Đối với hành động lần này của Tôn Ngọc Long, Liễu Kình Vũ tuy là có chút bất ngờ, nhưng cũng không ngạc nhiên lắm. Bởi vì hắn hiểu rất rõ, nếu như Tôn Ngọc Long vẫn làm theo như thông thường thì mới chính là điều kỳ lạ, nếu không thì thị xã Đông Giang làm sao có thể trờ thành một nơi cực kỳ hỗn loạn khiến cho ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào cũng phải đặc biệt chú ý đến như vậy.
Vừa lúc đó, tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Phó chủ nhiệm thứ nhất của Ủy ban Kỷ luật Nghiêm Vệ Đông vừa đến, ngồi trước mặt Liễu Kình Vũ vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi hôm nay là đến để thừa nhận sai lầm với ngài. Về vấn đề dùng xe công vào việc riêng, tuy rằng tôi có một số lý do cả khách quan và chủ quan không thể không làm như vậy, nhưng hành vi của tôi dù sao cũng đã tạo nên một số ảnh hưởng không tốt trong quần chúng, bây giờ tôi xin tiến hành tự kiểm điểm với ngài. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì thì tôi cũng đã sai rồi.
Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Kiểm điểm với tôi thì không cần thiết đâu, chuyện đó để sau này có thời gian rồi nói. Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, tôi nghĩ hôm nay anh đến đây không chỉ vì mỗi chuyện kiểm điểm này thôi đúng không?
Liễu Kình Vũ cũng không phải là kẻ ngốc, hắn tin chắc rằng với tính cách của Nghiêm Vệ Đông, tuyệt đối không chỉ vì mỗi việc nhận sai lầm này mà đến tìm hắn.
Nghiêm Vệ Đông nghe thấy Liễu Kình Vũ hỏi vậy, ngay lập tức liền thay đổi thái độ:
- Chủ nhiệm Liễu, là như vậy, tôi vừa mới nhận được thông báo từ bên phía Thị ủy, nói để cho tôi đảm nhiệm chức vụ Phó ban thường trực của Văn phòng Tổ điều tra xử lý, phụ trách phối hợp hoạt động với tất cả các ban ngành trong Ủy ban Kỷ luật, cho nên tôi nghĩ chúng ta sẽ lại phải mở một lần nữa hội nghị thường ủy giữa các ban ngành của Ủy ban Kỷ luật, trong hội nghị này sẽ phổ biến về việc thống nhất sắp xếp công việc.
Nghiêm Vệ Đông nói xong, nét mặt vô cùng đắc ý nhìn Liễu Kình Vũ.
Y hôm nay là đến để ra oai với Liễu Kình Vũ đấy. Phải biết rằng, vừa mới trước đó y còn bị hội nghị thường vụ Thị ủy đưa ra văn kiện phê bình, sau lưng thì lưng Trưởng ban thư ký Thị ủy Ngô Hoàn Vũ lại lấy việc thành lập Tổ điều tra xử lý mà bổ nhiệm y thành Phó chủ nhiệm thường trực văn phòng, có trách nhiệm phối hợp điều chỉnh với nội bộ Ủy ban Kỷ luật mà làm việc. Việc này tương đương với việc hung hăng đánh thẳng vào mặt Liễu Kình Vũ một cái thật mạnh. Liễu Kình Vũ hao tâm tổn sức muốn chỉnh đốn y, cuối cùng cũng trở thành công dã tràng thôi. Ngược lại vì đổ tội cho y mà có thể khiến y có thể tiến thêm một bước tiến thật dài trong việc thâu tóm tất cả mọi lĩnh vực của Ủy ban Kỷ luật, hơn nữa lại có vô cùng đầy đủ lí do.
Hôm nay y muốn cho Liễu Kình Vũ biết rằng, bản thân y tuy không phải là Ủy viên thường vụ Thị ủy, chỉ là Phó chủ nhiệm của Ủy ban Kỷ luật, nhưng bối cảnh và năng lực của y không phải là cái mà loại Ủy viên thường vụ Thị ủy ngoại lai như Liễu Kình Vũ có thể so sánh được. Y phải một lần nữa tạo dựng lại uy tín của chính mình trong Ủy ban Kỷ luật mới được.
