Lúc Liễu Kình Vũ đang vội vã tới nơi tổ chức hội nghị, đồng hồ chỉ đúng 20h10’.
Liễu Kình Vũ không đến muộn, nhưng cũng không đến sớm.
Lúc Liễu Kình Vũ đi vào phòng họp, liền thấy khuôn mặt tươi cười của rất nhiều người.
Đúng vậy, chính là khuôn mặt tươi cười.
Trong phòng họp, trên mặt rất nhiều người đều mang nụ cười.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ lại cảm thấy như mình đi vào hang cọp. Tuy rằng mọi người đều tươi cười, nhưng ánh mắt kia lại khiến hắn lo lắng trong lòng. Ánh mắt của bọn họ như một đám sói đang nhìn một con dê béo, một loại ánh mắt long lanh, tràn đầy khát vọng, tràn đầy chờ mong, hơn nữa còn tràn ngập ý chí chiến đấu.
Liễu Kình Vũ ngồi ở vị trí dành cho mình, trong lòng có chút nặng nề.
Liễu Kình Vũ là một người vô cùng mẫn cảm, từ ánh mắt vô cùng khác với trước kia của mọi người, dường như hắn cảm nhận được một không khí bất thường.
Lúc này, Lý Đức Lâm trầm giọng nói qua microphone: - Được rồi, đồng chí Liễu Kình Vũ mặc dù đến cuối cùng, nhưng cũng chưa muộn, hiện tại chúng ta chính thức bắt đầu hội nghị. Chủ đề hội nghị hôm nay của chúng ta là cán bộ toàn thành phố trên dưới một lòng, phối hợp phát triển, cùng xây dựng Thương Sơn ngày càng tươi đẹp.
Giờ phút này, thấy Lý Đức Lâm vẫn tự đưa ra chủ đề hội nghị, mà không dựa theo báo cáo mẫu đã chọn trước hội nghị, nhất là cố ý nhấn mạnh hai chữ “phối hợp”, chân mày Liễu Kình Vũ liền chau lại. Dường như hắn đã cảm nhận được một chút vấn đề.
Lý Đức Lâm nói tiếp: - Thưa các đồng chí, hôm nay chúng ta triển khai hội nghị bên trong hệ thống Ủy ban nhân dân thành phố, cho nên tôi hi vọng các đồng chí đang ngồi đây có thể tuân thủ kỷ luật của hội nghị, không tự ý phát biểu, không tự ý làm lộ bí mật, càng không thể tự ý hành động.
Ba cái “tự ý” của Lý Đức Lâm lại càng khiến Liễu Kình Vũ cảm nhận được không khí ngày càng khác thường trong hội trường. Hắn có cảm giác, ba cái “tự ý” của Lý Đức Lâm rõ ràng là ám chỉ mình.
Liễu Kình Vũ híp mắt lại, hiện tại hắn rốt cuộc hiểu tại sao mình lại thấy lạ khi nhận được điện thoại của Lý Đức Lâm rồi. Hiện tại xem ra, chỉ sợ cú điện thoại Lý Đức Lâm gọi cho mình tuyệt đối không đơn giản. Hiện tại hắn ngược lại muốn xem, Lý Đức Lâm rốt cuộc định làm gì.
Lý Đức Lâm tiếp tục lên tiếng: - Thưa các đồng chí, hôm này tôi lại nhấn mạnh một việc, đó là hội nghị giao lưu giữa các tỉnh lần này đối với Thành phố Thương Sơn chúng ta chính là một lần Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chỉ đạo, các khu vực phối hợp hành động, mà không phải do riêng khu vực nào, riêng huyện nào đơn độc hành động.
Dù sách lược của chúng ta là từng khu vực tự tiến hành thu hút đầu tư, nhưng tất cả hợp đồng của các hạng mục thu hút đầu tư đều phải do Cục xúc tiến đầu tư của Ủy ban nhân dân thành phố sắp xếp, cân nhắc toàn diện, cuối cùng dựa vào tình hình của Thành phố Thương Sơn mà đưa ra quyết sách có lợi nhất cho sự phát triển hoàn chỉnh của Thành phố Thương Sơn. Ở đây, tôi hi vọng các đồng chí đều thấu hiểu và tuân theo. Không hiểu được cũng phải cố gắng hiểu, cố gắng tuân theo, nếu không nhất định sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
Sau đây, mời mọi người đóng góp ý kiến, bắt đầu từ quận Lộ Bắc đi.
