Rất nhanh, sau khi Mạnh Vĩ Thành đọc xong quyết định xử lý Hạ Quang Minh thì nhiệm vụ của Mạnh Vĩ Thành ở huyện Cảnh Lâm cũng đã kết thúc. Đám người Bao Thiên Dương, Từ Kiến Hoa bị người của Ủy ban kỉ luật dẫn đi, sau đó Mạnh Vĩ Thành nói chuyện với những người còn lại ở trong phòng hội nghị, ông ta nhấn mạnh vấn đề cán bộ phải tuân thủ quy định và luật pháp của quốc gia, trong lòng không được có tư tưởng lệch lạc, nếu không nhất định sẽ bị bắt giam.
Nói xong, Mạnh Vĩ Thành từ chối mọi lời mời ở lại huyện Cảnh Lâm, ông ta đưa mấy nhân viên bị khởi tố về thành phố Thương Sơn.
Đúng như những gì Hạ Chính Đức nói, bên Liễu Kình Vũ đang dẫn tất cả cán bộ quản lý đô thị trùng trùng điệp điệp đi về phía câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa.
Lúc này mọi người trong Phòng Quản lý đô thị mới biết là tại sao hôm qua Liễu Kình Vũ lại yêu cầu tất cả mọi người không được rời khỏi Phòng trước 10h sáng. Hóa ra Liễu Kình Vũ sớm đã lên kế hoạch rồi, hôm nay hắn lại một lần nữa tiến hành cưỡng chế phá dỡ.
Vì hôm nay mọi người phải đi làm, nên trên đường không có nhiều người qua lại như hôm qua khi Long Tường dẫn người tới đây, nhưng lần này khí thế của người trong Phòng Quản lý đô thị rất cao. Hôm qua bọn họ thực sự đã nhịn hết mức rồi. Hôm qua sau khi trở về, trong lòng ai cũng đều cảm thấy khó chịu, khó khăn lắm mới có thể làm một việc tốt, nhưng lại phải trắng tay đi về, mọi người đều vô cùng thất vọng.
Nhưng hôm nay, nhận được tin Hàn Minh Cường bị bắt, ai cũng đều bất ngờ. Một người hậu thuẫn vững mạnh, làm mưa làm gió ở Phòng Quản lý đô thị bao năm nay như Hàn Minh Cường lại bị Ủy ban kỉ luật bắt giam. Lúc này mọi người lại càng nể Liễu Kình Vũ hơn, bọn họ biết, Trưởng phòng mới của Phòng Quản lý đô thị thực sự rất lợi hại.
Cùng lúc đó, sau khi Liễu Kình Vũ tuyên bố sẽ cưỡng chế phá bỏ câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa và cả địa điểm ban đầu của khu công trình đó, thì mọi người của Phòng Quản lý đô thị đều sục sôi khí thế.
Đúng vậy, thời điểm phản công đã tới, mọi người đều rất hào hứng.
Nhưng lúc đó cũng có người lo lắng, việc cưỡng chế ngày hôm nay không biết là có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, liệu có ai cản trở không?
Sự lo lắng của mọi người không phải là không có căn cứ.
Lúc đám người Liễu Kình Vũ đi tới bên ngoài Hải Duyệt Thiên Địa, năm người Trâu Văn Siêu, Đổng Thiên Bá, Mã Tiểu Cương, Từ Hải Đào, Bao Hiểu Tinh đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bọn họ. Bọn họ vội vàng kêu tất cả bảo vệ trong câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa lại chặn đám người của Liễu Kình Vũ.
Sau đó, Trâu Văn Siêu dẫn một đám người tới trước mặt Liễu Kình Vũ, Trâu Văn Siêu bình tĩnh nói:
- Liễu Kình Vũ, anh cũng đã biết công trình của chúng tôi không xây dựng trái phép, sao hôm nay lại tới nữa? Nhanh chóng trả lại cho chúng tôi văn bản đó.
Liễu Kình Vũ nhìn Trâu Văn Siêu một cái, lạnh lùng nói:
- Trâu Văn Siêu, thật ngại qúa, văn kiện đó e rằng khó mà trả lại cho anh được.
Trâu Văn Siêu giận dữ nói:
- Tại sao?
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Tôi đã gửi văn kiện đó cho Bí thư Hạ bên Huyện ủylàm bằng chứng rồi.
Trâu Văn Siêu tức giận, chỉ tay vào mặt Liễu Kình Vũ nói:
- Liễu Kình Vũ, anh…khốn kiếp.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Tôi khốn kiếp? Trâu Văn Siêu, đừng nói láo nữa, anh mở mắt ra mà nhìn. Công trình này chiếm hết nửa phần đường dành cho người đi bộ rồi, còn không trái phép sao? Tôi nói cho anh biết, anh đã làm sai, người dân nhìn thấy, lãnh đạo cũng không mù đâu, anh cho rằng chỉ cần cầm trong tay tập giấy tờ hợp lệ là có thể biến một công trình trái phép thành một công trình bình thường sao? Tôi nói cho anh biết đó là điều không thể, người đâu, phá dỡ cho tôi.
