Hội nghị do Vương Trung Sơn chủ trì.
Ngay đầu hội nghị, bằng giọng trầm thấp, Vương Trung Sơn trực tiếp đem chuyện đã qua đơn giản nói một chút:
- Các vị, các đồng chí, đồng chí Lý Đức Lâm đề nghị việc phối hợp, tôi không đồng ý. Nhưng đồng chí Lý Đức Lâm khá là kiên quyết. Hôm nay, tại hội nghị thường ủy, chúng ta đem chuyện này ra thảo luận một chút.
Vương Trung Sơn vừa nói xong, đồng minh đáng tin cậy của Lý Đức Lâm là Trâu Hải Bằng liền trầm giọng nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Lý Đức Lâm. Nền kinh tế Thương Sơn của chúng ta đang trên đà đi lên, các địa phương phát triển lại càng mất cân đối. Để giải quyết vấn đề trên, cũng để khiến cho nhân dân có thể hưởng thụ được thành quả của cải cách mở cửa, tôi cho rằng một số vấn đề nên dự tính đến việc phối hợp với nhau. Như vậy, vừa có thể tận dụng được đầy đủ nguồn tài nguyên, hiệu suất sử dụng cũng cao hơn.
Hễ là chuyện có liên quân đến Liễu Kình Vũ, Trâu Hải Băng tuyệt đối sẽ không buông tha mọi cơ hội đả kích hắn. Huống chi, đề nghị này của Lý Đức Lâm sau khi được chấp hành đối với y cũng có chút lợi ích.
Trâu Hải Bằng vừa nói xong, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc liền ngẩng đầu lên nói:
- Tôi không đồng ý với ý kiến của đồng chí Trâu Hải Bằng. Tôi không phải phản đối việc cần phải có sự phối hợp, mà phản đối việc phối hợp nhằm vào chủ đích khác. Theo tôi được biết, thời điểm quận Tân Hoa trước kia chưa có thành tích, đồng chí Lý Đức Lâm chưa từng đề xuất đến việc phối hợp, càng chưa từng chiếu cố đến quận Tân Hoa. Nhưng lúc này, quận Tân Hoa có nhiều thành tích chói mắt như thế, đồng chí lại đề cập đến việc phối hợp. Đây rõ ràng là nhằm vào quận Tân Hoa, thậm chí là nhằm vào Liễu Kình Vũ.
Chủ tịch Lý, Phó Bí thư Trâu, không nói đến việc các vị có làm được chuyện này hay không, nếu các vị làm như vậy, các đồng chí ở quận Tân Hoa sẽ nghĩ như thế nào? Liễu Kình Vũ sẽ nghĩ như thế nào? Về sau còn cố gắng thu hút đầu tư nữa không? Nếu năm nay thực hiện phối hợp, vậy sang năm còn thực hiện nữa hay không? Nếu áp dụng thì sang năm còn có huyện nào đồng ý đi thu hút đầu tư? Ai cũng sẽ không đồng ý đâu. Bởi vì thành tích họ sống chết làm ra, cuối cùng lại làm lợi cho người khác, chuyện như vậy ai cũng không muốn làm.
Như vậy, chỉ sợ thành tích thu hút đầu tư Thương Sơn của chúng ta sang năm sẽ tụt dốc. Vốn dĩ năng lực thu hút đầu tư của Thương Sơn đã xếp hạng gần cuối toàn tỉnh rồi. Năm nay vừa mới có chút khởi sắc, tại sao lại tính đến chuyện phối hợp? Các vị rõ ràng là đang “đốt đàn nấu hạc, uống rượu độc giải khát, qua cầu rút ván”. Làm như vậy, lòng các đồng chí sẽ nguội lạnh đấy.
Thế nhưng, năm nay các vị áp dụng chính sách này, sang năm lại không áp dụng nữa, đây chẳng phải chứng tỏ việc các vị nhằm vào quận Tân Hoa ư? Rõ ràng các vị đang ghen tỵ thành tích của Tân Hoa, cho nên bằng mọi cách phải phá hỏng ư? Nói thật, tất cả mọi người đều là Ủy viên thường vụ của thành ủy, không cần thiết phải gây khó dễ cho một phó chủ tịch quận nho nhỏ, nói ra lại khiến người ngoài chê cười.
