Kỳ thật, Hàn Minh Cường thật sự đang rất lo lắng, với trí tuệ của Hạ Quang Minh sao lại không nghĩ được ra trong chuyện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ông ta chỉ lạnh lùng nhìn Hàn Minh Cường, trong ánh mắt đầy ý cảnh cáo. Sau khi điện thoại kết nối, Hạ Chính Đức lập tức tức giận mắng:
- Hoàng Tuấn Kiệt, Văn phòng Ủy ban nhân dân các anh rốt cuộc là làm việc kiểu gì vậy? Vì sao không thông báo tin lãnh đạo xuống thị sát cho văn phòng Phòng Quản lý đô thị. Rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì vậy, anh điều tra lại cho tôi.
Hạ Quang Minh nói nghe khá tức giận, nhưng trên thực tế, vẫn để cho Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Hoàng Tuấn Kiệt mới nhậm chức đủ thời gian thao tác, để anh ta có thể an tâm trốn tránh trách nhiệm, điều tra rõ tình thế.
Quả nhiên, không đến năm phút sau, sau khi Hoàng Tuấn Kiệt đã điều tra rõ tình hình, biết được là Hàn Minh Cường cố ý mua chuộc một Phó chủ nhiệm cấp dưới, anh ta liền báo cáo với Hạ Quang Minh:
- Rất xin lỗi Chủ tịch huyện, chuyện này đích thật là chính phủ chúng tôi khi xử lý chuyện này không được ổn thỏa, do một thực tập sinh vừa mới tới phụ trách gọi điện thoại thông báo cho Phòng Quản lý đô thị đã không gọi cho văn phòng Phòng Quản lý đô thị, mà thông báo nhầm cho Phó phòng đồng chí Lưu Thiên Hoa Phòng Quản lý đô thị. Hơn nữa người này lúc nói chuyện cũng không nói rõ ràng, thế cho nên mới xảy ra tình huống này. Chủ tịch huyện Hạ, tôi đã phê bình cậu thực tập sinh kia một trận. Về sau còn xảy ra vấn đề như vậy sẽ đuổi thẳng cổ cậu ta.
Nghe Hoàng Tuấn Kiệt báo cáo như vậy, Hạ Quang Minh hết sức hài lòng, kết quả xử lý như vậy khiến tất cả mọi người có thể tiếp nhận, hơn nữa mình cũng sẽ không thương gân động cốt mất mặt gì cả, không cần gánh vác bất cứ trách nhiệm nào. Dù sao người phụ trách chấp hành là thực tập sinh, anh còn có thể làm gì được người ta nữa.
Sau khi Hạ Quang Minh nói xong kết quả điều tra, Liễu Kình Vũ chỉ lạnh lùng nhìn Hạ Quang Minh, rồi nhìn về phía Mã Hoành Vĩ và Hạ Chính Đức nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Mã, Bí thư Hạ, tôi nghĩ hiện tại nỗi oan của Liễu Kình Vũ tôi hẳn là có thể giải được rồi.
Lúc này, Hạ Chính Đức vô cùng thông minh không nói gì, mà nhìn về phía Mã Hoành Vĩ, Mã Hoành Vĩ cười gật gật đầu nói:
- Ừ, không sao, vốn đây cũng không phải chuyện gì lớn. Được rồi, chúng ta tới phòng họp trước đi, trước hết tôi muốn nghe Phòng Quản lý đô thị các cậu báo cáo tình hình công tác trong khoảng thời gian này.
Mã Hoành Vĩ tuy rằng trong lòng vô cùng khó chịu với Liễu Kình Vũ, nhưng trên mặt vẫn không tỏ ra chút thái độ gì.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, dưới sự chủ trì của Hạ Chính Đức, công tác báo cáo chính thức bắt đầu, Liễu Kình Vũ tiến hành báo cáo đầu tiên.
Khi báo cáo, Liễu Kình Vũ rất nghiêm túc, đối với mối quan hệ không hòa thuận giữa đám người Mã Hoành Vĩ, Hạ Quang Minh và hắn, hắn không buồn để ý. Dù sao người ta là lãnh đạo, mình là cấp dưới, trong lúc báo cáo công tác nhất định phải nghiêm túc, không thể để cho bọn họ nắm được sơ hở.
