Chiêu này của Tôn Ngọc Long quả thực thâm hiểm.
Sắc mặt của Liễu Kình Vũ theo lời khen ngợi của Tôn Ngọc Long dần lộ ra vài tia cười thản nhiên.
Liễu Kình Vũ sao lại không hiểu, Tôn Ngọc Long ngoài mặt là đang khen ngợi mình, nhưng thực tế, y đang nâng mình lên rồi đẩy xuống không thương tiếc.
Tôn Ngọc Long khoe đủ loại chiến tích của mình ở Thương Sơn, thực tế là đang ám chỉ với tất cả các Ủy viên thường vụ thị ủy của Đông Giang, rằng Liễu Kình Vũ ở Thương Sơn có thể đánh bật Phó bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố, rất có thể cũng sẽ đánh bật tất cả mọi người có mặt ở đây. Mà trong giọng điệu cực lực khích lệ của Tôn Ngọc Long, cũng đang tạo một cây gai giữa Liễu Kình Vũ và Chủ tịch UBND Đường Thiệu Cương. Y đang án chỉ với Đường Thiệu Cương, Liễu Kình Vũ có thể thu phục Lý Đức Lâm ở Thương Sơn thì cũng có thể thu phục ông đấy.
Tôn Ngọc Long đây là đang mượn đao giết người.
Trong lòng Đường Thiệu Cương rất rõ dụng ý trong lời nói của Tôn Ngọc Long, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều ngăn cách với Liễu Kình Vũ, thêm vài phần kiêng kị và sát khí. Chẳng qua do Đường Thiệu Cương luôn cúi đầu, biểu cảm khuôn mặt rất khó bị người khác phát hiện, cho nên loại sát khí này được ông ta che giấu rất tốt. Chỉ có điều khi ông ta liếc mắt nhìn về Liễu Kình Vũ, vẫn bị hắn nhanh nhạy cảm nhận được.
Liễu Kình Vũ vẻ mặt thản nhiên cười, giống như căn bản không biết dụng ý của Tôn Ngọc Long.
Tôn Ngọc Long sau khi nói xong, cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật mới tới, anh lên phát biểu đôi câu đi. Tôi nhớ lúc anh nhậm chức ở đây diễn thuyết rất tốt.
Câu cuối cùng của Tôn Ngọc Long, lần nữa khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Liễu Kình Vũ. Bởi vì ngay lúc hắn phát biểu nhậm chức quả thực khiến rất nhiều người cảm thấy như cái gai trong mắt. Mà hôm nay Tôn Ngọc Long lại muốn làm khó Liễu Kình Vũ lần nữa. Theo Tôn Ngọc Long, qua hội nghị thượng vụ hôm nay, sau này nếu Liễu Kình Vũ muốn lời nói của mình có trọng lượng ở hội nghị thượng vụ, cơ bản là không thể nào. Y đã giúp đỡ Liễu Kình Vũ một tay, khiến Liễu Kình Vũ trở thành kẻ thù chung của nhóm Ủy viên thường vụ thị ủy Đông Giang.
Liễu Kình Vũ cũng mỉm cười nhìn Tôn Ngọc Long, thản nhiên nói:
- Được, nếu như Bí thư Tôn đã để cho tôi nói trước vài lời, vậy tôi không khách khí nữa. Vấn đề hôm nay tôi muốn nói có liên quan đến nề nếp kỷ luật của hệ thống Ủy ban kỷ luật cũng như của thị xã Đông Giang. Hôm nay vấn đề thứ nhất tôi muốn nói chính là lấy việc lấy xe công dùng vào việc tư. Theo tôi được biết, trong các cấp ngành ở thị xã Đông Giang chúng ta, nhiều cán bộ công chức tồn tại vấn đề nghiêm trọng.
