Bố trí của Liễu Kình Vũ ở thị xã Đông Giang đã bắt đầu từng bước được triển khai.
Lôi kéo chia rẽ chưa chắc chỉ có thể triển khai ở cấp cao, càng ở cơ sở, hiệu quả càng rõ ràng hơn. Ở một số thời điểm, con tốt nhỏ nhoi sẽ phát huy được hiệu quả tốt nhất.
Điểm này Liễu Kình Vũ đã hiểu ra toàn bộ từ y bảo vệ nhỏ nhoi đó.
Lúc đó là lần đầu tiên Liễu Kình Vũ bước vào cửa Ủy ban Kỷ luật, đã bị y bảo vệ gác cửa Lưu Tử Quang làm khó dễ rồi, nhưng tâm trạng Liễu Kình Vũ lúc đó khá tốt, cũng không làm khó y, chỉ đưa cho y một tấm danh thiếp riêng của mình. Lúc đó Liễu Kình Vũ cố tình bày ra một nước cờ tử, đối với quân cờ này hắn cũng không tính toán là sẽ thu hoạch được bao nhiêu, chỉ hy vọng là lúc cần dùng đến, nhất là cần tìm một ít tin tức, y bảo vệ này có thể cung cấp được cho mình thôi.
Nhưng Liễu Kình Vũ tuyệt đối cũng không ngờ được, đang đêm khuya, y bảo vệ này bỗng gọi điện thoại cho hắn, trong điện thoại có chút bồn chồn nói có một số tài liệu muốn giao cho Liễu Kình Vũ. Y cũng chẳng biết những tài liệu đó có tác dụng gì với Liễu Kình Vũ hay không, nhưng y vẫn muốn thử xem. Bởi y cũng mong rằng có thể thay đổi một chút vận mệnh của mình, ít nhất là khiến cho cuộc sống của mình tốt hơn một chút, thu nhập cao hơn một chút để người nhà mình có thể sống tốt hơn một chút.
Mặc dù chút tâm tư nhỏ bé của y bảo vệ này làm sao có thể qua mắt được Liễu Kình Vũ, nhưng y cũng lại không muốn buông tha cho cơ hội khó khăn lắm mới có được này. Bởi vì đối với y, cả cuộc đời cũng đã xác định sẽ gắn liền với nghề bảo vệ này, cuộc đời gần như không có điều gì đặc biệt. Tuy nhiên đã từng là một cựu binh xuất ngũ, Lưu Tử Quang đối với video theo dõi này lại vô cùng chuyên nghiệp và hiểu rất rõ, cho nên y đã lấy tài liệu từ camera theo dõi ở trung tâm phòng trực ban, theo dõi việc làm hàng ngày của Nghiêm Vệ Đông phục chế lại, sau đó tất cả đều giao lại cho Liễu Kình Vũ.
Sau khi Liễu Kình Vũ nhận được video này, ngay lúc đó đã thấy kinh ngạc rồi.
Hắn vạn lần cũng không ngờ được, Lưu Tử Quang lại có thể giao cho hắn một phần bom tấn như vậy, bởi vậy mới có việc hắn đột nhiên nổi đóa lên ở hội nghị Thường vụ Thị ủy, trực tiếp hung hăng phản kích lại Tôn Ngọc Long, đồng thời còn cho Nghiêm Vệ Đông một đòn thật lớn
Cho nên sau khi trở lại văn phòng, hắn liền suy nghĩ lại rồi, cũng đã quyết định sẽ nhằm vào Văn phòng Ủy ban Kỷ luật mà đặc biệt bố trí triển khai. Dù sao thì Văn phòng Ủy ban Kỷ luật cũng phải tiếp xúc với hắn khá nhiều, nhất là hiện tại hắn lại không có bất kỳ lực khống chế nào đối với các nhân vật số một, số hai của các phòng ban trong Ủy ban kỷ luật, cho nên nắm trong tay toàn bộ Văn phòng đối với hắn là việc vô cùng quan trọng. Hơn nữa hắn lại tin chắc rằng, các Ủy viên thường vụ khác của Ủy ban Kỷ luật đều cũng giống như Nghiêm Vệ Đông, đều đã có sắp đặt riêng. Cho nên với trận địa này Liễu Kình Vũ vô cùng coi trọng, chỉ có hôm nay hắn mới dùng miếng mồi là cái ghế Chánh văn phòng này để kích động tính tích cực của ba người Ôn Hữu Sơn, Lưu Á Châu, Vương Hải Bằng, khiến cho họ tích cực hoạt động để cạnh tranh lẫn nhau.