Lý Đức Lâm nói xong, Chủ tịch quận Lộ Bắc - Lục Chấn Phong lập tức nói lớn: - Quận Lộ Bắc chúng tôi kiên quyết làm theo sự chỉ đạo của Ủy ban nhân dân thành phố và Cục xúc tiến đầu tư thành phố, tuyệt đối không có kiến nghị gì.
Tiếp theo, tất cả những Chủ tịch quận hoặc Bí thư Quận ủy khác đều tỏ thái độ ủng hộ đề nghị của Lý Đức Lâm.
Đến tận lúc này, Liễu Kình Vũ cuối cùng cũng hiểu được dụng ý thực sự của Lý Đức Lâm rồi.
Liễu Kình Vũ nổi giận thực sự rồi.
Giận quá thành cười.
Được, chiêu “sự chỉ đạo chung” rất được. Cân nhắc toàn diện à, nói cách khác, thành tích thu hút đầu tư mình và toàn bộ quận Tân Hoa phí bao tâm huyết mới có được, vì một câu vô cùng đơn giản như vậy của Lý Đức Lâm, liền biến thành thành tích của Ủy ban nhân dân thành phố hoặc Cục xúc tiến đầu tư thành phố Thương Sơn, người phụ trách hạng mục như mình mất hết quyền chủ đạo.
Chiêu này quá vô liêm sỉ rồi.
Hội nghị phối hợp? Phối hợp cái rắm.
Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong mắt Liễu Kình Vũ.
Lúc này, đến lượt Trịnh Hiểu Thành phát biểu, Trịnh Hiểu Thành lập tức nói lớn: - Tôi đại diện cho quận Tân Hoa chúng tôi cam đoan với Chủ tịch thành phố, quận Tân Hoa chúng tôi kiên quyết ủng hộ đề nghị của Chủ tịch thành phố, kiên quyết ủng hộ sự chỉ đạo chung của toàn thành phố, cân nhắc toàn diện…
Trịnh Hiểu Thành vừa oang oang nói xong, Liễu Kình Vũ đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, đứng dậy nói: - Chủ tịch quận Trịnh Hiểu Thành, tôi thực sự rất thất vọng về ông. Đường đường là Chủ tịch của quận Tân Hoa, vào lúc lợi ích của quận Tân Hoa bị tổn hại, thậm chí bị người khác tranh giành, người làm Chủ tịch như ông không những không nghĩ biện pháp giữ gìn, ngược lại còn nối giáo cho giặc, vẽ đường cho hươu chạy. Thật đáng thất vọng.
Lúc trước cố ý tiết lộ tin tức về hạng mục sắp thuộc về quận Tân Hoa chúng ta đã đành, hôm nay không ngờ ông lại làm chuyện ăn cây táo, rào cây sung như vậy. Ông thật sự rất vô liêm sỉ, rất không có lập trường. Còn nữa, Chủ tịch Trịnh, ông hãy nhớ kĩ một điểm. Ông chỉ đủ khả năng đại diện cho bản thân ông, chứ không thể đại diện cho toàn bộ quận Tân Hoa. Bởi vì toàn bộ quận Tân Hoa còn có Quận ủy, ông có thể đảm bảo toàn bộ thành viên của Quận ủy đồng ý với ý kiến của ông ư? Ông có thể làm tổn hại, thậm chí bán đứng lợi ích của quận Tân Hoa, nhưng những thành viên khác của Quận ủy thì chưa chắc…
Liễu Kình Vũ vừa nói tới đây, Lục Chấn Phong lập tức tức giận quát: - Liễu Kình Vũ, sao anh có thể nói như vậy. Đây là thái độ anh nói chuyện với lãnh đạo đấy ư. Cái gì gọi là ích lợi của quận Tân Hoa. Chẳng lẽ quận Tân Hoa các anh không phải là một bộ phận của Thành phố Thương Sơn? Chẳng lẽ tài chính của quận Tân Hoa các anh không phải là tài chính do Thành phố Thương Sơn chuyển xuống? Chẳng lẽ quận Tân Hoa các anh có thể không tiếp nhận sự lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố?
