Phản pháo.
Tiếp tục phản pháo.
Lúc ấy, tất cả nhưng người có mặt tại cuộc họp đều bị sự kiêu ngạo và cứng rắn của Liễu Kình Vũ lấn át.
Anh bạn này cũng quá kiêu ngạo rồi, còn dám phản pháo Chủ tịch Lý hết lần này tới lần khác, đầu óc hắn có phải không được tỉnh táo hay không? Lẽ nào hắn không biết, hậu quả khi khiến một Chủ tịch thành phố ghi hận là như thế nào hay sao?
Lúc ấy, ngay cả Lục Chấn Phong cũng bắt đầu thầm phục Liễu Kình Vũ rồi, trong lòng Lục Chấn Phong thầm nhủ: “Liễu Kình Vũ, mày thật cứng đầu, như mày mà còn muốn lăn lộn trên quan trường thì chẳng khác nào đi tìm đường chết, sớm muộn gì cũng sẽ chết rất thê thảm”.
Liễu Kình Vũ là người thông minh, ánh mắt hắn quét qua một lượt phòng họp, liền nhận ra suy nghĩ sau biểu hiện bên ngoài của mọi người, trong lòng cũng đang cười thầm: “Hừ, cho dù mình không phản bác lại Lý Đức Lâm thì ông ta cũng sẽ tìm cách trừng trị mình. Hơn nữa, hôm nay khi mình thậm chí đã đưa ra hợp đồng dự bị rồi mà Lý Đức Lâm vẫn không hề do dự giao quyền chủ đạo trong hạng mục này cho Lục Chấn Phong, điều này cho thấy Lý Đức Lâm chắc chắn có thành kiến đối với mình.
Nếu đã vậy, nếu như mình càng tỏ ra yếu kém trước mặt Lý Đức Lâm, Lý Đức Lâm sẽ càng được nước lấn tới, càng ức hiếp mình. Với tình hình này, mình chỉ có mạnh mẽ phản bác lại, nhân cơ hội trước mặt mọi người, công bằng giành lấy lợi ích chính đáng của mình, tuyệt đối không thể có bất cứ sự thỏa hiệp nào cả”.
Nhiều khi, khi người ta nhìn nhận một vấn đề nào đó, thường sẽ xuất phát từ quan niệm chủ quan, từ lợi ích đơn giản bên ngoài để phán đoán sự việc. Những lúc ấy, điều mà họ có thể thấy được luôn chỉ là những thứ mang tính biểu tượng. Nếu như những người này có thể thay đổi vị trí để nhìn nhận sự việc thì có lẽ sẽ phát hiện ra rất nhiều điều mới mẻ.
Lúc này, tuy rằng Lý Đức Lâm là Chủ tịch thành phố, tuy rằng lòng dạ ông ta thâm sâu đấy, sẽ không dễ dàng để lộ cảm xúc ra mặt, nhưng cơn giận tron lòng ông ta đã bắt đầu không kiềm chế được rồi.
Lý Đức Lâm lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ, nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu muốn tôi cho cậu một đáp án như thế nào?
Một câu rất đơn giản, thậm chí trong câu nói này còn chẳng hề có lấy một đốm lửa, nhưng căn phòng họp lúc này lại trở nên vô cùng tĩnh lặng, tất cả mọi người đều cảm nhận được cơn giận ngút trời từ trong câu nói hết sức đơn giản này của Lý Đức Lâm.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, người thì nhìn chằm chằm vào cốc nước của mình, người thì nhìn xuống mặt bàn, lo sợ đụng phải ánh mắt của Lý Đức Lâm.
Thế nhưng, Liễu Kình Vũ lại như không hề nhận ra cơn giận của Lý Đức Lâm vậy, chỉ lạnh nhạt nói:
- Chủ tịch Lý, tôi chỉ muốn có một kết quả công bằng, tôi chỉ muốn dân chúng quận Tân Hoa chính tôi có thêm cơ hội có việc làm. Huống hồ, hạng mục này tôi vốn đã thương lượng với đối phương trước, tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước.
- Được, được lắm, khá khen cho một phó Chủ tịch quận biết lo nghĩ cho dân, vậy thì giờ tôi sẽ nói với cậu, tôi cho rằng tôi không thể tin tưởng những điều kiện cậu đã viết trên tờ giấy này được. Vì vậy, tôi vẫn sẽ kiên trì nguyên tắc ban đầu của mình, để quận Lộ Bắc phụ trách hạng mục này. Được rồi, cứ quyết định như vậy, cuộc họp kết thúc.
