Sau khi mọi người xem xong các điều khoản, rất nhiều người lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Đại đa số họ hiểu rằng một khi đề án này của Liễu Kình Vũ được đề xuất thực thi, thực hiện nghiêm khắc như vậy tình trạng ô nhiễm môi trường của Khu công nghệ cao chắc chắn sẽ nhanh chóng biến mất, ít nhất thì cũng được cải thiện nhiều. Nhưng vấn đề là ở chỗ phương án này của Liễu Kình Vũ đưa ra rất nghiêm khắc, e rằng một khi phương án này được thực hiện sẽ bị chỉ trích ở nhiều phương diện.
Suy cho cùng, bây giờ cũng vẫn đang trong quá trình sát hạch thành tích, GDP vẫn chiếm phần quan trọng nhất, nhiều nơi vẫn sẽ đặt việc phát triển kinh tế lên hàng đầu. Đặc biệt là GDP, điều này quyết định trực tiếp tới chức vị của nhiều người. Trong tình huống này, trước tiên chắc chắn mọi người sẽ nghĩ tới việc bảo vệ vị trí của mình, cứ như vậy thì giữa ô nhiễm môi trường và chức vị rất nhiều người sẽ chọn vế thứ hai.
Phòng họp bỗng yên lặng khác thường, mọi người đều trầm tư suy nghĩ, dù sao một khi chuyện này cũng sẽ bị chỉ trích, hơn nữa nếu thông qua trong cuộc họp Đảng ủy thì mỗi người đều phải có trách nhiệm.
Liễu Kình Vũ lặng lẽ quan sát mọi người, hắn đã sớm dự liệu được những người có khả năng sẽ phản ứng.
Thấy thời gian cũng tương đối rồi, phần lớn mọi người đều đã xem xong, Liễu Kình Vũ ngẩng đầu lên nói:
- Thưa các vị, tôi tin là mọi người đã xem xong rồi, đúng không.
- Xem xong rồi.
Mọi người đều tỏ thái độ.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Rất tốt, nếu mọi người đã xem xong rồi, vậy trước tiên tôi sẽ nói về dự tính ban đầu sở dĩ tôi đưa ra phương án xử phạt nặng đến vậy. Như tình trạng ô nhiễm của ba nhà máy hiện nay mà nói, vấn đề ô nhiễm môi trường của ba nhà máy này tôi không tin Phòng Bảo vệ Môi trường của Khu công nghệ cao chúng ta trước đây không biết, tôi không tin người của cục Bảo vệ Môi trường thành phố Thương Sơn chúng ta không biết, nhưng vì sao tới trước khi tổ phối hợp xử lý ra tay, nguồn khói đen của ba nhà máy này vẫn theo lẽ thường bốc lên, dòng nước ô nhiễm vẫn thải ra như cũ.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhìn lướt qua mọi người.
Lúc này, tất cả mọi người đều cúi gằm mặt xuống. Quả thực trong lòng mọi người đều hiểu, sở dĩ xảy ra vấn đề như vậy nguyên nhân rất đơn giản, liên quan tới lợi ích, có một số ban ngành đặc biệt là Phòng Bảo vệ Môi trường thì một là kiêng nể mối quan hệ phía sau của những nhà máy này, hai là biến nhà máy ô nhiễm thành thịt Đường Tăng. Thời gian đầu quyết đoán kiểm tra một chút, gửi thông báo cải cách và chỉnh đốn xuống, còn việc cải thiện hay chưa cũng không tới hỏi, ngay cả xử lý cũng là chuyện mang tính chất tượng trưng, không thực sự cải cách. Mặc dù bên ngoài ba nhà máy này đều có hồ xử lý nước thải, nhưng trên thực tế thì những thiết bị bảo vệ môi trường này không dùng để xử lý nước thải mà để đối phó kiểm tra, bình thường không hề dùng tới.