Sau khi nghe Nghiêm Vệ Đông nói, Liễu Kình Vũ cố tình để lộ ra bộ mặt khiếp sợ và bất mãn, trong ánh mắt còn lộ ra vài phần tức giận.
Tuy nhiên tương phản với những biểu hiện trên mặt, trong nội tâm Liễu Kình Vũ chính là đang cười thầm.
Hắn đương nhiên là nhìn ra được, Nghiêm Vệ Đông đến là để ra oai thôi. Chẳng qua là Nghiêm Vệ Đông này lá gan cũng quá lớn đi, thái độ cũng có phần kiêu ngạo quá, tuy rằng y có gia thế và chỗ dựa vững chắc, nhưng y lại không để ý đến chuyện quan trọng nhất, đó chính là ở Ủy ban Kỷ luật này, y chỉ là nhân vật đứng thứ hai, mà hắn mới chính là nhân vật đứng đầu. Y muốn ra oai với hắn, quả thật chính là đưa sẵn mặt ra cho hắn đánh, bản thân hắn cũng đang suy nghĩ xem phải hung hăng đánh vào mặt Nghiêm Vệ Đông như thế nào, không ngờ y lại tự mình dâng lên đến tận cửa, lão già này quả thật là không có tự trọng mà
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ thấp giọng nói:
- Ừ, ý kiến của đồng chí Nghiêm Vệ Đông rất tốt, đối với công tác xử lý, tôi vô cùng ủng hộ. Anh đã đề nghị triệu tập cuộc họp, vậy thì chuyện này liền giao cho anh sắp xếp đi, tới lúc đó báo cho tôi biết thời gian họp là được rồi.
Nghiêm Vệ Đông nghe thấy Liễu Kình Vũ đã đồng ý rồi, trong lòng bỗng thấy vui vẻ, thầm nghĩ trong bụng: “Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, xem ra thì mày vẫn còn non lắm, để xem lần này tao sẽ xử lý mày như thế nào, xem tao sẽ làm cho mày mất hết mặt mũi như thế nào.”
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng làm sao ngoài miệng Nghiêm Vệ Đông có thể nói như vậy được, chỉ có thể trưng ra bộ mặt nghiêm túc nói:
- Chủ nhiệm Liễu, chuyện này đang được Thị ủy khá là chú ý đến, tôi thấy nửa tiếng nữa chúng ta tiến hành cuộc họp đi, như vậy sẽ thể hiện rằng Ủy ban Kỷ luật rất coi trọng việc này.
Liễu Kình Vũ gật đầu nói:
- Được, nửa giờ sau họp. Vậy anh đi chuẩn bị việc này đi, nhất định phải phổ biến cho mọi người hiểu thật rõ ràng về nội dung của cuộc họp này.
Nghiêm Vệ Đông không chút do dự nói:
- Được, Chủ nhiệm Liễu cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ làm tốt mọi việc.
Cùng lúc đó, trong lòng Nghiêm Vệ Đông cũng thầm nói: “Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, việc mà có thể hung hăng đánh thẳng vào mặt mày thì tao làm sao có thể làm không xong được.”
Có mục tiêu và động lực, hiệu suất công việc của Nghiêm Vệ Đông vô cùng cao, không đến mười phút sau, sự việc ở bên trong Ủy ban kỷ luật cũng đã truyền ra ngoài. Tất cả mọi người đều biết tuy rằng Nghiêm Vệ Đông ở hội nghị thường vụ Thị ủy bị trừng trị một trận, nhưng Thị ủy lại ngay lập tức liền bổ nhiệm Nghiêm Vệ Đông làm Phó chủ nhiệm thường trực Văn phòng Tổ điều tra xử lý, phối hợp với tất cả các phòng ban trong Ủy ban Kỷ luật. Tất cả mọi người đều biết, Nghiêm Vệ Đông so với Liễu Kình Vũ trong mắt các vị lãnh đạo Thị ủy vẫn là quan trọng hơn, việc này khiến cho một số ít người vốn đang muốn đầu quân về bên phía Liễu Kình Vũ bỗng thấy có chút do dự.
