Trịnh Hiểu Thành tròn mắt.
Vẻ mặt Vương Trung Sơn rất bình tĩnh nói với Trịnh Hiểu Thành:
- Trịnh Hiểu Thành, giờ thì anh còn gì để nói?
Sắc mặt của Vu Kim Văn còn u ám hơn cả Vương Trung Sơn. Ánh mắt ông ta cứ nhìn qua lại giữa hai khuôn mặt của Lý Đức Lâm và Trịnh Hiểu Thành, trong lòng ông ta hiện giờ không hề bình tĩnh một chút nào.
Thực ra, lúc chưa nghe đoạn băng ghi âm, trong lòng Vu Kim Văn vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, mọi chuyện đã xảy ra như vậy thì cuối cùng phải xử lý như thế nào? Dù sao, từ tình hình trước mắt, Trịnh Hiểu Thành nhất định là có liên quan đến việc Liễu Kình Vũ bị đánh lần này. Nhưng điều khiến ông ta suy nghĩ làm sao để cân bằng đại cục.
Bởi vì trong lòng Vu Kim Văn hiểu rất rõ, mặc dù là ông ta đại diện cho Tỉnh ủy xuống đây, nhưng mà sau lưng ông ta đâu phải chỉ có mỗi một mình Bí thư Tỉnh ủy xem. Không, đứng sau lưng đó vẫn còn rất nhiều người, trong đó có cả chỗ dựa vững chắc của Lý Đức Lâm, chỗ dựa vững chắc của Trâu Hải Bằng, đó cũng là hai người đứng đầu Tỉnh ủy. Nếu sự việc lần này ông ta xử lý không tốt, khiến cho hai vị lãnh đạo Tỉnh ủy này không vừa lòng với công việc của ông ta, sau này công việc của ông ta ở Tỉnh ủy chắc chắn sẽ gặp phải trở ngại rồi.
Tuy là bọn họ sẽ không thẳng thừng mà chơi ông ta, dù sao tới cấp bậc này rồi, sẽ không thể không để ý đến thể diện của mình. Nhưng vấn đề lại nằm ở chính ở những chiêu thức không quang minh chính đại đó. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nhất là đã đến cấp bậc này mà đâm sau lưng thì chắc chắn ông ta cũng không thể đề phòng được.
Hơn nữa trong tỉnh cần ổn định, càng phải quan tâm hơn đến cảm nhận của bộ máy Thành ủy thành phố Thương Sơn, cân nhắc đến vấn đề đoàn kết của bộ máy Thành ủy thành phố Thương Sơn. Nếu không thì có khả năng sẽ khiến cho bộ máy hành chính thành phố Thương Sơn không ổn định. Nếu như vậy, chuyến đi lần này của ông ta sẽ phải gánh trách nhiệm rồi.
Cho nên lúc đó, Vu Kim Văn mặc dù đối với việc Liễu Kình Vũ bị đánh vô cùng tức giận, nhưng suy nghĩ lúc đó vẫn muốn dàn xếp cho ổn thỏa mọi việc, khiến cho Liễu Kình Vũ khôi phục lại nguyên chức. Nhưng hiện tại Lưu Tiểu Phi lại đột nhiên lấy ra đoạn ghi âm mà Liễu Kình Vũ đã gửi cho anh ta, ông ta ý thức được rằng, nếu như ông ta dùng thái độ muốn dàn xếp ổn thỏa mọi việc, như vậy thì không chỉ chính ông ta, mà ngay cả Tỉnh ủy cũng sẽ lâm vào tình trạng khó khăn. Bởi vì ông ta đã từng nghe Bí thư Tăng nói qua, người thanh niên Liễu Kình Vũ này vô cùng giỏi về việc dùng hậu chiêu, hơn nữa lại là hậu chiêu liên tiếp, khiến cho ngưới khác khó có thể đề phòng được.
Mà hiện giờ Liễu Kình Vũ mới chỉ tung ra một chiêu thôi, cũng đủ để giải quyết Trịnh Hiểu Thành, bởi vì cho dù Trịnh Hiểu Thành giải thích bất kỳ điều gì thì việc y uy hiếp Liễu Kình Vũ đã là điều chắc chắn rồi. Cho dù là kẻ ngốc đi nữa, có muốn bao che cho Trịnh Hiểu Thành thì giờ phút này một câu nói tốt cho y cũng không dám hé răng.