Hiện tại Trung ương đã nhấn mạnh điều lệ không cho phép lấy xe công dùng vào việc riêng, nhưng vẫn có người vẫn cố tình làm trái, loại hành vi này nhất định phải uốn nắn. Đương nhiên, nếu sửa chữa, các Phòng ban của Ủy ban kỷ luật chúng tôi là người chấp hành chủ yếu. Chúng tôi rèn sắt vẫn cần bản thân cứng rắn. Chúng tôi nhất định phải triển khai quy mô lớn tự điều chỉnh, phải phát động phê bình và tự phê bình.
Hôm nay, trước tiên tôi muốn xin lỗi các vị ngồi đây, bởi vì giai đoạn hiện nay, nội bộ Ủy ban kỷ luật chúng tôi cũng tồn tại sự việc này, mà tiêu biểu nhất chính là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, đồng chí Nghiêm Vệ Đông. Tuy rằng tôi là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, đứng đầu Ủy ban kỷ luật, nên đối với hệ thống nhân viên nội bộ phải bảo vệ, nhưng bảo vệ tuyệt đối không bao che hành vi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Căn cứ vào những tài liệu tôi nắm giữ, đồng chí Nghiêm Vệ Đông thân là Phó chủ nhiệm thứ nhất Ủy ban kỷ luật, thân là Trưởng phòng Phòng giám sát thị xã Đông Giang, lúc tan ca, vị này đều lái một chiếc xe ô tô của đơn vị, hơn nữa còn dùng xe vượt tiêu chuẩn chỉ tiêu nghiêm trọng.
Mọi người ngẫm lại xem, tôi đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, Ủy viên thường vụ ủy ban kỷ luật, khi dùng ô tô cũng chỉ là một chiếc ô tô Great Wall thông thường, giá trị không đến 100.000, vậy mà đồng chí Nghiêm Vệ Đông thân là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, Trưởng phòng giám sát lại lái một chiếc Buick Boulevard, trị giá hơn 300.000. Đây là tiêu chuẩn gì? Chỉ sợ ngay cả Phó chủ tịch Tỉnh bình thường cũng chưa chắc đã kiêu ngạo như vậy. Hơn nữa tôi cũng từng điều tra tài liệu liên quan đến mua sắm xe cơ quan của nội bộ Ủy ban kỷ luật chúng tôi, chiếc xe này lúc trước được mua chỉ dùng để tiếp đón khách, chỉ có lãnh đạo cấp trên xuống thị sát hoặc có công việc quan trọng mới được sử dụng, nhưng đồng chí Nghiêm Vệ Đông lại dùng mọi lý do để đem chiếc xe này làm của riêng. Quá đáng rồi, thật sự quá đáng lắm rồi.
Cho nên, trước tiên tôi phải xin lỗi mọi người, tôi không thể quản lý tốt nhân viên nội bộ Ủy ban kỷ luật, nhưng xin mọi người yên tâm, tôi sẽ dùng ba ngày tới để tiến hành chỉnh đốn mạnh mẽ nội bộ Ủy ban kỷ luật chúng tôi, triển khai thật sự nghiêm túc, điều tra kỹ càng, xử lý nghiêm hành vi bất chính, để không khí Ủy ban kỷ luật trong sạch hơn.
Sau ba ngày, Ủy ban kỷ luật chúng tôi sẽ triển khai quy mô lớn đối với tất cả các đơn vị trong phạm vi thị xã Đông Giang, cương quyết chỉnh đốn trong thời gian dài. Mọi vấn đề xe công vụ, tiền ăn uống… đều do hệ thống Ủy ban kỷ luật chúng tôi kiểm soát chặt chẽ, tra rõ ngọn nguồn, nhất định điều tra đến cùng. Ở đây, tôi hy vọng Bí thư Tôn và các vị ngồi đây có thể ủng hộ công việc của Ủy ban kỷ luật chúng tôi.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ cười nhìn Tôn Ngọc Long nói:
- Bí thư Tôn, đây chính là nội dung tôi muốn nói, không biết ngài và các đồng chí có giúp đỡ công việc của tôi không?
Liễu Kình Vũ nói xong, không khí lạnh lẽo lại bao trùm cả phòng họp.
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ nghiêm nghị.
