Liễu Kình Vũ càng nói càng tức giận, giọng điệu đột nhiên cao hơn rất nhiều:
- Các vị lãnh đạo ủng hộ các Nhà máy gây ô nhiễm, tôi muốn hỏi mọi người một câu: đối với Khu Công nghệ cao của chúng ta rốt cuộc là các nhà máy này có lợi hay không có lợi? Chẳng lẽ vì bọn họ cống hiến cho chúng ta một ít GDP như vậy là mọi người có thể dung túng cho bọn họ à?
Các vị lãnh đạo, mọi người cũng biết những năm gần đây, những nhà máy này ảnh hưởng xấu thế nào đến đất đai, không khí, hoàn cảnh của chúng ta. Khoản này có thể coi là trong sạch sao, bọn họ quả thật là có thể kiếm ra tiền. Nhưng tiền của bọn họ kiếm ra là lấy từ máu và mồ hôi của dân chúng, phải đánh đổi bằng thân thể khỏe mạnh của dân chúng và môi trường ô nhiễm nghiêm trọng. Chủ tịch thành phố Lý, Phó bí thư Trâu, Bí thư Đổng, Phó Chủ tịch Hàn, tôi hỏi các vị, Thương Sơn chúng ta còn cần bọn họ làm gì chứ? Nói nặng nề một chút, những đồng tiền này là tiền đánh đổi bằng sinh mạng con cháu đời sau của chúng ta.
Tôi không phải đang đe dọa. Hiện tại ven bờ sông Ô Lạp dầy đặc những người bị bệnh ung thư, các làng ung thư xuất hiện cũng đã chứng minh điều này. Các vị lãnh đạo, nếu thực sự chỉ vì một ít GDP mà dung túng bọn họ. Liễu Kình Vũ tôi có thể hứa hẹn, chỉ trong vòng nửa năm, tôi có thể cống hiến GDP gấp hai, thậm chí gấp ba những con số này. Như vậy các vị có thể ra quyết định chấn chỉnh những doanh nghiệp này hay không?
Nếu mọi cho rằng như thế là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, tôi nghĩ lý do này không thể chấp nhận. Khó nghe mà nói: lúc trước người đưa những công ty này vào Khu công nghệ cao là một vị lãnh đạo không có chuyên môn, muốn làm vớ làm vẩn. Chúng ta đã thành lập ra Khu kinh tế -kỹ thuật hiện đại, tại sao lại đưa những Nhà máy sản lượng thấp kém, gây ô nhiễm nghiêm trọng vào đó. Tại sao nhiều năm qua Khu công nghệ cao vẫn không thể đứng dậy nổi, là vì có những công ty gây ô nhiễm này tồn tại.
Nói đến đây, sắc mặt của tất cả mọi người trong phòng họp đều thay đổi, nhất là Lý Đức lâm, Hàn Minh Huy. Bọn họ từng là lãnh đạo xây dựng Khu công nghệ cao, ánh mắt bọn họ nhìn Liễu Kình Vũ có vài phần tức giận, vài phẩn oán trách.
Phải biết rằng, những câu nói này của hắn chẳng khác nào trực tiếp tạt nước vào mặt bọn họ.
- Liễu Kình Vũ, cậu ở đây nói nhăng nói cuội cái gì. Vấn đề của Khu công nghệ phức tạp hơn rất nhiều so với những gì cậu nghĩ. Câu không nên ở chỗ này võ đoán, trách mắng theo ý kiến chủ quan. Cậu chỉ là một Chủ nhiệm Ban quản lý nho nhỏ, không đến lượt cậu khoa chân múa tay ở Hội nghị Thường vụ Thành ủy.
