Liễu Kình Vũ vẫn không có hành động gì làm nhóm người Hàn Minh Cường bắt đầu cảnh giác.
Trong văn phòng Hàn Minh Cường.
Phó phòng Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh ngồi trên sofa, cùng Hàn Minh Cường thảo luận vấn đề của Liễu Kình Vũ.
Trương Tân Sinh sắc mặt u buồn nói:
- Lão Hàn, tên nhóc Liễu Kình Vũ này làm trò gì vậy? Không phải nói hắn đến trấn Quan Sơn ngay lập tức đấu một trận với Thạch Chấn Cường sao? Vì sao đến Phòng của chúng ta lại án binh bất động lâu như vậy? Chẳng lẽ hắn cam tâm để nhân vật số hai là anh cướp hết quyền lực? Không giống tính cách của hắn chút nào.
Hàn Minh Cường trầm giọng nói:
- Tôi đoán tên nhóc Liễu Kình Vũ này đã có quyết định của riêng mình, chỉ là tạm thời chúng ta còn chưa biết ý định của hắn. Nhưng tôi thông qua một nhân viên ở Văn phòng biết được, Chánh văn phòng Long Tường đã theo phe Liễu Kình Vũ, có chuyện gì anh ta đều báo cáo cho Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ nếu đã thu phục được Long Tường, chứng tỏ ý chí của hắn không nhỏ, cho nên chúng ta tuyệt đối không được khinh địch. Chẳng qua tên oắt con này án binh bất động, làm chúng ta không biết nên ra tay như thế nào, đúng là một vấn đề đau đầu.
Lúc này, Trương Tân Sinh đột nhiên nói:
- Lão Hàn, Liễu Kình Vũ án binh bất động, nhưng chúng ta có thể rút dây động rừng, nghĩ biện pháp ép hắn phải hành động, chỉ cần hắn có hành động, chúng ta đã có thể tìm ra manh mối, chỉ cần nhìn được một tia sơ hở của hắn rồi phóng đại lên là đã có thể lật đổ hắn.
Hơn nữa ở huyện cục diện cũng dần dần rõ ràng, tuy Tiết Văn Long đã rơi đài, nhưng Chủ tịch huyện mới nhậm chức Hạ Quang Minh cũng là người của chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm. Mà dưới thời Tiết Văn Long, Phó bí thư huyện ủy Bao Thiên Dương và Trưởng ban tuyên giáo Chu Dương cũng không hề bị liên lụy từ sự kiện của Tiết Văn Long, giờ hai người họ đã đầu quân cho Hạ Quang Minh, còn bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức cũng lôi kéo được hai gã ủy viên thường vụ. Nhưng kể cả thế, Hạ Chính Đức vẫn như cũ không thể nắm toàn bộ đại cục của Hội nghị thường vụ, hiện tại toàn bộ thường ủy của huyện Cảnh Lâm đã dần dần hình thành hai phe cánh của Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh, mà những Ủy viên thường vụ phái trung lập thực lực cũng không hề yếu. Cho nên, tâm tư của Hạ Chính Đức hiện tại tất cả đều dồn vào Hội nghị thường vụ, tình cảnh của Liễu Kình Vũ bên này chỉ sợ ông ta cũng không giúp được nhiều lắm, bây giờ là thời điểm tốt nhất để lật đổ Liễu Kình Vũ.
Nghe Trương Tân Sinh phân tích như vậy, Hàn Minh Cường cau mày nói:
- Lật đổ Liễu Kình Vũ không phải là không thể được, tuy nhiên nhất định phải tìm được một lý do thích hợp và một nhược điểm quan trọng mới được. Dù sao, chúng ta đã xử lý liên tiếp năm trưởng phòng rồi, chỉ sợ đã bị Huyện ủy thậm chí là Thành phố để ý, nếu Liễu Kình Vũ lại bị lật đổ, ảnh hưởng đối với chúng ta cũng sẽ rất lớn. Cho nên, ý của tôi là tạm thời không lật đổ hắn mà nghĩ biện pháp thu thập những chứng cứ liên quan đến hắn, làm hắn trở thành một Trưởng phòng bù nhìn. Cứ như vậy sẽ rất tiện cho công việc của chúng ta.