Nói rồi, Lý Đức Lâm đứng dậy định bỏ đi.
Lúc ấy, Liễu Kình Vũ trực tiếp rút điện thoại di động ra gọi cho Trần Long Bân, nói thẳng vào vấn đề:
- Tổng giám đốc Trần, tôi là Liễu Kình Vũ của quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn tỉnh Bạch Vân. Tôi muốn hỏi ông, có phải Chủ tịch quận Lộ Bắc của thành phố Thương Sơn đã tới tìm ông đàm phán hay không?
Ngay lúc điện thoại vừa kết nối, Liễu Kình Vũ đã trực tiếp mở loa ngoài.
Ở đầu dây bên kia, Trần Long Bân cười lớn đáp:
- Đúng vậy, chiều nay sau khi anh và tôi nói chuyện với nhau chưa tới một giờ đồng hồ thì ông ấy tới. Ông ấy đã hứa hẹn với tôi rất nhiều điều kiện ưu đãi, hơn hẳn những điều kiện ưu đãi mà quận Tân Hoa các anh đưa ra cho tôi, thực khiến tôi vô cùng xúc động.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Ồ, họ đã hứa hẹn những gì với các ông vậy? Có thể nói cho tôi được không?
Trần Long Bân lúc ấy đang ở trong thư phòng, bản điều kiện ưu đãi mà Lục Chấn Phong đích thân soạn ra đang ở ngay bên cạnh, một bên khác là hợp đồng dự bị đã ký kết với Liễu Kình Vũ, nghe thấy Liễu Kình Vũ đề nghị muốn biết điều kiện ưu đãi của Lục Chấn Phong, ông ta cho rằng điều này cũng không có vấn đề gì. Là một thương nhân, ông ta hy vọng Liễu Kình Vũ có thể nhún nhường, đưa ra điều kiện ưu đãi tốt hơn nữa, như vậy sẽ có lợi hơn cho ông ta. Vì vậy, Trần Long Bân trực tiếp đọc lại tất cả những điều kiện ưu đãi mà Lục Chấn Phong đã đưa ra không sót một từ một chữ nào.
Lúc ấy, Lý Đức Lâm vốn muốn rời đi, nhưng lại không ngờ Liễu Kình Vũ lại gọi thẳng cho Trần Long Bân ngay trước mặt mọi người, chỉ có thể dừng bước, lặng lẽ lắng nghe. Sau khi nghe Trần Long Bân đọc hết những điều kiện ấy, sắc mặt ông ta liền tối sầm lại. Sắc mặt của Lục Chấn Phong cũng trở nên trắng bệch, hai chân đã đều run rẩy.
Có thế nào ông ta cũng không nghĩ được rằng, Liễu Kình Vũ lại chơi trò này, một chiêu ấy cũng quá nguy hiểm.
Lúc ấy, Liễu Kình Vũ đợi khi Trần Long Bân đọc xong, mới cười thản nhiên đáp lại:
- Tổng giám đốc Trần, ông vẫn nhớ những điều kiện ưu đã mà tôi đưa ra với ông chứ?
Trần Long Bân có phần không thoải mái, đáp:
- Đương nhiên rồi Liễu Kình Vũ, anh xem xem, Chủ tịch Lục không hề do dự đưa ra cho chúng tôi bao nhiêu ưu đãi như vậy, còn anh lại trực tiếp nói với chúng tôi, ngoài những ưu đãi theo quy địn mà thành phố đưa ra, những điều kiện ưu đãi khác đều không có. Như vậy rõ ràng là các anh không hề có thành ý chút nào.
Lúc Trần Long Bân nói câu này, sắc mặt của tất cả những người có mặt trong hội trường đều biến sắc, đặc biệt là Lý Đức Lâm và Lục Chấn Phong, sắc mặt của bọn họ càng lúc càng khó coi.
Lúc ấy, Liễu Kình Vũ lại tiếp tục nói với Trần Long Bân:
- Tổng giám đốc Trần, tôi không quan tâm người ta hứa hẹn với ông những điều kiện ưu đãi gì, nhưng quận Tân Hoa chúng tôi sẽ kiên quyết giữ các điều kiện cơ bản nhất như đã hứa hẹn với ông. Ông thấy giờ mình có thể đưa ra một sự lựa chọn được hay không?