Dù sao ở trong quan trường, cái giá phải trả cho việc chọn đứng sai bên là rất đắt, nhẹ thì bị điều chuyển công tác, nặng thì bị lãnh đạo làm khó dễ rồi cách chức ngay tại chỗ. Nếu như làm sai chuyện gì bị khởi tố, vậy thì sẽ càng oan ức rồi. Cái cảnh trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chịu vạ lây trong chốn quan trường này nhìn mãi đã quen rồi.
Rất nhiều ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật khác vốn đang suy nghĩ đến việc dựa vào Nghiêm Vệ Đông thì thái độ cũng trở nên kiên quyết hơn, tất cả đều đã bắt đầu hành động. Bọn họ cho rằng Liễu Kình Vũ sẽ vẫn giống như những người khác trước đây đã từng đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, rất khó thoát khỏi loại bi kịch này.
Mà ngay cả Ôn Hữu Sơn và Vương Hải Bằng cũng tăng thêm vài phần nghi ngờ, bất quá chỉ là Ôn Hữu Sơn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định dựa vào Liễu Kình Vũ. Bởi vì ông ta đã nhận thức rõ ràng tình trạng của mình, nếu như đầu quân vào chỗ một vị Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật khác, chỉ sợ rằng ông ta trong mắt bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu giá trị lợi dụng, nhưng nếu đầu quân về phía Liễu Kình Vũ, lại được hơn rất nhiều cơ hội.
Vương Hải Bằng thì vẫn trong trạng thái do dự. Về phần Lưu Á Châu đang chuẩn bị cạnh tranh chức Chánh văn phòng, sau khi nghe được tin tức này, liền biết việc lúc đó mình tiết lộ tin tức cho Nghiêm Vệ Đông chắc chắn là đúng rồi. Cho dù Nghiêm Vệ Đông có không coi trọng gã, nhưng cũng sẽ không cho rằng gã và Liễu Kình Vũ cùng một phe với nhau. Chỉ cần gã vừa làm ra một loạt hành động ngụy trang đạt được sự tin tưởng của Liễu Kình Vũ, vừa âm thầm hợp tác với Nghiêm Vệ Đông, con đường làm quan trong tương lai của gã nhất định sẽ có rất nhiều cơ hội. Dù sao đứng sau lưng Nghiêm Vệ Đông còn có Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long, đầu sỏ ở thị xã Đông Giang này. Gã đã quyết định rồi, chính mình phải giữ vững lập trường, kiên quyết đứng về phía Nghiêm Vệ Đông.
Giờ phút này, trước khi cuộc họp đại hội toàn bộ hệ thống các vị lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật còn chưa bắt đầu, danh tiếng của Liễu Kình Vũ trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật cũng đã lung lay sắp đổ. Rất nhiều người cho rằng uy danh của Liễu Kình Vũ sẽ ầm ầm sụp đổ sau khi kết thúc hội nghị này.
Vừa lúc đó Ôn Hữu Sơn lại gõ cửa phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, sau khi bước vào, Ôn Hữu Sơn vẻ mặt cung kính nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi sang xem ngài có còn việc gì cần sắp xếp không, nếu như có thì tôi sẽ dốc hết sức để làm cho tốt.
Sau khi nghe Ôn Hữu Sơn nói, nụ cười trên mặt Liễu Kình Vũ vô cùng dịu dàng:
- Ừ, đồng chí Ôn Hữu Sơn, ông tới thật đúng lúc, tôi quả thật là đang có chút việc cần nhờ ông sắp xếp một chút. Đây là một phần danh sách nhân viên các phòng ban của Ủy ban Kỷ luật chúng ta, ông giúp tôi nhìn xem trong số những người này thì ai là người tương đối đứng đắn, năng lực làm việc tương đối tốt, có thể đảm đương được những công việc quan trọng.
Sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói, Ôn Hữu Sơn chợt thấy hoảng sợ. Ông ta thật không ngờ Liễu Kình Vũ lại để ông ta sắp xếp việc như vậy, ông ta hiểu quá rõ độ quan trọng của việc này, ông ta vội xua tay nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi chỉ là Phó chánh văn phòng thấp cổ bé họng thôi, tôi cũng không dám lấy ý kiến chủ quan của riêng mình làm ảnh hưởng đến quyết định của ngài. Nếu như chẳng may tôi nhìn lầm người, sẽ ảnh hưởng xấu đến việc đại sự của ngài.
Nhìn thấy thái độ của Ôn Hữu Sơn như vậy, Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên cười:
- Không cần lo ngại chuyện đó. Tôi bảo ông nói thì ông cứ nói, tôi chỉ muốn nghe thử một chút ý kiến của ông, còn quyết định cụ thể như thế nào thì tôi sẽ tự quyết định lấy.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, Ôn Hữu Sơn đã biết, cơ hội của mình đến rồi. Nếu Liễu Kình Vũ đã có thể giao chuyện như vậy cho ông ta làm, điều này chứng tỏ Liễu Kình Vũ đã có vài phần tín nhiệm ông ta. Dù sao những chuyện như vậy bình thường chỉ có những người thân cận tin tưởng nhất mới được phép làm thôi, mà Liễu Kình Vũ hiện tại ở trong Ủy ban Kỷ luật cũng không có người tin cẩn nào.
Nghĩ đến đây, Ôn Hữu Sơn cũng không khách khí nữa, vô cùng nghiêm túc nói:
- Chủ nhiệm Liễu, sau khi về phòng suy nghĩ tôi sẽ đưa lại cho ngài một danh sách đã chọn lọc lại.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Không cần phiền phức như vậy đâu, ông cứ ngồi ở đây nói cho tôi nghe cũng được, nói ít lời mà nhiều ý là được.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đem danh sách đang cầm trong tay đưa cho Ôn Hữu Sơn, hắn lại lấy từ bên cạnh ra một phần danh sách khác và một chiếc bút, mỉm cười nhìn về phía Ôn Hữu Sơn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khuyến khích
Ôn Hữu Sơn nhìn thấy một loạt động tác của Liễu Kình Vũ như vậy, trong lòng bỗng thấy hốt hoảng. Từ một loạt động tác này của Liễu Kình Vũ, ông ta kinh ngạc phát hiện ra, Liễu Kình Vũ giống như đã dự định trước được thời gian việc ông ta sẽ đến đây báo cáo công việc với hắn. Nếu không mà nói thì sao Liễu Kình Vũ có thể chuẩn bị hai phần danh sách như vậy? Hơn nữa ông ta còn phát hiện ra bản danh sách trong tay Liễu Kình Vũ là đặc biệt làm ra, ở phía sau tên mỗi người đều chừa ra một khoảng trống, chắc là dùng để viết ghi chú. Điều này cho thấy Liễu Kình Vũ rất coi trọng ý kiến của ông ta, điều này cũng cho thấy Liễu Kình Vũ là người có lòng dạ rất sâu sắc, tính toán cũng vô cùng chính xác. Nghĩ đến đây, Ôn Hữu Sơn không khỏi vô cùng kính nể Liễu Kình Vũ, ông ta đồng thời cũng ý thức được rằng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trước mắt cũng không phải là một người bình thường. Tuy rằng hắn hiện giờ thế lực còn yếu kém, nhưng trong tương lai chưa chắc sẽ thua kém gì Nghiêm Vệ Đông, ít nhất chỉ là dựa theo tình thế trước mắt, Liễu Kình Vũ quả thật là rất có tâm cơ.
Nghĩ đến đây, Ôn Hữu Sơn không chút do dự liền đem hiểu biết thực tế của mình dùng lời ít ý nhiều nhưng lại vô cùng sắc bén nói cho Liễu Kình Vũ biết mọi chuyện, tất cả về tính cách và tính tình của mỗi người mà ông ta biết đều nói ra cả. Ông ta vừa nói, Liễu Kình Vũ ngồi bên cạnh liền cầm bút viết ghi chú vào trong bản danh sách.
