Từ sau khi đảm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao quận Tân Hoa, Liễu Kình Vũ đã làm xong phân công. Mỗi ngày buổi sáng ở văn phòng Ủy ban quận, chiều tới văn phòng Ban quản lý Khu công nghệ cao. Tuy làm vậy có chút phiền toái, khổ cực, nhưng Liễu Kình Vũ không hề để ý. Vì trong lòng hắn đã quyết tâm, nhất định phải nắm được công tác của quận Tân Hoa và Khu công nghệ cao.
Sáng hôm sau ngày Liễu Kình Vũ chính thức nhậm chức, đầu tiên là tham gia Hội nghị thường vụ do Bí thư Quận ủy Khương Tân Vũ chủ trì. Trong Hội nghị thường ủy, Liễu Kình Vũ chính thức gặp mặt các Ủy viên thường vụ Quận ủy. Tuy nhiên trong Hội nghị thường ủy lần này, Liễu Kình Vũ cũng không nói thêm gì. Chỉ hai câu đơn giản, Khương Tân Vũ cũng không giở thói ma cũ bắt nạt ma mới với Liễu Kình Vũ, khá hài lòng. Hội nghị thường vụ họp rất nhẹ nhàng, tan rất nhẹ nhàng.
Tan họp, sau khi Liễu Kình Vũ quay lại văn phòng Chủ tịch quận, lập tức tìm cách quy hoạch phát triển tương lai cho toàn bộ quận Tân Hoa.
Tuy Liễu Kình Vũ vừa nhậm chức quyền Chủ tịch quận, nhưng trên thực tế, lúc hắn làm Phó chủ tịch quận, đã có nhận thức sâu sắc về các vấn đề tồn tại của quận Tân Hoa. Vị trí địa lý của quận Tân Hoa so với một số quận khác đúng là không có ưu thế. Nằm ở rìa thành phố, nhưng đây không phải lý do thật sự khiến quận Tân Hoa không thể phát triển.
Theo Liễu Kình Vũ thấy, lý do chính khiến quận Tân Hoa không thể phát triển là do tư tưởng quan niệm của cán bộ. Nhiều cán bộ giỏi nghiên cứu, thích lo lót, lại làm việc sơ sài, đặc biệt là mấy năm nay, dưới sự dẫn dắt của Khương Tân Vũ và Trịnh Hiểu Thành, quan niệm kiểu này càng ngày càng nhiều. Việc đề bạt cán bộ không chọn người hiền, mà là chọn người thân, chọn theo lễ. Ai là thân tín của lãnh đạo, ai đưa quà cho lãnh đạo nhiều thì được đề bạt. Kết quả, lúc các quận huyện khác phát triển như bay, quận Tân Hoa vẫn dậm chân tại chỗ.
Đối với hiện trạng của quận Tân Hoa, tuy Liễu Kình Vũ nhận thức rõ ràng nhưng nếu muốn thực sự thay đổi hiện trạng quận Tân Hoa, tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều. Nhất là hiện tại Khương Tân Vũ vẫn còn tại vị. Với sự hiểu biết của hắn về Khương Tân Vũ, nếu mình vừa nhậm chức đã bày ra muốn đấu với ông ta, người này tuyệt đối sẽ không chút do dự nghĩ đủ cách ngăn cản công việc của mình. Một khi mình làm ra thành tích ở lĩnh vực nào, sẽ không chút chần chừ chọn cách tranh công.
Trải qua kinh nghiệm và giao thiệp trong thời gian làm Phó chủ tịch quận, Liễu Kình Vũ đã hiểu rõ Khương Tân Vũ. Vị Bí thư quận ủy này thuộc loại người vừa muốn làm chút việc thiết thực cho dân chúng, lại không muốn mình gặp phiền toái, muốn có chiến tích, lại không muốn đóng góp, không muốn đắc tội người khác. Chính là loại người mua danh chuộc tiếng, hám lợi, coi như chính khách điển hình.
