Liễu Kình Vũ đang trầm tư, tìm cách.
Sự việc từ chức từ đầu tới cuối, cho đến hiện tại Liễu Kình Vũ chưa từng có ý định thỏa hiệp. Chẳng qua lần này hắn không chọn cách trực tiếp đâm chọc, vì hắn biết rõ, thực lực của mình ở thành phố Thương Sơn còn mỏng. Vì hắn tỉnh táo ý thức được tuy Vương Trung Sơn túc trí đa mưu, nhưng vào thời điểm quyết định còn hơi thiếu quyết đoán.
Chính bởi vì rất nhiều nguyên nhân, Liễu Kình Vũ không thể không suy tính cẩn thận một lần nữa tương lai mình nên làm chút việc thiết thực cho dân chúng thành phố Thương Sơn như thế nào.
Lúc Liễu Kình Vũ đang trầm tư, Lý Đức Lâm trở lại văn phòng Quận ủy quận Tân Hoa, lập tức báo cáo kết quả mình bàn bạc cùng Liễu Kình Vũ với Vương Trung Sơn, Vu Kim Văn. Sau khi Vu Kim Văn nghe thấy yêu cầu của Liễu Kình Vũ, đầu tiên là sửng sốt, lập tức hai mắt sáng lên. Vu Kim Văn có thể lên giữ chức Ủy viên thường vụ Tỉnh vụ, trình độ đương nhiên rất cao. Nghe xong yêu cầu của Liễu Kình Vũ, ông ta lập tức ý thức được, chắc chắn Lý Đức Lâm bị Liễu Kình Vũ này dắt mũi. Hơn nữa Liễu Kình Vũ có gan nhắm vào Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn, chứng tỏ tiểu tử này sớm đã nhắm trúng nơi này. Hơn nữa Vu Kim Văn thậm chí nghĩ tới hành động tiếp theo mà Liễu Kình Vũ sẽ dùng.
Đương nhiên, ông ta sẽ không nói cho Lý Đức Lâm biết suy nghĩ của mình. Ông ta chỉ gật đầu nói:
- Ừ, đồng chí Lý Đức Lâm làm tốt lắm. Nếu Liễu Kình Vũ đã đồng ý ở lại, hơn nữa còn cam đoan sẽ giữ lại toàn bộ nhà đầu tư, tôi không còn gì phải lo nữa. Tôi cũng có thể quay về báo cáo với Bí thư Tăng. Chuyện còn lại bộ máy các anh tự bàn bạc giải quyết là được.
Lúc tối, sau khi ăn cơm xong, Vu Kim Văn đi suốt đêm quay trở về tỉnh Bạch Vân. Bộ máy thành phố Thương Sơn lập tức mở cuộc họp Hội nghị thường vụ. Căn cứ tình hình đàm phán giữa Lý Đức Lâm và Liễu Kình Vũ, trực tiếp xác định thân phận quyền Chủ tịch quận Tân Hoa, tuyên bố Liễu Kình Vũ giữ chức Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao. Tần Duệ Tiệp đảm nhiệm Phó chủ nhiệm thường trực Ban quản lý. Chu Khôn Hoa đảm nhiệm Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư quận Tân Hoa. Sau buổi họp, lập tức thông báo việc bổ nhiệm cho những người liên quan.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ quan trường Thương Sơn gần như chấn động.
Không ai ngờ, Liễu Kình Vũ vừa nhậm chức Phó chủ tịch quận Tân Hoa chưa được nửa năm, đã thăng chức lên Quyền Chủ tịch quận. Tuy tới giờ vẫn là cấp Phó cục, nhưng có thể đoán được, một khi Liễu Kình Vũ chuyển từ Quyền Chủ tịch quận thành Chủ tịch quận chính thức, tất nhiên sẽ chuyển từ cấp Phó phòng thành Cục trưởng. Kiểu vượt cấp từ cấp Phó cục lên Cục trưởng trong vòng chưa tới một năm, tuyệt đối khiến người ta hâm mộ và ghen tị.