Bất quá trong Ôn Hữu Sơn vẫn có một điểm nghi ngờ, Liễu Kình Vũ làm bản danh sách này để làm gì, lại chỉ còn không đến 20 phút nữa là cuộc họp sẽ bắt đầu rồi.
Vừa lúc đó, tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Phó chủ nhiệm thứ nhất của Ủy ban Kỷ luật Nghiêm Vệ Đông vừa đến, ngồi trước mặt Liễu Kình Vũ vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi hôm nay là đến để thừa nhận sai lầm với ngài. Về vấn đề dùng xe công vào việc riêng, tuy rằng tôi có một số lý do cả khách quan và chủ quan không thể không làm như vậy, nhưng hành vi của tôi dù sao cũng đã tạo nên một số ảnh hưởng không tốt trong quần chúng, bây giờ tôi xin tiến hành tự kiểm điểm với ngài. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì thì tôi cũng đã sai rồi.
Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Kiểm điểm với tôi thì không cần thiết đâu, chuyện đó để sau này có thời gian rồi nói. Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, tôi nghĩ hôm nay anh đến đây không chỉ vì mỗi chuyện kiểm điểm này thôi đúng không?
Liễu Kình Vũ cũng không phải là kẻ ngốc, hắn tin chắc rằng với tính cách của Nghiêm Vệ Đông, tuyệt đối không chỉ vì mỗi việc nhận sai lầm này mà đến tìm hắn.
Nghiêm Vệ Đông nghe thấy Liễu Kình Vũ hỏi vậy, ngay lập tức liền thay đổi thái độ:
- Chủ nhiệm Liễu, là như vậy, tôi vừa mới nhận được thông báo từ bên phía Thị ủy, nói để cho tôi đảm nhiệm chức vụ Phó ban thường trực của Văn phòng Tổ điều tra xử lý, phụ trách phối hợp hoạt động với tất cả các ban ngành trong Ủy ban Kỷ luật, cho nên tôi nghĩ chúng ta sẽ lại phải mở một lần nữa hội nghị thường ủy giữa các ban ngành của Ủy ban Kỷ luật, trong hội nghị này sẽ phổ biến về việc thống nhất sắp xếp công việc.
Nghiêm Vệ Đông nói xong, nét mặt vô cùng đắc ý nhìn Liễu Kình Vũ.
Y hôm nay là đến để ra oai với Liễu Kình Vũ đấy. Phải biết rằng, vừa mới trước đó y còn bị hội nghị thường vụ Thị ủy đưa ra văn kiện phê bình, sau lưng thì lưng Trưởng ban thư ký Thị ủy Ngô Hoàn Vũ lại lấy việc thành lập Tổ điều tra xử lý mà bổ nhiệm y thành Phó chủ nhiệm thường trực văn phòng, có trách nhiệm phối hợp điều chỉnh với nội bộ Ủy ban Kỷ luật mà làm việc. Việc này tương đương với việc hung hăng đánh thẳng vào mặt Liễu Kình Vũ một cái thật mạnh. Liễu Kình Vũ hao tâm tổn sức muốn chỉnh đốn y, cuối cùng cũng trở thành công dã tràng thôi. Ngược lại vì đổ tội cho y mà có thể khiến y có thể tiến thêm một bước tiến thật dài trong việc thâu tóm tất cả mọi lĩnh vực của Ủy ban Kỷ luật, hơn nữa lại có vô cùng đầy đủ lí do.
Hôm nay y muốn cho Liễu Kình Vũ biết rằng, bản thân y tuy không phải là Ủy viên thường vụ Thị ủy, chỉ là Phó chủ nhiệm của Ủy ban Kỷ luật, nhưng bối cảnh và năng lực của y không phải là cái mà loại Ủy viên thường vụ Thị ủy ngoại lai như Liễu Kình Vũ có thể so sánh được. Y phải một lần nữa tạo dựng lại uy tín của chính mình trong Ủy ban Kỷ luật mới được.
Sau khi nghe Nghiêm Vệ Đông nói, Liễu Kình Vũ cố tình để lộ ra bộ mặt khiếp sợ và bất mãn, trong ánh mắt còn lộ ra vài phần tức giận.