Trương Tân Sinh sau khi nghe được lời của Hàn Minh Cường, thoáng trầm tư một chút, rồi gật đầu nói:
- Ừ, Sếp Hàn thật nhìn xa trông rộng, tôi xem cũng chỉ có thể làm như vậy, chỉ cần biến Liễu Kình Vũ thành bù nhìn, chúng ta có thể ở Phòng Quản lý đô thị muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, một khi gặp chuyện không may, Liễu Kình Vũ chính là người phải chịu tội thay.
Lúc này, hai mắt Hàn Minh Cường đột nhiên tỏa sáng, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý âm hiểm, nói:
- Ha ha, nghe các anh nói như vậy, tôi lại chợt nhớ ra một biện pháp rất tốt. Khoảng thời gian gần đây ở Huyện ủy thành lập bộ máy mới, dự án cải tạo cổ thành đã được nhắc đến rồi. Theo những tin tức tôi biết, phía Đông cổ thành sẽ tiến hành giải phóng mặt bằng trên diện rộng, là thời điểm có rất nhiều lợi nhuận, cũng là thời gian mà mâu thuẫn khi giải phóng mặt bằng bùng nổ. Khi có chuyện như vậy thì Phòng quản lý đô thị của chúng ra phải xông lên đầu tiên, chúng ta có thể lấy dự án cải tạo cổ thành này làm cơ hội, chém Liễu Kình Vũ một đao, làm hắn khóc không ra nước mắt.
Trương Tân Sinh và Lưu Thiên Hoa sau khi nghe xong cũng gật đầu nói:
- Hay, ý kiến của lão Hàn rất đúng. Chúng ta sẽ đem hạng mục cải tạo thành cổ này thành phần mộ của Liễu Kình Vũ.
Mấy người nhìn nhau cười, cùng từ trong ánh mắt của đối phương nhìn ra được sự hưng phấn và đắc ý. Theo bọn họ, Liễu Kình Vũ bây giờ đã chạy trời không khỏi nắng, dù sao khi không có hạng mục cải tạo thành cổ, bọn họ vẫn đều có thể đem mấy Trưởng phòng cũ kéo xuống ngựa, nữa là bây giờ đang có một hạng mục cực kì hữu dụng thế này.
Mà thời điểm này, trong khi phía Hàn Minh Cường đang chiêng trống rùm beng nghĩ biện pháp cách chức Liễu Kình Vũ thì Liễu Kình Vũ cũng đang không nhàn rỗi. Nguyên nhân hắn án binh bất động là do đang suy nghĩ, hắn vẫn luôn tự hỏi làm thế nào để phá vỡ cục diện này, mấy ngày qua đã bắt đầu chuẩn bị, Long Tường cũng vô cùng vội vàng.
Nhưng mà, bất kể là Hàn Minh Cường hay Liễu Kình Vũ, bọn họ ai cũng thật không ngờ, bọn họ còn chưa ra chiêu, đã có một chuyện bất ngờ xảy ra, làm sự bố trí của hai bên đều đổ bể.
Quấy rầy sự bố trí này là bốn anh em tốt của Liễu Kình Vũ là Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, Lâm Vân.
Nửa tháng trước bốn anh em này vừa mới ở huyện Cảnh Lâm dùng hai triệu tệ mua một tòa nhà ba tầng, chuẩn bị đem căn nhà này tu sửa thành nơi để họ và anh cả Liễu Kình Vũ tụ họp, đồng thời có thể tìm một quản lý chuyên nghiệp, áp dụng chế độ hội viên, biến nơi đó thành một quán trà xa hoa.