Không ai ngờ, Tôn Ngọc Long quyết liệt đặt bẫy Liễu Kình Vũ một trận, gần như đẩy Liễu Kình Vũ vào đường cùng, nhưng Liễu Kình Vũ cũng lợi dụng cơ hội Tôn Ngọc Long dành cho, khéo léo đưa ra phương án chỉnh đốn như vậy. Tôn Ngọc Long nhất định không thể phản đối hành động đó, Tôn Ngọc Long không những không thể phản đối, mà còn phải mạnh mẽ ủng hộ. Bởi vì đây không chỉ là công việc của Ủy ban kỷ luật, mà còn trong phạm vi chức trách của Tôn Ngọc Long. Hơn nữa điều thực sự khiến mọi người cảm thấy khiếp sợ chính là Liễu Kình Vũ lần này trực tiếp khai đao trong nội bộ Ủy ban kỷ luật, mà người bị ra tay – Nghiêm Vệ Đông chính là người của Tôn Ngọc Long.
Điều này tương đương với Tôn Ngọc Long mắng Liễu Kình Vũ một chút, trong nháy mắt, Liễu Kình Vũ liền hung hăng tát một cái vào miệng Tôn Ngọc Long. Cái tát này vừa độc vừa nhanh, mà bị đánh gãy răng nanh nhưng Tôn Ngọc Long cũng phải cố nuốt vào trong bụng.
Độc, thật sự quá độc.
Lúc này, tuy rằng đây là lần đầu tiên Liễu Kình Vũ và Tôn Ngọc Long giao chiến ở Hội nghị thường vụ, nhưng tất cả mọi người đều ý thức được, Liễu Kình Vũ này thật là không phải là ngọn đèn cạn dầu.
Giờ phút này, Tôn Ngọc Long bị một tát của Liễu Kình Vũ đến mức giận tím mặt.
Mặc dù y biết Liễu Kình Vũ rất khó đối phó, không phải đèn cạn dầu, nhưng cũng không ngờ Liễu Kình Vũ lại trực tiếp chống đối mình, tiến hành khiêu chiến đối đầu gay gắt.
Đây tuyệt đối chính là khiêu chiến.
Làm sao bây giờ, nếu mình thật sự để Liễu Kình Vũ thực hiện được, vậy thì hôm nay mặt mũi mình không biết giấu đi đâu. Nhưng nếu mình thật sự bác bỏ đề nghị này của Liễu Kình Vũ, nhất định sẽ bị hắn nắm thóp, chẳng may bị Liễu Kình Vũ báo cáo lên Tỉnh, danh tiếng của mình nhất định sẽ bị tổn hại, con đường làm quan của mình sau này chắc chắn không có lợi.
Tuy nhiên rất nhanh đấy, Tôn Ngọc Long đảo mắt, nảy ra ý kiến.
Tôn Ngọc Long cười, nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Ừ, đồng chí Liễu Kình Vũ thật sự là một đồng chí tốt. Vấn đề chỉnh đốn phong thái bất chính đúng là nhiệm vụ cấp bách, nhất định phải thực hiện, hơn nữa còn phải thực hiện một cách dứt khoát, để toàn bộ cán bộ đều phải tự giác thực hiện nghiêm túc, tuyệt đối không thể có những hành vi bất chính. Tôi là một Bí thư thị ủy, đối với chuyện này càng không thể khoanh tay đứng nhìn. Tôi thấy như vậy đi, chúng ta thành lập một Tổ điều tra xử lý, do Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã làm đội trưởng, phối hợp với Ủy ban Kỷ luật thị xã, tiến hành điều tra toàn diện đối với hành vi sai trái trong phạm vi toàn thị xã.
