Chương 178: Bày mưu tính kế!
Lúc này, Liễu Kình Vũ bình tĩnh nói:
- Đồng chí Vương Ngọc Cần, cô luôn miệng nói cô không hề làm giả bất kỳ khoản tài vụ nào của Phòng Quản lý đô thị chúng ta, vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội chứng minh mình trong sạch. Cô chờ một chút, tôi lập tức gọi điện thoại.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi cho Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức:
- Bí thư Hạ, chào ngài, tôi là Liễu Kình Vũ, hiện tại tôi nhận được tin tố cáo nhân viên trong Phòng, nói đồng chí Vương Ngọc Cần Phòng Tài vụ Phòng Quản lý đô thị chúng tôi làm giả sổ sách tài vụ. Tôi tìm cô ấy nói chuyện, cô ấy kiên quyết phủ nhận không có chuyện này. Để trả lại sự trong sạch cho đồng chí Vương Ngọc Cần, tôi muốn nhờ ngài một việc, có thể phái đồng chí Phòng Kiểm toán tới đây một chút được hay không, thẩm tra xem sổ sách tài vụ của Phòng Quản lý đô thị chúng ta rốt cuộc có vấn đề hay không.
Sau khi nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, Hạ Chính Đức ở đầu bên kia điện thoại lộ ra ánh mắt đầy tán dương. Chuyện Liễu Kình Vũ và Hàn Minh Cường tranh giành quyền nắm giữ tài vụ ở Phòng Quản lý đô thị, Hạ Chính Đức thấy rất rõ. Hơn nữa bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ra mặt, phối hợp chuẩn bị, trợ giúp Liễu Kình Vũ. Nhưng ông ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ căn bản không tìm ông ta nhờ hỗ trợ giải quyết chuyện này. Điều này khiến ông ta hết sức tán dương Liễu Kình Vũ. Mà hiện giờ, Liễu Kình Vũ lại ra độc chiêu, muốn nhờ mình phái nhân viên Phòng Kiểm toán qua kiểm toán, rõ ràng, đây là độc chiêu rút củi đáy nồi của Liễu Kình Vũ, làm một mẻ, một đòn tóm gọn. Mục đích là muốn trực tiếp nắm trong tay Phòng Tài vụ, đối với một cấp dưới luôn mang cho người ta sự bất ngờ vô hạn, Hạ Chính Đức sao không ủng hộ chứ.
Hạ Chính Đức không chút do dự nói:
- Được, tôi lập tức phái người qua.
Sau khi nghe thấy Hạ Chính Đức trả lời sảng khoái như thế, Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Được, vậy đa tạ Bí thư Hạ.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ nhìn Vương Ngọc Cần đang ngây người ở cửa, thản nhiên nói:
- Được rồi, đồng chí Vương Ngọc Cần, cô có thể ngồi ở phòng làm việc của tôi chờ một lát. Một lát nữa các đồng chí Phòng Kiểm toán sẽ qua kiểm toán, nếu như không có vấn đề gì, tôi tin không ai dám nghĩ oan về cô. Đương nhiên, nếu có vấn đề, như vậy cứ dựa theo quy định mà làm thôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền không nói gì nữa, cúi đầu yên lặng xem văn kiện.
Lần này trong lòng Vương Ngọc Cần thật sự có chút phát hoảng. Trong lòng chị ta hiểu rõ, sổ sách Phòng Tài vụ không phải là không có vấn đề, mà là rất nhiều vấn đề. Nhưng do có anh trai là Phó phòng tài chính Huyện. Hơn nữa trước kia trong Phòng còn có Hàn Minh Cường có anh trai là Phó Chủ tịch thành phố làm chỗ dựa, cho nên cũng không ai dám đến đây kiểm toán. Những lúc không thể không tra, nhiều lắm thì làm cho có lệ, ăn uống một bữa là ổn. Nhưng hiện tại, không ngờ Liễu Kình Vũ thật sự dám tìm người của Phòng Kiểm toán đến kiểm toán. Mà Vương Ngọc Cần cũng biết, gần đây, đại bộ phận lãnh đạo chủ chốt của Phòng Kiểm toán hiện tại đã hoàn toàn bị Hạ Chính Đức nắm trong tay. Nếu muốn bảo bọn họ tiếp tục nhân nhượng lần này chỉ sợ sẽ có chút khó khăn.