Trâu Văn Siêu tức giận, dang tay ra chặn đám người Liễu Kình Vũ lại, nói:
- Tôi xem ai dám, nếu các người muốn dỡ, nhất định phải bước qua xác tôi đã.
Nhìn thấy Trâu Văn Siêu như vậy, những người khác cũng làm giống như Trâu Văn Siêu, dang hai tay ra chặn trước đám người của Phòng Quản lý đô thị.
Lúc đó, Liễu Kình Vũ lấy điện thoại ra gọi điện:
- Được rồi, các anh có thể ra tay.
Rất nhanh, tiếng còi cảnh sát vang lên ở gần đó. Sau đó, một đám cảnh sát tới chỗ đó, vây quanh đám người Trâu Văn Siêu.
Trâu Văn Siêu thấy tình hình như vậy, lập tức chỉ tay về phía một người dẫn đầu nói:
- Các anh biết tôi là ai không? Cha tôi là Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng, các anh dám động đến tôi, cha tôi chắc chắn sẽ không tha cho các anh đâu. Tôi nói cho các anh biết, Trưởng phòng Bạch Trường Hỉ của các anh là anh em tốt của tôi, tôi gọi một cuộc điện thoại là anh ta sẽ tới đây. Các anh dám động vào tôi, các anh chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Liễu Kình Vũ nghe thấy Trâu Văn Siêu nói vậy, liền cười nói:
- Trâu Văn Siêu, anh cũng đừng quên đi một số người chứ! Tôi nói thật với anh, hiện giờ e rằng Bạch Trường Hỉ chắc đã bị bắt giam rồi, hơn nữa tôi cũng đã tố cáo anh lên Cục công an thành phố rồi, người của Cục công an thành phố chắc cũng lập tức tới đây thôi. Một người đang chịu án tù giam lại có thể chạy tới đây sao, đúng là lạ quá.
Liễu Kình Vũ vừa nói xong, tiếng còi xe cảnh sát lại vọng tới. Lát sau, có một chiếc xe cảnh sát chạy tới.
Cửa xe mở ra, có ba người bước xuống xe, họ đi thẳng tới trước mặt Trâu Văn Siêu, một người cảnh sát giơ giấy chứng nhận cảnh sát của mình trước mặt Trâu Văn Siêu, trầm giọng nói:
- Trâu Văn Siêu, tôi là Phó phòng hình sự Cục công an thành phố Trường Nghiêm Thành. Chúng tôi nghi ngờ anh đã có hành vi phi pháp để được thả tự do, bây giờ mời anh đi cùng chúng tôi.
Trâu Văn Siêu nghe thấy vậy, anh ta ngơ ngác, anh ta không ngờ tới Liễu Kình Vũ vẫn còn một chiêu này.
Lúc đó hai cảnh sát mỗi người giữ một tay của Trâu Văn Siêu, nghiêm khắc mà nói thì bây giờ Trâu Văn Siêu vẫn là một phạm nhân.
Trâu Văn Siêu lập tức cố gắng dùng sức để thoát khỏi sự khống chế của hai cảnh sát, nhưng hai cảnh sát giữ tay anh ta rất chặt.
Trâu Văn Siêu trợn mắt nhìn hai cảnh sát, nói:
- Các người có biết tôi là ai không? Bố tôi là Phó bí thư thành phố Trâu Hải Bằng, đắc tội với tôi sau này các người không có kết quả tốt đẹp gì đâu.
Một cảnh sát bình thản nói:
- Xin lỗi, tôi là cảnh sát, tôi không cần biết bố cậu là ai, chúng tôi sẽ không tha cho những kẻ phạm pháp, đi.
Nói xong, cảnh sát nhìn Liễu Kình Vũ cười một cái, rồi dẫn Trâu Văn Siêu đi, cả quá trình sự việc diễn ra rất nhanh, không chút dây dưa, vô cùng dứt khoát.
Tiếp đó công an phía huyện Cảnh Lâm cũng phối hợp, mấy người Mã Tiểu Cương, Bao Hiểu Tinh đều bị công an dẫn đi, vì bọn chúng đều bị tình nghi. Đám ông chủ lớn đều là bị bắt lại, đám bảo vệ thấy vậy cũng lập tức giải tán.
Dưới sự chỉ huy của Liễu Kình Vũ, một công trình trái phép, cản trở giao thông, ảnh hưởng tới đời sống và xâm phạm lợi ích của người dân như câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa cuối cùng đã bị cưỡng chế phá bỏ rồi.
