Lưu Tiểu Phi đi tới trước mặt Tần Duệ Tiệp, cầm tập tài liệu trong tay cô. Sau đó vô cùng thành khẩn nói:
- Xin chào, Tôi là Tổng giám đốc bộ phận đầu tư của Tập đoàn Tiêu Thị. Tôi có thể nói chuyện với lãnh đạo của cô một chút không?
Tần Duệ Tiệp nhìn thấy Lưu Tiểu Phi thì rất sửng sốt.
Không chỉ có cô mà ngày cả Tào Thục Tuệ và Hàn Hương Di đứng bên cũng ngẩn người.
Bởi vì ngoại trừ giọng nói thì dáng vẻ bên ngoài của Lưu Tiểu Phi gần như giống Liễu Kình Vũ như đúc, khí chất cũng có sự tương đồng.
Dùng ánh mắt của Tần Duệ Tiệp thì bất kể là Liễu Kình Vũ cũng được, vị Lưu Tiểu Phi trước mắt này cũng tốt, anh mắt hai người đều vô cùng lợi hại khiến cho người ta cảm thấy rất phô trương. Đồng thời, trong đáy mắt hai người này đều cất giấu một khí chất kiêu ngạo. Nếu có khác thì ánh mắt của Lưu Tiểu Phi ẩn chứa một loại láu cá, giảo hoạt, mà ánh mắt của Liễu Kình Vũ cất chứa một sự tự tin và bình tĩnh rất mãnh liệt.
Sau khi Lưu Tiểu Phi nói ra thân phận của mình, trong lòng Tần Duệ Tiệp cả kinh, nhưng tiếp đó rất nhanh liền bắt tay đối phương:
- Tổng giám đốc Lưu, chào mừng ngài đến xem triển lãm. Lãnh đạo chúng tôi rất chờ mong được gặp ngài. Tuy nhiên ngài cũng thấy đấy, người đến xem triển lãm đông quá, mặc kệ là ai tới cũng đều phải xếp hàng. Ngài thông cảm chịu khó xếp hàng giúp lãnh đạo chúng tôi lúc này, hoặc là buổi tối, lãnh đạo chúng tôi sẽ tự mình đến nhà thăm ngài.
Tuy rằng Tần Duệ Tiệp rất hy vọng cùng tập đoàn Tiêu Thị hợp tác nhưng cô là người lý tính. Mặc dù Lưu Tiểu Phi rất có lai lịch nhưng ai có thể đảm bảo trong số những người đang xếp hàng này, không có ai là người có lai lịch lớn hơn. Nếu mở cửa sau cho Lưu Tiểu Phi thì sau này phải nói như thế nào đói với những người phía sau. Cho nên, Tần Duệ Tiệp đưa cho Lưu Tiểu Phi hai lựa chọn.
Sau khi nghe được câu trả lời của Tần Duệ Tiệp, Lưu Tiểu Phi rất ngạc nhiên. Y thật không ngờ, người phụ trách đầu tư nghe được thân phận của mình mà còn bắt mình xếp hàng. Loại khí phách khiến y vô cùng tán thưởng, y nhìn Tần Duệ Tiệp với ánh mắt hứng thú, nói:
- Được, tôi sẽ đứng xếp hàng. Hiện tại tôi rất tò mò về lãnh đạo các cô, hắn thật sự là một người rất hay.
Nói xong, Lưu Tiểu Phi và Trương Đức Dũng cùng xuống phía sau xếp hàng.
Mà lúc này, đám người Tiêu Mộng Tuyết đi theo phía sau nhìn thấy Lưu Tiểu Phi đi xếp hàng thì ngạc nhiên đến rớt cả con mắt. Là cái tên kiêu ngạo Lưu Tiểu Phi đấy ư? Rốt cuộc thì y cùng người con gái đó nói những gì.
Vừa nghĩ đến đây thì cũng vừa hay đến lượt đám người Tiêu Mộng Tuyết. Cô bước đến, yêu cầu tài liệu trong tay Tần Duệ Tiệp rồi cười nói:
- Cô gái à! Tôi có thể vào nói chuyện cùng lãnh đạo của cô không?