Nghĩ đến đây, Vương Ngọc Cần thầm nhủ trong lòng: "Hiện tại chỉ có thể nghĩ cách nhanh chóng trở về giấu đi hoặc là hủy bỏ sổ sách, nhất quyết không thể để cho người của Phòng Kiểm toán nhìn ra sổ sách thật. Bằng không, mình sẽ chết vô cùng thảm". Nghĩ đến đây, cô liền mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lại nói:
- Đồng chí Vương Ngọc Cần, nhớ rõ vấn đề vừa rồi tôi hỏi cô không. Chẳng lẽ cô không chú ý tới Long Tường sau khi đưa cô đi vào đã rời đi rồi sao. Hiện tại tôi có thể nói cho cô biết anh ta đi đâu. Anh ấy đã đến Phòng Tài vụ của các cô, hiện tại tất cả sổ sách của Phòng Tài vụ các cô hẳn đã bị anh ấy niêm phong, đóng gói mang đi rồi. Cho dù bây giờ cô trở lại Phòng Tài vụ cũng không có tác dụng gì đâu, đã muộn rồi. Đồng chí Vương Ngọc Cần à, kỳ thật, bất kể là cô hay là đồng chí Hàn Minh Cường cũng vậy, các người thật sự quá coi thường Liễu Kình Vũ tôi rồi. Nếu tôi đoán không lầm, chỉ sợ trước khi đến phòng làm việc của tôi, Hàn Minh Cường hẳn đã thông báo bảo cô nghĩ cách giấu khoản tiền trong quỹ đen đi rồi.
Nghe Liễu Kình Vũ nói những lời nói này, sắc mặt của Vương Ngọc Cần liền trắng bệch cả ra. Chị ta không ngờ thậm chí ngay cả chuyện này Liễu Kình Vũ cũng đã biết.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nói tiếp:
- Đồng chí Vương Ngọc Cần, cô cũng không cần lo lắng, tôi cũng không dùng thủ đoạn nghe lén đối với các người. Đây đều do tôi rất hiểu rõ tính cách của Hàn Minh Cường, xuất phát từ những hiểu biết của tôi về thủ đoạn của gã. Kỳ thật, cô hẳn là hiểu rõ, vốn tôi cũng không muốn động đến cô, tựa như vừa rồi, mặc dù tôi đoán được nội dung cuộc điện thoại của Hàn Minh Cường gọi cho cô, nhưng tôi vẫn cho cô một cơ hội, đề nghị cô làm theo chỉ thị của tôi, điều đến Công Đoàn công tác. Nhưng, không ngờ cô nhất định không đi, nhất quyết ngoan cố chống lại tôi, thậm chí lấy anh trai làm Phó phòng Tài chính ra dọa tôi. Đồng chí Vương Ngọc Cần à, cô hẳn là nên gọi điện cho anh cô, hỏi anh ta xem lần trước trong sự kiện khoản tiền phi pháp tại sao anh ta phải đồng ý gửi khoản tiền kia cho Phòng Quản lý đô thị chúng ta.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, đối với loại người có tính cách kiêu ngạo như Vương Ngọc Cần, luôn ỷ vào việc có người hậu thuẫn, có chút quyền thế liền nghĩ muốn làm gì thì làm không biết trời đất là gì, khinh thường cán bộ. Người như vậy lăn lộn trong quan trường, nếu như không gặp phải người cứng rắn, mạnh mẽ thì là may. Những kẻ giảo hoạt trên quan trường không muốn đắc tội với bọn họ, những người không có quyền thế không thể trêu vào bọn họ, nhưng gặp phải người mạnh mẽ, cứng rắn, như vậy bọn họ sẽ chết đến mức ngay cả xương cũng không còn, tựa như Vương Ngọc Cần trước mắt đều là gieo gió gặt bão.