Trong khoảng thời gian ngắn, đủ lời đồn đại nổi lên. Có người nói cha của Liễu Kình Vũ là quan lớn, có người nói Liễu Kình Vũ là họ hàng của Vương Trung Sơn. Lại có người nói Liễu Kình Vũ có quan hệ mờ ám với Lý Đức Lâm. Đương nhiên, cũng có người cho rằng sở dĩ Liễu Kình Vũ thăng chức nhanh như vậy là vì biểu hiện ở tỉnh Hà Tây rất xuất sắc, là dựa vào thành tích và năng lực nên mới được đề bạt.
Thế nhưng, lúc này sự chấn động của các Ủy viên thường vụ Quận ủy Tân Hoa mới là lớn nhất. Nhất là Bí thư Quận ủy Khương Tân Vũ. Ông ta hoàn toàn không ngờ, trong nháy mắt, Phó chủ tịch quận Liễu Kình Vũ, người trước đây từng phải nhờ vào mình mới có thể thực hiện một vài ý tưởng, lại trở thành nhân vật số hai của quận Tân Hoa, chỉ dưới mình. Điều này khiến ông ta không vui, nhưng ông ta cũng biết, mình bắt buộc phải đối diện với sự thật này.
Tuy nhiên đối với Liễu Kình Vũ, Khương Tân Vũ vẫn cho rằng mình có ưu thế rất lớn. Mặc dù lúc Trịnh Hiểu Thành làm Chủ tịch, Bí thư Quận ủy như ông ta và Trịnh Hiểu Thành thế lực ngang ngửa, ai quản việc người đó. Ông ta rất khó nhúng tay vào công tác của Uỷ ban nhân dân. Nhưng hiện tại Liễu Kình Vũ lên nhậm chức ở chính quyền rồi, ông ta bắt đầu hào hứng, trong đầu không ngừng tính toán việc sau này mình nên nhúng tay vào việc bên chính quyền, tranh thủ triệt để nắm giữ cục diện của quận Tân Hoa như thế nào.
Sau khi Liễu Kình Vũ nằm viện ba ngày thì chính thức xuất viện. Điều này khiến rất nhiều người của thành phố Thương Sơn, thậm chí cả tỉnh Bạch Vân vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi Lý Đức Lâm biết tin, trực tiếp ném mạnh chén trà xuống đất, hung hăng vỗ bàn mắng:
- Vô sỉ, đê tiện, Liễu Kình Vũ, mày lại dám diễn trò.
Lúc này, Lý Đức Lâm đã hoàn toàn hiểu, thương thế của Liễu Kình Vũ tuyệt đối không hề đơn giản như nhìn bên ngoài. Bằng không, ít nhất Liễu Kình Vũ cũng phải nằm trong viện một tháng. Lúc trước y đồng ý đề bạt Liễu Kình Vũ làm quyền Chủ tịch quận cũng vì nghĩ như vậy. Y cho rằng, đợi một, hai tháng sau khi Liễu Kình Vũ ra viện, mặc dù đảm nhiệm Chủ tịch quận, chỉ e cũng không được nhiều sự đồng thuận của đại biểu Hội đồng nhân dân. Thêm vài trò quỷ, Liễu Kình Vũ chưa chắc đã qua được ngày bầu cử.
Nhưng Lý Đức Lâm tuyệt đối không ngờ, Liễu Kình Vũ ở viện chưa tới ba ngày đã ra.
Thật ra, Lý Đức Lâm đâu biết, nếu không phải suy tính đến ảnh hưởng, Liễu Kình Vũ đã có thể xuất viện ngay hôm đó. Vì tình hình vết thương của hắn thật ra chỉ là ngoại thương, thoạt nhìn nghiêm trọng, trên thực tế căn bản không bị thương vào gân cốt.
Sau khi Vương Trung Sơn biết tin Liễu Kình Vũ xuất viện, hơn nữa còn tới Ban Tổ chức báo danh thì rất kinh ngạc, lập tức cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, tiểu tử cậu đúng là cẩu tặc, thiếu chút nữa đùa cả Vương Trung Sơn tôi, coi như cậu lợi hại.”