Chủ trước của khu bất động sản này là Dương Hải Thành, là em vợ của Đại đội trưởng chấp pháp phòng Quản lý đô thị Cao Thế Tài. Khu bất động sản này là do tổ tiên nhà gã truyền lại, bởi vì Câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa thời gian trước đã bị niêm phong rồi, thời gian gần đây được rao bán, Dương Thành Hải và một vài người bạn xấu cùng ngồi tính toán, quyết định mua lại Hải Duyệt Thiên Địa. Dù sao ở bên trong Câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa, đồ vật, bài trí đều đầy đủ hết, chỉ là riêng đất đã trị giá hơn 10 triệu, tính thêm trang hoàng, thiết bị cố định bên trong cũng phải khoảng 30 triệu trở lên. Bởi vì ông chủ của Hải Duyệt Thiên Địa là Tạ Lão Lục đã bị bắt, nên câu lạc bộ này đã thành vô chủ, hơn nữa lại còn có người cố tình đem bán Hải Duyệt Thiên Địa với giá 10 triệu. Thấy vậy, Dương Hải Thành không do dự mang bán đi phần đất của tổ tiên với giá hai triệu làm cổ phần, cùng Bao Hiểu Tinh con trai của Phó bí thư huyện ủy Bao Thiên Dương, Từ Văn Đào con trai của Phó chủ tịch huyện Từ Kiến Hoa, Mã Tiểu Cương con trai của Phó chủ tịch thành phố Mã Hoành Vĩ, bốn người góp chung được mười triệu mua lại Hải Duyệt Thiên Địa. Sau khi thuê người làm, Hải Duyệt Thiên Địa lại một lần nữa khai trương. Hơn nữa cũng kiếm được kha khá.
Nhưng điều khiến Dương Hải Thành không ngờ, chính là gã mới đem phần đất của tổ tiên bán đi, chưa đầy nửa tháng lại nhận được tin tức từ trên huyện báo xuống, dự án cải tạo thành cổ của huyện Cảnh Lâm sắp khởi động. Mà căn cứ vào bản thiết kế quy hoạch, đối diện căn nhà gã vừa bán, chính là cơ sở mới của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cảnh Lâm, mà căn nhà kia sẽ do đó mà tăng giá chóng mặt. Bây giờ nếu bán, không đủ bốn triệu tệ gã sẽ tuyệt đối không bán!
Nhưng vấn đề hiện tại, Dương Hải Thành đã đem tòa nhà kia bán cho đám người Hoàng Đức Quảng, quy trình và hợp đồng đều đã kí đầy đủ, tòa nhà đã thuộc quyền sở hữu của người ta rồi. Nhưng Dương Hải Thành sao có thể nuốt trôi được cục tức này, chỉ là bán sớm gần một tháng đã mất toi hai triệu, đây tuyệt đối không phải là chuyện mà gã có thể dễ dàng tha thứ. Cho nên để an toàn gã đã cẩn thận điều tra bối cảnh của đám người Hoàng Đức Quảng, sau khi biết được bọn họ từ nơi khác chuyển tới, tính toán mở quán trà ở đây, gã ngẫm nghĩ một chút, cho rằng chỉ là mở quán trà sẽ chẳng có gia thế to lớn gì, cho nên cùng vài người bạn xấu thương lượng, quyết định cưỡng ép thu hồi lại tòa nhà kia.
Cho nên, khi đám người Hoàng Đức Quảng đặt tên là Quán trà Tàng Chuyết xong, ngày bọn họ long trọng khai trương, Dương Hải Thành cũng mang ba người bạn tới quán trà này.
Quán trà Tàng Chuyết khi khai trương cũng không làm quá long trọng, sau khi sửa sang lại thì treo bên ngoài một tấm biển, trên đó viết mấy hàng chữ: Quán trà Tàng Chuyết chính thức khai trương, thực hiện chế độ hội viên, thương nhân thu nhập dưới hai triệu tệ không được vào, người từ cấp bậc thấp hơn Phó phòng không được vào, những người phù hợp cũng cần xét duyệt tư chất mới được thông qua trở thành Hội viên.
Mấy người Dương Hải Thành xem xong tấm biển, tất cả đều cười phá lên.