Liễu Kình Vũ tuy rằng bước vào con đường làm quan thời gian chưa lâu, nhưng thông qua bút ký làm quan của cha hắn là Lưu Phi, hắn đã hiểu rõ ràng một việc, nếu muốn tăng cường thuộc hạ nắm trong tay mình thì không được để bọn họ quá hòa thuận với nhau. Bởi vì một khi bọn họ quá hòa thuận với nhau, chắc chắn sẽ tồn tại khả năng chính mình sẽ bị mất đi quyền lực. Cho nên trong phạm vi nhất định, phải khiến cho thuộc hạ hình thành mối quan hệ vừa hợp tác lại vừa cạnh tranh lẫn nhau, mà chính mình phải làm cân bằng và thu lại ích lợi từ mối quan hệ đó của bọn họ, đoàn kết bọn họ cùng nhau tiến về mục tiêu phía trước.
Sau khi Lưu Á Châu trở về phòng làm việc, y lập tức lại cảm thấy nhức đầu.
Liễu Kình Vũ giao cho y nhiệm vụ này khiến y có cảm giác vô cùng oan khuất. Y đang suy nghĩ xem mình rốt cuộc nên đứng vào hàng nào. Lưu Á Châu cũng đâu có ngu ngốc, từ nhiệm vụ Liễu Kình Vũ giao cho y cũng có thể cảm nhận được, Liễu Kình Vũ cũng có ý muốn y đứng vào hàng ngũ của hắn.
Đột nhiên Lưu Á Châu đảo tròn mắt, trong đầu lập tức xuất hiện một kế.
Y cầm lấy điện thoại trên bàn gọi cho Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Nghiêm Vệ Đông. Điện thoại rất nhanh đã được nối thông, thanh âm đặc sệt tiếng địa phương của Nghiêm Vệ Đông vang lên trong điện thoại:
- Ai thế?
- Chủ nhiệm Nghiêm, tôi là Lưu Á Châu, bây giờ ngài có bận không, tôi muốn báo cáo với ngài một việc.
Giọng nói của Lưu Á Châu tràn đầy vẻ nịnh nọt.
- Ồ, là Á Châu à, có chuyện gì thế?
Giọng nói của Nghiêm Vệ Đông liền nhẹ nhàng hơn một chút.
Trong lòng Lưu Á Châu thấy rất vui vẻ liền hỏi thăm dò:
- Chủ nhiệm Nghiêm, văn phòng chúng tôi vừa nhận được một văn kiện có liên quan đến ngài. Chủ nhiệm Liễu bảo tôi đem văn kiện này dán lên hai bên cửa trái phải ờ tòa nhà Ủy ban Kỷ luật, và phải đảm bảo tất cả từng nhân viên công tác ở Ủy ban Kỷ luật đều có một bản, phải nhìn theo đó mà học tập.
Sắc mặt của Nghiêm Vệ Đông chợt trở nên lạnh lùng.
Mới vừa không lâu trước đây, y vừa mới nhận được điện thoại của lãnh đạo Thị ủy Tôn Ngọc Long, nói Liễu Kình Vũ đã thu thập tài liệu về việc y sử dụng xe công vào việc riêng, cũng đã thu thập đủ chứng cớ về việc y dùng xe vượt quá chỉ tiêu. Ở cuộc họp thường vụ Thị ủy cũng đã được thông qua nghị quyết liên quan, kêu y nên cẩn thận một chút, Liễu Kình Vũ tiếp đó chắc chắn sẽ làm vài chuyện mờ ám.
