- Cái gì, đơn từ chức?
Trâu Hải Bằng nhìn tờ đơn trước mắt, ánh mắt lập tức liền mở to.
Trong lòng Trâu Hải Bằng đã từng nghĩ tới rất nhiều phương án của Liễu Kình Vũ, thậm chí cũng đã nghĩ tới khả năng Vương Trung Sơn ép đến tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân rồi, nhưng mà lại không hề nghĩ tới việc Liễu Kình Vũ sẽ từ chức.
Hơn nữa lại còn từ chức vào lúc này.
Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ muốn mang tất cả những dự án đi hay sao.
Nghĩ tới khả năng này, Trâu Hải Bằng lập tức trầm giọng nói:
- Hợp đồng và những tài liệu khác liên quan tới quận Tân Hoa ở hội nghị giao lưu kinh tế liên tỉnh, cậu đều đưa hết cho Phó chủ tịch Hàn rồi à?
Liễu Kình Vũ không nói gì, trực tiếp đem những những văn kiện mà Hàn Minh Huy đã ký để trước mặt Trâu Hải Bằng.
Trâu Hải Bằng cẩn thận cầm văn kiện lên xác nhận, nhận thấy đấy chính xác là chữ ký của Hàn Minh Huy, lúc này mới yên tâm. Nhưng mà tận sâu trong lòng ông ta lại bắt đầu suy nghĩ.
Rút cục là Liễu Kình Vũ nghĩ như thế nào, tại sao lại phải từ chức? Lẽ nào hắn thật sự chán ghét chốn quan trường rồi hay sao? Ừm, cũng có thể có khả năng này, nói cho cùng thì tính cách của Liễu Kình Vũ cũng quá cao ngạo rồi, điều này thì lại không hề hợp với chốn quan trường.
Lúc này Trâu Hải Bằng trầm tư suy nghĩ.
Liễu Kình Vũ lẳng lặng đứng ở đó, lặng lẽ đợi phản hồi của Trâu Hải Bằng.
Trầm tư một lát, Trâu Hải Bằng đột nhiên cười nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi không muốn phê chuẩn đơn từ chức này của cậu, bởi vì một cán bộ làm được việc như cậu là rất đáng quý, tôi không muốn để cậu vì một vài ý nghĩ nhỏ nhỏ mà có cảm giác ghét bỏ chốn quan trường, như vậy thì thật không đáng.
Cho nên, đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi có đề nghị này, cậu hãy rút lại tờ đơn từ chức này đi, rồi về nghĩ kỹ xem, có chỗ nào nghĩ không thông thì có thể tìm tôi hoặc Chủ tịch Lý để nói chuyện. Thật ra, tôi và Chủ tịch Lý đều rất trọng dụng nhân tài, đối với những nhân tài có khả năng làm việc thì chúng tôi cũng rất coi trọng, trọng dụng đề bạt cũng là điều tất yếu, hay là cậu cứ về suy nghĩ kỹ lại đi đã.
Trâu Hải Bẳng thân làm Phó bí thư thành phố quản lý chủ yếu về nhân sự, mặc dù con trai của ông ta là Trâu Văn Siêu có thù hằn với Liễu Kình Vũ nhưng vào lúc này, đứng trên dưới góc độ của một nhà lãnh đạo, ông ta nảy sinh tâm lý đề cao nhân tài. Đương nhiên là Liễu Kình Vũ phải theo phe của ông ta, nếu không thì dù có ưu tú đến mấy thì ông ta cũng sẽ không do dự mà ra tay với Liễu Kình Vũ thôi.
Tuy nhiên, sau khi Trâu Hải Bằng nói xong, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Tôi vô cùng cảm ơn ý tốt của Phó bí thư Trâu, tôi đã suy nghĩ kỹ chuyện từ chức rồi, cũng đã quyết tâm rồi, ngài nên phê chuẩn đi. Hơn nữa tôi cũng nói thật là Liễu Kình Vũ tôi là một người giữ mình trong sạch, tuy không phải đến độ thanh cao nhất, nhưng tôi cũng không muốn cả ngày sống trong những thứ nhơ nhuốc. Có nhiều việc đối với tôi mà nói thì chỉ có sự phân biệt giữa đúng và sai, đúng là đúng, sai là sai.