Tần Duệ Tiệp nhìn thoáng qua biển hiệu trên ngực Tiêu Mộng Tuyết rồi nói:
- Tổng giám đốc Tiêu, chúng tôi rất hoan nghênh ngài đến thăm. Lãnh đạo chúng tôi cũng rất chờ mong được gặp mặt với ngài. Tuy nhiên, lãnh đạo chúng tôi hôm nay đã quán triệt tinh thần: Hôm nay bên ngoài triển lãm có không ít người xếp hàng, mặc kệ là ai tới cũng phải xếp hàng. Hay là ngài chịu khó xếp hàng một lát. Thông cảm cho lãnh đạo chúng tôi bận rộn trong thời gian này. Hoặc là buổi tối chúng tôi sẽ tự mình đến nhà chào ngài. Ồ, đúng rồi, vừa rồi quý công ty cũng có một vị tổng giám đốc đầu tư Lưu Tiểu Phi đến, lát nữa, ngài có thể cùng ngài ấy đi vào.
Tuy rằng giọng điệu của Tần Duệ Tiệp vô cùng chân thành, nhưng lời nói ngược lại rất công thức hóa. Lời nói này là để đảm bảo đi đôi với việc làm
Tiêu Mộng Tuyết nghe xong thì cũng sững sờ một lúc. Thật không nghĩ đến, mình đường đường là người thừa kế tương lai, Chủ tịch của tập đoàn Tiêu Thị cũng phải xếp hàng. Giờ thì cô đã hiểu tại sao Lưu Tiểu Phi lại phải đi xuống rồi. Cô liếc mắt thâm ý nhìn Tần Duệ Tiệp một chút, sau đó cười nói:
- Được, nếu Lưu Tiểu Phi đã xếp hàng thì chúng ta cũng không thể yêu cầu được ưu tiên, tôi sẽ xếp hàng cùng anh ta.
Nói xong, Tiêu Mộng Tuyết mang theo người của mình đến xếp sau Lưu Tiểu Phi.
Lần này, toàn bộ mọi người trong triển lãm đều kinh hãi.
Người ở tỉnh khác có thể không biết Tiêu Mộng Tuyết và Lưu Tiểu Phi nhưng nếu đã là lãnh đạo chính phủ và toàn bộ giới tinh anh trên thương trường thành phố Nam Bình tỉnh Hà Tây đều nghe đến bọn họ. Nhất là khi trên người Tiêu Mộng Tuyết còn đeo biển hiệu, chỉ cần nhìn đến là biết ngay.
Mà các phóng viên vốn đã giỏi săn lùng tin tức, sau khi thấy Tiêu Mộng Tuyết tự mình đi đầu xếp hàng, tất cả máy ảnh, cameras đều rơi trên người cô ta, cũng có phóng viên trực tiếp đi lên phỏng vấn:
- Tổng giám đốc Tiêu, ngài là Chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị, thân phận vô cùng tôn quý, tại sao lại phải xếp hàng? Theo tôi được biết, ngài chỉ cần nói vài câu, sẽ có rất đông người đến hỏi thăm.
Tiêu Mộng Tuyết nói:
- Anh nói quá lời rồi. Thực tế, Tập đoàn Tiêu thị cũng chỉ là một doanh nghiệp tư nhân bình thường. Tiêu thị chúng tôi đang áp dụng chiến lược xuất ngoại Lam Hải. Cho nên, chúng tôi tôn trọng đối tác, bao gồm cả quy tắc của bọn họ. Hiện tại tất cả mọi người đều xếp hàng, tại sao chúng tôi lại không phải xếp hàng?
Chỉ mấy câu đơn giản nhưng lại để lộ rất nhiều tin tức
Mấy phóng viên theo sau lại hỏi một loạt vấn đề, Tiêu Mộng Tuyết trả lời đâu ra đấy, rất ngắn gọn, rõ ràng.
Hàng ngũ dần tiến vào, chừng mười phút sau, rốt cuộc cũng đến lượt Tiêu Mộng Tuyết và Lưu Tiểu Phi đi vào.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đã chuẩn bị kỹ càng ở trong phòng. Hơn nữa, lúc Tần Duệ Tiệp đi vào cũng đã báo cáo cho hắn biết về đám người Tiêu Thị đang xếp hàng ở bên ngoài.
Sau khi nghe xong, Liễu Kình Vũ hết sức hài lòng.
