Hàn Minh Cường đâu biết rằng, sự kiện bãi xử lý rác mặc dù gã đã tính toán rất cẩn thận, nhưng vẫn bị Hạ Quang Minh phát hiện, quyết tâm phân rõ quan hệ với gã. Còn nhận thức của Hạ Quang Minh về Liễu Kình Vũ lại càng được khắc sâu thêm, ông ta đã hiểu được phần nào vì sao Hạ Chính Đức lại coi trọng Liễu Kình Vũ như vậy. Liễu Kình Vũ này quả thực rất có năng lực, có thể dễ dàng giải quyết sự kiện bãi xử lý rác nghiêm trọng như vậy . Tầm nhìn và thủ đoạn như thế, ngay cả một kẻ lõi đời trong chốn quan trường như ông ta cũng phải chịu phục. Cho nên, ông ta bắt đầu thay đổi thái độ và sách lược đối xử với Liễu Kình Vũ.
Tuy rằng Hạ Quang Minh là do Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo liên kết điều đến huyện Cảnh Lâm làm Chủ tịch huyện, nhưng ông ta khác vớiTiết Văn Long. Tiết Văn Long quá kiêu ngạo, còn Hạ Quang Minh lại vô cùng cẩn thận, thận trọng. Tuy ông ta rất rõ mục đích Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo điều mình đến huyện Cảnh Lâm là để khống chế Hạ Chính Đức, không để Hạ Chính Đức nắm trong tay đại cục huyện Cảnh Lâm. Nhưng về vấn đề đối đãi với Liễu Kình Vũ như thế nào, quan điểm của Hạ Quang Minh lại khác với Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo.
Tuy rằng ngay từ lúc bắt đầu, hai người đó đã ra ám hiệu, hơn nữa còn có Hàn Minh Cường đứng giữa trợ giúp ông ta ra tay với Liễu Kình Vũ, nhưng Hạ Quang Minh cũng là người thông minh. Khi ông ta nhìn thấy những thủ đoạn cứng rắn của Liễu Kình Vũ, thấy tầm nhìn sâu xa của hắn, ông ta liền ý thức được, việc Liễu Kình Vũ thăng tiến không phải là chuyện mà mình có thể ngăn cản được. Hơn nữa ông ta cũng hiểu rõ, sau lưng Liễu Kình Vũ không chỉ có Hạ Chính Đức, mà còn có Bí thư thành ủy thành phố Thương Sơn Vương Trung Sơn. Nếu không con trai Trâu Hải Bằng vì sao lại bị tống vào ngục? Trâu Hải Bằng quyền lực như vậy còn không bảo vệ nổi con trai mình. Vậy ông ta cần gì phải vì cái gọi là hòa hợp bất chấp tất cả đập chết Liễu Kình Vũ. Hơn nữa lần này Hàn Minh Cường còn bẫy cả ông ta, cho nên ông ta cũng hạ quyết tâm, đối với chỉ thị giải quyết Liễu Kình Vũ của đám người Trâu Hải Bằng, ông ta sẽ chỉ làm cho có, tuyệt đối không thể gây thù kết oán với Liễu Kình Vũ. Nếu không khi Liễu Kình Vũ nhanh chóng thăng chức, chỉ sợ sẽ gây nhiều phiền toái cho mình, cái được không bù nổi cái mất.
Khi Hàn Minh Cường nghe thấy tiếng tút tút phát ra trong điện thoại,gã thật sự có chút khó hiểu. Gã thật không ngờ, Hạ Quang Minh không hề nể mặt mình, một chút thái độ nể mặt mình cũng không có.
Trầm mặc một hồi,gã làm vẻ mặt chua xót nhìn về phía Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh nói:
- Hai anh, thật xin lỗi, Chủ tịch Hạ lần này không muốn giúp đỡ, chỉ sợ không thể ngăn được Liễu Kình Vũ rồi.