Lúc này, sau khi Vương Ngọc Cần nghe Liễu Kình Vũ nói những lời này, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Chị ta thật không ngờ, thế cục mà Liễu Kình Vũ bày ra không ngờ lại sâu đến vậy. Nhất là sau khi chị ta biết Long Tường đã cầm đi tất cả sổ sách, thân thể của chị ta liền mềm nhũn, hai chân run rẩy không ngừng, cánh tay cô chống trên cửa cũng đổi thành đóng cánh cửa lại.
Vương Ngọc Cần run rẩy xoay người lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh sự nôn nóng trong lòng, dùng ánh mắt đầy phẫn nộ, bất an, nhìn và nói với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng Liễu, rốt cuộc anh muốn làm gì, sao anh không buông tha cho một người phụ nữ như tôi chứ? Chẳng lẽ anh cho rằng ức hiếp phụ nữ rất vui có phải không?
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Ức hiếp phụ nữ? Tôi không có thói quen này, nhưng tôi đã sớm nói với các người, con người của tôi, tính tình không tốt, đừng chọc giận tôi. Vậy mà cô, dưới sự sai khiến của Hàn Minh Cường, lại nhiều lần đến gây sự với tôi. Chẳng lẽ cô cho là Liễu Kình Vũ tôi là bùn nặn sao? Cho dù là tượng đất còn tức giận, huống chi Liễu Kình Vũ tôi đường đường là Trưởng phòng Quản lý đô thị.
Các người cho rằng Liễu Kình Vũ tôi còn trẻ dễ bắt nạt, cho nên các người liền giở trò, muốn đánh gục Liễu Kình Vũ tôi. Như vậy hiện tại tôi có thể nói rõ nói cho các người biết, các người lầm rồi. Liễu Kình Vũ tôi tuy còn trẻ, nhưng cũng không ngốc. Tôi rất hiểu đánh rắn không chết sẽ có kết cục bị cắn ngược lại một cái. Cho nên lần này, trận đấu của chúng ta chỉ có thể có một bên sống sót. Đồng chí Vương Ngọc Cần, vì đồng chí là phụ nữ, cho nên tôi đã cho cô một cơ hội, tự cô suy nghĩ một chút xem có phải nên tự thú để giảm bớt trách nhiệm của mình hay không. Nếu không một khi các đồng chí Phòng Kiểm toán đến kiểm toán xong xác nhận vấn đề, lúc đó cô có muốn tự thú cũng không còn cơ hội đâu.
Lần này, Vương Ngọc Cần hoàn toàn tròn mắt, ánh mắt nhìn Liễu Kình Vũ bớt đi vài phần kiêu ngạo và phẫn nộ, nhiều thêm vài phần sợ hãi và bất an. Cho tới giờ phút này chị ta mới thực sự ý thức được, trước nay, tất cả mọi người đều phạm phải lỗi khinh địch, tất cả mọi người đều cho rằng Liễu Kình Vũ dựa vào quan hệ của Hạ Chính Đức mới dám ra mặt, tất cả mọi người cho rằng Liễu Kình Vũ còn trẻ không hiểu được quy tắc quan trường, nhất định sẽ nhanh chóng bại trong tay Hàn Minh Cường, giống như những Trưởng phòng đây u rũ ra đi. Nhưng hiện tại xem ra, sau khi Liễu Kình Vũ tới Phòng Quản lý đô thị huyện, tuy rằng vẫn chưa thể nắm đại cục trong tay, nhưng mỗi một bước của hắn đều rất ổn định, qua vài lần ra tay mạnh mẽ, cứng rắn liên tiếp, đầu tiên là tước đoạt quyền lãnh đạo Đại đội chấp pháp mà Hàn Minh Cường nắm trong tay quyền, sau đó lại thông qua việc cắt giảm nhân viên hung hăng đả kích quyền uy của Hàn Minh Cường, tăng cường địa vị của mình ở trong Phòng. Lần này, Liễu Kình Vũ lại nắm đại quyền tài vụ và nhân sự. Khi chị ta quay đầu lại, đã phát hiện trong lúc bất tri bất giác, vị Trưởng phòng trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này không ngờ dường như đã đứng vững hơn. Hơn nữa một khi mình ngã xuống, Liễu Kình Vũ sẽ hoàn toàn nắm trong tay Phòng Tài vụ. Đến lúc đó, Liễu Kình Vũ tuyệt đối có thể đứng vững, nếu Hàn Minh Cường muốn lật đổ Liễu Kình Vũ sẽ không dễ dàng chút nào đâu.