Lúc đó, có rất nhiều người đứng xem, bọn họ đã quay lại toàn cảnh sự việc và cho lên mạng, khiến cư dân mạng xôn xao, những người mà trước kia chửi mắng Liễu Kình Vũ đều ngạc nhiên. Nhanh chóng, tất cả đều lập tức chuyển sang khen ngợi Liễu Kình Vũ, nói là hôm qua Liễu Kình Vũ rút lui và xin lỗi chỉ là sách lược của hắn, việc cưỡng chế phá bỏ hôm nay chính là thể hiện tấm lòng nhất mực vì dân của Liễu Kình Vũ.
Trong nháy mắt, dư luận mạng bị cuốn theo, chỉ trong một đêm cả nước đều đã biết đến chuyện này.
Lúc đó các Ủy viên ban thường vụ Thành ủy Thương Sơn cũng đã biết tất cả những chuyện xảy ra ở huyện Cảnh Lâm, nhưng tất cả bọn họ đều im lặng, nhất là Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo. Hai người này lúc này đang ở cùng nhau, trên mặt của hai người lúc này lộ rõ vẻ lo âu, đầy mệt mỏi.
Không thể phủ nhận, hai người họ không thể ngờ tới những thay đổi bất ngờ xảy ra ở huyện Cảnh Lâm. Hai người lại càng không tin được Trâu Văn Siêu đang ở thế thắng mà chỉ trong một đêm đã thảm hại như vậy. Chuyện xảy ra quá nhanh, sáng sớm hôm nay lúc đi làm bọn họ xem báo mạng, trong lòng vẫn nghĩ rằng Liễu Kình Vũ lần này chết chắc rồi, cuối cùng thì bọn họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ai ngờ đâu, chỉ một lúc sau, bọn họ nhận được tin Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thành phố đích thân xuống huyện Cảnh Lâm, và đã bắt giam Ủy viên thường vụ huyện Bao Thiên Dương, tiếp đó, bọn họ lại nhận được tin đám người Trâu Văn Siêu, Đổng Thiên Bá bị Cục công an thành phố và Phòng Công an huyện bắt giam.
Những tin tức đó giống như một đòn trí mạng vậy.
Hai người ngồi trong phòng làm việc của Trâu Hải Bằng hút thuốc không ngừng, cả căn phòng khói bay nghi ngút.
Lần này bọn họ biết rằng tương lai của bọn họ sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Hai người họ thực sự đoán không sai. Sáng hôm sau Tỉnh ủy đã gửi văn kiện phê bình xuống, xử lý phê bình hành vi lợi dụng chức quyền và thao túng việc thả Trâu Văn Siêu của Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo, ghi lại lỗi, trong ba năm sẽ không được thăng chức.
Sau khi quyết định xử phạt được chuyển xuống, hai người ngơ ngác, nhất là Trâu Hải Bằng. Ông ta vốn dĩ đang đợi Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm bị điều động đi nơi khác thì ông ta sẽ thế vào vị trí Chủ tịch thành phố, nhưng văn kiện phê bình này đã khiến giấc mơ của ông ta vụt tắt.
Trong ba năm không được thăng chức, năm nay ông ta đã 54 tuổi rồi, ba năm nữa là ông ta 57 tuổi. Đợi đến lúc đấy thì ông ta cũng chẳng còn cơ hội thăng chức nữa, có thể nói là cả đời này ông ta cũng chỉ như vậy mãi thôi.
Hoàn cảnh của Đổng Hạo cũng chẳng khác gì Trâu Hải Bằng.
Điểm vui nhất của hai người chính là họ không bị điều động khỏi vị trí hiện tại. Hiện giờ hai người họ hận Liễu Kình Vũ đến xương tủy, bọn họ và Trâu Văn Siêu có kết cục như ngày hôm nay Liễu Kình Vũ là người phải chịu trách nhiệm chủ yếu. Cho nên trong lòng bọn họ tràn đầy hận thù với Liễu Kình Vũ
Cũng giống như bọn họ, Ủy viên thường vụ thành phố, Phó chủ tịch thành phố Hàn Minh Huy cũng hận Liễu Kình Vũ tới xương tủy. Em trai của ông ta Hàn Minh Cường bị bắt giam cũng có liên quan tới Liễu Kình Vũ, ông ta đang nhẫn nhịn để tìm một cơ hội thích hợp ra tay dạy dỗ cho Liễu Kình Vũ một trận. Nửa năm sau cơ hội mà ông ta chờ đợi đã tới.
Từ sau khi Hàn Minh Cường bị bắt giam, Liễu Kình Vũ đã thực hiện chỉnh đốn lại toàn bộ Phòng Quản lý đô thị, hắn thăng chức cho Lâm Tiểu Tà lên làm Phó phòng thường vụ, chuyên giám sát việc thực thi việc quản lý đô thị và các lĩnh vực quan trọng khác, công việc của các Phó phòng khác như Trần Thiên Lâm, Long Tường cũng thay đổi. Mỗi người đều được phân quản một bộ phận quan trọng. Phó phòng Lưu Thiên Hoa tuy có dính líu tới vấn về tài chính, nhưng không nghiêm trọng lắm, nên Liễu Kình Vũ điều động ông ta làm Chủ tịch Công đoàn. Còn Ngô Vũ Hào trước kia là Chủ tịch Công đoàn nay được chuyển lên thay thế chức Phó phòng cho Lưu Thiên Hoa. Đối với những người đứng đầu, người đứng thứ hai của những đơn vị trực thuộc Phòng Quản lý đô thị, Liễu Kình Vũ thực thi biện pháp luân phiên, còn những lãnh đạo mà không xứng đáng thì hắn thay đổi hết.