Nghe liễu Kình Vũ càng nói càng quá đáng, Trâu Hải Bằng tức giận trách cứ.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười:
- Phó Bí thư Trâu, tôi không khoa chân múa tay mà đang nói sự thực. Tất nhiên, ông nói không sai, Liễu Kình Vũ tôi chẳng qua chỉ là một Chủ nhiệm Ban quản lý nho nhỏ mà thôi. Mặc dù là Quyền Chủ tịch quận Tân Hoa, cấp bậc bây giờ cũng chỉ là cấp Phó phòng, căn bản không có tư cách phát biểu ở Hội nghị Thường ủy.
Nhưng, thân là dân chúng bình thường, tôi đại diện cho ý chí của phần đông người dân nói với các vị lãnh đạo. Bởi vì tôi cho rằng, hiện tại nếu không chỉnh đốn vấn đề ô nhiễm tại Khu công nghệ cao, chỉ sợ hậu quả vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng cực kỳ lớn. Nhất là một khi tình trạng xuất hiện các thôn ung thư tại Khu công nghệ cao bị phát giác, như vậy toàn tỉnh, thậm chí là truyền thông cả nước cũng sẽ chú ý đến. Đến lúc này, nếu cấp trên để mắt đến chúng ta, chỉ sợ các vị lãnh đạo sẽ không do chịu gì. Tôi nghĩ là nên nhắc nhở mọi người một chút, chúng ta có lẽ cần phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Liễu Kình Vũ nói đến đây, trong lòng Lý Đức Lâm và đám người Trâu Hải Bằng cũng rùng mình. Tất cả mọi người đều biết, một khi sự việc bị lộ tẩy, ít nhất Phó Chủ tịch thành phố chủ quản bảo vệ môi trường chắc chắn sẽ bị miễn chức, ngay cả Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Phòng họp lập tức lâm vào yên lặng.
Tất cả mọi người đều ý thức được sự việc này một khi bị phát hiện sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào.
Yên lặng đè nén. Tất cả mọi người bắt đầu tính toán mình nên ứng phó với việc này như thế nào, kể cả Lý Đức Lâm.
Lúc này, Vương Trung Sơn đột nhiên nói với Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, cậu là Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao, cậu nói xem nên xử lý những nhà máy này như thế nào?
Tất cả những Ủy viên Thường vụ vốn vô cùng khinh thường Liễu Kình Vũ đều đưa mắt đến nhìn hắn, bao gồm cả Lý Đức Lâm. Bọn họ đột nhiên ý thức được, Liễu Kình Vũ là một người chịu tội thay vô cùng tốt. Chỉ cần giao chuyện này cho hắn xử lý, như vậy cho dù chuyện có bị bại lộ thì trách nhiệm của lãnh đạo cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều. Ít nhất cũng không cần lo lắng đến mũ quan của mình. Cùng lắm đem mũ quan của Liễu Kình Vũ ném xuống là được.
Nhưng mà Liễu Kình Vũ lại cười khổ nói:
- Thật xin lỗi, Bí thư Vương, vừa rồi Phó bí thư Trâu cũng đã nói. Tôi không có tư cách khoa chân múa tay ở Hội nghị Thường vụ Thành ủy. Những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi. Về sau nên làm như thế nào, tôi sẽ nghe theo ý kiến chỉ đạo của các vị lãnh đạo, nhất nhất làm việc theo chỉ đạo của các vị. Cho dù sự việc thôn ung thư có bị phát hiện, tôi cũng sẽ ăn ngay nói thật, tuyệt đối sẽ không giấu diếm.
Liễu Kình Vũ vừa nói như vậy, Lý Đức Lâm lập tức ý thức được hắn muốn từ chối trách nhiệm. Trong lòng y tự nhủ: “Người muốn chạy, làm sao có chuyện dễ dàng như vậy?”
Nghĩ đến đây, Lý Đức lâm lập tức đảo mắt, trầm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu là Chủ nhiệm Ban quản lý, là cấp trên hành chính cao nhất, cũng là người phụ trách Ban quản lý. Hiện tại đại bộ phận ba doanh nghiệp này đều nằm trên đất của các cậu. Cho nên ý kiến xử lý của cậu rất quan trọng.
