Nghiêm Vệ Đông tiếp nhận danh sách nhìn kỹ một lần, phát hiện trên danh sách cũng không có gì khác thường. Tuy rằng Hà Diệu Huy chỉ có ba phút thời gian, nhưng 17 cái tên vô cùng rõ ràng, chữ viết lại chỉnh tề, không có vì thời gian cấp bách mà viết ngoáy.
Sau khi xem xong, Nghiêm Vệ Đông vẫn không rõ tại sao Liễu Kình Vũ lại lấy bản danh sách này làm lý do. Y nhìn kỹ một lần, vẫn nhìn không ra điểm gì khác thường. Y cũng không muốn nghĩ nữa, trực tiếp nói với Liễu Kình Vũ:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, không biết bản danh sách này có vấn đề gì nghiêm trọng đến mức phải bãi miễn chức vụ của đồng chí Hà Diệu Huy? Nếu chỉ bởi một chút vấn đề nho nhỏ như vậy mà cách chức đồng chí đó, tôi e mọi người sẽ không phục.
Nghiêm Vệ Đông nói xong, Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười, cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của Nghiêm Vệ Đông, mà là ánh mắt nhìn hướng Hà Diệu Huy hỏi:
- Đồng chí Hà Diệu Huy, tôi muốn hỏi anh, thời điểm tôi bảo anh viết danh sách, phòng họp chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người? Anh viết trên danh sách bao nhiêu người?
Nghe được những lời này của Liễu Kình Vũ, trong lòng Hà Diệu Huy chính là run lên. Y đã mơ hồ đoán được, Liễu Kình Vũ chỉ sợ đã phát hiện ra bản danh sách viết thêm tên người. Nhưng theo y, ngay cả Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Nghiêm Vệ Đông cũng không nhận ra, Liễu Kình Vũ không có khả năng biết tên những đồng chí khác, cho dù là hắn đoán được bản danh sách của mình có vấn đề, cũng không biết được rốt cuộc mình đã tự ý thêm tên ai. Cho nên y do dự một chút, liền quyết định chống đỡ đến cùng, tuyệt đối không thể để Liễu Kình Vũ miễn đi chức vụ của mình được. Dù sao mình lăn lộn được tới vị trí này cũng là tốn rất nhiều công sức đấy.
Nghĩ đến đây, y liền trực tiếp hồi đáp:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi nhớ trên danh sách có 17 người, lúc ấy trong phòng họp có đúng 17 người, điểm này tôi vô cùng khẳng định.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, trên khóe miệng hiện ra một tia cười thản nhiên. Đối với suy nghĩ của Hà Diệu Huy, Liễu Kình Vũ làm sao không đoán ra được. Hắn rõ ràng, Hà Diệu Huy cho là mình vừa mới tới Ủy ban Kỷ luật, đến tên ai mình còn chưa biết đầy đủ, cho dù là nhận ra y có sửa đổi bản danh sách cũng không thể biết được rốt cuộc là người nào. Cuối cùng, chính mình sẽ không có bằng chứng, hơn nữa có thêm Nghiêm Vệ Đông làm chỗ dựa, nếu mình hôm nay muốn miễn chức vụ Chánh văn phòng của y, trên cơ bản là không có khả năng.
Nhưng mà, Hà Diệu Huy nào biết đâu rằng, Liễu Kình Vũ ngay trước hôm nay căn bản không biết mọi người ngồi đây là ai, nhưng Hà Diệu Huy tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Liễu Kình Vũ thân là Đại đội trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại đội đặc chủng Nanh Sói, sớm đã dưỡng thành năng lực ghi nhớ vô cùng tốt. Ngay trước khi Hội nghị bắt đầu, trong vòng nửa tiếng, Liễu Kình Vũ đã xem qua một lượt sơ yếu lý lịch của tất cả các Ủy viên thường vụ cũng như nhân vật số một, số hai của các phòng ban thuộc hệ thống Ủy ban Kỷ luật. Tướng mạo và tên tuổi của mỗi người sớm đã khắc sâu trong đầu, Hà Diệu Huy muốn đùa giỡn với Liễu Kình Vũ ư? Chính là cơ hội để hắn nổi bão.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng lại hỏi một câu:
- Đồng chí Hà Diệu Huy, cho anh một cơ hội cuối cùng. Anh xác định?
Đã đến bước này rồi, Hà Diệu Huy căn bản không có đường lui. Liễu Kình Vũ trong lòng biết điểm này, nhưng hắn lại cố ý nhấn mạnh, mục đích chính là cắt hoàn toàn đường lui của Hà Diệu Huy.
