mật hơn một năm nay, không ngờ là đang âm thầm triển khai hành động, nắm được rất nhiều yếu điểm của Tiết Văn Long. Có những tài liệu này, Vương Trung Sơn rốt cục có thể thở dài một hơi rồi. Ông ta biết rằng, lúc này cho dù Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng có nhiều thủ đoạn đến đâu cũng không thể ngăn cản việc Tiết Văn Long ngã ngựa.
Vương Trung Sơn cũng là một người làm việc quyết đoán, hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, ông ta cũng không còn lo lắng gì, nhất là nhìn thấy Mạnh Vĩ Thành cũng rất ủng hộ việc bắt Tiết Văn Long, liền vỗ bàn nói:
- Được, chuyện này giao cho đồng chí Mạnh Vĩ Thành toàn quyền phụ trách. Hạ Chính Đức, Liễu Kình Vũ và Mạnh Hoan, ba người cùng hiệp trợ, đêm nay triển khai hành động, tranh thủ trong tối nay giải quyết xong chuyện này để tránh phức tạp. Đợi sáng ngày mai, chúng ta sẽ thảo luận chuyện này trong Hội nghị thường vụ.
Mạnh Vĩ Thành cũng hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Vương Trung Sơn, bởi vì ông ta hiểu rõ, một khi chuyện này bị lộ ra ngoài trước, nếu bị Tiết Văn Long biết được, y tuyệt đối sẽ mau chóng hủy hết chứng cớ. Cho nên gật đầu nói:
- Được, lần này tôi sẽ đích thân chỉ huy, trước tiên tìm một lý do đưa nhân viên Ủy ban Kỷ luật của chúng ta đến huyện Cảnh Lâm đã.
Sau khi mấy người thảo luận xong phương án, lập tức rời khỏi quán trà, chia ra hành động.
Liễu Kình Vũ và Hạ Chính Đức lái xe trở về Huyện trước, sau đó Liễu Kình Vũ lại lái xe suốt đêm trở về trấn thủ trấn Quan Sơn, đảm bảo nhân viên Ủy ban Kỷ luật có thể thuận lợi chấp hành nhiệm vụ.
Còn Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành sau khi lên xe, đầu tiên là gọi điện thoại cho con trai của mình là Mạnh Hoan, dặn anh ta làm tốt các công tác chuẩn bị, còn ông ta thì thông báo cho vài người tâm phúc trong Ủy ban Kỷ luật đến quảng trường Dân Tâm tiến hành tập hợp, chuẩn bị đi suốt đêm đến huyện Cảnh Lâm kiểm tra công tác. Mặc dù đây đều là những người tâm phúc, nhưng Mạnh Vĩ Thành vẫn không nói rõ công tác cụ thể tại huyện Cảnh Lâm cho mọi người biết. Đối với nhân viên Ủy ban Kỷ luật mà nói, công tác giữ bí mật vô cùng quan trọng, chỉ cần một ai đó để lộ bí mật, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Cho nên Mạnh Vĩ Thành liền hết sức cẩn thận dẫn theo sáu nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tới huyện Cảnh Lâm. Cũng theo như Mạnh Vĩ Thành an bài, thư ký của ông ta là Tôn Tuấn Hoa dẫn theo năm nhân viên của Ủy ban Kỷ luật theo một con đường khác đón xe đi suốt đêm đến thị trấn Quan Sơn chuẩn bị khởi tố Thạch Chấn Cường.
Ủy ban Kỷ luật đang hành động! Chính nghĩa đang rộng mở!
Nhưng không ai ngờ, Vương Trung Sơn bọn họ vì muốn giữ bí mật cho nên lựa chọn quán trà này, mặc dù là một quán trà hết sức bình thường, nhưng thật không may, khi đám người Vương Trung Sơn rời đi, có một gã nhân viên văn phòng Thành ủy cùng vài người bạn cũng mới từ trong quán trà đi ra, bọn họ đi sau đám người Vương Trung Sơn. Người này tuy rằng không biết Liễu Kình Vũ, nhưng đối với Vương Trung Sơn và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành cũng biết, còn về Bí thư huyện ủy huyện Cảnh Lâm Hạ Chính Đức, tuy rằng gã nhất thời không nhớ ra, nhưng cũng có chút quen mặt, mà người này chính là gián điệp ngầm của Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng.
