Cô gái nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, mặt lại càng tái hơn. Cô ta cũng không phải là con ngốc, mới nghe vậy là cô ta đã biết Liễu Kình Vũ muốn tới đây để kiếm chuyện. Rõ ràng là Liễu Kình Vũ muốn dạy cho nhóm Trưởng, Phó phòng một bài học đây mà.
Vì vậy, cô ta cứ nhăn nhó đứng đó một lúc, cô ta không muốn gọi điện thoại. Cô ta sợ rằng sau khi gọi điện thoại thì đến lúc trở về Trưởng phòng chắc chắn sẽ không tha cho cô ta. Như vậy thì cô ta gặp rắc rối lớn rồi.
Cô gái đó không ngốc, Liễu Kình Vũ càng không phải là đồ ngốc, nhìn thấy dáng vẻ lề mề của cô gái, Liễu Kình Vũ nghiêm khắc nói:
- Có phải là không muốn gọi điện không? Nếu cô không muốn gọi cũng không sao. Ba người chơi game, xem phim trong giờ làm việc, không làm tròn công việc của mình, hành vi này rất đáng trừng phạt. Thân là Phó chủ tịch chủ quản, tôi nghĩ sẽ lấy ba người làm ví dụ điển hình cho những hình ảnh xấu, phê bình toàn quận, phạt cảnh cáo. Tôi nghĩ, tôi có cái quyền này.
Liễu Kình Vũ nói xong, mặt ba người tái mét.
Cô gái đó mới nghe thấy vậy, hai chân run lên. Bọn họ sớm đã biết Liễu Kình Vũ rất kiên quyết, ngay cả Phó bí thư Thành ủy, Bí thư Đảng ủy công an, Phó chủ tịch thường trực thành phố hắn còn dám đắc tội, huống hồ gì là xử phạt ba nhân viên quèn như bọn họ. Vì vậy cô ta sợ hãi nhìn Liễu Kình Vũ một cái, rồi nói:
- Phó chủ tịch, nếu tôi gọi điện, như vậy sẽ không xử phạt chúng tôi nữa đúng không…
Liễu Kình Vũ nói:
- Nếu biểu hiện của cô tốt thì có thể chỉ cảnh cáo miệng thôi. Lần sau không được làm như vậy nữa. Nếu biểu hiện không tốt, vậy chỉ còn cách làm theo phép công.
Lúc đó, hai người đàn ông nhìn cô gái với ánh mắt đầy hi vọng, bọn họ biết, bọn họ có bị xử phạt hay không là đều trông vào cô ta.
Cô gái nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, áp lực trong lòng giảm bớt đi rất nhiều. Cô ta cắn răng, quyết tâm cầm điện thoại trên bàn và bấm số, người đầu tiên cô ta gọi là Trưởng phòng Diêu Chiêm Phong.
Một lát sau có người nhận điện thoại, giọng của Diêu Chiêm Phong từ đầu dây bên kia truyền lại:
- Ai đấy, không biết tôi đang bận sao?
Vừa nói, ông ta lấy một cây mạt chược, rồi nói:
- Đông Phong.
Liễu Kình Vũ vừa nghe thấy giọng của Diêu Chiêm Phong, liền đoán được ông ta chắc vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại, lại còn đang đánh mạt chược nữa.
Cô gái mới nghe thấy giọng của Trưởng phòng là biết mọi chuyện hỏng rồi. Trong lòng cô ta rất muốn nhắc nhở ông ta, nhưng Liễu Kình Vũ luôn ngồi bên cạnh nhìn cô ta với ánh mắt cảnh cáo, nên cô ta không dám có suy nghĩ đó nữa, chỉ làm theo những gì mà Liễu Kình Vũ đã bảo, cô ta nói:
- Trưởng phòng, có người tới Phòng tìm ngài, ngài xem có thể về Phòng được không?
Diêu Chiêm Phong bực mình nói:
- Ai tìm tôi, tên là gì?