Trần Long Bân cười khổ, đáp:
- Liễu Kình Vũ, tên nhóc thối nhà anh ăn chắc tôi rồi đấy hả? Được rồi, anh thắng rồi, giờ tôi có thể nói với anh, tuy rằng điều kiện mà quận Lộ Bắc đưa ra nhiều ưu đãi hơn, nhưng Trần Long Bân tôi vẫn sẽ lựa chọn hợp tác với quận Tân Hoa các anh. Tập đoàn Hoàn Bảo Hà Tây chúng tôi muốn tìm một miền đất thích hợp để tập đoàn chúng tôi có thể đặt nền móng để phát triển toàn diện trong khu vực Đông Bắc, tìm một vùng đất mà chúng tôi có thể tiến hành sản xuất bình thường, không cần lo nghĩ, không chịu bất cứ sự quấy nhiễu nào.
Vì vậy, tuy rằng điều kiện mà quận Tân Hoa đưa ra rất bình thường, nhưng tôi tin rằng, với tầm nhìn, sự gan dạ, sáng suốt và quyết đoán của Liễu Kình Vũ anh, tập đoàn Hoàn Bảo sẽ đạt lợi ích kinh tế lâu dài hơn khi phát triển ở quận Tân Hoa. Thân làm một nhà kinh doanh, tôi tin rằng trực giác, mắt nhìn và lựa chọn của tôi không hề sai lầm đâu. Phải rồi, Liễu Kình Vũ, tối nay nhớ tới nhà tôi chơi, tiện thể chúng ta ký hợp đồng luôn.
Nói rồi, Trần Long Bân cúp máy.
Sau đó, tự lẩm bẩm với chính mình: “Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, tên tiểu tử thối nhà cậu cũng gian xảo thật, dám thông qua cuộc gọi này để lợi dụng tôi. Hà hà, đừng nghĩ rằng tôi không đoán được phía cậu chắc chắn đang diễn ra chuyện gì đó, đừng tưởng tôi không biết cậu muốn thông qua cuộc gọi này để lấy bằng chứng, đối phó với Lục Chấn Phong. Nhưng dù sao cậu cũng thực là một nhân tài, hơn nữa, theo tôi, cậu là một nhân tài có tiền đồ rộng mở. Vì vậy, tôi sẽ không để bụng chuyện cậu lợi dụng tôi lần này. Huống hồ cậu sẽ trở thành một đệ tử nhập môn duy nhất của cha tôi, tôi tin vào mắt nhìn của cha mình.
Phải biết rằng, trong đám đệ tử có tư cách nhập môn mà cha tôi nhắm trúng, người thấp nhất cũng lên tới chức Phó giám đốc sở. Nếu tên nhóc cậu đã có thể trở thành đệ tử của ông, hơn nữa còn trẻ như vậy đã lên tới cấp Phó phòng, tiền đồ của cậu lẽ nào lại thấp hơn bọn họ? Ha ha, thương nhân đầu tư và quan trường, nhất định gắn bó với nhau mà”.
Liễu Kình Vũ là người thông minh, khi nghe thấy Trần Long Bân nhắc hắn đừng quên tối nay tới nhà nói chuyện, liền biết rằng ông ta đã liên lạc với giáo sư Trần rồi. Như vậy, đối phương chắc chắn cũng đoán được mục đích thực sự của mình khi gọi cuộc điện thoại này, nhưng vẫn không hề do dự đọc nội dung kiều kiện ưu đãi của Lục Chấn Phong cho mình, điều này cho thấy đối phương đang bán tình cảm cho mình đây.
Chỉ trong một khắc, Liễu Kình Vũ đã làm sáng tỏ hết mọi chuyện.
Chỉ là lúc ấy, cả phòng họp đều lần nữa trở nên yên lặng.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ai nghĩ rằng, Lục Chấn Phong lại hứa hẹn nhiều điền kiện ưu đãi tới vậy, ai cũng không ngờ, sau khi Lục Chấn Phong đưa ra nhiều điều kiện ưu đãi như vậy, mà ông chủ của tập đoàn Hoàn Bảo lại không hề quan tâm, cuối cùng vẫn chọn hợp tác với Liễu Kình Vũ, thậm chí còn đề nghị tối nay trực tiếp ký kết luôn. Điều này rõ ràng là tát thẳng vào mặt còn gì, không chỉ là tát vào mặt Lục Chấn Phong, mà thậm chí còn là tát thẳng vào mặt Lý Đức Lâm.