Lý Đức Lâm nói như vậy, đám người Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo cũng đã biết sách lược của y rồi. Rõ ràng, Lý Đức Lâm muốn đổ lên đầu Liễu Kình Vũ. Nếu một khi gặp chuyện không may sẽ đẩy Liễu Kình Vũ ra chịu tội thay.
Trâu Hải Bằng lập tức xen vào nói với Liễu Kình Vũ:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, vừa rồi là tôi lỡ lời, tôi xin lỗi, cậu không cần phải để ý. Chủ tịch Lý nói không sai, cậu là Chủ nhiệm Ban quản lý, phải xử lý những doanh nghiệp này như thế nào là trách nhiệm của Ban quản lý. Chúng tôi sẽ hết sức ủng hộ cách xử lý của Ban quản lý các cậu.
Lúc này, vì mũ quan của mình, Trâu Hải Bằng không thể không xuống nước trước, phải nghĩ cách để Liễu Kình Vũ sập bẫy.
Giờ phút này, buồn bực nhất là Hàn Minh Huy. Trong chuyện này, ông ta rất hy vọng Thành phố sẽ kiên quyết không xử lý các doanh nghiệp, bởi vì lợi ích của ông ta sẽ bị tổn thất nghiêm trọng. Ngừng sản xuất một ngày, tiền kiếm ra sẽ ít hơn mấy triệu, thậm chí là hơn mười triệu.
Trong lòng Vương Trung Sơn hiện tại vô cùng khiếp sợ. Bởi vì theo ông ta, hôm nay mình phải dốc toàn lực đấu tranh với đám người Lý Đức Lâm, thậm chí phải sử dụng tốt uy quyền của Bí thư Thành ủy để ủng hộ cách xử lý của Liễu Kình Vũ. Nhưng thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lập tức đem đám người Lý Đức Lâm kéo xuống nước.
Tuy nhiên trong lòng Vương Trung Sơn hiểu rất rõ, Liễu Kình Vũ không phải đang đe dọa. Nếu đám người Lý Đức Lâm kiên quyết phản đối xử lý các doanh nghiệp này, hoặc bản thân ông ta tại hội nghị này không có được một kết quả rõ ràng. Chỉ sợ Liễu Kình Vũ sẽ ra tay thật sự độc ác, đưa chuyện này ra ánh sáng. Dù sao trước kia hắn cũng đã từng làm như vậy. Tuy rằng những chuyện đó không có bằng chứng chứng minh do Liễu Kình Vũ sắp xếp, nhưng Vương Trung Sơn lại cho rằng, những chuyện đó có quan hệ mật thiết với Liễu Kình Vũ.
Cho nên, giờ phút này Vương Trung Sơn có vẻ vô cùng bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nhìn thế cục phát triển trước mặt.
Sau khi nghe được lời nói của Trâu Hải Bằng, Liễu Kình Vũ cười khổ:
- Phó bí thư Trâu, những lời ông vừa nói rất có vấn đề. Mặc dù có ba doanh nghiệp gây ô nhiễm ven bờ sông Ô Lạp, nhưng trên thực tế, chúng tôi chỉ thực sự quản lý hai doanh nghiệp. Còn một doanh nghiệp nữa thì nhà máy sản xuất của bọn họ xây ở quận Lộ Bắc nhưng nước thải cũng hướng ra lòng sông Ô Lạp. Đây cũng là lý do tại sao tôi phải đến tìm sự hỗ trợ của các vị lãnh đạo Thành ủy.
Lý Đức Lâm vừa nghe vấn đề còn liên quan đến quận Lộ Bắc, sắc mặt liền trầm xuống. Bởi nếu quả thật như thế thì có chút phiền phức rồi. Chủ tịch quận Lộ Bắc – Lục Chấn Phong là người của y. Nếu Lục Chấn Phong vì việc sự kiện ô nhiễm môi trường mà bị bắt, chỉ sợ bản thân y cũng sẽ bị liên lụy.