Nhất là hiện tại, Khương Tân Vũ này đã bắt đầu có ý nghĩ dựa thế Vương Trung Sơn, cho nên Liễu Kình Vũ không thể ngang nhiên đối đầu với ông ta. Bằng không, Vương Trung Sơn e rằng sẽ e ngại mình. Mà Liễu Kình Vũ biết rõ, nếu mình muốn thoải mái công tác ở thành phố Thương Sơn, dưới sự cản trở của đám người thế lực lớn như Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo, tuyệt đối không thể thiếu sự ủng hộ của Vương Trung Sơn. Bằng không, mình nửa bước cũng khó đi.
Mặc dù Liễu Kình Vũ là người khá kiêu ngạo, thậm chí vô cùng kiêu ngạo, nhưng Liễu Kình Vũ làm người rất thực tế. Nhất là cha hắn Lưu Phi cũng đã từng viết trong sổ ghi chép, phải nghĩ đến việc làm những điều thực chất cho nhân dân, phải nhìn nhận rõ hiện thực, không thể là người theo chủ nghĩa lý tưởng, không thể khiến bản thân bị chìm trong thế giới không tưởng, nhất định phải đối diện thẳng thắn với sự thật thảm khốc, phải tìm ra con đường mưu lợi cho nhân dân trong đám bụi gai.
Cho nên, sau khi suy nghĩ thận trọng, Liễu Kình Vũ từ bỏ ý tưởng thể hiện bản thân ở Khu công nghệ cao, mà chọn sách lược chỉnh đốn hoàn toàn Khu công nghệ cao.
Suốt buổi sáng, Liễu Kình Vũ sau khi suy nghĩ kĩ, cuối cùng quy hoạch xong chiến lược bước đầu sau này khi đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch quận Tân Hoa. Tuy nhiên điều khiến Liễu Kình Vũ không vui là chỉ một buổi sáng, lại không ai tới báo cáo công tác với mình. Điều này khiến hắn nhớ lại thời gian đầu tới nhậm chức Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm.
Lẽ nào Phó chủ tịch thường vụ quận Tân Hoa cũng giống Hàn Minh Cường năm đó, muốn đạp đổ quyền lực của mình.
Nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt Liễu Kình Vũ chợt trầm xuống.
Liễu Kình Vũ mặc dù đoán không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng đúng bảy tám phần.
Lúc này, Ủy viên thường vụ Quận ủy, Phó chủ tịch thường trực quận Bao Nhất Phong, Ủy viên thường vụ Quận ủy, Phó chủ tịch quận Trương Siêu đều ngồi trong phòng làm việc của Bí thư Quận ủy Khương Tân Vũ.
Từ sau khi Trịnh Hiểu Thành sụp đổ, hai Ủy viên thường vụ Quận ủy vốn phụ thuộc vào Trịnh Hiểu Thành sau khi bàn bạc một hồi, quyết định cuối cùng tạm thời liên thủ với Khương Tân Vũ chống lại Liễu Kình Vũ. Bởi vì bọn họ một người là người của Trâu Hải Bằng, một người là người của Đổng Hạo. Lúc Liễu Kình Vũ đảm nhiệm Phó chủ tịch quận, thái độ của họ đối với Liễu Kình Vũ rất kiêu ngạo, căn bản không để ý tới Liễu Kình Vũ, thậm chí thường xuyên tụ họp với Trịnh Hiểu Bằng đè ép Liễu Kình Vũ, khiến hắn thường xuyên bị lâm vào khốn cảnh trên Hội nghị thường vụ Uỷ ban nhân dân.
Hiện giờ, Trịnh Hiểu Thành đột nhiên sụp đổ, Liễu Kình Vũ đã hết cơn khổ cực tới ngày sung sướng. Điều này khiến hai người cảm thấy được mối nguy cơ, nhất là họ đã sớm tìm hiểu một vài sự việc khi Liễu Kình Vũ đảm nhiệm Trưởng phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm năm đó. Biết tuy Liễu Kình Vũ khá trẻ, nhưng thủ đoạn đấu tranh chính trị rất lợi hại. Nếu hai người chỉ đấu riêng với Liễu Kình Vũ, chưa chắc có thể đấu với Liễu Kình Vũ.