Nhưng, khi Liễu Kình Vũ vừa báo cáo xong, Hàn Minh Cường đang chuẩn bị báo cáo công tác, điện thoại di động của Hàn Minh Cường đột nhiên tút tút tút vang lên, khiến Hàn Minh Cường có chút xấu hổ. Tuy nhiên Mã Hoành Vĩ tỏ ra khoan hồng độ lượng, cười nói:
- Minh Cường, không sao đâu, cứ nghe đi, công việc quan trọng hơn.
Nói rất hay, đầy thân mật, không để lộ ra bất kỳ vấn đề gì, nhưng những người ở đây đều là người thông minh. Từ giọng điệu nói chuyện giữa Mã Hoành Vĩ với Liễu Kình Vũ và Hàn Minh Cường có thể nhìn ra được, khi Mã Hoành Vĩ nói với Liễu Kình Vũ là giải quyết việc chung, nhưng khi nói với Hàn Minh Cường lại có thêm vài phần thân mật. Điều này làm cho người tôi nhìn ra được sự khác biệt giữa Liễu Kình Vũ và Hàn Minh Cường.
Hạ Chính Đức thấy rõ tất cả, trong lòng của ông ta càng khẳng định lần này Mã Hoành Vĩ xuống thị sát đột xuất chỉ e là muốn gây chuyện, có điều rốt cuộc là mấu chốt nằm ở đâu.
Lúc này, Hàn Minh Cường bắt máy, điện thoại vừa kết nối, trong điện thoại liền truyền tới một giọng nói vô cùng nôn nóng vô cùng vang dội:
- Phó phòng Hàn, việc lớn không ổn rồi, hạng mục nhà máy xử lý rác thải ở ngoại ô thành xã thị trấn Cảnh Lâm chúng ta đã bị nhân dân ở xung quanh đó bao vây rồi. Bọn họ đuổi tất cả công nhân thi công ra khỏi công trường. Hiện tại hai bên đang ở tranh chấp lẫn nhau, bọn họ còn bầu ra vài người đại diện yêu cầu gặp lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đến tiến hành can thiệp. Bằng không, bọn họ sẽ cùng tập hợp đến thành phố Thương Sơn kêu oan, Viện bảo vệ môi trường huyện chúng tôi nói thế nào những người dân này căn bản cũng không nghe. Chuyện này ngài mau chóng báo cáo lại với Trưởng phòng Liễu đi, nhất định phải nhanh chóng khống chế cục diện. Nếu không một khi chuyện này bị làm lớn lên, hậu quả sẽ khôn lường.
Nghe đến đó, trong lòng Hàn Minh Cường cực kỳ hưng phấn, bởi vì y biết, trước khi Liễu Kình Vũ chưa nhậm chức đã bố trí tốt chuyện này, đến thời cơ thỏa đáng nhất liền bạo phát. Tuy nhiên trên mặt của y không lộ ra chút vẻ vui mừng gì mà tràn đầy lo âu nói với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng Liễu, vừa rồi đồng chí Chung Thiên Hải nhờ tôi báo cáo cho ngài một chuyện quan trọng, dự án xây dựng khu tập kết rác ở ngoại ô thị trấn Cảnh Lâm chúng ta đã bị quần chúng nhân dân ở gần đó khống chế. Bọn họ yêu cầu gặp lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cảnh Lâm chúng ta, yêu cầu hủy bỏ hạng mục này, bằng không, bọn họ sẽ khiếu nại tới thành phố Thương Sơn để tìm cách giải quyết.
Nghe thấy là sự kiện có tính quần chúng, sắc mặt của Liễu Kình Vũ liền trầm xuống.
Bởi vì hạng mục này từ đầu đến cuối hắn đều không biết, hơn nữa trong Phòng Quản lý đô thị hắn cũng không thấy có bất kỳ tư liệu nào liên quan đến hạng mục này. Nhưng hiện tại xảy ra chuyện lại tìm tới mình, lúc ấy Liễu Kình Vũ liền ý thức được lần này mình lại bị Hàn Minh Cường lừa rồi.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Hàn Minh Cường, lạnh lùng nói:
- Được, vậy chúng ta lập tức tới hiện trường xem trước. Tuy nhiên chỉ sợ là chúng ta đi cũng không được, phải mời lãnh đạo Huyện ủy cùng đi.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhìn về phía Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh.