Với nỗ lực thay đổi của Liễu Kình Vũ, bộ mặt của Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm nửa năm gần đây thay đổi rất nhiều và hoạt động dần đi vào quỹ đạo. Ở những địa phương khác, người dân rất không thấu hiểu công việc của nhân viên của Phòng Quản lý đô thị, thậm chí còn thù hận bọn họ. Nhưng điều này không tồn tại ở huyện Cảnh Lâm, nhân viên của Phòng Quản lý đô thị của huyện Cảnh Lâm nửa năm nay luôn làm việc trên tinh thần hết lòng vì nhân dân, lấy dân làm gốc, thực thi pháp luật công bằng rõ ràng. Những việc mà họ làm đã nhận được sự công nhận của người dân, mà Liễu Kình Vũ cũng thử đưa nữ giới vào làm nhân viên thực thi quản lý đô thị, để tận dụng sự dịu dàng, tinh tế của họ, và hắn đã thu được thành quả lớn trong việc này. Đối diện với những lời khuyên dịu dàng, kiên định của những nữ nhân viên quản lý đô thị, rất nhiều những tiểu thương trước kia không tuân thủ quy định đã dần dần hiểu rõ chức trách quản lý đô thị. Hơn nữa nhân viên quản lý đô thị còn nghĩ cách giúp đỡ những tiểu thương đó giải quyết vấn đề kinh doanh và khách hàng, để bọn họ tới vị trí mới nhưng vẫn kiếm được nhiều tiền hơn so với cái vị trí mà họ bày bán hàng trái phép trước kia. Điều này khiến cho tiểu thương rất hiểu và tôn trọng nhân viên quản lý đô thị.
Chớp mắt đã tới tháng Chín.
Vì biểu hiện xuất sắc của Liễu Kình Vũ, Ủy ban thường vụ Thành ủy đã thảo luận và đưa ra quyết định, điều động Liễu Kình Vũ tới quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn đảm nhiệm chức Phó chủ tịch quận, từ cấp Trưởng phòng thăng lên cấp Phó Cục. Còn về công việc chủ quản thì lúc nhận được thông báo này hắn cũng không biết rõ, chuyện này phải đợi đến khi hắn tới quận Tân Hoa thì mới được quyết định, nhưng vị trí của Liễu Kình Vũ thì đã rõ ràng, hắn xếp thứ ba trong các vị Phó chủ tịch quận.
Sau khi nhận được quyết định bổ nhiệm, trong lòng Liễu Kình Vũ có rất nhiều cảm xúc, nói thật lòng, hắn thực sự không muốn rời khỏi vị trí Trưởng phòng Phòng Quản lý đô thị. Hắn phát hiện, ở vị trí đó chỉ cần hắn hết lòng vì dân thì chắc chắn sẽ tạo ra thành tích, chắc chắn sẽ nhận được sự công nhận của người dân. Nhưng Liễu Kình Vũ cũng hiểu rõ, người trong quan trường không thể tự chủ, hơn nữa nếu hắn muốn làm được nhiều việc thiết thực hơn cho người dân, thì hắn phải leo lên vị trí cao hơn nữa mới được, chỉ khi đứng ở cao thì mới có thể nhìn được xa.
Người mới lên nhận chức Trưởng phòng cũng đã được định, sẽ do Chủ nhiệm một khoa của Văn phòng Huyện ủy Hầu Đại Vĩ đảm nhiệm. Người này thuộc phe của Bí thư Hạ, ông ta tới đảm nhiệm chức Trưởng phòng thì có thể bảo đảm tất cả những chính sách biện pháp mà Liễu Kình Vũ đưa ra sẽ được thực thi một cách thuận lợi, tác phong làm việc vì dân của Phòng Quản lý đô thị sẽ vẫn được giữ lại. Sau khi làm xong thủ tục giao lại chức, sáng sớm hôm sau sau khi ngủ dậy, Liễu Kình Vũ liền bắt xe bus tới thành phố Thương Sơn báo cáo.
Bí thư Huyện ủy Hạ Chính Đức và đám người của hắn ở Phòng Quản lý đô thị đều tới tiễn Liễu Kình Vũ tới chỗ xe bus, sau khi vẫy tay chào mọi người, Liễu Kình Vũ từ chối việc huyện Cảnh Lâm cho xe đưa hắn đi.