Về phần Tổ trưởng tổ điều tra xử lý do tôi tự mình đảm nhiệm, Phó tổ trưởng do Chủ tịch Đường, đồng chí Cảnh Lập Sinh, đồng chí Liễu Kình Vũ đảm nhiệm. Đồng chí Liễu Kình Vũ vừa mới nhậm chức, đối với nhiều phương diện và nhân viên còn chưa hiểu rõ, cho nên, tôi thấy Tổ phó thường trực do Trưởng ban thư ký Thị ủy, đồng chí Ngô Hoàn Vũ thay đảm nhiệm. Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh thấy sắp xếp như vậy được không? Đương nhiên, sau khi anh biết rõ tình hình nội bộ Ủy ban kỷ luật và thị xã Đông Giang, tôi lập tức để vị trí Tổ phó thường trực của đồng chí Ngô Hoàn Vũ giao lại cho anh, do anh phụ trách công tác toàn diện. Tuy nhiên trước mắt, nhiệm vụ chính của anh vẫn là phối hợp với đồng chí Ngô Hoàn Vũ, anh thấy thế nào?
Tôn Ngọc Long nói xong, mỉm cười nhìn Liễu Kình Vũ.
Đối với chiêu này của mình, trong lòng Tôn Ngọc Long vẫn rất hài lòng. Chiêu thức ấy đó của y chính là đảo khách thành chủ.
Vốn dĩ, nhiệm vụ chỉnh đốn đơn vị là của Ủy ban kỷ luật, nhưng thông qua việc thành lập Tổ điều tra xử lý, khiến cho quyền lực của Ủy ban kỷ luật hoàn toàn mất đi, sau đó lại sắp xếp bốn Tổ phó, trong đó có một Chủ tịch UBND, một Phó bí thư thị ủy, hai người này chức vụ cũng ngang bằng với Liễu Kình Vũ, mà cấp bậc của Đường Thiệu Cương còn cao hơn của hắn. Như vậy, lời nói của hắn trong Tổ điều tra xử lý lại một lần nữa không có trọng lượng rồi.
Cuối cùng, y lại sắp xếp thân tín của mình là Ngô Hoàn Vũ đảm nhiệm Tổ phó thường trực, phụ trách mọi công việc của Tổ, nghĩa là khi nào triển khai quyết sách, triển khai như thế nào, tất cả quyền hạn đều ở trong tay của Ngô Hoàn Vũ. Như vậy, Liễu Kình Vũ ngay cả quyền lực trong Tổ điều tra xử lý này cũng không có, mất đi quyền chủ đạo, ngay cả một chút chuyện nhỏ hắn cũng không làm được.
Cứ như vậy, Liễu Kình Vũ chỉ có thể hoàn toàn chán nản.
Song, điều Tôn Ngọc Long không nghĩ tới chính là sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong lời của Tôn ngọc Long, chỉ là thản nhiên cười:
- Được, không thành vấn đề. Bí thư Tôn nói không sai, tôi chính xác phải làm quen với tình hình của Đông Giang một chút, có đồng chí Ngô Hoàn Vũ phụ trách chuyện này, tôi tin chắc chắn sẽ làm tố. Hơn nữa, xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm chính cũng là đồng chí Ngô Hoàn Vũ, tôi không liên quan nhiều, đây chính xác là tôi được lợi rồi, tôi thật sự phải cảm ơn Bí thư Tôn đã chiếu cố.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lại cười nói:
- Để phối hợp với đề nghị của Bí thư Tôn, sau khi tôi trở về lập tức xử lý chuyện xe công vụ của Nghiêm Vệ Đông, trước tiên chấn chỉnh nghiêm túc trong nội bộ. Tôi nghĩ đối với chuyện nhỏ này, Bí thư Tôn chắc cũng không có ý kiến, sẽ không phái người tới trợ giúp tôi xử lý chứ?
----------oOo----------
này, sớm đã tạo thành một mạng lưới quan hệ lợi ích vô cùng chặt chẽ và vững chắc rồi, nếu rút dây sẽ động rừng. Mấu chốt nhất chính là kinh tế thị xã Đông Giang hiện tại đang phát triển với tốc độ rất nhanh. Làm sao để có thể động tới thị xã Đông Giang mà không ngăn cản sự phát triển kinh tế thị xã Đông Giang, đó mới là vấn đề khó khăn nhất của cậu.