Cho nên giờ phút này Vu Kim Văn cũng đang chìm vào suy nghĩ, tiếp theo nên xử lý mọi chuyện như thế nào.
Vu Kim Văn thì đang suy nghĩ, nhưng Vương Trung Sơn thì lại không cần. Sau khi nghe xong bản ghi âm, Vương Trung Sơn lạnh lùng nhìn về phía Trịnh Hiểu Thành:
- Trịnh Hiểu Thành, hiện giờ anh còn gì để nói không? Chẳng lẽ anh còn có thể nói chuyện hôm nay không liên quan gì tới anh sao?
Trong lòng Trịnh Hiểu Thành lúc này đã vô cùng hoảng hốt rồi, nhưng y biết rằng, lúc này y không thể thừa nhận mọi chuyện được, cho nên y liền cắn răng nói:
- Bí thư Vương, chuyện tôi nói với Liễu Kình Vũ là chẳng qua muốn cho anh ta thấy thái độ cứng rắn, mạnh mẽ của tôi mà thôi. Nhiều lắm chỉ có thể cho là có hơi quá lời, nhưng bản thân tôi vẫn hết lòng vì quận Tân Hoa, tất cả mọi điều luật tôi đều biết rất rõ, tôi tuyệt đối sẽ không dùng việc công mà trả thù tư. Chuyện này không liên quan gì đến tôi, nếu có bằng chứng có thể chứng minh tôi có liên quan đến chuyện này, tôi nguyện ý chịu sự kỷ luật của Thành ủy. Nhưng tôi tin chắc rằng, những việc đó tôi không hề làm thì ngay cả thần tiên cũng không có chứng cứ đâu.
Vương Trung Sơn nghe Trịnh Hiểu Thành nói vậy, lông mày không khỏi nhíu chặt, ông ta thật không ngờ, đến lúc này mà Trịnh Hiểu Thành vẫn còn kiên trì như vậy.
Trịnh Hiểu Thành vừa nói dứt lời, Lưu Tiểu Phi không ngờ lại nói tiếp:
- Trưởng ban thư ký Vu, Bí thư Vương, Chủ tịch Lý, mọi người có biết vì sao tôi cùng với Tổng giám đốc Trần kiên quyết không đầu tư vào thành phố Thương Sơn không?
Cả ba người Vu Kim Văn, Vương Trung Sơn, Lý Đức Lâm đều hết sức ngạc nhiên.
Lúc này Lưu Tiểu Phi lại lấy điện thoại ra, mở thêm một đoạn ghi âm nữa.
Đoạn ghi âm này là việc Trịnh Hiểu Thành vừa uy hiếp vừa dụ dỗ mấy người Lưu Tiểu Phi, yêu cầu họ nhất định phải đầu tư vào thành phố Thương Sơn. Từ đoạn ghi âm có thể nghe rất rõ Trịnh Hiểu Thành đang uy hiếp mấy người Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân, đe dọa, sau đó dùng quan vị của Liễu Kình Vũ cùng với các điều kiện ưu đãi để tiến hành trao đổi, thậm chí cuối cùng còn yêu cầu bọn họ đóng kịch để giả vờ đối phó với sự kiểm tra của Tỉnh ủy.
Sau khi nghe xong đoạn ghi âm này, Vu Kim Văn cũng không thể nhịn thêm nữa, ông ta lạnh lùng nói với Lý Đức Lâm:
- Chủ tịch Lý, cán bộ của thành phố Thương Sơn các ông quả thật là rất có trình độ, không nói đến việc uy hiếp các nhà đầu tư, mà còn liên kết với các nhà đều tư để lừa người trên Tỉnh chúng tôi xuống kiểm tra, thủ đoạn này thật tốt, khâm phục, khâm phục.
Mặt của Lý Đức Lâm liền đỏ lên.
Giờ phút này y thấy vô cùng xấu hổ.
