Sau khi đã xác định xong mục tiêu chiến lược của mình, trong lòng Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng đi nhiều.
Hắn đã dần nhận ra trước đây cách nghĩ của hắn có lệch đôi chút. Cho dù định hướng không sai, nhưng việc hắn quá coi trọng vào đấu tranh chính trị, bao gồm những việc như lật đổ đám người Lý Đức Lâm khi còn ở thành phố Thương Sơn, tuy xuất phát điểm của hắn là tốt, nhưng sự lựa chọn mục tiêu chiến lược vẫn là còn chút thiên lệch.
Đối với hắn mà nói, trước mắt tập trung quá sức vào đấu tranh chính trị không còn là điều có lợi nữa, dù rằng ở bất cứ nơi đâu, đấu tranh chính trị là việc không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, với tư cách là một cán bộ Đảng viên, việc hắn cần làm đầu tiên là hoàn thành tốt chức trách của hắn, vì dân vì nước mà làm thêm nhiều việc thực tế hơn.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đã dần hiểu vì sao trước đây Bí thư Thành ủy Thương Sơn - Vương Trung Sơn tuy tin dùng hắn, nhưng lại không muốn giữ hắn ở cạnh. Vì hắn quá hiếu chiến, hơn nữa còn động chạm tới nhiều thế lực thậm chí có thể ảnh hưởng đến đại cục, chính vì vậy hắn mới bị điều đến thị xã Đông Giang, e rằng ngay cả Bí thư tỉnh ủy Tăng cũng muốn làm mình phải nghĩ lại.
Làm việc, điều trước mắt hắn nên làm nhất chính là dốc công dốc sức vào làm việc.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ mỉm cười, lập tức lấy điện thoại gọi cho Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Diêu Kiếm Phong, bảo anh ta cùng Trưởng phòng Phòng giám sát thứ 2 Tần Phong, Phó chủ nhiệm Phòng giám sát thứ 2 Tào Lỗi đến phòng làm việc của hắn.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Phó chủ nhiệm Diêu, hiện tại giao cho Tổ tuần tra các anh một nhiệm vụ tương tối quan trọng đây. Các anh đến ngay bệnh viện Nhân dân số 1 của thị xã Đông Giang, bí mật đưa tất cả bác sĩ có liên quan đến giám định thương tật của Triệu Kim Phượng trong vụ án Diêu Thúy Hoa về...
Sau đó, Liễu Kình Vũ đem những lời cảnh báo với đội của Trịnh Bác Phương nói lại một lần nữa với ba người này, nhắc nhở họ tính chất quan trọng của việc giữ bí mật, đồng thời cũng sắp xếp cho họ địa điểm làm việc cố định tại phòng 2308 khách sạn Tân Nguyên.
Đợi sau khi Diêu Kiếm Phong rời khỏi, Liễu Kình Vũ gọi Tổ trưởng tổ tuần tra số 3 Diệp Kiến Quần và Trưởng phòng, Phó phòng xây dựng tác phong Đảng là Trương Thụy Dương và Lưu Thần Huy đến, cũng giao cho bọn họ một nhiệm vụ. Tuy nhiên nhiệm vụ lần này của họ là đến thị trấn Hắc Môi tìm nhân viên chủ chốt của Tòa án nhân dân thị trấn Hắc Môi phụ trách thụ lý vụ án Diêu Thúy Hoa, đưa đến phòng 1308 khách sạn Tân Nguyên để nói chuyện.
Sau khi bố trí xong xuôi nhiệm vụ cho ba Tổ tuần tra, trong lòng Liễu Kình Vũ cũng thoải mái đi nhiều. Tuy nhiên hắn lại không dám cho mình cái quyền được thảnh thơi, mà tiếp tục lấy giấy bút ra viết không thôi. Hắn cần sắp xếp ổn thỏa mọi kế hoạch sau khi ba tổ tuần tra đưa người về tối nay.
Tuy Liễu Kình Vũ chưa từng có kinh nghiệm làm việc trong hệ thống Ủy ban kỷ luật, nhưng vốn xuất thân là đại đội trưởng đại đội đặc nhiệm Nanh Sói. Liễu Kình Vũ rất nhuần nhuyễn việc lấy những thông tin tình báo có lợi nhất từ miệng quân địch cũng như các loại thông tin cần thiết khác. Dù sao trên chiến trường cũng thường xuyên đối diện với các tình huống đối mặt với quân địch, hơn nữa phe địch và Liễu Kình Vũ đa phần đều cùng một cấp bậc. Mà vì cùng cấp bậc nên khi đọ sức với đám người này tuyệt đối sẽ là một cuộc đọ sức cấp cao, không chỉ là cuộc đọ sức về tri thức, tâm lý, thể lực mà còn là một cuộc đọ sức phức hợp. Mỗi lần như thế Liễu Kình Vũ đều hoàn thành đến nơi đến chốn.