Lời nói của Liễu Kình Vũ không hề biểu hiện ra ngoài ý gì nhưng lại rất kiên quyết tỏ rõ ý tứ phân chia rạch ròi đối với đám người Trâu Hải Bằng.
Vì những câu nói này của Liễu Kình Vũ mà sắc mặt của Trâu Hải Bằng cũng trầm xuống.
Tên Liễu Kình Vũ này thật sự là không biết phân biệt rồi, chính ông ta đã tiết chế sự bất mãn của con trai Trâu Văn Siêu đối với Liễu Kình Vũ, muốn lôi kéo hắn, ấy thế mà lại không ngờ hắn không nhận tình.
Trâu Hải Bằng cũng là một người cá tính, hơn nữa có thù tất phải báo, ông ta lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ một cái, nhận ra trong ánh mắt của Liễu Kình Vũ có sự khinh thường và miệt thị mình, ánh mắt của Trâu Hải Bằng dần trở nên lạnh nhạt.
Trâu Hải Bằng trực tiếp cầm bút ký vào chỗ tên của mình, sau đó lạnh nhạt nói:
- Liễu Kình Vũ, thân là Phó chủ tịch quận , cậu phải hiểu rõ một điều, mặc dù tôi đã phê chuẩn đơn từ chức của cậu, nhưng cậu có thể từ chức một cách chính đáng hay là có thể ra đi trọn vẹn thì chưa biết được. Bởi vì theo quy định của tỉnh Bạch Vân chúng ta, tất cả các cán bộ các cấp trước khi từ chức đều phải tiến hành điều tra về tài chính, chỉ sau khi thông qua được kiểm tra về tài chính thì cậu mới có thể lấy được văn kiện từ chức chính thức.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Tôi không hề lo lắng về chuyện này, tôi đồng ý chấp nhận điều tra tài chính.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cầm đơn từ chức có chữ ký của Trâu Hải Bằng đi tới phòng làm việc của Lý Đức Lâm. Lúc này Lý Đức Lâm cũng đã được biết việc Liễu Kình Vũ từ chức thông qua Trâu Hải Bằng, vì thế sau khi nghe Liễu kình Vũ tới đưa đơn từ chức thì không hề do dự mà ký tên. Sau đó, Liễu Kình vũ đi tới phòng làm việc của Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn.
Vương Trung Sơn vốn đang họp với cấp dưới, nghe thấy thư ký nói là Liễu Kình Vũ tới, liền vội vàng nói với cấp dưới mấy câu, bảo mấy người đấy ra ngoài rồi bảo thư ký gọi Liễu Kình Vũ vào.
Vương Trung Sơn nhìn Liễu Kình Vũ rồi nói:
- Tiểu Liễu à, hôm nay cậu tới đây có chuyện gì vậy?
Liễu Kình Vũ để tờ đơn từ chức lên trên bàn của Vương Trung Sơn, trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, đây là đơn từ chức của tôi.
- Cái gì, đơn từ chức?
Khi Vương Trung Sơn nghe thấy mấy từ này, trong lòng giống như bị thiết chùy hung hăng đập một cái, đầu óc như mụ mị hẳn đi.
Vốn dĩ, theo ông ta, Liễu Kình Vũ sẽ dùng biện pháp hiệu quả nào đó để giải quyết tình huống nguy hiểm này, nhưng lại không thể ngờ rằng Liễu Kình Vũ lại đột ngột từ chức như vậy. Khi ông ta mở đơn từ chức ra xem, lập tức nổi trận lôi đình, chỉ nhìn trên tờ đơn từ chức này, tất cả mấy người như Chủ tịch quận Tân Hoa Trịnh Hiểu Thành, bí thư Quận ủy Khương Tân Vũ, Phó bí thư chủ quản nhân sự Trâu Hải Bằng đều đã ký tên rồi.