Sau khi Nghiêm Vệ Đông nhận được cuộc điện thoại này lập tức liền hành động ngay.
Y cũng chả phài là loại người lương thiện gì, từ cuộc điện thoại của Tôn Ngọc Long, y đã biết ngay rằng những chứng cứ đó chỉ có thể xuất phát từ phòng trực ban của bảo vệ, bởi vì chỉ có nơi đó mới có gắn camera giám sát. Y lập tức cho người đi điều tra, biết được mấy ngày gần đây người chịu trách nhiệm giám sát là Lưu Tử Quang, y liền gọi ngay Lưu Tử Quang đến nói chuyện. Ai ngờ kết quả lại biết rằng Lưu Tử Quang hôm nay cũng đã nộp đơn xin thôi việc, về chuyện chuyển đi đâu thì chẳng ai biết được.
Biết được tin này, Nghiêm Vệ Đông tức giận đến mức hung hăng ném ly nước bằng thủy tinh vỡ tan nát.
Vì vậy lúc đó y đã xác định được ngay người thu thập tất cả những chứng cứ đó rồi giao cho Liễu Kình Vũ rất có thể là tên bảo vệ tên là Lưu Tử Quang.
Y đã đặc biệt nghĩ sẽ phải hung hăng trừng phạt Lưu Tử Quang một trận, lại không ngờ phát hiện ra rằng Lưu Tử Quang đã xin nghỉ việc, điều này khiến y vô cùng tức giận. Tuy nhiên đã làm đến cấp bậc này rồi, tuy y rất muốn trừng trị Lưu Tử Quang, nhưng vì Lưu Tử Quang đã nghỉ việc, nên chuyện này cũng chỉ có thể bỏ qua thôi. Bất quá y nghĩ mãi không ra một chuyện, chính là Lưu Tử Quang giao những tài liệu này cho Liễu Kình Vũ thì sẽ giành được cái gì, làm như vậy rốt cuộc có đáng giá không?
Nghiêm Vệ Đông cũng không biết được là, Lưu Tử Quang nhận thấy bản thân mình làm như vậy quả thật rất đáng giá. Bởi vì sau khi gã đem tài liệu giao cho Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ lập tức ở trước mặt gã gọi điện thoại cho Tổng giám đốc khách sạn Tân Nguyên ở thị xã Đông Giang, nhờ ông ta giúp đỡ sắp xếp cho Lưu Tử Quang đến làm việc ở khách sạn Tân Nguyên. Phía bên kia sau khi hỏi thăm một chút về tình hình công việc hiện tại của Lưu Tử Quang, lập tức liền đồng ý để Lưu Tử Quang đến khách sạn Tân Nguyên đảm nhiệm vị trí Phó ban bảo vệ, tiền lương cao hơn gấp đôi so với làm ở phòng trực ban của Ủy ban Kỷ luật, hơn nữa bảo hiểm và chế độ đều đầy đủ cả.
Lúc đó Lưu Tử Quang vô cùng cảm động, rưng rưng hai dòng lệ nóng. Gã biết rằng, mình đã thật sự thành công rồi. Liễu Kình Vũ mới nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật quả thật là một người trọng tình trọng nghĩa, lúc đó trong lòng gã chỉ thấy xúc động và biết ơn Liễu Kình Vũ, cũng ngay lúc đó gã đã âm thầm hạ quyết tâm, sau này nếu có cơ hội nhất định phải báo đáp lại cho hắn.
Bất kể là Lưu Tử Quang hay Liễu Kình Vũ thì cũng đều không nghĩ đến, sau này cuộc sống của họ sẽ còn phát sinh thêm rất nhiều sự kiện. Nhưng vận mệnh chính là một điều vô cùng kỳ diệu, đến mấy chục năm sau, có rất nhiều sự việc cùng phát sinh trong cuộc đời họ, mà vận mệnh của hai người cũng bởi vì những chuyện cùng phát sinh này mà có rất nhiều thay đổi.
Dĩ nhiên những chuyện này là chuyện của sau này, tạm thời bây giờ không nên đề cập tới.
