Hôm Liễu Kình Vũ tái nhậm chức, Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Triệu Đông Lâm đích thân ra mặt đưa Liễu Kình Vũ nhậm chức. Trước tiên tới quận Tân Hoa nhậm chức, sau đó tới Ban quan lý Khu kinh tế mới nhậm chức. Mặc dù trong hai lễ nhậm chức này, Triệu Đông Lâm phát biểu rất công thức, nhưng việc ông ta đích thân ra mặt khiến tất cả cán bộ Ban quản lý Khu kinh tế mới quận Tân Hoa đều ý thức được, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không còn là Phó chủ tịch quận không có thực quyền trước kia nữa, càng không phải là con cừu ai cũng có thể chém giết.
Ở hai lễ nhậm chức, Liễu Kình Vũ phát biểu ngắn gọn, ngắn tới mức Triệu Đông Lâm và tất cả mọi người đều rất bất ngờ và khiếp sợ. Trong hai lễ nhậm chức Liễu Kình Vũ đều nói một câu:
- Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối sẽ chăm chỉ thực hiện tốt công tác trong chức trách của tôi, làm những hành động thiết thực cho dân chúng thành phố Thương Sơn, tôi sẽ không sợ bất cứ áp lực gì.
Lời rất ngắn gọn, nhưng đối với những người nghe khác nhau, lại toát ra cảm giác khác nhau.
Người hiểu Liễu Kình Vũ sẽ biết, tuy Liễu Kình Vũ chỉ nói ngắn gọn như vậy, nhưng từng chữ đều rất vang. Liễu Kình Vũ dường như đã hạ quyết tâm, phải làm một trận lớn ở vị trí này. Trong số những người này có cả Triệu Đông Lâm và Vương Trung Sơn, Đường Kiến Quốc. Tuy nhiên những người này đều không thể hiện gì, chỉ giữ yên lặng đứng sau nhìn nhất cử nhất động của Liễu Kình Vũ.
Còn có một đám người nữa hiểu Liễu Kình Vũ, đó là đám người Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo, Hàn Minh Huy. Bọn họ sau khi nghe thấy Liễu Kình Vũ lên tiếng, sắc mặt âm trầm.
Khi đó, Trâu Hải Bằng đứng trong phòng làm việc của Lý Đức Lâm:
- Chủ tịch Lý, lần này Liễu Kình Vũ vừa tới nhậm chức, dường như sẽ không có ý gì tốt. Hơn nữa trước đây giữa ngài và Vương Trung Sơn vẫn luôn giữ lập trường trung lập. Trưởng ban tổ chức Triệu Đông Lâm lại đích thân dẫn Liễu Kình Vũ lên nhậm chức. Tôi thấy Triệu Đông Lâm này dường như có quan hệ rất tinh tế với Liễu Kình Vũ. Tôi nhớ khi đó Liễu Kinh Vũ ở huyện Cảnh Lâm, trong Hội nghị thường vụ chúng ta, Triệu Đông Lâm liền có thái độ khác thường ủng hộ Liễu Kình Vũ. Lần này lại đích thân đưa Liễu Kình Vũ lên nhậm chức, chuyện này có mưu mẹo gì hay không, chúng ta không thể không đề phòng.
Nghe thấy Trâu Hải Bằng nói lời này, sắc mặt Lý Đức Lâm càng thêm âm trầm.
Vấn đề liên quan tới lập trường của Triệu Đông Lâm, gần đây ông ta vẫn luôn suy nghĩ, thử thăm dò. Nhất là lần trước trên Hội nghị thường ủy, Triệu Đông Lâm sau khi đưa ra vài điểm kiến nghị giữ lại Liễu Kình Vũ, ông ta liền ý thức được dường như Triệu Đông Lâm rất thích Liễu Kình Vũ, điều này khiến ông ta cảm thấy một tia nguy cơ. Phải biết rằng, trước kia sở dĩ ông ta có thể nắm trong tay đại cục của thành phố Thương Sơn, hình thành cục diện ngang nhau với Vương Trung Sơn, chủ yếu là sau khi vị Trưởng ban tổ chức này nhậm chức, vẫn luôn giữ lập trường trung lập, không tham dự vào việc tranh chấp chính trị giữa mình và Vương Trung Sơn.