Nhưng, lúc này, sắc mặt của Hạ Quang Minh lại đột nhiên trầm xuống, nhìn về phía Mã Hoành Vĩ trầm giọng nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Mã, ngài xem chuyện này chúng ta phải làm gì?
Sắc mặt của Mã Hoành Vĩ lúc này có vẻ âm trầm dị thường, ông ta lạnh lùng nói:
- Tôi thật không ngờ, vừa qua năm mới, huyện Cảnh Lâm các anh đã xảy chuyện có tính quần chúng nghiêm trọng như vậy, đây là do cán bộ của chúng ta không làm tròn bổn phận. Vừa rồi đồng chí Liễu Kình Vũ khi báo cáo công tác, luôn miệng nói các mặt công tác cũng không tệ, nhưng tình hình hiện tại là thế nào. Tại sao lại bùng nổ một chuyện có tính quần chúng nghiêm trọng như thế. Tôi cho rằng nếu muốn nhanh chóng bình ổn lòng dân, nhất định phải tìm ra người gánh trách nhiệm lớn nhất để xử lý một chút, một là biểu hiện cho dân chúng thấy, Đảng, và chính phủ chúng ta khi xử lý loại chuyện như vậy vô cùng quyết đoán, không chút do dự, tuyệt đối sẽ không bao che người có trách nhiệm có liên quan, hai là chúng ta phải thông qua việc xử lý, nhắc nhở tất cả cán bộ, bất cứ kẻ nào, có bất kỳ hậu thuẫn như thế nào, chỉ cần việc anh ta phụ trách xảy ra vấn đề, đều phải chịu trách nhiệm. Tôi thấy đồng chí Liễu Kình Vũ thân là Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, sau khi nhậm chức chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, huyện Cảnh Lâm liền liên tiếp xuất hiện chuyện cưỡng chế phá dỡ, chuyện có tính quần chúng, tôi thấy anh ấy không thể trốn tránh trách nhiệm được, hẳn là nên lập tức đình chỉ chức vụ, để răn đe.
Cao thủ chính là cao thủ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định thạch phá kinh thiên. Từ sau khi Mã Hoành Vĩ đến, luôn biểu hiện rất khoan hồng độ lượng, đối với Liễu Kình Vũ hết lần này đến lần khác nhiều lần không làm theo lẽ thường mà nhẫn nhịn. Nhưng hiện tại, khi ông ta phát hiện cơ hội tới rồi, ông ta không chút do dự mà ra tay. Hơn nữa vừa ra tay liền bố trí đưa Liễu Kình Vũ vào chỗ chết, không để cho hắn bất kỳ cơ hội chống trả nào, hơn nữa nếu thật sự làm theo ý kiến của Mã Hoành Vĩ mà tiến hành xử lý Liễu Kình Vũ. Như vậy tiếng xấu này của Liễu Kình Vũ coi như đã định rồi.
Sau khi Mã Hoành Vĩ nói xong, Hạ Quang Minh lập tức không chút do dự nói:
- Vâng, Phó chủ tịch thành phố Mã nói rất có lý, từ sau khi tôi nhậm chức, tôi cũng rất bất mãn với công tác của Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm. Những lĩnh vực Phòng Quản lý đô thị chủ quản liên tiếp xảy ra các loại vấn đề, tôi thấy đồng chí Liễu Kình Vũ có vẻ còn quá trẻ, không thích hợp đứng ở nơi có nhiều mâu thuẫn như Phòng Quản lý đô thị. Hơn nữa sự kiện lần này có tính chúng, chỉ sợ vô cùng nghiêm trọng, chúng tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho dân chúng. Đồng chí Liễu Kình Vũ từ bây giờ tạm dừng tất cả chức vụ, sau khi xử lý xong sự kiện lần này sẽ tiến hành nghiêm túc xử lý.