Vừa rồi Chủ tịch thành phố Lý không phải đã nói vô cùng rõ ràng rồi sao. Hiện tại Ủy ban nhân dân thành phố giải quyết như vậy là căn cứ vào đại cục, cân nhắc toàn diện. Một Phó chủ tịch quận nho nhỏ như anh chỉ thấy được lợi ích vụn vặt của quận Tân Hoa các anh. Chủ tịch thành phố Lý phải suy nghĩ cho ích lợi của cả Thành phố Thương Sơn. Hơn nữa anh nghĩ kĩ một chút, hội nghị hôm nay ngoài Liễu Kình Vũ anh ra, có ai phản đối ý kiến này của Chủ tịch thành phố không, anh không biết số ít phải nghe theo số nhiều hay sao?
Nghe Lục Chấn Phong nói như vậy, Liễu Kình Vũ cười ha hả: - Số ít nghe theo số nhiều, Chủ tịch quận Lục, ông cũng không biết xấu hổ nói ra câu này. Ông cho rằng nhiều người là có thể giở trò bắt nạt người khác sao. Tôi nói cho ông biết, người khác để các ông bắt nạt, nhưng Liễu Kình Vũ tôi sẽ không để các ông coi như con rối.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ quay đầu lại nói với Lý Đức Lâm: - Chủ tịch thành phố Lý, tôi muốn hỏi ông một chút. Tại hội nghị giao lưu giữa các tỉnh lần này ông nói thành tích thu hút đầu tư của từng địa phương phải được cân nhắc toàn diện. Bao nhiêu năm trước đây, hàng năm đều có hoạt động giao lưu kinh tế giữa các tỉnh, đã năm nào ông áp dụng biện pháp cân nhắc toàn diện chưa?
Trước kia khi thành tích thu hút đầu tư của quận Tân Hoa kém như vậy, cũng không thấy ông giúp đỡ phối hợp vài hạng mục. Hiện tại quận Tân Hoa chúng tôi có thành tích, lãnh đạo vài quận khác ghen tỵ, vài lãnh đạo Thành ủy khó chịu với chúng tôi, nên nghĩ ra chuyện cân nhắc toàn diện này.
Còn nói cái gì mà hội nghị phối hợp.
Vớ vẩn, các ông thôi đi.
Đây căn bản là một âm mưu, một hội nghị tranh giành lợi ích.
Phải, vài người có thể vô cùng vô liêm sỉ lấy việc cân nhắc toàn diện ngụy trang để tranh giành lợi ích. Thậm chí ngay cả đồng chí Trịnh Hiểu Thành cũng có thể không màng khí tiết, không màng cội nguồn của bản thân mà tiếp tay cho hành động tranh giành lợi ích của các ông.
Nhưng, Liễu Kình Vũ tôi không đồng ý, không tiếp thu. Tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục và thỏa hiệp với các người. Tôi sẽ khiếu nại với đồng chí Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn. Tôi cũng rất muốn biết, Thành phố Thương Sơn này có người có thể bảo vệ công bằng và chính nghĩa hay không.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ không để ý tới sắc mặt khó coi của Lý Đức Lâm, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn: - Bí thư Vương, hiện tại tôi phản ảnh với ngài một vấn đề. Hiện tại, tôi đang tham gia một hội nghị do Chủ tịch thành phố Lý chủ trì, chủ đề hội nghị là… Trên thực tế…
Nói xong, Liễu Kình Vũ thuật lại toàn bộ lời nói của Lý Đức Lâm và đám người Lục Chấn Phong, Trịnh Hiểu Thành trong hội nghị.
Sau khi thuật lại toàn bộ, Liễu Kình Vũ vô cùng tức giận nói: - Bí thư Vương, tôi muốn hỏi ngài, trong hội nghị giao lưu giữa các tỉnh, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có ra quyết định cân nhắc toàn diện thành tích thu hút đầu tư lần này không? Có phải Chủ tịch Lý thân là lãnh đạo Thành ủy là có thể tùy ý nhúng tay vào chuyện của quận Tân Hoa chúng tôi không?