Mà bối cảnh của Triệu Đông Lâm dường như rất vững, bất kể là mình hay Vương Trung Sơn, bởi vì rất bất mãn về việc Triệu Đông Lâm giữ thái độ trung lập, đều từng nghĩ đủ loại cách để đẩy Triệu Đông Lâm khỏi thành phố Thương Sơn. Nhưng cả hai người không ai thực hiện được, điều này khiến hai người ý thức được, Trưởng ban tổ chức này không hề đơn giản. Từ đó về sau, hai người cũng từ bỏ ý định đẩy Triệu Đông Lâm đi.
Nhưng hiện giờ, Triệu Đông Lâm đích thân dẫn Liễu Kình Vũ nhậm chức, mà Liễu Kình Vũ lại là dòng chính của Vương Trung Sơn. Điều này sẽ không tạo thành cục diện về sau Vương Trung Sơn và Triệu Đông Lâm liên thủ đấu với mình chứ?
Để thăm dò việc này, Lý Đức Lâm cũng phí không ít công sức, gần đây liên tiếp tung ra hai chương trình nghị sự có liên quan đến việc điều chỉnh nhân sự. Nhưng Triệu Đông Lâm biểu hiện vẫn rất quy củ, không có ý liên thủ với Vương Trung Sơn, cục diện này khiến ông ta rất đau đầu.
Tuy nhiên giờ phút này, Trâu Hải Bằng đưa ra nghi ngờ của mình, thân là Chủ tịch thành phố và lão Đại của cả hội, Lý Đức Lâm nhất định phải nói ra một vài điều, ông ta trầm tư một chút rồi nói:
- Lão Trâu à, tôi tin ông hẳn cũng nhìn thấy, gần đây tôi liên tiếp thăm dò Triệu Đông Lâm, nhưng ông ta vẫn biểu hiện như trước, không có bất kì ý định gì hợp tác với Vương Trung Sơn. Tôi thấy về vấn đề của Triệu Đông Lâm, chỉ có thể tới đây là dừng, không thể thăm dò tiếp. Nếu không, khiến ông ta bực thật sự, quyết định kết hợp với Vương Trung Sơn thì lại phiền toái. Tuy nhiên, đối với người này chúng ta cũng không thể không đề phòng, sau này miễn là việc lớn liên quan, chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận, đề phòng Triệu Đông Lâm thay đổi, bảo đảm trù bị trước tai họa.
Trâu Hải Bằng nghe Lý Đức Lâm nói vậy lập tức gật mạnh đầu. Thật ra, trong lòng ông ta căn bản cho là lời nói của Lý Đức Lâm là đương nhiên. Ông ta cho rằng Lý Đức Lâm thật ra căn bản không nhìn ra cái gì, chỉ bịa chuyện thôi. Nếu trước kia đối với lời nói của Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng căn bản đều nói gì nghe đấy. Nhưng từ sau khi Trịnh Hiểu Thành có ý gia nhập vào hội Lý Đức Lâm, trong lòng ông ta có thêm vài phần bất mãn với Lý Đức Lâm.
Đương nhiên, Trâu Hải Bằng là người trung thành, dù bất mãn với Lý Đức Lâm, nhưng ông ta cũng rất rõ, nếu muốn thật sự nắm giữ thực quyền, không thể thiếu sự ủng hộ của Lý Đức Lâm. Hai người chỉ có thể hợp tác, mới có thể chống lại nhân vật số một Vương Trung Sơn. Cho nên, rất nhiều thái độ và vấn đề ông ta đều chôn giấu trong lòng. Bên ngoài vẫn thể hiện đi theo Lý Đức Lâm.
Sau khi phụ họa hai câu, Trâu Hải Bằng trầm giọng nói:
- Chủ tịch thành phố Lý. Ngài nói Liễu Kình Vũ hiện tại vừa đảm nhiệm quyền Chủ tịch quận Tân Hoa, vừa đảm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao. Một thằng con nít có thể làm tốt không. Cậu ta mới bước vào quan trường được bao lâu. Tính ra cũng mới hơn một năm, hơn nữa nghe nói Tỉnh đã định hủy bỏ Khu công nghệ cao rồi.