Người này khi nhìn thấy đám người Liễu Kình Vũ, Vương Trung Sơn đi ra, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, bây giờ đã quá nửa đêm mà Bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và hai người khác cùng uống trà, đây có phải là có chút vấn đề hay không? Mình có nên báo cáo chuyện này với Bí thư Trâu hay không? Anh bạn này do dự một lúc, dù sao Bí thư Thành ủy và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cùng uống trà cũng không có gì lạ cả, nhưng nghĩ đến đã quá nửa đêm bọn họ lại ra đây uống trà, anh bạn này lại cảm thấy chuyện này có chút khả nghi. Cân nhắc một chút, gã vẫn quyết định báo cáo chuyện này với Trâu Hải Bằng. Dù sao hồi báo rồi, cho dù không có chuyện gì thì cũng có thể biểu hiện rằng mình làm việc rất có tâm, chứng mình gã không có ăn cây táo rào cây sung.
Ôm cái tâm lý này, anh bạn này nói với bạn mình đi vào nhà vệ sinh một chút, sau khi tới nhà vệ sinh, gã lấy điện thoại di động ra bấm số của Trâu Hải Bằng, báo lại những gì mình thấy cho Trâu Hải Bằng và miêu tả tỉ mỉ tướng mạo của Liễu Kình Vũ và Hạ Chính Đức cho Trâu Hải Bằng biết.
Trâu Hải Bằng giờ phút này đang cùng Đổng Hạo thương lượng xem nên xử lý như thế nào về ý kiến và thái độ của công chúng trước sự kiện lần này, nhất là nên xử lý như thế nào về hai đứa con của bọn họ. Bọn họ cuối cùng cũng đưa ra một phương án, chính là “treo đầu dê bán thịt chó” để bảo vệ con mình. Nói cách khác, trước tiên tìm hai kẻ chết thay cho Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá, sau đó đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu hai người này. Có hai người làm chỗ dựa vững chắc, tin rằng tổ điều tra thành phố cũng sẽ nể mặt hai người, ai không có lúc phải cầu cạnh người khác, nhất là hai người một là Bí thư Đảng ủy Công an, một là Phó bí thư Thành ủy, đều là người có quyền cao chức trọng.
Sau khi thương lượng kế hoạch này xong, hai người đang chuẩn bị phân công hành động, không ngờ lúc này lại nhận được điện thoại của gián điệp ngầm gọi tới.
Nghe xong cú điện thoại này, sắc mặt của Trâu Hải Bằng liền ngưng trọng, sau khi tán dương đối phương vài câu liền cúp điện thoại, sau đó nói lại mọi chuyện với Đổng Hạo, rồi hỏi:
- Lão Đổng, ông nghĩ xem Bí thư Vương rốt cuộc là muốn làm gì? Nếu tôi đoán không lầm, hai người kia hẳn là Hạ Chính Đức và Liễu Kình Vũ, bốn người bọn họ đêm khuya cùng nhau gặp mặt rốt cuộc muốn làm chuyện gì chứ?
Đổng Hạo nghe xong, sắc mặt cũng có vẻ vô cùng ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Tôi thấy chuyện này dường như có chút bất thường, Vương Trung Sơn và Mạnh Vĩ Thành cùng uống trà thật ra không cần phải hoài nghi, dù sao Mạnh Vĩ Thành vẫn luôn giữ thế trung lập, Vương Trung Sơn nhất định là muốn lôi kéo ông ta. Nhất là sau này Chủ tịch thành phố Lý rời đi, nếu Vương Trung Sơn có thể lôi kéo được sự ủng hộ của Mạnh Vĩ Thành, vậy khẳng định có thể khống chế được toàn bộ đại cục của thành phố Thương Sơn rồi. Nhưng vấn đề ở chỗ, Hạ Chính Đức và Liễu Kình Vũ sao lại ở cùng bọn họ? Cho dù là Hạ Chính Đức một mình gặp bọn họ cũng có thể giải thích được, nhưng Liễu Kình Vũ sao lại ở cùng bọn họ? Chẳng qua hắn chỉ là một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ mà thôi? Theo lẽ thường mà nói, Vương Trung Sơn không thể có liên quan tới hắn.