Giờ phút này, sau khi Nghiêm Vệ Đông nhận được điện thoại của Phó chánh văn phòng Lưu Á Châu, y liền biết ngay, hành động của Liễu Kình Vũ đã thật sự bị Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long đoán trước được. Liễu Kình Vũ quả nhiên đã có hành động, hơn nữa là vừa làm đã khiến cho hình tượng của y trở nên hết sức khó coi. Dù cho y có muốn ngăn cản thì cũng không có lực, dù sao thì chuyện này cũng đã được cuộc họp thường vụ Thị ủy thông qua rồi. Y chỉ có cảm giác khá dễ chịu mỗi một việc, đó chính là Lưu Á Châu đã báo tin này cho y trước, khiến y có sự chuẩn bị về tâm lý.
Cho nên tuy rằng trong lòng Nghiêm Vệ Đông vô cùng khó chịu, nhưng vẫn thản nhiên nói:
- Ừ, đồng chí Lưu Á Châu, không tệ. Chuyện nên làm thế nào thì cậu cứ làm y như thế đi, chuyện này tôi biết rồi.
Sau khi nghe Nghiêm Vệ Đông nói, cục đá nặng trong lòng Lưu Á Châu xem như hoàn toàn được buông xuống. Y biết rằng, mình đã có thể yên tâm mà làm, không cần lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của Nghiêm Vệ Đông về chính bản thân Lưu Á Châu mình rồi.
Lưu Á Châu tuy là một người khá gian xảo, nhưng năng lực làm việc vẫn là tương đối tốt, việc mà Liễu Kình Vũ giao cho rất nhanh cũng đã làm xong.
Vừa mới quay trở về phòng làm việc, y liền nhận được một phần văn kiện gửi đến từ Thị ủy. Đây chính là tài liệu có liên quan đến việc thành lập tổ điều tra xử lý của Thị ủy.
Sau khi nhận được văn kiện, Lưu Á Châu vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì y phát hiện ra rằng trong việc thành lập Tổ điều tra xử lý của Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Liễu Kình Vũ tuy rằng giữ chức vụ Tổ phó, nhưng lại được xếp ở gần cuối, mà Tổ phó thường trực lại do Trưởng ban thư ký Thị ủy Ngô Hoàn Vũ đảm nhiệm. Trong đề nghị của Ngô Hoàn Vũ, thành lập một văn phòng nhỏ cho tổ nhân viên điều tra xử lý, Chánh văn phòng do Trưởng ban thư ký Thị ủy Ngô Hoàn Vũ đảm nhiệm, mà Phó chủ nhiệm thường trực cũng là do Nghiêm Vệ Đông đảm nhiệm.
Đây là một sự sắp xếp vô cùng kì dị, việc này tương đương với việc người thật sự thao túng công việc của Tổ này chính là Nghiêm Vệ Đông.
Lưu Á Châu đã từng nghe qua, tuy rằng việc thành lập Tổ điều tra xử lý là do Liễu Kình Vũ đề xuất, ý của hắn là muốn mình tự chỉ đạo việc này, nhưng không ngờ lại bị Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long phá đám.
Lưu Á Châu thầm nhủ trong lòng: “Xem ra, Liễu Kình Vũ này tuy chức vụ là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nhưng ở trong số Ủy viên Thường vụ Thị ủy cũng chả có gì nổi bật, đấu đi đấu lại kết quả cũng không thể nào bằng được Nghiêm Vệ Đông, xem ra mình cứ dựa vào Nghiêm Vệ Đông là tốt nhất.”
Nghĩ đến đó, Lưu Á Châu đem nội dung của văn kiện báo cáo qua với Nghiêm Vệ Đông một chút, sau đó mới đem văn kiện đến phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, giao lại văn kiện cho Liễu Kình Vũ.
Sau khi Liễu Kình Vũ tiếp nhận văn kiện, trong ánh mắt lại nhiều thêm vài phần băng lãnh.