Tuy nhiên tương phản với những biểu hiện trên mặt, trong nội tâm Liễu Kình Vũ chính là đang cười thầm.
Hắn đương nhiên là nhìn ra được, Nghiêm Vệ Đông đến là để ra oai thôi. Chẳng qua là Nghiêm Vệ Đông này lá gan cũng quá lớn đi, thái độ cũng có phần kiêu ngạo quá, tuy rằng y có gia thế và chỗ dựa vững chắc, nhưng y lại không để ý đến chuyện quan trọng nhất, đó chính là ở Ủy ban Kỷ luật này, y chỉ là nhân vật đứng thứ hai, mà hắn mới chính là nhân vật đứng đầu. Y muốn ra oai với hắn, quả thật chính là đưa sẵn mặt ra cho hắn đánh, bản thân hắn cũng đang suy nghĩ xem phải hung hăng đánh vào mặt Nghiêm Vệ Đông như thế nào, không ngờ y lại tự mình dâng lên đến tận cửa, lão già này quả thật là không có tự trọng mà
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ thấp giọng nói:
- Ừ, ý kiến của đồng chí Nghiêm Vệ Đông rất tốt, đối với công tác xử lý, tôi vô cùng ủng hộ. Anh đã đề nghị triệu tập cuộc họp, vậy thì chuyện này liền giao cho anh sắp xếp đi, tới lúc đó báo cho tôi biết thời gian họp là được rồi.
Nghiêm Vệ Đông nghe thấy Liễu Kình Vũ đã đồng ý rồi, trong lòng bỗng thấy vui vẻ, thầm nghĩ trong bụng: “Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, xem ra thì mày vẫn còn non lắm, để xem lần này tao sẽ xử lý mày như thế nào, xem tao sẽ làm cho mày mất hết mặt mũi như thế nào.”
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng làm sao ngoài miệng Nghiêm Vệ Đông có thể nói như vậy được, chỉ có thể trưng ra bộ mặt nghiêm túc nói:
- Chủ nhiệm Liễu, chuyện này đang được Thị ủy khá là chú ý đến, tôi thấy nửa tiếng nữa chúng ta tiến hành cuộc họp đi, như vậy sẽ thể hiện rằng Ủy ban Kỷ luật rất coi trọng việc này.
Liễu Kình Vũ gật đầu nói:
- Được, nửa giờ sau họp. Vậy anh đi chuẩn bị việc này đi, nhất định phải phổ biến cho mọi người hiểu thật rõ ràng về nội dung của cuộc họp này.
Nghiêm Vệ Đông không chút do dự nói:
- Được, Chủ nhiệm Liễu cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ làm tốt mọi việc.
Cùng lúc đó, trong lòng Nghiêm Vệ Đông cũng thầm nói: “Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, việc mà có thể hung hăng đánh thẳng vào mặt mày thì tao làm sao có thể làm không xong được.”
Có mục tiêu và động lực, hiệu suất công việc của Nghiêm Vệ Đông vô cùng cao, không đến mười phút sau, sự việc ở bên trong Ủy ban kỷ luật cũng đã truyền ra ngoài. Tất cả mọi người đều biết tuy rằng Nghiêm Vệ Đông ở hội nghị thường vụ Thị ủy bị trừng trị một trận, nhưng Thị ủy lại ngay lập tức liền bổ nhiệm Nghiêm Vệ Đông làm Phó chủ nhiệm thường trực Văn phòng Tổ điều tra xử lý, phối hợp với tất cả các phòng ban trong Ủy ban Kỷ luật. Tất cả mọi người đều biết, Nghiêm Vệ Đông so với Liễu Kình Vũ trong mắt các vị lãnh đạo Thị ủy vẫn là quan trọng hơn, việc này khiến cho một số ít người vốn đang muốn đầu quân về bên phía Liễu Kình Vũ bỗng thấy có chút do dự.