Lý Đức Lâm đảo mắt, mưu kế xông thẳng lên não, lập tức trầm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, hay là như vậy đi. Mặc dù doanh nghiệp đó thuộc quận Lộ Bắc, nhưng là ở ranh giới giữa Khu công nghệ cao của các cậu và quận Lộ Bắc, để phòng ngừa loại chuyện này còn phát sinh lần nữa, tôi đề nghị đưa 500m tính từ bờ sông Ô Lạp toàn bộ sáp nhập vào khu Công nghệ cao. Như vậy cũng tiện cho Khu công nghệ cao các cậu có thể tiến hành quản lý các Nhà máy gây ô nhiễm..
Nói đến đây, Lý Đức Lâm nhìn về phía mọi người:
- Mọi người thấy đề nghị này thế nào?
- Tôi đồng ý. Trâu Hải Bằng là người đầu tiên đồng ý. Sau đó, các Ủy viên Thường vụ khác cũng đều đồng ý.
Vương Trung Sơn cũng gật đầu bỏ phiếu đồng ý. Nhưng suy nghĩ của ông ta với Lý Đức Lâm hoàn toàn khác nhau. Ông ta cho rằng mở rộng phạm vi Khu công nghệ cao đối với Liễu Kình Vũ tương đối có lợi. Hơn nữa Vương Trung Sơn tin tưởng, Liễu Kình Vũ chắc chắn đã có sự chuẩn bị cho hôm nay. Nếu không, lấy tính cách tuyệt đối không chịu thiệt thòi của hắn, giờ phút này có lẽ đã vỡ tổ rồi. Căn bản không có chuyện bình tĩnh ngồi yên một chỗ mặc cho ngườ khác chém giết.
Vương Trung Sơn đoán không sai, sau khi nghe được đề nghị của Lý Đức Lâm, vẻ mặt của Liễu Kình Vũ vô cùng bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng cười lạnh: “Lý Đức Lâm ơi là Lý Đức Lâm, xem ra lão già ông thật sự không yên lòng, tương lai sẽ có lúc ông phải khóc”.
- Các vị lãnh đạo ủng hộ các Nhà máy gây ô nhiễm, tôi muốn hỏi mọi người một câu: đối với Khu Công nghệ cao của chúng ta rốt cuộc là các nhà máy này có lợi hay không có lợi? Chẳng lẽ vì bọn họ cống hiến cho chúng ta một ít GDP như vậy là mọi người có thể dung túng cho bọn họ à?
Các vị lãnh đạo, mọi người cũng biết những năm gần đây, những nhà máy này ảnh hưởng xấu thế nào đến đất đai, không khí, hoàn cảnh của chúng ta. Khoản này có thể coi là trong sạch sao, bọn họ quả thật là có thể kiếm ra tiền. Nhưng tiền của bọn họ kiếm ra là lấy từ máu và mồ hôi của dân chúng, phải đánh đổi bằng thân thể khỏe mạnh của dân chúng và môi trường ô nhiễm nghiêm trọng. Chủ tịch thành phố Lý, Phó bí thư Trâu, Bí thư Đổng, Phó Chủ tịch Hàn, tôi hỏi các vị, Thương Sơn chúng ta còn cần bọn họ làm gì chứ? Nói nặng nề một chút, những đồng tiền này là tiền đánh đổi bằng sinh mạng con cháu đời sau của chúng ta.
Tôi không phải đang đe dọa. Hiện tại ven bờ sông Ô Lạp dầy đặc những người bị bệnh ung thư, các làng ung thư xuất hiện cũng đã chứng minh điều này. Các vị lãnh đạo, nếu thực sự chỉ vì một ít GDP mà dung túng bọn họ. Liễu Kình Vũ tôi có thể hứa hẹn, chỉ trong vòng nửa năm, tôi có thể cống hiến GDP gấp hai, thậm chí gấp ba những con số này. Như vậy các vị có thể ra quyết định chấn chỉnh những doanh nghiệp này hay không?