Lúc này, Lý Đức Lâm đã hoàn toàn tức giận.
Ông ta không ngờ được rằng, ông chủ tập đoàn Hoàn Bảo lại cá tính tới vậy, thà chọn quận Tân Hoa cũng không chọn quận Lộ Bắc.
Ông ta không ngờ rằng, những điều kiện ưu đãi Lục Chấn Phong đưa ra lại lớn như vậy, biên độ nhượng bộ lại lớn như vậy.
Ông ta không ngờ rằng, mình vẫn một mực ủng hộ quận Lộ Bắc, ủng hộ Lục Chấn Phong, giờ đây không ngờ lại bại trong tay Liễu Kình Vũ.
Lý Đức Lâm tức giận, phẫn nộ rồi. May mắn thay, lúc ấy ông ta đang đứng ở bậc thang, bởi vì ông ta đã rời khỏi vị trí chủ trì cuộc họp.
Lý Đức Lâm đứng dậy, đẩy cánh cửa phòng họp, cất bước ra ngoài, đồng thời sập mạnh cánh cửa phòng họp lại.
Bên trong phòng họp, là một khoảng yên lặng như tờ.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Liễu Kình Vũ bỗng vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề trong phòng họp.
Liễu Kình Vũ nhận điện, đầu bên kia vang lên giọng nói hưng phấn của Phó phòng xúc tiến đầu tư Chu Khôn Hoa:
- Phó chủ tịch Liễu, tôi vừa nhận được tin rằng Tổng giám đốc đầu tư Lưu Tiểu Phi của tập đoàn Tiêu Thị ngày mai sẽ tới tham gia Triển lãm. Hơn nữa, nghe nói ông ta nắm quyền đầu tư với số tiền đầu tư bạc tỉ trong tay. Đây chính là một cơ hội rất lớn đối với quận Tân Hoa chúng ta.
Tiếp tục phản pháo.
Lúc ấy, tất cả nhưng người có mặt tại cuộc họp đều bị sự kiêu ngạo và cứng rắn của Liễu Kình Vũ lấn át.
Anh bạn này cũng quá kiêu ngạo rồi, còn dám phản pháo Chủ tịch Lý hết lần này tới lần khác, đầu óc hắn có phải không được tỉnh táo hay không? Lẽ nào hắn không biết, hậu quả khi khiến một Chủ tịch thành phố ghi hận là như thế nào hay sao?
Lúc ấy, ngay cả Lục Chấn Phong cũng bắt đầu thầm phục Liễu Kình Vũ rồi, trong lòng Lục Chấn Phong thầm nhủ: “Liễu Kình Vũ, mày thật cứng đầu, như mày mà còn muốn lăn lộn trên quan trường thì chẳng khác nào đi tìm đường chết, sớm muộn gì cũng sẽ chết rất thê thảm”.
Liễu Kình Vũ là người thông minh, ánh mắt hắn quét qua một lượt phòng họp, liền nhận ra suy nghĩ sau biểu hiện bên ngoài của mọi người, trong lòng cũng đang cười thầm: “Hừ, cho dù mình không phản bác lại Lý Đức Lâm thì ông ta cũng sẽ tìm cách trừng trị mình. Hơn nữa, hôm nay khi mình thậm chí đã đưa ra hợp đồng dự bị rồi mà Lý Đức Lâm vẫn không hề do dự giao quyền chủ đạo trong hạng mục này cho Lục Chấn Phong, điều này cho thấy Lý Đức Lâm chắc chắn có thành kiến đối với mình.
Nếu đã vậy, nếu như mình càng tỏ ra yếu kém trước mặt Lý Đức Lâm, Lý Đức Lâm sẽ càng được nước lấn tới, càng ức hiếp mình. Với tình hình này, mình chỉ có mạnh mẽ phản bác lại, nhân cơ hội trước mặt mọi người, công bằng giành lấy lợi ích chính đáng của mình, tuyệt đối không thể có bất cứ sự thỏa hiệp nào cả”.