Lúc này, Vương Ngọc Cần thật sự có chút hối hận đã không cẩn thận đứng về phía Hàn Minh Cường. Nhưng chị ta biết rằng, chuyện tới nước này rồi, mình đã thất bại thảm hại rồi. Giữa mình và Liễu Kình Vũ đã không có bất kỳ cơ hội nào xoa dịu mối quan hệ.
Hiểu được những điều này, Vương Ngọc Cần oán hận quay đầu nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Trưởng phòng Liễu, thật không ngờ, mọi người chúng tôi đều đã coi thường anh rồi. Vương Ngọc Cần tôi hiểu rồi, tôi lập tức đi tự thú, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, cho dù anh nắm được Phòng Tài vụ cũng không chắc có thể đấu được với Phó phòng Hàn Minh Cường đâu. Bởi vì anh trai y là Phó Chủ tịch thành phố, chỗ dựa vững chắc của anh nhiều lắm thì là Hạ Chính Đức, hơn nữa anh căn bản không hiểu về Hàn Minh Cường. Y tuyệt đối không phải một người chịu khuất phục dưới người khác. Hơn nữa hậu thuẫn của gã mạnh như thế, vững chắc như thế, vô cùng tàn nhẫn như thế, mà quan hệ giữa anh và Hàn Minh Cường lại gay gắt như vậy. Một khi anh thua ở trong tay Hàn Minh Cường, đến lúc đó kết cục của anh nhất định sẽ còn thảm hơn mấy Trưởng phòng trước kia. Tôi rất mong được nhìn thấy kết cục bi thảm của anh.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Cô sẽ không thấy được đâu.
Nói xong, Liễu Kình Vũ không nói gì nữa, cúi đầu làm việc.
Chỉ là, Liễu Kình Vũ tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng cười lạnh, thầm nói: "Vương Ngọc Cần à Vương Ngọc Cần, cô đến nước này vẫn không chịu nhận thua. Loại người như cô thật đáng thương, luôn đem hy vọng gửi gắm vào người khác. Cô luôn cho rằng Hàn Minh Cường có hậu thuẫn có chỗ dựa là có thể muốn làm gì thì làm sao. Nhưng cô lầm rồi, các người đều lầm rồi, bất kể là trong quan trường, nơi làm việc hay là thương trường, mạng lưới quan hệ và chỗ dựa vững chắc chỉ là một yếu tố. Nếu thực sự muốn đạt được thành công và thắng lợi, vĩnh viễn không thể không có trí tuệ. Tôi tin, Hàn Minh Cường còn có nhiều âm mưu hơn nữa, nhưng y thật sự có thể thắng nổi tôi sao".
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ có chút thương hại ngẩng đầu lên nhìn Vương Ngọc Cần.
Lúc này, Vương Ngọc Cần mở cửa phòng, thất thểu bước ra ngoài, giờ phút này chị ta dường như già đi 20 tuổi, bóng lưng phía sau dường như cũng khẽ cong xuống.