Dù sao ở trong quan trường, cái giá phải trả cho việc chọn đứng sai bên là rất đắt, nhẹ thì bị điều chuyển công tác, nặng thì bị lãnh đạo làm khó dễ rồi cách chức ngay tại chỗ. Nếu như làm sai chuyện gì bị khởi tố, vậy thì sẽ càng oan ức rồi. Cái cảnh trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chịu vạ lây trong chốn quan trường này nhìn mãi đã quen rồi.
Rất nhiều ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật khác vốn đang suy nghĩ đến việc dựa vào Nghiêm Vệ Đông thì thái độ cũng trở nên kiên quyết hơn, tất cả đều đã bắt đầu hành động. Bọn họ cho rằng Liễu Kình Vũ sẽ vẫn giống như những người khác trước đây đã từng đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, rất khó thoát khỏi loại bi kịch này.
Mà ngay cả Ôn Hữu Sơn và Vương Hải Bằng cũng tăng thêm vài phần nghi ngờ, bất quá chỉ là Ôn Hữu Sơn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định dựa vào Liễu Kình Vũ. Bởi vì ông ta đã nhận thức rõ ràng tình trạng của mình, nếu như đầu quân vào chỗ một vị Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật khác, chỉ sợ rằng ông ta trong mắt bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu giá trị lợi dụng, nhưng nếu đầu quân về phía Liễu Kình Vũ, lại được hơn rất nhiều cơ hội.
Vương Hải Bằng thì vẫn trong trạng thái do dự. Về phần Lưu Á Châu đang chuẩn bị cạnh tranh chức Chánh văn phòng, sau khi nghe được tin tức này, liền biết việc lúc đó mình tiết lộ tin tức cho Nghiêm Vệ Đông chắc chắn là đúng rồi. Cho dù Nghiêm Vệ Đông có không coi trọng gã, nhưng cũng sẽ không cho rằng gã và Liễu Kình Vũ cùng một phe với nhau. Chỉ cần gã vừa làm ra một loạt hành động ngụy trang đạt được sự tin tưởng của Liễu Kình Vũ, vừa âm thầm hợp tác với Nghiêm Vệ Đông, con đường làm quan trong tương lai của gã nhất định sẽ có rất nhiều cơ hội. Dù sao đứng sau lưng Nghiêm Vệ Đông còn có Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long, đầu sỏ ở thị xã Đông Giang này. Gã đã quyết định rồi, chính mình phải giữ vững lập trường, kiên quyết đứng về phía Nghiêm Vệ Đông.
Giờ phút này, trước khi cuộc họp đại hội toàn bộ hệ thống các vị lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật còn chưa bắt đầu, danh tiếng của Liễu Kình Vũ trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật cũng đã lung lay sắp đổ. Rất nhiều người cho rằng uy danh của Liễu Kình Vũ sẽ ầm ầm sụp đổ sau khi kết thúc hội nghị này.
Vừa lúc đó Ôn Hữu Sơn lại gõ cửa phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, sau khi bước vào, Ôn Hữu Sơn vẻ mặt cung kính nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi sang xem ngài có còn việc gì cần sắp xếp không, nếu như có thì tôi sẽ dốc hết sức để làm cho tốt.
Sau khi nghe Ôn Hữu Sơn nói, nụ cười trên mặt Liễu Kình Vũ vô cùng dịu dàng:
- Ừ, đồng chí Ôn Hữu Sơn, ông tới thật đúng lúc, tôi quả thật là đang có chút việc cần nhờ ông sắp xếp một chút. Đây là một phần danh sách nhân viên các phòng ban của Ủy ban Kỷ luật chúng ta, ông giúp tôi nhìn xem trong số những người này thì ai là người tương đối đứng đắn, năng lực làm việc tương đối tốt, có thể đảm đương được những công việc quan trọng.
Sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói, Ôn Hữu Sơn chợt thấy hoảng sợ. Ông ta thật không ngờ Liễu Kình Vũ lại để ông ta sắp xếp việc như vậy, ông ta hiểu quá rõ độ quan trọng của việc này, ông ta vội xua tay nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi chỉ là Phó chánh văn phòng thấp cổ bé họng thôi, tôi cũng không dám lấy ý kiến chủ quan của riêng mình làm ảnh hưởng đến quyết định của ngài. Nếu như chẳng may tôi nhìn lầm người, sẽ ảnh hưởng xấu đến việc đại sự của ngài.