Tuy y cũng đoán được rằng Trịnh Hiểu Thành sẽ dùng một số thủ đoạn khác với mục đích lừa gạt đoàn kiểm tra của Tỉnh ủy, nhưng thật không ngờ, Lưu Tiểu Phi lại không hề để ý đến ảnh hưởng và các quy tắc, trực tiếp phơi bày những đoạn ghi âm này ra ánh sáng. Lúc này y cảm thấy có chút bất lực, y đã quyết định sẽ hoàn toàn mặc kệ Trịnh Hiểu Thành.
Cho nên, y liền tỏ vẻ hết sức âm u và tức giận mà quát mắng Trịnh Hiểu Thành:
- Trịnh Hiểu Thành, rốt cuộc là ông đã làm cái gì thế? Sao ông lại có thể đi lừa gạt cả các vị lãnh đạo Tỉnh ủy, tên nào đã cho ông cái lá gan lớn như vậy? Ông quả thật là không muốn làm ở đây nữa rồi.
Trịnh Hiểu Thành giờ phút này chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui vào.
Ánh mắt vô cùng oán hận nhìn về phía Lưu Tiểu Phi, sau đó tiếp tục cúi đầu thật thấp.
Y thật sự không có cách nào ngẩng đầu lên đối diện với những ánh mắt đang nhìn mình.
Tuy y không nghĩ đến việc sẽ lại ngẩng đầu lên, nhưng lại bị Lưu Tiểu Phi ép đến mức không thể không ngẩng đầu.
Lưu Tiểu Phi trực tiếp lấy từ trong túi xách ra hai bản hợp đồng, đưa cho Trịnh Hiểu Thành nói:
- Chủ tịch Trịnh, ngài xem qua trước một chút đi, hai bản hợp đồng này có phải là trước kia do ngài đưa cho chúng tôi không?
Trịnh Hiểu Thành vừa nhận lấy vừa xem xét hai bản hợp đồng, đó chính xác là hợp đồng mẫu mà y đã đưa cho Lưu Tiểu Phi, hơn nữa mặt trên còn có chữ ký cùng với con dấu của y. Đây là do y muốn đám người Lưu Tiểu Phi nhanh chóng ký vào hợp đồng, đồng thời là vì muốn biểu đạt thành ý của y nên mới đặc biệt làm ra.
Đến giờ này thì Trịnh Hiểu Thành không thể chối cãi được nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn Lưu Tiểu Phi, rồi gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Lưu Tiểu Phi cầm lấy bản hợp đồng, sau đó lại lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng khác đã ký kết cùng với Liễu Kình Vũ, đưa cả ba bản cho Vu Kim Văn nói:
- Trưởng ban Vu, ngài hãy xem thử trước ba bản hợp đồng này. Lí do tôi cùng với Tổng giám đốc Trần không dám tiếp tục đầu tư vào thành phố Thương Sơn nữa, ngài xem hết bản hợp đồng này, có lẽ sẽ hiểu được tâm trạng của chúng tôi.
Vu Kim Văn tiếp nhận hợp đồng, xem thật kỹ.
Lúc này Vương Trung Sơn cũng cầm lên một bản hợp đồng mà Vu Kim Văn không xem đến cẩn thận đọc qua.
Đến khi Vu Kim Văn và Vương Trung Sơn xem qua tất cả các bản hợp đồng, sắc mặt Vu Kim Văn đã tím như miếng gan lợn.
Ông ta lạnh lùng nói với Trịnh Hiểu Thành:
- Trịnh Hiểu Thành, tôi muốn hỏi ông, cái này lẽ nào lại là điều kiện hợp tác của ông cùng với mấy người Lưu Tiểu Phi sao? Sao ông lại có thể giao tất cả quận Tân Hoa cho bọn họ? Ông làm như vậy khác nào bán đứng lợi ích cuả quốc gia và người dân? Chẳng lẽ ông không có biện pháp khác để cứu vớt lại chuyện đó sao? Chẳng lẽ ông không xem qua bản hợp đồng của Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi đã ký kết sao? Chẳng lẽ ông không phân biệt được sự khác biệt của hai cái à?
Trịnh Hiểu Thành cúi đầu im lặng.
Giờ phút này dù chỉ một câu y cũng không dám nói, bởi y biết rằng, lúc này cho dù y nói gì thì cũng đã sai rồi. Nếu chọc cho Vu Kim Văn nổi giận lên, vậy thì sẽ càng phiền phức hơn nữa.
