Chương 107: Trọng trách không nhẹ
Liễu Kình Vũ đi xe taxi đến Ban Tổ chức Huyện ủy, trước dựa theo quy trình tiến hành báo danh, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Phó trưởng ban Tổ chức Bành Chân đi tới Phòng Quản lý đô thị huyện tiến hành chính thức nhậm chức.
Trên đường đến Phòng Quản lý đô thị, Bành Chân cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Tiểu Liễu à, cậu là cán bộ cấp phòng trẻ tuổi nhất tôi từng thấy, sơ yếu lý lịch của cậu tôi cũng xem rồi, tuy nhiên trên sơ yếu lý lịch viết rất đơn giản, nói vậy thành tích trong quân đội của cậu nhất định rất tốt nhỉ?
Nghe giọng của Bành Chân dường như đang muốn tạo quan hệ với mình, Liễu Kình Vũ cũng là người biết chừng mực, liền cười nói:
- Coi như cũng được, lãnh đạo cấp trên khá thích tôi.
Việc Liễu Kình Vũ xuất thân từ Nanh Sói tất nhiên không thể nói cho Bành Chân biết, nhưng lãnh đạo hỏi chuyện hắn cũng không thể không đáp, liền đưa ra một đáp án lập lờ nước đôi như vậy. Bành Chân có thể làm được đến Phó trưởng ban tất nhiên là người nhạy bén, ông ta cũng không quan tâm đáp án của Liễu Kình Vũ, bởi vì mục đích thực sự của ông ta là thông qua đối thoại dần dần tiến gần hơn với Liễu Kình Vũ. Nếu Liễu Kình Vũ trả lời cho có lệ, ông ta cũng không bắt bẻ, mà là trực tiếp vào vấn đề chính.
- Tiểu Liễu à, cậu chắc cũng hiểu biết ít nhiều về vị trí Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm này chứ?
Bành Chân hỏi.
Liễu Kình Vũ cười khổ lắc đầu nói:
- Phó trưởng ban Bành, nói thật, trước kia tôi thường chỉ xem tin về Phòng Quản lý đô thị trên TV hoặc là trên Internet, cho nên nói thật cũng không mấy ấn tượng.
Bành Chân gật gật đầu, ông ta nhìn ra được, Liễu Kình Vũ là một người vô cùng thẳng thắn, không biết chính là không biết, tuyệt đối sẽ không múa rìu qua mắt thợ. Đứng ở góc độ một Phó trưởng ban Tổ chức mà nói, cán bộ như vậy càng khiến người khác yên tâm, bởi vì nếu đối phương không hiểu về nghiệp vụ, sau khi nhậm chức nhất định sẽ chuyên tâm làm việc, như vậy sẽ dễ dàng làm tốt mọi chuyện, còn cái loại cán bộ thoạt nhìn cái gì cũng hiểu, khi làm việc thực sự thường làm cho có hình thức, chưa chắc sẽ thực sự làm tốt.
Sau khi đối thoại vài câu đơn giản, ấn tượng của Bành Chân về Liễu Kình Vũ ngược lại có thay đổi rất lớn. Tuy rằng ông ta là người của Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức, nhưng đối với việc trước kia Liễu Kình Vũ hành hung Tiết Văn Long cũng có ấn tượng vô cùng xấu về Liễu Kình Vũ. Dù với bất cứ lý do gì, một hạ cấp hành hung thượng cấp đều không đúng, đều là làm sai quy tắc quan trường. Nhưng nhìn Liễu Kình Vũ hiện giờ vô cùng thẳng thắn, ngược lại ông ta lại vô cùng tán thưởng. Nhớ tới việc Bí thư Hạ an bài, ông ta liền trầm giọng nói:
- Tiểu Liễu à, nếu cậu chưa hiểu rõ về Phòng Quản lý đô thị, vậy tôi giới thiệu qua cho cậu một chút. Tôi đã nói với cậu, Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta rất nổi danh, ngay từ trước khi cậu đến đảm nhiệm Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm từng vì đội viên đội quản lý đô thị hành hung người bán hàng rong trên đường dẫn đến tử vong mà tiếng tăm truyền bá khắp cả nước, vô cùng nổi tiếng. Sau khi cậu nhậm chức, lại liên tiếp xảy ra mấy vụ quản lý đô thị cưỡng chế phá dỡ và đánh người, mặc dù những ban ngành có liên quan đang chung sức hợp tác xoa dịu việc này, nhưng trên thực tế, vấn đề này hết sức nghiêm trọng. Còn vị trí Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, trong hai năm đổi đến năm người, cậu suy nghĩ kỹ một chút, đây là vì sao?