Sắc mặt của Liễu Kình Vũ theo lời khen ngợi của Tôn Ngọc Long dần lộ ra vài tia cười thản nhiên.
Liễu Kình Vũ sao lại không hiểu, Tôn Ngọc Long ngoài mặt là đang khen ngợi mình, nhưng thực tế, y đang nâng mình lên rồi đẩy xuống không thương tiếc.
Tôn Ngọc Long khoe đủ loại chiến tích của mình ở Thương Sơn, thực tế là đang ám chỉ với tất cả các Ủy viên thường vụ thị ủy của Đông Giang, rằng Liễu Kình Vũ ở Thương Sơn có thể đánh bật Phó bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố, rất có thể cũng sẽ đánh bật tất cả mọi người có mặt ở đây. Mà trong giọng điệu cực lực khích lệ của Tôn Ngọc Long, cũng đang tạo một cây gai giữa Liễu Kình Vũ và Chủ tịch UBND Đường Thiệu Cương. Y đang án chỉ với Đường Thiệu Cương, Liễu Kình Vũ có thể thu phục Lý Đức Lâm ở Thương Sơn thì cũng có thể thu phục ông đấy.
Tôn Ngọc Long đây là đang mượn đao giết người.
Trong lòng Đường Thiệu Cương rất rõ dụng ý trong lời nói của Tôn Ngọc Long, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều ngăn cách với Liễu Kình Vũ, thêm vài phần kiêng kị và sát khí. Chẳng qua do Đường Thiệu Cương luôn cúi đầu, biểu cảm khuôn mặt rất khó bị người khác phát hiện, cho nên loại sát khí này được ông ta che giấu rất tốt. Chỉ có điều khi ông ta liếc mắt nhìn về Liễu Kình Vũ, vẫn bị hắn nhanh nhạy cảm nhận được.
Liễu Kình Vũ vẻ mặt thản nhiên cười, giống như căn bản không biết dụng ý của Tôn Ngọc Long.
Tôn Ngọc Long sau khi nói xong, cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật mới tới, anh lên phát biểu đôi câu đi. Tôi nhớ lúc anh nhậm chức ở đây diễn thuyết rất tốt.
Câu cuối cùng của Tôn Ngọc Long, lần nữa khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Liễu Kình Vũ. Bởi vì ngay lúc hắn phát biểu nhậm chức quả thực khiến rất nhiều người cảm thấy như cái gai trong mắt. Mà hôm nay Tôn Ngọc Long lại muốn làm khó Liễu Kình Vũ lần nữa. Theo Tôn Ngọc Long, qua hội nghị thượng vụ hôm nay, sau này nếu Liễu Kình Vũ muốn lời nói của mình có trọng lượng ở hội nghị thượng vụ, cơ bản là không thể nào. Y đã giúp đỡ Liễu Kình Vũ một tay, khiến Liễu Kình Vũ trở thành kẻ thù chung của nhóm Ủy viên thường vụ thị ủy Đông Giang.
Liễu Kình Vũ cũng mỉm cười nhìn Tôn Ngọc Long, thản nhiên nói:
- Được, nếu như Bí thư Tôn đã để cho tôi nói trước vài lời, vậy tôi không khách khí nữa. Vấn đề hôm nay tôi muốn nói có liên quan đến nề nếp kỷ luật của hệ thống Ủy ban kỷ luật cũng như của thị xã Đông Giang. Hôm nay vấn đề thứ nhất tôi muốn nói chính là lấy việc lấy xe công dùng vào việc tư. Theo tôi được biết, trong các cấp ngành ở thị xã Đông Giang chúng ta, nhiều cán bộ công chức tồn tại vấn đề nghiêm trọng.