Dương Hải Thành chỉ vào tấm biển, nói:
- Các vị nhìn xem, ông chủ của quán trà này đầu có phải bị lừa đá rồi không, một thị trấn nho nhỏ mà còn đòi có chế độ hội viên, suy nghĩ thật kì lạ.
- Ừ, Hải Thành nói không sai, xem ra chúng ta đòi lại tòa nhà này cũng là một việc chính xác, đỡ cho bọn họ phải bồi thường tiền.
Người nói chính là Từ Văn Đào, nhìn gã mới trên dưới 20, nhưng khi nói chuyện ánh mắt đã mang theo một vẻ hung ác nham hiểm.
Đám người vừa nói vừa cười đi vào đại sảnh của quán trà.
Giờ phút này, bởi vì chưa kinh doanh cái gì, Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, Lâm Vân bốn người ngồi ở đại sảnh tán gẫu.
Nhìn đám người Dương Hải Thành tiến vào, một nhân viên phục vụ nữ xinh đẹp lập tức đi tới, cười nói:
- Xin chào quý khách, cho hỏi các vị muốn đăng ký thẻ hội viên sao? Xin mời đi theo tôi.
Lúc này, Dương Hải Thành đẩy nhân viên phục vụ xinh đẹp kia ra, đi về phía đám người Hoàng Đức Quảng, vừa đi vừa nói:
- Đi đi, cô đứng sang một bên, tôi muốn nói chuyện với ông chủ của các cô.
Hoàng Đức Quảng thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Hải Thành một cái, nói:
- Hóa ra là ông chủ Dương, anh tìm chúng tôi có chuyện gì muốn nói sao? Có liên quan gì tới tòa nhà này không? Tiền cũng đưa cho anh rồi, còn có cái gì cần nói nữa ?
Dương Hải Thành lạnh lùng cười, nói:
- Đương nhiên chưa xong, căn nhà này giờ giá trị đã tăng lên gấp đôi, hôm nay tôi tới đây là muốn thu hồi căn nhà này, không muốn bán cho các người nữa.
Bốn anh em nghe Dương Hải Thành nói xong, sắc mặt đều trở nên âm trầm
Trong văn phòng Hàn Minh Cường.
Phó phòng Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh ngồi trên sofa, cùng Hàn Minh Cường thảo luận vấn đề của Liễu Kình Vũ.
Trương Tân Sinh sắc mặt u buồn nói:
- Lão Hàn, tên nhóc Liễu Kình Vũ này làm trò gì vậy? Không phải nói hắn đến trấn Quan Sơn ngay lập tức đấu một trận với Thạch Chấn Cường sao? Vì sao đến Phòng của chúng ta lại án binh bất động lâu như vậy? Chẳng lẽ hắn cam tâm để nhân vật số hai là anh cướp hết quyền lực? Không giống tính cách của hắn chút nào.
Hàn Minh Cường trầm giọng nói:
- Tôi đoán tên nhóc Liễu Kình Vũ này đã có quyết định của riêng mình, chỉ là tạm thời chúng ta còn chưa biết ý định của hắn. Nhưng tôi thông qua một nhân viên ở Văn phòng biết được, Chánh văn phòng Long Tường đã theo phe Liễu Kình Vũ, có chuyện gì anh ta đều báo cáo cho Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ nếu đã thu phục được Long Tường, chứng tỏ ý chí của hắn không nhỏ, cho nên chúng ta tuyệt đối không được khinh địch. Chẳng qua tên oắt con này án binh bất động, làm chúng ta không biết nên ra tay như thế nào, đúng là một vấn đề đau đầu.
Lúc này, Trương Tân Sinh đột nhiên nói:
- Lão Hàn, Liễu Kình Vũ án binh bất động, nhưng chúng ta có thể rút dây động rừng, nghĩ biện pháp ép hắn phải hành động, chỉ cần hắn có hành động, chúng ta đã có thể tìm ra manh mối, chỉ cần nhìn được một tia sơ hở của hắn rồi phóng đại lên là đã có thể lật đổ hắn.