Nhiều khi, khi người ta nhìn nhận một vấn đề nào đó, thường sẽ xuất phát từ quan niệm chủ quan, từ lợi ích đơn giản bên ngoài để phán đoán sự việc. Những lúc ấy, điều mà họ có thể thấy được luôn chỉ là những thứ mang tính biểu tượng. Nếu như những người này có thể thay đổi vị trí để nhìn nhận sự việc thì có lẽ sẽ phát hiện ra rất nhiều điều mới mẻ.
Lúc này, tuy rằng Lý Đức Lâm là Chủ tịch thành phố, tuy rằng lòng dạ ông ta thâm sâu đấy, sẽ không dễ dàng để lộ cảm xúc ra mặt, nhưng cơn giận tron lòng ông ta đã bắt đầu không kiềm chế được rồi.
Lý Đức Lâm lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ, nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu muốn tôi cho cậu một đáp án như thế nào?
Một câu rất đơn giản, thậm chí trong câu nói này còn chẳng hề có lấy một đốm lửa, nhưng căn phòng họp lúc này lại trở nên vô cùng tĩnh lặng, tất cả mọi người đều cảm nhận được cơn giận ngút trời từ trong câu nói hết sức đơn giản này của Lý Đức Lâm.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, người thì nhìn chằm chằm vào cốc nước của mình, người thì nhìn xuống mặt bàn, lo sợ đụng phải ánh mắt của Lý Đức Lâm.
Thế nhưng, Liễu Kình Vũ lại như không hề nhận ra cơn giận của Lý Đức Lâm vậy, chỉ lạnh nhạt nói:
- Chủ tịch Lý, tôi chỉ muốn có một kết quả công bằng, tôi chỉ muốn dân chúng quận Tân Hoa chính tôi có thêm cơ hội có việc làm. Huống hồ, hạng mục này tôi vốn đã thương lượng với đối phương trước, tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước.
- Được, được lắm, khá khen cho một phó Chủ tịch quận biết lo nghĩ cho dân, vậy thì giờ tôi sẽ nói với cậu, tôi cho rằng tôi không thể tin tưởng những điều kiện cậu đã viết trên tờ giấy này được. Vì vậy, tôi vẫn sẽ kiên trì nguyên tắc ban đầu của mình, để quận Lộ Bắc phụ trách hạng mục này. Được rồi, cứ quyết định như vậy, cuộc họp kết thúc.
Nói rồi, Lý Đức Lâm đứng dậy định bỏ đi.
Lúc ấy, Liễu Kình Vũ trực tiếp rút điện thoại di động ra gọi cho Trần Long Bân, nói thẳng vào vấn đề:
- Tổng giám đốc Trần, tôi là Liễu Kình Vũ của quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn tỉnh Bạch Vân. Tôi muốn hỏi ông, có phải Chủ tịch quận Lộ Bắc của thành phố Thương Sơn đã tới tìm ông đàm phán hay không?
Ngay lúc điện thoại vừa kết nối, Liễu Kình Vũ đã trực tiếp mở loa ngoài.
Ở đầu dây bên kia, Trần Long Bân cười lớn đáp:
- Đúng vậy, chiều nay sau khi anh và tôi nói chuyện với nhau chưa tới một giờ đồng hồ thì ông ấy tới. Ông ấy đã hứa hẹn với tôi rất nhiều điều kiện ưu đãi, hơn hẳn những điều kiện ưu đãi mà quận Tân Hoa các anh đưa ra cho tôi, thực khiến tôi vô cùng xúc động.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Ồ, họ đã hứa hẹn những gì với các ông vậy? Có thể nói cho tôi được không?
Trần Long Bân lúc ấy đang ở trong thư phòng, bản điều kiện ưu đãi mà Lục Chấn Phong đích thân soạn ra đang ở ngay bên cạnh, một bên khác là hợp đồng dự bị đã ký kết với Liễu Kình Vũ, nghe thấy Liễu Kình Vũ đề nghị muốn biết điều kiện ưu đãi của Lục Chấn Phong, ông ta cho rằng điều này cũng không có vấn đề gì. Là một thương nhân, ông ta hy vọng Liễu Kình Vũ có thể nhún nhường, đưa ra điều kiện ưu đãi tốt hơn nữa, như vậy sẽ có lợi hơn cho ông ta. Vì vậy, Trần Long Bân trực tiếp đọc lại tất cả những điều kiện ưu đãi mà Lục Chấn Phong đã đưa ra không sót một từ một chữ nào.
