Liễu Kình Vũ nói xong, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã nhận được nhưng không ai lên tiếng nói câu nào.
Tất cả mọi người đều biết, văn kiện mà Liễu Kình Vũ muốn nói đến chính là văn kiện xử lý Nghiêm Vệ Đông, chẳng qua lúc này Nghiêm Vệ Đông giống như đang thăng thiên, vận khí rất tốt, nên không người nào dám dụng đến y lúc này, sợ gặp xui xẻo, tránh cho sau này Nghiêm Vệ Đông dựa vào hoạt động của Tổ điều tra xử lý gây khó dễ hoặc thu thập chính mình.
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Liễu Kình Vũ vẫn chỉ thản nhiên cười, phản ứng của tất cả mọi người đều nằm trong dự liệu của hắn, hắn cười nói:
- Được, chỉ cần mọi người đã nhận được văn kiện liên quan là tốt rồi, điều này chứng tỏ đồng chí Lưu Á Châu làm việc vô cùng tốt.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ tỏ vẻ hết sức hài lòng nhìn Lưu Á Châu đang ngồi ở phía sau, cười nói:
- Năng lực làm việc của đồng chí Lưu Á Châu rất tốt, hơn nữa còn có thể suy từ một thành ba, có thể đem văn kiện tôi giao cho tuyên truyền tốt như thế, tôi thấy sau này có lẽ nên giao công tác tuyên truyền cho đồng chí Lưu Á Châu thử xem sao.
Liễu Kình Vũ nói xong, trong lòng Nghiêm Vệ Đông chợt thấy sửng sốt.
Bởi vì y đã nghe ra ý nghĩa sâu xa trong câu nói này của Liễu Kình Vũ. Từ ý của Liễu Kình Vũ thấy được, chắc hẳn là hắn chỉ đem văn kiện xử lý đưa cho mỗi mình Lưu Á Châu, những chuyện khác trên cơ bản đều là do Lưu Á Châu tự biên tự diễn.
Nhưng Lưu Á Châu lúc gọi điện thoại cho y hết lần này đến lần khác đều nói là do Liễu Kình Vũ sai gã làm như vậy, vậy thì chắc chắn một trong hai người Liễu Kình Vũ và Lưu Á Châu có một người nói dối rồi, vậy thì ai mới là người nói dối đây?
Là Liễu Kình Vũ hay là Lưu Á Châu? Xét về lợi ích đạt được thì cả hai người đều có lí do để nói dối. Nếu như Liễu Kình Vũ nói dối thì mục đích của hắn chính là chia rẽ mối quan hệ giữa y và Lưu Á Châu, từ đó trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Còn nếu như Lưu Á Châu là người nói dối thì cũng rất dễ lý giải, Lưu Á Châu làm như vậy có thể là gã muốn ăn cả hai đầu, như vậy đứng vào vị trí trước mắt của Lưu Á Châu, mục đích của gã chẳng có gì khác ngoài việc cạnh tranh vị trí Chánh văn phòng này. Đầu tiên gã bịa ra lời nói dối này với mình, sau đó lại lấy được lòng tin của Liễu Kình Vũ, đồng thời có thể gạt bớt đi chướng ngại vật để gã có thể thuận tiện cạnh tranh chức Chánh văn phòng, mặt khác lại được Liễu Kình Vũ bên đó rất đề cao.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nghiêm Vệ Đông có chút do dự. Trong khoảng thời gian ngắn, y cũng khó có thể phán đoán được cuối cùng Liễu Kình Vũ và Lưu Á Châu ai mới là kẻ nói dối, y chỉ còn mỗi cách tiếp tục quan sát Lưu Á Châu thôi.