Trâu Hải Bằng gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi thấy trong chuyện này nhất định là có vấn đề. Nếu chúng ta đặt mình vào vị trí đó tự hỏi, ở địa vị của Vương Trung Sơn, không có chuyện gì lớn tuyệt đối sẽ không đi gặp Liễu Kình Vũ và Hạ Chính Đức, hơn nữa càng không dẫn theo Mạnh Vĩ Thành. Như vậy sở dĩ ông ta dẫn Mạnh Vĩ Thành theo là vì chuyện này nhất định có liên quan đến công tác của Ủy ban Kỷ luật. Mà hiện tại Hạ Chính Đức và Liễu Kình Vũ cũng ở đó, bốn người cùng nhau mưu đồ bí mật, có phải bốn người này đang tính toán cùng nhau phát động một cuộc tập kích bất ngờ huyện Cảnh Lâm và thị trấn Quan Sơn hay không? Hơn nữa lần tập kích này chính là lấy Ủy ban Kỷ luật làm nhân vật chính?
Đổng Hạo nghe xong phân tích của Trâu Hải Bằng, ra sức gật gật đầu nói:
- Ừ, ông phân tích vô cùng có lý. Không được, tôi thấy chuyện này chúng ta phải nhanh chóng báo cáo với Chủ tịch thành phố Lý, nhất định phải mau chóng nghĩ cách đối phó mới được. Hơn nữa còn phải nhanh chóng thông báo cho Tiết Văn Long bên huyện Cảnh Lâm kia, để bọn họ chuẩn bị một chút.
Trâu Hải Bằng chau mày thoáng trầm tư một chút, khoát tay nói:
- Bên phía Tiết Văn Long tạm thời không cần phải báo cho ông ta. Lúc này cuộc họp báo tập đoàn đầu tư Tiên Phong đã náo động quá lớn, hơn nữa chuyện này làm không tốt e rằng sẽ dính đến Tiết Văn Long, chúng ta lúc này tốt nhất tạm thời đừng liên hệ khi không cần thiết với Tiết Văn Long. Nếu chẳng may Tiết Văn Long có liên quan đến chuyện lần này, chúng ta cũng còn đường lui. Chúng ta cứ thăm dò rõ ràng về mục đích gặp mặt của đám người Vương Trung Sơn, Mạnh Vĩ Thành đó trước, sau đó tùy cơ ứng biến. Ông cũng đừng quên, nếu nói về việc hiểu Vương Trung Sơn, hai người chúng ta đều kém Chủ tịch thành phố Lý, bọn họ gần như là đối thủ cả một đời rồi. Chúng ta vẫn nên nghe ý kiến của Chủ tịch thành phố Lý trước rồi tính sau.
Đổng Hạo nghe Trâu Hải Bằng nói vậy thì rất đồng tình. Thân trong quan trường, việc đầu tiên phải làm chính là bảo vệ bản thân, chỉ có điều kiện tiên quyết bảo vệ được bản thân mới có thể lo đến việc bảo vệ thuộc hạ của mình. Vào thời khắc mấu chốt, bỏ tốt giữ xe cũng là chuyện phải làm. Ông ta nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Được, vậy chúng ta gọi điện thoại báo cáo tình hình cho Chủ tịch thành phố Lý trước.