Hà Diệu Huy cắn răng nói:
- Tôi xác định.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Được, anh đã thách thức khả năng ghi nhớ của tôi, vậy đừng trách tôi vạch trần anh tại chỗ. Tôi không biết các vị có nhớ không, tại thời điểm 9h10’, số người đến đúng giờ tổng cộng có 14 người. Theo thứ tự là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đồng chí Nghiêm Vệ Đông, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đồng chí Trịnh Bác Phương, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật…
Kế tiếp, Liễu Kình Vũ căn bản cũng không có nhìn đến bản danh sách của Hà Diệu Huy, trực tiếp điểm danh từng người. Lúc điểm danh, còn dùng ngón tay chỉ chính xác vào người đó. Hà Diêu Huy nhìn theo tay chỉ của Liễu Kình Vũ, mồ hôi bắt đầu tí tách rơi xuống.
Giờ phút này, tay chân của y đã bắt đầu run rẩy. Y ngàn vạn lần không ngờ, Liễu Kình Vũ vừa mới tới Ủy ban Kỷ luật, không ngờ nhớ rõ từng người đến thế. Sau khi Liễu Kình Vũ điểm danh hết 14 người, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Hà Diệu Huy:
- Đồng chí Hà Diệu Huy, nếu tôi nhớ không lầm, trong số 17 cái tên này, có một người là tới muộn 3’, còn hai người là tới sau khi anh giao cho tôi bản danh sách. Vậy tôi hỏi anh, bản danh sách anh đưa tôi, rốt cuộc là có dụng ý gì?
Tôi tín nhiệm anh nên mới bảo anh phụ trách ghi danh sách, nhưng anh lại làm thế này. Anh đang muốn ra mặt thay người khác sao? Anh có nghĩ tới, anh làm như vậy, về sau tôi sẽ tín nhiệm anh như thế nào đây? Thân là Chánh văn phòng, nếu như ngay cả việc đơn giản nhất cũng làm không được, tại sao tôi phải để anh đảm nhiệm chức vụ này? Trước mắt chỉ là một bản danh sách nhỏ, về sau là chuyện quan trọng hơn, liệu anh có khả năng giống như hôm nay, làm việc công tư không phân minh hay không?
Nghe được những lời của Liễu Kình Vũ, trán của Nghiêm Vệ Đông cũng đổ mồ hôi. Nói thật ra, y cũng bị hành động của Liễu Kình Vũ làm cho kinh hãi. Y thật không ngờ Liễu Kình Vũ ngay tại chỗ vạch trần hành vi gian dối của Hà Diêu Huy. Tuy nhiên Hà Diệu Huy là người của y, y tuyệt đối không thể để cho Liễu Kình Vũ thực hiện được.
Cho nên, Liễu Kình Vũ sau khi nói xong, Nghiêm Vệ Đông liền lập tức nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi thấy đồng chí Hà Diệu Huy không phải là cố ý. Dù sao hiện trường cũng nhiều người lui tới như vậy, nhớ nhầm cũng là chuyện bình thường. Anh không thể vì một việc nhỏ như vậy mà phủ nhận toàn bộ năng lực của đồng chí ấy được.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, ông không nên gấp gáp nói đỡ cho đồng chí Hà Diệu Huy. Nói thật với ông, nếu chỉ là vì việc bản danh sách, tôi tuyệt đối sẽ không bãi miễn chức vụ Chánh văn phòng của đồng chí Hà Diệu Huy. Sáng sớm hôm nay phát sinh một việc, đó mới là nguyên nhân thực sự khiến tôi muốn cách chức đồng chí ấy. Sáng hôm nay, 7h50’ tôi đến ngoài cửa văn phòng Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, lúc đó thấy cửa Văn phòng chưa mở. Điểm này tôi có thể hiểu được, dù sao cũng chưa tới giờ làm việc. Nhưng đợi đến 8h, tới giờ làm rồi mà cửa văn phòng cũng chưa mở, mà lúc đó, đồng chí Hà Diệu Huy cũng chưa đến, văn phòng cũng chưa có một ai đến.