Lúc ấy, Lý Đức Lâm vốn muốn rời đi, nhưng lại không ngờ Liễu Kình Vũ lại gọi thẳng cho Trần Long Bân ngay trước mặt mọi người, chỉ có thể dừng bước, lặng lẽ lắng nghe. Sau khi nghe Trần Long Bân đọc hết những điều kiện ấy, sắc mặt ông ta liền tối sầm lại. Sắc mặt của Lục Chấn Phong cũng trở nên trắng bệch, hai chân đã đều run rẩy.
Có thế nào ông ta cũng không nghĩ được rằng, Liễu Kình Vũ lại chơi trò này, một chiêu ấy cũng quá nguy hiểm.
Lúc ấy, Liễu Kình Vũ đợi khi Trần Long Bân đọc xong, mới cười thản nhiên đáp lại:
- Tổng giám đốc Trần, ông vẫn nhớ những điều kiện ưu đã mà tôi đưa ra với ông chứ?
Trần Long Bân có phần không thoải mái, đáp:
- Đương nhiên rồi Liễu Kình Vũ, anh xem xem, Chủ tịch Lục không hề do dự đưa ra cho chúng tôi bao nhiêu ưu đãi như vậy, còn anh lại trực tiếp nói với chúng tôi, ngoài những ưu đãi theo quy địn mà thành phố đưa ra, những điều kiện ưu đãi khác đều không có. Như vậy rõ ràng là các anh không hề có thành ý chút nào.
Lúc Trần Long Bân nói câu này, sắc mặt của tất cả những người có mặt trong hội trường đều biến sắc, đặc biệt là Lý Đức Lâm và Lục Chấn Phong, sắc mặt của bọn họ càng lúc càng khó coi.
Lúc ấy, Liễu Kình Vũ lại tiếp tục nói với Trần Long Bân:
- Tổng giám đốc Trần, tôi không quan tâm người ta hứa hẹn với ông những điều kiện ưu đãi gì, nhưng quận Tân Hoa chúng tôi sẽ kiên quyết giữ các điều kiện cơ bản nhất như đã hứa hẹn với ông. Ông thấy giờ mình có thể đưa ra một sự lựa chọn được hay không?
Trần Long Bân cười khổ, đáp:
- Liễu Kình Vũ, tên nhóc thối nhà anh ăn chắc tôi rồi đấy hả? Được rồi, anh thắng rồi, giờ tôi có thể nói với anh, tuy rằng điều kiện mà quận Lộ Bắc đưa ra nhiều ưu đãi hơn, nhưng Trần Long Bân tôi vẫn sẽ lựa chọn hợp tác với quận Tân Hoa các anh. Tập đoàn Hoàn Bảo Hà Tây chúng tôi muốn tìm một miền đất thích hợp để tập đoàn chúng tôi có thể đặt nền móng để phát triển toàn diện trong khu vực Đông Bắc, tìm một vùng đất mà chúng tôi có thể tiến hành sản xuất bình thường, không cần lo nghĩ, không chịu bất cứ sự quấy nhiễu nào.
Vì vậy, tuy rằng điều kiện mà quận Tân Hoa đưa ra rất bình thường, nhưng tôi tin rằng, với tầm nhìn, sự gan dạ, sáng suốt và quyết đoán của Liễu Kình Vũ anh, tập đoàn Hoàn Bảo sẽ đạt lợi ích kinh tế lâu dài hơn khi phát triển ở quận Tân Hoa. Thân làm một nhà kinh doanh, tôi tin rằng trực giác, mắt nhìn và lựa chọn của tôi không hề sai lầm đâu. Phải rồi, Liễu Kình Vũ, tối nay nhớ tới nhà tôi chơi, tiện thể chúng ta ký hợp đồng luôn.
Nói rồi, Trần Long Bân cúp máy.