Hắn biết rằng Tôn Ngọc Long đối với việc hắn trừng trị Nghiêm Vệ Đông ở hội nghị thường vụ hôm nay đã bắt đầu ra đòn phản kích rồi.
tLineBreakNewLine]>
Lôi kéo chia rẽ chưa chắc chỉ có thể triển khai ở cấp cao, càng ở cơ sở, hiệu quả càng rõ ràng hơn. Ở một số thời điểm, con tốt nhỏ nhoi sẽ phát huy được hiệu quả tốt nhất.
Điểm này Liễu Kình Vũ đã hiểu ra toàn bộ từ y bảo vệ nhỏ nhoi đó.
Lúc đó là lần đầu tiên Liễu Kình Vũ bước vào cửa Ủy ban Kỷ luật, đã bị y bảo vệ gác cửa Lưu Tử Quang làm khó dễ rồi, nhưng tâm trạng Liễu Kình Vũ lúc đó khá tốt, cũng không làm khó y, chỉ đưa cho y một tấm danh thiếp riêng của mình. Lúc đó Liễu Kình Vũ cố tình bày ra một nước cờ tử, đối với quân cờ này hắn cũng không tính toán là sẽ thu hoạch được bao nhiêu, chỉ hy vọng là lúc cần dùng đến, nhất là cần tìm một ít tin tức, y bảo vệ này có thể cung cấp được cho mình thôi.
Nhưng Liễu Kình Vũ tuyệt đối cũng không ngờ được, đang đêm khuya, y bảo vệ này bỗng gọi điện thoại cho hắn, trong điện thoại có chút bồn chồn nói có một số tài liệu muốn giao cho Liễu Kình Vũ. Y cũng chẳng biết những tài liệu đó có tác dụng gì với Liễu Kình Vũ hay không, nhưng y vẫn muốn thử xem. Bởi y cũng mong rằng có thể thay đổi một chút vận mệnh của mình, ít nhất là khiến cho cuộc sống của mình tốt hơn một chút, thu nhập cao hơn một chút để người nhà mình có thể sống tốt hơn một chút.
Mặc dù chút tâm tư nhỏ bé của y bảo vệ này làm sao có thể qua mắt được Liễu Kình Vũ, nhưng y cũng lại không muốn buông tha cho cơ hội khó khăn lắm mới có được này. Bởi vì đối với y, cả cuộc đời cũng đã xác định sẽ gắn liền với nghề bảo vệ này, cuộc đời gần như không có điều gì đặc biệt. Tuy nhiên đã từng là một cựu binh xuất ngũ, Lưu Tử Quang đối với video theo dõi này lại vô cùng chuyên nghiệp và hiểu rất rõ, cho nên y đã lấy tài liệu từ camera theo dõi ở trung tâm phòng trực ban, theo dõi việc làm hàng ngày của Nghiêm Vệ Đông phục chế lại, sau đó tất cả đều giao lại cho Liễu Kình Vũ.
Sau khi Liễu Kình Vũ nhận được video này, ngay lúc đó đã thấy kinh ngạc rồi.
Hắn vạn lần cũng không ngờ được, Lưu Tử Quang lại có thể giao cho hắn một phần bom tấn như vậy, bởi vậy mới có việc hắn đột nhiên nổi đóa lên ở hội nghị Thường vụ Thị ủy, trực tiếp hung hăng phản kích lại Tôn Ngọc Long, đồng thời còn cho Nghiêm Vệ Đông một đòn thật lớn
Cho nên sau khi trở lại văn phòng, hắn liền suy nghĩ lại rồi, cũng đã quyết định sẽ nhằm vào Văn phòng Ủy ban Kỷ luật mà đặc biệt bố trí triển khai. Dù sao thì Văn phòng Ủy ban Kỷ luật cũng phải tiếp xúc với hắn khá nhiều, nhất là hiện tại hắn lại không có bất kỳ lực khống chế nào đối với các nhân vật số một, số hai của các phòng ban trong Ủy ban kỷ luật, cho nên nắm trong tay toàn bộ Văn phòng đối với hắn là việc vô cùng quan trọng. Hơn nữa hắn lại tin chắc rằng, các Ủy viên thường vụ khác của Ủy ban Kỷ luật đều cũng giống như Nghiêm Vệ Đông, đều đã có sắp đặt riêng. Cho nên với trận địa này Liễu Kình Vũ vô cùng coi trọng, chỉ có hôm nay hắn mới dùng miếng mồi là cái ghế Chánh văn phòng này để kích động tính tích cực của ba người Ôn Hữu Sơn, Lưu Á Châu, Vương Hải Bằng, khiến cho họ tích cực hoạt động để cạnh tranh lẫn nhau.