Lúc này, Liễu Kình Vũ tiếp tục nói:
- Kỳ thật, tôi tin mọi người cũng nắm rất rõ nguyên nhân sâu xa ở đây. Ngoài bối cảnh bản thân những nhà máy này ra, một nguyên nhân quan trọng nữa chính là đối tượng xử lý ô nhiễm không rõ ràng, trách nhiệm không rõ. Phòng Bảo vệ Môi trường đi khắp nơi, mỗi phiếu phạt một khoản tiền, suốt ngày vừa kiểm tra vừa nghiệm thu, xử lý ô nhiễm hoàn toàn là việc của ngành Bảo vệ Môi trường mà không phải việc của nhà máy. Mặc dù có trọng điểm, có đối tượng nhưng phần lớn chỉ là việc đề xuất ý kiến cải cách và chỉnh đốn.
Nhiều nhất cũng chính là phạt tiền. Theo lý thuyết, những khoản tiền phạt này nên dùng để xử lý ô nhiễm môi trường, hẳn là tiền nào việc ấy, nhưng trên thực tế, những khoản tiền phạt này hầu như đều biến thành quỹ đen của ban ngành nào đó hoặc khoản liên hoan chung, thậm chí là quỹ tiền thưởng cuối năm. Khoản tiền dùng cho việc xử lý ô nhiễm môi trường thực sự đã ít lại càng ít.
Liễu Kình Vũ nói xong, sắc mặt của mọi người hiện trường bắt đầu có chút gượng gạo, họ hiểu rất rõ những chuyện mà Liễu Kình Vũ nói, nhưng vấn đề ở chỗ mọi người đều chẳng qua là tiểu lâu la mà thôi. Cứ xem như Phó chủ nhiệm Ban quản lý cũng chẳng qua là cấp phó phòng mà thôi, còn Cục trưởng cục Bảo vệ Môi trường thành phố chính là cấp Cục trưởng. Phó chủ tịch thành phố chủ quản Bảo vệ Môi trường đó là cấp Phó giám đốc sở, ai dám phân cao thấp với họ, đó chẳng phải là tự chuốc họa vào mình sao? Trong trốn quan trường đều nên trồng nhiều hoa, ít trồng gai, nếu không sẽ có lúc bị kẻ khác loại trừ.
Cho nên, sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, không ai nói gì, mọi người đều đang xem chừng.
Thấy mọi người vẫn giữ trạng thái trầm mặc, Liễu Kình Vũ đoán suy nghĩ của họ, hắn biết nếu mình không thể thuyết phục được họ thì coi như mình là Chủ nhiệm Ban quản lý, phương án này e rằng khó mà được thông qua. Dù sao thì mọi người cũng đều băn khoăn tới ánh mắt của lãnh đạo thành phố đối với mình.
Cho nên, Liễu Kình Vũ suy nghĩ một lát, liền nói:
- Thưa các vị, trước đây không lâu, một lãnh đạo cấp cao đã từng nhấn mạnh việc thúc đẩy xây dựng văn minh sinh thái, nhắc nhở việc bảo vệ môi trường sinh thái, tính cấp bách và tính gian khổ của việc xử lý ô nhiễm môi trường, nhấn mạnh tầm quan trọng và tính tất yếu của việc xây dựng văn minh sinh thái, quyết tâm xử lý tốt ô nhiễm môi trường, thể hiện thái độ và trách nhiệm cao đối với quần chúng nhân dân vào con cháu đời sau. Quyết không hi sinh môi trường thay bằng tăng trưởng kinh tế nhất thời. Tôi tin là mọi người đều hiểu điều này chứ?
Lúc này, mọi người chỉ có thể gật đầu, việc mà Liễu Kình Vũ nói họ đều hiểu, nhà lãnh đạo cấp cao đó rất coi trọng việc tạo dựng văn minh sinh thái và bảo vệ môi trường, cho nên lúc này không ai dám phủ nhận thuyết pháp này của Liễu Kình Vũ, cho nên đều tỏ vẻ hiểu rõ.