Trước tiên, tôi tỏ rõ thái độ, Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối không phải một người vô tổ chức vô kỷ luật. Tôi đồng ý làm theo chỉ đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Nhưng, tôi cũng cần sự công bằng và minh bạch. Nếu trước hội nghị giao lưu, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đưa văn kiện xuống, hiện tại Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối không có ý kiến gì. Nhưng loại hành động và chỉ đạo tranh giành lợi ích này Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối không chấp nhận được.
Giờ phút này, trong phòng họp, Lý Đức Lâm bị lời nói này của Liễu Kình Vũ làm cho tức giận đến run cả hai tay.
Tuy rằng ông ta đã dự liệu được Liễu Kình Vũ sẽ phản đối đề nghị này của mình, thậm chí phản đối vô cùng kịch liệt. Nhưng ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn biện pháp đối phó, đó là lợi dụng nguyên tắc số ít phải nghe theo số nhiều để áp chế Liễu Kình Vũ. Hơn nữa dùng để nhiều người như vậy dùng dư luận để áp chế Liễu Kình Vũ, ông ta tin rằng, cho dù trong lòng Liễu Kình Vũ không phục cũng không có cách nào từ chối đề nghị của mình.
Nhưng, Lý Đức Lâm không ngờ rằng, phản ứng của Liễu Kình Vũ lại kịch liệt đến thế. Càng làm ông ta không ngờ là, trước mặt mình và nhiều người như vậy Liễu Kình Vũ lại gọi điện cho Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn. Đây rõ ràng là cảnh cáo ông ta, không nể mặt ông ta, một cán bộ hiểu biết tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Liễu Kình Vũ này chẳng lẽ không biết hắn làm như vậy sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào sao.
Giờ phút này, sau khi Vương Trung Sơn nghe Liễu Kình Vũ khiếu nại, cũng tức giận không nhẹ.
Vương Trung Sơn vô cùng rõ ràng, Liễu Kình Vũ tuy làm nên nhiều thành tích như vậy, nhưng thông qua lần tổ chức họp báo đó hắn đã cho biết phần lớn thành tích là của mình và Khương Tân Vũ. Hiện tại, Lý Đức Lâm muốn tranh giành lợi ích, thì không đơn giản là tranh giành lợi ích của Liễu Kình Vũ, mà chính là tranh giành lợi ích với mình.
Buồn cười, thật sự là buồn cười mà.
Vương Trung Sơn nổi giận rồi.
Liễu Kình Vũ không đến muộn, nhưng cũng không đến sớm.
Lúc Liễu Kình Vũ đi vào phòng họp, liền thấy khuôn mặt tươi cười của rất nhiều người.
Đúng vậy, chính là khuôn mặt tươi cười.
Trong phòng họp, trên mặt rất nhiều người đều mang nụ cười.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ lại cảm thấy như mình đi vào hang cọp. Tuy rằng mọi người đều tươi cười, nhưng ánh mắt kia lại khiến hắn lo lắng trong lòng. Ánh mắt của bọn họ như một đám sói đang nhìn một con dê béo, một loại ánh mắt long lanh, tràn đầy khát vọng, tràn đầy chờ mong, hơn nữa còn tràn ngập ý chí chiến đấu.
Liễu Kình Vũ ngồi ở vị trí dành cho mình, trong lòng có chút nặng nề.
Liễu Kình Vũ là một người vô cùng mẫn cảm, từ ánh mắt vô cùng khác với trước kia của mọi người, dường như hắn cảm nhận được một không khí bất thường.
Lúc này, Lý Đức Lâm trầm giọng nói qua microphone: - Được rồi, đồng chí Liễu Kình Vũ mặc dù đến cuối cùng, nhưng cũng chưa muộn, hiện tại chúng ta chính thức bắt đầu hội nghị. Chủ đề hội nghị hôm nay của chúng ta là cán bộ toàn thành phố trên dưới một lòng, phối hợp phát triển, cùng xây dựng Thương Sơn ngày càng tươi đẹp.
Giờ phút này, thấy Lý Đức Lâm vẫn tự đưa ra chủ đề hội nghị, mà không dựa theo báo cáo mẫu đã chọn trước hội nghị, nhất là cố ý nhấn mạnh hai chữ “phối hợp”, chân mày Liễu Kình Vũ liền chau lại. Dường như hắn đã cảm nhận được một chút vấn đề.