Lúc nói chuyện, thanh âm của Hàn Minh Cường vô cùng trầm thấp. Bởi vìgã biết, chỉ sợ sau này mình đã mất đi hoàn toàn quyền nắm đại cục của Phòng Quản lý đô thị trong tay nữa rồi. Sau này uy nghiêm của mình cũng sẽ bị đả kích, không gượng dậy nổi. Bây giờ ngay cả Hạ Quang Minh cũng không muốn giúp,gã chỉ làm người có năng lực thứ hai trong Phòng Quản lý đô thị,không có cách nào khác.
Giờ phút này, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh cùng liếc nhau, bọn họ biết rằng, chỉ sợ hôm nay một trong hai người sẽ phải chịu tội rồi.
Đúng 10h sáng, Liễu Kình Vũ tự tin bước vào phòng họp.
Giờ phút này, tất cả các thành viên tổ Đảng đều đã ngồi vào chỗ, toàn bộ phòng họp lặng ngắt như tờ, không khí vô cùng ngưng trọng. Ánh mắt của mọi người đều hướng về Liễu Kình Vũ, mọi người đều biết rằng, từ hôm nay trở đi, vua của Phòng Quản lý đô thị đã đổi người rồi, trước kia Hàn Minh Cường một tay che trời, nhưng sau lần cắt giảm này, đại cục Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lam sẽ hoàn toàn thay đổi.
Sau khi Liễu Kình Vũ ngồi xuống, hắn thản nhiên nhìn mọi người một lần, rồi trầm giọng nói:
- Mọi người, tôi tuyên bố, vị Phó phòng bị cắt giảm sẽ là...
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ dừng một chút, ánh mắt nhìn thoáng qua Trần Thiên Lâm, ông ta sợ tới mức tim đập thùm thụp, ông ta còn tưởng mình sẽ bị cắt giảm, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Nhưng, ông ta không ngờ là, sau khi Liễu Kình Vũ nhìn ông ta, lại tiếp tục chuyển sang nhìn Lưu Thiên Hoa. Trán Lưu Thiên Hoa lập tức đổ mồ hôi, hai chân không ngừng run rẩy, tuy rằng trước kia ông ta thường xuyên chống lại Liễu Kình Vũ trong Hội nghị tổ Đảng, lớn tiếng phản bác các đề nghị của Liễu Kình Vũ nhưng ông ta cũng không cảm nhận được sự đáng sợ và lợi hại của vị Trưởng phòng này. Hôm nay, ông ta mới phát hiện, vị Trưởng phòng này hóa lại có quyền lực lớn như vậy, là nhân vật số một của Phòng Quản lý đô thị, chỉ một câu của hắn, có thể quyết định việc mình đi hay ở, ông ta bắt đầu sợ hãi, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tí tách rơi xuống.
Thấy Liễu Kình Vũ nhìn về phía Lưu Thiên Hoa, thời gian dừng lại thật lâu, Trương Tân Sinh ngồi bên cạnh lập tức vui vẻ hẳn lên. Ông ta biết rằng, khả năng người bị cắt giảm là Lưu Thiên Hoa rồi, ông ta cuối cùng cũng tránh được kiếp nạn này. Trên mặt của ông ta hiện lên một nụ cười mỉm đầy hưng phấn.
Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt của Liễu Kình Vũ rời khỏi Lưu Thiên Hoa, cuối cùng dừng lại trên mặt Trương Tân Sinh, trầm giọng nói:
- Phó phòng bị cắt giảm là đồng chí Trương Tân Sinh, bắt đầu từ bây giờ, miễn tất cả chức vụ của đồng chí Trương Tân Sinh ở Phòng Quản lý đô thị. Đồng thời, vì đồng chí Chung Thiên Hải bị kỷ luật, Ủy ban Kỷ luật sau khi xác minh đã thông báo những chứng cứ thu được vô cùng xác thực, Chung Thiên Hải đã bị khởi tố, cho nênông ấy sẽ không trở lại nữa, tôi đề nghị đồng chí Lưu Thiên Hoa tiếp tục làm công việc của đồng chí Chung Thiên Hải. Đồng chí Lưu Thiên Hoa không còn là Phó phòng nữa, nhưng vẫn là thành viên của tổ Đảng, chức vụ của đồng chí Lưu Thiên Hoa tạm thời do đồng chí Long Tường đến đảm nhiệm, đồng chí Long Tường vẫn kiêm thêm chức vụ Chánh văn phòng. Bây giờ tôi sẽ xin cấp trên chính thức phê chuẩn, chuyển thành công văn đưa xuống.