Mà lúc này Vương Trung Sơn cũng đã nổi giận rồi, ông ta lạnh lùng nhìn rồi nói với Lý Đức Lâm:
- Chủ tịch Lý, chẳng lẽ kết quả sau cùng của việc ông muốn Liễu Kình Vũ giữ lại những hạng mục này là cho các nhà đầu tư thật nhiều lợi ích để giữ chân bọn họ sao? Chẳng lẽ ông không thể dùng những điều kiện giống như Liễu Kình Vũ để giữ lại những nhà đầu tư đó sao? Chẳng lẽ đây là cái mà ông gọi là trù tính chung có lợi cho đại cục của thành phố Thương Sơn sao? Chẳng lẽ cán bộ Đảng viên chúng ta đều chỉ vì thành tích mà có thể giống như Trịnh Hiểu Thành, đem quyền lợi của nhà nước và nhân dân đưa cho nhà đầu tư hết sao?
Vương Trung Sơn vừa nói xong, Lý Đức Lâm cũng có chút tiu nghỉu. Lúc này y thật sự không có cách nào để trả lời Vương Trung Sơn, bởi vì hiện giờ chứng cứ xác thực đã ở trước mặt y, y có biện minh bất cứ điều gì thì cũng chỉ vô dụng mà thôi. Điểm mấu chốt nhất chính là, kể từ sau khi y dùng lý do “trù tính chung vì đại cục” để lấy được những dự án đầu tư mà Liễu Kình Vũ thu hút được, cho tới giờ phút này y chưa hoàn thành một hạng mục nào, cho dù quận đã đề cập thêm nhiều điều kiện ưu đãi đối với nhà đầu tư.
Lúc này, Lưu Tiểu Phi thấy tình hình sự việc đã phát triển đến hồi gay cấn, nhưng cả hai bên đều đang giằng co quyết liệt, trong lòng anh ta cười nhạt một tiếng, quyết định lại đổ thêm dầu vào lửa thêm lần nữa
Lưu Tiểu Phi thấp giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Vu, Bí thư Vương, mọi người bận rộn thì cứ bàn công việc trước đi, tôi và Tổng giám đốc Trần đây phải đi trước. Chúng tôi có liên hệ với một số nhà đầu tư khác ở tỉnh Hà Tây, bao gồm cả tập đoàn công nghiệp Năng lượng mới. Chúng tôi cũng chuẩn bị mở một cuộc họp báo tuyên bố hợp đồng đã ký với quận Tân Hoa trước kia không còn hiệu lực nữa.
Ngoài ra theo tin tức tôi đã nhận được, đồng chí Bí thư Thành ủy thành phố Nam Bình là Hồ Hải Ba rất khen ngợi Liễu Kình Vũ, đã quyết định sẽ đưa đồng chí Liễu Kình Vũ đến thành phố Nam Bình đảm nhiệm vị trí Thư ký của ông ấy. Mà tất cả các nhà đầu tư chúng tôi đã quyết định, Liễu Kình Vũ ở đâu, chúng tôi sẽ đầu tư vào chỗ đó, về phần chiến lược đã đề ra, chúng tôi thà là tạm hoãn, bởi vì trước kia đã ký hợp đồng với quận Tân Hoa, nên chúng tôi bằng lòng dựa vào quy định đã đưa ra trong hợp đồng mà bồi thường hợp đồng
Các vị lãnh đạo, mọi người đang bận, chúng tôi đi trước vậy.
Nói xong Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân liền bước ra ngoài.
Nếu như trước đó Lưu Tiểu Phi liên tiếp tung ra một loạt bằng chứng khiến cho người ta khiếp sợ thì tối hậu thư anh ta tung ra cuối cùng tuyệt đối là thuộc vào hàng bom tấn rồi.
Rất rõ ràng là các nhà đầu tư tỉnh Hà Tây đã liên kết lại thành một nhóm rồi, tất cả đều quyết định đi theo Liễu Kình Vũ. Mà Bí thư Thành ủy thành phố Nam Bình lại đem Liễu Kình Vũ đã từng bị quận Tân Hoa bắt ép phải từ chức về đảm nhiệm vị trí Thư ký, cái này rõ ràng là muốn đánh thẳng vào mặt ban lãnh đạo thành phố Thương Sơn, thậm chí là cả tỉnh Bạch Vân rồi.
