Liễu Kình Vũ thật không ngờ, Trương Kim Long này mặt dày tới vậy, còn dám hỏi vấn đề này.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng tương đối tốt bụng đấy, liền cười nói:
- Cái tát này là vì Tào Thục Tuệ, anh lại dám bao nuôi cô ấy. Anh có biết cô ấy là ai không, anh có tư cách bao nuôi cô ấy sao? Anh bao nuôi nổi hay sao hả? Anh có tin cô ấy chỉ tùy tiện thả cái rắm cũng có thể đè chết anh hay không?
Liễu Kình Vũ nói xong, cả nhà hàng lại cười như sấm, còn Tào Thục Tuệ bên cạnh lại đỏ mặt, giơ tay bấm Liễu Kình Vũ một cái, dịu dàng nói:
- Liễu Kình Vũ chết tiết, anh không nói tục thì sẽ chết hả.
Liễu Kình Vũ nhìn Tào Thục Tuệ cười ha hả:
- Nói sai, nói sai rồi.
Sau đó, lại lạnh lùng nhìn Trương Kim Long nói:
- Cháu trai, về sau nhớ kỹ, đừng tưởng rằng trong túi quần anh có chút tiền là có thể giả làm con nhà đại gia. Loại như anh, ngay cả xách giày cho cô ấy cũng không xứng.
Nói xong câu đó, Liễu Kình Vũ "Bốp~" một cái, lại vả Trương Kim Long một cái.
Lần này, Trương Kim Long thật sự có chút tức giận rồi, cả giận nói:
- Cái tát này là vì ai?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Cái tát này là vì bản thân tôi. Thằng nhãi anh ngay trước mặt tôi nói muốn bao nuôi bạn của tôi, còn muốn đánh đối tượng xem mắt của tôi. Anh căn bản là muốn khiêu khích tôi. Con người của tôi tính tình không tốt, khiêu khích tôi, anh sẽ phải gánh hậu quả đó.
Trương Kim Long không còn gì để nói, nhưng anh ta cũng là một kẻ lưu manh, biết Liễu Kình Vũ dùng tay mình đánh mình, chỉ có thể căm tức nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Đã đánh xong cả rồi, hiện tại có thể buông tay rồi chứ.
"Bốp~." Lại một cái tát vào mặt Trương Kim Long, hơn nữa cái tát này vừa giòn vừa vang, khiến Trương Kim Long bị đánh đến vừa tức giận, vừa ủy khuất. Trong mắt của anh ta rưng rưng cả giận nói:
- Cái tát này là vì sao đây, không phải đã đánh xong rồi sao?
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Không vì sao cả, thấy anh, tâm tình tôi không tốt cho lắm, muốn giáo huấn anh một chút, anh giận sao?
Lần này, cơn giận của Trương Kim Long phải nuốt vào rồi. Anh ta thật không ngờ, người đối diện kia đã vậy còn quá mạnh mẽ, cứng rắn, kiêu ngạo như vậy. Con bà nó chứ còn dám dùng loại lý do này sao.
Lúc này, sau khi giáo huấn xong Trương Kim Long, Liễu Kình Vũ mới buông tay anh ta ra, lạnh lùng nói với Trương Kim Long:
- Hiện tại tôi cho anh 10 giây, anh mau cút đi thật xa cho tôi. Nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Sau khi Liễu Kình Vũ buông tay, toàn bộ áp lực trên người Trương Kim Long đều tiêu tan. Nghĩ thân phận của mình hoành tráng như vậy, hơn nữa ở thành phố Yến Kinh mình tốt xấu gì cũng quen biết vài tên cơn đồ, tùy tiện kêu một tên đến cũng có thể dẫm bẹp tên Liễu Kình Vũ mặc Âu phục trong nước này. Cho nên, dũng khí của anh ta lập tức lại mạnh lên, căm tức nhìn Liễu Kình Vũ hai mắt đầy oán hận nói:
- Cháu trai, hôm nay anh đánh tôi, ân oán giữa chúng ta xem như đã có, cam đoan, kết cục của anh sẽ rất thảm đó.
Nghe thấy Trương Kim Long nói vậy, Tào Thục Tuệ ngồi bên cạnh ha ha phá lên cười. Đây là câu chuyện cười khôi hài nhất mà cô từng nghe qua trong năm nay. Thật biết nói giỡn, dưới gầm trời này vẫn còn có người dám ở thành phố Yến Kinh uy hiếp Liễu Kình Vũ, thật là quá điên cuồng.
Liễu Kình Vũ cũng cười, nói:
- Được, con người của tôi rất tốt bụng, chi bằng như vậy đi, tôi ngồi ở đây chờ, anh có thủ đoạn gì cứ việc dùng đi, được không.
Trương Kim Long nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong ánh mắt hàn quang bốn phía, gật gật đầu nói:
- Được, anh đã không biết sống chết, tôi đây sẽ thanh toàn cho anh. Xem ra hôm nay tôi phải đánh anh đến mức ngay cả mẹ anh cũng nhận không ra luôn.