Nhìn thấy thái độ của Ôn Hữu Sơn như vậy, Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên cười:
- Không cần lo ngại chuyện đó. Tôi bảo ông nói thì ông cứ nói, tôi chỉ muốn nghe thử một chút ý kiến của ông, còn quyết định cụ thể như thế nào thì tôi sẽ tự quyết định lấy.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, Ôn Hữu Sơn đã biết, cơ hội của mình đến rồi. Nếu Liễu Kình Vũ đã có thể giao chuyện như vậy cho ông ta làm, điều này chứng tỏ Liễu Kình Vũ đã có vài phần tín nhiệm ông ta. Dù sao những chuyện như vậy bình thường chỉ có những người thân cận tin tưởng nhất mới được phép làm thôi, mà Liễu Kình Vũ hiện tại ở trong Ủy ban Kỷ luật cũng không có người tin cẩn nào.
Nghĩ đến đây, Ôn Hữu Sơn cũng không khách khí nữa, vô cùng nghiêm túc nói:
- Chủ nhiệm Liễu, sau khi về phòng suy nghĩ tôi sẽ đưa lại cho ngài một danh sách đã chọn lọc lại.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Không cần phiền phức như vậy đâu, ông cứ ngồi ở đây nói cho tôi nghe cũng được, nói ít lời mà nhiều ý là được.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đem danh sách đang cầm trong tay đưa cho Ôn Hữu Sơn, hắn lại lấy từ bên cạnh ra một phần danh sách khác và một chiếc bút, mỉm cười nhìn về phía Ôn Hữu Sơn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khuyến khích
Ôn Hữu Sơn nhìn thấy một loạt động tác của Liễu Kình Vũ như vậy, trong lòng bỗng thấy hốt hoảng. Từ một loạt động tác này của Liễu Kình Vũ, ông ta kinh ngạc phát hiện ra, Liễu Kình Vũ giống như đã dự định trước được thời gian việc ông ta sẽ đến đây báo cáo công việc với hắn. Nếu không mà nói thì sao Liễu Kình Vũ có thể chuẩn bị hai phần danh sách như vậy? Hơn nữa ông ta còn phát hiện ra bản danh sách trong tay Liễu Kình Vũ là đặc biệt làm ra, ở phía sau tên mỗi người đều chừa ra một khoảng trống, chắc là dùng để viết ghi chú. Điều này cho thấy Liễu Kình Vũ rất coi trọng ý kiến của ông ta, điều này cũng cho thấy Liễu Kình Vũ là người có lòng dạ rất sâu sắc, tính toán cũng vô cùng chính xác. Nghĩ đến đây, Ôn Hữu Sơn không khỏi vô cùng kính nể Liễu Kình Vũ, ông ta đồng thời cũng ý thức được rằng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trước mắt cũng không phải là một người bình thường. Tuy rằng hắn hiện giờ thế lực còn yếu kém, nhưng trong tương lai chưa chắc sẽ thua kém gì Nghiêm Vệ Đông, ít nhất chỉ là dựa theo tình thế trước mắt, Liễu Kình Vũ quả thật là rất có tâm cơ.
Nghĩ đến đây, Ôn Hữu Sơn không chút do dự liền đem hiểu biết thực tế của mình dùng lời ít ý nhiều nhưng lại vô cùng sắc bén nói cho Liễu Kình Vũ biết mọi chuyện, tất cả về tính cách và tính tình của mỗi người mà ông ta biết đều nói ra cả. Ông ta vừa nói, Liễu Kình Vũ ngồi bên cạnh liền cầm bút viết ghi chú vào trong bản danh sách.
Bất quá trong Ôn Hữu Sơn vẫn có một điểm nghi ngờ, Liễu Kình Vũ làm bản danh sách này để làm gì, lại chỉ còn không đến 20 phút nữa là cuộc họp sẽ bắt đầu rồi.