Đường Kiến Quốc đúng là ngang nhiên tỏ thái độ yêu thích Liễu Kình Vũ. Hơn nữa Đường Kiến Quốc xưa nay làm việc gì cũng quang minh lỗi lạc, có gì nói nấy. Ở thành phố ông vốn có biệt hiệu là “đại bác”, ai cũng đánh hết. Cũng chính vì vậy, ông mới ở vị trí Phó Chủ tịch thường trực thành phố mãi mà không thể lên chức.
Nghe Đường Kiến Quốc nói xong, sắc mặt của Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng đều có chút khó coi. Lần này rõ ràng Đường Kiến Quốc đã nói trúng tim đen hai người
Thế nhưng, Đường Kiến Quốc vừa mới nói xong, Hàn Minh Huy – Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố ngay lập tức phản bác:
- Tôi không đồng ý với ý kiến của đồng chí Đường Kiến Quốc. Đồng chí đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Đồng chí hoàn toàn hiểu sai ý của Chủ tịch thành phố. Chủ tịch Lý đưa ra đề nghị này là xuất phát từ lợi ích toàn cục chứ không phải dựa vào tình thế bất đắc dĩ của các địa phương.
Có lẽ năm nay quận Tân Hoa chịu thiệt thòi một chút, nhưng sang năm không nhất định như thế. Tôi tin tưởng, chính sách phối hợp nhất định sẽ căn cứ vào những tình huống khác biệt để điều chỉnh. Đối với Ủy ban nhân dân thành phối thì cho dù là quận Tân Hoa cũng tốt, quận khác cũng tốt, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt. Căn bản không có chuyện ai nhằm vào ai. Tôi cho rằng, đề nghị của Chủ tịch Lý rất tốt.
Nếu nói đến chuyện quấy rối, Hàn Minh Huy tuyệt đối là cao thủ. Dựa vào những gì y vừa thốt ra, trọng lượng lời nói của Đường Kiến Quốc liền giảm đi rất nhiều. Tuy rằng những gì y nói đều nhằm mục đích phá rối, nhưng ở một mức độ nhất định thì những lời này vẫn rất có sức mạnh.
Là chuyện liên quan đến Liễu Kình Vũ, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố là Mạnh Vĩ Thành không do dự bày tỏ thái độ:
- Tôi ủng hộ ý kiến của đồng chí Vương Trung Sơn, tuyệt đối không thể để các đồng chí phải thất vọng.
Sau khi Mạnh Vĩ Thành bày tỏ thái độ, rất nhiều người trong hội nghị đều ngạc nhiên.
Phải biết rằng từ trước đến giờ, Mạnh Vĩ Thành luôn luôn giữ thái độ trung lập. Ngay cả hôm nay, trước khi bắt đầu hội nghị thường vụ, Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng thảo luận đến các tình huống phát sinh còn dự đoán Mạnh Vĩ Thành sẽ duy trì thái độ trung lập. Nhưng chính bọn họ cũng không ngờ đến việc Mạnh Vĩ Thành lại ủng hộ Vương Trung Sơn.
Sắc mặt của Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng ngay lập tức trầm xuống.
Lý Đức Lâm lạnh lùng liếc Mạnh Vĩ Thành một cái, nhưng sau khi nói xong, ông ta cũng cúi đầu không nói thêm câu nào nữa.
Thấy tình huống phát sinh nư thế, Lý Đức Lâm đảo mắt liếc về phía Hàn Minh Huy một cái, Hàn Minh Huy lập tức lớn tiếng:
- Tôi không đồng ý với ý kiến của đồng chí Mạnh Vĩ Thành…
Ngay khi Lý Đức Lâm gợi ý, sự phối hợp của Hàn Minh Huy và Trâu Hải Bằng, toàn bộ Hội nghị trở thành nơi tranh cãi kịch liệt của Hàn Minh Huy, Trâu Hải Bằng và Đường Kiến Quốc
Chứng kiến tình cảnh này, Vương Trung Sơn không nhịn được chau mày.
Lúc này, Lý Đức Lâm cười nói:
- Bí thư Vương, tôi thấy bây giờ mà tiếp tục tranh luận cũng không phải chuyện hay, chi bằng chúng ta nghị giải lao mười lăm phút, đợi mọi người bình tĩnh một chút, chúng ta lạ tiếp tục họp.