Sau đó, Trâu Hải Bằng bấm số của Lý Đức Lâm, Lý Đức Lâm nghe Trâu Hải Bằng tỉ mỉ báo cáo lại xong, thoáng trầm tư một chút, đang định nói chuyện, điện thoại di động của ông ta lại đột nhiên rung lên, là Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn gọi tới. Lúc này, ông ta chỉ có thể nói với Trâu Hải Bằng:
- Lão Trâu à, Bí thư Vương gọi điện thoại tới, tôi nghe điện thoại trước, lát nữa sẽ nói chuyện với các anh sau.
Nhận điện thoại của Vương Trung Sơn, Lý Đức Lâm cười nói:
- Bí thư Vương, có gì dặn dò?
Tuy rằng bình thường luôn không ngừng tranh đấu gay gắt với Vương Trung Sơn, nhưng ngoài mặt Lý Đức Lâm vẫn tương đối chú ý lễ tiết trên dưới. Đây là quy tắc, cũng là quy củ, loại quy củ này cho dù chiếm thế thượng phong trong tất cả các trận đấu cũng không dám vượt qua. Nếu không người khác sẽ học theo mình, chờ khi mình thăng chức, chẳng phải phiền toái sao.
Lúc này, Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo bọn họ không ai ngờ, cú điện thoại này của Vương Trung Sơn đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người. Cú điện thoại này, có liên quan đến rất nhiều người.
Đây là một cú điện thoại quyết định.
Tuy rằng Hạ Chính Đức không phải người của ông ta, nhưng ông ta biết Hạ Chính Đức ở Ban Tuyên giáo tỉnh ủy rất được Trưởng ban tán thưởng, rất có năng lực làm việc, lòng dạ cũng thâm sâu, hơn nữa vì quan hệ công việc, ông ta và Hạ Chính Đức cũng tiếp xúc qua vài lần, cảm thấy người này rất có tiền đồ phát triển, cho nên ông ta mới tích cực tác động để Hạ Chính Đức lấy hình thức lính nhảy dù từ tỉnh trực tiếp đến huyện Cảnh Lâm nhậm chức Bí thư huyện ủy. Một chiêu này của mình, cả Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng đều không ngờ. Vốn đối với nước cờ này, Vương Trung Sơn cũng không ôm nhiều kỳ vọng, dù sao thế lực của Tiết Văn Long ở huyện Cảnh Lâm vô cùng rắc rối, hơn nữa có Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng làm hậu thuẫn, muốn bắt được y thì vô cùng khó khăn.
Nhưng Vương Trung Sơn thật không ngờ, sau khi Liễu Kình Vũ tới thị trấn Quan Sơn, liên tiếp đưa Tiết Văn Long ra ngoài ánh sáng, càng làm cho ông ta ngờ chính là Hạ Chính Đức thật sự không phải một cây đèn cạn dầu. Ở huyện Cảnh Lâm nằm gai nếm mật hơn một năm nay, không ngờ là đang âm thầm triển khai hành động, nắm được rất nhiều yếu điểm của Tiết Văn Long. Có những tài liệu này, Vương Trung Sơn rốt cục có thể thở dài một hơi rồi. Ông ta biết rằng, lúc này cho dù Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng có nhiều thủ đoạn đến đâu cũng không thể ngăn cản việc Tiết Văn Long ngã ngựa.
Vương Trung Sơn cũng là một người làm việc quyết đoán, hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, ông ta cũng không còn lo lắng gì, nhất là nhìn thấy Mạnh Vĩ Thành cũng rất ủng hộ việc bắt Tiết Văn Long, liền vỗ bàn nói:
- Được, chuyện này giao cho đồng chí Mạnh Vĩ Thành toàn quyền phụ trách. Hạ Chính Đức, Liễu Kình Vũ và Mạnh Hoan, ba người cùng hiệp trợ, đêm nay triển khai hành động, tranh thủ trong tối nay giải quyết xong chuyện này để tránh phức tạp. Đợi sáng ngày mai, chúng ta sẽ thảo luận chuyện này trong Hội nghị thường vụ.