Cho nên, sau khi hai người thương lượng, cảm thấy tuy Khương Tân Vũ có ý dựa vào Vương Trung Sơn. Vương Trung Sơn cũng đồng ý tiếp nhận ông ta. Nhưng bọn họ rất hiểu cá tính của Khương Tân Vũ, cho nên họ nhận định Khương Tân Vũ tuyệt đối không muốn Liễu Kình Vũ phát triển yên ổn. Ông ta khẳng định không muốn thấy Liễu Kình Vũ trở thành một Trịnh Hiểu Thành khác có thể cạnh tranh địa vị với ông ta. Như vậy Khương Tân Vũ đương nhiên không phản đối việc hai người họ liên thủ áp chế Liễu Kình Vũ.
Hai người phân tích không sai, khi hai người tìm thấy Khương Tân Vũ, sau khi nửa úp nửa mở nói ra ý định liên hợp với Khương Tân Vũ áp chế Liễu Kình Vũ, Khương Tân Vũ lập tức tỏ ra đồng ý.
Sau khi xác định thành lập liên minh, ba người lập tức bắt đầu mưu đồ bí mật.
Bao Nhất Phong nói:
- Bí thư Khương, việc cấp bách của chúng ta là nhanh chóng thúc giục Liễu Kình Vũ chứng thực khoản đầu tư hai tỷ này. Nếu khoản đầu tư hơn hai tỷ kia thực sự tới quận Tân Hoa chúng ta, đây tuyệt đối sẽ là một chiến tích lớn lao. Tuy Liễu Kình Vũ là công đầu, nhưng chúng ta cũng có thể nắm được chiến tích.
Trương Siêu cũng ở bên cạnh phụ họa:
- Đúng vậy, Bí thư Khương, tôi cho rằng đợi mấy hạng mục này toàn bộ thực hiện, đồng chí Liễu Kình Vũ khẳng định sẽ không làm hết việc. Đến lúc đó hẳn phải bận việc bên Khu công nghệ cao, Quận ủy chúng ta nên tách những hạng mục này ra, liên hệ với vài doanh nghiệp giúp đỡ Liễu Kình Vũ. Như vậy có thể giảm bớt gánh nặng trên vai Liễu Kình Vũ, khiến hắn có thể xông trận nhẹ vai. Thứ hai còn có thể phục vụ tốt hơn cho các doanh nghiệp đó.
Khương Tân Vũ vừa nghe Trương Siêu nói vậy, lập tức hai mắt sáng lên.
Hiện tại ông ta đang buồn bực vì nghĩ cách lấy được chiến tích. Ông ta rất rõ ràng, Lý Đức Lâm có kế hoạch sắp xếp trước, mình mà lộ liễu cướp chiến tích của Liễu Kình Vũ thì chính là tìm đường chết. Hơn nữa ông ta cũng không dám làm vậy. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là ông ta không khát khao chiến tích kia.
Mà lời này của Trương Siêu lại chỉ cho ông ta một con đường vô cùng an toàn ổn thỏa để giành chiến tích. Chiến tích thu hút đầu tư ông ta chắc chắn không dám mơ. Nhưng sau khi các hạng mục được thực hiện, những doanh nghiệp kia chắc chắn sẽ cần phải tạo quan hệ với các lãnh đạo quan trọng. Nói là quan hệ, thực chất chính là giao tiếp nhiều hơn với doanh nghiệp, giải quyết các vấn đề cho doanh nghiệp, để doanh nghiệp có thể thuận lợi kinh doanh sản xuất. Làm tốt những công tác này, doanh nghiệp chắc chắn sẽ khẳng định công lao của mình, thậm chí còn được nhờ. Mà một khi doanh nghiệp phát triển, đó cũng được coi là thành tích của lãnh đạo phụ trách quan hệ. Hơn nữa chiến tích kiểu này cũng rất thực tế. Điều mấu chốt nhất là, để đạt được chiến tích như vậy cũng không cần quá mạo hiểm như Lý Đức Lâm.