Hơn nữa ở huyện cục diện cũng dần dần rõ ràng, tuy Tiết Văn Long đã rơi đài, nhưng Chủ tịch huyện mới nhậm chức Hạ Quang Minh cũng là người của chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm. Mà dưới thời Tiết Văn Long, Phó bí thư huyện ủy Bao Thiên Dương và Trưởng ban tuyên giáo Chu Dương cũng không hề bị liên lụy từ sự kiện của Tiết Văn Long, giờ hai người họ đã đầu quân cho Hạ Quang Minh, còn bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức cũng lôi kéo được hai gã ủy viên thường vụ. Nhưng kể cả thế, Hạ Chính Đức vẫn như cũ không thể nắm toàn bộ đại cục của Hội nghị thường vụ, hiện tại toàn bộ thường ủy của huyện Cảnh Lâm đã dần dần hình thành hai phe cánh của Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh, mà những Ủy viên thường vụ phái trung lập thực lực cũng không hề yếu. Cho nên, tâm tư của Hạ Chính Đức hiện tại tất cả đều dồn vào Hội nghị thường vụ, tình cảnh của Liễu Kình Vũ bên này chỉ sợ ông ta cũng không giúp được nhiều lắm, bây giờ là thời điểm tốt nhất để lật đổ Liễu Kình Vũ.
Nghe Trương Tân Sinh phân tích như vậy, Hàn Minh Cường cau mày nói:
- Lật đổ Liễu Kình Vũ không phải là không thể được, tuy nhiên nhất định phải tìm được một lý do thích hợp và một nhược điểm quan trọng mới được. Dù sao, chúng ta đã xử lý liên tiếp năm trưởng phòng rồi, chỉ sợ đã bị Huyện ủy thậm chí là Thành phố để ý, nếu Liễu Kình Vũ lại bị lật đổ, ảnh hưởng đối với chúng ta cũng sẽ rất lớn. Cho nên, ý của tôi là tạm thời không lật đổ hắn mà nghĩ biện pháp thu thập những chứng cứ liên quan đến hắn, làm hắn trở thành một Trưởng phòng bù nhìn. Cứ như vậy sẽ rất tiện cho công việc của chúng ta.
Trương Tân Sinh sau khi nghe được lời của Hàn Minh Cường, thoáng trầm tư một chút, rồi gật đầu nói:
- Ừ, Sếp Hàn thật nhìn xa trông rộng, tôi xem cũng chỉ có thể làm như vậy, chỉ cần biến Liễu Kình Vũ thành bù nhìn, chúng ta có thể ở Phòng Quản lý đô thị muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, một khi gặp chuyện không may, Liễu Kình Vũ chính là người phải chịu tội thay.
Lúc này, hai mắt Hàn Minh Cường đột nhiên tỏa sáng, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý âm hiểm, nói:
- Ha ha, nghe các anh nói như vậy, tôi lại chợt nhớ ra một biện pháp rất tốt. Khoảng thời gian gần đây ở Huyện ủy thành lập bộ máy mới, dự án cải tạo cổ thành đã được nhắc đến rồi. Theo những tin tức tôi biết, phía Đông cổ thành sẽ tiến hành giải phóng mặt bằng trên diện rộng, là thời điểm có rất nhiều lợi nhuận, cũng là thời gian mà mâu thuẫn khi giải phóng mặt bằng bùng nổ. Khi có chuyện như vậy thì Phòng quản lý đô thị của chúng ra phải xông lên đầu tiên, chúng ta có thể lấy dự án cải tạo cổ thành này làm cơ hội, chém Liễu Kình Vũ một đao, làm hắn khóc không ra nước mắt.
Trương Tân Sinh và Lưu Thiên Hoa sau khi nghe xong cũng gật đầu nói:
- Hay, ý kiến của lão Hàn rất đúng. Chúng ta sẽ đem hạng mục cải tạo thành cổ này thành phần mộ của Liễu Kình Vũ.