Liễu Kình Vũ tuy rằng bước vào con đường làm quan thời gian chưa lâu, nhưng thông qua bút ký làm quan của cha hắn là Lưu Phi, hắn đã hiểu rõ ràng một việc, nếu muốn tăng cường thuộc hạ nắm trong tay mình thì không được để bọn họ quá hòa thuận với nhau. Bởi vì một khi bọn họ quá hòa thuận với nhau, chắc chắn sẽ tồn tại khả năng chính mình sẽ bị mất đi quyền lực. Cho nên trong phạm vi nhất định, phải khiến cho thuộc hạ hình thành mối quan hệ vừa hợp tác lại vừa cạnh tranh lẫn nhau, mà chính mình phải làm cân bằng và thu lại ích lợi từ mối quan hệ đó của bọn họ, đoàn kết bọn họ cùng nhau tiến về mục tiêu phía trước.
Sau khi Lưu Á Châu trở về phòng làm việc, y lập tức lại cảm thấy nhức đầu.
Liễu Kình Vũ giao cho y nhiệm vụ này khiến y có cảm giác vô cùng oan khuất. Y đang suy nghĩ xem mình rốt cuộc nên đứng vào hàng nào. Lưu Á Châu cũng đâu có ngu ngốc, từ nhiệm vụ Liễu Kình Vũ giao cho y cũng có thể cảm nhận được, Liễu Kình Vũ cũng có ý muốn y đứng vào hàng ngũ của hắn.
Đột nhiên Lưu Á Châu đảo tròn mắt, trong đầu lập tức xuất hiện một kế.
Y cầm lấy điện thoại trên bàn gọi cho Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Nghiêm Vệ Đông. Điện thoại rất nhanh đã được nối thông, thanh âm đặc sệt tiếng địa phương của Nghiêm Vệ Đông vang lên trong điện thoại:
- Ai thế?
- Chủ nhiệm Nghiêm, tôi là Lưu Á Châu, bây giờ ngài có bận không, tôi muốn báo cáo với ngài một việc.
Giọng nói của Lưu Á Châu tràn đầy vẻ nịnh nọt.
- Ồ, là Á Châu à, có chuyện gì thế?
Giọng nói của Nghiêm Vệ Đông liền nhẹ nhàng hơn một chút.
Trong lòng Lưu Á Châu thấy rất vui vẻ liền hỏi thăm dò:
- Chủ nhiệm Nghiêm, văn phòng chúng tôi vừa nhận được một văn kiện có liên quan đến ngài. Chủ nhiệm Liễu bảo tôi đem văn kiện này dán lên hai bên cửa trái phải ờ tòa nhà Ủy ban Kỷ luật, và phải đảm bảo tất cả từng nhân viên công tác ở Ủy ban Kỷ luật đều có một bản, phải nhìn theo đó mà học tập.
Sắc mặt của Nghiêm Vệ Đông chợt trở nên lạnh lùng.
Mới vừa không lâu trước đây, y vừa mới nhận được điện thoại của lãnh đạo Thị ủy Tôn Ngọc Long, nói Liễu Kình Vũ đã thu thập tài liệu về việc y sử dụng xe công vào việc riêng, cũng đã thu thập đủ chứng cớ về việc y dùng xe vượt quá chỉ tiêu. Ở cuộc họp thường vụ Thị ủy cũng đã được thông qua nghị quyết liên quan, kêu y nên cẩn thận một chút, Liễu Kình Vũ tiếp đó chắc chắn sẽ làm vài chuyện mờ ám.
Sau khi Nghiêm Vệ Đông nhận được cuộc điện thoại này lập tức liền hành động ngay.