Nói xong, anh ta bắt đầu lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại tìm cứu binh.
Vừa lúc đó, tiếng bước chân vang lên, từ xa tiến vào, lại gần chỗ Liễu Kình Vũ, tổng cộng có bốn người, theo thứ tự là Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lâm Vân còn có Thẩm Ảnh.
Mấy người này hôm nay biết được Liễu Kình Vũ phải đi xem mắt, cố ý hẹn với Liễu Kình Vũ lúc cần sẽ qua cứu giá. Liễu Kình Vũ bởi vì lo lắng nếu chẳng may bị đối tượng xem mắt quấn lấy không thể thoát thân, suy xét đến mẹ đối phương là bạn học mẹ hắn lại khó lòng cự tuyệt. Cho nên mới nghĩ ra đến cách hẹn sau bao lâu mình vẫn không ra ngoài, sẽ gọi mấy người này qua cứu. Tuy rằng chắc là sẽ bị chê cười, nhưng Liễu Kình Vũ mặt dày, cũng không sao, tốt xấu gì vẫn hơn bị một khủng long quấn chặt lấy.
Nhưng, mấy người anh em này cũng không ngờ, bọn họ vừa mới tiến vào, liền nhìn thấy có một tên vô cùng kiêu ngạo nói muốn thu phục lão đại của mình. Điều này làm cho mấy người này không sao chịu nổi.
Cho nên, Trương Kim Long còn chưa kịp gọi điện thoại, liền bị mấy người bao vây.
Khi thấy đám anh em Lương Gia Nguyên, đồng tử của Trương Kim Long co rụt lại, vội vàng cười làm lành cúi đầu khom lưng nói:
- Lương thiếu gia, chào ngài, tôi là Trương Kim Long, sao ngài lại tới đây vậy?
Lương Gia Nguyên thật ra cũng có chút ấn tượng với Trương Kim Long, liền lạnh lùng nói:
- Là cậu nói muốn đánh Đại ca của chúng tôi đến ngay cả mẹ anh ta cũng không nhận ra phải không?
Nghe Lương Gia Nguyên nói vậy, Trương Kim Long liền run sợ trong lòng, nói:
- Đại ca của các anh?
Lương Gia Nguyên chỉ vào Liễu Kình Vũ nói:
- Anh ấy chính là Đại ca của chúng tôi, cậu muốn thu phục anh ấy sao, vậy tôi đây phải thu phục cậu trước rồi.
Nói xong, Lương Gia Nguyên vươn tay ra túm lấy cổ áo Trương Kim Long vung tay lên bốp bốp bốp~ liên tiếp 10 cái tát, khiến Trương Kim Long nảy đom đóm mắt, cái má vốn đã bị Liễu Kình Vũ đánh cho hơi sưng giờ liền nhanh chóng sưng như cái bánh mì, đoán rằng hiện tại ngay cả mẹ anh ta cũng không nhận ra anh ta.
Sau khi buông tay, Lương Gia Nguyên lạnh lùng nói:
- Gọi điện thoại đi, không phải cậu muốn gọi người đến thu phục Đại ca của chúng tôi sao. Cậu gọi người đi, có chuyện gì anh em chúng ta cùng tiếp.
Nhìn thấy Lương Gia Nguyên đã ra mặt, mà Liễu Kình Vũ lại còn là Đại ca của mấy người bọn họ, Trương Kim Long sợ tới mức muốn vãi tè ra quần. Cứ thích đùa, đừng nói là Đại ca của mấy người bọn họ, cho dù chỉ mình Lương Gia Nguyên này thôi, anh ta cũng đắc tội không nổi. Sở dĩ anh ta có thể quen được Lương Gia Nguyên cũng phải hao tốn rất nhiều công sức, bỏ ra rất nhiều tiền, mới có thể trong một buổi tiệc xa hoa, giở vờ ngẫu nhiên làm quen, hàn huyên vài câu, xem như để lại cho Lương Gia Nguyên một chút ấn tượng. Hơn nữa hiện tại xí nghiệp gia tộc sau lưng Trương Kim Long cũng đang muốn thông qua quan hệ của Lương Gia Nguyên để đạt được một số mối quan hệ, có điều Lương Gia Nguyên vẫn luôn không để ý đến anh ta. Nhưng Trương Kim Long lại rất rõ, nếu quả thật đắc tội với Lương Gia Nguyên, vậy chuyện xí nghiệp gia tộc của mình coi như tiêu luôn rồi.
Cho nên sau khi bị Lương Gia Nguyên tát cho vài cái, anh ta không chỉ không dám nói gì, còn vội vàng xin lỗi:
- Lương thiếu gia, thật xin lỗi, tôi không biết thân phận của Liễu Kình Vũ, kính xin ngài thứ lỗi, mong Liễu Đại ca độ lượng.
Lúc nói chuyện, anh bạn này khom lưng đến sắp chạm đất luôn rồi.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Trương Kim Long, lạnh lùng nói:
- Được rồi, anh cút đi, nơi này không có chuyện của anh nữa rồi.