Mà trong ba tháng gần đây, vị trí Trưởng phòng quản lý đô thị vẫn luôn để trống, không có bất kỳ cán bộ cấp phòng nào muốn bị điều tới đảm nhiệm vị trí này. Ngay cả cán bộ cấp phó phòng cho dù được đề bạt thăng một bậc lên cấp phòng, bảo anh ta tới đảm nhiệm vị trí Trưởng phòng Quản lý đô thị anh ta thà chết cũng không đồng ý. Có thể nói là, vị trí Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhìn vị trí này có vẻ mê người, nhưng trên thực tế lại rất nguy hiểm. Mấu chốt nhất chính là, Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm bởi vì một nguyên nhân đặc biệt trong quá khứ, đã khiến cho nhân viên trong phòng đều là người có liên quan đến cán bộ trong Huyện. Nhân viên trong biên chế của Phòng Quản lý đô thị lý hầu như đều là thân thích hoặc là bạn bè của các cấp lãnh đạo ở huyện, ngay cả quản viên ở đây cũng có bối cảnh không tồi. Cho nên, sau khi cậu đến Phòng Quản lý đô thị công tác cần cẩn thận một chút. Nhất là Phó phòng thường trực Hàn Minh Cường, người này rất thủ đoạn, hình như bối cảnh cũng rất mạnh, ngay cả vào thời đại của Tiết Văn Long cũng không dám đắc tội với anh ta. Tuy rằng Trưởng phòng đã đổi năm người, ngay cả Phó phòng cũng có rất nhiều người vì các loại vấn đề mà bị bắt, nhưng duy chỉ có anh ta, Phó phòng thường trực này thì không sao cả. Cho nên đối với người này cậu phải chú ý nhiều một chút. Những điều này là Bí thư Hạ bảo tôi nói cho cậu biết, hy vọng hữu dụng với cậu.
Nghe Bành Chân nói như vậy, trong lòng Liễu Kình Vũ cảm thấy ấm áp. Hắn biết, Hạ Chính Đức vẫn luôn quan tâm tới mình, mình nhất định phải tạo ra thành tích trên cương vị mới ở Phòng Quản lý đô thị này.
...
Sau khi Liễu Kình Vũ theo Phó trưởng ban Tổ chức Bành Chân tiến vào Phòng Quản lý đô thị huyện, Phòng Quản lý đô thị huyện dưới sự dẫn dắt của Phó phòng thường trực Hàn Minh Cường cử hành nghi thức tiếp đón vô cùng long trọng. Khi toàn bộ nghi thức kết thúc, Phó trưởng ban Tổ chức Bành Chân lên tiếng, tán dương và cổ vũ công tác của Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, cũng bày tỏ kỳ vọng vào sự phát triển sau khi Liễu Kình Vũ nhậm chức, hy vọng Liễu Kình Vũ có thể dẫn dắt cả Phòng Quản lý đô thị huyện đi tới một tương lai tươi sáng.
Khi Bành Chân lên tiếng, ánh mắt của Liễu Kình Vũ luôn dõi theo nét mặt băn khoăn của đám Phó phòng. Liễu Kình Vũ rất hiểu, trong quan trường, có rất nhiều người đeo mặt nạ, nếu thật sự muốn nhìn rõ một người, phải xem ánh mắt của anh ta, đa phần, ánh mắt sẽ không nói dối đấy, suy nghĩ thực sự của một người, thường sẽ thông qua ánh mắt của anh ta mà biểu hiện ra ngoài.