Vẻ mặt Vương Trung Sơn rất bình tĩnh nói với Trịnh Hiểu Thành:
- Trịnh Hiểu Thành, giờ thì anh còn gì để nói?
Sắc mặt của Vu Kim Văn còn u ám hơn cả Vương Trung Sơn. Ánh mắt ông ta cứ nhìn qua lại giữa hai khuôn mặt của Lý Đức Lâm và Trịnh Hiểu Thành, trong lòng ông ta hiện giờ không hề bình tĩnh một chút nào.
Thực ra, lúc chưa nghe đoạn băng ghi âm, trong lòng Vu Kim Văn vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, mọi chuyện đã xảy ra như vậy thì cuối cùng phải xử lý như thế nào? Dù sao, từ tình hình trước mắt, Trịnh Hiểu Thành nhất định là có liên quan đến việc Liễu Kình Vũ bị đánh lần này. Nhưng điều khiến ông ta suy nghĩ làm sao để cân bằng đại cục.
Bởi vì trong lòng Vu Kim Văn hiểu rất rõ, mặc dù là ông ta đại diện cho Tỉnh ủy xuống đây, nhưng mà sau lưng ông ta đâu phải chỉ có mỗi một mình Bí thư Tỉnh ủy xem. Không, đứng sau lưng đó vẫn còn rất nhiều người, trong đó có cả chỗ dựa vững chắc của Lý Đức Lâm, chỗ dựa vững chắc của Trâu Hải Bằng, đó cũng là hai người đứng đầu Tỉnh ủy. Nếu sự việc lần này ông ta xử lý không tốt, khiến cho hai vị lãnh đạo Tỉnh ủy này không vừa lòng với công việc của ông ta, sau này công việc của ông ta ở Tỉnh ủy chắc chắn sẽ gặp phải trở ngại rồi.
Tuy là bọn họ sẽ không thẳng thừng mà chơi ông ta, dù sao tới cấp bậc này rồi, sẽ không thể không để ý đến thể diện của mình. Nhưng vấn đề lại nằm ở chính ở những chiêu thức không quang minh chính đại đó. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nhất là đã đến cấp bậc này mà đâm sau lưng thì chắc chắn ông ta cũng không thể đề phòng được.
Hơn nữa trong tỉnh cần ổn định, càng phải quan tâm hơn đến cảm nhận của bộ máy Thành ủy thành phố Thương Sơn, cân nhắc đến vấn đề đoàn kết của bộ máy Thành ủy thành phố Thương Sơn. Nếu không thì có khả năng sẽ khiến cho bộ máy hành chính thành phố Thương Sơn không ổn định. Nếu như vậy, chuyến đi lần này của ông ta sẽ phải gánh trách nhiệm rồi.
Cho nên lúc đó, Vu Kim Văn mặc dù đối với việc Liễu Kình Vũ bị đánh vô cùng tức giận, nhưng suy nghĩ lúc đó vẫn muốn dàn xếp cho ổn thỏa mọi việc, khiến cho Liễu Kình Vũ khôi phục lại nguyên chức. Nhưng hiện tại Lưu Tiểu Phi lại đột nhiên lấy ra đoạn ghi âm mà Liễu Kình Vũ đã gửi cho anh ta, ông ta ý thức được rằng, nếu như ông ta dùng thái độ muốn dàn xếp ổn thỏa mọi việc, như vậy thì không chỉ chính ông ta, mà ngay cả Tỉnh ủy cũng sẽ lâm vào tình trạng khó khăn. Bởi vì ông ta đã từng nghe Bí thư Tăng nói qua, người thanh niên Liễu Kình Vũ này vô cùng giỏi về việc dùng hậu chiêu, hơn nữa lại là hậu chiêu liên tiếp, khiến cho ngưới khác khó có thể đề phòng được.
Mà hiện giờ Liễu Kình Vũ mới chỉ tung ra một chiêu thôi, cũng đủ để giải quyết Trịnh Hiểu Thành, bởi vì cho dù Trịnh Hiểu Thành giải thích bất kỳ điều gì thì việc y uy hiếp Liễu Kình Vũ đã là điều chắc chắn rồi. Cho dù là kẻ ngốc đi nữa, có muốn bao che cho Trịnh Hiểu Thành thì giờ phút này một câu nói tốt cho y cũng không dám hé răng.