Đối với loại người cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu như Trương Kim Long, hắn căn bản không muốn đấu cùng bọn chúng, như vậy quá thấp kém rồi.
Liễu Kình Vũ nói xong, Trương Kim Long vẫn không dám đi, anh ta có chút lo lắng nhìn Lương Gia Nguyên.
Lương Gia Nguyên nhướn mày mắng:
- Đại ca tôi bảo cậu cút ngay, có phải còn muốn tôi mời cậu ra ngoài hay không.
- Yes Sir, Yes Sir, tôi lập tức cút, lập tức cút.
Nói xong, Trương Kim Long cúi đầu khom lưng đi lùi về phía sau, sau khi lui ra ngoài một khoảng, mới sầu não rời đi, trước khi rời đi cũng không quên tính tiền.
Lúc này, người kinh hãi nhất chính là đối tượng xem mắt của Liễu Kình Vũ, mỹ nữ hoa khôi giảng đường hiếm thấy Bảo Kim Phượng. Lúc này, cô cuối cùng đã ý thức được thân phận của người đàn ông mặc Âu phục trong nước ngồi ở trước mặt mình không tầm thường. Mặc dù cô là loại con gái hám của, nhưng cũng không phải loại không có đầu óc. Những chuyện vừa xảy ra, cô đều nhìn rõ, khi cô nhìn thấy Trương Kim Long luôn ở trước mặt chính mình vênh váo tự đắc, tiêu tiền như nước, vừa nhìn thấy Lương Gia Nguyên lại khúm núm như vậy, cúi đầu khom lưng như thế. Điều này cho thấy Lương Gia Nguyên tuyệt đối không phải người thường, mà nhìn thấy cách ăn mặc và khí chất của mấy người Hoàng Đức Quảng, Lâm Vân, Thẩm Ảnh, có ai không có hậu thuẫn khôn lường chứ. Mà những người này không ngờ lại tôn xưng Liễu Kình Vũ là Đại ca, vậy thân phận của Liễu Kình Vũ khẳng định cũng không tệ đâu.
Lúc này, Bảo Kim Phượng thật sự có chút hối hận rồi, cô biết rằng, mình thật sự nhìn lầm rồi.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nhìn Lương Gia Nguyên nói:
- Gia nguyên, cậu quen tên Trương Kim Long này sao?
Lương Gia Nguyên nói:
- Gặp trong một buổi tiệc, người này cố ý tiếp cận em.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Người như vậy đừng qua lại với bọn họ nữa, càng không nên phát sinh quan hệ tiền bạc cùng bọn họ. Bằng không, một khi liên lụy đến chú Lương, vậy sẽ rất nguy hiểm.
Lương Gia Nguyên cười gật gật đầu nói:
- Đại ca, chuyện này anh cứ yên tâm, không chỉ có em, cả đám người chúng em cũng sẽ không bị loại chuyện này kéo ngã đâu. Trong lòng em hiểu rất rõ bọn họ tiếp cận em là muốn cái gì.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Chỉ cần mọi người hiểu được điều này là tốt rồi. Người như chúng ta, bất kể làm chuyện gì cũng phải suy xét việc ảnh hưởng đến bậc cha chú. Thế hệ chúng ta nhất định phải giống như bậc cha chú của chúng ta, tự lực cánh sinh, gian khổ gây dựng sự nghiệp, tự mình xong ra giành thiên hạ mới được.
Đám người Hoàng Đức Quảng gật gật đầu, đối với lời của Liễu Kình Vũ bọn họ rất hiểu. Sau khi mấy người bọn hắn cùng Liễu Kình Vũ quen nhau, Liễu Kình Vũ liền dung nhập cho bọn họ loại quan niệm này. Hơn nữa thân nhân mấy người bọn họ cũng ý thức được. Cho nên mấy người bọn họ mới có thể ở cùng nhau như thế hòa hợp như vậy.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lại xoay người lại nhìn Bảo Kim Phượng nói:
- Bảo Kim Phượng, tôi tin chuyện ngày hôm nay chắc hẳn cũng là một bài học cho cô. Mặc dù cô là một mỹ nữ, có tư cách kiêu ngạo, nhưng tôi muốn nhắc nhở cô, tình yêu không phải trò chơi, trong xã hội này không có mấy kẻ ngốc. Không phải có câu nói, người sống lâu ở bờ sông, sao có thể không ướt giày. Hôm nay tôi có thể giúp cô hóa giải mối nguy lần này, ngày mai thì sao, ai tới giúp cô. Xã hội này, quả thật rất khắc nghiệt, nhưng nếu cô dụng tâm thể nghiệm, vẫn có thể tìm được một tình yêu chân chính, tiền đích thực là không thể thiếu, nhưng cũng có thể dựa vào hai bàn tay mình để làm ra.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhìn Thẩm Ảnh nói:
- Thẩm Ảnh, cô ấy là hoa khôi của Học viện điện ảnh và truyền hình thành phố Yến Kinh. Tôi thấy hình tượng và khí chất của cô ấy cũng khá, có thể làm diễn viên cho công ty của các cậu tiến vào ngành sản xuất điện ảnh. Coi như là cho cô ấy một cơ hội đi, đây đối với công ty của các cậu mà nói cũng là một cơ hội. Hiện tại ngành sản xuất điện ảnh nếu muốn bán được vé nhất định phải có minh tinh mới được. Chỉ cần lý lịch tốt, tuyên truyền đúng chỗ, lửa bùng lên là không khó.