Liễu Kình Vũ phát hiện biểu hiện trên mặt của một số Phó phòng rất khác nhau, ánh mắt cũng không giống nhau. Mà khiến cho Liễu Kình Vũ cảm thấy có chút không thoải mái chính là, khi Phó trưởng ban lên tiếng, thân là Phó phòng thường trực nhưng trên mặt Hàn Minh Cường không ngờ lại lộ ra một vẻ mặt đầy khinh thường, nhất là khi Phó trưởng ban nói tin tưởng Liễu Kình Vũ nhất định sẽ đưa cả Phòng Quản lý đô thị huyện đi tới tương lai tươi sáng, trên mặt vị Phó phòng này lộ rõ vẻ khinh thường và trào phúng, thậm chí còn nhẹ nhàng lắc đầu. Tất cả vẻ khinh thường của gã, Liễu Kình Vũ đều thấy rõ không bỏ sót chút nào, mặc dù tất cả thần thái gã đều biểu hiện rất kín đáo, nhưng cũng không thoát khỏi tầm mắt của Liễu Kình Vũ, bởi vì Liễu Kình Vũ là một người vô cùng giỏi trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
Điều khiến Liễu Kình Vũ khó chịu trong lòng nhất là khi đến lượt Liễu Kình Vũ lên tiếng, không ngờ Hàn Minh Cường cúi đầu thì thầm với một gã Phó phòng bên cạnh, rõ ràng không coi Trưởng phòng mới nhậm chức là hắn ra gì.
Cho nên, khi Phó trưởng ban Tổ chức lên tiếng bảo mình lên phát biểu, Liễu Kình Vũ đứng ở trên đài chủ tịch, cũng không lập tức lên tiếng, mà lẳng lặng đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn Hàn Minh Cường.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người tham gia nghi thức tiếp đón tất cả đều nhìn về phía Hàn Minh Cường.
Vốn, Hàn Minh Cường đang kề tai nói nhỏ với gã Phó phòng bên cạnh cũng không thấy Liễu Kình Vũ nói gì, khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người, lập tức dừng thì thầm, chau mày ngẩng đầu lên nhìn về phía Liễu Kình Vũ. Gã cũng không ngờ, Liễu Kình Vũ lại giở thủ đoạn này, trực tiếp để hành vi của mình bị mọi người chú ý, làm như vậy thật quá không nể mặt mình rồi. Tuy nhiên Hàn Minh Cường cũng là người thông minh, gã thản nhiên nhìn Liễu Kình Vũ cười, khẽ cầm lấy chén trà uống một ngụm, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Phó trưởng ban Tổ chức Bành đã thấy rõ toàn bộ biểu hiện của hai người, trong lòng không khỏi lo lắng. Về tính tình của Liễu Kình Vũ, vị Phó trưởng ban Tổ chức này cũng đã sớm nghe qua, biết Liễu Kình Vũ năm đó ngay cả Chủ tịch huyện Tiết Văn Long kiêu ngạo như vậy cũng dám đánh một trận tơi bời, huống chi là với những người khác. Còn thân phận của Hàn Minh Cường, ông ta cũng biết, vị này không chỉ là một Phó phòng Quản lý đô thị đơn giản, gã cũng có hậu thuẫn không nhỏ. Hơn nữa trong vài lần điều chỉnh Phòng Quản lý đô thị gần đây, Hàn Minh Cường vẫn luôn Lã Vọng buông cần. Tuy rằng không phải Trưởng phòng nhưng lại hơn cả Trưởng phòng. Ở trong Phòng Quản lý đô thị, gã gần như nhất ngôn cửu đỉnh, Trưởng phòng nào tới nhậm chức cũng không dám bỏ qua ý kiến của gã, đều phải quan hệ với gã. Đã từng có Trưởng phòng bởi vì muốn khuyên bảo uốn nắn gã, kết quả là nhậm chức không đến hai tháng, vì Phòng Quản lý đô thị gặp chuyện không may nên bị miễn chức.
Hiện tại huyện Cảnh Lâm thậm chí còn có người cho rằng sở dĩ Trưởng phòng Quản lý đô thị liên tiếp bị miễn chức, chỉ sợ tất cả đều có liên quan đến vị Phó phòng thường trực này, đám Trưởng phòng đó đều là do gã đá xuống đấy.
Mà hiện tại, Liễu Kình Vũ vừa mới đến nhận chức đã dám gây với Hàn Minh Cường, đây cũng không phải chuyện tốt. Cho nên, lúc này Bành Chân rất lo lắng về cái tính cách mạnh mẽ này của Liễu Kình Vũ. Dù sao một núi không thể có hai hổ, mà Liễu Kình Vũ và Hàn Minh Cường một là mãnh long qua sông, một là rắn địa phương, thắng bại rất khó đoán trước.