Cho nên, bây giờ khi đối mặt với lần phá án đầu tay của mình tại Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, Liễu Kình Vũ rất có quyết tâm, rất có lòng tin sẽ hoàn thành tốt công việc. Tuy nhiên đối với kế hoạch tổng thể của vụ án lần này, hắn không dám có một chút lơ là. Bởi vì hắn biết rõ, một khi các đội điều tra lớn nhỏ trước đó dường như đều cho một kết quả như nhau, điều đó cho thấy các nhân vật chủ chốt có liên quan đến vụ án đều đã thống nhất trước khi cho khẩu cung, muốn có sự đột phá là vô cùng khó khăn. Cho nên nếu muốn thẩm tra được thông tin thật sự hữu ích thì cần phải dốc tâm dốc sức, mà phải là tâm sức thật sự.
Liễu Kình Vũ bận cho đến tận khoảng 6 giờ tối mới xắp xếp xong xuôi trình tự và nội dung thẩm tra chi tiết, đồng thời đi đến khách sạn Tân Nguyên đợi các Tổ tuần tra tới.
Buổi tối khoảng 7h30, Liễu Kình Vũ lần lượt nghe điện thoại của tổ trưởng ba Tổ tuần tra, báo cáo các Tổ đều đã đem những người có liên quan tới vụ án đến địa điểm sắp đặt trước, mỗi nhóm một phòng và đều được nhân viên Phòng giám sát phụ trách.
Kỳ thật, sau khi các nhân viên của ba Tổ tuần tra đem những người liên quan đến vụ án này đến địa điểm sắp đặt, tất cả bọn họ đều sợ ngây người. Bởi họ phát hiện thấy, tuy Liễu Kình Vũ đặt cho họ ở một phòng, nhưng thực tế, căn phòng đó do ít nhất sáu phòng nhỏ khác tạo thành, mỗi một phòng đều lắp đặt sẵn thiết bị thẩm vấn, bao gồm cả hệ thống camera. Hơn nữa giữa các phòng về cơ bản là không có cách nào truyền được tin tức ra ngoài. Ngoài ra, một khi vào trạng thái thẩm vấn, giữa các phòng không thể tiến hành liên lạc với nhau được, người ngoài muốn vào phòng chỉ có thể ấn chuông cửa, cả quá trình thẩm vấn hệ thống bảo an có thể nói rất đặc biệt, có thể tránh được việc thẩm tra viên và người bị thẩm vấn câu kết với nhau.
Những điều này đều là do Liễu Kình Vũ sắp xếp. Liễu Kình Vũ sau khi đến thị xã Đông Giang đã tiến hành chuẩn bị sau khi nghiên cứu sơ bộ Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang cũng như các địa điểm thẩm vấn ấn định khác.
Sau khi nhận được điện thoại của ba Tổ trưởng tổ tuần tra, Liễu Kình Vũ lập tức hạ lệnh cho ba tổ lần lượt đưa từng người liên quan đến vụ án vào phòng thẩm vấn. Các nhân vật chủ chốt phải do Trưởng, Phó phòng Giam sát phụ trách, còn Tổ trưởng của ba Tổ tuần tra thì phụ trách phối hợp thông tin liên lạc, cứ sau 10 phút thì giao nhiệm vụ cho mỗi đội một lần.
Mười phút sau, Liễu Kình Vũ đích thân đến phòng 3208, giao cho Trịnh Bác Phương toàn bộ trình tự cũng như nội dung thẩm vấn chi tiết mà hắn đã lên kế hoạch trước, lệnh cho Trịnh Bác Phương đôn đốc thẩm vấn theo đúng quy trình và nội dung chi tiết mà hắn đã vạch ra này.
Sau khi Trịnh Bác Phương đọc kỹ tài liệu Liễu Kình Vũ đưa cho, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Lúc này, trong lòng gã ngày càng thấy khâm phục Liễu Kình Vũ, bởi vì sau khi Liễu Kình Vũ đưa cho gã tập tài liệu, gã mới hiểu rõ được chiến lược thẩm vấn lần này của Liễu Kình Vũ. Thậm chí gã còn phân tích thấy, rất có thể lúc này không chỉ có Tổ tuần tra số 1 của gã mà rất có khả năng hai Tổ tuần tra còn lại cũng đang được triển khai hành động đồng thời rồi.