Trên đường, Liễu Kình Vũ nhận được điện thoại của Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn, ông ta nói:
- Liễu Kình Vũ, sau khi tới thành phố Thương Sơn, tới phòng làm việc của tôi trước đã. Tôi có một chuyện quan trọng muốn giao cho cậu.
Liễu Kình Vũ ngơ ngác, hắn hơi thắc mắc, hắn mới được điều tới Ủy ban quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn, Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn có chuyện gì muốn giao cho hắn chứ.
Nói xong, Mạnh Vĩ Thành từ chối mọi lời mời ở lại huyện Cảnh Lâm, ông ta đưa mấy nhân viên bị khởi tố về thành phố Thương Sơn.
Đúng như những gì Hạ Chính Đức nói, bên Liễu Kình Vũ đang dẫn tất cả cán bộ quản lý đô thị trùng trùng điệp điệp đi về phía câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa.
Lúc này mọi người trong Phòng Quản lý đô thị mới biết là tại sao hôm qua Liễu Kình Vũ lại yêu cầu tất cả mọi người không được rời khỏi Phòng trước 10h sáng. Hóa ra Liễu Kình Vũ sớm đã lên kế hoạch rồi, hôm nay hắn lại một lần nữa tiến hành cưỡng chế phá dỡ.
Vì hôm nay mọi người phải đi làm, nên trên đường không có nhiều người qua lại như hôm qua khi Long Tường dẫn người tới đây, nhưng lần này khí thế của người trong Phòng Quản lý đô thị rất cao. Hôm qua bọn họ thực sự đã nhịn hết mức rồi. Hôm qua sau khi trở về, trong lòng ai cũng đều cảm thấy khó chịu, khó khăn lắm mới có thể làm một việc tốt, nhưng lại phải trắng tay đi về, mọi người đều vô cùng thất vọng.
Nhưng hôm nay, nhận được tin Hàn Minh Cường bị bắt, ai cũng đều bất ngờ. Một người hậu thuẫn vững mạnh, làm mưa làm gió ở Phòng Quản lý đô thị bao năm nay như Hàn Minh Cường lại bị Ủy ban kỉ luật bắt giam. Lúc này mọi người lại càng nể Liễu Kình Vũ hơn, bọn họ biết, Trưởng phòng mới của Phòng Quản lý đô thị thực sự rất lợi hại.
Cùng lúc đó, sau khi Liễu Kình Vũ tuyên bố sẽ cưỡng chế phá bỏ câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa và cả địa điểm ban đầu của khu công trình đó, thì mọi người của Phòng Quản lý đô thị đều sục sôi khí thế.
Đúng vậy, thời điểm phản công đã tới, mọi người đều rất hào hứng.
Nhưng lúc đó cũng có người lo lắng, việc cưỡng chế ngày hôm nay không biết là có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, liệu có ai cản trở không?
Sự lo lắng của mọi người không phải là không có căn cứ.
Lúc đám người Liễu Kình Vũ đi tới bên ngoài Hải Duyệt Thiên Địa, năm người Trâu Văn Siêu, Đổng Thiên Bá, Mã Tiểu Cương, Từ Hải Đào, Bao Hiểu Tinh đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bọn họ. Bọn họ vội vàng kêu tất cả bảo vệ trong câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa lại chặn đám người của Liễu Kình Vũ.
Sau đó, Trâu Văn Siêu dẫn một đám người tới trước mặt Liễu Kình Vũ, Trâu Văn Siêu bình tĩnh nói:
- Liễu Kình Vũ, anh cũng đã biết công trình của chúng tôi không xây dựng trái phép, sao hôm nay lại tới nữa? Nhanh chóng trả lại cho chúng tôi văn bản đó.
Liễu Kình Vũ nhìn Trâu Văn Siêu một cái, lạnh lùng nói:
- Trâu Văn Siêu, thật ngại qúa, văn kiện đó e rằng khó mà trả lại cho anh được.
Trâu Văn Siêu giận dữ nói:
- Tại sao?
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Tôi đã gửi văn kiện đó cho Bí thư Hạ bên Huyện ủylàm bằng chứng rồi.
Trâu Văn Siêu tức giận, chỉ tay vào mặt Liễu Kình Vũ nói:
- Liễu Kình Vũ, anh…khốn kiếp.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Tôi khốn kiếp? Trâu Văn Siêu, đừng nói láo nữa, anh mở mắt ra mà nhìn. Công trình này chiếm hết nửa phần đường dành cho người đi bộ rồi, còn không trái phép sao? Tôi nói cho anh biết, anh đã làm sai, người dân nhìn thấy, lãnh đạo cũng không mù đâu, anh cho rằng chỉ cần cầm trong tay tập giấy tờ hợp lệ là có thể biến một công trình trái phép thành một công trình bình thường sao? Tôi nói cho anh biết đó là điều không thể, người đâu, phá dỡ cho tôi.
Trâu Văn Siêu tức giận, dang tay ra chặn đám người Liễu Kình Vũ lại, nói:
- Tôi xem ai dám, nếu các người muốn dỡ, nhất định phải bước qua xác tôi đã.