Thưa các đồng chí, 8h rồi, toàn bộ Văn phòng của Ủy ban Kỷ luật đều không có người nào đến. Điều này nói lên cái gì? Chẳng lẽ nói lên khả năng làm việc của đồng chí Hà Diệu Huy vô cùng tốt ư? Ngay cả nơi đồng chí ấy quản lý mà còn quản lý không xong, đồng chí ấy có thể làm chuyện gì? Mặt khác, 8h15’, sau khi tôi quay trở lại, lúc này thấy đồng chí Hà Diệu Huy đang chỉ đạo hai nhân viên quét tước văn phòng làm việc của tôi.
Tôi đứng chờ ở bên ngoài suốt hai mươi phút đồng hồ.
Thưa các đồng chí, mọi người thử đứng vào vị trí của tôi tự hỏi một chút, với một vị Chánh văn phòng như vậy, mọi người có thể dễ dàng tha thứ hay không? Chẳng lẽ đồng chí Hà Diệu Huy không biết hôm nay tôi chính thức đi làm sao? Chẳng lẽ không biết tính toán trước một chút à?
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ đột nhiên hung hăng vỗ bàn một cái:
- Các đồng chí, tôi tin tưởng mọi người đều là người lăn lộn quan trường nhiều năm, không thể đến một chút kiến thức phổ thông cũng không biết. Nhất là đồng chí Hà Diệu Huy, anh ta đã đảm nhiệm vị trí Phó chánh văn phòng nhiều năm rồi, tôi không tin những việc nhỏ đó anh ta cũng làm không xong. Nhưng hết lần này tới lần khác anh ta đều làm không tốt. Điều này nói lên vấn đề gì? Nói lên rằng đồng chí Hà Diệu Huy căn bản là cố ý.
Lúc ấy, đồng chí Hà Diệu Huy còn cố ý bảo tôi đi vào phòng làm việc của anh ta ngồi chờ. Coi Liễu Kình Vũ tôi là kẻ ngốc sao? Nếu tôi thật sự làm theo ý anh ta, chỉ sợ ngày mai tôi sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Ủy ban Kỷ luật.
Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này không thể nhẫn nhịn được.
Nói xong câu cuối cùng, Liễu Kình Vũ lại hung hăng vỗ bàn một cái.
Lần này, không chỉ là Hà Diệu Huy, ngay cả Nghiêm Vệ Đông và tất cả những người đang ngồi đều trợn tròn mắt.
Ai cũng thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại hành động như vậy. Tất cả mọi người đều không ngốc, Liễu Kình Vũ vừa nói như vậy tự nhiên cũng hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra rồi. Chẳng qua điều khiến mọi người sợ hãi, chính là Liễu Kình Vũ nếu đã sớm có ý muốn miễn trừ chức vụ của Hà Diệu Huy, lại cố tình không phát tác tại chỗ, cho đến khi hội nghị bắt đầu mới đột nhiên đề xuất. Hơn nữa còn cố ý bày ra bản danh sách, chờ Hà Diệu Huy mắc câu. Tâm cơ như thế, tính kế như thế, không thể không khiến mọi người đề cao cảnh giác. Nhìn về phía Liễu Kình Vũ, rất nhiều người đã có vẻ kiêng kỵ.
Tuy nhiên lúc này, sắc mặt Nghiêm Vệ Đông lại âm trầm. Tất cả mọi người đều biết Hà Diệu Huy là người của mình, mặc dù là Liễu Kình Vũ có muôn vàn lý do, y cũng tuyệt đối không thể để cho Liễu Kình Vũ đạt được mục đích ngay trong cuộc họp đầu tiên được.
Cho nên, Liễu Kình Vũ vừa nói xong, Nghiêm Vệ Đông hơi trầm ngâm một chút rồi lạnh lùng nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi kiên quyết phản đối bãi miễn đồng chí Hà Diệu Huy. Tôi cho rằng những lời anh vừa nói chỉ là suy luận cá nhân của anh, hiện thực không nhất định là như thế. Vị trí Chánh văn phòng vô cùng quan trọng, tôi xem chúng ta vẫn nên thảo luận tập thể một chút.
Liễu Kình Vũ dùng sức lắc đầu nói:
- Thảo luận? Vấn đề khác có thể thảo luận, nhưng vị trí Chánh văn phòng này tôi thấy không cần thảo luận. Ý tôi đã quyết, tôi phải bãi miễn chức vụ Chánh văn phòng của đồng chí Hà Diệu Huy. Tôi nghĩ, thân là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, Ủy viên thường vụ thành ủy, vị trí Chánh văn phòng Ủy ban Kỷ luật tôi có thể làm chủ được. Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, ý kiến của ông, tôi có thể tham khảo, nhưng quyền quyết định cuối cùng là ở tôi. Nếu như là chuyện công tác, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận. Nhưng với vị trí Chánh văn phòng, tôi thấy không cần thiết. Được rồi, ý kiến phản đối của ông vô hiệu.