Không ngờ Lý Đức Lâm lại đưa ra đề nghị này, Vương Trung Sơn khẽ cau mày nhưng cũng không phản đối, chỉ nhẹ nhằng gật gật đầu:
- Được rồi, vậy giải lao một chút, mọi người hãy bình tĩnh một chút.
Sau khi tan họp, Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng ngay lập tức trở về phòng làm việc của Trâu Hải Bằng. Sau cánh cửa đóng kín, mưu đồ lại được bày ra.
Mười lăm phút sau, hội nghị được tiếp tục.
Lúc này, Trâu Hải Bằng và Hàn Minh Huy đều yên lặng, không hề khiêu khích Đường Kiến Quốc.
Nhưng lúc này, tốc độ biểu quyết đột nhiên diễn ra nhanh hơn. Đầu tiên là sự ủng hộ của Ban tổ chức thành ủy – Triệu Đông Lâm, khiến Vương Trung Sơn ngay lập tức lấy được bốn phiếu. Nhưng sau đó, người đáng lẽ sẽ ủng hộ Vương Trung Sơn là Trưởng ban thư ký thành ủy Diệp Minh Vũ lại đột nhiên bỏ phiếu trắng, làm cho Vương Trung Sơn một phen chấn động. Sau đó, Bí thư huyện ủy huyện Đông Dương – Dương Quang Dân, Chính ủy Quách Hải Dương liên tiếp bỏ phiếu trắng càng làm cho Vương Trung Sơn kinh ngạc.
Bởi lẽ, ngày hôm qua ông ta đã nói chuyện với hai người kia. Hai người tuy rằng không rõ ràng tỏ thái độ sẽ ủng hộ nhưng cũng nói sẽ suy nghĩ một chút. Vương Trung Sơn vốn nghĩ, chỉ cần một trong hai người tỏ thái độ ủng hộ mình, như vậy ông ta liền chiến thắng. Nhưng hiện tại, ba tấm vé hy vọng nhất lại không xuất hiện, điều này khiến cho Vương Trung Sơn ý thức được rằng: Có lẽ đề nghị nghỉ giải lao mười lăm phút của Lý Đức Lâm là một cái bẫy.
Nhưng hiện tại nhận thức được điều này thì đã muộn.
Sau đó, Chủ tịch mặt trận tổ quốc thành ủy Trương Hạo Hiên bỏ phiếu trắng, Bí thư đảng ủy công an thành phố Đổng Hạo, Trưởng ban tuyên giáo thành ủy Vương Thạc, trước sau tỏ thái độ ủng hộ Lý Đức Lâm. Kết quả bỏ phiếu cuối cùng nằm ngoài dự liệu của Vương Trung Sơn, 4 phiếu đối với 5 phiếu, chỉ hơn kém có một mà ông đã bại bởi Lý Đức Lâm.
Sau khi bỏ phiếu, Lý Đức Lâm cười nói với Vương Trung Sơn:
- Bí thư Vương, ngài xem kết quả hiện tại không phải đã có rồi sao. Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta một mặt vừa thu hút đầu tư vừa tiến hành phối hợp thôi.
Lúc này, Lý Đức Lâm rất hài lòng. Thời điểm nhìn sang Vương Trung Sơn cũng bằng ánh mắt đắc ý. Quả nhiên cục diện đều nằm trong lòng bàn tay của y.
Vương Trung Sơn đối với thất bại tại hội nghị thường ủy có chút không cam lòng, có chút buồn bực, lại có chút bất đắc dĩ. Dù sao, ai cũng không thể chắc chắn nắm toàn bộ đại cục tại hội nghị thường ủy trong tay, nhất là ở Thương Sơn, thế lực của Lý Đức Lâm vô cùng lớn. Ông có thể đấu với y hòa nhau cũng đã tốt lắm rồi.
Nghe được Lý Đức Lâm đối với mình khoe khoang, khiêu khích, Vương Trung Sơn không cam lòng. Ông ta lạnh mặt đáp lại:
- Đồng chí Lý Đức Lâm, đối với kết quả tại hội nghị thường vụ, Vương Trung Sơn tôi không có ý kiến. Tôi tôn trọng lựa chọn của mọi người nhưng tôi phải nhắc nhở mọi người một câu. Đồng chí Liễu Kình Vũ cũng không phải là cây đèn cạn dầu, tốt nhất không nên làm quá mức. Nếu làm quá lớn, chỉ sợ đối với các người cũng không phải là chuyện tốt. Vương Trung Sơn tôi chỉ nói đến thế thôi.