Thẩm Ảnh cười gật gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề.
Nói xong, nhìn hắn, rồi nói với Bảo Kim Phượng:
- Nếu đồng ý thì đến công ty của chúng tôi thử xem. Tuy nhiên trước thanh minh, chúng tôi chỉ có một công ty giải trí nhỏ. Hiện nay giai đoạn tiếp theo chủ yếu là muốn làm một số phim quảng cáo, và các loại quảng cáo. Tuy nhiên không có quy tắc ngầm gì cả, có đồng ý thử hay không thì tùy cô.
Bảo Kim Phượng nhìn Liễu Kình Vũ, cô biết rằng, Liễu Kình Vũ giúp mình một tay, quan hệ giữa mình và hắn xem như hoàn toàn gạt bỏ rồi. Mình đã bỏ lỡ một con rùa vàng chân chính rồi. Tuy nhiên trên thế giới không có bán thuốc hối hận, hết thảy đều đã trôi qua. Tuy nhiên cô vẫn liếc mắt nhìn Liễu Kình Vũ một cái nói:
- Cảm ơn, tôi đồng ý đi thử một lần.
Kỳ thật, ngay cả Liễu Kình Vũ cũng không ngờ tới, sau khi người phụ nữ hám của Bảo Kim Phượng hôm nay tiến vào bộ phận điện ảnh, công ty giải trí của Thẩm Ảnh liền thành công lớn. Từ một công ty điện ảnh chỉ có giá 1 triệu không ngờ đạt được doanh thu siêu cao hơn một trăm triệu từ phòng bán vé. Điều này làm cho nhà đầu tư của bộ phim, Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lâm Vân cười không khép miệng vào được. Đương nhiên, mấy người anh em cũng không quên phần của Lục Chiêu. Tuy rằng Lục Chiêu nằm ở trên giường bệnh không thể tham dự chuyện này, nhưng mọi người vẫn như cũ không chút keo kiệt chia ra một phần lợi nhuận gửi tới tài khoản của Lục Chiêu. Mà càng khiến tất cả mọi người đều không ngờ chính là, sau khi bộ phim này khởi chiếu, mặc dù có rất nhiều công ty giải trí lớn ra giá mời Bảo Kim Phượng, nhưng Bảo Kim Phượng hám của này cũng không vì thấy tiền vàng trước mặt mà thay đổi, cam tâm ở lại công ty nhỏ này của Thẩm Ảnh nhận chút tiền lương của người mới.
Đương nhiên, Thẩm Ảnh sao có thể để cho phụ nữ chịu thiệt chứ. Sau khi có được lợi nhuận, anh ta không chút lựa chọn lấy ra 10% lợi nhuận giải thưởng lớn chia cho tất cả nhân viên, thân là nhân vật nữ chính Bảo Kim Phượng tất nhiên thu hoạch lớn. Nhưng mà, lúc này Bảo Kim Phượng cũng đã không còn là người phụ nữ hám của, mà biến thành một người khác. Tuy rằng sau này cô đã thành một siêu sao, nhưng lại không có bất kỳ chuyện xấu, lại không có người bạn trai nào, bởi vì trong lòng của cô luôn thấp thoáng bóng dáng của Liễu Kình Vũ. Hơn nữa còn mang đến nhiều phiền toái cho Liễu Kình Vũ.
Đương nhiên, những thứ này sau này sẽ nói, tạm thời không đề cập tới.
Sau khi dẹp yên những phiền toái, Bảo Kim Phượng và Thẩm Ảnh để lại phương thức liên lạc rồi đi trước, còn anh em Liễu Kình Vũ cùng Tào Thục Tuệ cùng nhau tìm một quán rượu, tìm một gian phòng, vừa ăn đồ ăn Hoa Hạ, vừa chè chén, không say không nghỉ.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ liền công việc bận rộn cả lên, dù sao cũng Tết âm lịch cũng phải đi qua thăm hỏi họ hàng thân thích cùng bạn bè, Liễu Kình Vũ vẫn bận tối mắt tối mũi, bây giờ mới xem như rảnh rỗi, lại phải trở về tỉnh Bạch Vân đi làm.