Lý Đức Lâm thản nhiên cười, vẻ biết trước nói:
- Ông cho rằng thật sự vì áp lực từ nhiều phía nên tôi mới đồng ý đề nghị của Triệu Đông Lâm sao? Không đâu. Sở dĩ tôi đồng ý đề nghị của Triệu Đông Lâm là vì tôi thấy trong đề nghị đó có lỗ hổng.
- Lỗ hổng?
Trâu Hải Bằng sửng sốt, ông ta không để ý đến mấy điều này.
Lý Đức Lâm gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là lỗ hổng. Lần này khi Triệu Đông Lâm tuyên bố chức vụ của Liễu Kình Vũ, cũng không nói sẽ đề bạt Liễu Kình Vũ làm Phó bí thư Quận ủy, mà chỉ nói sẽ để Liễu Kình Vũ làm Quyền Chủ tịch quận. Điểm này, tất cả mọi người đều công nhận. Bao gồm cả Trưởng ban thư ký Vu Kim Văn cũng sẽ không can thiệp. Liễu Kình Vũ chỉ là chức quyền Cục trưởng, chỉ điểm này, đã khiến Liễu Kình Vũ hậu họa khôn lường.
Ông nghĩ xem, Liễu Kình Vũ chẳng qua là cấp Phó cục thôi. Hắn phải lãnh đạo bao nhiêu Ủy viên thường vụ cấp Phó cục bên dưới, ai chịu nghe lời hắn chứ. Hơn nữa chúng ta ở phía sau tác động. Liễu Kình Vũ nếu muốn nắm trong tay Ủy ban nhân dân quận tất còn khó hơn lên trời. Ngay cả Uỷ ban nhân dân quận cũng không nắm nổi, hắn làm gì để tạo
Hơn nữa hiện tại còn hơn hai tháng. Nếu ngay cả Uỷ ban nhân dân quận Liễu Kình Vũ cũng không nắm được trong tay, đến lúc tiến hành tuyển cử Hội đồng nhân dân, chữ “Quyền” kia ở chức Chủ tịch quận của Liễu Kình Vũ có xóa bỏ được hay không còn chưa biết. Nếu không mất, đến lúc đó chúng ta tùy tiện tìm một vị trí cấp Phó cục đẩy hắn đi, không ai làm gì được chúng ta.
Về phần vị trí Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao kia, nhìn thì thấy phong quang vô hạn, nhưng cũng nguy cơ bốn bề. Ông nghĩ xem, vì sao Tỉnh vẫn chưa hủy bỏ Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn chúng ta. Không phải vì một vài người của chúng ta ở phía sau kiên quyết, thêm cả những lão lãnh đạo tác động phía sau, cho nên mới không bị hủy. Liễu Kình Vũ đã một mực muốn làm Chủ nhiệm Ban quản lý. Như vậy chúng ta dứt khoát cũng phải nhẫn tâm, để đám lãnh đạo thôi không chống cự, thuận theo ý kiến bên trên, không những giảm bớt áp lực, bên phía chúng ta còn được nhẹ thân.
Sau khi nghe thấy Lý Đức Lâm nói, Trâu Hải Bằng lập tức vừa vui mừng vừa kinh ngạc, giơ ngón tay cái lên:
- Chủ tịch Lý, ngài đúng là lợi hại, thật không ngờ, ngài lại có chiêu dự phòng lợi hại như vậy.
Lý Đức Lâm đắc ý cười, trong mắt lộ vẻ khắc nghiệt. Liễu Kình Vũ cho rằng hắn mượn thế của lãnh đạo tỉnh ép mình xin lỗi, thậm chí thỏa hiệp. Hắn đâu biết, mình có thể làm lên đến chức Chủ tịch này, đương nhiên đâu phải loại người dễ dàng. Hơn nữa, một khi Liễu Kình Vũ gặp nạn trong tay mình, như vậy uy tín của Vương Trung Sơn ở Thương Sơn sẽ bị tổn thương nặng nề. Đến lúc đó, mình sẽ lại đẩy mạnh nắm lấy thành phố Thương Sơn. Đến lúc đó, trên có lãnh đạo cũ chống đỡ, làm một vương gia ở đất Thương Sơn này cũng không tồi.