Nói xong, Vương Trung Sơn xoay người đi ra ngoài.
Vừa đi, ông vừa lấy di động ra gọi cho Liễu Kình Vũ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ ngồi trong phòng làm việc lên kế hoạch sắp xếp lại đất đai của các xí nghiệp, nhìn điện thoại là của Vương Trung Sơn gọi tới, trong lòng Liễu Kình Vũ cũng vừa động.
Hắn cũng biết đầu giờ chiều làm việc hôm nay cũng là lúc thành ủy triệu tập hội nghị thường vụ đến thảo luận về việc phối hợp thu hút hạng mục đầu tư của quận Tân Hoa.
Hiện tại, Vương Trung Sơn gọi điện tới, chắc là đã có kết quả.
Thế nhưng hắn không ngờ là Vương Trung Sơn lại tự mình gọi tới. Liễu Kình Vũ không khỏi nhíu mày: “Tại sao Vương Trung Sơn lại tự mình gọi tới. Theo lý mà nói, loại chuyện như thế này chỉ cần sai thư ký của ông ta gọi đến là được rồi”.
Liễu Kình Vũ rất nhanh tiếp điện thoại, hắn trầm giọng nói:
- Chào Bí thư Vương, tôi là Liễu Kình Vũ.
- Tiểu Liễu, nói cho cậu biết một tin vô cùng xấu.
Khi nói những lời này, giọng của Vương Trung Sơn toát ra vài phần mỏi mệt, vài phần tức giận, cũng có mấy phần thất vọng và áy náy.
Nghe Vương Trung Sơn nói như vậy, trong lòng Liễu Kình Vũ liền dâng lên một dự cảm không tốt. Tuy nhiên hắn đối với chuyện này sớm cũng đã có chuẩn bị tốt, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, phải chăng có liên quan đến việc thu hút đầu tư của quận Tân Hoa chúng tôi?
Ngay đầu hội nghị, bằng giọng trầm thấp, Vương Trung Sơn trực tiếp đem chuyện đã qua đơn giản nói một chút:
- Các vị, các đồng chí, đồng chí Lý Đức Lâm đề nghị việc phối hợp, tôi không đồng ý. Nhưng đồng chí Lý Đức Lâm khá là kiên quyết. Hôm nay, tại hội nghị thường ủy, chúng ta đem chuyện này ra thảo luận một chút.
Vương Trung Sơn vừa nói xong, đồng minh đáng tin cậy của Lý Đức Lâm là Trâu Hải Bằng liền trầm giọng nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Lý Đức Lâm. Nền kinh tế Thương Sơn của chúng ta đang trên đà đi lên, các địa phương phát triển lại càng mất cân đối. Để giải quyết vấn đề trên, cũng để khiến cho nhân dân có thể hưởng thụ được thành quả của cải cách mở cửa, tôi cho rằng một số vấn đề nên dự tính đến việc phối hợp với nhau. Như vậy, vừa có thể tận dụng được đầy đủ nguồn tài nguyên, hiệu suất sử dụng cũng cao hơn.
Hễ là chuyện có liên quân đến Liễu Kình Vũ, Trâu Hải Băng tuyệt đối sẽ không buông tha mọi cơ hội đả kích hắn. Huống chi, đề nghị này của Lý Đức Lâm sau khi được chấp hành đối với y cũng có chút lợi ích.
Trâu Hải Bằng vừa nói xong, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc liền ngẩng đầu lên nói:
- Tôi không đồng ý với ý kiến của đồng chí Trâu Hải Bằng. Tôi không phải phản đối việc cần phải có sự phối hợp, mà phản đối việc phối hợp nhằm vào chủ đích khác. Theo tôi được biết, thời điểm quận Tân Hoa trước kia chưa có thành tích, đồng chí Lý Đức Lâm chưa từng đề xuất đến việc phối hợp, càng chưa từng chiếu cố đến quận Tân Hoa. Nhưng lúc này, quận Tân Hoa có nhiều thành tích chói mắt như thế, đồng chí lại đề cập đến việc phối hợp. Đây rõ ràng là nhằm vào quận Tân Hoa, thậm chí là nhằm vào Liễu Kình Vũ.