Liễu Kình Vũ nói tiếp:
- Thưa các đồng chí, xử lý ô nhiễm không chỉ là chức trách của Phòng Bảo vệ Môi trường, bụng làm dạ chịu, chính quyền địa phương chúng ta cũng phải dũng cảm nêu cao trách nhiệm của mình. Chúng ta phải có quy củ xử lý ô nhiễm, ai thải chất bẩn thì sẽ chịu trách nhiệm hậu quả đào thải chất bẩn, kẻ nào làm ô nhiễm không khí, nguồn nước sẽ phải chịu trách nhiệm xử lý, cần bồi thường phải bồi thường, cần cải cách nên cải cách, cần đóng cửa thì đóng cửa. Tuyệt đối không thể nhân từ, tuyệt đối không chỉ là chuyện phạt tiền đơn giản. Giấy phạt tiền không giải quyết được vấn đề, mà mục đích chúng ta chọn những phương pháp này không phải để phạt tiền mà là xử lý ô nhiễm.
Chúng ta tuyệt đối không thể giống như một số nơi, vì phạt tiền mà phạt tiền, như vậy chỉ khiến cho nhà máy cho rằng chi phí xử phạt quá thấp, nộp tiền phạt là có thể tiếp tục sản xuất. Còn hậu quả của nó lại để cho chính phủ và người dân, mọi người mở to mắt ra mà xem, ven bờ sông Ô Lạp của Khu công nghệ cao chúng ta có bao nhiêu người bị bệnh ung thư? Có bao nhiêu làng bị bệnh ung thư và làng nào sắp bị bệnh ung thư? Lẽ nào mọi người không sợ rau xanh và các loại thực phẩm mà mình ăn thường ngày được sản xuất từ những nơi này sao? Cứ xem như mọi người không nghĩ cho người dân đi, lẽ nào cũng không nghĩ cho những người thân trong gia đình mình?
Nói tới đây, giọng Liễu Kình Vũ bỗng tăng lên vài độ:
- Thưa các vị, gần đây hiện tượng sương mù thường xuyên xuất hiện ở nước ta mọi người có biết không? Mọi người hãy nghĩ xem một khi sương mù bao quanh thành phố, dù anh có là Chủ tịch thành phố cho tới Chủ tịch tỉnh thì chẳng phải cũng đều phải hít bầu không khí đầy sương đó trong thành phố này sao? Cứ xem như bình thường anh có đặc quyền có một phòng trang bị điều hòa hiện đại, lẽ nào anh đảm bảo là phòng của anh được bảo vệ tốt đến mức không có tí sương nào lọt được vào trong sao? Lẽ nào bình thường anh chẳng bao giờ ra khỏi phòng sao?
Sương mù thuộc loại ô nhiễm không khí, mà ô nhiễm của ba nhà máy tạo thành không chỉ có ô nhiễm không khí mà nghiêm trọng nhất là ô nhiễm nguồn nước. Hai nguồn ô nhiễm này về bản chất là tương đồng, đều ảnh hưởng nghiêm trọng tới an toàn tính mạng và sức khỏe của quần chúng nhân dân. Thưa các vị, tôi hi vọng mọi người có thể xuất phát từ lợi ích sâu xa, nghĩ xa hơn, vì quận Tân Hoa, vì thành phố Thương Sơn chúng ta, hãy bỏ một phiếu cho công tác bảo vệ môi. Có lẽ các vị sẽ cảm thấy tấm phiếu lúc này đầy rủi ro, nhưng theo tôi, thân là một người Đảng viên, chúng ta phải có tinh thần hi sinh, phải có tinh thần đấu tranh vì lợi ích của quần chúng nhân dân, không sợ khổ, không sợ khó. Bây giờ tôi tuyên bố giơ tay biểu quyết chính thức bắt đầu. Ai đồng ý với phương án này của tôi xin mời giơ tay.
Nói xong, Liễu Kình Vũ tự giơ tay mình lên.
Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, Tần Duệ Tiệp không chút do dự giơ cao cánh tay trắng mịn thon dài của mình lên.
Cánh tay của Tần Duệ Tiệp vừa giơ lên, Tống Gia Cường và Thái Hồng Phúc gần như cũng đồng thời giơ lên.
Lúc này, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, trong số bảy ủy viên này có bốn người đã đồng ý, những người còn lại có không đồng ý thì đề án này cũng đã có thể thông qua rồi. Cho nên, những người khác cũng do dự một chút, sau đó tất cả lần lượt giơ tay lên, ngay cả Kim Chí Vĩ và Mã Nghĩa Đào vì tránh bị Liễu Kình Vũ thù hằn cũng không dám bỏ phiếu phản đối. Bởi vì từ lời nói của Liễu Kình Vũ, họ đều thấy được quyết tâm thông qua phương án này của hắn.
Rất nhanh chóng, phương án đã được thông qua.
Thấy kết quả như vậy, trước ánh mặt khiếp sợ của mọi người, Liễu Kình Vũ vẫn luôn bình tĩnh liền đứng dậy bái tạ mọi người:
- Các vị, cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ đề nghị này. Liễu Kình Vũ tôi thay mặt cho người dân Khu công nghệ cao cảm ơn mọi người.
Lúc này, Thái Hồng Phúc cảm động nói:
- Chủ nhiệm Liễu, vừa rồi anh nói rất đúng. Chúng ta thân là người Đảng viên, thân là cán bộ nhà nước, phải có tinh thần vì lợi ích của người dân không sợ khổ không sợ khó, chỉ cần việc có lợi cho người dân, chúng ta phải kiên quyết chấp hành và ủng hộ. Đó là việc chúng ta nên làm. Chúng ta phải có tinh thần kiên quyết quán triệt chỉ thị của trung ương, kiên quyết tăng cường xử lý ô nhiễm môi trường.
Liễu Kình Vũ nhìn Thái Hồng Phúc, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
Tiếp theo, dù trong lòng mọi người còn hoài nghi về đề án này có được Thành ủy thông qua hay không, nhưng trong cuộc họp, những người khác cũng đã bày tỏ thái độ ủng hộ đề án này.
Tuy nhiên, cuộc họp vừa tan chưa đầy mười phút, phương án này của nhóm Liễu Kình Vũ còn chưa trình lên Thành ủy, nhưng Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm, Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng đã nắm được thông tin này.
Sau khi Lý Đức Lâm biết tin này, tức giận đập tay xuống bàn, nói:
- Càn quấy, tên nhãi Liễu Kình Vũ này quả là càn quấy.
��a hắn đã phải so đấu độ cứng cùng đại thiết chùy rồi. Hồ Tiểu Thiên đột nhiên hơi nhún hai chân trên mặt đất, thân hình lăng không bay lên, ở giữa không trung thi triển Ngự Tường thuật chuyển ngoặt đáp xuống.
Đa Cát ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng mặt Hồ Tiểu Thiên. Trước khi y nâng lên hai mắt Hồ Tiểu Thiên đã xác định được phương hướng của y, ở trên không trung múa may đại kiếm Tàng Phong, bộc phát ra một tiếng rống giận phát ra từ nội tâm, Tàng Phong cắt qua bầu trời đêm, một đạo kiếm khí vô hình thoát khỏi thân kiếm chém ra.
Đa Cát ngồi trên lưng ngựa, bỗng nhiên thân thể thẳng băng, đầu tiên là nhìn thấy viên dạ minh châu trong tay mình rơi xuống đất, sau đó thân thể của y cũng tách ra làm hai nửa ngã xuống, nửa đoạn trên rơi xuống trên mặt đất hoàng thổ, tọa kỵ lúc này mới hoảng sợ phát ra một tiếng hí vang, mang theo nửa người dưới vẫn còn túa ra máu tươi bỏ chạy về phương xa.