Đến lượt Liễu Kình Vũ lên tiếng, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, trầm giọng nói:
- Các đồng chí Phòng Quản lý đô thị, trước khi đến Phòng Quản lý đô thị nhậm chức tôi có nghe nói Phòng Quản lý đô thị này hai năm thay đổi vài Trưởng phòng, xem ra Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta tồn tại không ít vấn đề. Nếu Liễu Kình Vũ tôi hiện tại trở thành Trưởng phòng rồi, tôi chắc chắn không hy vọng giống như những Trưởng phòng trước, bị đuổi khỏi vị trí Trưởng phòng này. Tôi tin tưởng các vị đang ngồi đây hẳn cũng đã từng nghe qua tên của Liễu Kình Vũ tôi, cho dù là đồn đại hay là thật, cũng không quan tâm mọi người đã nghe được những gì, tôi chỉ hy vọng có thể chứng minh cho mọi người thấy, tính tình của Liễu Kình Vũ tôi không được tốt lắm, tôi xuất thân từ quân nhân, con người tôi làm việc một là một, chuyện nên làm bây giờ thì làm bây giờ, tôi không hy vọng thấy có người dùng quyền uy của mình làm loạn kỷ luật tổ chức, càng không hi vọng thấy có người lợi dụng đặc quyền của Phòng Quản lý đô thị tác oai tác quái bên ngoài. Phàm là những người này, Liễu Kình Vũ tôi sẽ tuyệt đối không tha thứ, nên chỉnh đốn sẽ chỉnh đốn, nên khai trừ sẽ khai trừ, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay. Cho nên tôi hy vọng sau khi tôi nhậm chức, tất cả mọi người có thể chuyên tâm làm việc, đừng để tâm đến những chuyện khác. Đối với những việc trước kia mọi người đã làm, tôi không nhìn thấy, cũng không định quản, nhưng nếu sau khi tôi nhậm chức, ai dám làm theo ý mình như trước, không coi kỷ luật của tổ chức ra gì, không coi lợi ích của dân chúng ra gì, vậy cũng đừng trách Liễu Kình Vũ tôi thủ đoạn cương quyết, cứng rắn vô tình. Nói nhiều cũng chỉ thừa thãi, tôi cũng không muốn nói nhiều, nói tiếp cũng không còn ý gì khác, cứ như vậy đi.
Liễu Kình Vũ đi xe taxi đến Ban Tổ chức Huyện ủy, trước dựa theo quy trình tiến hành báo danh, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Phó trưởng ban Tổ chức Bành Chân đi tới Phòng Quản lý đô thị huyện tiến hành chính thức nhậm chức.
Trên đường đến Phòng Quản lý đô thị, Bành Chân cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Tiểu Liễu à, cậu là cán bộ cấp phòng trẻ tuổi nhất tôi từng thấy, sơ yếu lý lịch của cậu tôi cũng xem rồi, tuy nhiên trên sơ yếu lý lịch viết rất đơn giản, nói vậy thành tích trong quân đội của cậu nhất định rất tốt nhỉ?
Nghe giọng của Bành Chân dường như đang muốn tạo quan hệ với mình, Liễu Kình Vũ cũng là người biết chừng mực, liền cười nói:
- Coi như cũng được, lãnh đạo cấp trên khá thích tôi.
Việc Liễu Kình Vũ xuất thân từ Nanh Sói tất nhiên không thể nói cho Bành Chân biết, nhưng lãnh đạo hỏi chuyện hắn cũng không thể không đáp, liền đưa ra một đáp án lập lờ nước đôi như vậy. Bành Chân có thể làm được đến Phó trưởng ban tất nhiên là người nhạy bén, ông ta cũng không quan tâm đáp án của Liễu Kình Vũ, bởi vì mục đích thực sự của ông ta là thông qua đối thoại dần dần tiến gần hơn với Liễu Kình Vũ. Nếu Liễu Kình Vũ trả lời cho có lệ, ông ta cũng không bắt bẻ, mà là trực tiếp vào vấn đề chính.
- Tiểu Liễu à, cậu chắc cũng hiểu biết ít nhiều về vị trí Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm này chứ?
Bành Chân hỏi.
Liễu Kình Vũ cười khổ lắc đầu nói:
- Phó trưởng ban Bành, nói thật, trước kia tôi thường chỉ xem tin về Phòng Quản lý đô thị trên TV hoặc là trên Internet, cho nên nói thật cũng không mấy ấn tượng.