- Đồng thời, nửa tháng sau, tôi sẽ tiến hành điều chỉnh một chút việc phân công Phó phòng và các thành viên trong tổ Đảng. Mọi người có ý kiến hay ý tưởng gì, có thể đến nói với tôi Sau khi trưng cầu ý kiến của mọi người, tôi sẽ đưa ra điều chỉnh thích hợp. Được rồi, tan họp thôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy đi ra ngoài
Lúc này, Liễu Kình Vũ mặc dù đã đi khỏi, nhưng trong văn phòng vẫn rất yên lặng.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, không ai ngờ, chỉ một cuộc họp ngắn ngủi như thế, nhưng đã công bố một tin tức vô cùng quan trọng, cắt giảm một Phó phòng, đưa Long Tường lên thành Phó phòngđưa Lưu Thiên Hoa ra khỏi chức vụ Phó phòng. Hơn nữa, còn điều chỉnh vị trí của các thành viên tổ Đảng. Nói cách khác, mặc dù nhìn thế cục tạm thời ổn định, nhưng đợi Liễu Kình Vũ phân công xong, không ai chắc chắn mình sẽ bị phân công đến phòng ban nào. Mấu chốt chính là, chuyện này hoàn toàn do Liễu Kình Vũ quyết định, giờ phút này, toàn bộ thành viên tổ Đảng mới ý thức được, nhân vật số một Trưởng phòng Phòng Quản lý đô thị này, quyền lực lớn đến cỡ nào. Còn nhân vật số hai Phó phòng thường trực Hàn Minh Cường, dù xưng bá đã nhiều năm, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là nhân vật số hai.
Hắn thực sự là nhân vật số một, là nhân vật số một có quyền sinh quyền sát ở Phòng Quản lý đô thị.
Nhân vật số một chính là một tay che trời.
Hàn Minh Cường dù có quyền lực đến đâu, cuối cùng vẫn chỉ là nhân vật số hai. Có rất nhiều việcgã không thể làm chủ, Liễu Kình Vũ không phải là con rối Trưởng phòng, hắn là một người mạnh mẽ, một Trưởng phòng cực kì cứng rắn.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều biết, từ nay về sau, Hàn Minh Cường không bao giờ có thể ra mặt chống đối Liễu Kình Vũ đượcnữa. Bởi vì sau cuộc họp ngắn ngủi ngày hôm nay, tất cả người củagã đều đã ngã ngựa. Cũng từ bây giờ, mọi người mới ý thức được, vị Trưởng phòng trẻ tuổi này, lợi hại cỡ nào. Chỉ trong thời gian ngắn chưa đầy mấy tháng, đã hoàn toàn áp chế Hàn Minh Cường, nắm trong tay toàn bộ đại cục của Phòng Quản lý đô thị, bất kể là phòng Tài vụ hay Đại đội chấp pháp, đều đã thuộc quyền quản lý của hắn. còn Long Tường bây giờ mới được mọi người chú ý tới, gia nhập vào phe của Liễu Kình Vũ tốt cỡ nào. Bây giờ bọn họ thật khâm phục Long Tường có con mắt nhìn xa trông rộng. T, bọn họ sẽ không còn nhìn Long Tường với ánh mắt trước kia nữa, bởi vì từ nay về sau trong Phòng Quản lý đô thị, Long Tường sẽ trở thành nhân vật chủ chốt mới.