Mà giờ phút này trong lòng Lưu Á Châu đã có chút hoảng sợ rồi. Gã cũng không phải là đồ ngốc, gã hiểu rất rõ mục đích việc vừa rồi Liễu Kình Vũ cố tình úp úp mở mở về mối quan hệ giữa hai người. Nhưng trong giờ phút này, với địa vị của mọi người trong hội nghị, một chút quyền lên tiếng gã cũng không có, cho nên chỉ có thể đợi đến khi tan họp lại đi giải thích với Nghiêm Vệ Đông thôi. Nhất là gã lại phát hiện giờ phút này ánh mắt của Liễu Kình Vũ không ngừng nhìn về phía mình, nếu như mình dùng ánh mắt giải thích để tiếp xúc với Nghiêm Vệ Đông, một khi bị Liễu Kình Vũ phát hiện ra thì chắc chắn Liễu Kình Vũ sẽ sinh ra nghi ngờ. Nếu nói như vậy, tất cả mọi điều mình làm chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Sau khi Liễu Kình Vũ khích lệ Lưu Á Châu, sắc mặt lại tiếp tục trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói:
- Các đồng chí, đề tài thảo luận thứ hai của chúng ta ngày hôm nay là thông qua quyết định xử phạt đồng chí Nghiêm Vệ Đông về việc sử dụng xe công vào việc riêng của Hội nghị thường vụ Thị uỷ để rút ra bài học kinh nghiệm. Văn kiện này đưa ra hình thức kỷ luật cho việc dùng xe công vượt quá tiêu chuẩn nghiêm trọng, sâu sắc phê bình và tự phê bình, hy vọng các vị ở đây có thể lấy trường hợp của đồng chí Nghiêm Vệ Đông để tham khảo, ngăn chặn tận gốc các hành vi vi phạm kỷ luật tồn tại trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật chúng ta. Bằng không thì không thể làm gương cho các phòng ban khác được, chúng ta làm sao có thể đi kiểm tra giám sát toàn bộ thị xã Đông Giang được.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ nhìn Nghiêm Vệ Đông nói:
- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, ông là người liên quan trực tiếp đến sự việc, ông hãy nói cảm nhận của ông bây giờ và dự tính sau này như thế nào đi. Xem như là làm gương cho Ủy ban Kỷ luật chúng ta. Tôi tin chắc rằng là một Phó chủ nhiệm của Ủy ban Kỷ luật, ông chắc chắn là có dũng khí và quyết tâm phê bình và tự phê bình. Dù sao thì bây giờ ông cũng đang đảm nhiệm vị trí Phó chánh văn phòng tổ điều tra xử lý Thị ủy mà.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng sửng sốt, mà sắc mặt của Nghiêm Vệ Đông lúc này giống như mở phường nhuộm, trong nháy mắt thay đổi biết bao nhiêu màu sắc, nỗi tức giận trong lòng dâng lên đến cực điểm, nhưng tụ lại không thể tan. Y quả thật là đã tức giận lắm rồi, bởi vì lời đề nghị này của Liễu Kình Vũ quả thật là nham hiểm đến cực điểm.
Bên kia y vừa mới được Thị uỷ đề bạt lên chức Phó chủ nhiệm thường trực, Liễu Kình Vũ bên này ngay lập tức liền lôi ngay văn kiện xử lý vi phạm của y ra thông báo trên hội nghị, còn yêu cầu y tự kiểm điểm trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng là muốn đả kích danh dự của y. Giờ phút này Nghiêm Vệ Đông chỉ hận không thể phủi tay đứng dậy bỏ đi, nhưng quả thực là y không thể.
Lúc này ánh mắt của các uỷ viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật nhìn về phía Liễu Kình Vũ lại tăng thêm vài phần kiêng nể. Nếu như ở đề tài thảo luận thứ nhất, thái độ Liễu Kình Vũ tỏ ra là thoả hiệp và yếu đuối, thì ở đề tài thảo luận thứ hai, biểu hiện của Liễu Kình Vũ chính là tuỳ cơ ứng biến và đã khống chế chắc trong tay. Các uỷ viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật đang ngồi tại phòng họp cũng đã thông qua đề tài thảo luận này của Liễu Kình Vũ, nhìn thấy rõ vị Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này có năng lực nắm trong tay cả hội nghị. Trong lúc giống như hời hợt, nhưng tất cả mọi việc đều nắm trong tay, khiến cho tất cả mọi người ngồi đây đều phải suy nghĩ lại. Nếu như đặt mình vào vị trí của Nghiêm Vệ Đông trên kia, mình có thể làm tốt hơn so với y không? Mình có thể ứng phó với chiến thuật thay đổi như chong chóng của Liễu Kình Vũ hay không?
Trong ánh mắt khác thường của mọi người, Nghiêm Vệ Đông bắt đầu tự phê bình chính mình:
- Kính thưa các đồng chí, trong vấn đề dùng xe công vào việc riêng này, tôi xác nhận là tôi có phạm phải một chút lỗi lầm nho nhỏ ...