Bành Chân gật gật đầu, ông ta nhìn ra được, Liễu Kình Vũ là một người vô cùng thẳng thắn, không biết chính là không biết, tuyệt đối sẽ không múa rìu qua mắt thợ. Đứng ở góc độ một Phó trưởng ban Tổ chức mà nói, cán bộ như vậy càng khiến người khác yên tâm, bởi vì nếu đối phương không hiểu về nghiệp vụ, sau khi nhậm chức nhất định sẽ chuyên tâm làm việc, như vậy sẽ dễ dàng làm tốt mọi chuyện, còn cái loại cán bộ thoạt nhìn cái gì cũng hiểu, khi làm việc thực sự thường làm cho có hình thức, chưa chắc sẽ thực sự làm tốt.
Sau khi đối thoại vài câu đơn giản, ấn tượng của Bành Chân về Liễu Kình Vũ ngược lại có thay đổi rất lớn. Tuy rằng ông ta là người của Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức, nhưng đối với việc trước kia Liễu Kình Vũ hành hung Tiết Văn Long cũng có ấn tượng vô cùng xấu về Liễu Kình Vũ. Dù với bất cứ lý do gì, một hạ cấp hành hung thượng cấp đều không đúng, đều là làm sai quy tắc quan trường. Nhưng nhìn Liễu Kình Vũ hiện giờ vô cùng thẳng thắn, ngược lại ông ta lại vô cùng tán thưởng. Nhớ tới việc Bí thư Hạ an bài, ông ta liền trầm giọng nói:
- Tiểu Liễu à, nếu cậu chưa hiểu rõ về Phòng Quản lý đô thị, vậy tôi giới thiệu qua cho cậu một chút. Tôi đã nói với cậu, Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta rất nổi danh, ngay từ trước khi cậu đến đảm nhiệm Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm từng vì đội viên đội quản lý đô thị hành hung người bán hàng rong trên đường dẫn đến tử vong mà tiếng tăm truyền bá khắp cả nước, vô cùng nổi tiếng. Sau khi cậu nhậm chức, lại liên tiếp xảy ra mấy vụ quản lý đô thị cưỡng chế phá dỡ và đánh người, mặc dù những ban ngành có liên quan đang chung sức hợp tác xoa dịu việc này, nhưng trên thực tế, vấn đề này hết sức nghiêm trọng. Còn vị trí Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, trong hai năm đổi đến năm người, cậu suy nghĩ kỹ một chút, đây là vì sao?
Mà trong ba tháng gần đây, vị trí Trưởng phòng quản lý đô thị vẫn luôn để trống, không có bất kỳ cán bộ cấp phòng nào muốn bị điều tới đảm nhiệm vị trí này. Ngay cả cán bộ cấp phó phòng cho dù được đề bạt thăng một bậc lên cấp phòng, bảo anh ta tới đảm nhiệm vị trí Trưởng phòng Quản lý đô thị anh ta thà chết cũng không đồng ý. Có thể nói là, vị trí Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhìn vị trí này có vẻ mê người, nhưng trên thực tế lại rất nguy hiểm. Mấu chốt nhất chính là, Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm bởi vì một nguyên nhân đặc biệt trong quá khứ, đã khiến cho nhân viên trong phòng đều là người có liên quan đến cán bộ trong Huyện. Nhân viên trong biên chế của Phòng Quản lý đô thị lý hầu như đều là thân thích hoặc là bạn bè của các cấp lãnh đạo ở huyện, ngay cả quản viên ở đây cũng có bối cảnh không tồi. Cho nên, sau khi cậu đến Phòng Quản lý đô thị công tác cần cẩn thận một chút. Nhất là Phó phòng thường trực Hàn Minh Cường, người này rất thủ đoạn, hình như bối cảnh cũng rất mạnh, ngay cả vào thời đại của Tiết Văn Long cũng không dám đắc tội với anh ta. Tuy rằng Trưởng phòng đã đổi năm người, ngay cả Phó phòng cũng có rất nhiều người vì các loại vấn đề mà bị bắt, nhưng duy chỉ có anh ta, Phó phòng thường trực này thì không sao cả. Cho nên đối với người này cậu phải chú ý nhiều một chút. Những điều này là Bí thư Hạ bảo tôi nói cho cậu biết, hy vọng hữu dụng với cậu.