Vì thế, sau khi Liễu Kình Vũ đi khỏi, vài thành viên của tổ Đảng ngay lập tức vây quanh Long Tường. Mọi người không ngừng chúc mừng Long Tường, có người còn mời anh ta đi ăn cơm, nhưng Long Tường từ chối hết.Anh ta lấy lý do gần đây còn quá nhiều việc, hơn nữa còn tỏ vẻ khách khí, nói vị trí Phó phòng của mình bây giờ còn chưa chắc chắn, còn chưa bổ nhiệm chính thức.
Thấy sự khiêm tốn của Long Tường, mọi người lại càng thêm khâm phục.
Sau khi tan họp, phòng làm việc của Liễu Kình Vũ liền trở nên vô cùng náo nhiệt.
Ở cửa phòng làm việc, người xếp hàng báo cáo nhiều vô số kể, nên Chánh văn phòng Long Tường đành phải đích thân chắn ở ngoài cửa, duy trì mỗi lần một người vào báo cáo.
Con người, chính là như vậy, sự thật chính là tàn khốc như vậy, người vui người buồn.
Bên phía Liễu Kình Vũ thì đông như trẩy hội, bên phía Hàn Minh Cường lại buồn đến mức có thể giăng lưới bắt chim.
Sau khi tan họp, Hàn Minh Cường buồn bực một thân một mình trở về văn phòng, Lưu Thiên Hoa cũng không theo đuôi như mọi lần, mà về phòng làm việc của ông ta. Một lúc sau, khi đã chắc chắn Hàn Minh Cường đã về phòng làm việc củagã rồi, ông ta mới mặt dày mày dạn đi tới của phòng của Liễu Kình Vũ, xếp hàng, chuẩn bị báo cáo kết quả công tác cho Liễu Kình Vũ.
Hôm nay trên hội nghị, khi ánh mắt Liễu Kình Vũ nhìn vào mình, ông ta đã hoàn toàn ý thức được, thời đại của Hàn Minh Cường đã qua, thời đại của Liễu Kình Vũ đã đến, ông ta không do dự vứt bỏ Hàn Minh Cường, chuẩn bị đổi sang mội đội khác. Chỉ có điều ông ta không hề yên tâm, không biết Liễu Kình Vũ có chấp nhận mình không.
Mà giờ phút này, sau khi trở lại phòng làm việc, Hàn Minh Cường vô cùng bình tĩnh rút điện thoại ra,gã quyết định đại chiến một trận, bằng mọi cách kéo Liễu Kình Vũ ngã ngựa.
Tuy rằng Hạ Quang Minh là do Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo liên kết điều đến huyện Cảnh Lâm làm Chủ tịch huyện, nhưng ông ta khác vớiTiết Văn Long. Tiết Văn Long quá kiêu ngạo, còn Hạ Quang Minh lại vô cùng cẩn thận, thận trọng. Tuy ông ta rất rõ mục đích Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo điều mình đến huyện Cảnh Lâm là để khống chế Hạ Chính Đức, không để Hạ Chính Đức nắm trong tay đại cục huyện Cảnh Lâm. Nhưng về vấn đề đối đãi với Liễu Kình Vũ như thế nào, quan điểm của Hạ Quang Minh lại khác với Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo.