Liễu Kình Vũ và Vương Trung Sơn càng không ngờ, tin Liễu Kình Vũ xuất viện nhanh chóng truyền tới tai Trưởng ban thư ký tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân, Vu Kim Văn. Sau khi Vu Kim Văn nghe thấy thì sửng sốt, lập tức phản ứng lại, đột nhiên không biết nói gì. Phải biết rằng, Vu Kim Văn này cũng là một người có kiến thức uyên bác, không ngờ, mình lại bị Liễu Kình Vũ qua mặt. Tuy trong lòng ông ta cũng đoán được Liễu Kình Vũ có ý dựa thế, nhưng không ngờ, tiểu tử này gan lại lớn vậy.
Nghĩ tới việc Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào rất quan tâm tới Liễu Kình Vũ, sau khi Vu Kim Văn nhận được tin này, trước tiên liền đi vào phòng làm việc của Tăng Hồng Đào, báo tin Liễu Kình Vũ đã khỏi bệnh tái nhậm chức cho Tăng Hồng Đào.
Tăng Hồng Đào thông minh cỡ nào chứ. Sau khi nghe tin, lại liên tưởng tới khi trước trên các tờ báo đều đăng tin liên quan tới việc Liễu Kình Vũ lập nhiều thành tích ở tỉnh Hà Tây. Ông ta lập tức xác định rất nhiều vai diễn mà Liễu Kình Vũ diễn trong sự kiện từ chức, phỏng đoán sự việc mười năm rõ mười.
Nhưng sau khi Tăng Hồng Đào phân tích ra chân tướng, không chỉ không tức giận, ngược lại còn đập mạnh bàn cười ha hả:
- Được, Liễu Kình Vũ giỏi, đúng là to gan thận trọng, có năng lực, có kĩ năng, có tâm kế, mấu chốt chính là, tiểu tử này luôn nghĩ cho dân chúng, dựa thế để vào được Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn. Đúng là một chiêu cờ hay, rất hay, đúng là hậu sinh khả úy.
Vu Kim Văn đứng bên cạnh, nhìn Tăng Hồng Đào cười ha ha, ông ta có chút khiếp sợ tròn mắt nhìn.
Là Trưởng ban thư kí, ông ra rất hiểu tính cách của nhân vật số một tỉnh Bạch Vân này. Tăng Hồng Đào tuyệt đối là một người lòng dạ sâu sắc. Người bình thường căn bản không thể nhìn ra sự dao động trong lòng ông ta. Hơn nữa vị Bí thư Tỉnh ủy này bình thường yêu cầu cấp dưới rất khắt khe, cho nên rất ít khi khích lệ người khác, đặc biệt là những người trẻ. Người có thể được Bí thư khen đã ít lại càng ít. Mà người khiến Bí thư có thể cười ha ha vỗ bàn như thế tuyệt đối chỉ có một mình Liễu Kình Vũ.
Tuy nhiên lúc này, Vu Kim Văn lại nhớ tới một việc, lập tức ở bên cạnh nhắc nhở:
- Bí thư Tăng, chỉ e Liễu Kình Vũ không đảm đương nổi cái chức Chủ nhiệm này mấy ngày. Theo tôi biết, thời gian trước, Phó chủ tịch tỉnh Liêu từng đưa ra việc Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn hàng năm hao tốn nhiều của cải, lại nhiều năm không có thành tích, đề nghị đóng cửa, còn đệ trình tài liệu lên ngài. Hơn nữa ngài cũng đã kí tên thể hiện sự ủng hộ. Ngày mai hội nghị thường vụ sẽ thảo luận chuyện này.
Tăng Hồng Đào nghe thấy lời nhắc của Vu Kim Văn, chợt sửng sốt. Chuyện này đối với một người cán bộ một tỉnh như ông ta mà nói, chỉ là một việc rất nhỏ. Tuy khi đó ông ta kí tên đồng ý, nhưng không có ấn tượng lắm, nghe Vu Kim Văn nhắc nhở như vậy, ông ta lập tức nhớ ra.
Tăng Hồng Đào khẽ nhíu mày, thoáng trầm tư, lập tức cầm điện thoại mật trên bàn bấm số văn phòng Phó chủ tịch Liêu. Điện thoại nhanh chóng kết nối được, Tăng Hồng Đào trực tiếp trầm giọng nói:
- Lão Liêu à, về chuyện liên quan tới Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn có khả năng xoay chuyển, tôi đề xuất việc này tạm thời không thảo luận trên Hội nghị thường vụ ngày mai.