Cô gái cắn răng nói:
- Tôi không biết, người đó nói có chuyện quan trọng muốn nói với ngài.
- Cô nói với người đó là tôi đang bận, không có thời gian.
Nói xong, Diêu Chiêm Phong cười lớn, nói:
- Cống, con mẹ nó. Nhất Điều Long, thắng rồi, haha thật thoải mái, Nhất Điều Long.
Vừa háo hức kêu lên, Diêu Chiêm Phong vừa nói:
- Còn việc gì không, không có việc gì thì tôi dập máy đây.
Cô gái đó nhìn Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ ra hiệu cho cô gái đó dập máy.
Sau khi dập máy, Liễu Kình Vũ lại bảo cô gái đó:
- Cô lại tiếp tục gọi cho mấy vị Phó phòng, hỏi xem bọn họ đang ở đâu.
Tiếp đó, cô gái lại làm theo những gì Liễu Kình Vũ nói, cô ta gọi cho mấy vị Phó phòng, Phó phòng thường trực Chu Khôn Hoa đang ở ngoài gặp mặt với nhà đầu tư, đang bận công việc, còn ba vị Phó phòng khác đang cùng Diêu Chiêm Phong ở ngoài đánh mạt chược.
Sau khi cô gái gọi điện xong cho mấy người, Liễu Kình Vũ nói với cô gái:
- Cô gọi lại cho Diêu Chiêm Phong, rồi tôi sẽ nói chuyện với ông ta.
Cô gái làm theo lời Liễu Kình Vũ gọi lại cho Diêu Chiêm Phong, sau khi bắt máy, lúc này Diêu Chiêm Phong không được vui lắm, vì ông ta mới thua, nên ông ta quát to:
- Tiền Tinh Tinh, cô có chuyện gì vậy? Tôi đã nói với cô là không gọi điện cho tôi nữa mà. Sao cô lại còn gọi nữa, hại tôi thua một ván rồi.
Lúc đó, Liễu Kình Vũ đã cầm điện thoại lên, hắn nói:
- Trưởng phòng Diêu, thật ngại quá, hại anh thua một ván mạt chược. Không cần lo lắng, thua bao nhiêu tiền, tôi có thể gửi lại bù cho anh. Tôi đã ở Phòng Xúc tiến đầu tư đợi nửa ngày rồi, không ngờ mấy anh vẫn chưa tới cơ quan làm việc. Trưởng phòng Diêu, hay là anh nói cho tôi biết anh đang ở đâu, tôi sẽ tới chỗ các anh.
Nghe thấy giọng của Liễu Kình Vũ, lại nghe thấy Liễu Kình Vũ tự giới thiệu về mình, Diêu Chiêm Phong toát mồ hôi, cầm điện thoại cũng không chắc. Ông ta sao ngờ được, Liễu Kình Vũ lại bất ngờ mò tới Phòng Xúc tiến đầu tư của mình chứ.
Nhưng ông ta phản ứng lại cũng rất nhanh, nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, ông ta vội vàng nói:
- Phó chủ tịch Liễu, thật ngại quá, lúc nãy ngài nghe nhầm rồi. Tôi và mấy đồng chí khác không phải là đang đánh mạt chược, mà đang thảo luận công việc. Tuy chúng tôi không ở trong Phòng, nhưng lúc nào chúng tôi cũng chú tâm làm việc, ngài ở Phòng đợi một lát, chúng tôi lập tức trở về.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Các anh cứ xem làm thế nào thì làm, cho các anh nửa tiếng.
Nói xong, Liễu Kình Vũ dập máy.
Đầu dây bên kia, Diêu Chiêm Phong ngơ ngác, ông ta biết Liễu Kình Vũ không dễ đối phó. Trước kia Liễu Kình Vũ ở huyện Cảnh Lâm rất cứng rắn, nhưng không ngờ Liễu Kình Vũ lại cứng rắn tới mức đấy. Nhưng điều khiến ông ta khó chịu nhất đó là Liễu Kình Vũ biết ông ta đang chơi mạt chược, việc này ông ta chẳng biết giải thích thế nào cả. Nhưng ông ta cũng biết, tại vì ông ta thấy số của Tiền Tinh Tinh ở văn phòng gọi tới nên ông ta mất cảnh giác nên đã để lộ sơ hở, cho nên mới để Liễu Kình Vũ nắm được sơ hở này.