Tiếp đó, Nghiêm Vệ Đông dùng gần năm sáu phút đồng hồ, phân tích vô cùng rõ ràng vấn đề sai phạm của mình. Trong sự miêu tả của y, bản thân y sở dĩ phạm phải sai lầm là do y hy vọng sẽ làm thật tốt công tác, vì để có thể đạt được hiệu suất công việc cao hơn. Nói cho cùng tuy rằng điểm xuất phát là tốt, nhưng trong quá trình và cách thức làm việc có tồn tại một vài vấn đề, Nghiêm Vệ Đông đem những từ ngữ có thể bào chữa nói hết ra một lần, khiến cho hành vi và sai phạm của y giảm xuống đến mức thấp nhất, cố gắng để làm giảm kết quả xử lý vi phạm của Thị uỷ giành cho y xuống đến mức thấp nhất, đem hết mọi khả năng để khiến cho hành động của y trở thành đẹp đẽ nhất. Y nguỵ biện rằng y thực hiện giống như một tiểu Nhật Bản trong thế chiến thứ hai, tiến hành xâm lược các nước Châu Á là vì muốn thúc đẩy cộng đồng các nước Châu Á phát triển như một điều hiển nhiên.
Sau khi Nghiêm Vệ Đông nói xong, Liễu Kình Vũ cầm lấy micro thấp giọng nói:
- Ừ, tôi không thể không nói, đồng chí Nghiêm Vệ Đông đối với việc làm của mình vẫn chưa có nhận thức sâu sắc được sai phạm. Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, ông làm như vậy là không được. Ở đây là ông đang tiến hành tự phê bình chính bản thân mình, vậy mà rõ ràng vừa rồi là ông đang tự khen ngợi chính mình, hành động của ông tuy rằng khá phổ biến trong quan trường ở một số địa phương, nhưng tôi cho rằng, ở trong quan trường của thị xã Đông Giang chúng ta, nhất là trong Ủy ban Kỷ luật chúng ta, loại hành vi này nhất định phải được kiên quyết ngăn chặn. Tự bản thân ông đã tự phê bình mình chưa đủ sâu sắc, chưa đủ rõ ràng, tôi thấy như vậy đi, sau khi tan họp, ông hãy tự viết một bản kiểm điểm rồi đưa lại cho tôi. Chờ đến khi tôi nhận thấy ông đã nhận thức đủ sâu sắc rồi thì cứ đem bản kiểm điểm của ông ra làm gương trong Ủy ban Kỷ luật của chúng ta.
Đồng thời, để chứng tỏ trong nội bộ nhân viên của Ủy ban Kỷ luật chúng ta có suy nghĩ tích cực về vấn đề này, tôi cho rằng mỗi nhân viên của Ủy ban Kỷ luật chúng ta đều lấy bản kiểm điểm của đồng chí Nghiêm Vệ Đông để tham khảo, sau đó suy nghĩ về một số vấn đề còn tồn tại của bản thân mình. Sau đó từng phòng ban tiến hành phân tổ thảo luận, tôi sẽ lựa chọn tham dự ba tổ thảo luận bất kỳ và đưa ra lời nhận xét. Đối với các vị lãnh đạo và cá nhân của các phòng ban có biểu hiện tương đối tốt, tôi sẽ cộng thêm điểm ở cuộc kiểm tra cuối năm.
Nói đến đây, ánh mắt của Liễu Kình Vũ nhìn về phía Nghiêm Vệ Đông:
- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, đối với cách mà tôi vừa nói, ông có ý kiến gì khác không? Nếu có ý kiến gì khác, ông có thể tiến hành khiếu nại với bên phía Thị uỷ. Đương nhiên cũng có thể đem bản ghi chép của hội nghị lần này cùng tôi đi đến Thị uỷ, trước mặt đồng chí Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long tiến hành thảo luận.
Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Nghiêm Vệ Đông vô cùng buồn bực. Y vạn lần cũng không ngờ được, bản thân y đã dựa trên việc thường làm của tất cả bọn quan viên địa phương để tiến hành tự phê bình, bọn họ một khi đã dùng đến phương pháp này thì chẳng bao giờ qua không lọt, nhưng mà Liễu Kình Vũ lại cố tình không thông qua việc này. Liễu Kình Vũ này cũng quá không hiểu được quy tắc quan trường và quy tắc ngầm rồi, chẳng lẽ hắn không biết nếu làm như vậy sẽ đắc tội với rất nhiều người hay sao?