Hiện tại Trung ương đã nhấn mạnh điều lệ không cho phép lấy xe công dùng vào việc riêng, nhưng vẫn có người vẫn cố tình làm trái, loại hành vi này nhất định phải uốn nắn. Đương nhiên, nếu sửa chữa, các Phòng ban của Ủy ban kỷ luật chúng tôi là người chấp hành chủ yếu. Chúng tôi rèn sắt vẫn cần bản thân cứng rắn. Chúng tôi nhất định phải triển khai quy mô lớn tự điều chỉnh, phải phát động phê bình và tự phê bình.
Hôm nay, trước tiên tôi muốn xin lỗi các vị ngồi đây, bởi vì giai đoạn hiện nay, nội bộ Ủy ban kỷ luật chúng tôi cũng tồn tại sự việc này, mà tiêu biểu nhất chính là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, đồng chí Nghiêm Vệ Đông. Tuy rằng tôi là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, đứng đầu Ủy ban kỷ luật, nên đối với hệ thống nhân viên nội bộ phải bảo vệ, nhưng bảo vệ tuyệt đối không bao che hành vi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Căn cứ vào những tài liệu tôi nắm giữ, đồng chí Nghiêm Vệ Đông thân là Phó chủ nhiệm thứ nhất Ủy ban kỷ luật, thân là Trưởng phòng Phòng giám sát thị xã Đông Giang, lúc tan ca, vị này đều lái một chiếc xe ô tô của đơn vị, hơn nữa còn dùng xe vượt tiêu chuẩn chỉ tiêu nghiêm trọng.
Mọi người ngẫm lại xem, tôi đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, Ủy viên thường vụ ủy ban kỷ luật, khi dùng ô tô cũng chỉ là một chiếc ô tô Great Wall thông thường, giá trị không đến 100.000, vậy mà đồng chí Nghiêm Vệ Đông thân là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, Trưởng phòng giám sát lại lái một chiếc Buick Boulevard, trị giá hơn 300.000. Đây là tiêu chuẩn gì? Chỉ sợ ngay cả Phó chủ tịch Tỉnh bình thường cũng chưa chắc đã kiêu ngạo như vậy. Hơn nữa tôi cũng từng điều tra tài liệu liên quan đến mua sắm xe cơ quan của nội bộ Ủy ban kỷ luật chúng tôi, chiếc xe này lúc trước được mua chỉ dùng để tiếp đón khách, chỉ có lãnh đạo cấp trên xuống thị sát hoặc có công việc quan trọng mới được sử dụng, nhưng đồng chí Nghiêm Vệ Đông lại dùng mọi lý do để đem chiếc xe này làm của riêng. Quá đáng rồi, thật sự quá đáng lắm rồi.
Cho nên, trước tiên tôi phải xin lỗi mọi người, tôi không thể quản lý tốt nhân viên nội bộ Ủy ban kỷ luật, nhưng xin mọi người yên tâm, tôi sẽ dùng ba ngày tới để tiến hành chỉnh đốn mạnh mẽ nội bộ Ủy ban kỷ luật chúng tôi, triển khai thật sự nghiêm túc, điều tra kỹ càng, xử lý nghiêm hành vi bất chính, để không khí Ủy ban kỷ luật trong sạch hơn.
Sau ba ngày, Ủy ban kỷ luật chúng tôi sẽ triển khai quy mô lớn đối với tất cả các đơn vị trong phạm vi thị xã Đông Giang, cương quyết chỉnh đốn trong thời gian dài. Mọi vấn đề xe công vụ, tiền ăn uống… đều do hệ thống Ủy ban kỷ luật chúng tôi kiểm soát chặt chẽ, tra rõ ngọn nguồn, nhất định điều tra đến cùng. Ở đây, tôi hy vọng Bí thư Tôn và các vị ngồi đây có thể ủng hộ công việc của Ủy ban kỷ luật chúng tôi.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ cười nhìn Tôn Ngọc Long nói:
- Bí thư Tôn, đây chính là nội dung tôi muốn nói, không biết ngài và các đồng chí có giúp đỡ công việc của tôi không?
Liễu Kình Vũ nói xong, không khí lạnh lẽo lại bao trùm cả phòng họp.
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ nghiêm nghị.