Sau đó, Liễu Kình Vũ thật sự không ngờ, ngày hôm sau, hết Tết âm lịch trở về đơn vị, một đống tai họa bất ngờ ập lên người của hắn. Mà người vạch ra tất cả những chuyện này chính là Hàn Minh Cường. Đây là âm mưu y đã tỉ mỉ chuẩn bị trước Tết âm lịch.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng tương đối tốt bụng đấy, liền cười nói:
- Cái tát này là vì Tào Thục Tuệ, anh lại dám bao nuôi cô ấy. Anh có biết cô ấy là ai không, anh có tư cách bao nuôi cô ấy sao? Anh bao nuôi nổi hay sao hả? Anh có tin cô ấy chỉ tùy tiện thả cái rắm cũng có thể đè chết anh hay không?
Liễu Kình Vũ nói xong, cả nhà hàng lại cười như sấm, còn Tào Thục Tuệ bên cạnh lại đỏ mặt, giơ tay bấm Liễu Kình Vũ một cái, dịu dàng nói:
- Liễu Kình Vũ chết tiết, anh không nói tục thì sẽ chết hả.
Liễu Kình Vũ nhìn Tào Thục Tuệ cười ha hả:
- Nói sai, nói sai rồi.
Sau đó, lại lạnh lùng nhìn Trương Kim Long nói:
- Cháu trai, về sau nhớ kỹ, đừng tưởng rằng trong túi quần anh có chút tiền là có thể giả làm con nhà đại gia. Loại như anh, ngay cả xách giày cho cô ấy cũng không xứng.
Nói xong câu đó, Liễu Kình Vũ "Bốp~" một cái, lại vả Trương Kim Long một cái.
Lần này, Trương Kim Long thật sự có chút tức giận rồi, cả giận nói:
- Cái tát này là vì ai?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Cái tát này là vì bản thân tôi. Thằng nhãi anh ngay trước mặt tôi nói muốn bao nuôi bạn của tôi, còn muốn đánh đối tượng xem mắt của tôi. Anh căn bản là muốn khiêu khích tôi. Con người của tôi tính tình không tốt, khiêu khích tôi, anh sẽ phải gánh hậu quả đó.
Trương Kim Long không còn gì để nói, nhưng anh ta cũng là một kẻ lưu manh, biết Liễu Kình Vũ dùng tay mình đánh mình, chỉ có thể căm tức nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Đã đánh xong cả rồi, hiện tại có thể buông tay rồi chứ.
"Bốp~." Lại một cái tát vào mặt Trương Kim Long, hơn nữa cái tát này vừa giòn vừa vang, khiến Trương Kim Long bị đánh đến vừa tức giận, vừa ủy khuất. Trong mắt của anh ta rưng rưng cả giận nói:
- Cái tát này là vì sao đây, không phải đã đánh xong rồi sao?
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Không vì sao cả, thấy anh, tâm tình tôi không tốt cho lắm, muốn giáo huấn anh một chút, anh giận sao?
Lần này, cơn giận của Trương Kim Long phải nuốt vào rồi. Anh ta thật không ngờ, người đối diện kia đã vậy còn quá mạnh mẽ, cứng rắn, kiêu ngạo như vậy. Con bà nó chứ còn dám dùng loại lý do này sao.
Lúc này, sau khi giáo huấn xong Trương Kim Long, Liễu Kình Vũ mới buông tay anh ta ra, lạnh lùng nói với Trương Kim Long:
- Hiện tại tôi cho anh 10 giây, anh mau cút đi thật xa cho tôi. Nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Sau khi Liễu Kình Vũ buông tay, toàn bộ áp lực trên người Trương Kim Long đều tiêu tan. Nghĩ thân phận của mình hoành tráng như vậy, hơn nữa ở thành phố Yến Kinh mình tốt xấu gì cũng quen biết vài tên cơn đồ, tùy tiện kêu một tên đến cũng có thể dẫm bẹp tên Liễu Kình Vũ mặc Âu phục trong nước này. Cho nên, dũng khí của anh ta lập tức lại mạnh lên, căm tức nhìn Liễu Kình Vũ hai mắt đầy oán hận nói:
- Cháu trai, hôm nay anh đánh tôi, ân oán giữa chúng ta xem như đã có, cam đoan, kết cục của anh sẽ rất thảm đó.
Nghe thấy Trương Kim Long nói vậy, Tào Thục Tuệ ngồi bên cạnh ha ha phá lên cười. Đây là câu chuyện cười khôi hài nhất mà cô từng nghe qua trong năm nay. Thật biết nói giỡn, dưới gầm trời này vẫn còn có người dám ở thành phố Yến Kinh uy hiếp Liễu Kình Vũ, thật là quá điên cuồng.
Liễu Kình Vũ cũng cười, nói:
- Được, con người của tôi rất tốt bụng, chi bằng như vậy đi, tôi ngồi ở đây chờ, anh có thủ đoạn gì cứ việc dùng đi, được không.
Trương Kim Long nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong ánh mắt hàn quang bốn phía, gật gật đầu nói:
- Được, anh đã không biết sống chết, tôi đây sẽ thanh toàn cho anh. Xem ra hôm nay tôi phải đánh anh đến mức ngay cả mẹ anh cũng nhận không ra luôn.