Nếu mọi cho rằng như thế là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, tôi nghĩ lý do này không thể chấp nhận. Khó nghe mà nói: lúc trước người đưa những công ty này vào Khu công nghệ cao là một vị lãnh đạo không có chuyên môn, muốn làm vớ làm vẩn. Chúng ta đã thành lập ra Khu kinh tế -kỹ thuật hiện đại, tại sao lại đưa những Nhà máy sản lượng thấp kém, gây ô nhiễm nghiêm trọng vào đó. Tại sao nhiều năm qua Khu công nghệ cao vẫn không thể đứng dậy nổi, là vì có những công ty gây ô nhiễm này tồn tại.
Nói đến đây, sắc mặt của tất cả mọi người trong phòng họp đều thay đổi, nhất là Lý Đức lâm, Hàn Minh Huy. Bọn họ từng là lãnh đạo xây dựng Khu công nghệ cao, ánh mắt bọn họ nhìn Liễu Kình Vũ có vài phần tức giận, vài phẩn oán trách.
Phải biết rằng, những câu nói này của hắn chẳng khác nào trực tiếp tạt nước vào mặt bọn họ.
- Liễu Kình Vũ, cậu ở đây nói nhăng nói cuội cái gì. Vấn đề của Khu công nghệ phức tạp hơn rất nhiều so với những gì cậu nghĩ. Câu không nên ở chỗ này võ đoán, trách mắng theo ý kiến chủ quan. Cậu chỉ là một Chủ nhiệm Ban quản lý nho nhỏ, không đến lượt cậu khoa chân múa tay ở Hội nghị Thường vụ Thành ủy.
Nghe liễu Kình Vũ càng nói càng quá đáng, Trâu Hải Bằng tức giận trách cứ.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười:
- Phó Bí thư Trâu, tôi không khoa chân múa tay mà đang nói sự thực. Tất nhiên, ông nói không sai, Liễu Kình Vũ tôi chẳng qua chỉ là một Chủ nhiệm Ban quản lý nho nhỏ mà thôi. Mặc dù là Quyền Chủ tịch quận Tân Hoa, cấp bậc bây giờ cũng chỉ là cấp Phó phòng, căn bản không có tư cách phát biểu ở Hội nghị Thường ủy.
Nhưng, thân là dân chúng bình thường, tôi đại diện cho ý chí của phần đông người dân nói với các vị lãnh đạo. Bởi vì tôi cho rằng, hiện tại nếu không chỉnh đốn vấn đề ô nhiễm tại Khu công nghệ cao, chỉ sợ hậu quả vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng cực kỳ lớn. Nhất là một khi tình trạng xuất hiện các thôn ung thư tại Khu công nghệ cao bị phát giác, như vậy toàn tỉnh, thậm chí là truyền thông cả nước cũng sẽ chú ý đến. Đến lúc này, nếu cấp trên để mắt đến chúng ta, chỉ sợ các vị lãnh đạo sẽ không do chịu gì. Tôi nghĩ là nên nhắc nhở mọi người một chút, chúng ta có lẽ cần phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Liễu Kình Vũ nói đến đây, trong lòng Lý Đức Lâm và đám người Trâu Hải Bằng cũng rùng mình. Tất cả mọi người đều biết, một khi sự việc bị lộ tẩy, ít nhất Phó Chủ tịch thành phố chủ quản bảo vệ môi trường chắc chắn sẽ bị miễn chức, ngay cả Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Phòng họp lập tức lâm vào yên lặng.
Tất cả mọi người đều ý thức được sự việc này một khi bị phát hiện sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào.
Yên lặng đè nén. Tất cả mọi người bắt đầu tính toán mình nên ứng phó với việc này như thế nào, kể cả Lý Đức Lâm.
Lúc này, Vương Trung Sơn đột nhiên nói với Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, cậu là Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao, cậu nói xem nên xử lý những nhà máy này như thế nào?