Nghe Bành Chân nói như vậy, trong lòng Liễu Kình Vũ cảm thấy ấm áp. Hắn biết, Hạ Chính Đức vẫn luôn quan tâm tới mình, mình nhất định phải tạo ra thành tích trên cương vị mới ở Phòng Quản lý đô thị này.
...
Sau khi Liễu Kình Vũ theo Phó trưởng ban Tổ chức Bành Chân tiến vào Phòng Quản lý đô thị huyện, Phòng Quản lý đô thị huyện dưới sự dẫn dắt của Phó phòng thường trực Hàn Minh Cường cử hành nghi thức tiếp đón vô cùng long trọng. Khi toàn bộ nghi thức kết thúc, Phó trưởng ban Tổ chức Bành Chân lên tiếng, tán dương và cổ vũ công tác của Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, cũng bày tỏ kỳ vọng vào sự phát triển sau khi Liễu Kình Vũ nhậm chức, hy vọng Liễu Kình Vũ có thể dẫn dắt cả Phòng Quản lý đô thị huyện đi tới một tương lai tươi sáng.
Khi Bành Chân lên tiếng, ánh mắt của Liễu Kình Vũ luôn dõi theo nét mặt băn khoăn của đám Phó phòng. Liễu Kình Vũ rất hiểu, trong quan trường, có rất nhiều người đeo mặt nạ, nếu thật sự muốn nhìn rõ một người, phải xem ánh mắt của anh ta, đa phần, ánh mắt sẽ không nói dối đấy, suy nghĩ thực sự của một người, thường sẽ thông qua ánh mắt của anh ta mà biểu hiện ra ngoài.
Liễu Kình Vũ phát hiện biểu hiện trên mặt của một số Phó phòng rất khác nhau, ánh mắt cũng không giống nhau. Mà khiến cho Liễu Kình Vũ cảm thấy có chút không thoải mái chính là, khi Phó trưởng ban lên tiếng, thân là Phó phòng thường trực nhưng trên mặt Hàn Minh Cường không ngờ lại lộ ra một vẻ mặt đầy khinh thường, nhất là khi Phó trưởng ban nói tin tưởng Liễu Kình Vũ nhất định sẽ đưa cả Phòng Quản lý đô thị huyện đi tới tương lai tươi sáng, trên mặt vị Phó phòng này lộ rõ vẻ khinh thường và trào phúng, thậm chí còn nhẹ nhàng lắc đầu. Tất cả vẻ khinh thường của gã, Liễu Kình Vũ đều thấy rõ không bỏ sót chút nào, mặc dù tất cả thần thái gã đều biểu hiện rất kín đáo, nhưng cũng không thoát khỏi tầm mắt của Liễu Kình Vũ, bởi vì Liễu Kình Vũ là một người vô cùng giỏi trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
Điều khiến Liễu Kình Vũ khó chịu trong lòng nhất là khi đến lượt Liễu Kình Vũ lên tiếng, không ngờ Hàn Minh Cường cúi đầu thì thầm với một gã Phó phòng bên cạnh, rõ ràng không coi Trưởng phòng mới nhậm chức là hắn ra gì.
Cho nên, khi Phó trưởng ban Tổ chức lên tiếng bảo mình lên phát biểu, Liễu Kình Vũ đứng ở trên đài chủ tịch, cũng không lập tức lên tiếng, mà lẳng lặng đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn Hàn Minh Cường.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người tham gia nghi thức tiếp đón tất cả đều nhìn về phía Hàn Minh Cường.