�� Tiểu Thiên không còn đường lui nữa rồi.
e-break'>
Đại đa số họ hiểu rằng một khi đề án này của Liễu Kình Vũ được đề xuất thực thi, thực hiện nghiêm khắc như vậy tình trạng ô nhiễm môi trường của Khu công nghệ cao chắc chắn sẽ nhanh chóng biến mất, ít nhất thì cũng được cải thiện nhiều. Nhưng vấn đề là ở chỗ phương án này của Liễu Kình Vũ đưa ra rất nghiêm khắc, e rằng một khi phương án này được thực hiện sẽ bị chỉ trích ở nhiều phương diện.
Suy cho cùng, bây giờ cũng vẫn đang trong quá trình sát hạch thành tích, GDP vẫn chiếm phần quan trọng nhất, nhiều nơi vẫn sẽ đặt việc phát triển kinh tế lên hàng đầu. Đặc biệt là GDP, điều này quyết định trực tiếp tới chức vị của nhiều người. Trong tình huống này, trước tiên chắc chắn mọi người sẽ nghĩ tới việc bảo vệ vị trí của mình, cứ như vậy thì giữa ô nhiễm môi trường và chức vị rất nhiều người sẽ chọn vế thứ hai.
Phòng họp bỗng yên lặng khác thường, mọi người đều trầm tư suy nghĩ, dù sao một khi chuyện này cũng sẽ bị chỉ trích, hơn nữa nếu thông qua trong cuộc họp Đảng ủy thì mỗi người đều phải có trách nhiệm.
Liễu Kình Vũ lặng lẽ quan sát mọi người, hắn đã sớm dự liệu được những người có khả năng sẽ phản ứng.
Thấy thời gian cũng tương đối rồi, phần lớn mọi người đều đã xem xong, Liễu Kình Vũ ngẩng đầu lên nói:
- Thưa các vị, tôi tin là mọi người đã xem xong rồi, đúng không.
- Xem xong rồi.
Mọi người đều tỏ thái độ.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Rất tốt, nếu mọi người đã xem xong rồi, vậy trước tiên tôi sẽ nói về dự tính ban đầu sở dĩ tôi đưa ra phương án xử phạt nặng đến vậy. Như tình trạng ô nhiễm của ba nhà máy hiện nay mà nói, vấn đề ô nhiễm môi trường của ba nhà máy này tôi không tin Phòng Bảo vệ Môi trường của Khu công nghệ cao chúng ta trước đây không biết, tôi không tin người của cục Bảo vệ Môi trường thành phố Thương Sơn chúng ta không biết, nhưng vì sao tới trước khi tổ phối hợp xử lý ra tay, nguồn khói đen của ba nhà máy này vẫn theo lẽ thường bốc lên, dòng nước ô nhiễm vẫn thải ra như cũ.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhìn lướt qua mọi người.
Lúc này, tất cả mọi người đều cúi gằm mặt xuống. Quả thực trong lòng mọi người đều hiểu, sở dĩ xảy ra vấn đề như vậy nguyên nhân rất đơn giản, liên quan tới lợi ích, có một số ban ngành đặc biệt là Phòng Bảo vệ Môi trường thì một là kiêng nể mối quan hệ phía sau của những nhà máy này, hai là biến nhà máy ô nhiễm thành thịt Đường Tăng. Thời gian đầu quyết đoán kiểm tra một chút, gửi thông báo cải cách và chỉnh đốn xuống, còn việc cải thiện hay chưa cũng không tới hỏi, ngay cả xử lý cũng là chuyện mang tính chất tượng trưng, không thực sự cải cách. Mặc dù bên ngoài ba nhà máy này đều có hồ xử lý nước thải, nhưng trên thực tế thì những thiết bị bảo vệ môi trường này không dùng để xử lý nước thải mà để đối phó kiểm tra, bình thường không hề dùng tới.