Mạnh Vĩ Thành cũng hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Vương Trung Sơn, bởi vì ông ta hiểu rõ, một khi chuyện này bị lộ ra ngoài trước, nếu bị Tiết Văn Long biết được, y tuyệt đối sẽ mau chóng hủy hết chứng cớ. Cho nên gật đầu nói:
- Được, lần này tôi sẽ đích thân chỉ huy, trước tiên tìm một lý do đưa nhân viên Ủy ban Kỷ luật của chúng ta đến huyện Cảnh Lâm đã.
Sau khi mấy người thảo luận xong phương án, lập tức rời khỏi quán trà, chia ra hành động.
Liễu Kình Vũ và Hạ Chính Đức lái xe trở về Huyện trước, sau đó Liễu Kình Vũ lại lái xe suốt đêm trở về trấn thủ trấn Quan Sơn, đảm bảo nhân viên Ủy ban Kỷ luật có thể thuận lợi chấp hành nhiệm vụ.
Còn Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành sau khi lên xe, đầu tiên là gọi điện thoại cho con trai của mình là Mạnh Hoan, dặn anh ta làm tốt các công tác chuẩn bị, còn ông ta thì thông báo cho vài người tâm phúc trong Ủy ban Kỷ luật đến quảng trường Dân Tâm tiến hành tập hợp, chuẩn bị đi suốt đêm đến huyện Cảnh Lâm kiểm tra công tác. Mặc dù đây đều là những người tâm phúc, nhưng Mạnh Vĩ Thành vẫn không nói rõ công tác cụ thể tại huyện Cảnh Lâm cho mọi người biết. Đối với nhân viên Ủy ban Kỷ luật mà nói, công tác giữ bí mật vô cùng quan trọng, chỉ cần một ai đó để lộ bí mật, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Cho nên Mạnh Vĩ Thành liền hết sức cẩn thận dẫn theo sáu nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tới huyện Cảnh Lâm. Cũng theo như Mạnh Vĩ Thành an bài, thư ký của ông ta là Tôn Tuấn Hoa dẫn theo năm nhân viên của Ủy ban Kỷ luật theo một con đường khác đón xe đi suốt đêm đến thị trấn Quan Sơn chuẩn bị khởi tố Thạch Chấn Cường.
Ủy ban Kỷ luật đang hành động! Chính nghĩa đang rộng mở!
Nhưng không ai ngờ, Vương Trung Sơn bọn họ vì muốn giữ bí mật cho nên lựa chọn quán trà này, mặc dù là một quán trà hết sức bình thường, nhưng thật không may, khi đám người Vương Trung Sơn rời đi, có một gã nhân viên văn phòng Thành ủy cùng vài người bạn cũng mới từ trong quán trà đi ra, bọn họ đi sau đám người Vương Trung Sơn. Người này tuy rằng không biết Liễu Kình Vũ, nhưng đối với Vương Trung Sơn và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành cũng biết, còn về Bí thư huyện ủy huyện Cảnh Lâm Hạ Chính Đức, tuy rằng gã nhất thời không nhớ ra, nhưng cũng có chút quen mặt, mà người này chính là gián điệp ngầm của Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng.
Người này khi nhìn thấy đám người Liễu Kình Vũ, Vương Trung Sơn đi ra, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, bây giờ đã quá nửa đêm mà Bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và hai người khác cùng uống trà, đây có phải là có chút vấn đề hay không? Mình có nên báo cáo chuyện này với Bí thư Trâu hay không? Anh bạn này do dự một lúc, dù sao Bí thư Thành ủy và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cùng uống trà cũng không có gì lạ cả, nhưng nghĩ đến đã quá nửa đêm bọn họ lại ra đây uống trà, anh bạn này lại cảm thấy chuyện này có chút khả nghi. Cân nhắc một chút, gã vẫn quyết định báo cáo chuyện này với Trâu Hải Bằng. Dù sao hồi báo rồi, cho dù không có chuyện gì thì cũng có thể biểu hiện rằng mình làm việc rất có tâm, chứng mình gã không có ăn cây táo rào cây sung.