Tất cả những Ủy viên Thường vụ vốn vô cùng khinh thường Liễu Kình Vũ đều đưa mắt đến nhìn hắn, bao gồm cả Lý Đức Lâm. Bọn họ đột nhiên ý thức được, Liễu Kình Vũ là một người chịu tội thay vô cùng tốt. Chỉ cần giao chuyện này cho hắn xử lý, như vậy cho dù chuyện có bị bại lộ thì trách nhiệm của lãnh đạo cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều. Ít nhất cũng không cần lo lắng đến mũ quan của mình. Cùng lắm đem mũ quan của Liễu Kình Vũ ném xuống là được.
Nhưng mà Liễu Kình Vũ lại cười khổ nói:
- Thật xin lỗi, Bí thư Vương, vừa rồi Phó bí thư Trâu cũng đã nói. Tôi không có tư cách khoa chân múa tay ở Hội nghị Thường vụ Thành ủy. Những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi. Về sau nên làm như thế nào, tôi sẽ nghe theo ý kiến chỉ đạo của các vị lãnh đạo, nhất nhất làm việc theo chỉ đạo của các vị. Cho dù sự việc thôn ung thư có bị phát hiện, tôi cũng sẽ ăn ngay nói thật, tuyệt đối sẽ không giấu diếm.
Liễu Kình Vũ vừa nói như vậy, Lý Đức Lâm lập tức ý thức được hắn muốn từ chối trách nhiệm. Trong lòng y tự nhủ: “Người muốn chạy, làm sao có chuyện dễ dàng như vậy?”
Nghĩ đến đây, Lý Đức lâm lập tức đảo mắt, trầm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu là Chủ nhiệm Ban quản lý, là cấp trên hành chính cao nhất, cũng là người phụ trách Ban quản lý. Hiện tại đại bộ phận ba doanh nghiệp này đều nằm trên đất của các cậu. Cho nên ý kiến xử lý của cậu rất quan trọng.
Lý Đức Lâm nói như vậy, đám người Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo cũng đã biết sách lược của y rồi. Rõ ràng, Lý Đức Lâm muốn đổ lên đầu Liễu Kình Vũ. Nếu một khi gặp chuyện không may sẽ đẩy Liễu Kình Vũ ra chịu tội thay.
Trâu Hải Bằng lập tức xen vào nói với Liễu Kình Vũ:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, vừa rồi là tôi lỡ lời, tôi xin lỗi, cậu không cần phải để ý. Chủ tịch Lý nói không sai, cậu là Chủ nhiệm Ban quản lý, phải xử lý những doanh nghiệp này như thế nào là trách nhiệm của Ban quản lý. Chúng tôi sẽ hết sức ủng hộ cách xử lý của Ban quản lý các cậu.
Lúc này, vì mũ quan của mình, Trâu Hải Bằng không thể không xuống nước trước, phải nghĩ cách để Liễu Kình Vũ sập bẫy.
Giờ phút này, buồn bực nhất là Hàn Minh Huy. Trong chuyện này, ông ta rất hy vọng Thành phố sẽ kiên quyết không xử lý các doanh nghiệp, bởi vì lợi ích của ông ta sẽ bị tổn thất nghiêm trọng. Ngừng sản xuất một ngày, tiền kiếm ra sẽ ít hơn mấy triệu, thậm chí là hơn mười triệu.
Trong lòng Vương Trung Sơn hiện tại vô cùng khiếp sợ. Bởi vì theo ông ta, hôm nay mình phải dốc toàn lực đấu tranh với đám người Lý Đức Lâm, thậm chí phải sử dụng tốt uy quyền của Bí thư Thành ủy để ủng hộ cách xử lý của Liễu Kình Vũ. Nhưng thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lập tức đem đám người Lý Đức Lâm kéo xuống nước.