Mấy người nhìn nhau cười, cùng từ trong ánh mắt của đối phương nhìn ra được sự hưng phấn và đắc ý. Theo bọn họ, Liễu Kình Vũ bây giờ đã chạy trời không khỏi nắng, dù sao khi không có hạng mục cải tạo thành cổ, bọn họ vẫn đều có thể đem mấy Trưởng phòng cũ kéo xuống ngựa, nữa là bây giờ đang có một hạng mục cực kì hữu dụng thế này.
Mà thời điểm này, trong khi phía Hàn Minh Cường đang chiêng trống rùm beng nghĩ biện pháp cách chức Liễu Kình Vũ thì Liễu Kình Vũ cũng đang không nhàn rỗi. Nguyên nhân hắn án binh bất động là do đang suy nghĩ, hắn vẫn luôn tự hỏi làm thế nào để phá vỡ cục diện này, mấy ngày qua đã bắt đầu chuẩn bị, Long Tường cũng vô cùng vội vàng.
Nhưng mà, bất kể là Hàn Minh Cường hay Liễu Kình Vũ, bọn họ ai cũng thật không ngờ, bọn họ còn chưa ra chiêu, đã có một chuyện bất ngờ xảy ra, làm sự bố trí của hai bên đều đổ bể.
Quấy rầy sự bố trí này là bốn anh em tốt của Liễu Kình Vũ là Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, Lâm Vân.
Nửa tháng trước bốn anh em này vừa mới ở huyện Cảnh Lâm dùng hai triệu tệ mua một tòa nhà ba tầng, chuẩn bị đem căn nhà này tu sửa thành nơi để họ và anh cả Liễu Kình Vũ tụ họp, đồng thời có thể tìm một quản lý chuyên nghiệp, áp dụng chế độ hội viên, biến nơi đó thành một quán trà xa hoa.
Chủ trước của khu bất động sản này là Dương Hải Thành, là em vợ của Đại đội trưởng chấp pháp phòng Quản lý đô thị Cao Thế Tài. Khu bất động sản này là do tổ tiên nhà gã truyền lại, bởi vì Câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa thời gian trước đã bị niêm phong rồi, thời gian gần đây được rao bán, Dương Thành Hải và một vài người bạn xấu cùng ngồi tính toán, quyết định mua lại Hải Duyệt Thiên Địa. Dù sao ở bên trong Câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa, đồ vật, bài trí đều đầy đủ hết, chỉ là riêng đất đã trị giá hơn 10 triệu, tính thêm trang hoàng, thiết bị cố định bên trong cũng phải khoảng 30 triệu trở lên. Bởi vì ông chủ của Hải Duyệt Thiên Địa là Tạ Lão Lục đã bị bắt, nên câu lạc bộ này đã thành vô chủ, hơn nữa lại còn có người cố tình đem bán Hải Duyệt Thiên Địa với giá 10 triệu. Thấy vậy, Dương Hải Thành không do dự mang bán đi phần đất của tổ tiên với giá hai triệu làm cổ phần, cùng Bao Hiểu Tinh con trai của Phó bí thư huyện ủy Bao Thiên Dương, Từ Văn Đào con trai của Phó chủ tịch huyện Từ Kiến Hoa, Mã Tiểu Cương con trai của Phó chủ tịch thành phố Mã Hoành Vĩ, bốn người góp chung được mười triệu mua lại Hải Duyệt Thiên Địa. Sau khi thuê người làm, Hải Duyệt Thiên Địa lại một lần nữa khai trương. Hơn nữa cũng kiếm được kha khá.
Nhưng điều khiến Dương Hải Thành không ngờ, chính là gã mới đem phần đất của tổ tiên bán đi, chưa đầy nửa tháng lại nhận được tin tức từ trên huyện báo xuống, dự án cải tạo thành cổ của huyện Cảnh Lâm sắp khởi động. Mà căn cứ vào bản thiết kế quy hoạch, đối diện căn nhà gã vừa bán, chính là cơ sở mới của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cảnh Lâm, mà căn nhà kia sẽ do đó mà tăng giá chóng mặt. Bây giờ nếu bán, không đủ bốn triệu tệ gã sẽ tuyệt đối không bán!