Tuy rằng ngay từ lúc bắt đầu, hai người đó đã ra ám hiệu, hơn nữa còn có Hàn Minh Cường đứng giữa trợ giúp ông ta ra tay với Liễu Kình Vũ, nhưng Hạ Quang Minh cũng là người thông minh. Khi ông ta nhìn thấy những thủ đoạn cứng rắn của Liễu Kình Vũ, thấy tầm nhìn sâu xa của hắn, ông ta liền ý thức được, việc Liễu Kình Vũ thăng tiến không phải là chuyện mà mình có thể ngăn cản được. Hơn nữa ông ta cũng hiểu rõ, sau lưng Liễu Kình Vũ không chỉ có Hạ Chính Đức, mà còn có Bí thư thành ủy thành phố Thương Sơn Vương Trung Sơn. Nếu không con trai Trâu Hải Bằng vì sao lại bị tống vào ngục? Trâu Hải Bằng quyền lực như vậy còn không bảo vệ nổi con trai mình. Vậy ông ta cần gì phải vì cái gọi là hòa hợp bất chấp tất cả đập chết Liễu Kình Vũ. Hơn nữa lần này Hàn Minh Cường còn bẫy cả ông ta, cho nên ông ta cũng hạ quyết tâm, đối với chỉ thị giải quyết Liễu Kình Vũ của đám người Trâu Hải Bằng, ông ta sẽ chỉ làm cho có, tuyệt đối không thể gây thù kết oán với Liễu Kình Vũ. Nếu không khi Liễu Kình Vũ nhanh chóng thăng chức, chỉ sợ sẽ gây nhiều phiền toái cho mình, cái được không bù nổi cái mất.
Khi Hàn Minh Cường nghe thấy tiếng tút tút phát ra trong điện thoại,gã thật sự có chút khó hiểu. Gã thật không ngờ, Hạ Quang Minh không hề nể mặt mình, một chút thái độ nể mặt mình cũng không có.
Trầm mặc một hồi,gã làm vẻ mặt chua xót nhìn về phía Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh nói:
- Hai anh, thật xin lỗi, Chủ tịch Hạ lần này không muốn giúp đỡ, chỉ sợ không thể ngăn được Liễu Kình Vũ rồi.
Lúc nói chuyện, thanh âm của Hàn Minh Cường vô cùng trầm thấp. Bởi vìgã biết, chỉ sợ sau này mình đã mất đi hoàn toàn quyền nắm đại cục của Phòng Quản lý đô thị trong tay nữa rồi. Sau này uy nghiêm của mình cũng sẽ bị đả kích, không gượng dậy nổi. Bây giờ ngay cả Hạ Quang Minh cũng không muốn giúp,gã chỉ làm người có năng lực thứ hai trong Phòng Quản lý đô thị,không có cách nào khác.
Giờ phút này, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh cùng liếc nhau, bọn họ biết rằng, chỉ sợ hôm nay một trong hai người sẽ phải chịu tội rồi.
Đúng 10h sáng, Liễu Kình Vũ tự tin bước vào phòng họp.
Giờ phút này, tất cả các thành viên tổ Đảng đều đã ngồi vào chỗ, toàn bộ phòng họp lặng ngắt như tờ, không khí vô cùng ngưng trọng. Ánh mắt của mọi người đều hướng về Liễu Kình Vũ, mọi người đều biết rằng, từ hôm nay trở đi, vua của Phòng Quản lý đô thị đã đổi người rồi, trước kia Hàn Minh Cường một tay che trời, nhưng sau lần cắt giảm này, đại cục Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lam sẽ hoàn toàn thay đổi.
Sau khi Liễu Kình Vũ ngồi xuống, hắn thản nhiên nhìn mọi người một lần, rồi trầm giọng nói:
- Mọi người, tôi tuyên bố, vị Phó phòng bị cắt giảm sẽ là...
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ dừng một chút, ánh mắt nhìn thoáng qua Trần Thiên Lâm, ông ta sợ tới mức tim đập thùm thụp, ông ta còn tưởng mình sẽ bị cắt giảm, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Nhưng, ông ta không ngờ là, sau khi Liễu Kình Vũ nhìn ông ta, lại tiếp tục chuyển sang nhìn Lưu Thiên Hoa. Trán Lưu Thiên Hoa lập tức đổ mồ hôi, hai chân không ngừng run rẩy, tuy rằng trước kia ông ta thường xuyên chống lại Liễu Kình Vũ trong Hội nghị tổ Đảng, lớn tiếng phản bác các đề nghị của Liễu Kình Vũ nhưng ông ta cũng không cảm nhận được sự đáng sợ và lợi hại của vị Trưởng phòng này. Hôm nay, ông ta mới phát hiện, vị Trưởng phòng này hóa lại có quyền lực lớn như vậy, là nhân vật số một của Phòng Quản lý đô thị, chỉ một câu của hắn, có thể quyết định việc mình đi hay ở, ông ta bắt đầu sợ hãi, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tí tách rơi xuống.