Cho nên giờ phút này Vu Kim Văn cũng đang chìm vào suy nghĩ, tiếp theo nên xử lý mọi chuyện như thế nào.
Vu Kim Văn thì đang suy nghĩ, nhưng Vương Trung Sơn thì lại không cần. Sau khi nghe xong bản ghi âm, Vương Trung Sơn lạnh lùng nhìn về phía Trịnh Hiểu Thành:
- Trịnh Hiểu Thành, hiện giờ anh còn gì để nói không? Chẳng lẽ anh còn có thể nói chuyện hôm nay không liên quan gì tới anh sao?
Trong lòng Trịnh Hiểu Thành lúc này đã vô cùng hoảng hốt rồi, nhưng y biết rằng, lúc này y không thể thừa nhận mọi chuyện được, cho nên y liền cắn răng nói:
- Bí thư Vương, chuyện tôi nói với Liễu Kình Vũ là chẳng qua muốn cho anh ta thấy thái độ cứng rắn, mạnh mẽ của tôi mà thôi. Nhiều lắm chỉ có thể cho là có hơi quá lời, nhưng bản thân tôi vẫn hết lòng vì quận Tân Hoa, tất cả mọi điều luật tôi đều biết rất rõ, tôi tuyệt đối sẽ không dùng việc công mà trả thù tư. Chuyện này không liên quan gì đến tôi, nếu có bằng chứng có thể chứng minh tôi có liên quan đến chuyện này, tôi nguyện ý chịu sự kỷ luật của Thành ủy. Nhưng tôi tin chắc rằng, những việc đó tôi không hề làm thì ngay cả thần tiên cũng không có chứng cứ đâu.
Vương Trung Sơn nghe Trịnh Hiểu Thành nói vậy, lông mày không khỏi nhíu chặt, ông ta thật không ngờ, đến lúc này mà Trịnh Hiểu Thành vẫn còn kiên trì như vậy.
Trịnh Hiểu Thành vừa nói dứt lời, Lưu Tiểu Phi không ngờ lại nói tiếp:
- Trưởng ban thư ký Vu, Bí thư Vương, Chủ tịch Lý, mọi người có biết vì sao tôi cùng với Tổng giám đốc Trần kiên quyết không đầu tư vào thành phố Thương Sơn không?
Cả ba người Vu Kim Văn, Vương Trung Sơn, Lý Đức Lâm đều hết sức ngạc nhiên.
Lúc này Lưu Tiểu Phi lại lấy điện thoại ra, mở thêm một đoạn ghi âm nữa.
Đoạn ghi âm này là việc Trịnh Hiểu Thành vừa uy hiếp vừa dụ dỗ mấy người Lưu Tiểu Phi, yêu cầu họ nhất định phải đầu tư vào thành phố Thương Sơn. Từ đoạn ghi âm có thể nghe rất rõ Trịnh Hiểu Thành đang uy hiếp mấy người Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân, đe dọa, sau đó dùng quan vị của Liễu Kình Vũ cùng với các điều kiện ưu đãi để tiến hành trao đổi, thậm chí cuối cùng còn yêu cầu bọn họ đóng kịch để giả vờ đối phó với sự kiểm tra của Tỉnh ủy.
Sau khi nghe xong đoạn ghi âm này, Vu Kim Văn cũng không thể nhịn thêm nữa, ông ta lạnh lùng nói với Lý Đức Lâm:
- Chủ tịch Lý, cán bộ của thành phố Thương Sơn các ông quả thật là rất có trình độ, không nói đến việc uy hiếp các nhà đầu tư, mà còn liên kết với các nhà đều tư để lừa người trên Tỉnh chúng tôi xuống kiểm tra, thủ đoạn này thật tốt, khâm phục, khâm phục.
Mặt của Lý Đức Lâm liền đỏ lên.
Giờ phút này y thấy vô cùng xấu hổ.
Tuy y cũng đoán được rằng Trịnh Hiểu Thành sẽ dùng một số thủ đoạn khác với mục đích lừa gạt đoàn kiểm tra của Tỉnh ủy, nhưng thật không ngờ, Lưu Tiểu Phi lại không hề để ý đến ảnh hưởng và các quy tắc, trực tiếp phơi bày những đoạn ghi âm này ra ánh sáng. Lúc này y cảm thấy có chút bất lực, y đã quyết định sẽ hoàn toàn mặc kệ Trịnh Hiểu Thành.