…
Đối với kế sách mưu toan của đám người Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng, Liễu Kình Vũ không biết gì.
Bởi vì sau khi hắn tham gia nghi thức nhận chức, cùng ngày liền trực tiếp lưu lại Khu công nghệ cao. Cùng Phó chủ nhiệm thường trực Tần Duệ Tiệp chuẩn bị xây dựng bộ máy nhân sự thực sự thuộc về mình.
Sau khi hai người bàn tính một hồi, quyết định điều Phó chủ tịch thị trấn Quan Sơn, Hồng Tam Kim tới Khu công nghệ cao, giữ chức Chánh văn phòng. Dù sao năm trước Liễu Kình Vũ đảm nhiệm Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, sử dụng Hồng Tam Kim rất thuận tay. Hơn nữa năng lực làm việc của Hồng Tam Kim rất mạnh, cũng khá trung thành, sử dụng cũng yên tâm. Điều này đối với Hồng Tam Kim mà nói, cũng là một bước vượt bậc rất lớn.
Tuy cấp bậc vẫn là phó phòng, nhưng có thể từ một thị trấn nho nhỏ điều tới Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn, đây tuyệt đối không phải chuyện người thường có thể làm được. Hơn nữa ở xã trấn mà muốn từ cấp Phó phòng lên Trưởng phòng, cạnh tranh rất thảm khốc. Còn Khu kinh tế công nghệ cao thì tốt hơn nhiều. Sau đó, Liễu Kình Vũ lại đưa ra một quyết định điều chỉnh nhân sự cấp quan trọng, đó là chính thức điều lái xe của mình, Đường Trí Dũng, tới Ban quản lý Khu công nghệ cao giữ chức Trưởng phòng Bảo vệ môi trường. Tuy trên danh nghĩa là Trưởng phòng nhưng thực chất chỉ là cấp Trưởng khoa.
Từ trước tới nay, Liễu Kình Vũ vẫn luôn thử thăm dò Đường Trí Dũng. Tuy trước kia Đường Trí Dũng có tác phong cậy con ông cháu cha. Nhưng sau khi đảm nhiệm lái xe cho mình, qua quan sát mới phát hiện, Đường Trí Dũng thực sự làm việc khá trầm ổn. Hơn nữa tiểu tử này giỏi động não, biết cách linh hoạt làm việc, Mà trước khi làm lái xe cho mình anh ta cũng làm công tác chi đoàn, cũng là cấp Trưởng khoa. Nếu cứ để anh ta làm lái xe, nhân tài này đúng là có thể bị mai một. Cho nên Liễu Kình Vũ quyết định để bạt anh ta. Mấu chốt chính là, ở Ban quản lý Khu công nghệ cao, Liễu Kình Vũ không có chút thực lực nào, hắn cần xây dựng thế lực.
Sau khi sắp xếp mấy vị trí mấu chốt. Liễu Kình và Tần Duệ Tiệp cũng không độc chiếm các vị trí khác, mà tìm Trưởng ban tổ chức Thành ủy Triệu Đông Lâm, sau khi xin chỉ thị Triệu Đông Lâm, giao vị trí khác cho Ban tổ chức Thành ủy, do Ban tổ chức Thành ủy tiến hành điều phối.
Triệu Đông Lâm rất hài lòng với biểu hiện của Liễu Kình Vũ, thông qua lần điều chỉnh nhân sự này, khiến ông ta ý thức được, mặc dù Liễu Kình Vũ cuồng ngạo, nhưng làm việc vẫn rất đúng mực, biết đạo lý lợi ích không thể hưởng một mình.
Nhưng, Triệu Đông Lâm thật sự không ngờ, Lý Đức Lâm, Vương Trung Sơn càng không ngờ, ngày hôm sau khi Liễu Kình Vũ nhận chức ở Ban quản lý, liền đưa ra một hành động làm chấn động toàn bộ thành phố Thương Sơn, thậm chí cả Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân.
inh đẹp đầy mị hoặc của nàng mà biến thành kẻ phạm tội.