Lý Đức Lâm nói tiếp: - Thưa các đồng chí, hôm nay chúng ta triển khai hội nghị bên trong hệ thống Ủy ban nhân dân thành phố, cho nên tôi hi vọng các đồng chí đang ngồi đây có thể tuân thủ kỷ luật của hội nghị, không tự ý phát biểu, không tự ý làm lộ bí mật, càng không thể tự ý hành động.
Ba cái “tự ý” của Lý Đức Lâm lại càng khiến Liễu Kình Vũ cảm nhận được không khí ngày càng khác thường trong hội trường. Hắn có cảm giác, ba cái “tự ý” của Lý Đức Lâm rõ ràng là ám chỉ mình.
Liễu Kình Vũ híp mắt lại, hiện tại hắn rốt cuộc hiểu tại sao mình lại thấy lạ khi nhận được điện thoại của Lý Đức Lâm rồi. Hiện tại xem ra, chỉ sợ cú điện thoại Lý Đức Lâm gọi cho mình tuyệt đối không đơn giản. Hiện tại hắn ngược lại muốn xem, Lý Đức Lâm rốt cuộc định làm gì.
Lý Đức Lâm tiếp tục lên tiếng: - Thưa các đồng chí, hôm này tôi lại nhấn mạnh một việc, đó là hội nghị giao lưu giữa các tỉnh lần này đối với Thành phố Thương Sơn chúng ta chính là một lần Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chỉ đạo, các khu vực phối hợp hành động, mà không phải do riêng khu vực nào, riêng huyện nào đơn độc hành động.
Dù sách lược của chúng ta là từng khu vực tự tiến hành thu hút đầu tư, nhưng tất cả hợp đồng của các hạng mục thu hút đầu tư đều phải do Cục xúc tiến đầu tư của Ủy ban nhân dân thành phố sắp xếp, cân nhắc toàn diện, cuối cùng dựa vào tình hình của Thành phố Thương Sơn mà đưa ra quyết sách có lợi nhất cho sự phát triển hoàn chỉnh của Thành phố Thương Sơn. Ở đây, tôi hi vọng các đồng chí đều thấu hiểu và tuân theo. Không hiểu được cũng phải cố gắng hiểu, cố gắng tuân theo, nếu không nhất định sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
Sau đây, mời mọi người đóng góp ý kiến, bắt đầu từ quận Lộ Bắc đi.
Lý Đức Lâm nói xong, Chủ tịch quận Lộ Bắc - Lục Chấn Phong lập tức nói lớn: - Quận Lộ Bắc chúng tôi kiên quyết làm theo sự chỉ đạo của Ủy ban nhân dân thành phố và Cục xúc tiến đầu tư thành phố, tuyệt đối không có kiến nghị gì.
Tiếp theo, tất cả những Chủ tịch quận hoặc Bí thư Quận ủy khác đều tỏ thái độ ủng hộ đề nghị của Lý Đức Lâm.
Đến tận lúc này, Liễu Kình Vũ cuối cùng cũng hiểu được dụng ý thực sự của Lý Đức Lâm rồi.
Liễu Kình Vũ nổi giận thực sự rồi.
Giận quá thành cười.
Được, chiêu “sự chỉ đạo chung” rất được. Cân nhắc toàn diện à, nói cách khác, thành tích thu hút đầu tư mình và toàn bộ quận Tân Hoa phí bao tâm huyết mới có được, vì một câu vô cùng đơn giản như vậy của Lý Đức Lâm, liền biến thành thành tích của Ủy ban nhân dân thành phố hoặc Cục xúc tiến đầu tư thành phố Thương Sơn, người phụ trách hạng mục như mình mất hết quyền chủ đạo.
Chiêu này quá vô liêm sỉ rồi.
Hội nghị phối hợp? Phối hợp cái rắm.
Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong mắt Liễu Kình Vũ.
Lúc này, đến lượt Trịnh Hiểu Thành phát biểu, Trịnh Hiểu Thành lập tức nói lớn: - Tôi đại diện cho quận Tân Hoa chúng tôi cam đoan với Chủ tịch thành phố, quận Tân Hoa chúng tôi kiên quyết ủng hộ đề nghị của Chủ tịch thành phố, kiên quyết ủng hộ sự chỉ đạo chung của toàn thành phố, cân nhắc toàn diện…
Trịnh Hiểu Thành vừa oang oang nói xong, Liễu Kình Vũ đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, đứng dậy nói: - Chủ tịch quận Trịnh Hiểu Thành, tôi thực sự rất thất vọng về ông. Đường đường là Chủ tịch của quận Tân Hoa, vào lúc lợi ích của quận Tân Hoa bị tổn hại, thậm chí bị người khác tranh giành, người làm Chủ tịch như ông không những không nghĩ biện pháp giữ gìn, ngược lại còn nối giáo cho giặc, vẽ đường cho hươu chạy. Thật đáng thất vọng.