Lúc này, Liễu Kình Vũ tiếp tục nói:
- Kỳ thật, tôi tin mọi người cũng nắm rất rõ nguyên nhân sâu xa ở đây. Ngoài bối cảnh bản thân những nhà máy này ra, một nguyên nhân quan trọng nữa chính là đối tượng xử lý ô nhiễm không rõ ràng, trách nhiệm không rõ. Phòng Bảo vệ Môi trường đi khắp nơi, mỗi phiếu phạt một khoản tiền, suốt ngày vừa kiểm tra vừa nghiệm thu, xử lý ô nhiễm hoàn toàn là việc của ngành Bảo vệ Môi trường mà không phải việc của nhà máy. Mặc dù có trọng điểm, có đối tượng nhưng phần lớn chỉ là việc đề xuất ý kiến cải cách và chỉnh đốn.
Nhiều nhất cũng chính là phạt tiền. Theo lý thuyết, những khoản tiền phạt này nên dùng để xử lý ô nhiễm môi trường, hẳn là tiền nào việc ấy, nhưng trên thực tế, những khoản tiền phạt này hầu như đều biến thành quỹ đen của ban ngành nào đó hoặc khoản liên hoan chung, thậm chí là quỹ tiền thưởng cuối năm. Khoản tiền dùng cho việc xử lý ô nhiễm môi trường thực sự đã ít lại càng ít.
Liễu Kình Vũ nói xong, sắc mặt của mọi người hiện trường bắt đầu có chút gượng gạo, họ hiểu rất rõ những chuyện mà Liễu Kình Vũ nói, nhưng vấn đề ở chỗ mọi người đều chẳng qua là tiểu lâu la mà thôi. Cứ xem như Phó chủ nhiệm Ban quản lý cũng chẳng qua là cấp phó phòng mà thôi, còn Cục trưởng cục Bảo vệ Môi trường thành phố chính là cấp Cục trưởng. Phó chủ tịch thành phố chủ quản Bảo vệ Môi trường đó là cấp Phó giám đốc sở, ai dám phân cao thấp với họ, đó chẳng phải là tự chuốc họa vào mình sao? Trong trốn quan trường đều nên trồng nhiều hoa, ít trồng gai, nếu không sẽ có lúc bị kẻ khác loại trừ.
Cho nên, sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, không ai nói gì, mọi người đều đang xem chừng.
Thấy mọi người vẫn giữ trạng thái trầm mặc, Liễu Kình Vũ đoán suy nghĩ của họ, hắn biết nếu mình không thể thuyết phục được họ thì coi như mình là Chủ nhiệm Ban quản lý, phương án này e rằng khó mà được thông qua. Dù sao thì mọi người cũng đều băn khoăn tới ánh mắt của lãnh đạo thành phố đối với mình.
Cho nên, Liễu Kình Vũ suy nghĩ một lát, liền nói:
- Thưa các vị, trước đây không lâu, một lãnh đạo cấp cao đã từng nhấn mạnh việc thúc đẩy xây dựng văn minh sinh thái, nhắc nhở việc bảo vệ môi trường sinh thái, tính cấp bách và tính gian khổ của việc xử lý ô nhiễm môi trường, nhấn mạnh tầm quan trọng và tính tất yếu của việc xây dựng văn minh sinh thái, quyết tâm xử lý tốt ô nhiễm môi trường, thể hiện thái độ và trách nhiệm cao đối với quần chúng nhân dân vào con cháu đời sau. Quyết không hi sinh môi trường thay bằng tăng trưởng kinh tế nhất thời. Tôi tin là mọi người đều hiểu điều này chứ?
Lúc này, mọi người chỉ có thể gật đầu, việc mà Liễu Kình Vũ nói họ đều hiểu, nhà lãnh đạo cấp cao đó rất coi trọng việc tạo dựng văn minh sinh thái và bảo vệ môi trường, cho nên lúc này không ai dám phủ nhận thuyết pháp này của Liễu Kình Vũ, cho nên đều tỏ vẻ hiểu rõ.