Nghe Mã Hoành Vĩ và Hạ Quang Minh kẻ xướng người hoạ muốn trực tiếp xử lý Liễu Kình Vũ, Hạ Chính Đức vẫn luôn biểu hiện được vô cùng khiêm tốn, sắc mặt liền trầm xuống, lạnh lùng nhìn Mã Hoành Vĩ nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Mã, đối với chuyện ngài xuống thị sát công tác, huyện Cảnh Lâm chúng tôi rất hoan nghênh, chúng tôi cũng rất hoan nghênh ngài đề xuất các phê bình và đề nghị cho công tác của huyện Cảnh Lâm chúng tôi, những điều này huyện Cảnh Lâm chúng tôi xin khiêm tốn nhận. Nhưng tôi nghĩ có một vấn đề chúng tôi nhất định phải làm rõ, chúng tôi tôn kính ngài là tôn kính ngài, nhưng nơi này là Cảnh Lâm huyện, không phải thành phố Thương Sơn, ở huyện Cảnh Lâm, chủ quản tổ chức, nhân sự công tác người là Bí thư huyện ủy, chứ không phải Chủ tịch huyện, càng không phải là một vị Phó Chủ tịch thành phố. Chúng tôi chào mừng ngài ra chỉ đạo và đốc thúc cho huyện Cảnh Lâm chúng tôi về công tác có liên quan đến lĩnh vực chủ quản nghiệp vụ. Nhưng, liên quan đến vấn đề xử lý, điều chỉnh nhân sự, tôi nghĩ kính xin lãnh đạo ngài tôn trọng công tác của Bí thư huyện ủy tôi một chút, không cần nhúng tay vào phạm vi chức trách của tôi. Hoặc ngài cũng có thể xin chỉ thị Thành ủy điều động chức vụ Bí thư huyện ủy của tôi cho ngài kiêm nhiệm. Nếu vậy tôi không có bất kỳ ý kiến gì.
Nói tới đây, Hạ Chính Đức lại nói với Hạ Quang Minh:
- Đồng chí Hạ Quang Minh, tôi không biết anh và đồng chí Liễu Kình Vũ có ân oán gì, nhưng tôi nghĩ làm một lãnh đạo phải có trách nhiệm không nên quy trách nhiệm lung tung trước khi mọi chuyện vẫn chưa được làm rõ. Anh khẳng định chuyện lần này người phụ trách đích thực là Liễu Kình Vũ sao. Anh có chứng cớ có thể chứng minh không. Hơn nữa về chuyện xử lý người ra sao, anh có thể thay Bí thư huyện ủy như tôi làm chủ sao. Anh không cho rằng anh đi quá phận sự của mình rồi sao.
- Hoàng Tuấn Kiệt, Văn phòng Ủy ban nhân dân các anh rốt cuộc là làm việc kiểu gì vậy? Vì sao không thông báo tin lãnh đạo xuống thị sát cho văn phòng Phòng Quản lý đô thị. Rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì vậy, anh điều tra lại cho tôi.
Hạ Quang Minh nói nghe khá tức giận, nhưng trên thực tế, vẫn để cho Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Hoàng Tuấn Kiệt mới nhậm chức đủ thời gian thao tác, để anh ta có thể an tâm trốn tránh trách nhiệm, điều tra rõ tình thế.
Quả nhiên, không đến năm phút sau, sau khi Hoàng Tuấn Kiệt đã điều tra rõ tình hình, biết được là Hàn Minh Cường cố ý mua chuộc một Phó chủ nhiệm cấp dưới, anh ta liền báo cáo với Hạ Quang Minh:
- Rất xin lỗi Chủ tịch huyện, chuyện này đích thật là chính phủ chúng tôi khi xử lý chuyện này không được ổn thỏa, do một thực tập sinh vừa mới tới phụ trách gọi điện thoại thông báo cho Phòng Quản lý đô thị đã không gọi cho văn phòng Phòng Quản lý đô thị, mà thông báo nhầm cho Phó phòng đồng chí Lưu Thiên Hoa Phòng Quản lý đô thị. Hơn nữa người này lúc nói chuyện cũng không nói rõ ràng, thế cho nên mới xảy ra tình huống này. Chủ tịch huyện Hạ, tôi đã phê bình cậu thực tập sinh kia một trận. Về sau còn xảy ra vấn đề như vậy sẽ đuổi thẳng cổ cậu ta.