Lúc này, Liễu Kình Vũ bình tĩnh nói:
- Đồng chí Vương Ngọc Cần, cô luôn miệng nói cô không hề làm giả bất kỳ khoản tài vụ nào của Phòng Quản lý đô thị chúng ta, vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội chứng minh mình trong sạch. Cô chờ một chút, tôi lập tức gọi điện thoại.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi cho Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức:
- Bí thư Hạ, chào ngài, tôi là Liễu Kình Vũ, hiện tại tôi nhận được tin tố cáo nhân viên trong Phòng, nói đồng chí Vương Ngọc Cần Phòng Tài vụ Phòng Quản lý đô thị chúng tôi làm giả sổ sách tài vụ. Tôi tìm cô ấy nói chuyện, cô ấy kiên quyết phủ nhận không có chuyện này. Để trả lại sự trong sạch cho đồng chí Vương Ngọc Cần, tôi muốn nhờ ngài một việc, có thể phái đồng chí Phòng Kiểm toán tới đây một chút được hay không, thẩm tra xem sổ sách tài vụ của Phòng Quản lý đô thị chúng ta rốt cuộc có vấn đề hay không.
Sau khi nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, Hạ Chính Đức ở đầu bên kia điện thoại lộ ra ánh mắt đầy tán dương. Chuyện Liễu Kình Vũ và Hàn Minh Cường tranh giành quyền nắm giữ tài vụ ở Phòng Quản lý đô thị, Hạ Chính Đức thấy rất rõ. Hơn nữa bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ra mặt, phối hợp chuẩn bị, trợ giúp Liễu Kình Vũ. Nhưng ông ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ căn bản không tìm ông ta nhờ hỗ trợ giải quyết chuyện này. Điều này khiến ông ta hết sức tán dương Liễu Kình Vũ. Mà hiện giờ, Liễu Kình Vũ lại ra độc chiêu, muốn nhờ mình phái nhân viên Phòng Kiểm toán qua kiểm toán, rõ ràng, đây là độc chiêu rút củi đáy nồi của Liễu Kình Vũ, làm một mẻ, một đòn tóm gọn. Mục đích là muốn trực tiếp nắm trong tay Phòng Tài vụ, đối với một cấp dưới luôn mang cho người ta sự bất ngờ vô hạn, Hạ Chính Đức sao không ủng hộ chứ.
Hạ Chính Đức không chút do dự nói:
- Được, tôi lập tức phái người qua.
Sau khi nghe thấy Hạ Chính Đức trả lời sảng khoái như thế, Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Được, vậy đa tạ Bí thư Hạ.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ nhìn Vương Ngọc Cần đang ngây người ở cửa, thản nhiên nói:
- Được rồi, đồng chí Vương Ngọc Cần, cô có thể ngồi ở phòng làm việc của tôi chờ một lát. Một lát nữa các đồng chí Phòng Kiểm toán sẽ qua kiểm toán, nếu như không có vấn đề gì, tôi tin không ai dám nghĩ oan về cô. Đương nhiên, nếu có vấn đề, như vậy cứ dựa theo quy định mà làm thôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền không nói gì nữa, cúi đầu yên lặng xem văn kiện.
Lần này trong lòng Vương Ngọc Cần thật sự có chút phát hoảng. Trong lòng chị ta hiểu rõ, sổ sách Phòng Tài vụ không phải là không có vấn đề, mà là rất nhiều vấn đề. Nhưng do có anh trai là Phó phòng tài chính Huyện. Hơn nữa trước kia trong Phòng còn có Hàn Minh Cường có anh trai là Phó Chủ tịch thành phố làm chỗ dựa, cho nên cũng không ai dám đến đây kiểm toán. Những lúc không thể không tra, nhiều lắm thì làm cho có lệ, ăn uống một bữa là ổn. Nhưng hiện tại, không ngờ Liễu Kình Vũ thật sự dám tìm người của Phòng Kiểm toán đến kiểm toán. Mà Vương Ngọc Cần cũng biết, gần đây, đại bộ phận lãnh đạo chủ chốt của Phòng Kiểm toán hiện tại đã hoàn toàn bị Hạ Chính Đức nắm trong tay. Nếu muốn bảo bọn họ tiếp tục nhân nhượng lần này chỉ sợ sẽ có chút khó khăn.