Nhìn thấy Trâu Văn Siêu như vậy, những người khác cũng làm giống như Trâu Văn Siêu, dang hai tay ra chặn trước đám người của Phòng Quản lý đô thị.
Lúc đó, Liễu Kình Vũ lấy điện thoại ra gọi điện:
- Được rồi, các anh có thể ra tay.
Rất nhanh, tiếng còi cảnh sát vang lên ở gần đó. Sau đó, một đám cảnh sát tới chỗ đó, vây quanh đám người Trâu Văn Siêu.
Trâu Văn Siêu thấy tình hình như vậy, lập tức chỉ tay về phía một người dẫn đầu nói:
- Các anh biết tôi là ai không? Cha tôi là Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng, các anh dám động đến tôi, cha tôi chắc chắn sẽ không tha cho các anh đâu. Tôi nói cho các anh biết, Trưởng phòng Bạch Trường Hỉ của các anh là anh em tốt của tôi, tôi gọi một cuộc điện thoại là anh ta sẽ tới đây. Các anh dám động vào tôi, các anh chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Liễu Kình Vũ nghe thấy Trâu Văn Siêu nói vậy, liền cười nói:
- Trâu Văn Siêu, anh cũng đừng quên đi một số người chứ! Tôi nói thật với anh, hiện giờ e rằng Bạch Trường Hỉ chắc đã bị bắt giam rồi, hơn nữa tôi cũng đã tố cáo anh lên Cục công an thành phố rồi, người của Cục công an thành phố chắc cũng lập tức tới đây thôi. Một người đang chịu án tù giam lại có thể chạy tới đây sao, đúng là lạ quá.
Liễu Kình Vũ vừa nói xong, tiếng còi xe cảnh sát lại vọng tới. Lát sau, có một chiếc xe cảnh sát chạy tới.
Cửa xe mở ra, có ba người bước xuống xe, họ đi thẳng tới trước mặt Trâu Văn Siêu, một người cảnh sát giơ giấy chứng nhận cảnh sát của mình trước mặt Trâu Văn Siêu, trầm giọng nói:
- Trâu Văn Siêu, tôi là Phó phòng hình sự Cục công an thành phố Trường Nghiêm Thành. Chúng tôi nghi ngờ anh đã có hành vi phi pháp để được thả tự do, bây giờ mời anh đi cùng chúng tôi.
Trâu Văn Siêu nghe thấy vậy, anh ta ngơ ngác, anh ta không ngờ tới Liễu Kình Vũ vẫn còn một chiêu này.
Lúc đó hai cảnh sát mỗi người giữ một tay của Trâu Văn Siêu, nghiêm khắc mà nói thì bây giờ Trâu Văn Siêu vẫn là một phạm nhân.
Trâu Văn Siêu lập tức cố gắng dùng sức để thoát khỏi sự khống chế của hai cảnh sát, nhưng hai cảnh sát giữ tay anh ta rất chặt.
Trâu Văn Siêu trợn mắt nhìn hai cảnh sát, nói:
- Các người có biết tôi là ai không? Bố tôi là Phó bí thư thành phố Trâu Hải Bằng, đắc tội với tôi sau này các người không có kết quả tốt đẹp gì đâu.
Một cảnh sát bình thản nói:
- Xin lỗi, tôi là cảnh sát, tôi không cần biết bố cậu là ai, chúng tôi sẽ không tha cho những kẻ phạm pháp, đi.
Nói xong, cảnh sát nhìn Liễu Kình Vũ cười một cái, rồi dẫn Trâu Văn Siêu đi, cả quá trình sự việc diễn ra rất nhanh, không chút dây dưa, vô cùng dứt khoát.
Tiếp đó công an phía huyện Cảnh Lâm cũng phối hợp, mấy người Mã Tiểu Cương, Bao Hiểu Tinh đều bị công an dẫn đi, vì bọn chúng đều bị tình nghi. Đám ông chủ lớn đều là bị bắt lại, đám bảo vệ thấy vậy cũng lập tức giải tán.
Dưới sự chỉ huy của Liễu Kình Vũ, một công trình trái phép, cản trở giao thông, ảnh hưởng tới đời sống và xâm phạm lợi ích của người dân như câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa cuối cùng đã bị cưỡng chế phá bỏ rồi.
Lúc đó, có rất nhiều người đứng xem, bọn họ đã quay lại toàn cảnh sự việc và cho lên mạng, khiến cư dân mạng xôn xao, những người mà trước kia chửi mắng Liễu Kình Vũ đều ngạc nhiên. Nhanh chóng, tất cả đều lập tức chuyển sang khen ngợi Liễu Kình Vũ, nói là hôm qua Liễu Kình Vũ rút lui và xin lỗi chỉ là sách lược của hắn, việc cưỡng chế phá bỏ hôm nay chính là thể hiện tấm lòng nhất mực vì dân của Liễu Kình Vũ.