Cho nên, y liền tỏ vẻ hết sức âm u và tức giận mà quát mắng Trịnh Hiểu Thành:
- Trịnh Hiểu Thành, rốt cuộc là ông đã làm cái gì thế? Sao ông lại có thể đi lừa gạt cả các vị lãnh đạo Tỉnh ủy, tên nào đã cho ông cái lá gan lớn như vậy? Ông quả thật là không muốn làm ở đây nữa rồi.
Trịnh Hiểu Thành giờ phút này chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui vào.
Ánh mắt vô cùng oán hận nhìn về phía Lưu Tiểu Phi, sau đó tiếp tục cúi đầu thật thấp.
Y thật sự không có cách nào ngẩng đầu lên đối diện với những ánh mắt đang nhìn mình.
Tuy y không nghĩ đến việc sẽ lại ngẩng đầu lên, nhưng lại bị Lưu Tiểu Phi ép đến mức không thể không ngẩng đầu.
Lưu Tiểu Phi trực tiếp lấy từ trong túi xách ra hai bản hợp đồng, đưa cho Trịnh Hiểu Thành nói:
- Chủ tịch Trịnh, ngài xem qua trước một chút đi, hai bản hợp đồng này có phải là trước kia do ngài đưa cho chúng tôi không?
Trịnh Hiểu Thành vừa nhận lấy vừa xem xét hai bản hợp đồng, đó chính xác là hợp đồng mẫu mà y đã đưa cho Lưu Tiểu Phi, hơn nữa mặt trên còn có chữ ký cùng với con dấu của y. Đây là do y muốn đám người Lưu Tiểu Phi nhanh chóng ký vào hợp đồng, đồng thời là vì muốn biểu đạt thành ý của y nên mới đặc biệt làm ra.
Đến giờ này thì Trịnh Hiểu Thành không thể chối cãi được nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn Lưu Tiểu Phi, rồi gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Lưu Tiểu Phi cầm lấy bản hợp đồng, sau đó lại lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng khác đã ký kết cùng với Liễu Kình Vũ, đưa cả ba bản cho Vu Kim Văn nói:
- Trưởng ban Vu, ngài hãy xem thử trước ba bản hợp đồng này. Lí do tôi cùng với Tổng giám đốc Trần không dám tiếp tục đầu tư vào thành phố Thương Sơn nữa, ngài xem hết bản hợp đồng này, có lẽ sẽ hiểu được tâm trạng của chúng tôi.
Vu Kim Văn tiếp nhận hợp đồng, xem thật kỹ.
Lúc này Vương Trung Sơn cũng cầm lên một bản hợp đồng mà Vu Kim Văn không xem đến cẩn thận đọc qua.
Đến khi Vu Kim Văn và Vương Trung Sơn xem qua tất cả các bản hợp đồng, sắc mặt Vu Kim Văn đã tím như miếng gan lợn.
Ông ta lạnh lùng nói với Trịnh Hiểu Thành:
- Trịnh Hiểu Thành, tôi muốn hỏi ông, cái này lẽ nào lại là điều kiện hợp tác của ông cùng với mấy người Lưu Tiểu Phi sao? Sao ông lại có thể giao tất cả quận Tân Hoa cho bọn họ? Ông làm như vậy khác nào bán đứng lợi ích cuả quốc gia và người dân? Chẳng lẽ ông không có biện pháp khác để cứu vớt lại chuyện đó sao? Chẳng lẽ ông không xem qua bản hợp đồng của Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi đã ký kết sao? Chẳng lẽ ông không phân biệt được sự khác biệt của hai cái à?
Trịnh Hiểu Thành cúi đầu im lặng.
Giờ phút này dù chỉ một câu y cũng không dám nói, bởi y biết rằng, lúc này cho dù y nói gì thì cũng đã sai rồi. Nếu chọc cho Vu Kim Văn nổi giận lên, vậy thì sẽ càng phiền phức hơn nữa.