Liễu Kình vũ là một người rất nguyên tắc. Hắn sẵn sàng chân thành tiếp đón mỗi vị khách hàng. Mặc kệ đối phương là dân chúng bình thường hay là Chủ tịch xí nghiệp lớn, hắn đều duy trì nguyên tắc công bằng này. Sẽ không vì đối phương là chủ tịch của một công ty lớn mà ưu tiên. Tuy nhiên hắn cũng không phải là một người đặc biệt cứng nhắc
Lúc Lưu Tiểu Phi cùng Tiêu Mộng Tuyết bước vào, Liễu kình Vũ bước ra khỏi chỗ ngồi của mình, vẻ mặt tươi cười chào đón:
- Tống giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Tiêu, hoan nghênh các vị gian triển lãm của quận Tân Hoa. Vừa rồi rất xin lỗi vì đã để mọi người phải xếp hàng. Không biết các vị muốn xem xét hay muốn biết tin tức nào của quận Tân Hoa?
Vừa nói xong, thời điểm ánh mắt của Liễu Kình vũ rơi trên người Lưu Tiểu Phi liền ngây ra.
Lưu Tiểu Phi cũng vậy.
Ánh mắt của hai người đan vào nhau.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc nhưng họ đều không phải là người bình thường, họ có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình ở đối phương. Từ tướng mạo của người đối diện mà liên tưởng đến một thứ gì đó. Nhất là tên Lưu Tiểu Phi này, khiến Liễu Kình Vũ nghĩ đến rất nhiều.
Còn đối với Lưu Tiểu Phi, cha mình là ai vẫn là một câu hỏi, từ đầu đến cuối mẹ y cũng không nói với y. Chỉ nói là là: nếu có một ngày y có thể đứng trên đỉnh cao thương trường đất nước Trung Quốc này, bà sẽ nói ra thân thế của y. Đối với câu trả lời này, Lưu Tiểu Phi cũng không nói gì. Y là một người con có hiếu, hơn nữa mẹ của y vẫn đang phải trị liệu ở nước ngoài, y cũng không dám đi ép hỏi về thân thế của mình. Y chỉ có thể phấn đấu, hướng về lý tưởng phía trước của mình
Kiêu ngạo đấu với kiêu ngạo.
Hai người thật sự rất kiêu ngạo.
Mắt đối mắt, tia lửa cũng tóe lên.
Sát khí.
Hai người cũng cảm nhận được từ ánh mắt đối phương ẩn chứa năng lượng cường đại.
Trong nháy mắt, nhiệt độ toàn khu triển lãm thấp xuống vài độ.
Hai người từng đứng giữa đường ranh sinh tử, tất cả đều cảm nhận được trên người đối phương có một loại sát khí rất mãnh liệt.
Giờ phút này, Tần Duệ Tiệp và Tiêu Mộng Tuyết đứng bên cạnh Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi cũng đang đánh giá lẫn nhau.
Giữa hai bên trong nháy mắt rơi vào một cảnh giới vô cùng quỷ dị bên trong.
Hai bên dường như đang tiến hành một cuộc đọ sức.
Đúng lúc này, Tào Thục Tuệ phát xong đống tài liệu trong tay, đi đến bên cạnh nói:
- Liễu Kình Vũ, nhanh lấy cho em một ít tài liệu.
Vừa nói, Tào Thục Tuệ vừa bước vào gian phòng, lúc nhìn thấy Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi bốn mắt nhìn nhau, trạng thái ác liệt liền cười nói:
- Hai người các anh đứng nhìn nhau như vậy làm gì? Lớn lên giống nhau thì làm sao? Cũng không phải là sinh đôi mà.
Nói xong liền bước đến hòm tài liệu.
Mà lúc này, trạng thái giằng co giữa Liễu kình Vũ và Lưu Tiểu Phi vì sự xuất hiện của Tào Thục Tuệ mà chuẩn bị hóa giải.
Hai người nhìn nhau cười, đồng thời vươn tay ra.
- Liễu Kình Vũ.
- Lưu Tiểu Phi.
Hai người đồng thời ngồi xuống. Bên kia, Tần Duệ Tiệp cũng mời Tiêu Mộng Tuyết ngồi cạnh.
Liễu Kình Vũ cũng không lấy tài liệu tuyên truyền ra, chỉ thản nhiên nói với Lưu Tiểu Phi:
- Nghe nói tập đoàn Tiêu Thị các anh đang thực thi chiến lược xuất ngoại?
Lưu Tiểu Phi gật đầu:
- Đúng vậy.
Liễu Kình Vũ lại nói:
- Có phải hiện tại Tập đoàn Tiêu Thị loạn trong giặc ngoài, tràn đầy nguy cơ?
Lưu Tiểu Phi vẫn gật đầu như cũ:
- Đúng vậy.
- Đến quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn chúng tôi, tôi giúp anh chọn dự án, đảm bảo thành công.