Nghĩ đến đây, Vương Ngọc Cần thầm nhủ trong lòng: "Hiện tại chỉ có thể nghĩ cách nhanh chóng trở về giấu đi hoặc là hủy bỏ sổ sách, nhất quyết không thể để cho người của Phòng Kiểm toán nhìn ra sổ sách thật. Bằng không, mình sẽ chết vô cùng thảm". Nghĩ đến đây, cô liền mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lại nói:
- Đồng chí Vương Ngọc Cần, nhớ rõ vấn đề vừa rồi tôi hỏi cô không. Chẳng lẽ cô không chú ý tới Long Tường sau khi đưa cô đi vào đã rời đi rồi sao. Hiện tại tôi có thể nói cho cô biết anh ta đi đâu. Anh ấy đã đến Phòng Tài vụ của các cô, hiện tại tất cả sổ sách của Phòng Tài vụ các cô hẳn đã bị anh ấy niêm phong, đóng gói mang đi rồi. Cho dù bây giờ cô trở lại Phòng Tài vụ cũng không có tác dụng gì đâu, đã muộn rồi. Đồng chí Vương Ngọc Cần à, kỳ thật, bất kể là cô hay là đồng chí Hàn Minh Cường cũng vậy, các người thật sự quá coi thường Liễu Kình Vũ tôi rồi. Nếu tôi đoán không lầm, chỉ sợ trước khi đến phòng làm việc của tôi, Hàn Minh Cường hẳn đã thông báo bảo cô nghĩ cách giấu khoản tiền trong quỹ đen đi rồi.
Nghe Liễu Kình Vũ nói những lời nói này, sắc mặt của Vương Ngọc Cần liền trắng bệch cả ra. Chị ta không ngờ thậm chí ngay cả chuyện này Liễu Kình Vũ cũng đã biết.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nói tiếp:
- Đồng chí Vương Ngọc Cần, cô cũng không cần lo lắng, tôi cũng không dùng thủ đoạn nghe lén đối với các người. Đây đều do tôi rất hiểu rõ tính cách của Hàn Minh Cường, xuất phát từ những hiểu biết của tôi về thủ đoạn của gã. Kỳ thật, cô hẳn là hiểu rõ, vốn tôi cũng không muốn động đến cô, tựa như vừa rồi, mặc dù tôi đoán được nội dung cuộc điện thoại của Hàn Minh Cường gọi cho cô, nhưng tôi vẫn cho cô một cơ hội, đề nghị cô làm theo chỉ thị của tôi, điều đến Công Đoàn công tác. Nhưng, không ngờ cô nhất định không đi, nhất quyết ngoan cố chống lại tôi, thậm chí lấy anh trai làm Phó phòng Tài chính ra dọa tôi. Đồng chí Vương Ngọc Cần à, cô hẳn là nên gọi điện cho anh cô, hỏi anh ta xem lần trước trong sự kiện khoản tiền phi pháp tại sao anh ta phải đồng ý gửi khoản tiền kia cho Phòng Quản lý đô thị chúng ta.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, đối với loại người có tính cách kiêu ngạo như Vương Ngọc Cần, luôn ỷ vào việc có người hậu thuẫn, có chút quyền thế liền nghĩ muốn làm gì thì làm không biết trời đất là gì, khinh thường cán bộ. Người như vậy lăn lộn trong quan trường, nếu như không gặp phải người cứng rắn, mạnh mẽ thì là may. Những kẻ giảo hoạt trên quan trường không muốn đắc tội với bọn họ, những người không có quyền thế không thể trêu vào bọn họ, nhưng gặp phải người mạnh mẽ, cứng rắn, như vậy bọn họ sẽ chết đến mức ngay cả xương cũng không còn, tựa như Vương Ngọc Cần trước mắt đều là gieo gió gặt bão.