Chủ tịch Lý, Phó Bí thư Trâu, không nói đến việc các vị có làm được chuyện này hay không, nếu các vị làm như vậy, các đồng chí ở quận Tân Hoa sẽ nghĩ như thế nào? Liễu Kình Vũ sẽ nghĩ như thế nào? Về sau còn cố gắng thu hút đầu tư nữa không? Nếu năm nay thực hiện phối hợp, vậy sang năm còn thực hiện nữa hay không? Nếu áp dụng thì sang năm còn có huyện nào đồng ý đi thu hút đầu tư? Ai cũng sẽ không đồng ý đâu. Bởi vì thành tích họ sống chết làm ra, cuối cùng lại làm lợi cho người khác, chuyện như vậy ai cũng không muốn làm.
Như vậy, chỉ sợ thành tích thu hút đầu tư Thương Sơn của chúng ta sang năm sẽ tụt dốc. Vốn dĩ năng lực thu hút đầu tư của Thương Sơn đã xếp hạng gần cuối toàn tỉnh rồi. Năm nay vừa mới có chút khởi sắc, tại sao lại tính đến chuyện phối hợp? Các vị rõ ràng là đang “đốt đàn nấu hạc, uống rượu độc giải khát, qua cầu rút ván”. Làm như vậy, lòng các đồng chí sẽ nguội lạnh đấy.
Thế nhưng, năm nay các vị áp dụng chính sách này, sang năm lại không áp dụng nữa, đây chẳng phải chứng tỏ việc các vị nhằm vào quận Tân Hoa ư? Rõ ràng các vị đang ghen tỵ thành tích của Tân Hoa, cho nên bằng mọi cách phải phá hỏng ư? Nói thật, tất cả mọi người đều là Ủy viên thường vụ của thành ủy, không cần thiết phải gây khó dễ cho một phó chủ tịch quận nho nhỏ, nói ra lại khiến người ngoài chê cười.
Đường Kiến Quốc đúng là ngang nhiên tỏ thái độ yêu thích Liễu Kình Vũ. Hơn nữa Đường Kiến Quốc xưa nay làm việc gì cũng quang minh lỗi lạc, có gì nói nấy. Ở thành phố ông vốn có biệt hiệu là “đại bác”, ai cũng đánh hết. Cũng chính vì vậy, ông mới ở vị trí Phó Chủ tịch thường trực thành phố mãi mà không thể lên chức.
Nghe Đường Kiến Quốc nói xong, sắc mặt của Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng đều có chút khó coi. Lần này rõ ràng Đường Kiến Quốc đã nói trúng tim đen hai người
Thế nhưng, Đường Kiến Quốc vừa mới nói xong, Hàn Minh Huy – Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố ngay lập tức phản bác:
- Tôi không đồng ý với ý kiến của đồng chí Đường Kiến Quốc. Đồng chí đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Đồng chí hoàn toàn hiểu sai ý của Chủ tịch thành phố. Chủ tịch Lý đưa ra đề nghị này là xuất phát từ lợi ích toàn cục chứ không phải dựa vào tình thế bất đắc dĩ của các địa phương.
Có lẽ năm nay quận Tân Hoa chịu thiệt thòi một chút, nhưng sang năm không nhất định như thế. Tôi tin tưởng, chính sách phối hợp nhất định sẽ căn cứ vào những tình huống khác biệt để điều chỉnh. Đối với Ủy ban nhân dân thành phối thì cho dù là quận Tân Hoa cũng tốt, quận khác cũng tốt, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt. Căn bản không có chuyện ai nhằm vào ai. Tôi cho rằng, đề nghị của Chủ tịch Lý rất tốt.
Nếu nói đến chuyện quấy rối, Hàn Minh Huy tuyệt đối là cao thủ. Dựa vào những gì y vừa thốt ra, trọng lượng lời nói của Đường Kiến Quốc liền giảm đi rất nhiều. Tuy rằng những gì y nói đều nhằm mục đích phá rối, nhưng ở một mức độ nhất định thì những lời này vẫn rất có sức mạnh.