Nghiêm Vệ Đông thật sự rất buồn bực, nhưng Liễu Kình Vũ lại cố tình hết lần này đến lần khác làm khó y. Dù sao thì Liễu Kình Vũ cũng là Ủy viên thường vụ Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, nếu chuyện này đến tai Tôn Ngọc Long, chỉ sợ rằng chính y chẳng có được điều gì tốt. Mối quan hệ của y cùng với Tôn Ngọc Long có nhiều chuyện không thể nói ra được, rất nhiều chuyện chỉ có thể lặng lẽ mà làm, cũng tuyệt đối không thể phơi lên mặt bàn được.
Bất đắc dĩ y liền cắn răng mà gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi không có ý kiến gì khác.
Liễu Kình Vũ nghe thấy Nghiêm Vệ Đông nói như vậy mới vừa lòng gật đầu nói:
- Được, thái độ của đồng chí Nghiêm Vệ Đông lúc này tương đối là thành khẩn, rất đáng biểu dương. Hy vọng tất cả các đồng chí ở đây sẽ nhớ kỹ, sau này bất kể là ai phải làm kiểm điểm cũng không thể giống như đồng chí Nghiêm Vệ Đông hôm nay, không cần phải tô vẽ gì cho đẹp, lại càng không thể làm mấy cái trò mèo kia. Lúc cần kiểm điểm nhất định phải sâu sắc kiểm điểm, phải nghiêm túc suy nghĩ lại về sai lầm của mình, không cần luôn miệng nói do cấp trên hay bất kỳ nguyên nhân khách quan gì đó. Mặc kệ anh có bất kỳ lý do gì, phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, kết quả sẽ không vì quá trình hay lí do mà thay đổi.
Sau khi nói xong, ánh mắt của Liễu Kình Vũ nhìn lướt qua tất cả mọi người, trầm giọng nói:
- Được rồi, đề tài thảo luận thứ hai của chúng ta chỉ nói đến đây thôi. Tiếp theo, chúng ta hãy cùng nhau thảo luận vấn đề thứ ba, thảo luận về việc thành lập Tổ tuần tra của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang.
Liễu Kình Vũ nói xong, toàn bộ hội trường đều cảm thấy sợ hãi.
Tất cả mọi người đều biết, văn kiện mà Liễu Kình Vũ muốn nói đến chính là văn kiện xử lý Nghiêm Vệ Đông, chẳng qua lúc này Nghiêm Vệ Đông giống như đang thăng thiên, vận khí rất tốt, nên không người nào dám dụng đến y lúc này, sợ gặp xui xẻo, tránh cho sau này Nghiêm Vệ Đông dựa vào hoạt động của Tổ điều tra xử lý gây khó dễ hoặc thu thập chính mình.
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Liễu Kình Vũ vẫn chỉ thản nhiên cười, phản ứng của tất cả mọi người đều nằm trong dự liệu của hắn, hắn cười nói:
- Được, chỉ cần mọi người đã nhận được văn kiện liên quan là tốt rồi, điều này chứng tỏ đồng chí Lưu Á Châu làm việc vô cùng tốt.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ tỏ vẻ hết sức hài lòng nhìn Lưu Á Châu đang ngồi ở phía sau, cười nói:
- Năng lực làm việc của đồng chí Lưu Á Châu rất tốt, hơn nữa còn có thể suy từ một thành ba, có thể đem văn kiện tôi giao cho tuyên truyền tốt như thế, tôi thấy sau này có lẽ nên giao công tác tuyên truyền cho đồng chí Lưu Á Châu thử xem sao.
Liễu Kình Vũ nói xong, trong lòng Nghiêm Vệ Đông chợt thấy sửng sốt.
Bởi vì y đã nghe ra ý nghĩa sâu xa trong câu nói này của Liễu Kình Vũ. Từ ý của Liễu Kình Vũ thấy được, chắc hẳn là hắn chỉ đem văn kiện xử lý đưa cho mỗi mình Lưu Á Châu, những chuyện khác trên cơ bản đều là do Lưu Á Châu tự biên tự diễn.
Nhưng Lưu Á Châu lúc gọi điện thoại cho y hết lần này đến lần khác đều nói là do Liễu Kình Vũ sai gã làm như vậy, vậy thì chắc chắn một trong hai người Liễu Kình Vũ và Lưu Á Châu có một người nói dối rồi, vậy thì ai mới là người nói dối đây?