Nghe Hoàng Tuấn Kiệt báo cáo như vậy, Hạ Quang Minh hết sức hài lòng, kết quả xử lý như vậy khiến tất cả mọi người có thể tiếp nhận, hơn nữa mình cũng sẽ không thương gân động cốt mất mặt gì cả, không cần gánh vác bất cứ trách nhiệm nào. Dù sao người phụ trách chấp hành là thực tập sinh, anh còn có thể làm gì được người ta nữa.
Sau khi Hạ Quang Minh nói xong kết quả điều tra, Liễu Kình Vũ chỉ lạnh lùng nhìn Hạ Quang Minh, rồi nhìn về phía Mã Hoành Vĩ và Hạ Chính Đức nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Mã, Bí thư Hạ, tôi nghĩ hiện tại nỗi oan của Liễu Kình Vũ tôi hẳn là có thể giải được rồi.
Lúc này, Hạ Chính Đức vô cùng thông minh không nói gì, mà nhìn về phía Mã Hoành Vĩ, Mã Hoành Vĩ cười gật gật đầu nói:
- Ừ, không sao, vốn đây cũng không phải chuyện gì lớn. Được rồi, chúng ta tới phòng họp trước đi, trước hết tôi muốn nghe Phòng Quản lý đô thị các cậu báo cáo tình hình công tác trong khoảng thời gian này.
Mã Hoành Vĩ tuy rằng trong lòng vô cùng khó chịu với Liễu Kình Vũ, nhưng trên mặt vẫn không tỏ ra chút thái độ gì.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, dưới sự chủ trì của Hạ Chính Đức, công tác báo cáo chính thức bắt đầu, Liễu Kình Vũ tiến hành báo cáo đầu tiên.
Khi báo cáo, Liễu Kình Vũ rất nghiêm túc, đối với mối quan hệ không hòa thuận giữa đám người Mã Hoành Vĩ, Hạ Quang Minh và hắn, hắn không buồn để ý. Dù sao người ta là lãnh đạo, mình là cấp dưới, trong lúc báo cáo công tác nhất định phải nghiêm túc, không thể để cho bọn họ nắm được sơ hở.
Nhưng, khi Liễu Kình Vũ vừa báo cáo xong, Hàn Minh Cường đang chuẩn bị báo cáo công tác, điện thoại di động của Hàn Minh Cường đột nhiên tút tút tút vang lên, khiến Hàn Minh Cường có chút xấu hổ. Tuy nhiên Mã Hoành Vĩ tỏ ra khoan hồng độ lượng, cười nói:
- Minh Cường, không sao đâu, cứ nghe đi, công việc quan trọng hơn.
Nói rất hay, đầy thân mật, không để lộ ra bất kỳ vấn đề gì, nhưng những người ở đây đều là người thông minh. Từ giọng điệu nói chuyện giữa Mã Hoành Vĩ với Liễu Kình Vũ và Hàn Minh Cường có thể nhìn ra được, khi Mã Hoành Vĩ nói với Liễu Kình Vũ là giải quyết việc chung, nhưng khi nói với Hàn Minh Cường lại có thêm vài phần thân mật. Điều này làm cho người tôi nhìn ra được sự khác biệt giữa Liễu Kình Vũ và Hàn Minh Cường.
Hạ Chính Đức thấy rõ tất cả, trong lòng của ông ta càng khẳng định lần này Mã Hoành Vĩ xuống thị sát đột xuất chỉ e là muốn gây chuyện, có điều rốt cuộc là mấu chốt nằm ở đâu.
Lúc này, Hàn Minh Cường bắt máy, điện thoại vừa kết nối, trong điện thoại liền truyền tới một giọng nói vô cùng nôn nóng vô cùng vang dội:
- Phó phòng Hàn, việc lớn không ổn rồi, hạng mục nhà máy xử lý rác thải ở ngoại ô thành xã thị trấn Cảnh Lâm chúng ta đã bị nhân dân ở xung quanh đó bao vây rồi. Bọn họ đuổi tất cả công nhân thi công ra khỏi công trường. Hiện tại hai bên đang ở tranh chấp lẫn nhau, bọn họ còn bầu ra vài người đại diện yêu cầu gặp lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đến tiến hành can thiệp. Bằng không, bọn họ sẽ cùng tập hợp đến thành phố Thương Sơn kêu oan, Viện bảo vệ môi trường huyện chúng tôi nói thế nào những người dân này căn bản cũng không nghe. Chuyện này ngài mau chóng báo cáo lại với Trưởng phòng Liễu đi, nhất định phải nhanh chóng khống chế cục diện. Nếu không một khi chuyện này bị làm lớn lên, hậu quả sẽ khôn lường.