Lúc này, mấy vị Phó Trưởng phòng khác đều nhìn Diêu Chiêm Phong.
Diêu Chiêm Phong lập tức đứng dậy, tức giận nói:
- Đi thôi, nhanh chóng vềPhòng. Liễu Kình Vũ đã tới Phòng thị sát công việc. Haizz, thật là không ngờ, trên đường về mọi người cùng nhau nghĩ ra một cái cớ gì đó đi.
Chỗ bốn người đánh mạt chược cách Phòng không xa, đi bộ cũng chỉ mất 15 - 16 phút. Bốn người vừa đi vừa bàn luận, rốt cuộc nên lấy cớ gì để Liễu Kình Vũ không thể trách được.
Tuy nhiên đến lúc bọn họ trở về Phòng thì phát hiện, trong phòng hội nghị lớn, đã có rất nhiều nhân viên của Phòng Xúc tiến đầu tư ngồi ở trong đó, vẫn còn rất nhiều người đang hớt ha hớt hải chạy từ ngoài vào.
Sau khi mấy người bọn họ ngồi xuống, hỏi chuyện thì họ mới biết Liễu Kình Vũ gọi điện cho bọn họ xong thì liền yêu cầu Văn phòng thông báo cho tất cả những nhân viên không đi công tác của Phòng Xúc tiến đầu tư phải trở về. Nếu không có lý do đặc biệt mà không trở về, vậy cứ phạt theo quy định. Nếu bị Liễu Kình Vũ phát hiện ba lần bỏ bê công việc thì sẽ khai trừ, chỉ trong nháy mắt những người ngày thường luôn bỏ bê công việc, thậm chí là làm công việc khác ở ngoài, đều vội vàng trở về.
Trong nháy mắt, cửa phòng hội nghị Phòng Xúc tiến đầu tư liên tục mở ra, rồi lại đóng vào, rồi lại mở ra, rồi lại đóng vào, sau đó là một đám nhân viên hổn hển chạy vào.
Liễu Kình Vũ ngồi im ở trên chỗ Chủ tịch, lặng lẽ nhìn mọi người phía dưới.
Lúc đó, Liễu Kình Vũ cầm bản danh sách nhân viên Phòng Xúc tiến đầu tư ra xem, hắn thấy có 15 nhân viên biên chế, 15 nhân viên ngoài biên chế. Nhưng từ lúc Liễu Kình Vũ ra chỉ thị thì hắn liền ngồi trong phòng hội nghị đợi, hắn rất tức giận khi phát hiện, chỉ có chưa tới mười người tới phòng hội nghị trong vòng mười phút, nửa tiếng sau thì chưa được tới hai mươi người. Vậy có thể nói là thường ngày chỉ có 1/3 số người của Phòng Xúc tiến tới làm việc bình thường, còn những người khác không biết là họ làm gì. Điểm mấu chốt chính là Diêu Chiêm Phong thân là Trưởng phòng lại dám ra ngoài đánh mạt chược trong giờ làm. Có một lãnh đạo như vậy, Phòng Xúc tiến đầu tư trở lên như vậy cũng không phải là chuyện gì lạ.
Đám người Diêu Chiêm Phong ngồi ở phía dưới nhìn Liễu Kình Vũ đang ngồi ở ghế Chủ tịch, trong lòng rất tức giận, vì trên đó vốn là có năm cái ghế, chỗ đó là dành cho năm vị Trưởng phòng và Phó phòng ngồi. Nhưng hôm nay, Liễu Kình Vũ dặn dò người của văn phòng chỉ để lại một chiếc ghế ở đó, còn mang những chiếc còn lại đi, rõ ràng, là hắn cố tình để Trưởng phòng, Phó phòng ngồi ở dưới.