Nghĩ đến đây, Khương Tân Vũ hài lòng gật đầu nói:
- Ừ, đồng chí Trương Siêu nói rất có lý. Chúng ta thân là Ủy viên thường vụ Quận ủy, nhất định phải nghĩ mọi cách để tạo hoàn cảnh làm việc tốt nhất cho đồng chí Liễu Kình Vũ. Để cậu ấy yên tâm, bạo dạn làm. Cậu ấy làm càng tốt, sự phát triển của quận Tân Hoa chúng ta càng tốt. Tôi thấy đợi Hội nghị thường vụ lần sau, có thể tìm người thích hợp đề nghị trên Hội nghị, chia sẻ chút vất vả với đồng chí Liễu Kình Vũ.
Khương Tân Vũ nói xong, Trương Siêu và Bao Nhất Phong liên tục gật đầu.
Thế nhưng, đám người Khương Tân Vũ và Bao Nhất Phong tuyệt đối không ngờ, kế hoạch của họ vừa ra lò đã phải chết yểu.
….
Buổi chiều cùng ngày, Liễu Kình Vũ tới phòng làm việc tại trụ sở Ban quản lý Khu công nghệ cao.
Lúc này, toàn bộ bộ máy Ban quản lý đã tập hợp đầy đủ.
Chủ nhiệm Ban quản lý, kiêm Bí thư Đảng ủy Liễu Kình Vũ, Phó chủ nhiệm thường trực Tần Duệ Tiệp, Phó bí thư Đảng ủy Thái Hồng Phúc, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Mã Nghĩa Đào, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Kim Chí Vĩ, Bí thư Uỷ ban kỷ luật Tống Gia Cường, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Cố Hướng Vĩ, Trưởng phòng tài chính Khu kinh tế mới.
Bảy người họ là nhân vật then chốt trong Ban quản lý Khu công nghệ cao.
Lúc trang bị bộ máy quản lý này, Liễu Kình Vũ rất rõ, giai đoạn đầu, không cần trang bị quá nhiều lãnh đạo, như vậy khó quản lý, dễ tạo ra tình huống người nhiều hơn việc. Đối với yêu cầu này của Liễu Kình Vũ, Thành ủy khá tán thành.
Lúc Liễu Kình Vũ bước vào, tất cả những người khác đều đã có mặt. Mọi người quan sát vị Chủ nhiệm trẻ tuổi.
Liễu Kình Vũ ngồi trên ghế chủ trì, nhìn lướt qua mọi người, cũng không nói nhiều, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề:
- Các vị, trước tiên tôi nói cho các vị một tin tốt, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người đều có việc để làm. Tôi đã quyết định, 80% doanh nghiệp thu hút được từ tỉnh Hà Tây sẽ đặt trụ sở ở Khu công nghệ cao chúng ta.
Ban quản lý Khu công nghệ cao, Liễu Kình Vũ không có chút thực lực nào, hắn cần xây dựng thế lực.
Sau khi sắp xếp mấy vị trí mấu chốt. Liễu Kình và Tần Duệ Tiệp cũng không độc chiếm các vị trí khác, mà tìm Trưởng ban tổ chức Thành ủy Triệu Đông Lâm, sau khi xin chỉ thị Triệu Đông Lâm, giao vị trí khác cho Ban tổ chức Thành ủy, do Ban tổ chức Thành ủy tiến hành điều phối.
Triệu Đông Lâm rất hài lòng với biểu hiện của Liễu Kình Vũ, thông qua lần điều chỉnh nhân sự này, khiến ông ta ý thức được, mặc dù Liễu Kình Vũ cuồng ngạo, nhưng làm việc vẫn rất đúng mực, biết đạo lý lợi ích không thể hưởng một mình.
Nhưng, Triệu Đông Lâm thật sự không ngờ, Lý Đức Lâm, Vương Trung Sơn càng không ngờ, ngày hôm sau khi Liễu Kình Vũ nhận chức ở Ban quản lý, liền đưa ra một hành động làm chấn động toàn bộ thành phố Thương Sơn, thậm chí cả Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân.
inh đẹp đầy mị hoặc của nàng mà biến thành kẻ phạm tội.