Không ai ngờ, Tôn Ngọc Long quyết liệt đặt bẫy Liễu Kình Vũ một trận, gần như đẩy Liễu Kình Vũ vào đường cùng, nhưng Liễu Kình Vũ cũng lợi dụng cơ hội Tôn Ngọc Long dành cho, khéo léo đưa ra phương án chỉnh đốn như vậy. Tôn Ngọc Long nhất định không thể phản đối hành động đó, Tôn Ngọc Long không những không thể phản đối, mà còn phải mạnh mẽ ủng hộ. Bởi vì đây không chỉ là công việc của Ủy ban kỷ luật, mà còn trong phạm vi chức trách của Tôn Ngọc Long. Hơn nữa điều thực sự khiến mọi người cảm thấy khiếp sợ chính là Liễu Kình Vũ lần này trực tiếp khai đao trong nội bộ Ủy ban kỷ luật, mà người bị ra tay – Nghiêm Vệ Đông chính là người của Tôn Ngọc Long.
Điều này tương đương với Tôn Ngọc Long mắng Liễu Kình Vũ một chút, trong nháy mắt, Liễu Kình Vũ liền hung hăng tát một cái vào miệng Tôn Ngọc Long. Cái tát này vừa độc vừa nhanh, mà bị đánh gãy răng nanh nhưng Tôn Ngọc Long cũng phải cố nuốt vào trong bụng.
Độc, thật sự quá độc.
Lúc này, tuy rằng đây là lần đầu tiên Liễu Kình Vũ và Tôn Ngọc Long giao chiến ở Hội nghị thường vụ, nhưng tất cả mọi người đều ý thức được, Liễu Kình Vũ này thật là không phải là ngọn đèn cạn dầu.
Giờ phút này, Tôn Ngọc Long bị một tát của Liễu Kình Vũ đến mức giận tím mặt.
Mặc dù y biết Liễu Kình Vũ rất khó đối phó, không phải đèn cạn dầu, nhưng cũng không ngờ Liễu Kình Vũ lại trực tiếp chống đối mình, tiến hành khiêu chiến đối đầu gay gắt.
Đây tuyệt đối chính là khiêu chiến.
Làm sao bây giờ, nếu mình thật sự để Liễu Kình Vũ thực hiện được, vậy thì hôm nay mặt mũi mình không biết giấu đi đâu. Nhưng nếu mình thật sự bác bỏ đề nghị này của Liễu Kình Vũ, nhất định sẽ bị hắn nắm thóp, chẳng may bị Liễu Kình Vũ báo cáo lên Tỉnh, danh tiếng của mình nhất định sẽ bị tổn hại, con đường làm quan của mình sau này chắc chắn không có lợi.
Tuy nhiên rất nhanh đấy, Tôn Ngọc Long đảo mắt, nảy ra ý kiến.
Tôn Ngọc Long cười, nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Ừ, đồng chí Liễu Kình Vũ thật sự là một đồng chí tốt. Vấn đề chỉnh đốn phong thái bất chính đúng là nhiệm vụ cấp bách, nhất định phải thực hiện, hơn nữa còn phải thực hiện một cách dứt khoát, để toàn bộ cán bộ đều phải tự giác thực hiện nghiêm túc, tuyệt đối không thể có những hành vi bất chính. Tôi là một Bí thư thị ủy, đối với chuyện này càng không thể khoanh tay đứng nhìn. Tôi thấy như vậy đi, chúng ta thành lập một Tổ điều tra xử lý, do Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã làm đội trưởng, phối hợp với Ủy ban Kỷ luật thị xã, tiến hành điều tra toàn diện đối với hành vi sai trái trong phạm vi toàn thị xã.