Vẻ mặt của đám người Diêu Chiêm Phong rất khó coi.
Liễu Kình Vũ nhìn đồng hồ, thấy cũng đã tới lúc, hắn nói:
- Được rồi, giờ đã hơn nửa tiếng rồi, thống kê lại số người có mặt ở phòng hội nghị, xem có những ai tới. Ngoài đồng chí Phó phòng thường trực Chu Khôn Hoa ra, những người khác không tới đều ghi lại lỗi bỏ bê công việc. Sau này tôi sẽ tới kiểm tra đột xuất, nếu bị tôi ghi lỗi ba lần, thì sẽ khai trừ ngay.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhìn Diêu Chiêm Phong, nói:
- Các đồng chí của Phòng Xúc tiến đầu tư, có thể một vài người vẫn chưa biết tôi. Vậy tôi tự giới thiệu về mình một chút, tôi là Liễu Kình Vũ, hiện giữ chức Phó chủ tịch quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn, chủ quản Phòng Xúc tiến đầu tư. Từ khi tôi lên nhận chức một tuần trước, tôi đã đọc rất nhiều tài liệu, cuối cùng đã xác định được Phòng Xúc tiến đầu tư quận Tân Hoa mỗi năm đều không thể hoàn thành được chỉ tiêu do quận đề ra. Hơn nữa Phòng Xúc tiến đầu tư quận chúng ta luôn luôn xếp cuối cùng trong danh sách thu hút đầu tư của thành phố Thương Sơn, quận chúng ta luôn luôn đứng cuối cùng trong số năm quận của thành phố Thương Sơn. Thân là Phó chủ tịch quận, tôi rất lo lắng. Vì vậy tôi quyết định, để đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ đã đặt ra, sau này tôi sẽ đưa ra một loạt biện pháp để cải tổ lại hoạt động của Phòng Xúc tiến đầu tư.
Liễu Kình Vũ nói xong, mọi người ở đó đều im lặng, mấy người Diêu Chiêm Phong đều ngơ ngác.
Vì vậy, cô ta cứ nhăn nhó đứng đó một lúc, cô ta không muốn gọi điện thoại. Cô ta sợ rằng sau khi gọi điện thoại thì đến lúc trở về Trưởng phòng chắc chắn sẽ không tha cho cô ta. Như vậy thì cô ta gặp rắc rối lớn rồi.
Cô gái đó không ngốc, Liễu Kình Vũ càng không phải là đồ ngốc, nhìn thấy dáng vẻ lề mề của cô gái, Liễu Kình Vũ nghiêm khắc nói:
- Có phải là không muốn gọi điện không? Nếu cô không muốn gọi cũng không sao. Ba người chơi game, xem phim trong giờ làm việc, không làm tròn công việc của mình, hành vi này rất đáng trừng phạt. Thân là Phó chủ tịch chủ quản, tôi nghĩ sẽ lấy ba người làm ví dụ điển hình cho những hình ảnh xấu, phê bình toàn quận, phạt cảnh cáo. Tôi nghĩ, tôi có cái quyền này.
Liễu Kình Vũ nói xong, mặt ba người tái mét.
Cô gái đó mới nghe thấy vậy, hai chân run lên. Bọn họ sớm đã biết Liễu Kình Vũ rất kiên quyết, ngay cả Phó bí thư Thành ủy, Bí thư Đảng ủy công an, Phó chủ tịch thường trực thành phố hắn còn dám đắc tội, huống hồ gì là xử phạt ba nhân viên quèn như bọn họ. Vì vậy cô ta sợ hãi nhìn Liễu Kình Vũ một cái, rồi nói:
- Phó chủ tịch, nếu tôi gọi điện, như vậy sẽ không xử phạt chúng tôi nữa đúng không…
Liễu Kình Vũ nói:
- Nếu biểu hiện của cô tốt thì có thể chỉ cảnh cáo miệng thôi. Lần sau không được làm như vậy nữa. Nếu biểu hiện không tốt, vậy chỉ còn cách làm theo phép công.