Nghe đến đó, trong lòng Hàn Minh Cường cực kỳ hưng phấn, bởi vì y biết, trước khi Liễu Kình Vũ chưa nhậm chức đã bố trí tốt chuyện này, đến thời cơ thỏa đáng nhất liền bạo phát. Tuy nhiên trên mặt của y không lộ ra chút vẻ vui mừng gì mà tràn đầy lo âu nói với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng Liễu, vừa rồi đồng chí Chung Thiên Hải nhờ tôi báo cáo cho ngài một chuyện quan trọng, dự án xây dựng khu tập kết rác ở ngoại ô thị trấn Cảnh Lâm chúng ta đã bị quần chúng nhân dân ở gần đó khống chế. Bọn họ yêu cầu gặp lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cảnh Lâm chúng ta, yêu cầu hủy bỏ hạng mục này, bằng không, bọn họ sẽ khiếu nại tới thành phố Thương Sơn để tìm cách giải quyết.
Nghe thấy là sự kiện có tính quần chúng, sắc mặt của Liễu Kình Vũ liền trầm xuống.
Bởi vì hạng mục này từ đầu đến cuối hắn đều không biết, hơn nữa trong Phòng Quản lý đô thị hắn cũng không thấy có bất kỳ tư liệu nào liên quan đến hạng mục này. Nhưng hiện tại xảy ra chuyện lại tìm tới mình, lúc ấy Liễu Kình Vũ liền ý thức được lần này mình lại bị Hàn Minh Cường lừa rồi.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Hàn Minh Cường, lạnh lùng nói:
- Được, vậy chúng ta lập tức tới hiện trường xem trước. Tuy nhiên chỉ sợ là chúng ta đi cũng không được, phải mời lãnh đạo Huyện ủy cùng đi.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhìn về phía Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh.
Nhưng, lúc này, sắc mặt của Hạ Quang Minh lại đột nhiên trầm xuống, nhìn về phía Mã Hoành Vĩ trầm giọng nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Mã, ngài xem chuyện này chúng ta phải làm gì?
Sắc mặt của Mã Hoành Vĩ lúc này có vẻ âm trầm dị thường, ông ta lạnh lùng nói:
- Tôi thật không ngờ, vừa qua năm mới, huyện Cảnh Lâm các anh đã xảy chuyện có tính quần chúng nghiêm trọng như vậy, đây là do cán bộ của chúng ta không làm tròn bổn phận. Vừa rồi đồng chí Liễu Kình Vũ khi báo cáo công tác, luôn miệng nói các mặt công tác cũng không tệ, nhưng tình hình hiện tại là thế nào. Tại sao lại bùng nổ một chuyện có tính quần chúng nghiêm trọng như thế. Tôi cho rằng nếu muốn nhanh chóng bình ổn lòng dân, nhất định phải tìm ra người gánh trách nhiệm lớn nhất để xử lý một chút, một là biểu hiện cho dân chúng thấy, Đảng, và chính phủ chúng ta khi xử lý loại chuyện như vậy vô cùng quyết đoán, không chút do dự, tuyệt đối sẽ không bao che người có trách nhiệm có liên quan, hai là chúng ta phải thông qua việc xử lý, nhắc nhở tất cả cán bộ, bất cứ kẻ nào, có bất kỳ hậu thuẫn như thế nào, chỉ cần việc anh ta phụ trách xảy ra vấn đề, đều phải chịu trách nhiệm. Tôi thấy đồng chí Liễu Kình Vũ thân là Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, sau khi nhậm chức chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, huyện Cảnh Lâm liền liên tiếp xuất hiện chuyện cưỡng chế phá dỡ, chuyện có tính quần chúng, tôi thấy anh ấy không thể trốn tránh trách nhiệm được, hẳn là nên lập tức đình chỉ chức vụ, để răn đe.