Ôm cái tâm lý này, anh bạn này nói với bạn mình đi vào nhà vệ sinh một chút, sau khi tới nhà vệ sinh, gã lấy điện thoại di động ra bấm số của Trâu Hải Bằng, báo lại những gì mình thấy cho Trâu Hải Bằng và miêu tả tỉ mỉ tướng mạo của Liễu Kình Vũ và Hạ Chính Đức cho Trâu Hải Bằng biết.
Trâu Hải Bằng giờ phút này đang cùng Đổng Hạo thương lượng xem nên xử lý như thế nào về ý kiến và thái độ của công chúng trước sự kiện lần này, nhất là nên xử lý như thế nào về hai đứa con của bọn họ. Bọn họ cuối cùng cũng đưa ra một phương án, chính là “treo đầu dê bán thịt chó” để bảo vệ con mình. Nói cách khác, trước tiên tìm hai kẻ chết thay cho Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá, sau đó đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu hai người này. Có hai người làm chỗ dựa vững chắc, tin rằng tổ điều tra thành phố cũng sẽ nể mặt hai người, ai không có lúc phải cầu cạnh người khác, nhất là hai người một là Bí thư Đảng ủy Công an, một là Phó bí thư Thành ủy, đều là người có quyền cao chức trọng.
Sau khi thương lượng kế hoạch này xong, hai người đang chuẩn bị phân công hành động, không ngờ lúc này lại nhận được điện thoại của gián điệp ngầm gọi tới.
Nghe xong cú điện thoại này, sắc mặt của Trâu Hải Bằng liền ngưng trọng, sau khi tán dương đối phương vài câu liền cúp điện thoại, sau đó nói lại mọi chuyện với Đổng Hạo, rồi hỏi:
- Lão Đổng, ông nghĩ xem Bí thư Vương rốt cuộc là muốn làm gì? Nếu tôi đoán không lầm, hai người kia hẳn là Hạ Chính Đức và Liễu Kình Vũ, bốn người bọn họ đêm khuya cùng nhau gặp mặt rốt cuộc muốn làm chuyện gì chứ?
Đổng Hạo nghe xong, sắc mặt cũng có vẻ vô cùng ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Tôi thấy chuyện này dường như có chút bất thường, Vương Trung Sơn và Mạnh Vĩ Thành cùng uống trà thật ra không cần phải hoài nghi, dù sao Mạnh Vĩ Thành vẫn luôn giữ thế trung lập, Vương Trung Sơn nhất định là muốn lôi kéo ông ta. Nhất là sau này Chủ tịch thành phố Lý rời đi, nếu Vương Trung Sơn có thể lôi kéo được sự ủng hộ của Mạnh Vĩ Thành, vậy khẳng định có thể khống chế được toàn bộ đại cục của thành phố Thương Sơn rồi. Nhưng vấn đề ở chỗ, Hạ Chính Đức và Liễu Kình Vũ sao lại ở cùng bọn họ? Cho dù là Hạ Chính Đức một mình gặp bọn họ cũng có thể giải thích được, nhưng Liễu Kình Vũ sao lại ở cùng bọn họ? Chẳng qua hắn chỉ là một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ mà thôi? Theo lẽ thường mà nói, Vương Trung Sơn không thể có liên quan tới hắn.
Trâu Hải Bằng gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi thấy trong chuyện này nhất định là có vấn đề. Nếu chúng ta đặt mình vào vị trí đó tự hỏi, ở địa vị của Vương Trung Sơn, không có chuyện gì lớn tuyệt đối sẽ không đi gặp Liễu Kình Vũ và Hạ Chính Đức, hơn nữa càng không dẫn theo Mạnh Vĩ Thành. Như vậy sở dĩ ông ta dẫn Mạnh Vĩ Thành theo là vì chuyện này nhất định có liên quan đến công tác của Ủy ban Kỷ luật. Mà hiện tại Hạ Chính Đức và Liễu Kình Vũ cũng ở đó, bốn người cùng nhau mưu đồ bí mật, có phải bốn người này đang tính toán cùng nhau phát động một cuộc tập kích bất ngờ huyện Cảnh Lâm và thị trấn Quan Sơn hay không? Hơn nữa lần tập kích này chính là lấy Ủy ban Kỷ luật làm nhân vật chính?