Lúc đó, hai người đàn ông nhìn cô gái với ánh mắt đầy hi vọng, bọn họ biết, bọn họ có bị xử phạt hay không là đều trông vào cô ta.
Cô gái nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, áp lực trong lòng giảm bớt đi rất nhiều. Cô ta cắn răng, quyết tâm cầm điện thoại trên bàn và bấm số, người đầu tiên cô ta gọi là Trưởng phòng Diêu Chiêm Phong.
Một lát sau có người nhận điện thoại, giọng của Diêu Chiêm Phong từ đầu dây bên kia truyền lại:
- Ai đấy, không biết tôi đang bận sao?
Vừa nói, ông ta lấy một cây mạt chược, rồi nói:
- Đông Phong.
Liễu Kình Vũ vừa nghe thấy giọng của Diêu Chiêm Phong, liền đoán được ông ta chắc vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại, lại còn đang đánh mạt chược nữa.
Cô gái mới nghe thấy giọng của Trưởng phòng là biết mọi chuyện hỏng rồi. Trong lòng cô ta rất muốn nhắc nhở ông ta, nhưng Liễu Kình Vũ luôn ngồi bên cạnh nhìn cô ta với ánh mắt cảnh cáo, nên cô ta không dám có suy nghĩ đó nữa, chỉ làm theo những gì mà Liễu Kình Vũ đã bảo, cô ta nói:
- Trưởng phòng, có người tới Phòng tìm ngài, ngài xem có thể về Phòng được không?
Diêu Chiêm Phong bực mình nói:
- Ai tìm tôi, tên là gì?
Cô gái cắn răng nói:
- Tôi không biết, người đó nói có chuyện quan trọng muốn nói với ngài.
- Cô nói với người đó là tôi đang bận, không có thời gian.
Nói xong, Diêu Chiêm Phong cười lớn, nói:
- Cống, con mẹ nó. Nhất Điều Long, thắng rồi, haha thật thoải mái, Nhất Điều Long.
Vừa háo hức kêu lên, Diêu Chiêm Phong vừa nói:
- Còn việc gì không, không có việc gì thì tôi dập máy đây.
Cô gái đó nhìn Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ ra hiệu cho cô gái đó dập máy.
Sau khi dập máy, Liễu Kình Vũ lại bảo cô gái đó:
- Cô lại tiếp tục gọi cho mấy vị Phó phòng, hỏi xem bọn họ đang ở đâu.
Tiếp đó, cô gái lại làm theo những gì Liễu Kình Vũ nói, cô ta gọi cho mấy vị Phó phòng, Phó phòng thường trực Chu Khôn Hoa đang ở ngoài gặp mặt với nhà đầu tư, đang bận công việc, còn ba vị Phó phòng khác đang cùng Diêu Chiêm Phong ở ngoài đánh mạt chược.
Sau khi cô gái gọi điện xong cho mấy người, Liễu Kình Vũ nói với cô gái:
- Cô gọi lại cho Diêu Chiêm Phong, rồi tôi sẽ nói chuyện với ông ta.
Cô gái làm theo lời Liễu Kình Vũ gọi lại cho Diêu Chiêm Phong, sau khi bắt máy, lúc này Diêu Chiêm Phong không được vui lắm, vì ông ta mới thua, nên ông ta quát to:
- Tiền Tinh Tinh, cô có chuyện gì vậy? Tôi đã nói với cô là không gọi điện cho tôi nữa mà. Sao cô lại còn gọi nữa, hại tôi thua một ván rồi.