Nhưng vấn đề hiện tại, Dương Hải Thành đã đem tòa nhà kia bán cho đám người Hoàng Đức Quảng, quy trình và hợp đồng đều đã kí đầy đủ, tòa nhà đã thuộc quyền sở hữu của người ta rồi. Nhưng Dương Hải Thành sao có thể nuốt trôi được cục tức này, chỉ là bán sớm gần một tháng đã mất toi hai triệu, đây tuyệt đối không phải là chuyện mà gã có thể dễ dàng tha thứ. Cho nên để an toàn gã đã cẩn thận điều tra bối cảnh của đám người Hoàng Đức Quảng, sau khi biết được bọn họ từ nơi khác chuyển tới, tính toán mở quán trà ở đây, gã ngẫm nghĩ một chút, cho rằng chỉ là mở quán trà sẽ chẳng có gia thế to lớn gì, cho nên cùng vài người bạn xấu thương lượng, quyết định cưỡng ép thu hồi lại tòa nhà kia.
Cho nên, khi đám người Hoàng Đức Quảng đặt tên là Quán trà Tàng Chuyết xong, ngày bọn họ long trọng khai trương, Dương Hải Thành cũng mang ba người bạn tới quán trà này.
Quán trà Tàng Chuyết khi khai trương cũng không làm quá long trọng, sau khi sửa sang lại thì treo bên ngoài một tấm biển, trên đó viết mấy hàng chữ: Quán trà Tàng Chuyết chính thức khai trương, thực hiện chế độ hội viên, thương nhân thu nhập dưới hai triệu tệ không được vào, người từ cấp bậc thấp hơn Phó phòng không được vào, những người phù hợp cũng cần xét duyệt tư chất mới được thông qua trở thành Hội viên.
Mấy người Dương Hải Thành xem xong tấm biển, tất cả đều cười phá lên.
Dương Hải Thành chỉ vào tấm biển, nói:
- Các vị nhìn xem, ông chủ của quán trà này đầu có phải bị lừa đá rồi không, một thị trấn nho nhỏ mà còn đòi có chế độ hội viên, suy nghĩ thật kì lạ.
- Ừ, Hải Thành nói không sai, xem ra chúng ta đòi lại tòa nhà này cũng là một việc chính xác, đỡ cho bọn họ phải bồi thường tiền.
Người nói chính là Từ Văn Đào, nhìn gã mới trên dưới 20, nhưng khi nói chuyện ánh mắt đã mang theo một vẻ hung ác nham hiểm.
Đám người vừa nói vừa cười đi vào đại sảnh của quán trà.
Giờ phút này, bởi vì chưa kinh doanh cái gì, Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, Lâm Vân bốn người ngồi ở đại sảnh tán gẫu.
Nhìn đám người Dương Hải Thành tiến vào, một nhân viên phục vụ nữ xinh đẹp lập tức đi tới, cười nói:
- Xin chào quý khách, cho hỏi các vị muốn đăng ký thẻ hội viên sao? Xin mời đi theo tôi.
Lúc này, Dương Hải Thành đẩy nhân viên phục vụ xinh đẹp kia ra, đi về phía đám người Hoàng Đức Quảng, vừa đi vừa nói:
- Đi đi, cô đứng sang một bên, tôi muốn nói chuyện với ông chủ của các cô.
Hoàng Đức Quảng thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Hải Thành một cái, nói:
- Hóa ra là ông chủ Dương, anh tìm chúng tôi có chuyện gì muốn nói sao? Có liên quan gì tới tòa nhà này không? Tiền cũng đưa cho anh rồi, còn có cái gì cần nói nữa ?
Dương Hải Thành lạnh lùng cười, nói:
- Đương nhiên chưa xong, căn nhà này giờ giá trị đã tăng lên gấp đôi, hôm nay tôi tới đây là muốn thu hồi căn nhà này, không muốn bán cho các người nữa.
Bốn anh em nghe Dương Hải Thành nói xong, sắc mặt đều trở nên âm trầm