Lời này nói ra thật kinh người.
- Xin chào, Tôi là Tổng giám đốc bộ phận đầu tư của Tập đoàn Tiêu Thị. Tôi có thể nói chuyện với lãnh đạo của cô một chút không?
Tần Duệ Tiệp nhìn thấy Lưu Tiểu Phi thì rất sửng sốt.
Không chỉ có cô mà ngày cả Tào Thục Tuệ và Hàn Hương Di đứng bên cũng ngẩn người.
Bởi vì ngoại trừ giọng nói thì dáng vẻ bên ngoài của Lưu Tiểu Phi gần như giống Liễu Kình Vũ như đúc, khí chất cũng có sự tương đồng.
Dùng ánh mắt của Tần Duệ Tiệp thì bất kể là Liễu Kình Vũ cũng được, vị Lưu Tiểu Phi trước mắt này cũng tốt, anh mắt hai người đều vô cùng lợi hại khiến cho người ta cảm thấy rất phô trương. Đồng thời, trong đáy mắt hai người này đều cất giấu một khí chất kiêu ngạo. Nếu có khác thì ánh mắt của Lưu Tiểu Phi ẩn chứa một loại láu cá, giảo hoạt, mà ánh mắt của Liễu Kình Vũ cất chứa một sự tự tin và bình tĩnh rất mãnh liệt.
Sau khi Lưu Tiểu Phi nói ra thân phận của mình, trong lòng Tần Duệ Tiệp cả kinh, nhưng tiếp đó rất nhanh liền bắt tay đối phương:
- Tổng giám đốc Lưu, chào mừng ngài đến xem triển lãm. Lãnh đạo chúng tôi rất chờ mong được gặp ngài. Tuy nhiên ngài cũng thấy đấy, người đến xem triển lãm đông quá, mặc kệ là ai tới cũng đều phải xếp hàng. Ngài thông cảm chịu khó xếp hàng giúp lãnh đạo chúng tôi lúc này, hoặc là buổi tối, lãnh đạo chúng tôi sẽ tự mình đến nhà thăm ngài.
Tuy rằng Tần Duệ Tiệp rất hy vọng cùng tập đoàn Tiêu Thị hợp tác nhưng cô là người lý tính. Mặc dù Lưu Tiểu Phi rất có lai lịch nhưng ai có thể đảm bảo trong số những người đang xếp hàng này, không có ai là người có lai lịch lớn hơn. Nếu mở cửa sau cho Lưu Tiểu Phi thì sau này phải nói như thế nào đói với những người phía sau. Cho nên, Tần Duệ Tiệp đưa cho Lưu Tiểu Phi hai lựa chọn.
Sau khi nghe được câu trả lời của Tần Duệ Tiệp, Lưu Tiểu Phi rất ngạc nhiên. Y thật không ngờ, người phụ trách đầu tư nghe được thân phận của mình mà còn bắt mình xếp hàng. Loại khí phách khiến y vô cùng tán thưởng, y nhìn Tần Duệ Tiệp với ánh mắt hứng thú, nói:
- Được, tôi sẽ đứng xếp hàng. Hiện tại tôi rất tò mò về lãnh đạo các cô, hắn thật sự là một người rất hay.
Nói xong, Lưu Tiểu Phi và Trương Đức Dũng cùng xuống phía sau xếp hàng.
Mà lúc này, đám người Tiêu Mộng Tuyết đi theo phía sau nhìn thấy Lưu Tiểu Phi đi xếp hàng thì ngạc nhiên đến rớt cả con mắt. Là cái tên kiêu ngạo Lưu Tiểu Phi đấy ư? Rốt cuộc thì y cùng người con gái đó nói những gì.
Vừa nghĩ đến đây thì cũng vừa hay đến lượt đám người Tiêu Mộng Tuyết. Cô bước đến, yêu cầu tài liệu trong tay Tần Duệ Tiệp rồi cười nói:
- Cô gái à! Tôi có thể vào nói chuyện cùng lãnh đạo của cô không?