Sau khi xem xong, Nghiêm Vệ Đông vẫn không rõ tại sao Liễu Kình Vũ lại lấy bản danh sách này làm lý do. Y nhìn kỹ một lần, vẫn nhìn không ra điểm gì khác thường. Y cũng không muốn nghĩ nữa, trực tiếp nói với Liễu Kình Vũ:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, không biết bản danh sách này có vấn đề gì nghiêm trọng đến mức phải bãi miễn chức vụ của đồng chí Hà Diệu Huy? Nếu chỉ bởi một chút vấn đề nho nhỏ như vậy mà cách chức đồng chí đó, tôi e mọi người sẽ không phục.
Nghiêm Vệ Đông nói xong, Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười, cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của Nghiêm Vệ Đông, mà là ánh mắt nhìn hướng Hà Diệu Huy hỏi:
- Đồng chí Hà Diệu Huy, tôi muốn hỏi anh, thời điểm tôi bảo anh viết danh sách, phòng họp chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người? Anh viết trên danh sách bao nhiêu người?
Nghe được những lời này của Liễu Kình Vũ, trong lòng Hà Diệu Huy chính là run lên. Y đã mơ hồ đoán được, Liễu Kình Vũ chỉ sợ đã phát hiện ra bản danh sách viết thêm tên người. Nhưng theo y, ngay cả Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Nghiêm Vệ Đông cũng không nhận ra, Liễu Kình Vũ không có khả năng biết tên những đồng chí khác, cho dù là hắn đoán được bản danh sách của mình có vấn đề, cũng không biết được rốt cuộc mình đã tự ý thêm tên ai. Cho nên y do dự một chút, liền quyết định chống đỡ đến cùng, tuyệt đối không thể để Liễu Kình Vũ miễn đi chức vụ của mình được. Dù sao mình lăn lộn được tới vị trí này cũng là tốn rất nhiều công sức đấy.
Nghĩ đến đây, y liền trực tiếp hồi đáp:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi nhớ trên danh sách có 17 người, lúc ấy trong phòng họp có đúng 17 người, điểm này tôi vô cùng khẳng định.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, trên khóe miệng hiện ra một tia cười thản nhiên. Đối với suy nghĩ của Hà Diệu Huy, Liễu Kình Vũ làm sao không đoán ra được. Hắn rõ ràng, Hà Diệu Huy cho là mình vừa mới tới Ủy ban Kỷ luật, đến tên ai mình còn chưa biết đầy đủ, cho dù là nhận ra y có sửa đổi bản danh sách cũng không thể biết được rốt cuộc là người nào. Cuối cùng, chính mình sẽ không có bằng chứng, hơn nữa có thêm Nghiêm Vệ Đông làm chỗ dựa, nếu mình hôm nay muốn miễn chức vụ Chánh văn phòng của y, trên cơ bản là không có khả năng.
Nhưng mà, Hà Diệu Huy nào biết đâu rằng, Liễu Kình Vũ ngay trước hôm nay căn bản không biết mọi người ngồi đây là ai, nhưng Hà Diệu Huy tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Liễu Kình Vũ thân là Đại đội trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại đội đặc chủng Nanh Sói, sớm đã dưỡng thành năng lực ghi nhớ vô cùng tốt. Ngay trước khi Hội nghị bắt đầu, trong vòng nửa tiếng, Liễu Kình Vũ đã xem qua một lượt sơ yếu lý lịch của tất cả các Ủy viên thường vụ cũng như nhân vật số một, số hai của các phòng ban thuộc hệ thống Ủy ban Kỷ luật. Tướng mạo và tên tuổi của mỗi người sớm đã khắc sâu trong đầu, Hà Diệu Huy muốn đùa giỡn với Liễu Kình Vũ ư? Chính là cơ hội để hắn nổi bão.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng lại hỏi một câu:
- Đồng chí Hà Diệu Huy, cho anh một cơ hội cuối cùng. Anh xác định?
Đã đến bước này rồi, Hà Diệu Huy căn bản không có đường lui. Liễu Kình Vũ trong lòng biết điểm này, nhưng hắn lại cố ý nhấn mạnh, mục đích chính là cắt hoàn toàn đường lui của Hà Diệu Huy.