Đổng Hạo nghe xong phân tích của Trâu Hải Bằng, ra sức gật gật đầu nói:
- Ừ, ông phân tích vô cùng có lý. Không được, tôi thấy chuyện này chúng ta phải nhanh chóng báo cáo với Chủ tịch thành phố Lý, nhất định phải mau chóng nghĩ cách đối phó mới được. Hơn nữa còn phải nhanh chóng thông báo cho Tiết Văn Long bên huyện Cảnh Lâm kia, để bọn họ chuẩn bị một chút.
Trâu Hải Bằng chau mày thoáng trầm tư một chút, khoát tay nói:
- Bên phía Tiết Văn Long tạm thời không cần phải báo cho ông ta. Lúc này cuộc họp báo tập đoàn đầu tư Tiên Phong đã náo động quá lớn, hơn nữa chuyện này làm không tốt e rằng sẽ dính đến Tiết Văn Long, chúng ta lúc này tốt nhất tạm thời đừng liên hệ khi không cần thiết với Tiết Văn Long. Nếu chẳng may Tiết Văn Long có liên quan đến chuyện lần này, chúng ta cũng còn đường lui. Chúng ta cứ thăm dò rõ ràng về mục đích gặp mặt của đám người Vương Trung Sơn, Mạnh Vĩ Thành đó trước, sau đó tùy cơ ứng biến. Ông cũng đừng quên, nếu nói về việc hiểu Vương Trung Sơn, hai người chúng ta đều kém Chủ tịch thành phố Lý, bọn họ gần như là đối thủ cả một đời rồi. Chúng ta vẫn nên nghe ý kiến của Chủ tịch thành phố Lý trước rồi tính sau.
Đổng Hạo nghe Trâu Hải Bằng nói vậy thì rất đồng tình. Thân trong quan trường, việc đầu tiên phải làm chính là bảo vệ bản thân, chỉ có điều kiện tiên quyết bảo vệ được bản thân mới có thể lo đến việc bảo vệ thuộc hạ của mình. Vào thời khắc mấu chốt, bỏ tốt giữ xe cũng là chuyện phải làm. Ông ta nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Được, vậy chúng ta gọi điện thoại báo cáo tình hình cho Chủ tịch thành phố Lý trước.
Sau đó, Trâu Hải Bằng bấm số của Lý Đức Lâm, Lý Đức Lâm nghe Trâu Hải Bằng tỉ mỉ báo cáo lại xong, thoáng trầm tư một chút, đang định nói chuyện, điện thoại di động của ông ta lại đột nhiên rung lên, là Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn gọi tới. Lúc này, ông ta chỉ có thể nói với Trâu Hải Bằng:
- Lão Trâu à, Bí thư Vương gọi điện thoại tới, tôi nghe điện thoại trước, lát nữa sẽ nói chuyện với các anh sau.
Nhận điện thoại của Vương Trung Sơn, Lý Đức Lâm cười nói:
- Bí thư Vương, có gì dặn dò?
Tuy rằng bình thường luôn không ngừng tranh đấu gay gắt với Vương Trung Sơn, nhưng ngoài mặt Lý Đức Lâm vẫn tương đối chú ý lễ tiết trên dưới. Đây là quy tắc, cũng là quy củ, loại quy củ này cho dù chiếm thế thượng phong trong tất cả các trận đấu cũng không dám vượt qua. Nếu không người khác sẽ học theo mình, chờ khi mình thăng chức, chẳng phải phiền toái sao.
Lúc này, Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo bọn họ không ai ngờ, cú điện thoại này của Vương Trung Sơn đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người. Cú điện thoại này, có liên quan đến rất nhiều người.
Đây là một cú điện thoại quyết định.