Mà lúc này Vương Trung Sơn cũng đã nổi giận rồi, ông ta lạnh lùng nhìn rồi nói với Lý Đức Lâm:
- Chủ tịch Lý, chẳng lẽ kết quả sau cùng của việc ông muốn Liễu Kình Vũ giữ lại những hạng mục này là cho các nhà đầu tư thật nhiều lợi ích để giữ chân bọn họ sao? Chẳng lẽ ông không thể dùng những điều kiện giống như Liễu Kình Vũ để giữ lại những nhà đầu tư đó sao? Chẳng lẽ đây là cái mà ông gọi là trù tính chung có lợi cho đại cục của thành phố Thương Sơn sao? Chẳng lẽ cán bộ Đảng viên chúng ta đều chỉ vì thành tích mà có thể giống như Trịnh Hiểu Thành, đem quyền lợi của nhà nước và nhân dân đưa cho nhà đầu tư hết sao?
Vương Trung Sơn vừa nói xong, Lý Đức Lâm cũng có chút tiu nghỉu. Lúc này y thật sự không có cách nào để trả lời Vương Trung Sơn, bởi vì hiện giờ chứng cứ xác thực đã ở trước mặt y, y có biện minh bất cứ điều gì thì cũng chỉ vô dụng mà thôi. Điểm mấu chốt nhất chính là, kể từ sau khi y dùng lý do “trù tính chung vì đại cục” để lấy được những dự án đầu tư mà Liễu Kình Vũ thu hút được, cho tới giờ phút này y chưa hoàn thành một hạng mục nào, cho dù quận đã đề cập thêm nhiều điều kiện ưu đãi đối với nhà đầu tư.
Lúc này, Lưu Tiểu Phi thấy tình hình sự việc đã phát triển đến hồi gay cấn, nhưng cả hai bên đều đang giằng co quyết liệt, trong lòng anh ta cười nhạt một tiếng, quyết định lại đổ thêm dầu vào lửa thêm lần nữa
Lưu Tiểu Phi thấp giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Vu, Bí thư Vương, mọi người bận rộn thì cứ bàn công việc trước đi, tôi và Tổng giám đốc Trần đây phải đi trước. Chúng tôi có liên hệ với một số nhà đầu tư khác ở tỉnh Hà Tây, bao gồm cả tập đoàn công nghiệp Năng lượng mới. Chúng tôi cũng chuẩn bị mở một cuộc họp báo tuyên bố hợp đồng đã ký với quận Tân Hoa trước kia không còn hiệu lực nữa.
Ngoài ra theo tin tức tôi đã nhận được, đồng chí Bí thư Thành ủy thành phố Nam Bình là Hồ Hải Ba rất khen ngợi Liễu Kình Vũ, đã quyết định sẽ đưa đồng chí Liễu Kình Vũ đến thành phố Nam Bình đảm nhiệm vị trí Thư ký của ông ấy. Mà tất cả các nhà đầu tư chúng tôi đã quyết định, Liễu Kình Vũ ở đâu, chúng tôi sẽ đầu tư vào chỗ đó, về phần chiến lược đã đề ra, chúng tôi thà là tạm hoãn, bởi vì trước kia đã ký hợp đồng với quận Tân Hoa, nên chúng tôi bằng lòng dựa vào quy định đã đưa ra trong hợp đồng mà bồi thường hợp đồng
Các vị lãnh đạo, mọi người đang bận, chúng tôi đi trước vậy.
Nói xong Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân liền bước ra ngoài.
Nếu như trước đó Lưu Tiểu Phi liên tiếp tung ra một loạt bằng chứng khiến cho người ta khiếp sợ thì tối hậu thư anh ta tung ra cuối cùng tuyệt đối là thuộc vào hàng bom tấn rồi.
Rất rõ ràng là các nhà đầu tư tỉnh Hà Tây đã liên kết lại thành một nhóm rồi, tất cả đều quyết định đi theo Liễu Kình Vũ. Mà Bí thư Thành ủy thành phố Nam Bình lại đem Liễu Kình Vũ đã từng bị quận Tân Hoa bắt ép phải từ chức về đảm nhiệm vị trí Thư ký, cái này rõ ràng là muốn đánh thẳng vào mặt ban lãnh đạo thành phố Thương Sơn, thậm chí là cả tỉnh Bạch Vân rồi.