Nhưng cứ như vậy tầm mắt lại thấy cái mông của nàng, lại cộng thêm Tiểu Hôi chạy như điên, bờ mông lúc lên lúc xuống thật là bức người. Hồ Tiểu Thiên thở dài, vươn tay ra vỗ vỗ lên trên, cảm giác không tệ, đây là bồi thường khi nãy tỷ phi lễ với đệ.
Ở hai lễ nhậm chức, Liễu Kình Vũ phát biểu ngắn gọn, ngắn tới mức Triệu Đông Lâm và tất cả mọi người đều rất bất ngờ và khiếp sợ. Trong hai lễ nhậm chức Liễu Kình Vũ đều nói một câu:
- Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối sẽ chăm chỉ thực hiện tốt công tác trong chức trách của tôi, làm những hành động thiết thực cho dân chúng thành phố Thương Sơn, tôi sẽ không sợ bất cứ áp lực gì.
Lời rất ngắn gọn, nhưng đối với những người nghe khác nhau, lại toát ra cảm giác khác nhau.
Người hiểu Liễu Kình Vũ sẽ biết, tuy Liễu Kình Vũ chỉ nói ngắn gọn như vậy, nhưng từng chữ đều rất vang. Liễu Kình Vũ dường như đã hạ quyết tâm, phải làm một trận lớn ở vị trí này. Trong số những người này có cả Triệu Đông Lâm và Vương Trung Sơn, Đường Kiến Quốc. Tuy nhiên những người này đều không thể hiện gì, chỉ giữ yên lặng đứng sau nhìn nhất cử nhất động của Liễu Kình Vũ.
Còn có một đám người nữa hiểu Liễu Kình Vũ, đó là đám người Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo, Hàn Minh Huy. Bọn họ sau khi nghe thấy Liễu Kình Vũ lên tiếng, sắc mặt âm trầm.
Khi đó, Trâu Hải Bằng đứng trong phòng làm việc của Lý Đức Lâm:
- Chủ tịch Lý, lần này Liễu Kình Vũ vừa tới nhậm chức, dường như sẽ không có ý gì tốt. Hơn nữa trước đây giữa ngài và Vương Trung Sơn vẫn luôn giữ lập trường trung lập. Trưởng ban tổ chức Triệu Đông Lâm lại đích thân dẫn Liễu Kình Vũ lên nhậm chức. Tôi thấy Triệu Đông Lâm này dường như có quan hệ rất tinh tế với Liễu Kình Vũ. Tôi nhớ khi đó Liễu Kinh Vũ ở huyện Cảnh Lâm, trong Hội nghị thường vụ chúng ta, Triệu Đông Lâm liền có thái độ khác thường ủng hộ Liễu Kình Vũ. Lần này lại đích thân đưa Liễu Kình Vũ lên nhậm chức, chuyện này có mưu mẹo gì hay không, chúng ta không thể không đề phòng.
Nghe thấy Trâu Hải Bằng nói lời này, sắc mặt Lý Đức Lâm càng thêm âm trầm.
Vấn đề liên quan tới lập trường của Triệu Đông Lâm, gần đây ông ta vẫn luôn suy nghĩ, thử thăm dò. Nhất là lần trước trên Hội nghị thường ủy, Triệu Đông Lâm sau khi đưa ra vài điểm kiến nghị giữ lại Liễu Kình Vũ, ông ta liền ý thức được dường như Triệu Đông Lâm rất thích Liễu Kình Vũ, điều này khiến ông ta cảm thấy một tia nguy cơ. Phải biết rằng, trước kia sở dĩ ông ta có thể nắm trong tay đại cục của thành phố Thương Sơn, hình thành cục diện ngang nhau với Vương Trung Sơn, chủ yếu là sau khi vị Trưởng ban tổ chức này nhậm chức, vẫn luôn giữ lập trường trung lập, không tham dự vào việc tranh chấp chính trị giữa mình và Vương Trung Sơn.