Lúc này, trong lòng của Vương Trung Sơn dấy lên mối nghi ngờ và khó hiểu, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Liễu Kình Vũ. Tuy rằng ông ta có thể hỏi trực tiếp Liễu Kình Vũ nhưng dù sao thì ông ta vẫn là Bí thư Thành ủy, có những chuyện có thể nói nhưng cũng có những chuyện không thể nói được, đặc biệt là trước mặt cấp dưới, dù là có những thứ ông ta không hiểu cũng nhất định phải tỏ ra là hiểu rõ. Vì đó là uy nghiêm của lãnh đạo, những việc này nhất định phải giữ kín, nên ông ta muốn thông qua biểu hiện của Liễu Kình Vũ để hiểu được ý nghĩ thật sự của hắn ta.
Nhưng mà, giờ phút này vẻ mặt của Liễu Kình Vũ lại vô cùng bình thản, làm cho người khác không thể nhận ra được điều gì.
Vương Trung Sơn có chút thất vọng rồi.
Bất kể là từ góc độ nào mà nói, Vương Trung Sơn đều không muốn Liễu Kình Vũ từ chức, bởi vì sự hiện diện của Liễu Kình Vũ có tác động rất lớn đến việc nắm chắc quận Tân Hoa của ông ta. Thời gian chưa đầy hai tháng khi Liễu Kình Vũ đến quận Tân Hoa, không chỉ có những thành tích vang dội mà còn nắm chắc được Phòng xúc tiến đầu tư, mà đặc biệt quan trọng là ông ta lại lôi được tên tay sai của Lý Đức Lâm là Khương Tân Vũ lên cùng một chuyến đò.
Nếu Liễu Kình Vũ có thể đứng vững ở vị trí Phó chủ tịch quận, chính ông ta cũng có thể tiến vào quận Tân Hoa thông qua Liễu Kình Vũ, thậm chí còn có thể lôi kéo Khương Tân Vũ về phía mình thông qua Liễu Kình Vũ, đến lúc đó, bản thân ông ta có thể nắm chắc đại cục của toàn bộ thành phố Thương Sơn, thậm chí có thể bắt tay vào chuẩn bị sẵn một vài nhiệm vụ quan trọng mà người như ông ta đảm nhận.
Nhưng mà Vương Trung Sơn hoàn toàn không ngờ rằng tại thời khắc quan trọng nhất thì Liễu Kình Vũ lại từ chức.
Trong lòng Vương Trung Sơn hiểu vô cùng rõ, con người Liễu Kình Vũ không bao giờ làm việc gì mà không có lý do, thậm chí ông ta còn nghi ngờ rằng Liễu Kình Vũ từ chức là thủ đoạn lấy lui làm tiến. Nhưng mà vấn đề nằm ở chỗ, sau khi ông ta nhìn thấy tờ đơn từ chức có chữ ký của các vị lãnh đạo các cấp thì ông ta không còn dám nghĩ như vậy nữa.
Bởi vì Vương Trung Sơn hiểu rõ rằng, một khi chính ông ta ký lên tờ đơn từ chức này, vậy thì Liễu Kình Vũ coi như là đã hoàn toàn không liên quan đến đây nữa. Nếu như không có những mối quan hệ tồi tệ giữa Liễu Kình Vũ và Trâu Hải Bằng, Lý Đức Lâm, nếu Liễu Kình Vũ muốn chơi trò lấy lùi để tiến thì có ông ta ở đây, Liễu Kình Vũ muốn quay lại cũng không phải là điều khó khăn gì cả. Nhưng vấn đề bây giờ là đám người Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng sớm đã không ưa Liễu Kình Vũ rồi, bày mưu tính kế để đuổi Liễu Kình Vũ đi khỏi, một khi Liễu Kình Vũ đi khỏi, nếu muốn quay trở lại thì còn khó hơn là lên trời.