Nói xong, anh ta bắt đầu lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại tìm cứu binh.
Vừa lúc đó, tiếng bước chân vang lên, từ xa tiến vào, lại gần chỗ Liễu Kình Vũ, tổng cộng có bốn người, theo thứ tự là Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lâm Vân còn có Thẩm Ảnh.
Mấy người này hôm nay biết được Liễu Kình Vũ phải đi xem mắt, cố ý hẹn với Liễu Kình Vũ lúc cần sẽ qua cứu giá. Liễu Kình Vũ bởi vì lo lắng nếu chẳng may bị đối tượng xem mắt quấn lấy không thể thoát thân, suy xét đến mẹ đối phương là bạn học mẹ hắn lại khó lòng cự tuyệt. Cho nên mới nghĩ ra đến cách hẹn sau bao lâu mình vẫn không ra ngoài, sẽ gọi mấy người này qua cứu. Tuy rằng chắc là sẽ bị chê cười, nhưng Liễu Kình Vũ mặt dày, cũng không sao, tốt xấu gì vẫn hơn bị một khủng long quấn chặt lấy.
Nhưng, mấy người anh em này cũng không ngờ, bọn họ vừa mới tiến vào, liền nhìn thấy có một tên vô cùng kiêu ngạo nói muốn thu phục lão đại của mình. Điều này làm cho mấy người này không sao chịu nổi.
Cho nên, Trương Kim Long còn chưa kịp gọi điện thoại, liền bị mấy người bao vây.
Khi thấy đám anh em Lương Gia Nguyên, đồng tử của Trương Kim Long co rụt lại, vội vàng cười làm lành cúi đầu khom lưng nói:
- Lương thiếu gia, chào ngài, tôi là Trương Kim Long, sao ngài lại tới đây vậy?
Lương Gia Nguyên thật ra cũng có chút ấn tượng với Trương Kim Long, liền lạnh lùng nói:
- Là cậu nói muốn đánh Đại ca của chúng tôi đến ngay cả mẹ anh ta cũng không nhận ra phải không?
Nghe Lương Gia Nguyên nói vậy, Trương Kim Long liền run sợ trong lòng, nói:
- Đại ca của các anh?
Lương Gia Nguyên chỉ vào Liễu Kình Vũ nói:
- Anh ấy chính là Đại ca của chúng tôi, cậu muốn thu phục anh ấy sao, vậy tôi đây phải thu phục cậu trước rồi.
Nói xong, Lương Gia Nguyên vươn tay ra túm lấy cổ áo Trương Kim Long vung tay lên bốp bốp bốp~ liên tiếp 10 cái tát, khiến Trương Kim Long nảy đom đóm mắt, cái má vốn đã bị Liễu Kình Vũ đánh cho hơi sưng giờ liền nhanh chóng sưng như cái bánh mì, đoán rằng hiện tại ngay cả mẹ anh ta cũng không nhận ra anh ta.
Sau khi buông tay, Lương Gia Nguyên lạnh lùng nói:
- Gọi điện thoại đi, không phải cậu muốn gọi người đến thu phục Đại ca của chúng tôi sao. Cậu gọi người đi, có chuyện gì anh em chúng ta cùng tiếp.
Nhìn thấy Lương Gia Nguyên đã ra mặt, mà Liễu Kình Vũ lại còn là Đại ca của mấy người bọn họ, Trương Kim Long sợ tới mức muốn vãi tè ra quần. Cứ thích đùa, đừng nói là Đại ca của mấy người bọn họ, cho dù chỉ mình Lương Gia Nguyên này thôi, anh ta cũng đắc tội không nổi. Sở dĩ anh ta có thể quen được Lương Gia Nguyên cũng phải hao tốn rất nhiều công sức, bỏ ra rất nhiều tiền, mới có thể trong một buổi tiệc xa hoa, giở vờ ngẫu nhiên làm quen, hàn huyên vài câu, xem như để lại cho Lương Gia Nguyên một chút ấn tượng. Hơn nữa hiện tại xí nghiệp gia tộc sau lưng Trương Kim Long cũng đang muốn thông qua quan hệ của Lương Gia Nguyên để đạt được một số mối quan hệ, có điều Lương Gia Nguyên vẫn luôn không để ý đến anh ta. Nhưng Trương Kim Long lại rất rõ, nếu quả thật đắc tội với Lương Gia Nguyên, vậy chuyện xí nghiệp gia tộc của mình coi như tiêu luôn rồi.
Cho nên sau khi bị Lương Gia Nguyên tát cho vài cái, anh ta không chỉ không dám nói gì, còn vội vàng xin lỗi:
- Lương thiếu gia, thật xin lỗi, tôi không biết thân phận của Liễu Kình Vũ, kính xin ngài thứ lỗi, mong Liễu Đại ca độ lượng.
Lúc nói chuyện, anh bạn này khom lưng đến sắp chạm đất luôn rồi.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Trương Kim Long, lạnh lùng nói:
- Được rồi, anh cút đi, nơi này không có chuyện của anh nữa rồi.