Lúc này, sau khi Vương Ngọc Cần nghe Liễu Kình Vũ nói những lời này, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Chị ta thật không ngờ, thế cục mà Liễu Kình Vũ bày ra không ngờ lại sâu đến vậy. Nhất là sau khi chị ta biết Long Tường đã cầm đi tất cả sổ sách, thân thể của chị ta liền mềm nhũn, hai chân run rẩy không ngừng, cánh tay cô chống trên cửa cũng đổi thành đóng cánh cửa lại.
Vương Ngọc Cần run rẩy xoay người lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh sự nôn nóng trong lòng, dùng ánh mắt đầy phẫn nộ, bất an, nhìn và nói với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng Liễu, rốt cuộc anh muốn làm gì, sao anh không buông tha cho một người phụ nữ như tôi chứ? Chẳng lẽ anh cho rằng ức hiếp phụ nữ rất vui có phải không?
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Ức hiếp phụ nữ? Tôi không có thói quen này, nhưng tôi đã sớm nói với các người, con người của tôi, tính tình không tốt, đừng chọc giận tôi. Vậy mà cô, dưới sự sai khiến của Hàn Minh Cường, lại nhiều lần đến gây sự với tôi. Chẳng lẽ cô cho là Liễu Kình Vũ tôi là bùn nặn sao? Cho dù là tượng đất còn tức giận, huống chi Liễu Kình Vũ tôi đường đường là Trưởng phòng Quản lý đô thị.
Các người cho rằng Liễu Kình Vũ tôi còn trẻ dễ bắt nạt, cho nên các người liền giở trò, muốn đánh gục Liễu Kình Vũ tôi. Như vậy hiện tại tôi có thể nói rõ nói cho các người biết, các người lầm rồi. Liễu Kình Vũ tôi tuy còn trẻ, nhưng cũng không ngốc. Tôi rất hiểu đánh rắn không chết sẽ có kết cục bị cắn ngược lại một cái. Cho nên lần này, trận đấu của chúng ta chỉ có thể có một bên sống sót. Đồng chí Vương Ngọc Cần, vì đồng chí là phụ nữ, cho nên tôi đã cho cô một cơ hội, tự cô suy nghĩ một chút xem có phải nên tự thú để giảm bớt trách nhiệm của mình hay không. Nếu không một khi các đồng chí Phòng Kiểm toán đến kiểm toán xong xác nhận vấn đề, lúc đó cô có muốn tự thú cũng không còn cơ hội đâu.
Lần này, Vương Ngọc Cần hoàn toàn tròn mắt, ánh mắt nhìn Liễu Kình Vũ bớt đi vài phần kiêu ngạo và phẫn nộ, nhiều thêm vài phần sợ hãi và bất an. Cho tới giờ phút này chị ta mới thực sự ý thức được, trước nay, tất cả mọi người đều phạm phải lỗi khinh địch, tất cả mọi người đều cho rằng Liễu Kình Vũ dựa vào quan hệ của Hạ Chính Đức mới dám ra mặt, tất cả mọi người cho rằng Liễu Kình Vũ còn trẻ không hiểu được quy tắc quan trường, nhất định sẽ nhanh chóng bại trong tay Hàn Minh Cường, giống như những Trưởng phòng đây u rũ ra đi. Nhưng hiện tại xem ra, sau khi Liễu Kình Vũ tới Phòng Quản lý đô thị huyện, tuy rằng vẫn chưa thể nắm đại cục trong tay, nhưng mỗi một bước của hắn đều rất ổn định, qua vài lần ra tay mạnh mẽ, cứng rắn liên tiếp, đầu tiên là tước đoạt quyền lãnh đạo Đại đội chấp pháp mà Hàn Minh Cường nắm trong tay quyền, sau đó lại thông qua việc cắt giảm nhân viên hung hăng đả kích quyền uy của Hàn Minh Cường, tăng cường địa vị của mình ở trong Phòng. Lần này, Liễu Kình Vũ lại nắm đại quyền tài vụ và nhân sự. Khi chị ta quay đầu lại, đã phát hiện trong lúc bất tri bất giác, vị Trưởng phòng trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này không ngờ dường như đã đứng vững hơn. Hơn nữa một khi mình ngã xuống, Liễu Kình Vũ sẽ hoàn toàn nắm trong tay Phòng Tài vụ. Đến lúc đó, Liễu Kình Vũ tuyệt đối có thể đứng vững, nếu Hàn Minh Cường muốn lật đổ Liễu Kình Vũ sẽ không dễ dàng chút nào đâu.