Vốn, Hàn Minh Cường đang kề tai nói nhỏ với gã Phó phòng bên cạnh cũng không thấy Liễu Kình Vũ nói gì, khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người, lập tức dừng thì thầm, chau mày ngẩng đầu lên nhìn về phía Liễu Kình Vũ. Gã cũng không ngờ, Liễu Kình Vũ lại giở thủ đoạn này, trực tiếp để hành vi của mình bị mọi người chú ý, làm như vậy thật quá không nể mặt mình rồi. Tuy nhiên Hàn Minh Cường cũng là người thông minh, gã thản nhiên nhìn Liễu Kình Vũ cười, khẽ cầm lấy chén trà uống một ngụm, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Phó trưởng ban Tổ chức Bành đã thấy rõ toàn bộ biểu hiện của hai người, trong lòng không khỏi lo lắng. Về tính tình của Liễu Kình Vũ, vị Phó trưởng ban Tổ chức này cũng đã sớm nghe qua, biết Liễu Kình Vũ năm đó ngay cả Chủ tịch huyện Tiết Văn Long kiêu ngạo như vậy cũng dám đánh một trận tơi bời, huống chi là với những người khác. Còn thân phận của Hàn Minh Cường, ông ta cũng biết, vị này không chỉ là một Phó phòng Quản lý đô thị đơn giản, gã cũng có hậu thuẫn không nhỏ. Hơn nữa trong vài lần điều chỉnh Phòng Quản lý đô thị gần đây, Hàn Minh Cường vẫn luôn Lã Vọng buông cần. Tuy rằng không phải Trưởng phòng nhưng lại hơn cả Trưởng phòng. Ở trong Phòng Quản lý đô thị, gã gần như nhất ngôn cửu đỉnh, Trưởng phòng nào tới nhậm chức cũng không dám bỏ qua ý kiến của gã, đều phải quan hệ với gã. Đã từng có Trưởng phòng bởi vì muốn khuyên bảo uốn nắn gã, kết quả là nhậm chức không đến hai tháng, vì Phòng Quản lý đô thị gặp chuyện không may nên bị miễn chức.
Hiện tại huyện Cảnh Lâm thậm chí còn có người cho rằng sở dĩ Trưởng phòng Quản lý đô thị liên tiếp bị miễn chức, chỉ sợ tất cả đều có liên quan đến vị Phó phòng thường trực này, đám Trưởng phòng đó đều là do gã đá xuống đấy.
Mà hiện tại, Liễu Kình Vũ vừa mới đến nhận chức đã dám gây với Hàn Minh Cường, đây cũng không phải chuyện tốt. Cho nên, lúc này Bành Chân rất lo lắng về cái tính cách mạnh mẽ này của Liễu Kình Vũ. Dù sao một núi không thể có hai hổ, mà Liễu Kình Vũ và Hàn Minh Cường một là mãnh long qua sông, một là rắn địa phương, thắng bại rất khó đoán trước.
Đến lượt Liễu Kình Vũ lên tiếng, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, trầm giọng nói:
- Các đồng chí Phòng Quản lý đô thị, trước khi đến Phòng Quản lý đô thị nhậm chức tôi có nghe nói Phòng Quản lý đô thị này hai năm thay đổi vài Trưởng phòng, xem ra Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta tồn tại không ít vấn đề. Nếu Liễu Kình Vũ tôi hiện tại trở thành Trưởng phòng rồi, tôi chắc chắn không hy vọng giống như những Trưởng phòng trước, bị đuổi khỏi vị trí Trưởng phòng này. Tôi tin tưởng các vị đang ngồi đây hẳn cũng đã từng nghe qua tên của Liễu Kình Vũ tôi, cho dù là đồn đại hay là thật, cũng không quan tâm mọi người đã nghe được những gì, tôi chỉ hy vọng có thể chứng minh cho mọi người thấy, tính tình của Liễu Kình Vũ tôi không được tốt lắm, tôi xuất thân từ quân nhân, con người tôi làm việc một là một, chuyện nên làm bây giờ thì làm bây giờ, tôi không hy vọng thấy có người dùng quyền uy của mình làm loạn kỷ luật tổ chức, càng không hi vọng thấy có người lợi dụng đặc quyền của Phòng Quản lý đô thị tác oai tác quái bên ngoài. Phàm là những người này, Liễu Kình Vũ tôi sẽ tuyệt đối không tha thứ, nên chỉnh đốn sẽ chỉnh đốn, nên khai trừ sẽ khai trừ, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay. Cho nên tôi hy vọng sau khi tôi nhậm chức, tất cả mọi người có thể chuyên tâm làm việc, đừng để tâm đến những chuyện khác. Đối với những việc trước kia mọi người đã làm, tôi không nhìn thấy, cũng không định quản, nhưng nếu sau khi tôi nhậm chức, ai dám làm theo ý mình như trước, không coi kỷ luật của tổ chức ra gì, không coi lợi ích của dân chúng ra gì, vậy cũng đừng trách Liễu Kình Vũ tôi thủ đoạn cương quyết, cứng rắn vô tình. Nói nhiều cũng chỉ thừa thãi, tôi cũng không muốn nói nhiều, nói tiếp cũng không còn ý gì khác, cứ như vậy đi.