Là chuyện liên quan đến Liễu Kình Vũ, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố là Mạnh Vĩ Thành không do dự bày tỏ thái độ:
- Tôi ủng hộ ý kiến của đồng chí Vương Trung Sơn, tuyệt đối không thể để các đồng chí phải thất vọng.
Sau khi Mạnh Vĩ Thành bày tỏ thái độ, rất nhiều người trong hội nghị đều ngạc nhiên.
Phải biết rằng từ trước đến giờ, Mạnh Vĩ Thành luôn luôn giữ thái độ trung lập. Ngay cả hôm nay, trước khi bắt đầu hội nghị thường vụ, Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng thảo luận đến các tình huống phát sinh còn dự đoán Mạnh Vĩ Thành sẽ duy trì thái độ trung lập. Nhưng chính bọn họ cũng không ngờ đến việc Mạnh Vĩ Thành lại ủng hộ Vương Trung Sơn.
Sắc mặt của Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng ngay lập tức trầm xuống.
Lý Đức Lâm lạnh lùng liếc Mạnh Vĩ Thành một cái, nhưng sau khi nói xong, ông ta cũng cúi đầu không nói thêm câu nào nữa.
Thấy tình huống phát sinh nư thế, Lý Đức Lâm đảo mắt liếc về phía Hàn Minh Huy một cái, Hàn Minh Huy lập tức lớn tiếng:
- Tôi không đồng ý với ý kiến của đồng chí Mạnh Vĩ Thành…
Ngay khi Lý Đức Lâm gợi ý, sự phối hợp của Hàn Minh Huy và Trâu Hải Bằng, toàn bộ Hội nghị trở thành nơi tranh cãi kịch liệt của Hàn Minh Huy, Trâu Hải Bằng và Đường Kiến Quốc
Chứng kiến tình cảnh này, Vương Trung Sơn không nhịn được chau mày.
Lúc này, Lý Đức Lâm cười nói:
- Bí thư Vương, tôi thấy bây giờ mà tiếp tục tranh luận cũng không phải chuyện hay, chi bằng chúng ta nghị giải lao mười lăm phút, đợi mọi người bình tĩnh một chút, chúng ta lạ tiếp tục họp.
Không ngờ Lý Đức Lâm lại đưa ra đề nghị này, Vương Trung Sơn khẽ cau mày nhưng cũng không phản đối, chỉ nhẹ nhằng gật gật đầu:
- Được rồi, vậy giải lao một chút, mọi người hãy bình tĩnh một chút.
Sau khi tan họp, Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng ngay lập tức trở về phòng làm việc của Trâu Hải Bằng. Sau cánh cửa đóng kín, mưu đồ lại được bày ra.
Mười lăm phút sau, hội nghị được tiếp tục.
Lúc này, Trâu Hải Bằng và Hàn Minh Huy đều yên lặng, không hề khiêu khích Đường Kiến Quốc.
Nhưng lúc này, tốc độ biểu quyết đột nhiên diễn ra nhanh hơn. Đầu tiên là sự ủng hộ của Ban tổ chức thành ủy – Triệu Đông Lâm, khiến Vương Trung Sơn ngay lập tức lấy được bốn phiếu. Nhưng sau đó, người đáng lẽ sẽ ủng hộ Vương Trung Sơn là Trưởng ban thư ký thành ủy Diệp Minh Vũ lại đột nhiên bỏ phiếu trắng, làm cho Vương Trung Sơn một phen chấn động. Sau đó, Bí thư huyện ủy huyện Đông Dương – Dương Quang Dân, Chính ủy Quách Hải Dương liên tiếp bỏ phiếu trắng càng làm cho Vương Trung Sơn kinh ngạc.
Bởi lẽ, ngày hôm qua ông ta đã nói chuyện với hai người kia. Hai người tuy rằng không rõ ràng tỏ thái độ sẽ ủng hộ nhưng cũng nói sẽ suy nghĩ một chút. Vương Trung Sơn vốn nghĩ, chỉ cần một trong hai người tỏ thái độ ủng hộ mình, như vậy ông ta liền chiến thắng. Nhưng hiện tại, ba tấm vé hy vọng nhất lại không xuất hiện, điều này khiến cho Vương Trung Sơn ý thức được rằng: Có lẽ đề nghị nghỉ giải lao mười lăm phút của Lý Đức Lâm là một cái bẫy.