Hà Diệu Huy cắn răng nói:
- Tôi xác định.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Được, anh đã thách thức khả năng ghi nhớ của tôi, vậy đừng trách tôi vạch trần anh tại chỗ. Tôi không biết các vị có nhớ không, tại thời điểm 9h10’, số người đến đúng giờ tổng cộng có 14 người. Theo thứ tự là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đồng chí Nghiêm Vệ Đông, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đồng chí Trịnh Bác Phương, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật…
Kế tiếp, Liễu Kình Vũ căn bản cũng không có nhìn đến bản danh sách của Hà Diệu Huy, trực tiếp điểm danh từng người. Lúc điểm danh, còn dùng ngón tay chỉ chính xác vào người đó. Hà Diêu Huy nhìn theo tay chỉ của Liễu Kình Vũ, mồ hôi bắt đầu tí tách rơi xuống.
Giờ phút này, tay chân của y đã bắt đầu run rẩy. Y ngàn vạn lần không ngờ, Liễu Kình Vũ vừa mới tới Ủy ban Kỷ luật, không ngờ nhớ rõ từng người đến thế. Sau khi Liễu Kình Vũ điểm danh hết 14 người, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Hà Diệu Huy:
- Đồng chí Hà Diệu Huy, nếu tôi nhớ không lầm, trong số 17 cái tên này, có một người là tới muộn 3’, còn hai người là tới sau khi anh giao cho tôi bản danh sách. Vậy tôi hỏi anh, bản danh sách anh đưa tôi, rốt cuộc là có dụng ý gì?
Tôi tín nhiệm anh nên mới bảo anh phụ trách ghi danh sách, nhưng anh lại làm thế này. Anh đang muốn ra mặt thay người khác sao? Anh có nghĩ tới, anh làm như vậy, về sau tôi sẽ tín nhiệm anh như thế nào đây? Thân là Chánh văn phòng, nếu như ngay cả việc đơn giản nhất cũng làm không được, tại sao tôi phải để anh đảm nhiệm chức vụ này? Trước mắt chỉ là một bản danh sách nhỏ, về sau là chuyện quan trọng hơn, liệu anh có khả năng giống như hôm nay, làm việc công tư không phân minh hay không?
Nghe được những lời của Liễu Kình Vũ, trán của Nghiêm Vệ Đông cũng đổ mồ hôi. Nói thật ra, y cũng bị hành động của Liễu Kình Vũ làm cho kinh hãi. Y thật không ngờ Liễu Kình Vũ ngay tại chỗ vạch trần hành vi gian dối của Hà Diêu Huy. Tuy nhiên Hà Diệu Huy là người của y, y tuyệt đối không thể để cho Liễu Kình Vũ thực hiện được.
Cho nên, Liễu Kình Vũ sau khi nói xong, Nghiêm Vệ Đông liền lập tức nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi thấy đồng chí Hà Diệu Huy không phải là cố ý. Dù sao hiện trường cũng nhiều người lui tới như vậy, nhớ nhầm cũng là chuyện bình thường. Anh không thể vì một việc nhỏ như vậy mà phủ nhận toàn bộ năng lực của đồng chí ấy được.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, ông không nên gấp gáp nói đỡ cho đồng chí Hà Diệu Huy. Nói thật với ông, nếu chỉ là vì việc bản danh sách, tôi tuyệt đối sẽ không bãi miễn chức vụ Chánh văn phòng của đồng chí Hà Diệu Huy. Sáng sớm hôm nay phát sinh một việc, đó mới là nguyên nhân thực sự khiến tôi muốn cách chức đồng chí ấy. Sáng hôm nay, 7h50’ tôi đến ngoài cửa văn phòng Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, lúc đó thấy cửa Văn phòng chưa mở. Điểm này tôi có thể hiểu được, dù sao cũng chưa tới giờ làm việc. Nhưng đợi đến 8h, tới giờ làm rồi mà cửa văn phòng cũng chưa mở, mà lúc đó, đồng chí Hà Diệu Huy cũng chưa đến, văn phòng cũng chưa có một ai đến.
Thưa các đồng chí, 8h rồi, toàn bộ Văn phòng của Ủy ban Kỷ luật đều không có người nào đến. Điều này nói lên cái gì? Chẳng lẽ nói lên khả năng làm việc của đồng chí Hà Diệu Huy vô cùng tốt ư? Ngay cả nơi đồng chí ấy quản lý mà còn quản lý không xong, đồng chí ấy có thể làm chuyện gì? Mặt khác, 8h15’, sau khi tôi quay trở lại, lúc này thấy đồng chí Hà Diệu Huy đang chỉ đạo hai nhân viên quét tước văn phòng làm việc của tôi.