Phó chủ tịch Liêu nhận được cú điện thoại này của Tăng Hồng Đào cũng hơi sững sờ, có chút khó hiểu nói:
- Bí thư Tăng, cơ hội xoay chuyển mà ông nói là chỉ…
Tăng Hồng Đào cười nói:
- Còn nhớ Liễu Kình Vũ giành được đầu tư hơn hai tỷ trong Hội nghị giao lưu kính tế các tỉnh ở Hà Tây không?
Anh chàng này sắp tới Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn làm Chủ nhiệm Ban quản lý. Tôi thấy người này là một người có ý tưởng và khát vọng. Dù sao mười năm trước cũng đã như vậy, chúng ta không cần để ý chút thời gian. Tôi thấy cho cậu ta thời gian nửa năm. Nếu trong vòng nửa năm không làm tốt Khu công nghệ cao này, chúng ta sẽ trực tiếp đóng cửa nơi đó. Đây cũng là một chuyện tốt đối với người dân địa phương.
Nghe thấy Tăng Hồng Đào nói vậy, Phó chủ tịch tỉnh Liêu liền hiểu ý Tăng Hồng Đào. Từ trong lời nói của Tăng Hồng Đào, ông ta rõ ràng nghe ra, Tăng Hồng Đào rất thích Liễu Kình Vũ. Nghĩ lại việc hủy bỏ Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn cũng gặp khá nhiều trở ngại. Không có sự ủng hộ của Tăng Hồng Đào, đề án của mình hẳn khó được thông qua, dù sao điều này cũng liên hệ tới lợi ích nhiều mặt, cho nên ông ta lập tức cười nói:
- Được, vậy đề án đó tôi tạm ngừng, xử lý theo ý Bí thư.
Liễu Kình Vũ sao có thể ngờ tới, ngày đầu tiên hắn vừa nhậm chức, một sợi dây thừng liền buộc vào cổ hắn. Trong vòng nửa năm phải làm tốt công tác Khu công nghệ cao.
Sự việc từ chức từ đầu tới cuối, cho đến hiện tại Liễu Kình Vũ chưa từng có ý định thỏa hiệp. Chẳng qua lần này hắn không chọn cách trực tiếp đâm chọc, vì hắn biết rõ, thực lực của mình ở thành phố Thương Sơn còn mỏng. Vì hắn tỉnh táo ý thức được tuy Vương Trung Sơn túc trí đa mưu, nhưng vào thời điểm quyết định còn hơi thiếu quyết đoán.
Chính bởi vì rất nhiều nguyên nhân, Liễu Kình Vũ không thể không suy tính cẩn thận một lần nữa tương lai mình nên làm chút việc thiết thực cho dân chúng thành phố Thương Sơn như thế nào.
Lúc Liễu Kình Vũ đang trầm tư, Lý Đức Lâm trở lại văn phòng Quận ủy quận Tân Hoa, lập tức báo cáo kết quả mình bàn bạc cùng Liễu Kình Vũ với Vương Trung Sơn, Vu Kim Văn. Sau khi Vu Kim Văn nghe thấy yêu cầu của Liễu Kình Vũ, đầu tiên là sửng sốt, lập tức hai mắt sáng lên. Vu Kim Văn có thể lên giữ chức Ủy viên thường vụ Tỉnh vụ, trình độ đương nhiên rất cao. Nghe xong yêu cầu của Liễu Kình Vũ, ông ta lập tức ý thức được, chắc chắn Lý Đức Lâm bị Liễu Kình Vũ này dắt mũi. Hơn nữa Liễu Kình Vũ có gan nhắm vào Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn, chứng tỏ tiểu tử này sớm đã nhắm trúng nơi này. Hơn nữa Vu Kim Văn thậm chí nghĩ tới hành động tiếp theo mà Liễu Kình Vũ sẽ dùng.