Y cũng chả phài là loại người lương thiện gì, từ cuộc điện thoại của Tôn Ngọc Long, y đã biết ngay rằng những chứng cứ đó chỉ có thể xuất phát từ phòng trực ban của bảo vệ, bởi vì chỉ có nơi đó mới có gắn camera giám sát. Y lập tức cho người đi điều tra, biết được mấy ngày gần đây người chịu trách nhiệm giám sát là Lưu Tử Quang, y liền gọi ngay Lưu Tử Quang đến nói chuyện. Ai ngờ kết quả lại biết rằng Lưu Tử Quang hôm nay cũng đã nộp đơn xin thôi việc, về chuyện chuyển đi đâu thì chẳng ai biết được.
Biết được tin này, Nghiêm Vệ Đông tức giận đến mức hung hăng ném ly nước bằng thủy tinh vỡ tan nát.
Vì vậy lúc đó y đã xác định được ngay người thu thập tất cả những chứng cứ đó rồi giao cho Liễu Kình Vũ rất có thể là tên bảo vệ tên là Lưu Tử Quang.
Y đã đặc biệt nghĩ sẽ phải hung hăng trừng phạt Lưu Tử Quang một trận, lại không ngờ phát hiện ra rằng Lưu Tử Quang đã xin nghỉ việc, điều này khiến y vô cùng tức giận. Tuy nhiên đã làm đến cấp bậc này rồi, tuy y rất muốn trừng trị Lưu Tử Quang, nhưng vì Lưu Tử Quang đã nghỉ việc, nên chuyện này cũng chỉ có thể bỏ qua thôi. Bất quá y nghĩ mãi không ra một chuyện, chính là Lưu Tử Quang giao những tài liệu này cho Liễu Kình Vũ thì sẽ giành được cái gì, làm như vậy rốt cuộc có đáng giá không?
Nghiêm Vệ Đông cũng không biết được là, Lưu Tử Quang nhận thấy bản thân mình làm như vậy quả thật rất đáng giá. Bởi vì sau khi gã đem tài liệu giao cho Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ lập tức ở trước mặt gã gọi điện thoại cho Tổng giám đốc khách sạn Tân Nguyên ở thị xã Đông Giang, nhờ ông ta giúp đỡ sắp xếp cho Lưu Tử Quang đến làm việc ở khách sạn Tân Nguyên. Phía bên kia sau khi hỏi thăm một chút về tình hình công việc hiện tại của Lưu Tử Quang, lập tức liền đồng ý để Lưu Tử Quang đến khách sạn Tân Nguyên đảm nhiệm vị trí Phó ban bảo vệ, tiền lương cao hơn gấp đôi so với làm ở phòng trực ban của Ủy ban Kỷ luật, hơn nữa bảo hiểm và chế độ đều đầy đủ cả.
Lúc đó Lưu Tử Quang vô cùng cảm động, rưng rưng hai dòng lệ nóng. Gã biết rằng, mình đã thật sự thành công rồi. Liễu Kình Vũ mới nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật quả thật là một người trọng tình trọng nghĩa, lúc đó trong lòng gã chỉ thấy xúc động và biết ơn Liễu Kình Vũ, cũng ngay lúc đó gã đã âm thầm hạ quyết tâm, sau này nếu có cơ hội nhất định phải báo đáp lại cho hắn.
Bất kể là Lưu Tử Quang hay Liễu Kình Vũ thì cũng đều không nghĩ đến, sau này cuộc sống của họ sẽ còn phát sinh thêm rất nhiều sự kiện. Nhưng vận mệnh chính là một điều vô cùng kỳ diệu, đến mấy chục năm sau, có rất nhiều sự việc cùng phát sinh trong cuộc đời họ, mà vận mệnh của hai người cũng bởi vì những chuyện cùng phát sinh này mà có rất nhiều thay đổi.
Dĩ nhiên những chuyện này là chuyện của sau này, tạm thời bây giờ không nên đề cập tới.