Tôi đứng chờ ở bên ngoài suốt hai mươi phút đồng hồ.
Thưa các đồng chí, mọi người thử đứng vào vị trí của tôi tự hỏi một chút, với một vị Chánh văn phòng như vậy, mọi người có thể dễ dàng tha thứ hay không? Chẳng lẽ đồng chí Hà Diệu Huy không biết hôm nay tôi chính thức đi làm sao? Chẳng lẽ không biết tính toán trước một chút à?
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ đột nhiên hung hăng vỗ bàn một cái:
- Các đồng chí, tôi tin tưởng mọi người đều là người lăn lộn quan trường nhiều năm, không thể đến một chút kiến thức phổ thông cũng không biết. Nhất là đồng chí Hà Diệu Huy, anh ta đã đảm nhiệm vị trí Phó chánh văn phòng nhiều năm rồi, tôi không tin những việc nhỏ đó anh ta cũng làm không xong. Nhưng hết lần này tới lần khác anh ta đều làm không tốt. Điều này nói lên vấn đề gì? Nói lên rằng đồng chí Hà Diệu Huy căn bản là cố ý.
Lúc ấy, đồng chí Hà Diệu Huy còn cố ý bảo tôi đi vào phòng làm việc của anh ta ngồi chờ. Coi Liễu Kình Vũ tôi là kẻ ngốc sao? Nếu tôi thật sự làm theo ý anh ta, chỉ sợ ngày mai tôi sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Ủy ban Kỷ luật.
Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này không thể nhẫn nhịn được.
Nói xong câu cuối cùng, Liễu Kình Vũ lại hung hăng vỗ bàn một cái.
Lần này, không chỉ là Hà Diệu Huy, ngay cả Nghiêm Vệ Đông và tất cả những người đang ngồi đều trợn tròn mắt.
Ai cũng thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại hành động như vậy. Tất cả mọi người đều không ngốc, Liễu Kình Vũ vừa nói như vậy tự nhiên cũng hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra rồi. Chẳng qua điều khiến mọi người sợ hãi, chính là Liễu Kình Vũ nếu đã sớm có ý muốn miễn trừ chức vụ của Hà Diệu Huy, lại cố tình không phát tác tại chỗ, cho đến khi hội nghị bắt đầu mới đột nhiên đề xuất. Hơn nữa còn cố ý bày ra bản danh sách, chờ Hà Diệu Huy mắc câu. Tâm cơ như thế, tính kế như thế, không thể không khiến mọi người đề cao cảnh giác. Nhìn về phía Liễu Kình Vũ, rất nhiều người đã có vẻ kiêng kỵ.
Tuy nhiên lúc này, sắc mặt Nghiêm Vệ Đông lại âm trầm. Tất cả mọi người đều biết Hà Diệu Huy là người của mình, mặc dù là Liễu Kình Vũ có muôn vàn lý do, y cũng tuyệt đối không thể để cho Liễu Kình Vũ đạt được mục đích ngay trong cuộc họp đầu tiên được.
Cho nên, Liễu Kình Vũ vừa nói xong, Nghiêm Vệ Đông hơi trầm ngâm một chút rồi lạnh lùng nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi kiên quyết phản đối bãi miễn đồng chí Hà Diệu Huy. Tôi cho rằng những lời anh vừa nói chỉ là suy luận cá nhân của anh, hiện thực không nhất định là như thế. Vị trí Chánh văn phòng vô cùng quan trọng, tôi xem chúng ta vẫn nên thảo luận tập thể một chút.
Liễu Kình Vũ dùng sức lắc đầu nói:
- Thảo luận? Vấn đề khác có thể thảo luận, nhưng vị trí Chánh văn phòng này tôi thấy không cần thảo luận. Ý tôi đã quyết, tôi phải bãi miễn chức vụ Chánh văn phòng của đồng chí Hà Diệu Huy. Tôi nghĩ, thân là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, Ủy viên thường vụ thành ủy, vị trí Chánh văn phòng Ủy ban Kỷ luật tôi có thể làm chủ được. Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, ý kiến của ông, tôi có thể tham khảo, nhưng quyền quyết định cuối cùng là ở tôi. Nếu như là chuyện công tác, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận. Nhưng với vị trí Chánh văn phòng, tôi thấy không cần thiết. Được rồi, ý kiến phản đối của ông vô hiệu.