Thấy Liễu Kình Vũ nhìn về phía Lưu Thiên Hoa, thời gian dừng lại thật lâu, Trương Tân Sinh ngồi bên cạnh lập tức vui vẻ hẳn lên. Ông ta biết rằng, khả năng người bị cắt giảm là Lưu Thiên Hoa rồi, ông ta cuối cùng cũng tránh được kiếp nạn này. Trên mặt của ông ta hiện lên một nụ cười mỉm đầy hưng phấn.
Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt của Liễu Kình Vũ rời khỏi Lưu Thiên Hoa, cuối cùng dừng lại trên mặt Trương Tân Sinh, trầm giọng nói:
- Phó phòng bị cắt giảm là đồng chí Trương Tân Sinh, bắt đầu từ bây giờ, miễn tất cả chức vụ của đồng chí Trương Tân Sinh ở Phòng Quản lý đô thị. Đồng thời, vì đồng chí Chung Thiên Hải bị kỷ luật, Ủy ban Kỷ luật sau khi xác minh đã thông báo những chứng cứ thu được vô cùng xác thực, Chung Thiên Hải đã bị khởi tố, cho nênông ấy sẽ không trở lại nữa, tôi đề nghị đồng chí Lưu Thiên Hoa tiếp tục làm công việc của đồng chí Chung Thiên Hải. Đồng chí Lưu Thiên Hoa không còn là Phó phòng nữa, nhưng vẫn là thành viên của tổ Đảng, chức vụ của đồng chí Lưu Thiên Hoa tạm thời do đồng chí Long Tường đến đảm nhiệm, đồng chí Long Tường vẫn kiêm thêm chức vụ Chánh văn phòng. Bây giờ tôi sẽ xin cấp trên chính thức phê chuẩn, chuyển thành công văn đưa xuống.
- Đồng thời, nửa tháng sau, tôi sẽ tiến hành điều chỉnh một chút việc phân công Phó phòng và các thành viên trong tổ Đảng. Mọi người có ý kiến hay ý tưởng gì, có thể đến nói với tôi Sau khi trưng cầu ý kiến của mọi người, tôi sẽ đưa ra điều chỉnh thích hợp. Được rồi, tan họp thôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy đi ra ngoài
Lúc này, Liễu Kình Vũ mặc dù đã đi khỏi, nhưng trong văn phòng vẫn rất yên lặng.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, không ai ngờ, chỉ một cuộc họp ngắn ngủi như thế, nhưng đã công bố một tin tức vô cùng quan trọng, cắt giảm một Phó phòng, đưa Long Tường lên thành Phó phòngđưa Lưu Thiên Hoa ra khỏi chức vụ Phó phòng. Hơn nữa, còn điều chỉnh vị trí của các thành viên tổ Đảng. Nói cách khác, mặc dù nhìn thế cục tạm thời ổn định, nhưng đợi Liễu Kình Vũ phân công xong, không ai chắc chắn mình sẽ bị phân công đến phòng ban nào. Mấu chốt chính là, chuyện này hoàn toàn do Liễu Kình Vũ quyết định, giờ phút này, toàn bộ thành viên tổ Đảng mới ý thức được, nhân vật số một Trưởng phòng Phòng Quản lý đô thị này, quyền lực lớn đến cỡ nào. Còn nhân vật số hai Phó phòng thường trực Hàn Minh Cường, dù xưng bá đã nhiều năm, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là nhân vật số hai.
Hắn thực sự là nhân vật số một, là nhân vật số một có quyền sinh quyền sát ở Phòng Quản lý đô thị.
Nhân vật số một chính là một tay che trời.