Về phần Tổ trưởng tổ điều tra xử lý do tôi tự mình đảm nhiệm, Phó tổ trưởng do Chủ tịch Đường, đồng chí Cảnh Lập Sinh, đồng chí Liễu Kình Vũ đảm nhiệm. Đồng chí Liễu Kình Vũ vừa mới nhậm chức, đối với nhiều phương diện và nhân viên còn chưa hiểu rõ, cho nên, tôi thấy Tổ phó thường trực do Trưởng ban thư ký Thị ủy, đồng chí Ngô Hoàn Vũ thay đảm nhiệm. Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh thấy sắp xếp như vậy được không? Đương nhiên, sau khi anh biết rõ tình hình nội bộ Ủy ban kỷ luật và thị xã Đông Giang, tôi lập tức để vị trí Tổ phó thường trực của đồng chí Ngô Hoàn Vũ giao lại cho anh, do anh phụ trách công tác toàn diện. Tuy nhiên trước mắt, nhiệm vụ chính của anh vẫn là phối hợp với đồng chí Ngô Hoàn Vũ, anh thấy thế nào?
Tôn Ngọc Long nói xong, mỉm cười nhìn Liễu Kình Vũ.
Đối với chiêu này của mình, trong lòng Tôn Ngọc Long vẫn rất hài lòng. Chiêu thức ấy đó của y chính là đảo khách thành chủ.
Vốn dĩ, nhiệm vụ chỉnh đốn đơn vị là của Ủy ban kỷ luật, nhưng thông qua việc thành lập Tổ điều tra xử lý, khiến cho quyền lực của Ủy ban kỷ luật hoàn toàn mất đi, sau đó lại sắp xếp bốn Tổ phó, trong đó có một Chủ tịch UBND, một Phó bí thư thị ủy, hai người này chức vụ cũng ngang bằng với Liễu Kình Vũ, mà cấp bậc của Đường Thiệu Cương còn cao hơn của hắn. Như vậy, lời nói của hắn trong Tổ điều tra xử lý lại một lần nữa không có trọng lượng rồi.
Cuối cùng, y lại sắp xếp thân tín của mình là Ngô Hoàn Vũ đảm nhiệm Tổ phó thường trực, phụ trách mọi công việc của Tổ, nghĩa là khi nào triển khai quyết sách, triển khai như thế nào, tất cả quyền hạn đều ở trong tay của Ngô Hoàn Vũ. Như vậy, Liễu Kình Vũ ngay cả quyền lực trong Tổ điều tra xử lý này cũng không có, mất đi quyền chủ đạo, ngay cả một chút chuyện nhỏ hắn cũng không làm được.
Cứ như vậy, Liễu Kình Vũ chỉ có thể hoàn toàn chán nản.
Song, điều Tôn Ngọc Long không nghĩ tới chính là sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong lời của Tôn ngọc Long, chỉ là thản nhiên cười:
- Được, không thành vấn đề. Bí thư Tôn nói không sai, tôi chính xác phải làm quen với tình hình của Đông Giang một chút, có đồng chí Ngô Hoàn Vũ phụ trách chuyện này, tôi tin chắc chắn sẽ làm tố. Hơn nữa, xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm chính cũng là đồng chí Ngô Hoàn Vũ, tôi không liên quan nhiều, đây chính xác là tôi được lợi rồi, tôi thật sự phải cảm ơn Bí thư Tôn đã chiếu cố.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lại cười nói:
- Để phối hợp với đề nghị của Bí thư Tôn, sau khi tôi trở về lập tức xử lý chuyện xe công vụ của Nghiêm Vệ Đông, trước tiên chấn chỉnh nghiêm túc trong nội bộ. Tôi nghĩ đối với chuyện nhỏ này, Bí thư Tôn chắc cũng không có ý kiến, sẽ không phái người tới trợ giúp tôi xử lý chứ?
----------oOo----------
này, sớm đã tạo thành một mạng lưới quan hệ lợi ích vô cùng chặt chẽ và vững chắc rồi, nếu rút dây sẽ động rừng. Mấu chốt nhất chính là kinh tế thị xã Đông Giang hiện tại đang phát triển với tốc độ rất nhanh. Làm sao để có thể động tới thị xã Đông Giang mà không ngăn cản sự phát triển kinh tế thị xã Đông Giang, đó mới là vấn đề khó khăn nhất của cậu.