Trong nháy mắt, dư luận mạng bị cuốn theo, chỉ trong một đêm cả nước đều đã biết đến chuyện này.
Lúc đó các Ủy viên ban thường vụ Thành ủy Thương Sơn cũng đã biết tất cả những chuyện xảy ra ở huyện Cảnh Lâm, nhưng tất cả bọn họ đều im lặng, nhất là Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo. Hai người này lúc này đang ở cùng nhau, trên mặt của hai người lúc này lộ rõ vẻ lo âu, đầy mệt mỏi.
Không thể phủ nhận, hai người họ không thể ngờ tới những thay đổi bất ngờ xảy ra ở huyện Cảnh Lâm. Hai người lại càng không tin được Trâu Văn Siêu đang ở thế thắng mà chỉ trong một đêm đã thảm hại như vậy. Chuyện xảy ra quá nhanh, sáng sớm hôm nay lúc đi làm bọn họ xem báo mạng, trong lòng vẫn nghĩ rằng Liễu Kình Vũ lần này chết chắc rồi, cuối cùng thì bọn họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ai ngờ đâu, chỉ một lúc sau, bọn họ nhận được tin Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thành phố đích thân xuống huyện Cảnh Lâm, và đã bắt giam Ủy viên thường vụ huyện Bao Thiên Dương, tiếp đó, bọn họ lại nhận được tin đám người Trâu Văn Siêu, Đổng Thiên Bá bị Cục công an thành phố và Phòng Công an huyện bắt giam.
Những tin tức đó giống như một đòn trí mạng vậy.
Hai người ngồi trong phòng làm việc của Trâu Hải Bằng hút thuốc không ngừng, cả căn phòng khói bay nghi ngút.
Lần này bọn họ biết rằng tương lai của bọn họ sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Hai người họ thực sự đoán không sai. Sáng hôm sau Tỉnh ủy đã gửi văn kiện phê bình xuống, xử lý phê bình hành vi lợi dụng chức quyền và thao túng việc thả Trâu Văn Siêu của Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo, ghi lại lỗi, trong ba năm sẽ không được thăng chức.
Sau khi quyết định xử phạt được chuyển xuống, hai người ngơ ngác, nhất là Trâu Hải Bằng. Ông ta vốn dĩ đang đợi Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm bị điều động đi nơi khác thì ông ta sẽ thế vào vị trí Chủ tịch thành phố, nhưng văn kiện phê bình này đã khiến giấc mơ của ông ta vụt tắt.
Trong ba năm không được thăng chức, năm nay ông ta đã 54 tuổi rồi, ba năm nữa là ông ta 57 tuổi. Đợi đến lúc đấy thì ông ta cũng chẳng còn cơ hội thăng chức nữa, có thể nói là cả đời này ông ta cũng chỉ như vậy mãi thôi.
Hoàn cảnh của Đổng Hạo cũng chẳng khác gì Trâu Hải Bằng.
Điểm vui nhất của hai người chính là họ không bị điều động khỏi vị trí hiện tại. Hiện giờ hai người họ hận Liễu Kình Vũ đến xương tủy, bọn họ và Trâu Văn Siêu có kết cục như ngày hôm nay Liễu Kình Vũ là người phải chịu trách nhiệm chủ yếu. Cho nên trong lòng bọn họ tràn đầy hận thù với Liễu Kình Vũ
Cũng giống như bọn họ, Ủy viên thường vụ thành phố, Phó chủ tịch thành phố Hàn Minh Huy cũng hận Liễu Kình Vũ tới xương tủy. Em trai của ông ta Hàn Minh Cường bị bắt giam cũng có liên quan tới Liễu Kình Vũ, ông ta đang nhẫn nhịn để tìm một cơ hội thích hợp ra tay dạy dỗ cho Liễu Kình Vũ một trận. Nửa năm sau cơ hội mà ông ta chờ đợi đã tới.
Từ sau khi Hàn Minh Cường bị bắt giam, Liễu Kình Vũ đã thực hiện chỉnh đốn lại toàn bộ Phòng Quản lý đô thị, hắn thăng chức cho Lâm Tiểu Tà lên làm Phó phòng thường vụ, chuyên giám sát việc thực thi việc quản lý đô thị và các lĩnh vực quan trọng khác, công việc của các Phó phòng khác như Trần Thiên Lâm, Long Tường cũng thay đổi. Mỗi người đều được phân quản một bộ phận quan trọng. Phó phòng Lưu Thiên Hoa tuy có dính líu tới vấn về tài chính, nhưng không nghiêm trọng lắm, nên Liễu Kình Vũ điều động ông ta làm Chủ tịch Công đoàn. Còn Ngô Vũ Hào trước kia là Chủ tịch Công đoàn nay được chuyển lên thay thế chức Phó phòng cho Lưu Thiên Hoa. Đối với những người đứng đầu, người đứng thứ hai của những đơn vị trực thuộc Phòng Quản lý đô thị, Liễu Kình Vũ thực thi biện pháp luân phiên, còn những lãnh đạo mà không xứng đáng thì hắn thay đổi hết.