Lúc này, Vương Ngọc Cần thật sự có chút hối hận đã không cẩn thận đứng về phía Hàn Minh Cường. Nhưng chị ta biết rằng, chuyện tới nước này rồi, mình đã thất bại thảm hại rồi. Giữa mình và Liễu Kình Vũ đã không có bất kỳ cơ hội nào xoa dịu mối quan hệ.
Hiểu được những điều này, Vương Ngọc Cần oán hận quay đầu nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Trưởng phòng Liễu, thật không ngờ, mọi người chúng tôi đều đã coi thường anh rồi. Vương Ngọc Cần tôi hiểu rồi, tôi lập tức đi tự thú, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, cho dù anh nắm được Phòng Tài vụ cũng không chắc có thể đấu được với Phó phòng Hàn Minh Cường đâu. Bởi vì anh trai y là Phó Chủ tịch thành phố, chỗ dựa vững chắc của anh nhiều lắm thì là Hạ Chính Đức, hơn nữa anh căn bản không hiểu về Hàn Minh Cường. Y tuyệt đối không phải một người chịu khuất phục dưới người khác. Hơn nữa hậu thuẫn của gã mạnh như thế, vững chắc như thế, vô cùng tàn nhẫn như thế, mà quan hệ giữa anh và Hàn Minh Cường lại gay gắt như vậy. Một khi anh thua ở trong tay Hàn Minh Cường, đến lúc đó kết cục của anh nhất định sẽ còn thảm hơn mấy Trưởng phòng trước kia. Tôi rất mong được nhìn thấy kết cục bi thảm của anh.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Cô sẽ không thấy được đâu.
Nói xong, Liễu Kình Vũ không nói gì nữa, cúi đầu làm việc.
Chỉ là, Liễu Kình Vũ tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng cười lạnh, thầm nói: "Vương Ngọc Cần à Vương Ngọc Cần, cô đến nước này vẫn không chịu nhận thua. Loại người như cô thật đáng thương, luôn đem hy vọng gửi gắm vào người khác. Cô luôn cho rằng Hàn Minh Cường có hậu thuẫn có chỗ dựa là có thể muốn làm gì thì làm sao. Nhưng cô lầm rồi, các người đều lầm rồi, bất kể là trong quan trường, nơi làm việc hay là thương trường, mạng lưới quan hệ và chỗ dựa vững chắc chỉ là một yếu tố. Nếu thực sự muốn đạt được thành công và thắng lợi, vĩnh viễn không thể không có trí tuệ. Tôi tin, Hàn Minh Cường còn có nhiều âm mưu hơn nữa, nhưng y thật sự có thể thắng nổi tôi sao".
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ có chút thương hại ngẩng đầu lên nhìn Vương Ngọc Cần.
Lúc này, Vương Ngọc Cần mở cửa phòng, thất thểu bước ra ngoài, giờ phút này chị ta dường như già đi 20 tuổi, bóng lưng phía sau dường như cũng khẽ cong xuống.