Mà bối cảnh của Triệu Đông Lâm dường như rất vững, bất kể là mình hay Vương Trung Sơn, bởi vì rất bất mãn về việc Triệu Đông Lâm giữ thái độ trung lập, đều từng nghĩ đủ loại cách để đẩy Triệu Đông Lâm khỏi thành phố Thương Sơn. Nhưng cả hai người không ai thực hiện được, điều này khiến hai người ý thức được, Trưởng ban tổ chức này không hề đơn giản. Từ đó về sau, hai người cũng từ bỏ ý định đẩy Triệu Đông Lâm đi.
Nhưng hiện giờ, Triệu Đông Lâm đích thân dẫn Liễu Kình Vũ nhậm chức, mà Liễu Kình Vũ lại là dòng chính của Vương Trung Sơn. Điều này sẽ không tạo thành cục diện về sau Vương Trung Sơn và Triệu Đông Lâm liên thủ đấu với mình chứ?
Để thăm dò việc này, Lý Đức Lâm cũng phí không ít công sức, gần đây liên tiếp tung ra hai chương trình nghị sự có liên quan đến việc điều chỉnh nhân sự. Nhưng Triệu Đông Lâm biểu hiện vẫn rất quy củ, không có ý liên thủ với Vương Trung Sơn, cục diện này khiến ông ta rất đau đầu.
Tuy nhiên giờ phút này, Trâu Hải Bằng đưa ra nghi ngờ của mình, thân là Chủ tịch thành phố và lão Đại của cả hội, Lý Đức Lâm nhất định phải nói ra một vài điều, ông ta trầm tư một chút rồi nói:
- Lão Trâu à, tôi tin ông hẳn cũng nhìn thấy, gần đây tôi liên tiếp thăm dò Triệu Đông Lâm, nhưng ông ta vẫn biểu hiện như trước, không có bất kì ý định gì hợp tác với Vương Trung Sơn. Tôi thấy về vấn đề của Triệu Đông Lâm, chỉ có thể tới đây là dừng, không thể thăm dò tiếp. Nếu không, khiến ông ta bực thật sự, quyết định kết hợp với Vương Trung Sơn thì lại phiền toái. Tuy nhiên, đối với người này chúng ta cũng không thể không đề phòng, sau này miễn là việc lớn liên quan, chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận, đề phòng Triệu Đông Lâm thay đổi, bảo đảm trù bị trước tai họa.
Trâu Hải Bằng nghe Lý Đức Lâm nói vậy lập tức gật mạnh đầu. Thật ra, trong lòng ông ta căn bản cho là lời nói của Lý Đức Lâm là đương nhiên. Ông ta cho rằng Lý Đức Lâm thật ra căn bản không nhìn ra cái gì, chỉ bịa chuyện thôi. Nếu trước kia đối với lời nói của Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng căn bản đều nói gì nghe đấy. Nhưng từ sau khi Trịnh Hiểu Thành có ý gia nhập vào hội Lý Đức Lâm, trong lòng ông ta có thêm vài phần bất mãn với Lý Đức Lâm.
Đương nhiên, Trâu Hải Bằng là người trung thành, dù bất mãn với Lý Đức Lâm, nhưng ông ta cũng rất rõ, nếu muốn thật sự nắm giữ thực quyền, không thể thiếu sự ủng hộ của Lý Đức Lâm. Hai người chỉ có thể hợp tác, mới có thể chống lại nhân vật số một Vương Trung Sơn. Cho nên, rất nhiều thái độ và vấn đề ông ta đều chôn giấu trong lòng. Bên ngoài vẫn thể hiện đi theo Lý Đức Lâm.
Sau khi phụ họa hai câu, Trâu Hải Bằng trầm giọng nói:
- Chủ tịch thành phố Lý. Ngài nói Liễu Kình Vũ hiện tại vừa đảm nhiệm quyền Chủ tịch quận Tân Hoa, vừa đảm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao. Một thằng con nít có thể làm tốt không. Cậu ta mới bước vào quan trường được bao lâu. Tính ra cũng mới hơn một năm, hơn nữa nghe nói Tỉnh đã định hủy bỏ Khu công nghệ cao rồi.
Lý Đức Lâm thản nhiên cười, vẻ biết trước nói:
- Ông cho rằng thật sự vì áp lực từ nhiều phía nên tôi mới đồng ý đề nghị của Triệu Đông Lâm sao? Không đâu. Sở dĩ tôi đồng ý đề nghị của Triệu Đông Lâm là vì tôi thấy trong đề nghị đó có lỗ hổng.