Đối với loại người cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu như Trương Kim Long, hắn căn bản không muốn đấu cùng bọn chúng, như vậy quá thấp kém rồi.
Liễu Kình Vũ nói xong, Trương Kim Long vẫn không dám đi, anh ta có chút lo lắng nhìn Lương Gia Nguyên.
Lương Gia Nguyên nhướn mày mắng:
- Đại ca tôi bảo cậu cút ngay, có phải còn muốn tôi mời cậu ra ngoài hay không.
- Yes Sir, Yes Sir, tôi lập tức cút, lập tức cút.
Nói xong, Trương Kim Long cúi đầu khom lưng đi lùi về phía sau, sau khi lui ra ngoài một khoảng, mới sầu não rời đi, trước khi rời đi cũng không quên tính tiền.
Lúc này, người kinh hãi nhất chính là đối tượng xem mắt của Liễu Kình Vũ, mỹ nữ hoa khôi giảng đường hiếm thấy Bảo Kim Phượng. Lúc này, cô cuối cùng đã ý thức được thân phận của người đàn ông mặc Âu phục trong nước ngồi ở trước mặt mình không tầm thường. Mặc dù cô là loại con gái hám của, nhưng cũng không phải loại không có đầu óc. Những chuyện vừa xảy ra, cô đều nhìn rõ, khi cô nhìn thấy Trương Kim Long luôn ở trước mặt chính mình vênh váo tự đắc, tiêu tiền như nước, vừa nhìn thấy Lương Gia Nguyên lại khúm núm như vậy, cúi đầu khom lưng như thế. Điều này cho thấy Lương Gia Nguyên tuyệt đối không phải người thường, mà nhìn thấy cách ăn mặc và khí chất của mấy người Hoàng Đức Quảng, Lâm Vân, Thẩm Ảnh, có ai không có hậu thuẫn khôn lường chứ. Mà những người này không ngờ lại tôn xưng Liễu Kình Vũ là Đại ca, vậy thân phận của Liễu Kình Vũ khẳng định cũng không tệ đâu.
Lúc này, Bảo Kim Phượng thật sự có chút hối hận rồi, cô biết rằng, mình thật sự nhìn lầm rồi.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nhìn Lương Gia Nguyên nói:
- Gia nguyên, cậu quen tên Trương Kim Long này sao?
Lương Gia Nguyên nói:
- Gặp trong một buổi tiệc, người này cố ý tiếp cận em.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Người như vậy đừng qua lại với bọn họ nữa, càng không nên phát sinh quan hệ tiền bạc cùng bọn họ. Bằng không, một khi liên lụy đến chú Lương, vậy sẽ rất nguy hiểm.
Lương Gia Nguyên cười gật gật đầu nói:
- Đại ca, chuyện này anh cứ yên tâm, không chỉ có em, cả đám người chúng em cũng sẽ không bị loại chuyện này kéo ngã đâu. Trong lòng em hiểu rất rõ bọn họ tiếp cận em là muốn cái gì.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Chỉ cần mọi người hiểu được điều này là tốt rồi. Người như chúng ta, bất kể làm chuyện gì cũng phải suy xét việc ảnh hưởng đến bậc cha chú. Thế hệ chúng ta nhất định phải giống như bậc cha chú của chúng ta, tự lực cánh sinh, gian khổ gây dựng sự nghiệp, tự mình xong ra giành thiên hạ mới được.
Đám người Hoàng Đức Quảng gật gật đầu, đối với lời của Liễu Kình Vũ bọn họ rất hiểu. Sau khi mấy người bọn hắn cùng Liễu Kình Vũ quen nhau, Liễu Kình Vũ liền dung nhập cho bọn họ loại quan niệm này. Hơn nữa thân nhân mấy người bọn họ cũng ý thức được. Cho nên mấy người bọn họ mới có thể ở cùng nhau như thế hòa hợp như vậy.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lại xoay người lại nhìn Bảo Kim Phượng nói:
- Bảo Kim Phượng, tôi tin chuyện ngày hôm nay chắc hẳn cũng là một bài học cho cô. Mặc dù cô là một mỹ nữ, có tư cách kiêu ngạo, nhưng tôi muốn nhắc nhở cô, tình yêu không phải trò chơi, trong xã hội này không có mấy kẻ ngốc. Không phải có câu nói, người sống lâu ở bờ sông, sao có thể không ướt giày. Hôm nay tôi có thể giúp cô hóa giải mối nguy lần này, ngày mai thì sao, ai tới giúp cô. Xã hội này, quả thật rất khắc nghiệt, nhưng nếu cô dụng tâm thể nghiệm, vẫn có thể tìm được một tình yêu chân chính, tiền đích thực là không thể thiếu, nhưng cũng có thể dựa vào hai bàn tay mình để làm ra.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhìn Thẩm Ảnh nói:
- Thẩm Ảnh, cô ấy là hoa khôi của Học viện điện ảnh và truyền hình thành phố Yến Kinh. Tôi thấy hình tượng và khí chất của cô ấy cũng khá, có thể làm diễn viên cho công ty của các cậu tiến vào ngành sản xuất điện ảnh. Coi như là cho cô ấy một cơ hội đi, đây đối với công ty của các cậu mà nói cũng là một cơ hội. Hiện tại ngành sản xuất điện ảnh nếu muốn bán được vé nhất định phải có minh tinh mới được. Chỉ cần lý lịch tốt, tuyên truyền đúng chỗ, lửa bùng lên là không khó.