Là Liễu Kình Vũ hay là Lưu Á Châu? Xét về lợi ích đạt được thì cả hai người đều có lí do để nói dối. Nếu như Liễu Kình Vũ nói dối thì mục đích của hắn chính là chia rẽ mối quan hệ giữa y và Lưu Á Châu, từ đó trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Còn nếu như Lưu Á Châu là người nói dối thì cũng rất dễ lý giải, Lưu Á Châu làm như vậy có thể là gã muốn ăn cả hai đầu, như vậy đứng vào vị trí trước mắt của Lưu Á Châu, mục đích của gã chẳng có gì khác ngoài việc cạnh tranh vị trí Chánh văn phòng này. Đầu tiên gã bịa ra lời nói dối này với mình, sau đó lại lấy được lòng tin của Liễu Kình Vũ, đồng thời có thể gạt bớt đi chướng ngại vật để gã có thể thuận tiện cạnh tranh chức Chánh văn phòng, mặt khác lại được Liễu Kình Vũ bên đó rất đề cao.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nghiêm Vệ Đông có chút do dự. Trong khoảng thời gian ngắn, y cũng khó có thể phán đoán được cuối cùng Liễu Kình Vũ và Lưu Á Châu ai mới là kẻ nói dối, y chỉ còn mỗi cách tiếp tục quan sát Lưu Á Châu thôi.
Mà giờ phút này trong lòng Lưu Á Châu đã có chút hoảng sợ rồi. Gã cũng không phải là đồ ngốc, gã hiểu rất rõ mục đích việc vừa rồi Liễu Kình Vũ cố tình úp úp mở mở về mối quan hệ giữa hai người. Nhưng trong giờ phút này, với địa vị của mọi người trong hội nghị, một chút quyền lên tiếng gã cũng không có, cho nên chỉ có thể đợi đến khi tan họp lại đi giải thích với Nghiêm Vệ Đông thôi. Nhất là gã lại phát hiện giờ phút này ánh mắt của Liễu Kình Vũ không ngừng nhìn về phía mình, nếu như mình dùng ánh mắt giải thích để tiếp xúc với Nghiêm Vệ Đông, một khi bị Liễu Kình Vũ phát hiện ra thì chắc chắn Liễu Kình Vũ sẽ sinh ra nghi ngờ. Nếu nói như vậy, tất cả mọi điều mình làm chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Sau khi Liễu Kình Vũ khích lệ Lưu Á Châu, sắc mặt lại tiếp tục trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói:
- Các đồng chí, đề tài thảo luận thứ hai của chúng ta ngày hôm nay là thông qua quyết định xử phạt đồng chí Nghiêm Vệ Đông về việc sử dụng xe công vào việc riêng của Hội nghị thường vụ Thị uỷ để rút ra bài học kinh nghiệm. Văn kiện này đưa ra hình thức kỷ luật cho việc dùng xe công vượt quá tiêu chuẩn nghiêm trọng, sâu sắc phê bình và tự phê bình, hy vọng các vị ở đây có thể lấy trường hợp của đồng chí Nghiêm Vệ Đông để tham khảo, ngăn chặn tận gốc các hành vi vi phạm kỷ luật tồn tại trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật chúng ta. Bằng không thì không thể làm gương cho các phòng ban khác được, chúng ta làm sao có thể đi kiểm tra giám sát toàn bộ thị xã Đông Giang được.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ nhìn Nghiêm Vệ Đông nói:
- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, ông là người liên quan trực tiếp đến sự việc, ông hãy nói cảm nhận của ông bây giờ và dự tính sau này như thế nào đi. Xem như là làm gương cho Ủy ban Kỷ luật chúng ta. Tôi tin chắc rằng là một Phó chủ nhiệm của Ủy ban Kỷ luật, ông chắc chắn là có dũng khí và quyết tâm phê bình và tự phê bình. Dù sao thì bây giờ ông cũng đang đảm nhiệm vị trí Phó chánh văn phòng tổ điều tra xử lý Thị ủy mà.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng sửng sốt, mà sắc mặt của Nghiêm Vệ Đông lúc này giống như mở phường nhuộm, trong nháy mắt thay đổi biết bao nhiêu màu sắc, nỗi tức giận trong lòng dâng lên đến cực điểm, nhưng tụ lại không thể tan. Y quả thật là đã tức giận lắm rồi, bởi vì lời đề nghị này của Liễu Kình Vũ quả thật là nham hiểm đến cực điểm.