Tuy nhiên trong lòng Vương Trung Sơn hiểu rất rõ, Liễu Kình Vũ không phải đang đe dọa. Nếu đám người Lý Đức Lâm kiên quyết phản đối xử lý các doanh nghiệp này, hoặc bản thân ông ta tại hội nghị này không có được một kết quả rõ ràng. Chỉ sợ Liễu Kình Vũ sẽ ra tay thật sự độc ác, đưa chuyện này ra ánh sáng. Dù sao trước kia hắn cũng đã từng làm như vậy. Tuy rằng những chuyện đó không có bằng chứng chứng minh do Liễu Kình Vũ sắp xếp, nhưng Vương Trung Sơn lại cho rằng, những chuyện đó có quan hệ mật thiết với Liễu Kình Vũ.
Cho nên, giờ phút này Vương Trung Sơn có vẻ vô cùng bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nhìn thế cục phát triển trước mặt.
Sau khi nghe được lời nói của Trâu Hải Bằng, Liễu Kình Vũ cười khổ:
- Phó bí thư Trâu, những lời ông vừa nói rất có vấn đề. Mặc dù có ba doanh nghiệp gây ô nhiễm ven bờ sông Ô Lạp, nhưng trên thực tế, chúng tôi chỉ thực sự quản lý hai doanh nghiệp. Còn một doanh nghiệp nữa thì nhà máy sản xuất của bọn họ xây ở quận Lộ Bắc nhưng nước thải cũng hướng ra lòng sông Ô Lạp. Đây cũng là lý do tại sao tôi phải đến tìm sự hỗ trợ của các vị lãnh đạo Thành ủy.
Lý Đức Lâm vừa nghe vấn đề còn liên quan đến quận Lộ Bắc, sắc mặt liền trầm xuống. Bởi nếu quả thật như thế thì có chút phiền phức rồi. Chủ tịch quận Lộ Bắc – Lục Chấn Phong là người của y. Nếu Lục Chấn Phong vì việc sự kiện ô nhiễm môi trường mà bị bắt, chỉ sợ bản thân y cũng sẽ bị liên lụy.
Lý Đức Lâm đảo mắt, mưu kế xông thẳng lên não, lập tức trầm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, hay là như vậy đi. Mặc dù doanh nghiệp đó thuộc quận Lộ Bắc, nhưng là ở ranh giới giữa Khu công nghệ cao của các cậu và quận Lộ Bắc, để phòng ngừa loại chuyện này còn phát sinh lần nữa, tôi đề nghị đưa 500m tính từ bờ sông Ô Lạp toàn bộ sáp nhập vào khu Công nghệ cao. Như vậy cũng tiện cho Khu công nghệ cao các cậu có thể tiến hành quản lý các Nhà máy gây ô nhiễm..
Nói đến đây, Lý Đức Lâm nhìn về phía mọi người:
- Mọi người thấy đề nghị này thế nào?
- Tôi đồng ý. Trâu Hải Bằng là người đầu tiên đồng ý. Sau đó, các Ủy viên Thường vụ khác cũng đều đồng ý.
Vương Trung Sơn cũng gật đầu bỏ phiếu đồng ý. Nhưng suy nghĩ của ông ta với Lý Đức Lâm hoàn toàn khác nhau. Ông ta cho rằng mở rộng phạm vi Khu công nghệ cao đối với Liễu Kình Vũ tương đối có lợi. Hơn nữa Vương Trung Sơn tin tưởng, Liễu Kình Vũ chắc chắn đã có sự chuẩn bị cho hôm nay. Nếu không, lấy tính cách tuyệt đối không chịu thiệt thòi của hắn, giờ phút này có lẽ đã vỡ tổ rồi. Căn bản không có chuyện bình tĩnh ngồi yên một chỗ mặc cho ngườ khác chém giết.
Vương Trung Sơn đoán không sai, sau khi nghe được đề nghị của Lý Đức Lâm, vẻ mặt của Liễu Kình Vũ vô cùng bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng cười lạnh: “Lý Đức Lâm ơi là Lý Đức Lâm, xem ra lão già ông thật sự không yên lòng, tương lai sẽ có lúc ông phải khóc”.