Nhưng hiện tại nhận thức được điều này thì đã muộn.
Sau đó, Chủ tịch mặt trận tổ quốc thành ủy Trương Hạo Hiên bỏ phiếu trắng, Bí thư đảng ủy công an thành phố Đổng Hạo, Trưởng ban tuyên giáo thành ủy Vương Thạc, trước sau tỏ thái độ ủng hộ Lý Đức Lâm. Kết quả bỏ phiếu cuối cùng nằm ngoài dự liệu của Vương Trung Sơn, 4 phiếu đối với 5 phiếu, chỉ hơn kém có một mà ông đã bại bởi Lý Đức Lâm.
Sau khi bỏ phiếu, Lý Đức Lâm cười nói với Vương Trung Sơn:
- Bí thư Vương, ngài xem kết quả hiện tại không phải đã có rồi sao. Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta một mặt vừa thu hút đầu tư vừa tiến hành phối hợp thôi.
Lúc này, Lý Đức Lâm rất hài lòng. Thời điểm nhìn sang Vương Trung Sơn cũng bằng ánh mắt đắc ý. Quả nhiên cục diện đều nằm trong lòng bàn tay của y.
Vương Trung Sơn đối với thất bại tại hội nghị thường ủy có chút không cam lòng, có chút buồn bực, lại có chút bất đắc dĩ. Dù sao, ai cũng không thể chắc chắn nắm toàn bộ đại cục tại hội nghị thường ủy trong tay, nhất là ở Thương Sơn, thế lực của Lý Đức Lâm vô cùng lớn. Ông có thể đấu với y hòa nhau cũng đã tốt lắm rồi.
Nghe được Lý Đức Lâm đối với mình khoe khoang, khiêu khích, Vương Trung Sơn không cam lòng. Ông ta lạnh mặt đáp lại:
- Đồng chí Lý Đức Lâm, đối với kết quả tại hội nghị thường vụ, Vương Trung Sơn tôi không có ý kiến. Tôi tôn trọng lựa chọn của mọi người nhưng tôi phải nhắc nhở mọi người một câu. Đồng chí Liễu Kình Vũ cũng không phải là cây đèn cạn dầu, tốt nhất không nên làm quá mức. Nếu làm quá lớn, chỉ sợ đối với các người cũng không phải là chuyện tốt. Vương Trung Sơn tôi chỉ nói đến thế thôi.
Nói xong, Vương Trung Sơn xoay người đi ra ngoài.
Vừa đi, ông vừa lấy di động ra gọi cho Liễu Kình Vũ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ ngồi trong phòng làm việc lên kế hoạch sắp xếp lại đất đai của các xí nghiệp, nhìn điện thoại là của Vương Trung Sơn gọi tới, trong lòng Liễu Kình Vũ cũng vừa động.
Hắn cũng biết đầu giờ chiều làm việc hôm nay cũng là lúc thành ủy triệu tập hội nghị thường vụ đến thảo luận về việc phối hợp thu hút hạng mục đầu tư của quận Tân Hoa.
Hiện tại, Vương Trung Sơn gọi điện tới, chắc là đã có kết quả.
Thế nhưng hắn không ngờ là Vương Trung Sơn lại tự mình gọi tới. Liễu Kình Vũ không khỏi nhíu mày: “Tại sao Vương Trung Sơn lại tự mình gọi tới. Theo lý mà nói, loại chuyện như thế này chỉ cần sai thư ký của ông ta gọi đến là được rồi”.
Liễu Kình Vũ rất nhanh tiếp điện thoại, hắn trầm giọng nói:
- Chào Bí thư Vương, tôi là Liễu Kình Vũ.
- Tiểu Liễu, nói cho cậu biết một tin vô cùng xấu.
Khi nói những lời này, giọng của Vương Trung Sơn toát ra vài phần mỏi mệt, vài phần tức giận, cũng có mấy phần thất vọng và áy náy.
Nghe Vương Trung Sơn nói như vậy, trong lòng Liễu Kình Vũ liền dâng lên một dự cảm không tốt. Tuy nhiên hắn đối với chuyện này sớm cũng đã có chuẩn bị tốt, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, phải chăng có liên quan đến việc thu hút đầu tư của quận Tân Hoa chúng tôi?