Sau đó, tự lẩm bẩm với chính mình: “Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, tên tiểu tử thối nhà cậu cũng gian xảo thật, dám thông qua cuộc gọi này để lợi dụng tôi. Hà hà, đừng nghĩ rằng tôi không đoán được phía cậu chắc chắn đang diễn ra chuyện gì đó, đừng tưởng tôi không biết cậu muốn thông qua cuộc gọi này để lấy bằng chứng, đối phó với Lục Chấn Phong. Nhưng dù sao cậu cũng thực là một nhân tài, hơn nữa, theo tôi, cậu là một nhân tài có tiền đồ rộng mở. Vì vậy, tôi sẽ không để bụng chuyện cậu lợi dụng tôi lần này. Huống hồ cậu sẽ trở thành một đệ tử nhập môn duy nhất của cha tôi, tôi tin vào mắt nhìn của cha mình.
Phải biết rằng, trong đám đệ tử có tư cách nhập môn mà cha tôi nhắm trúng, người thấp nhất cũng lên tới chức Phó giám đốc sở. Nếu tên nhóc cậu đã có thể trở thành đệ tử của ông, hơn nữa còn trẻ như vậy đã lên tới cấp Phó phòng, tiền đồ của cậu lẽ nào lại thấp hơn bọn họ? Ha ha, thương nhân đầu tư và quan trường, nhất định gắn bó với nhau mà”.
Liễu Kình Vũ là người thông minh, khi nghe thấy Trần Long Bân nhắc hắn đừng quên tối nay tới nhà nói chuyện, liền biết rằng ông ta đã liên lạc với giáo sư Trần rồi. Như vậy, đối phương chắc chắn cũng đoán được mục đích thực sự của mình khi gọi cuộc điện thoại này, nhưng vẫn không hề do dự đọc nội dung kiều kiện ưu đãi của Lục Chấn Phong cho mình, điều này cho thấy đối phương đang bán tình cảm cho mình đây.
Chỉ trong một khắc, Liễu Kình Vũ đã làm sáng tỏ hết mọi chuyện.
Chỉ là lúc ấy, cả phòng họp đều lần nữa trở nên yên lặng.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ai nghĩ rằng, Lục Chấn Phong lại hứa hẹn nhiều điền kiện ưu đãi tới vậy, ai cũng không ngờ, sau khi Lục Chấn Phong đưa ra nhiều điều kiện ưu đãi như vậy, mà ông chủ của tập đoàn Hoàn Bảo lại không hề quan tâm, cuối cùng vẫn chọn hợp tác với Liễu Kình Vũ, thậm chí còn đề nghị tối nay trực tiếp ký kết luôn. Điều này rõ ràng là tát thẳng vào mặt còn gì, không chỉ là tát vào mặt Lục Chấn Phong, mà thậm chí còn là tát thẳng vào mặt Lý Đức Lâm.
Lúc này, Lý Đức Lâm đã hoàn toàn tức giận.
Ông ta không ngờ được rằng, ông chủ tập đoàn Hoàn Bảo lại cá tính tới vậy, thà chọn quận Tân Hoa cũng không chọn quận Lộ Bắc.
Ông ta không ngờ rằng, những điều kiện ưu đãi Lục Chấn Phong đưa ra lại lớn như vậy, biên độ nhượng bộ lại lớn như vậy.
Ông ta không ngờ rằng, mình vẫn một mực ủng hộ quận Lộ Bắc, ủng hộ Lục Chấn Phong, giờ đây không ngờ lại bại trong tay Liễu Kình Vũ.
Lý Đức Lâm tức giận, phẫn nộ rồi. May mắn thay, lúc ấy ông ta đang đứng ở bậc thang, bởi vì ông ta đã rời khỏi vị trí chủ trì cuộc họp.
Lý Đức Lâm đứng dậy, đẩy cánh cửa phòng họp, cất bước ra ngoài, đồng thời sập mạnh cánh cửa phòng họp lại.
Bên trong phòng họp, là một khoảng yên lặng như tờ.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Liễu Kình Vũ bỗng vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề trong phòng họp.
Liễu Kình Vũ nhận điện, đầu bên kia vang lên giọng nói hưng phấn của Phó phòng xúc tiến đầu tư Chu Khôn Hoa:
- Phó chủ tịch Liễu, tôi vừa nhận được tin rằng Tổng giám đốc đầu tư Lưu Tiểu Phi của tập đoàn Tiêu Thị ngày mai sẽ tới tham gia Triển lãm. Hơn nữa, nghe nói ông ta nắm quyền đầu tư với số tiền đầu tư bạc tỉ trong tay. Đây chính là một cơ hội rất lớn đối với quận Tân Hoa chúng ta.