Lùi một bước tiến hai
bước, chỉ sợ sau khi lùi rồi thì không thể tiến được.
Nghĩ đến đây, Vương Trung Sơn nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Tiểu Liễu à, đơn từ chức này trước tiên cứ đặt ở đây đã, để tôi suy nghĩ trong hai ngày. Cậu về trước đi, hai ngày này cậu không cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi một chút.
Vương Trung Sơn trầm
mặt nói.
Liễu Kình Vũ cau mày nói:
- Bí thư Vương, ngài xem bây giờ chỉ còn thiếu một chữ ký của ngài nữa thôi, hay là ngài cứ ký trước đi đã, tôi được giải phóng hoàn toàn, sẽ cũng không vì chuyện này mà rối rắm thêm nữa.
- Ký cái gì mà ký chứ, cậu là Bí thư thành ủy hay tôi là Bí thư thành ủy vậy hả? Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, cậu về trước đi.
Nói xong, Vương Trung Sơn liền trực tiếp bỏ đơn từ chức của Liễu Kình Vũ vào ngăn kéo, cúi đầu xuống và bắt đầu phê duyệt các văn kiện.
Đến lúc này, Liễu Kình Vũ cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu, bước đi ra ngoài.
Sau khi Liễu Kình Vũ rời khỏi, Vương Trung Sơn nhìn bóng lưng Liễu Kình Vũ, trong lòng nghĩ: “Tên Liễu Kình Vũ này rút cục là có ý gì đây chứ, cậu ta cuối cùng là muốn từ chức thật hay chỉ là một nước cờ của cậu ta? Tiếp sau đây mình nên làm như thế nào đây?”
Trong lòng suy nghĩ miên man, Vương Trung Sơn cầm tờ đơn từ chức của Liễu Kình Vũ trầm tư.
Sau khi Liễu Kình Vũ rời khỏi phòng làm việc của Vương Trung Sơn, chào hỏi Tần Duệ Tiệp rồi rời khỏi thành phố Thương Sơn, đi cùng với Đường Trí Dũng tới đập chứa nước ở thị trấn Quan Sơn câu cá.
Mặc dù Liễu Kình Vũ đã rời đi, nhưng tin hắn đã nộp đơn từ chức giống như có cánh mà lan truyền, chỉ trong một buổi chiều mà cả chốn quan trường thành phố Thương Sơn đều biết.
Buổi sáng ngày thứ hai sau khi Liễu Kình Vũ rời khỏi, tại hội nghị thường vụ ủy ban thành phố Thương Sơn, Trâu Hải Bằng đề xuất, xét thấy Liễu Kình Vũ đã đệ đơn từ chức, tuy Vương Trung Sơn không ký tên, nhưng do Liễu Kình Vũ không còn tại nhiệm, nghĩ tới việc hoạt động bình thường của quận Tân Hoa, đề nghị cử đồng chí Phó phòng Dương Kiệt đến quận Tân Hoa thay thế cho Liễu Kình Vũ. Vị trí của Liễu Kình Vũ tạm thời để trống, đợi đến sau khi Vương Trung Sơn ký tên mới coi là chính thức từ chức.
Mặc dù trong hội nghị, Vương Trung Sơn đã nhấn mạnh nhiều lần là không đồng ý đơn từ chức của Liễu Kình Vũ, nhưng Lý Đức Lâm lại có quá nhiều đồng minh, cuối cùng sau khi bỏ phiếu, Lý Đức Lâm lại thất bại, vị trí Phó chủ tịch Quận của Liễu Kình Vũ bị giữ lại.
Vào buổi chiều Dương Kiệt nhậm chức, Hội nghị thường vụ quận ủy quận Tân Hoa mời họp, sau khi trải qua một phen tranh luận, cuối cùng đưa ra quyết định, điều Tần Duệ Tiệp tới làm Trưởng phòng Phòng cán bộ lão thành, còn Trưởng phòng xúc tiến đầu tư Diêu Chiêm Phong lại được điều trở về, tiếp tục đảm nhiệm vị trí cũ.