Với nỗ lực thay đổi của Liễu Kình Vũ, bộ mặt của Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm nửa năm gần đây thay đổi rất nhiều và hoạt động dần đi vào quỹ đạo. Ở những địa phương khác, người dân rất không thấu hiểu công việc của nhân viên của Phòng Quản lý đô thị, thậm chí còn thù hận bọn họ. Nhưng điều này không tồn tại ở huyện Cảnh Lâm, nhân viên của Phòng Quản lý đô thị của huyện Cảnh Lâm nửa năm nay luôn làm việc trên tinh thần hết lòng vì nhân dân, lấy dân làm gốc, thực thi pháp luật công bằng rõ ràng. Những việc mà họ làm đã nhận được sự công nhận của người dân, mà Liễu Kình Vũ cũng thử đưa nữ giới vào làm nhân viên thực thi quản lý đô thị, để tận dụng sự dịu dàng, tinh tế của họ, và hắn đã thu được thành quả lớn trong việc này. Đối diện với những lời khuyên dịu dàng, kiên định của những nữ nhân viên quản lý đô thị, rất nhiều những tiểu thương trước kia không tuân thủ quy định đã dần dần hiểu rõ chức trách quản lý đô thị. Hơn nữa nhân viên quản lý đô thị còn nghĩ cách giúp đỡ những tiểu thương đó giải quyết vấn đề kinh doanh và khách hàng, để bọn họ tới vị trí mới nhưng vẫn kiếm được nhiều tiền hơn so với cái vị trí mà họ bày bán hàng trái phép trước kia. Điều này khiến cho tiểu thương rất hiểu và tôn trọng nhân viên quản lý đô thị.
Chớp mắt đã tới tháng Chín.
Vì biểu hiện xuất sắc của Liễu Kình Vũ, Ủy ban thường vụ Thành ủy đã thảo luận và đưa ra quyết định, điều động Liễu Kình Vũ tới quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn đảm nhiệm chức Phó chủ tịch quận, từ cấp Trưởng phòng thăng lên cấp Phó Cục. Còn về công việc chủ quản thì lúc nhận được thông báo này hắn cũng không biết rõ, chuyện này phải đợi đến khi hắn tới quận Tân Hoa thì mới được quyết định, nhưng vị trí của Liễu Kình Vũ thì đã rõ ràng, hắn xếp thứ ba trong các vị Phó chủ tịch quận.
Sau khi nhận được quyết định bổ nhiệm, trong lòng Liễu Kình Vũ có rất nhiều cảm xúc, nói thật lòng, hắn thực sự không muốn rời khỏi vị trí Trưởng phòng Phòng Quản lý đô thị. Hắn phát hiện, ở vị trí đó chỉ cần hắn hết lòng vì dân thì chắc chắn sẽ tạo ra thành tích, chắc chắn sẽ nhận được sự công nhận của người dân. Nhưng Liễu Kình Vũ cũng hiểu rõ, người trong quan trường không thể tự chủ, hơn nữa nếu hắn muốn làm được nhiều việc thiết thực hơn cho người dân, thì hắn phải leo lên vị trí cao hơn nữa mới được, chỉ khi đứng ở cao thì mới có thể nhìn được xa.
Người mới lên nhận chức Trưởng phòng cũng đã được định, sẽ do Chủ nhiệm một khoa của Văn phòng Huyện ủy Hầu Đại Vĩ đảm nhiệm. Người này thuộc phe của Bí thư Hạ, ông ta tới đảm nhiệm chức Trưởng phòng thì có thể bảo đảm tất cả những chính sách biện pháp mà Liễu Kình Vũ đưa ra sẽ được thực thi một cách thuận lợi, tác phong làm việc vì dân của Phòng Quản lý đô thị sẽ vẫn được giữ lại. Sau khi làm xong thủ tục giao lại chức, sáng sớm hôm sau sau khi ngủ dậy, Liễu Kình Vũ liền bắt xe bus tới thành phố Thương Sơn báo cáo.
Bí thư Huyện ủy Hạ Chính Đức và đám người của hắn ở Phòng Quản lý đô thị đều tới tiễn Liễu Kình Vũ tới chỗ xe bus, sau khi vẫy tay chào mọi người, Liễu Kình Vũ từ chối việc huyện Cảnh Lâm cho xe đưa hắn đi.
Trên đường, Liễu Kình Vũ nhận được điện thoại của Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn, ông ta nói:
- Liễu Kình Vũ, sau khi tới thành phố Thương Sơn, tới phòng làm việc của tôi trước đã. Tôi có một chuyện quan trọng muốn giao cho cậu.
Liễu Kình Vũ ngơ ngác, hắn hơi thắc mắc, hắn mới được điều tới Ủy ban quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn, Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn có chuyện gì muốn giao cho hắn chứ.