Tần Duệ Tiệp nhìn thoáng qua biển hiệu trên ngực Tiêu Mộng Tuyết rồi nói:
- Tổng giám đốc Tiêu, chúng tôi rất hoan nghênh ngài đến thăm. Lãnh đạo chúng tôi cũng rất chờ mong được gặp mặt với ngài. Tuy nhiên, lãnh đạo chúng tôi hôm nay đã quán triệt tinh thần: Hôm nay bên ngoài triển lãm có không ít người xếp hàng, mặc kệ là ai tới cũng phải xếp hàng. Hay là ngài chịu khó xếp hàng một lát. Thông cảm cho lãnh đạo chúng tôi bận rộn trong thời gian này. Hoặc là buổi tối chúng tôi sẽ tự mình đến nhà chào ngài. Ồ, đúng rồi, vừa rồi quý công ty cũng có một vị tổng giám đốc đầu tư Lưu Tiểu Phi đến, lát nữa, ngài có thể cùng ngài ấy đi vào.
Tuy rằng giọng điệu của Tần Duệ Tiệp vô cùng chân thành, nhưng lời nói ngược lại rất công thức hóa. Lời nói này là để đảm bảo đi đôi với việc làm
Tiêu Mộng Tuyết nghe xong thì cũng sững sờ một lúc. Thật không nghĩ đến, mình đường đường là người thừa kế tương lai, Chủ tịch của tập đoàn Tiêu Thị cũng phải xếp hàng. Giờ thì cô đã hiểu tại sao Lưu Tiểu Phi lại phải đi xuống rồi. Cô liếc mắt thâm ý nhìn Tần Duệ Tiệp một chút, sau đó cười nói:
- Được, nếu Lưu Tiểu Phi đã xếp hàng thì chúng ta cũng không thể yêu cầu được ưu tiên, tôi sẽ xếp hàng cùng anh ta.
Nói xong, Tiêu Mộng Tuyết mang theo người của mình đến xếp sau Lưu Tiểu Phi.
Lần này, toàn bộ mọi người trong triển lãm đều kinh hãi.
Người ở tỉnh khác có thể không biết Tiêu Mộng Tuyết và Lưu Tiểu Phi nhưng nếu đã là lãnh đạo chính phủ và toàn bộ giới tinh anh trên thương trường thành phố Nam Bình tỉnh Hà Tây đều nghe đến bọn họ. Nhất là khi trên người Tiêu Mộng Tuyết còn đeo biển hiệu, chỉ cần nhìn đến là biết ngay.
Mà các phóng viên vốn đã giỏi săn lùng tin tức, sau khi thấy Tiêu Mộng Tuyết tự mình đi đầu xếp hàng, tất cả máy ảnh, cameras đều rơi trên người cô ta, cũng có phóng viên trực tiếp đi lên phỏng vấn:
- Tổng giám đốc Tiêu, ngài là Chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị, thân phận vô cùng tôn quý, tại sao lại phải xếp hàng? Theo tôi được biết, ngài chỉ cần nói vài câu, sẽ có rất đông người đến hỏi thăm.
Tiêu Mộng Tuyết nói:
- Anh nói quá lời rồi. Thực tế, Tập đoàn Tiêu thị cũng chỉ là một doanh nghiệp tư nhân bình thường. Tiêu thị chúng tôi đang áp dụng chiến lược xuất ngoại Lam Hải. Cho nên, chúng tôi tôn trọng đối tác, bao gồm cả quy tắc của bọn họ. Hiện tại tất cả mọi người đều xếp hàng, tại sao chúng tôi lại không phải xếp hàng?
Chỉ mấy câu đơn giản nhưng lại để lộ rất nhiều tin tức
Mấy phóng viên theo sau lại hỏi một loạt vấn đề, Tiêu Mộng Tuyết trả lời đâu ra đấy, rất ngắn gọn, rõ ràng.
Hàng ngũ dần tiến vào, chừng mười phút sau, rốt cuộc cũng đến lượt Tiêu Mộng Tuyết và Lưu Tiểu Phi đi vào.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đã chuẩn bị kỹ càng ở trong phòng. Hơn nữa, lúc Tần Duệ Tiệp đi vào cũng đã báo cáo cho hắn biết về đám người Tiêu Thị đang xếp hàng ở bên ngoài.
Sau khi nghe xong, Liễu Kình Vũ hết sức hài lòng.