Trâu Hải Bằng nhìn tờ đơn trước mắt, ánh mắt lập tức liền mở to.
Trong lòng Trâu Hải Bằng đã từng nghĩ tới rất nhiều phương án của Liễu Kình Vũ, thậm chí cũng đã nghĩ tới khả năng Vương Trung Sơn ép đến tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân rồi, nhưng mà lại không hề nghĩ tới việc Liễu Kình Vũ sẽ từ chức.
Hơn nữa lại còn từ chức vào lúc này.
Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ muốn mang tất cả những dự án đi hay sao.
Nghĩ tới khả năng này, Trâu Hải Bằng lập tức trầm giọng nói:
- Hợp đồng và những tài liệu khác liên quan tới quận Tân Hoa ở hội nghị giao lưu kinh tế liên tỉnh, cậu đều đưa hết cho Phó chủ tịch Hàn rồi à?
Liễu Kình Vũ không nói gì, trực tiếp đem những những văn kiện mà Hàn Minh Huy đã ký để trước mặt Trâu Hải Bằng.
Trâu Hải Bằng cẩn thận cầm văn kiện lên xác nhận, nhận thấy đấy chính xác là chữ ký của Hàn Minh Huy, lúc này mới yên tâm. Nhưng mà tận sâu trong lòng ông ta lại bắt đầu suy nghĩ.
Rút cục là Liễu Kình Vũ nghĩ như thế nào, tại sao lại phải từ chức? Lẽ nào hắn thật sự chán ghét chốn quan trường rồi hay sao? Ừm, cũng có thể có khả năng này, nói cho cùng thì tính cách của Liễu Kình Vũ cũng quá cao ngạo rồi, điều này thì lại không hề hợp với chốn quan trường.
Lúc này Trâu Hải Bằng trầm tư suy nghĩ.
Liễu Kình Vũ lẳng lặng đứng ở đó, lặng lẽ đợi phản hồi của Trâu Hải Bằng.
Trầm tư một lát, Trâu Hải Bằng đột nhiên cười nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi không muốn phê chuẩn đơn từ chức này của cậu, bởi vì một cán bộ làm được việc như cậu là rất đáng quý, tôi không muốn để cậu vì một vài ý nghĩ nhỏ nhỏ mà có cảm giác ghét bỏ chốn quan trường, như vậy thì thật không đáng.
Cho nên, đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi có đề nghị này, cậu hãy rút lại tờ đơn từ chức này đi, rồi về nghĩ kỹ xem, có chỗ nào nghĩ không thông thì có thể tìm tôi hoặc Chủ tịch Lý để nói chuyện. Thật ra, tôi và Chủ tịch Lý đều rất trọng dụng nhân tài, đối với những nhân tài có khả năng làm việc thì chúng tôi cũng rất coi trọng, trọng dụng đề bạt cũng là điều tất yếu, hay là cậu cứ về suy nghĩ kỹ lại đi đã.
Trâu Hải Bẳng thân làm Phó bí thư thành phố quản lý chủ yếu về nhân sự, mặc dù con trai của ông ta là Trâu Văn Siêu có thù hằn với Liễu Kình Vũ nhưng vào lúc này, đứng trên dưới góc độ của một nhà lãnh đạo, ông ta nảy sinh tâm lý đề cao nhân tài. Đương nhiên là Liễu Kình Vũ phải theo phe của ông ta, nếu không thì dù có ưu tú đến mấy thì ông ta cũng sẽ không do dự mà ra tay với Liễu Kình Vũ thôi.
Tuy nhiên, sau khi Trâu Hải Bằng nói xong, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Tôi vô cùng cảm ơn ý tốt của Phó bí thư Trâu, tôi đã suy nghĩ kỹ chuyện từ chức rồi, cũng đã quyết tâm rồi, ngài nên phê chuẩn đi. Hơn nữa tôi cũng nói thật là Liễu Kình Vũ tôi là một người giữ mình trong sạch, tuy không phải đến độ thanh cao nhất, nhưng tôi cũng không muốn cả ngày sống trong những thứ nhơ nhuốc. Có nhiều việc đối với tôi mà nói thì chỉ có sự phân biệt giữa đúng và sai, đúng là đúng, sai là sai.