Liễu Kình Vũ nói tiếp:
- Thưa các đồng chí, xử lý ô nhiễm không chỉ là chức trách của Phòng Bảo vệ Môi trường, bụng làm dạ chịu, chính quyền địa phương chúng ta cũng phải dũng cảm nêu cao trách nhiệm của mình. Chúng ta phải có quy củ xử lý ô nhiễm, ai thải chất bẩn thì sẽ chịu trách nhiệm hậu quả đào thải chất bẩn, kẻ nào làm ô nhiễm không khí, nguồn nước sẽ phải chịu trách nhiệm xử lý, cần bồi thường phải bồi thường, cần cải cách nên cải cách, cần đóng cửa thì đóng cửa. Tuyệt đối không thể nhân từ, tuyệt đối không chỉ là chuyện phạt tiền đơn giản. Giấy phạt tiền không giải quyết được vấn đề, mà mục đích chúng ta chọn những phương pháp này không phải để phạt tiền mà là xử lý ô nhiễm.
Chúng ta tuyệt đối không thể giống như một số nơi, vì phạt tiền mà phạt tiền, như vậy chỉ khiến cho nhà máy cho rằng chi phí xử phạt quá thấp, nộp tiền phạt là có thể tiếp tục sản xuất. Còn hậu quả của nó lại để cho chính phủ và người dân, mọi người mở to mắt ra mà xem, ven bờ sông Ô Lạp của Khu công nghệ cao chúng ta có bao nhiêu người bị bệnh ung thư? Có bao nhiêu làng bị bệnh ung thư và làng nào sắp bị bệnh ung thư? Lẽ nào mọi người không sợ rau xanh và các loại thực phẩm mà mình ăn thường ngày được sản xuất từ những nơi này sao? Cứ xem như mọi người không nghĩ cho người dân đi, lẽ nào cũng không nghĩ cho những người thân trong gia đình mình?
Nói tới đây, giọng Liễu Kình Vũ bỗng tăng lên vài độ:
- Thưa các vị, gần đây hiện tượng sương mù thường xuyên xuất hiện ở nước ta mọi người có biết không? Mọi người hãy nghĩ xem một khi sương mù bao quanh thành phố, dù anh có là Chủ tịch thành phố cho tới Chủ tịch tỉnh thì chẳng phải cũng đều phải hít bầu không khí đầy sương đó trong thành phố này sao? Cứ xem như bình thường anh có đặc quyền có một phòng trang bị điều hòa hiện đại, lẽ nào anh đảm bảo là phòng của anh được bảo vệ tốt đến mức không có tí sương nào lọt được vào trong sao? Lẽ nào bình thường anh chẳng bao giờ ra khỏi phòng sao?
Sương mù thuộc loại ô nhiễm không khí, mà ô nhiễm của ba nhà máy tạo thành không chỉ có ô nhiễm không khí mà nghiêm trọng nhất là ô nhiễm nguồn nước. Hai nguồn ô nhiễm này về bản chất là tương đồng, đều ảnh hưởng nghiêm trọng tới an toàn tính mạng và sức khỏe của quần chúng nhân dân. Thưa các vị, tôi hi vọng mọi người có thể xuất phát từ lợi ích sâu xa, nghĩ xa hơn, vì quận Tân Hoa, vì thành phố Thương Sơn chúng ta, hãy bỏ một phiếu cho công tác bảo vệ môi. Có lẽ các vị sẽ cảm thấy tấm phiếu lúc này đầy rủi ro, nhưng theo tôi, thân là một người Đảng viên, chúng ta phải có tinh thần hi sinh, phải có tinh thần đấu tranh vì lợi ích của quần chúng nhân dân, không sợ khổ, không sợ khó. Bây giờ tôi tuyên bố giơ tay biểu quyết chính thức bắt đầu. Ai đồng ý với phương án này của tôi xin mời giơ tay.
Nói xong, Liễu Kình Vũ tự giơ tay mình lên.
Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, Tần Duệ Tiệp không chút do dự giơ cao cánh tay trắng mịn thon dài của mình lên.
Cánh tay của Tần Duệ Tiệp vừa giơ lên, Tống Gia Cường và Thái Hồng Phúc gần như cũng đồng thời giơ lên.
Lúc này, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, trong số bảy ủy viên này có bốn người đã đồng ý, những người còn lại có không đồng ý thì đề án này cũng đã có thể thông qua rồi. Cho nên, những người khác cũng do dự một chút, sau đó tất cả lần lượt giơ tay lên, ngay cả Kim Chí Vĩ và Mã Nghĩa Đào vì tránh bị Liễu Kình Vũ thù hằn cũng không dám bỏ phiếu phản đối. Bởi vì từ lời nói của Liễu Kình Vũ, họ đều thấy được quyết tâm thông qua phương án này của hắn.
Rất nhanh chóng, phương án đã được thông qua.
Thấy kết quả như vậy, trước ánh mặt khiếp sợ của mọi người, Liễu Kình Vũ vẫn luôn bình tĩnh liền đứng dậy bái tạ mọi người:
- Các vị, cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ đề nghị này. Liễu Kình Vũ tôi thay mặt cho người dân Khu công nghệ cao cảm ơn mọi người.
Lúc này, Thái Hồng Phúc cảm động nói:
- Chủ nhiệm Liễu, vừa rồi anh nói rất đúng. Chúng ta thân là người Đảng viên, thân là cán bộ nhà nước, phải có tinh thần vì lợi ích của người dân không sợ khổ không sợ khó, chỉ cần việc có lợi cho người dân, chúng ta phải kiên quyết chấp hành và ủng hộ. Đó là việc chúng ta nên làm. Chúng ta phải có tinh thần kiên quyết quán triệt chỉ thị của trung ương, kiên quyết tăng cường xử lý ô nhiễm môi trường.
Liễu Kình Vũ nhìn Thái Hồng Phúc, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
Tiếp theo, dù trong lòng mọi người còn hoài nghi về đề án này có được Thành ủy thông qua hay không, nhưng trong cuộc họp, những người khác cũng đã bày tỏ thái độ ủng hộ đề án này.
Tuy nhiên, cuộc họp vừa tan chưa đầy mười phút, phương án này của nhóm Liễu Kình Vũ còn chưa trình lên Thành ủy, nhưng Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm, Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng đã nắm được thông tin này.
Sau khi Lý Đức Lâm biết tin này, tức giận đập tay xuống bàn, nói:
- Càn quấy, tên nhãi Liễu Kình Vũ này quả là càn quấy.
��a hắn đã phải so đấu độ cứng cùng đại thiết chùy rồi. Hồ Tiểu Thiên đột nhiên hơi nhún hai chân trên mặt đất, thân hình lăng không bay lên, ở giữa không trung thi triển Ngự Tường thuật chuyển ngoặt đáp xuống.
Đa Cát ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng mặt Hồ Tiểu Thiên. Trước khi y nâng lên hai mắt Hồ Tiểu Thiên đã xác định được phương hướng của y, ở trên không trung múa may đại kiếm Tàng Phong, bộc phát ra một tiếng rống giận phát ra từ nội tâm, Tàng Phong cắt qua bầu trời đêm, một đạo kiếm khí vô hình thoát khỏi thân kiếm chém ra.
Đa Cát ngồi trên lưng ngựa, bỗng nhiên thân thể thẳng băng, đầu tiên là nhìn thấy viên dạ minh châu trong tay mình rơi xuống đất, sau đó thân thể của y cũng tách ra làm hai nửa ngã xuống, nửa đoạn trên rơi xuống trên mặt đất hoàng thổ, tọa kỵ lúc này mới hoảng sợ phát ra một tiếng hí vang, mang theo nửa người dưới vẫn còn túa ra máu tươi bỏ chạy về phương xa.
�� Tiểu Thiên không còn đường lui nữa rồi.
e-break'>