Thẩm Ảnh cười gật gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề.
Nói xong, nhìn hắn, rồi nói với Bảo Kim Phượng:
- Nếu đồng ý thì đến công ty của chúng tôi thử xem. Tuy nhiên trước thanh minh, chúng tôi chỉ có một công ty giải trí nhỏ. Hiện nay giai đoạn tiếp theo chủ yếu là muốn làm một số phim quảng cáo, và các loại quảng cáo. Tuy nhiên không có quy tắc ngầm gì cả, có đồng ý thử hay không thì tùy cô.
Bảo Kim Phượng nhìn Liễu Kình Vũ, cô biết rằng, Liễu Kình Vũ giúp mình một tay, quan hệ giữa mình và hắn xem như hoàn toàn gạt bỏ rồi. Mình đã bỏ lỡ một con rùa vàng chân chính rồi. Tuy nhiên trên thế giới không có bán thuốc hối hận, hết thảy đều đã trôi qua. Tuy nhiên cô vẫn liếc mắt nhìn Liễu Kình Vũ một cái nói:
- Cảm ơn, tôi đồng ý đi thử một lần.
Kỳ thật, ngay cả Liễu Kình Vũ cũng không ngờ tới, sau khi người phụ nữ hám của Bảo Kim Phượng hôm nay tiến vào bộ phận điện ảnh, công ty giải trí của Thẩm Ảnh liền thành công lớn. Từ một công ty điện ảnh chỉ có giá 1 triệu không ngờ đạt được doanh thu siêu cao hơn một trăm triệu từ phòng bán vé. Điều này làm cho nhà đầu tư của bộ phim, Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lâm Vân cười không khép miệng vào được. Đương nhiên, mấy người anh em cũng không quên phần của Lục Chiêu. Tuy rằng Lục Chiêu nằm ở trên giường bệnh không thể tham dự chuyện này, nhưng mọi người vẫn như cũ không chút keo kiệt chia ra một phần lợi nhuận gửi tới tài khoản của Lục Chiêu. Mà càng khiến tất cả mọi người đều không ngờ chính là, sau khi bộ phim này khởi chiếu, mặc dù có rất nhiều công ty giải trí lớn ra giá mời Bảo Kim Phượng, nhưng Bảo Kim Phượng hám của này cũng không vì thấy tiền vàng trước mặt mà thay đổi, cam tâm ở lại công ty nhỏ này của Thẩm Ảnh nhận chút tiền lương của người mới.
Đương nhiên, Thẩm Ảnh sao có thể để cho phụ nữ chịu thiệt chứ. Sau khi có được lợi nhuận, anh ta không chút lựa chọn lấy ra 10% lợi nhuận giải thưởng lớn chia cho tất cả nhân viên, thân là nhân vật nữ chính Bảo Kim Phượng tất nhiên thu hoạch lớn. Nhưng mà, lúc này Bảo Kim Phượng cũng đã không còn là người phụ nữ hám của, mà biến thành một người khác. Tuy rằng sau này cô đã thành một siêu sao, nhưng lại không có bất kỳ chuyện xấu, lại không có người bạn trai nào, bởi vì trong lòng của cô luôn thấp thoáng bóng dáng của Liễu Kình Vũ. Hơn nữa còn mang đến nhiều phiền toái cho Liễu Kình Vũ.
Đương nhiên, những thứ này sau này sẽ nói, tạm thời không đề cập tới.
Sau khi dẹp yên những phiền toái, Bảo Kim Phượng và Thẩm Ảnh để lại phương thức liên lạc rồi đi trước, còn anh em Liễu Kình Vũ cùng Tào Thục Tuệ cùng nhau tìm một quán rượu, tìm một gian phòng, vừa ăn đồ ăn Hoa Hạ, vừa chè chén, không say không nghỉ.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ liền công việc bận rộn cả lên, dù sao cũng Tết âm lịch cũng phải đi qua thăm hỏi họ hàng thân thích cùng bạn bè, Liễu Kình Vũ vẫn bận tối mắt tối mũi, bây giờ mới xem như rảnh rỗi, lại phải trở về tỉnh Bạch Vân đi làm.
Sau đó, Liễu Kình Vũ thật sự không ngờ, ngày hôm sau, hết Tết âm lịch trở về đơn vị, một đống tai họa bất ngờ ập lên người của hắn. Mà người vạch ra tất cả những chuyện này chính là Hàn Minh Cường. Đây là âm mưu y đã tỉ mỉ chuẩn bị trước Tết âm lịch.