- Lỗ hổng?
Trâu Hải Bằng sửng sốt, ông ta không để ý đến mấy điều này.
Lý Đức Lâm gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là lỗ hổng. Lần này khi Triệu Đông Lâm tuyên bố chức vụ của Liễu Kình Vũ, cũng không nói sẽ đề bạt Liễu Kình Vũ làm Phó bí thư Quận ủy, mà chỉ nói sẽ để Liễu Kình Vũ làm Quyền Chủ tịch quận. Điểm này, tất cả mọi người đều công nhận. Bao gồm cả Trưởng ban thư ký Vu Kim Văn cũng sẽ không can thiệp. Liễu Kình Vũ chỉ là chức quyền Cục trưởng, chỉ điểm này, đã khiến Liễu Kình Vũ hậu họa khôn lường.
Ông nghĩ xem, Liễu Kình Vũ chẳng qua là cấp Phó cục thôi. Hắn phải lãnh đạo bao nhiêu Ủy viên thường vụ cấp Phó cục bên dưới, ai chịu nghe lời hắn chứ. Hơn nữa chúng ta ở phía sau tác động. Liễu Kình Vũ nếu muốn nắm trong tay Ủy ban nhân dân quận tất còn khó hơn lên trời. Ngay cả Uỷ ban nhân dân quận cũng không nắm nổi, hắn làm gì để tạo
Hơn nữa hiện tại còn hơn hai tháng. Nếu ngay cả Uỷ ban nhân dân quận Liễu Kình Vũ cũng không nắm được trong tay, đến lúc tiến hành tuyển cử Hội đồng nhân dân, chữ “Quyền” kia ở chức Chủ tịch quận của Liễu Kình Vũ có xóa bỏ được hay không còn chưa biết. Nếu không mất, đến lúc đó chúng ta tùy tiện tìm một vị trí cấp Phó cục đẩy hắn đi, không ai làm gì được chúng ta.
Về phần vị trí Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao kia, nhìn thì thấy phong quang vô hạn, nhưng cũng nguy cơ bốn bề. Ông nghĩ xem, vì sao Tỉnh vẫn chưa hủy bỏ Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn chúng ta. Không phải vì một vài người của chúng ta ở phía sau kiên quyết, thêm cả những lão lãnh đạo tác động phía sau, cho nên mới không bị hủy. Liễu Kình Vũ đã một mực muốn làm Chủ nhiệm Ban quản lý. Như vậy chúng ta dứt khoát cũng phải nhẫn tâm, để đám lãnh đạo thôi không chống cự, thuận theo ý kiến bên trên, không những giảm bớt áp lực, bên phía chúng ta còn được nhẹ thân.
Sau khi nghe thấy Lý Đức Lâm nói, Trâu Hải Bằng lập tức vừa vui mừng vừa kinh ngạc, giơ ngón tay cái lên:
- Chủ tịch Lý, ngài đúng là lợi hại, thật không ngờ, ngài lại có chiêu dự phòng lợi hại như vậy.
Lý Đức Lâm đắc ý cười, trong mắt lộ vẻ khắc nghiệt. Liễu Kình Vũ cho rằng hắn mượn thế của lãnh đạo tỉnh ép mình xin lỗi, thậm chí thỏa hiệp. Hắn đâu biết, mình có thể làm lên đến chức Chủ tịch này, đương nhiên đâu phải loại người dễ dàng. Hơn nữa, một khi Liễu Kình Vũ gặp nạn trong tay mình, như vậy uy tín của Vương Trung Sơn ở Thương Sơn sẽ bị tổn thương nặng nề. Đến lúc đó, mình sẽ lại đẩy mạnh nắm lấy thành phố Thương Sơn. Đến lúc đó, trên có lãnh đạo cũ chống đỡ, làm một vương gia ở đất Thương Sơn này cũng không tồi.
…
Đối với kế sách mưu toan của đám người Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng, Liễu Kình Vũ không biết gì.