Giờ phút này, sau khi Nghiêm Vệ Đông nhận được điện thoại của Phó chánh văn phòng Lưu Á Châu, y liền biết ngay, hành động của Liễu Kình Vũ đã thật sự bị Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long đoán trước được. Liễu Kình Vũ quả nhiên đã có hành động, hơn nữa là vừa làm đã khiến cho hình tượng của y trở nên hết sức khó coi. Dù cho y có muốn ngăn cản thì cũng không có lực, dù sao thì chuyện này cũng đã được cuộc họp thường vụ Thị ủy thông qua rồi. Y chỉ có cảm giác khá dễ chịu mỗi một việc, đó chính là Lưu Á Châu đã báo tin này cho y trước, khiến y có sự chuẩn bị về tâm lý.
Cho nên tuy rằng trong lòng Nghiêm Vệ Đông vô cùng khó chịu, nhưng vẫn thản nhiên nói:
- Ừ, đồng chí Lưu Á Châu, không tệ. Chuyện nên làm thế nào thì cậu cứ làm y như thế đi, chuyện này tôi biết rồi.
Sau khi nghe Nghiêm Vệ Đông nói, cục đá nặng trong lòng Lưu Á Châu xem như hoàn toàn được buông xuống. Y biết rằng, mình đã có thể yên tâm mà làm, không cần lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của Nghiêm Vệ Đông về chính bản thân Lưu Á Châu mình rồi.
Lưu Á Châu tuy là một người khá gian xảo, nhưng năng lực làm việc vẫn là tương đối tốt, việc mà Liễu Kình Vũ giao cho rất nhanh cũng đã làm xong.
Vừa mới quay trở về phòng làm việc, y liền nhận được một phần văn kiện gửi đến từ Thị ủy. Đây chính là tài liệu có liên quan đến việc thành lập tổ điều tra xử lý của Thị ủy.
Sau khi nhận được văn kiện, Lưu Á Châu vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì y phát hiện ra rằng trong việc thành lập Tổ điều tra xử lý của Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Liễu Kình Vũ tuy rằng giữ chức vụ Tổ phó, nhưng lại được xếp ở gần cuối, mà Tổ phó thường trực lại do Trưởng ban thư ký Thị ủy Ngô Hoàn Vũ đảm nhiệm. Trong đề nghị của Ngô Hoàn Vũ, thành lập một văn phòng nhỏ cho tổ nhân viên điều tra xử lý, Chánh văn phòng do Trưởng ban thư ký Thị ủy Ngô Hoàn Vũ đảm nhiệm, mà Phó chủ nhiệm thường trực cũng là do Nghiêm Vệ Đông đảm nhiệm.
Đây là một sự sắp xếp vô cùng kì dị, việc này tương đương với việc người thật sự thao túng công việc của Tổ này chính là Nghiêm Vệ Đông.
Lưu Á Châu đã từng nghe qua, tuy rằng việc thành lập Tổ điều tra xử lý là do Liễu Kình Vũ đề xuất, ý của hắn là muốn mình tự chỉ đạo việc này, nhưng không ngờ lại bị Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long phá đám.
Lưu Á Châu thầm nhủ trong lòng: “Xem ra, Liễu Kình Vũ này tuy chức vụ là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nhưng ở trong số Ủy viên Thường vụ Thị ủy cũng chả có gì nổi bật, đấu đi đấu lại kết quả cũng không thể nào bằng được Nghiêm Vệ Đông, xem ra mình cứ dựa vào Nghiêm Vệ Đông là tốt nhất.”
Nghĩ đến đó, Lưu Á Châu đem nội dung của văn kiện báo cáo qua với Nghiêm Vệ Đông một chút, sau đó mới đem văn kiện đến phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, giao lại văn kiện cho Liễu Kình Vũ.
Sau khi Liễu Kình Vũ tiếp nhận văn kiện, trong ánh mắt lại nhiều thêm vài phần băng lãnh.
Hắn biết rằng Tôn Ngọc Long đối với việc hắn trừng trị Nghiêm Vệ Đông ở hội nghị thường vụ hôm nay đã bắt đầu ra đòn phản kích rồi.
tLineBreakNewLine]>