Nhưng cứ như vậy tầm mắt lại thấy cái mông của nàng, lại cộng thêm Tiểu Hôi chạy như điên, bờ mông lúc lên lúc xuống thật là bức người. Hồ Tiểu Thiên thở dài, vươn tay ra vỗ vỗ lên trên, cảm giác không tệ, đây là bồi thường khi nãy tỷ phi lễ với đệ.
Sáng hôm sau ngày Liễu Kình Vũ chính thức nhậm chức, đầu tiên là tham gia Hội nghị thường vụ do Bí thư Quận ủy Khương Tân Vũ chủ trì. Trong Hội nghị thường ủy, Liễu Kình Vũ chính thức gặp mặt các Ủy viên thường vụ Quận ủy. Tuy nhiên trong Hội nghị thường ủy lần này, Liễu Kình Vũ cũng không nói thêm gì. Chỉ hai câu đơn giản, Khương Tân Vũ cũng không giở thói ma cũ bắt nạt ma mới với Liễu Kình Vũ, khá hài lòng. Hội nghị thường vụ họp rất nhẹ nhàng, tan rất nhẹ nhàng.
Tan họp, sau khi Liễu Kình Vũ quay lại văn phòng Chủ tịch quận, lập tức tìm cách quy hoạch phát triển tương lai cho toàn bộ quận Tân Hoa.
Tuy Liễu Kình Vũ vừa nhậm chức quyền Chủ tịch quận, nhưng trên thực tế, lúc hắn làm Phó chủ tịch quận, đã có nhận thức sâu sắc về các vấn đề tồn tại của quận Tân Hoa. Vị trí địa lý của quận Tân Hoa so với một số quận khác đúng là không có ưu thế. Nằm ở rìa thành phố, nhưng đây không phải lý do thật sự khiến quận Tân Hoa không thể phát triển.
Theo Liễu Kình Vũ thấy, lý do chính khiến quận Tân Hoa không thể phát triển là do tư tưởng quan niệm của cán bộ. Nhiều cán bộ giỏi nghiên cứu, thích lo lót, lại làm việc sơ sài, đặc biệt là mấy năm nay, dưới sự dẫn dắt của Khương Tân Vũ và Trịnh Hiểu Thành, quan niệm kiểu này càng ngày càng nhiều. Việc đề bạt cán bộ không chọn người hiền, mà là chọn người thân, chọn theo lễ. Ai là thân tín của lãnh đạo, ai đưa quà cho lãnh đạo nhiều thì được đề bạt. Kết quả, lúc các quận huyện khác phát triển như bay, quận Tân Hoa vẫn dậm chân tại chỗ.
Đối với hiện trạng của quận Tân Hoa, tuy Liễu Kình Vũ nhận thức rõ ràng nhưng nếu muốn thực sự thay đổi hiện trạng quận Tân Hoa, tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều. Nhất là hiện tại Khương Tân Vũ vẫn còn tại vị. Với sự hiểu biết của hắn về Khương Tân Vũ, nếu mình vừa nhậm chức đã bày ra muốn đấu với ông ta, người này tuyệt đối sẽ không chút do dự nghĩ đủ cách ngăn cản công việc của mình. Một khi mình làm ra thành tích ở lĩnh vực nào, sẽ không chút chần chừ chọn cách tranh công.
Trải qua kinh nghiệm và giao thiệp trong thời gian làm Phó chủ tịch quận, Liễu Kình Vũ đã hiểu rõ Khương Tân Vũ. Vị Bí thư quận ủy này thuộc loại người vừa muốn làm chút việc thiết thực cho dân chúng, lại không muốn mình gặp phiền toái, muốn có chiến tích, lại không muốn đóng góp, không muốn đắc tội người khác. Chính là loại người mua danh chuộc tiếng, hám lợi, coi như chính khách điển hình.
Nhất là hiện tại, Khương Tân Vũ này đã bắt đầu có ý nghĩ dựa thế Vương Trung Sơn, cho nên Liễu Kình Vũ không thể ngang nhiên đối đầu với ông ta. Bằng không, Vương Trung Sơn e rằng sẽ e ngại mình. Mà Liễu Kình Vũ biết rõ, nếu mình muốn thoải mái công tác ở thành phố Thương Sơn, dưới sự cản trở của đám người thế lực lớn như Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo, tuyệt đối không thể thiếu sự ủng hộ của Vương Trung Sơn. Bằng không, mình nửa bước cũng khó đi.