Đương nhiên, ông ta sẽ không nói cho Lý Đức Lâm biết suy nghĩ của mình. Ông ta chỉ gật đầu nói:
- Ừ, đồng chí Lý Đức Lâm làm tốt lắm. Nếu Liễu Kình Vũ đã đồng ý ở lại, hơn nữa còn cam đoan sẽ giữ lại toàn bộ nhà đầu tư, tôi không còn gì phải lo nữa. Tôi cũng có thể quay về báo cáo với Bí thư Tăng. Chuyện còn lại bộ máy các anh tự bàn bạc giải quyết là được.
Lúc tối, sau khi ăn cơm xong, Vu Kim Văn đi suốt đêm quay trở về tỉnh Bạch Vân. Bộ máy thành phố Thương Sơn lập tức mở cuộc họp Hội nghị thường vụ. Căn cứ tình hình đàm phán giữa Lý Đức Lâm và Liễu Kình Vũ, trực tiếp xác định thân phận quyền Chủ tịch quận Tân Hoa, tuyên bố Liễu Kình Vũ giữ chức Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao. Tần Duệ Tiệp đảm nhiệm Phó chủ nhiệm thường trực Ban quản lý. Chu Khôn Hoa đảm nhiệm Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư quận Tân Hoa. Sau buổi họp, lập tức thông báo việc bổ nhiệm cho những người liên quan.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ quan trường Thương Sơn gần như chấn động.
Không ai ngờ, Liễu Kình Vũ vừa nhậm chức Phó chủ tịch quận Tân Hoa chưa được nửa năm, đã thăng chức lên Quyền Chủ tịch quận. Tuy tới giờ vẫn là cấp Phó cục, nhưng có thể đoán được, một khi Liễu Kình Vũ chuyển từ Quyền Chủ tịch quận thành Chủ tịch quận chính thức, tất nhiên sẽ chuyển từ cấp Phó phòng thành Cục trưởng. Kiểu vượt cấp từ cấp Phó cục lên Cục trưởng trong vòng chưa tới một năm, tuyệt đối khiến người ta hâm mộ và ghen tị.
Trong khoảng thời gian ngắn, đủ lời đồn đại nổi lên. Có người nói cha của Liễu Kình Vũ là quan lớn, có người nói Liễu Kình Vũ là họ hàng của Vương Trung Sơn. Lại có người nói Liễu Kình Vũ có quan hệ mờ ám với Lý Đức Lâm. Đương nhiên, cũng có người cho rằng sở dĩ Liễu Kình Vũ thăng chức nhanh như vậy là vì biểu hiện ở tỉnh Hà Tây rất xuất sắc, là dựa vào thành tích và năng lực nên mới được đề bạt.
Thế nhưng, lúc này sự chấn động của các Ủy viên thường vụ Quận ủy Tân Hoa mới là lớn nhất. Nhất là Bí thư Quận ủy Khương Tân Vũ. Ông ta hoàn toàn không ngờ, trong nháy mắt, Phó chủ tịch quận Liễu Kình Vũ, người trước đây từng phải nhờ vào mình mới có thể thực hiện một vài ý tưởng, lại trở thành nhân vật số hai của quận Tân Hoa, chỉ dưới mình. Điều này khiến ông ta không vui, nhưng ông ta cũng biết, mình bắt buộc phải đối diện với sự thật này.
Tuy nhiên đối với Liễu Kình Vũ, Khương Tân Vũ vẫn cho rằng mình có ưu thế rất lớn. Mặc dù lúc Trịnh Hiểu Thành làm Chủ tịch, Bí thư Quận ủy như ông ta và Trịnh Hiểu Thành thế lực ngang ngửa, ai quản việc người đó. Ông ta rất khó nhúng tay vào công tác của Uỷ ban nhân dân. Nhưng hiện tại Liễu Kình Vũ lên nhậm chức ở chính quyền rồi, ông ta bắt đầu hào hứng, trong đầu không ngừng tính toán việc sau này mình nên nhúng tay vào việc bên chính quyền, tranh thủ triệt để nắm giữ cục diện của quận Tân Hoa như thế nào.
Sau khi Liễu Kình Vũ nằm viện ba ngày thì chính thức xuất viện. Điều này khiến rất nhiều người của thành phố Thương Sơn, thậm chí cả tỉnh Bạch Vân vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi Lý Đức Lâm biết tin, trực tiếp ném mạnh chén trà xuống đất, hung hăng vỗ bàn mắng:
- Vô sỉ, đê tiện, Liễu Kình Vũ, mày lại dám diễn trò.