Lúc trước cố ý tiết lộ tin tức về hạng mục sắp thuộc về quận Tân Hoa chúng ta đã đành, hôm nay không ngờ ông lại làm chuyện ăn cây táo, rào cây sung như vậy. Ông thật sự rất vô liêm sỉ, rất không có lập trường. Còn nữa, Chủ tịch Trịnh, ông hãy nhớ kĩ một điểm. Ông chỉ đủ khả năng đại diện cho bản thân ông, chứ không thể đại diện cho toàn bộ quận Tân Hoa. Bởi vì toàn bộ quận Tân Hoa còn có Quận ủy, ông có thể đảm bảo toàn bộ thành viên của Quận ủy đồng ý với ý kiến của ông ư? Ông có thể làm tổn hại, thậm chí bán đứng lợi ích của quận Tân Hoa, nhưng những thành viên khác của Quận ủy thì chưa chắc…
Liễu Kình Vũ vừa nói tới đây, Lục Chấn Phong lập tức tức giận quát: - Liễu Kình Vũ, sao anh có thể nói như vậy. Đây là thái độ anh nói chuyện với lãnh đạo đấy ư. Cái gì gọi là ích lợi của quận Tân Hoa. Chẳng lẽ quận Tân Hoa các anh không phải là một bộ phận của Thành phố Thương Sơn? Chẳng lẽ tài chính của quận Tân Hoa các anh không phải là tài chính do Thành phố Thương Sơn chuyển xuống? Chẳng lẽ quận Tân Hoa các anh có thể không tiếp nhận sự lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố?
Vừa rồi Chủ tịch thành phố Lý không phải đã nói vô cùng rõ ràng rồi sao. Hiện tại Ủy ban nhân dân thành phố giải quyết như vậy là căn cứ vào đại cục, cân nhắc toàn diện. Một Phó chủ tịch quận nho nhỏ như anh chỉ thấy được lợi ích vụn vặt của quận Tân Hoa các anh. Chủ tịch thành phố Lý phải suy nghĩ cho ích lợi của cả Thành phố Thương Sơn. Hơn nữa anh nghĩ kĩ một chút, hội nghị hôm nay ngoài Liễu Kình Vũ anh ra, có ai phản đối ý kiến này của Chủ tịch thành phố không, anh không biết số ít phải nghe theo số nhiều hay sao?
Nghe Lục Chấn Phong nói như vậy, Liễu Kình Vũ cười ha hả: - Số ít nghe theo số nhiều, Chủ tịch quận Lục, ông cũng không biết xấu hổ nói ra câu này. Ông cho rằng nhiều người là có thể giở trò bắt nạt người khác sao. Tôi nói cho ông biết, người khác để các ông bắt nạt, nhưng Liễu Kình Vũ tôi sẽ không để các ông coi như con rối.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ quay đầu lại nói với Lý Đức Lâm: - Chủ tịch thành phố Lý, tôi muốn hỏi ông một chút. Tại hội nghị giao lưu giữa các tỉnh lần này ông nói thành tích thu hút đầu tư của từng địa phương phải được cân nhắc toàn diện. Bao nhiêu năm trước đây, hàng năm đều có hoạt động giao lưu kinh tế giữa các tỉnh, đã năm nào ông áp dụng biện pháp cân nhắc toàn diện chưa?
Trước kia khi thành tích thu hút đầu tư của quận Tân Hoa kém như vậy, cũng không thấy ông giúp đỡ phối hợp vài hạng mục. Hiện tại quận Tân Hoa chúng tôi có thành tích, lãnh đạo vài quận khác ghen tỵ, vài lãnh đạo Thành ủy khó chịu với chúng tôi, nên nghĩ ra chuyện cân nhắc toàn diện này.
Còn nói cái gì mà hội nghị phối hợp.