Bởi vì sau khi hắn tham gia nghi thức nhận chức, cùng ngày liền trực tiếp lưu lại Khu công nghệ cao. Cùng Phó chủ nhiệm thường trực Tần Duệ Tiệp chuẩn bị xây dựng bộ máy nhân sự thực sự thuộc về mình.
Sau khi hai người bàn tính một hồi, quyết định điều Phó chủ tịch thị trấn Quan Sơn, Hồng Tam Kim tới Khu công nghệ cao, giữ chức Chánh văn phòng. Dù sao năm trước Liễu Kình Vũ đảm nhiệm Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, sử dụng Hồng Tam Kim rất thuận tay. Hơn nữa năng lực làm việc của Hồng Tam Kim rất mạnh, cũng khá trung thành, sử dụng cũng yên tâm. Điều này đối với Hồng Tam Kim mà nói, cũng là một bước vượt bậc rất lớn.
Tuy cấp bậc vẫn là phó phòng, nhưng có thể từ một thị trấn nho nhỏ điều tới Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn, đây tuyệt đối không phải chuyện người thường có thể làm được. Hơn nữa ở xã trấn mà muốn từ cấp Phó phòng lên Trưởng phòng, cạnh tranh rất thảm khốc. Còn Khu kinh tế công nghệ cao thì tốt hơn nhiều. Sau đó, Liễu Kình Vũ lại đưa ra một quyết định điều chỉnh nhân sự cấp quan trọng, đó là chính thức điều lái xe của mình, Đường Trí Dũng, tới Ban quản lý Khu công nghệ cao giữ chức Trưởng phòng Bảo vệ môi trường. Tuy trên danh nghĩa là Trưởng phòng nhưng thực chất chỉ là cấp Trưởng khoa.
Từ trước tới nay, Liễu Kình Vũ vẫn luôn thử thăm dò Đường Trí Dũng. Tuy trước kia Đường Trí Dũng có tác phong cậy con ông cháu cha. Nhưng sau khi đảm nhiệm lái xe cho mình, qua quan sát mới phát hiện, Đường Trí Dũng thực sự làm việc khá trầm ổn. Hơn nữa tiểu tử này giỏi động não, biết cách linh hoạt làm việc, Mà trước khi làm lái xe cho mình anh ta cũng làm công tác chi đoàn, cũng là cấp Trưởng khoa. Nếu cứ để anh ta làm lái xe, nhân tài này đúng là có thể bị mai một. Cho nên Liễu Kình Vũ quyết định để bạt anh ta. Mấu chốt chính là, ở Ban quản lý Khu công nghệ cao, Liễu Kình Vũ không có chút thực lực nào, hắn cần xây dựng thế lực.
Sau khi sắp xếp mấy vị trí mấu chốt. Liễu Kình và Tần Duệ Tiệp cũng không độc chiếm các vị trí khác, mà tìm Trưởng ban tổ chức Thành ủy Triệu Đông Lâm, sau khi xin chỉ thị Triệu Đông Lâm, giao vị trí khác cho Ban tổ chức Thành ủy, do Ban tổ chức Thành ủy tiến hành điều phối.
Triệu Đông Lâm rất hài lòng với biểu hiện của Liễu Kình Vũ, thông qua lần điều chỉnh nhân sự này, khiến ông ta ý thức được, mặc dù Liễu Kình Vũ cuồng ngạo, nhưng làm việc vẫn rất đúng mực, biết đạo lý lợi ích không thể hưởng một mình.
Nhưng, Triệu Đông Lâm thật sự không ngờ, Lý Đức Lâm, Vương Trung Sơn càng không ngờ, ngày hôm sau khi Liễu Kình Vũ nhận chức ở Ban quản lý, liền đưa ra một hành động làm chấn động toàn bộ thành phố Thương Sơn, thậm chí cả Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân.
inh đẹp đầy mị hoặc của nàng mà biến thành kẻ phạm tội.
Nhưng cứ như vậy tầm mắt lại thấy cái mông của nàng, lại cộng thêm Tiểu Hôi chạy như điên, bờ mông lúc lên lúc xuống thật là bức người. Hồ Tiểu Thiên thở dài, vươn tay ra vỗ vỗ lên trên, cảm giác không tệ, đây là bồi thường khi nãy tỷ phi lễ với đệ.