Lời nói của Liễu Kình Vũ không hề biểu hiện ra ngoài ý gì nhưng lại rất kiên quyết tỏ rõ ý tứ phân chia rạch ròi đối với đám người Trâu Hải Bằng.
Vì những câu nói này của Liễu Kình Vũ mà sắc mặt của Trâu Hải Bằng cũng trầm xuống.
Tên Liễu Kình Vũ này thật sự là không biết phân biệt rồi, chính ông ta đã tiết chế sự bất mãn của con trai Trâu Văn Siêu đối với Liễu Kình Vũ, muốn lôi kéo hắn, ấy thế mà lại không ngờ hắn không nhận tình.
Trâu Hải Bằng cũng là một người cá tính, hơn nữa có thù tất phải báo, ông ta lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ một cái, nhận ra trong ánh mắt của Liễu Kình Vũ có sự khinh thường và miệt thị mình, ánh mắt của Trâu Hải Bằng dần trở nên lạnh nhạt.
Trâu Hải Bằng trực tiếp cầm bút ký vào chỗ tên của mình, sau đó lạnh nhạt nói:
- Liễu Kình Vũ, thân là Phó chủ tịch quận , cậu phải hiểu rõ một điều, mặc dù tôi đã phê chuẩn đơn từ chức của cậu, nhưng cậu có thể từ chức một cách chính đáng hay là có thể ra đi trọn vẹn thì chưa biết được. Bởi vì theo quy định của tỉnh Bạch Vân chúng ta, tất cả các cán bộ các cấp trước khi từ chức đều phải tiến hành điều tra về tài chính, chỉ sau khi thông qua được kiểm tra về tài chính thì cậu mới có thể lấy được văn kiện từ chức chính thức.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Tôi không hề lo lắng về chuyện này, tôi đồng ý chấp nhận điều tra tài chính.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cầm đơn từ chức có chữ ký của Trâu Hải Bằng đi tới phòng làm việc của Lý Đức Lâm. Lúc này Lý Đức Lâm cũng đã được biết việc Liễu Kình Vũ từ chức thông qua Trâu Hải Bằng, vì thế sau khi nghe Liễu kình Vũ tới đưa đơn từ chức thì không hề do dự mà ký tên. Sau đó, Liễu Kình vũ đi tới phòng làm việc của Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn.
Vương Trung Sơn vốn đang họp với cấp dưới, nghe thấy thư ký nói là Liễu Kình Vũ tới, liền vội vàng nói với cấp dưới mấy câu, bảo mấy người đấy ra ngoài rồi bảo thư ký gọi Liễu Kình Vũ vào.
Vương Trung Sơn nhìn Liễu Kình Vũ rồi nói:
- Tiểu Liễu à, hôm nay cậu tới đây có chuyện gì vậy?
Liễu Kình Vũ để tờ đơn từ chức lên trên bàn của Vương Trung Sơn, trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, đây là đơn từ chức của tôi.
- Cái gì, đơn từ chức?
Khi Vương Trung Sơn nghe thấy mấy từ này, trong lòng giống như bị thiết chùy hung hăng đập một cái, đầu óc như mụ mị hẳn đi.
Vốn dĩ, theo ông ta, Liễu Kình Vũ sẽ dùng biện pháp hiệu quả nào đó để giải quyết tình huống nguy hiểm này, nhưng lại không thể ngờ rằng Liễu Kình Vũ lại đột ngột từ chức như vậy. Khi ông ta mở đơn từ chức ra xem, lập tức nổi trận lôi đình, chỉ nhìn trên tờ đơn từ chức này, tất cả mấy người như Chủ tịch quận Tân Hoa Trịnh Hiểu Thành, bí thư Quận ủy Khương Tân Vũ, Phó bí thư chủ quản nhân sự Trâu Hải Bằng đều đã ký tên rồi.