Mặc dù Liễu Kình Vũ là người khá kiêu ngạo, thậm chí vô cùng kiêu ngạo, nhưng Liễu Kình Vũ làm người rất thực tế. Nhất là cha hắn Lưu Phi cũng đã từng viết trong sổ ghi chép, phải nghĩ đến việc làm những điều thực chất cho nhân dân, phải nhìn nhận rõ hiện thực, không thể là người theo chủ nghĩa lý tưởng, không thể khiến bản thân bị chìm trong thế giới không tưởng, nhất định phải đối diện thẳng thắn với sự thật thảm khốc, phải tìm ra con đường mưu lợi cho nhân dân trong đám bụi gai.
Cho nên, sau khi suy nghĩ thận trọng, Liễu Kình Vũ từ bỏ ý tưởng thể hiện bản thân ở Khu công nghệ cao, mà chọn sách lược chỉnh đốn hoàn toàn Khu công nghệ cao.
Suốt buổi sáng, Liễu Kình Vũ sau khi suy nghĩ kĩ, cuối cùng quy hoạch xong chiến lược bước đầu sau này khi đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch quận Tân Hoa. Tuy nhiên điều khiến Liễu Kình Vũ không vui là chỉ một buổi sáng, lại không ai tới báo cáo công tác với mình. Điều này khiến hắn nhớ lại thời gian đầu tới nhậm chức Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm.
Lẽ nào Phó chủ tịch thường vụ quận Tân Hoa cũng giống Hàn Minh Cường năm đó, muốn đạp đổ quyền lực của mình.
Nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt Liễu Kình Vũ chợt trầm xuống.
Liễu Kình Vũ mặc dù đoán không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng đúng bảy tám phần.
Lúc này, Ủy viên thường vụ Quận ủy, Phó chủ tịch thường trực quận Bao Nhất Phong, Ủy viên thường vụ Quận ủy, Phó chủ tịch quận Trương Siêu đều ngồi trong phòng làm việc của Bí thư Quận ủy Khương Tân Vũ.
Từ sau khi Trịnh Hiểu Thành sụp đổ, hai Ủy viên thường vụ Quận ủy vốn phụ thuộc vào Trịnh Hiểu Thành sau khi bàn bạc một hồi, quyết định cuối cùng tạm thời liên thủ với Khương Tân Vũ chống lại Liễu Kình Vũ. Bởi vì bọn họ một người là người của Trâu Hải Bằng, một người là người của Đổng Hạo. Lúc Liễu Kình Vũ đảm nhiệm Phó chủ tịch quận, thái độ của họ đối với Liễu Kình Vũ rất kiêu ngạo, căn bản không để ý tới Liễu Kình Vũ, thậm chí thường xuyên tụ họp với Trịnh Hiểu Bằng đè ép Liễu Kình Vũ, khiến hắn thường xuyên bị lâm vào khốn cảnh trên Hội nghị thường vụ Uỷ ban nhân dân.
Hiện giờ, Trịnh Hiểu Thành đột nhiên sụp đổ, Liễu Kình Vũ đã hết cơn khổ cực tới ngày sung sướng. Điều này khiến hai người cảm thấy được mối nguy cơ, nhất là họ đã sớm tìm hiểu một vài sự việc khi Liễu Kình Vũ đảm nhiệm Trưởng phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm năm đó. Biết tuy Liễu Kình Vũ khá trẻ, nhưng thủ đoạn đấu tranh chính trị rất lợi hại. Nếu hai người chỉ đấu riêng với Liễu Kình Vũ, chưa chắc có thể đấu với Liễu Kình Vũ.