Lúc đó, Liễu Kình Vũ đã cầm điện thoại lên, hắn nói:
- Trưởng phòng Diêu, thật ngại quá, hại anh thua một ván mạt chược. Không cần lo lắng, thua bao nhiêu tiền, tôi có thể gửi lại bù cho anh. Tôi đã ở Phòng Xúc tiến đầu tư đợi nửa ngày rồi, không ngờ mấy anh vẫn chưa tới cơ quan làm việc. Trưởng phòng Diêu, hay là anh nói cho tôi biết anh đang ở đâu, tôi sẽ tới chỗ các anh.
Nghe thấy giọng của Liễu Kình Vũ, lại nghe thấy Liễu Kình Vũ tự giới thiệu về mình, Diêu Chiêm Phong toát mồ hôi, cầm điện thoại cũng không chắc. Ông ta sao ngờ được, Liễu Kình Vũ lại bất ngờ mò tới Phòng Xúc tiến đầu tư của mình chứ.
Nhưng ông ta phản ứng lại cũng rất nhanh, nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, ông ta vội vàng nói:
- Phó chủ tịch Liễu, thật ngại quá, lúc nãy ngài nghe nhầm rồi. Tôi và mấy đồng chí khác không phải là đang đánh mạt chược, mà đang thảo luận công việc. Tuy chúng tôi không ở trong Phòng, nhưng lúc nào chúng tôi cũng chú tâm làm việc, ngài ở Phòng đợi một lát, chúng tôi lập tức trở về.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Các anh cứ xem làm thế nào thì làm, cho các anh nửa tiếng.
Nói xong, Liễu Kình Vũ dập máy.
Đầu dây bên kia, Diêu Chiêm Phong ngơ ngác, ông ta biết Liễu Kình Vũ không dễ đối phó. Trước kia Liễu Kình Vũ ở huyện Cảnh Lâm rất cứng rắn, nhưng không ngờ Liễu Kình Vũ lại cứng rắn tới mức đấy. Nhưng điều khiến ông ta khó chịu nhất đó là Liễu Kình Vũ biết ông ta đang chơi mạt chược, việc này ông ta chẳng biết giải thích thế nào cả. Nhưng ông ta cũng biết, tại vì ông ta thấy số của Tiền Tinh Tinh ở văn phòng gọi tới nên ông ta mất cảnh giác nên đã để lộ sơ hở, cho nên mới để Liễu Kình Vũ nắm được sơ hở này.
Lúc này, mấy vị Phó Trưởng phòng khác đều nhìn Diêu Chiêm Phong.
Diêu Chiêm Phong lập tức đứng dậy, tức giận nói:
- Đi thôi, nhanh chóng vềPhòng. Liễu Kình Vũ đã tới Phòng thị sát công việc. Haizz, thật là không ngờ, trên đường về mọi người cùng nhau nghĩ ra một cái cớ gì đó đi.
Chỗ bốn người đánh mạt chược cách Phòng không xa, đi bộ cũng chỉ mất 15 - 16 phút. Bốn người vừa đi vừa bàn luận, rốt cuộc nên lấy cớ gì để Liễu Kình Vũ không thể trách được.
Tuy nhiên đến lúc bọn họ trở về Phòng thì phát hiện, trong phòng hội nghị lớn, đã có rất nhiều nhân viên của Phòng Xúc tiến đầu tư ngồi ở trong đó, vẫn còn rất nhiều người đang hớt ha hớt hải chạy từ ngoài vào.
Sau khi mấy người bọn họ ngồi xuống, hỏi chuyện thì họ mới biết Liễu Kình Vũ gọi điện cho bọn họ xong thì liền yêu cầu Văn phòng thông báo cho tất cả những nhân viên không đi công tác của Phòng Xúc tiến đầu tư phải trở về. Nếu không có lý do đặc biệt mà không trở về, vậy cứ phạt theo quy định. Nếu bị Liễu Kình Vũ phát hiện ba lần bỏ bê công việc thì sẽ khai trừ, chỉ trong nháy mắt những người ngày thường luôn bỏ bê công việc, thậm chí là làm công việc khác ở ngoài, đều vội vàng trở về.