Lúc này, trong lòng của Vương Trung Sơn dấy lên mối nghi ngờ và khó hiểu, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Liễu Kình Vũ. Tuy rằng ông ta có thể hỏi trực tiếp Liễu Kình Vũ nhưng dù sao thì ông ta vẫn là Bí thư Thành ủy, có những chuyện có thể nói nhưng cũng có những chuyện không thể nói được, đặc biệt là trước mặt cấp dưới, dù là có những thứ ông ta không hiểu cũng nhất định phải tỏ ra là hiểu rõ. Vì đó là uy nghiêm của lãnh đạo, những việc này nhất định phải giữ kín, nên ông ta muốn thông qua biểu hiện của Liễu Kình Vũ để hiểu được ý nghĩ thật sự của hắn ta.
Nhưng mà, giờ phút này vẻ mặt của Liễu Kình Vũ lại vô cùng bình thản, làm cho người khác không thể nhận ra được điều gì.
Vương Trung Sơn có chút thất vọng rồi.
Bất kể là từ góc độ nào mà nói, Vương Trung Sơn đều không muốn Liễu Kình Vũ từ chức, bởi vì sự hiện diện của Liễu Kình Vũ có tác động rất lớn đến việc nắm chắc quận Tân Hoa của ông ta. Thời gian chưa đầy hai tháng khi Liễu Kình Vũ đến quận Tân Hoa, không chỉ có những thành tích vang dội mà còn nắm chắc được Phòng xúc tiến đầu tư, mà đặc biệt quan trọng là ông ta lại lôi được tên tay sai của Lý Đức Lâm là Khương Tân Vũ lên cùng một chuyến đò.
Nếu Liễu Kình Vũ có thể đứng vững ở vị trí Phó chủ tịch quận, chính ông ta cũng có thể tiến vào quận Tân Hoa thông qua Liễu Kình Vũ, thậm chí còn có thể lôi kéo Khương Tân Vũ về phía mình thông qua Liễu Kình Vũ, đến lúc đó, bản thân ông ta có thể nắm chắc đại cục của toàn bộ thành phố Thương Sơn, thậm chí có thể bắt tay vào chuẩn bị sẵn một vài nhiệm vụ quan trọng mà người như ông ta đảm nhận.
Nhưng mà Vương Trung Sơn hoàn toàn không ngờ rằng tại thời khắc quan trọng nhất thì Liễu Kình Vũ lại từ chức.
Trong lòng Vương Trung Sơn hiểu vô cùng rõ, con người Liễu Kình Vũ không bao giờ làm việc gì mà không có lý do, thậm chí ông ta còn nghi ngờ rằng Liễu Kình Vũ từ chức là thủ đoạn lấy lui làm tiến. Nhưng mà vấn đề nằm ở chỗ, sau khi ông ta nhìn thấy tờ đơn từ chức có chữ ký của các vị lãnh đạo các cấp thì ông ta không còn dám nghĩ như vậy nữa.
Bởi vì Vương Trung Sơn hiểu rõ rằng, một khi chính ông ta ký lên tờ đơn từ chức này, vậy thì Liễu Kình Vũ coi như là đã hoàn toàn không liên quan đến đây nữa. Nếu như không có những mối quan hệ tồi tệ giữa Liễu Kình Vũ và Trâu Hải Bằng, Lý Đức Lâm, nếu Liễu Kình Vũ muốn chơi trò lấy lùi để tiến thì có ông ta ở đây, Liễu Kình Vũ muốn quay lại cũng không phải là điều khó khăn gì cả. Nhưng vấn đề bây giờ là đám người Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng sớm đã không ưa Liễu Kình Vũ rồi, bày mưu tính kế để đuổi Liễu Kình Vũ đi khỏi, một khi Liễu Kình Vũ đi khỏi, nếu muốn quay trở lại thì còn khó hơn là lên trời.