Cho nên, sau khi hai người thương lượng, cảm thấy tuy Khương Tân Vũ có ý dựa vào Vương Trung Sơn. Vương Trung Sơn cũng đồng ý tiếp nhận ông ta. Nhưng bọn họ rất hiểu cá tính của Khương Tân Vũ, cho nên họ nhận định Khương Tân Vũ tuyệt đối không muốn Liễu Kình Vũ phát triển yên ổn. Ông ta khẳng định không muốn thấy Liễu Kình Vũ trở thành một Trịnh Hiểu Thành khác có thể cạnh tranh địa vị với ông ta. Như vậy Khương Tân Vũ đương nhiên không phản đối việc hai người họ liên thủ áp chế Liễu Kình Vũ.
Hai người phân tích không sai, khi hai người tìm thấy Khương Tân Vũ, sau khi nửa úp nửa mở nói ra ý định liên hợp với Khương Tân Vũ áp chế Liễu Kình Vũ, Khương Tân Vũ lập tức tỏ ra đồng ý.
Sau khi xác định thành lập liên minh, ba người lập tức bắt đầu mưu đồ bí mật.
Bao Nhất Phong nói:
- Bí thư Khương, việc cấp bách của chúng ta là nhanh chóng thúc giục Liễu Kình Vũ chứng thực khoản đầu tư hai tỷ này. Nếu khoản đầu tư hơn hai tỷ kia thực sự tới quận Tân Hoa chúng ta, đây tuyệt đối sẽ là một chiến tích lớn lao. Tuy Liễu Kình Vũ là công đầu, nhưng chúng ta cũng có thể nắm được chiến tích.
Trương Siêu cũng ở bên cạnh phụ họa:
- Đúng vậy, Bí thư Khương, tôi cho rằng đợi mấy hạng mục này toàn bộ thực hiện, đồng chí Liễu Kình Vũ khẳng định sẽ không làm hết việc. Đến lúc đó hẳn phải bận việc bên Khu công nghệ cao, Quận ủy chúng ta nên tách những hạng mục này ra, liên hệ với vài doanh nghiệp giúp đỡ Liễu Kình Vũ. Như vậy có thể giảm bớt gánh nặng trên vai Liễu Kình Vũ, khiến hắn có thể xông trận nhẹ vai. Thứ hai còn có thể phục vụ tốt hơn cho các doanh nghiệp đó.
Khương Tân Vũ vừa nghe Trương Siêu nói vậy, lập tức hai mắt sáng lên.
Hiện tại ông ta đang buồn bực vì nghĩ cách lấy được chiến tích. Ông ta rất rõ ràng, Lý Đức Lâm có kế hoạch sắp xếp trước, mình mà lộ liễu cướp chiến tích của Liễu Kình Vũ thì chính là tìm đường chết. Hơn nữa ông ta cũng không dám làm vậy. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là ông ta không khát khao chiến tích kia.
Mà lời này của Trương Siêu lại chỉ cho ông ta một con đường vô cùng an toàn ổn thỏa để giành chiến tích. Chiến tích thu hút đầu tư ông ta chắc chắn không dám mơ. Nhưng sau khi các hạng mục được thực hiện, những doanh nghiệp kia chắc chắn sẽ cần phải tạo quan hệ với các lãnh đạo quan trọng. Nói là quan hệ, thực chất chính là giao tiếp nhiều hơn với doanh nghiệp, giải quyết các vấn đề cho doanh nghiệp, để doanh nghiệp có thể thuận lợi kinh doanh sản xuất. Làm tốt những công tác này, doanh nghiệp chắc chắn sẽ khẳng định công lao của mình, thậm chí còn được nhờ. Mà một khi doanh nghiệp phát triển, đó cũng được coi là thành tích của lãnh đạo phụ trách quan hệ. Hơn nữa chiến tích kiểu này cũng rất thực tế. Điều mấu chốt nhất là, để đạt được chiến tích như vậy cũng không cần quá mạo hiểm như Lý Đức Lâm.
Nghĩ đến đây, Khương Tân Vũ hài lòng gật đầu nói:
- Ừ, đồng chí Trương Siêu nói rất có lý. Chúng ta thân là Ủy viên thường vụ Quận ủy, nhất định phải nghĩ mọi cách để tạo hoàn cảnh làm việc tốt nhất cho đồng chí Liễu Kình Vũ. Để cậu ấy yên tâm, bạo dạn làm. Cậu ấy làm càng tốt, sự phát triển của quận Tân Hoa chúng ta càng tốt. Tôi thấy đợi Hội nghị thường vụ lần sau, có thể tìm người thích hợp đề nghị trên Hội nghị, chia sẻ chút vất vả với đồng chí Liễu Kình Vũ.