Vớ vẩn, các ông thôi đi.
Đây căn bản là một âm mưu, một hội nghị tranh giành lợi ích.
Phải, vài người có thể vô cùng vô liêm sỉ lấy việc cân nhắc toàn diện ngụy trang để tranh giành lợi ích. Thậm chí ngay cả đồng chí Trịnh Hiểu Thành cũng có thể không màng khí tiết, không màng cội nguồn của bản thân mà tiếp tay cho hành động tranh giành lợi ích của các ông.
Nhưng, Liễu Kình Vũ tôi không đồng ý, không tiếp thu. Tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục và thỏa hiệp với các người. Tôi sẽ khiếu nại với đồng chí Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn. Tôi cũng rất muốn biết, Thành phố Thương Sơn này có người có thể bảo vệ công bằng và chính nghĩa hay không.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ không để ý tới sắc mặt khó coi của Lý Đức Lâm, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn: - Bí thư Vương, hiện tại tôi phản ảnh với ngài một vấn đề. Hiện tại, tôi đang tham gia một hội nghị do Chủ tịch thành phố Lý chủ trì, chủ đề hội nghị là… Trên thực tế…
Nói xong, Liễu Kình Vũ thuật lại toàn bộ lời nói của Lý Đức Lâm và đám người Lục Chấn Phong, Trịnh Hiểu Thành trong hội nghị.
Sau khi thuật lại toàn bộ, Liễu Kình Vũ vô cùng tức giận nói: - Bí thư Vương, tôi muốn hỏi ngài, trong hội nghị giao lưu giữa các tỉnh, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có ra quyết định cân nhắc toàn diện thành tích thu hút đầu tư lần này không? Có phải Chủ tịch Lý thân là lãnh đạo Thành ủy là có thể tùy ý nhúng tay vào chuyện của quận Tân Hoa chúng tôi không?
Trước tiên, tôi tỏ rõ thái độ, Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối không phải một người vô tổ chức vô kỷ luật. Tôi đồng ý làm theo chỉ đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Nhưng, tôi cũng cần sự công bằng và minh bạch. Nếu trước hội nghị giao lưu, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đưa văn kiện xuống, hiện tại Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối không có ý kiến gì. Nhưng loại hành động và chỉ đạo tranh giành lợi ích này Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối không chấp nhận được.
Giờ phút này, trong phòng họp, Lý Đức Lâm bị lời nói này của Liễu Kình Vũ làm cho tức giận đến run cả hai tay.
Tuy rằng ông ta đã dự liệu được Liễu Kình Vũ sẽ phản đối đề nghị này của mình, thậm chí phản đối vô cùng kịch liệt. Nhưng ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn biện pháp đối phó, đó là lợi dụng nguyên tắc số ít phải nghe theo số nhiều để áp chế Liễu Kình Vũ. Hơn nữa dùng để nhiều người như vậy dùng dư luận để áp chế Liễu Kình Vũ, ông ta tin rằng, cho dù trong lòng Liễu Kình Vũ không phục cũng không có cách nào từ chối đề nghị của mình.
Nhưng, Lý Đức Lâm không ngờ rằng, phản ứng của Liễu Kình Vũ lại kịch liệt đến thế. Càng làm ông ta không ngờ là, trước mặt mình và nhiều người như vậy Liễu Kình Vũ lại gọi điện cho Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn. Đây rõ ràng là cảnh cáo ông ta, không nể mặt ông ta, một cán bộ hiểu biết tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Liễu Kình Vũ này chẳng lẽ không biết hắn làm như vậy sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào sao.
Giờ phút này, sau khi Vương Trung Sơn nghe Liễu Kình Vũ khiếu nại, cũng tức giận không nhẹ.
Vương Trung Sơn vô cùng rõ ràng, Liễu Kình Vũ tuy làm nên nhiều thành tích như vậy, nhưng thông qua lần tổ chức họp báo đó hắn đã cho biết phần lớn thành tích là của mình và Khương Tân Vũ. Hiện tại, Lý Đức Lâm muốn tranh giành lợi ích, thì không đơn giản là tranh giành lợi ích của Liễu Kình Vũ, mà chính là tranh giành lợi ích với mình.
Buồn cười, thật sự là buồn cười mà.
Vương Trung Sơn nổi giận rồi.