Hàn Minh Cường dù có quyền lực đến đâu, cuối cùng vẫn chỉ là nhân vật số hai. Có rất nhiều việcgã không thể làm chủ, Liễu Kình Vũ không phải là con rối Trưởng phòng, hắn là một người mạnh mẽ, một Trưởng phòng cực kì cứng rắn.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều biết, từ nay về sau, Hàn Minh Cường không bao giờ có thể ra mặt chống đối Liễu Kình Vũ đượcnữa. Bởi vì sau cuộc họp ngắn ngủi ngày hôm nay, tất cả người củagã đều đã ngã ngựa. Cũng từ bây giờ, mọi người mới ý thức được, vị Trưởng phòng trẻ tuổi này, lợi hại cỡ nào. Chỉ trong thời gian ngắn chưa đầy mấy tháng, đã hoàn toàn áp chế Hàn Minh Cường, nắm trong tay toàn bộ đại cục của Phòng Quản lý đô thị, bất kể là phòng Tài vụ hay Đại đội chấp pháp, đều đã thuộc quyền quản lý của hắn. còn Long Tường bây giờ mới được mọi người chú ý tới, gia nhập vào phe của Liễu Kình Vũ tốt cỡ nào. Bây giờ bọn họ thật khâm phục Long Tường có con mắt nhìn xa trông rộng. T, bọn họ sẽ không còn nhìn Long Tường với ánh mắt trước kia nữa, bởi vì từ nay về sau trong Phòng Quản lý đô thị, Long Tường sẽ trở thành nhân vật chủ chốt mới.
Vì thế, sau khi Liễu Kình Vũ đi khỏi, vài thành viên của tổ Đảng ngay lập tức vây quanh Long Tường. Mọi người không ngừng chúc mừng Long Tường, có người còn mời anh ta đi ăn cơm, nhưng Long Tường từ chối hết.Anh ta lấy lý do gần đây còn quá nhiều việc, hơn nữa còn tỏ vẻ khách khí, nói vị trí Phó phòng của mình bây giờ còn chưa chắc chắn, còn chưa bổ nhiệm chính thức.
Thấy sự khiêm tốn của Long Tường, mọi người lại càng thêm khâm phục.
Sau khi tan họp, phòng làm việc của Liễu Kình Vũ liền trở nên vô cùng náo nhiệt.
Ở cửa phòng làm việc, người xếp hàng báo cáo nhiều vô số kể, nên Chánh văn phòng Long Tường đành phải đích thân chắn ở ngoài cửa, duy trì mỗi lần một người vào báo cáo.
Con người, chính là như vậy, sự thật chính là tàn khốc như vậy, người vui người buồn.
Bên phía Liễu Kình Vũ thì đông như trẩy hội, bên phía Hàn Minh Cường lại buồn đến mức có thể giăng lưới bắt chim.
Sau khi tan họp, Hàn Minh Cường buồn bực một thân một mình trở về văn phòng, Lưu Thiên Hoa cũng không theo đuôi như mọi lần, mà về phòng làm việc của ông ta. Một lúc sau, khi đã chắc chắn Hàn Minh Cường đã về phòng làm việc củagã rồi, ông ta mới mặt dày mày dạn đi tới của phòng của Liễu Kình Vũ, xếp hàng, chuẩn bị báo cáo kết quả công tác cho Liễu Kình Vũ.
Hôm nay trên hội nghị, khi ánh mắt Liễu Kình Vũ nhìn vào mình, ông ta đã hoàn toàn ý thức được, thời đại của Hàn Minh Cường đã qua, thời đại của Liễu Kình Vũ đã đến, ông ta không do dự vứt bỏ Hàn Minh Cường, chuẩn bị đổi sang mội đội khác. Chỉ có điều ông ta không hề yên tâm, không biết Liễu Kình Vũ có chấp nhận mình không.
Mà giờ phút này, sau khi trở lại phòng làm việc, Hàn Minh Cường vô cùng bình tĩnh rút điện thoại ra,gã quyết định đại chiến một trận, bằng mọi cách kéo Liễu Kình Vũ ngã ngựa.