Bên kia y vừa mới được Thị uỷ đề bạt lên chức Phó chủ nhiệm thường trực, Liễu Kình Vũ bên này ngay lập tức liền lôi ngay văn kiện xử lý vi phạm của y ra thông báo trên hội nghị, còn yêu cầu y tự kiểm điểm trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng là muốn đả kích danh dự của y. Giờ phút này Nghiêm Vệ Đông chỉ hận không thể phủi tay đứng dậy bỏ đi, nhưng quả thực là y không thể.
Lúc này ánh mắt của các uỷ viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật nhìn về phía Liễu Kình Vũ lại tăng thêm vài phần kiêng nể. Nếu như ở đề tài thảo luận thứ nhất, thái độ Liễu Kình Vũ tỏ ra là thoả hiệp và yếu đuối, thì ở đề tài thảo luận thứ hai, biểu hiện của Liễu Kình Vũ chính là tuỳ cơ ứng biến và đã khống chế chắc trong tay. Các uỷ viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật đang ngồi tại phòng họp cũng đã thông qua đề tài thảo luận này của Liễu Kình Vũ, nhìn thấy rõ vị Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này có năng lực nắm trong tay cả hội nghị. Trong lúc giống như hời hợt, nhưng tất cả mọi việc đều nắm trong tay, khiến cho tất cả mọi người ngồi đây đều phải suy nghĩ lại. Nếu như đặt mình vào vị trí của Nghiêm Vệ Đông trên kia, mình có thể làm tốt hơn so với y không? Mình có thể ứng phó với chiến thuật thay đổi như chong chóng của Liễu Kình Vũ hay không?
Trong ánh mắt khác thường của mọi người, Nghiêm Vệ Đông bắt đầu tự phê bình chính mình:
- Kính thưa các đồng chí, trong vấn đề dùng xe công vào việc riêng này, tôi xác nhận là tôi có phạm phải một chút lỗi lầm nho nhỏ ...
Tiếp đó, Nghiêm Vệ Đông dùng gần năm sáu phút đồng hồ, phân tích vô cùng rõ ràng vấn đề sai phạm của mình. Trong sự miêu tả của y, bản thân y sở dĩ phạm phải sai lầm là do y hy vọng sẽ làm thật tốt công tác, vì để có thể đạt được hiệu suất công việc cao hơn. Nói cho cùng tuy rằng điểm xuất phát là tốt, nhưng trong quá trình và cách thức làm việc có tồn tại một vài vấn đề, Nghiêm Vệ Đông đem những từ ngữ có thể bào chữa nói hết ra một lần, khiến cho hành vi và sai phạm của y giảm xuống đến mức thấp nhất, cố gắng để làm giảm kết quả xử lý vi phạm của Thị uỷ giành cho y xuống đến mức thấp nhất, đem hết mọi khả năng để khiến cho hành động của y trở thành đẹp đẽ nhất. Y nguỵ biện rằng y thực hiện giống như một tiểu Nhật Bản trong thế chiến thứ hai, tiến hành xâm lược các nước Châu Á là vì muốn thúc đẩy cộng đồng các nước Châu Á phát triển như một điều hiển nhiên.
Sau khi Nghiêm Vệ Đông nói xong, Liễu Kình Vũ cầm lấy micro thấp giọng nói:
- Ừ, tôi không thể không nói, đồng chí Nghiêm Vệ Đông đối với việc làm của mình vẫn chưa có nhận thức sâu sắc được sai phạm. Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, ông làm như vậy là không được. Ở đây là ông đang tiến hành tự phê bình chính bản thân mình, vậy mà rõ ràng vừa rồi là ông đang tự khen ngợi chính mình, hành động của ông tuy rằng khá phổ biến trong quan trường ở một số địa phương, nhưng tôi cho rằng, ở trong quan trường của thị xã Đông Giang chúng ta, nhất là trong Ủy ban Kỷ luật chúng ta, loại hành vi này nhất định phải được kiên quyết ngăn chặn. Tự bản thân ông đã tự phê bình mình chưa đủ sâu sắc, chưa đủ rõ ràng, tôi thấy như vậy đi, sau khi tan họp, ông hãy tự viết một bản kiểm điểm rồi đưa lại cho tôi. Chờ đến khi tôi nhận thấy ông đã nhận thức đủ sâu sắc rồi thì cứ đem bản kiểm điểm của ông ra làm gương trong Ủy ban Kỷ luật của chúng ta.