Cao thủ chính là cao thủ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định thạch phá kinh thiên. Từ sau khi Mã Hoành Vĩ đến, luôn biểu hiện rất khoan hồng độ lượng, đối với Liễu Kình Vũ hết lần này đến lần khác nhiều lần không làm theo lẽ thường mà nhẫn nhịn. Nhưng hiện tại, khi ông ta phát hiện cơ hội tới rồi, ông ta không chút do dự mà ra tay. Hơn nữa vừa ra tay liền bố trí đưa Liễu Kình Vũ vào chỗ chết, không để cho hắn bất kỳ cơ hội chống trả nào, hơn nữa nếu thật sự làm theo ý kiến của Mã Hoành Vĩ mà tiến hành xử lý Liễu Kình Vũ. Như vậy tiếng xấu này của Liễu Kình Vũ coi như đã định rồi.
Sau khi Mã Hoành Vĩ nói xong, Hạ Quang Minh lập tức không chút do dự nói:
- Vâng, Phó chủ tịch thành phố Mã nói rất có lý, từ sau khi tôi nhậm chức, tôi cũng rất bất mãn với công tác của Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm. Những lĩnh vực Phòng Quản lý đô thị chủ quản liên tiếp xảy ra các loại vấn đề, tôi thấy đồng chí Liễu Kình Vũ có vẻ còn quá trẻ, không thích hợp đứng ở nơi có nhiều mâu thuẫn như Phòng Quản lý đô thị. Hơn nữa sự kiện lần này có tính chúng, chỉ sợ vô cùng nghiêm trọng, chúng tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho dân chúng. Đồng chí Liễu Kình Vũ từ bây giờ tạm dừng tất cả chức vụ, sau khi xử lý xong sự kiện lần này sẽ tiến hành nghiêm túc xử lý.
Nghe Mã Hoành Vĩ và Hạ Quang Minh kẻ xướng người hoạ muốn trực tiếp xử lý Liễu Kình Vũ, Hạ Chính Đức vẫn luôn biểu hiện được vô cùng khiêm tốn, sắc mặt liền trầm xuống, lạnh lùng nhìn Mã Hoành Vĩ nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Mã, đối với chuyện ngài xuống thị sát công tác, huyện Cảnh Lâm chúng tôi rất hoan nghênh, chúng tôi cũng rất hoan nghênh ngài đề xuất các phê bình và đề nghị cho công tác của huyện Cảnh Lâm chúng tôi, những điều này huyện Cảnh Lâm chúng tôi xin khiêm tốn nhận. Nhưng tôi nghĩ có một vấn đề chúng tôi nhất định phải làm rõ, chúng tôi tôn kính ngài là tôn kính ngài, nhưng nơi này là Cảnh Lâm huyện, không phải thành phố Thương Sơn, ở huyện Cảnh Lâm, chủ quản tổ chức, nhân sự công tác người là Bí thư huyện ủy, chứ không phải Chủ tịch huyện, càng không phải là một vị Phó Chủ tịch thành phố. Chúng tôi chào mừng ngài ra chỉ đạo và đốc thúc cho huyện Cảnh Lâm chúng tôi về công tác có liên quan đến lĩnh vực chủ quản nghiệp vụ. Nhưng, liên quan đến vấn đề xử lý, điều chỉnh nhân sự, tôi nghĩ kính xin lãnh đạo ngài tôn trọng công tác của Bí thư huyện ủy tôi một chút, không cần nhúng tay vào phạm vi chức trách của tôi. Hoặc ngài cũng có thể xin chỉ thị Thành ủy điều động chức vụ Bí thư huyện ủy của tôi cho ngài kiêm nhiệm. Nếu vậy tôi không có bất kỳ ý kiến gì.
Nói tới đây, Hạ Chính Đức lại nói với Hạ Quang Minh:
- Đồng chí Hạ Quang Minh, tôi không biết anh và đồng chí Liễu Kình Vũ có ân oán gì, nhưng tôi nghĩ làm một lãnh đạo phải có trách nhiệm không nên quy trách nhiệm lung tung trước khi mọi chuyện vẫn chưa được làm rõ. Anh khẳng định chuyện lần này người phụ trách đích thực là Liễu Kình Vũ sao. Anh có chứng cớ có thể chứng minh không. Hơn nữa về chuyện xử lý người ra sao, anh có thể thay Bí thư huyện ủy như tôi làm chủ sao. Anh không cho rằng anh đi quá phận sự của mình rồi sao.