Lùi một bước tiến hai
bước, chỉ sợ sau khi lùi rồi thì không thể tiến được.
Nghĩ đến đây, Vương Trung Sơn nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Tiểu Liễu à, đơn từ chức này trước tiên cứ đặt ở đây đã, để tôi suy nghĩ trong hai ngày. Cậu về trước đi, hai ngày này cậu không cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi một chút.
Vương Trung Sơn trầm
mặt nói.
Liễu Kình Vũ cau mày nói:
- Bí thư Vương, ngài xem bây giờ chỉ còn thiếu một chữ ký của ngài nữa thôi, hay là ngài cứ ký trước đi đã, tôi được giải phóng hoàn toàn, sẽ cũng không vì chuyện này mà rối rắm thêm nữa.
- Ký cái gì mà ký chứ, cậu là Bí thư thành ủy hay tôi là Bí thư thành ủy vậy hả? Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, cậu về trước đi.
Nói xong, Vương Trung Sơn liền trực tiếp bỏ đơn từ chức của Liễu Kình Vũ vào ngăn kéo, cúi đầu xuống và bắt đầu phê duyệt các văn kiện.
Đến lúc này, Liễu Kình Vũ cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu, bước đi ra ngoài.
Sau khi Liễu Kình Vũ rời khỏi, Vương Trung Sơn nhìn bóng lưng Liễu Kình Vũ, trong lòng nghĩ: “Tên Liễu Kình Vũ này rút cục là có ý gì đây chứ, cậu ta cuối cùng là muốn từ chức thật hay chỉ là một nước cờ của cậu ta? Tiếp sau đây mình nên làm như thế nào đây?”
Trong lòng suy nghĩ miên man, Vương Trung Sơn cầm tờ đơn từ chức của Liễu Kình Vũ trầm tư.
Sau khi Liễu Kình Vũ rời khỏi phòng làm việc của Vương Trung Sơn, chào hỏi Tần Duệ Tiệp rồi rời khỏi thành phố Thương Sơn, đi cùng với Đường Trí Dũng tới đập chứa nước ở thị trấn Quan Sơn câu cá.
Mặc dù Liễu Kình Vũ đã rời đi, nhưng tin hắn đã nộp đơn từ chức giống như có cánh mà lan truyền, chỉ trong một buổi chiều mà cả chốn quan trường thành phố Thương Sơn đều biết.
Buổi sáng ngày thứ hai sau khi Liễu Kình Vũ rời khỏi, tại hội nghị thường vụ ủy ban thành phố Thương Sơn, Trâu Hải Bằng đề xuất, xét thấy Liễu Kình Vũ đã đệ đơn từ chức, tuy Vương Trung Sơn không ký tên, nhưng do Liễu Kình Vũ không còn tại nhiệm, nghĩ tới việc hoạt động bình thường của quận Tân Hoa, đề nghị cử đồng chí Phó phòng Dương Kiệt đến quận Tân Hoa thay thế cho Liễu Kình Vũ. Vị trí của Liễu Kình Vũ tạm thời để trống, đợi đến sau khi Vương Trung Sơn ký tên mới coi là chính thức từ chức.
Mặc dù trong hội nghị, Vương Trung Sơn đã nhấn mạnh nhiều lần là không đồng ý đơn từ chức của Liễu Kình Vũ, nhưng Lý Đức Lâm lại có quá nhiều đồng minh, cuối cùng sau khi bỏ phiếu, Lý Đức Lâm lại thất bại, vị trí Phó chủ tịch Quận của Liễu Kình Vũ bị giữ lại.
Vào buổi chiều Dương Kiệt nhậm chức, Hội nghị thường vụ quận ủy quận Tân Hoa mời họp, sau khi trải qua một phen tranh luận, cuối cùng đưa ra quyết định, điều Tần Duệ Tiệp tới làm Trưởng phòng Phòng cán bộ lão thành, còn Trưởng phòng xúc tiến đầu tư Diêu Chiêm Phong lại được điều trở về, tiếp tục đảm nhiệm vị trí cũ.