Lúc này, Lý Đức Lâm đã hoàn toàn hiểu, thương thế của Liễu Kình Vũ tuyệt đối không hề đơn giản như nhìn bên ngoài. Bằng không, ít nhất Liễu Kình Vũ cũng phải nằm trong viện một tháng. Lúc trước y đồng ý đề bạt Liễu Kình Vũ làm quyền Chủ tịch quận cũng vì nghĩ như vậy. Y cho rằng, đợi một, hai tháng sau khi Liễu Kình Vũ ra viện, mặc dù đảm nhiệm Chủ tịch quận, chỉ e cũng không được nhiều sự đồng thuận của đại biểu Hội đồng nhân dân. Thêm vài trò quỷ, Liễu Kình Vũ chưa chắc đã qua được ngày bầu cử.
Nhưng Lý Đức Lâm tuyệt đối không ngờ, Liễu Kình Vũ ở viện chưa tới ba ngày đã ra.
Thật ra, Lý Đức Lâm đâu biết, nếu không phải suy tính đến ảnh hưởng, Liễu Kình Vũ đã có thể xuất viện ngay hôm đó. Vì tình hình vết thương của hắn thật ra chỉ là ngoại thương, thoạt nhìn nghiêm trọng, trên thực tế căn bản không bị thương vào gân cốt.
Sau khi Vương Trung Sơn biết tin Liễu Kình Vũ xuất viện, hơn nữa còn tới Ban Tổ chức báo danh thì rất kinh ngạc, lập tức cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, tiểu tử cậu đúng là cẩu tặc, thiếu chút nữa đùa cả Vương Trung Sơn tôi, coi như cậu lợi hại.”
Liễu Kình Vũ và Vương Trung Sơn càng không ngờ, tin Liễu Kình Vũ xuất viện nhanh chóng truyền tới tai Trưởng ban thư ký tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân, Vu Kim Văn. Sau khi Vu Kim Văn nghe thấy thì sửng sốt, lập tức phản ứng lại, đột nhiên không biết nói gì. Phải biết rằng, Vu Kim Văn này cũng là một người có kiến thức uyên bác, không ngờ, mình lại bị Liễu Kình Vũ qua mặt. Tuy trong lòng ông ta cũng đoán được Liễu Kình Vũ có ý dựa thế, nhưng không ngờ, tiểu tử này gan lại lớn vậy.
Nghĩ tới việc Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào rất quan tâm tới Liễu Kình Vũ, sau khi Vu Kim Văn nhận được tin này, trước tiên liền đi vào phòng làm việc của Tăng Hồng Đào, báo tin Liễu Kình Vũ đã khỏi bệnh tái nhậm chức cho Tăng Hồng Đào.
Tăng Hồng Đào thông minh cỡ nào chứ. Sau khi nghe tin, lại liên tưởng tới khi trước trên các tờ báo đều đăng tin liên quan tới việc Liễu Kình Vũ lập nhiều thành tích ở tỉnh Hà Tây. Ông ta lập tức xác định rất nhiều vai diễn mà Liễu Kình Vũ diễn trong sự kiện từ chức, phỏng đoán sự việc mười năm rõ mười.
Nhưng sau khi Tăng Hồng Đào phân tích ra chân tướng, không chỉ không tức giận, ngược lại còn đập mạnh bàn cười ha hả:
- Được, Liễu Kình Vũ giỏi, đúng là to gan thận trọng, có năng lực, có kĩ năng, có tâm kế, mấu chốt chính là, tiểu tử này luôn nghĩ cho dân chúng, dựa thế để vào được Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn. Đúng là một chiêu cờ hay, rất hay, đúng là hậu sinh khả úy.
Vu Kim Văn đứng bên cạnh, nhìn Tăng Hồng Đào cười ha ha, ông ta có chút khiếp sợ tròn mắt nhìn.