Liễu Kình vũ là một người rất nguyên tắc. Hắn sẵn sàng chân thành tiếp đón mỗi vị khách hàng. Mặc kệ đối phương là dân chúng bình thường hay là Chủ tịch xí nghiệp lớn, hắn đều duy trì nguyên tắc công bằng này. Sẽ không vì đối phương là chủ tịch của một công ty lớn mà ưu tiên. Tuy nhiên hắn cũng không phải là một người đặc biệt cứng nhắc
Lúc Lưu Tiểu Phi cùng Tiêu Mộng Tuyết bước vào, Liễu kình Vũ bước ra khỏi chỗ ngồi của mình, vẻ mặt tươi cười chào đón:
- Tống giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Tiêu, hoan nghênh các vị gian triển lãm của quận Tân Hoa. Vừa rồi rất xin lỗi vì đã để mọi người phải xếp hàng. Không biết các vị muốn xem xét hay muốn biết tin tức nào của quận Tân Hoa?
Vừa nói xong, thời điểm ánh mắt của Liễu Kình vũ rơi trên người Lưu Tiểu Phi liền ngây ra.
Lưu Tiểu Phi cũng vậy.
Ánh mắt của hai người đan vào nhau.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc nhưng họ đều không phải là người bình thường, họ có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình ở đối phương. Từ tướng mạo của người đối diện mà liên tưởng đến một thứ gì đó. Nhất là tên Lưu Tiểu Phi này, khiến Liễu Kình Vũ nghĩ đến rất nhiều.
Còn đối với Lưu Tiểu Phi, cha mình là ai vẫn là một câu hỏi, từ đầu đến cuối mẹ y cũng không nói với y. Chỉ nói là là: nếu có một ngày y có thể đứng trên đỉnh cao thương trường đất nước Trung Quốc này, bà sẽ nói ra thân thế của y. Đối với câu trả lời này, Lưu Tiểu Phi cũng không nói gì. Y là một người con có hiếu, hơn nữa mẹ của y vẫn đang phải trị liệu ở nước ngoài, y cũng không dám đi ép hỏi về thân thế của mình. Y chỉ có thể phấn đấu, hướng về lý tưởng phía trước của mình
Kiêu ngạo đấu với kiêu ngạo.
Hai người thật sự rất kiêu ngạo.
Mắt đối mắt, tia lửa cũng tóe lên.
Sát khí.
Hai người cũng cảm nhận được từ ánh mắt đối phương ẩn chứa năng lượng cường đại.
Trong nháy mắt, nhiệt độ toàn khu triển lãm thấp xuống vài độ.
Hai người từng đứng giữa đường ranh sinh tử, tất cả đều cảm nhận được trên người đối phương có một loại sát khí rất mãnh liệt.
Giờ phút này, Tần Duệ Tiệp và Tiêu Mộng Tuyết đứng bên cạnh Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi cũng đang đánh giá lẫn nhau.
Giữa hai bên trong nháy mắt rơi vào một cảnh giới vô cùng quỷ dị bên trong.
Hai bên dường như đang tiến hành một cuộc đọ sức.
Đúng lúc này, Tào Thục Tuệ phát xong đống tài liệu trong tay, đi đến bên cạnh nói:
- Liễu Kình Vũ, nhanh lấy cho em một ít tài liệu.
Vừa nói, Tào Thục Tuệ vừa bước vào gian phòng, lúc nhìn thấy Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi bốn mắt nhìn nhau, trạng thái ác liệt liền cười nói:
- Hai người các anh đứng nhìn nhau như vậy làm gì? Lớn lên giống nhau thì làm sao? Cũng không phải là sinh đôi mà.
Nói xong liền bước đến hòm tài liệu.
Mà lúc này, trạng thái giằng co giữa Liễu kình Vũ và Lưu Tiểu Phi vì sự xuất hiện của Tào Thục Tuệ mà chuẩn bị hóa giải.
Hai người nhìn nhau cười, đồng thời vươn tay ra.
- Liễu Kình Vũ.
- Lưu Tiểu Phi.
Hai người đồng thời ngồi xuống. Bên kia, Tần Duệ Tiệp cũng mời Tiêu Mộng Tuyết ngồi cạnh.
Liễu Kình Vũ cũng không lấy tài liệu tuyên truyền ra, chỉ thản nhiên nói với Lưu Tiểu Phi:
- Nghe nói tập đoàn Tiêu Thị các anh đang thực thi chiến lược xuất ngoại?
Lưu Tiểu Phi gật đầu:
- Đúng vậy.
Liễu Kình Vũ lại nói:
- Có phải hiện tại Tập đoàn Tiêu Thị loạn trong giặc ngoài, tràn đầy nguy cơ?
Lưu Tiểu Phi vẫn gật đầu như cũ:
- Đúng vậy.
- Đến quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn chúng tôi, tôi giúp anh chọn dự án, đảm bảo thành công.
Lời này nói ra thật kinh người.