Khương Tân Vũ nói xong, Trương Siêu và Bao Nhất Phong liên tục gật đầu.
Thế nhưng, đám người Khương Tân Vũ và Bao Nhất Phong tuyệt đối không ngờ, kế hoạch của họ vừa ra lò đã phải chết yểu.
….
Buổi chiều cùng ngày, Liễu Kình Vũ tới phòng làm việc tại trụ sở Ban quản lý Khu công nghệ cao.
Lúc này, toàn bộ bộ máy Ban quản lý đã tập hợp đầy đủ.
Chủ nhiệm Ban quản lý, kiêm Bí thư Đảng ủy Liễu Kình Vũ, Phó chủ nhiệm thường trực Tần Duệ Tiệp, Phó bí thư Đảng ủy Thái Hồng Phúc, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Mã Nghĩa Đào, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Kim Chí Vĩ, Bí thư Uỷ ban kỷ luật Tống Gia Cường, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Cố Hướng Vĩ, Trưởng phòng tài chính Khu kinh tế mới.
Bảy người họ là nhân vật then chốt trong Ban quản lý Khu công nghệ cao.
Lúc trang bị bộ máy quản lý này, Liễu Kình Vũ rất rõ, giai đoạn đầu, không cần trang bị quá nhiều lãnh đạo, như vậy khó quản lý, dễ tạo ra tình huống người nhiều hơn việc. Đối với yêu cầu này của Liễu Kình Vũ, Thành ủy khá tán thành.
Lúc Liễu Kình Vũ bước vào, tất cả những người khác đều đã có mặt. Mọi người quan sát vị Chủ nhiệm trẻ tuổi.
Liễu Kình Vũ ngồi trên ghế chủ trì, nhìn lướt qua mọi người, cũng không nói nhiều, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề:
- Các vị, trước tiên tôi nói cho các vị một tin tốt, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người đều có việc để làm. Tôi đã quyết định, 80% doanh nghiệp thu hút được từ tỉnh Hà Tây sẽ đặt trụ sở ở Khu công nghệ cao chúng ta.
Ban quản lý Khu công nghệ cao, Liễu Kình Vũ không có chút thực lực nào, hắn cần xây dựng thế lực.
Sau khi sắp xếp mấy vị trí mấu chốt. Liễu Kình và Tần Duệ Tiệp cũng không độc chiếm các vị trí khác, mà tìm Trưởng ban tổ chức Thành ủy Triệu Đông Lâm, sau khi xin chỉ thị Triệu Đông Lâm, giao vị trí khác cho Ban tổ chức Thành ủy, do Ban tổ chức Thành ủy tiến hành điều phối.
Triệu Đông Lâm rất hài lòng với biểu hiện của Liễu Kình Vũ, thông qua lần điều chỉnh nhân sự này, khiến ông ta ý thức được, mặc dù Liễu Kình Vũ cuồng ngạo, nhưng làm việc vẫn rất đúng mực, biết đạo lý lợi ích không thể hưởng một mình.
Nhưng, Triệu Đông Lâm thật sự không ngờ, Lý Đức Lâm, Vương Trung Sơn càng không ngờ, ngày hôm sau khi Liễu Kình Vũ nhận chức ở Ban quản lý, liền đưa ra một hành động làm chấn động toàn bộ thành phố Thương Sơn, thậm chí cả Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân.
inh đẹp đầy mị hoặc của nàng mà biến thành kẻ phạm tội.
Nhưng cứ như vậy tầm mắt lại thấy cái mông của nàng, lại cộng thêm Tiểu Hôi chạy như điên, bờ mông lúc lên lúc xuống thật là bức người. Hồ Tiểu Thiên thở dài, vươn tay ra vỗ vỗ lên trên, cảm giác không tệ, đây là bồi thường khi nãy tỷ phi lễ với đệ.