Là Trưởng ban thư kí, ông ra rất hiểu tính cách của nhân vật số một tỉnh Bạch Vân này. Tăng Hồng Đào tuyệt đối là một người lòng dạ sâu sắc. Người bình thường căn bản không thể nhìn ra sự dao động trong lòng ông ta. Hơn nữa vị Bí thư Tỉnh ủy này bình thường yêu cầu cấp dưới rất khắt khe, cho nên rất ít khi khích lệ người khác, đặc biệt là những người trẻ. Người có thể được Bí thư khen đã ít lại càng ít. Mà người khiến Bí thư có thể cười ha ha vỗ bàn như thế tuyệt đối chỉ có một mình Liễu Kình Vũ.
Tuy nhiên lúc này, Vu Kim Văn lại nhớ tới một việc, lập tức ở bên cạnh nhắc nhở:
- Bí thư Tăng, chỉ e Liễu Kình Vũ không đảm đương nổi cái chức Chủ nhiệm này mấy ngày. Theo tôi biết, thời gian trước, Phó chủ tịch tỉnh Liêu từng đưa ra việc Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn hàng năm hao tốn nhiều của cải, lại nhiều năm không có thành tích, đề nghị đóng cửa, còn đệ trình tài liệu lên ngài. Hơn nữa ngài cũng đã kí tên thể hiện sự ủng hộ. Ngày mai hội nghị thường vụ sẽ thảo luận chuyện này.
Tăng Hồng Đào nghe thấy lời nhắc của Vu Kim Văn, chợt sửng sốt. Chuyện này đối với một người cán bộ một tỉnh như ông ta mà nói, chỉ là một việc rất nhỏ. Tuy khi đó ông ta kí tên đồng ý, nhưng không có ấn tượng lắm, nghe Vu Kim Văn nhắc nhở như vậy, ông ta lập tức nhớ ra.
Tăng Hồng Đào khẽ nhíu mày, thoáng trầm tư, lập tức cầm điện thoại mật trên bàn bấm số văn phòng Phó chủ tịch Liêu. Điện thoại nhanh chóng kết nối được, Tăng Hồng Đào trực tiếp trầm giọng nói:
- Lão Liêu à, về chuyện liên quan tới Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn có khả năng xoay chuyển, tôi đề xuất việc này tạm thời không thảo luận trên Hội nghị thường vụ ngày mai.
Phó chủ tịch Liêu nhận được cú điện thoại này của Tăng Hồng Đào cũng hơi sững sờ, có chút khó hiểu nói:
- Bí thư Tăng, cơ hội xoay chuyển mà ông nói là chỉ…
Tăng Hồng Đào cười nói:
- Còn nhớ Liễu Kình Vũ giành được đầu tư hơn hai tỷ trong Hội nghị giao lưu kính tế các tỉnh ở Hà Tây không?
Anh chàng này sắp tới Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn làm Chủ nhiệm Ban quản lý. Tôi thấy người này là một người có ý tưởng và khát vọng. Dù sao mười năm trước cũng đã như vậy, chúng ta không cần để ý chút thời gian. Tôi thấy cho cậu ta thời gian nửa năm. Nếu trong vòng nửa năm không làm tốt Khu công nghệ cao này, chúng ta sẽ trực tiếp đóng cửa nơi đó. Đây cũng là một chuyện tốt đối với người dân địa phương.
Nghe thấy Tăng Hồng Đào nói vậy, Phó chủ tịch tỉnh Liêu liền hiểu ý Tăng Hồng Đào. Từ trong lời nói của Tăng Hồng Đào, ông ta rõ ràng nghe ra, Tăng Hồng Đào rất thích Liễu Kình Vũ. Nghĩ lại việc hủy bỏ Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn cũng gặp khá nhiều trở ngại. Không có sự ủng hộ của Tăng Hồng Đào, đề án của mình hẳn khó được thông qua, dù sao điều này cũng liên hệ tới lợi ích nhiều mặt, cho nên ông ta lập tức cười nói:
- Được, vậy đề án đó tôi tạm ngừng, xử lý theo ý Bí thư.
Liễu Kình Vũ sao có thể ngờ tới, ngày đầu tiên hắn vừa nhậm chức, một sợi dây thừng liền buộc vào cổ hắn. Trong vòng nửa năm phải làm tốt công tác Khu công nghệ cao.