Trong nháy mắt, cửa phòng hội nghị Phòng Xúc tiến đầu tư liên tục mở ra, rồi lại đóng vào, rồi lại mở ra, rồi lại đóng vào, sau đó là một đám nhân viên hổn hển chạy vào.
Liễu Kình Vũ ngồi im ở trên chỗ Chủ tịch, lặng lẽ nhìn mọi người phía dưới.
Lúc đó, Liễu Kình Vũ cầm bản danh sách nhân viên Phòng Xúc tiến đầu tư ra xem, hắn thấy có 15 nhân viên biên chế, 15 nhân viên ngoài biên chế. Nhưng từ lúc Liễu Kình Vũ ra chỉ thị thì hắn liền ngồi trong phòng hội nghị đợi, hắn rất tức giận khi phát hiện, chỉ có chưa tới mười người tới phòng hội nghị trong vòng mười phút, nửa tiếng sau thì chưa được tới hai mươi người. Vậy có thể nói là thường ngày chỉ có 1/3 số người của Phòng Xúc tiến tới làm việc bình thường, còn những người khác không biết là họ làm gì. Điểm mấu chốt chính là Diêu Chiêm Phong thân là Trưởng phòng lại dám ra ngoài đánh mạt chược trong giờ làm. Có một lãnh đạo như vậy, Phòng Xúc tiến đầu tư trở lên như vậy cũng không phải là chuyện gì lạ.
Đám người Diêu Chiêm Phong ngồi ở phía dưới nhìn Liễu Kình Vũ đang ngồi ở ghế Chủ tịch, trong lòng rất tức giận, vì trên đó vốn là có năm cái ghế, chỗ đó là dành cho năm vị Trưởng phòng và Phó phòng ngồi. Nhưng hôm nay, Liễu Kình Vũ dặn dò người của văn phòng chỉ để lại một chiếc ghế ở đó, còn mang những chiếc còn lại đi, rõ ràng, là hắn cố tình để Trưởng phòng, Phó phòng ngồi ở dưới.
Vẻ mặt của đám người Diêu Chiêm Phong rất khó coi.
Liễu Kình Vũ nhìn đồng hồ, thấy cũng đã tới lúc, hắn nói:
- Được rồi, giờ đã hơn nửa tiếng rồi, thống kê lại số người có mặt ở phòng hội nghị, xem có những ai tới. Ngoài đồng chí Phó phòng thường trực Chu Khôn Hoa ra, những người khác không tới đều ghi lại lỗi bỏ bê công việc. Sau này tôi sẽ tới kiểm tra đột xuất, nếu bị tôi ghi lỗi ba lần, thì sẽ khai trừ ngay.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhìn Diêu Chiêm Phong, nói:
- Các đồng chí của Phòng Xúc tiến đầu tư, có thể một vài người vẫn chưa biết tôi. Vậy tôi tự giới thiệu về mình một chút, tôi là Liễu Kình Vũ, hiện giữ chức Phó chủ tịch quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn, chủ quản Phòng Xúc tiến đầu tư. Từ khi tôi lên nhận chức một tuần trước, tôi đã đọc rất nhiều tài liệu, cuối cùng đã xác định được Phòng Xúc tiến đầu tư quận Tân Hoa mỗi năm đều không thể hoàn thành được chỉ tiêu do quận đề ra. Hơn nữa Phòng Xúc tiến đầu tư quận chúng ta luôn luôn xếp cuối cùng trong danh sách thu hút đầu tư của thành phố Thương Sơn, quận chúng ta luôn luôn đứng cuối cùng trong số năm quận của thành phố Thương Sơn. Thân là Phó chủ tịch quận, tôi rất lo lắng. Vì vậy tôi quyết định, để đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ đã đặt ra, sau này tôi sẽ đưa ra một loạt biện pháp để cải tổ lại hoạt động của Phòng Xúc tiến đầu tư.
Liễu Kình Vũ nói xong, mọi người ở đó đều im lặng, mấy người Diêu Chiêm Phong đều ngơ ngác.