Đồng thời, để chứng tỏ trong nội bộ nhân viên của Ủy ban Kỷ luật chúng ta có suy nghĩ tích cực về vấn đề này, tôi cho rằng mỗi nhân viên của Ủy ban Kỷ luật chúng ta đều lấy bản kiểm điểm của đồng chí Nghiêm Vệ Đông để tham khảo, sau đó suy nghĩ về một số vấn đề còn tồn tại của bản thân mình. Sau đó từng phòng ban tiến hành phân tổ thảo luận, tôi sẽ lựa chọn tham dự ba tổ thảo luận bất kỳ và đưa ra lời nhận xét. Đối với các vị lãnh đạo và cá nhân của các phòng ban có biểu hiện tương đối tốt, tôi sẽ cộng thêm điểm ở cuộc kiểm tra cuối năm.
Nói đến đây, ánh mắt của Liễu Kình Vũ nhìn về phía Nghiêm Vệ Đông:
- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, đối với cách mà tôi vừa nói, ông có ý kiến gì khác không? Nếu có ý kiến gì khác, ông có thể tiến hành khiếu nại với bên phía Thị uỷ. Đương nhiên cũng có thể đem bản ghi chép của hội nghị lần này cùng tôi đi đến Thị uỷ, trước mặt đồng chí Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long tiến hành thảo luận.
Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Nghiêm Vệ Đông vô cùng buồn bực. Y vạn lần cũng không ngờ được, bản thân y đã dựa trên việc thường làm của tất cả bọn quan viên địa phương để tiến hành tự phê bình, bọn họ một khi đã dùng đến phương pháp này thì chẳng bao giờ qua không lọt, nhưng mà Liễu Kình Vũ lại cố tình không thông qua việc này. Liễu Kình Vũ này cũng quá không hiểu được quy tắc quan trường và quy tắc ngầm rồi, chẳng lẽ hắn không biết nếu làm như vậy sẽ đắc tội với rất nhiều người hay sao?
Nghiêm Vệ Đông thật sự rất buồn bực, nhưng Liễu Kình Vũ lại cố tình hết lần này đến lần khác làm khó y. Dù sao thì Liễu Kình Vũ cũng là Ủy viên thường vụ Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, nếu chuyện này đến tai Tôn Ngọc Long, chỉ sợ rằng chính y chẳng có được điều gì tốt. Mối quan hệ của y cùng với Tôn Ngọc Long có nhiều chuyện không thể nói ra được, rất nhiều chuyện chỉ có thể lặng lẽ mà làm, cũng tuyệt đối không thể phơi lên mặt bàn được.
Bất đắc dĩ y liền cắn răng mà gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi không có ý kiến gì khác.
Liễu Kình Vũ nghe thấy Nghiêm Vệ Đông nói như vậy mới vừa lòng gật đầu nói:
- Được, thái độ của đồng chí Nghiêm Vệ Đông lúc này tương đối là thành khẩn, rất đáng biểu dương. Hy vọng tất cả các đồng chí ở đây sẽ nhớ kỹ, sau này bất kể là ai phải làm kiểm điểm cũng không thể giống như đồng chí Nghiêm Vệ Đông hôm nay, không cần phải tô vẽ gì cho đẹp, lại càng không thể làm mấy cái trò mèo kia. Lúc cần kiểm điểm nhất định phải sâu sắc kiểm điểm, phải nghiêm túc suy nghĩ lại về sai lầm của mình, không cần luôn miệng nói do cấp trên hay bất kỳ nguyên nhân khách quan gì đó. Mặc kệ anh có bất kỳ lý do gì, phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, kết quả sẽ không vì quá trình hay lí do mà thay đổi.
Sau khi nói xong, ánh mắt của Liễu Kình Vũ nhìn lướt qua tất cả mọi người, trầm giọng nói:
- Được rồi, đề tài thảo luận thứ hai của chúng ta chỉ nói đến đây thôi. Tiếp theo, chúng ta hãy cùng nhau thảo luận vấn đề thứ ba, thảo luận về việc thành lập Tổ tuần tra của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang.
Liễu Kình Vũ nói xong, toàn bộ hội trường đều cảm thấy sợ hãi.