Căn cứ vào phân tích của Trịnh Bác Phương, rất có khả năng vụ án này Liễu Kình Vũ muốn triển khai thẩm vấn kiểu “lưng tựa lưng”. Có nghĩa là ba Tổ tuần tra đồng thời tiến hành thẩm vấn các đối tượng liên quan đến vụ án, mỗi một Tổ đồng thời cùng một lúc tiến hành thẩm vấn cùng một nội dung đã được vạch ra, sau đó tiếp tục chia ra các thời điểm khác nhau để lặp lại các câu hỏi, ghi chép lại. Làm như vậy tuy tốn thời gian và công sức một chút, nhưng có thể đảm bảo nhất tính chân thực của khẩu cung, đồng thời cũng dễ phát hiện đối tượng bị thẩm vấn có cố tình đưa khẩu cung giả hay không.
Điều Liễu Kình Vũ cần làm là đợi sau khi có kết quả thẩm vấn vòng một của ba tổ tuần tra, sẽ lấy tổng hợp báo cáo thẩm vấn của ba Tổ, đích thân đọc kỹ, phát hiện xem khẩu cung của các đối tượng thẩm vấn của ba Tổ tuần tra có logic và có điểm khác biệt với khẩu cung trong hồ sơ trước đây không. Đặc biệt là Trịnh Bác Phương còn phát hiện, trong nội dung thẩm vấn mà Liễu Kình Vũ đặt ra, có rất nhiều vấn đề rất chi tiết. Có một nhóm câu hỏi rất cụ thể như “Chị bị đánh trọng thương vào lúc nào? Vết thương ở đâu? Có phải truyền máu không? Ai truyền máu cho chị? Truyền bao nhiêu máu? Truyền nhóm máu gì? Sau khi được truyền máu, chị cảm thấy thế nào?”
Những vấn đề mang tính chi tiết này, những đội điều tra trước đây đều chưa hề đề cập tới. Tuy nhiên, là một cán bộ hiểu biết sâu rộng, Trịnh Bác Phương lại có thể cảm nhận được sâu sắc, nếu như tiến hành thẩm vấn theo nội dung mà Liễu Kình Vũ đã vạch ra, thì các đối tượng bị thẩm vấn khó mà nghĩ tới được. Hơn nữa các chuỗi vấn đề dày đặc như vậy, liên tiếp đến vậy, sẽ khiến cho đối phương không có thời gian để gian dối. Trong quá trình thẩm vấn hàng loạt vấn đề như vậy, điều tra viên có thể dễ dàng nhận ra đối phương liệu có đang nói dối không. Thêm vào đó Liễu Kình Vũ và mình có thể cùng một lúc theo dõi tình hình thẩm vấn của mỗi Tổ tuần tra thông qua hệ thống camera, về cơ bản có thể xác định kết quả cuối cùng của vụ án này trong buổi tối ngày hôm nay.
Ngay sau đó, Liễu Kình Vũ lại tiếp tục lần lượt sang các phòng của hai Tổ tuần tra còn lại để giao tài liệu và quy trình liên quan cho họ, đồng thời thông báo rằng sẽ quan sát và tìm hiểu tình hình thẩm vấn của họ qua hệ thống camera. Thời gian thẩm vấn lần 1 là hai tiếng, hai tiếng sau sẽ đích thân quay lại để lấy bản ghi chép thẩm vấn của mỗi tổ. Điện thoại của tất cả nhân viên và các thiết bị liên lạc khác đều bị Liễu Kình Vũ tạm thu.
Sau khi làm xong mọi thứ, đúng 20h, tất cả ba tổ tuần tra đều đồng loạt triển khai thẩm vấn.
Giờ phút này, đầu tiên Liễu Kình Vũ chỉnh màn hình camera đến phòng thẩm vấn của Tổ tuần tra số 1 do Trịnh Bác Phương phụ trách. Trưởng phòng giám sát kỷ luật số 1 là Tang Bân phụ trách thẩm vấn Triệu Kim Phượng- nhân vật trung tâm trong vụ án Diêu Thúy Hoa.
Khi bắt đầu, Tang Bân thẩm tra Triệu Kim Phượng theo danh mục câu hỏi thẩm vấn như trong tài liệu Liễu Kình Vũ giao cho. Cho đến khi Triệu Kim Phượng phát hiện những câu thẩm tra của Tang Bân giống hệt như của các đội điều tra kia thì ánh mắt lộ ra sự vui mừng, khi trả lời thẩm tra gần như không hề tỏ vẻ do dự. Tang Bân bên này hỏi xong thì cô ta cũng trả lời xong, thậm chí Tang Bân vừa hỏi chưa hết câu, Triệu Kim Phượng đã nói hết phần sau của câu trả lời.
Rất tự nhiên, người phụ nữ này như đã sớm thuộc làu làu câu trả lời những câu hỏi như thế này.
Tuy nhiên, chỉ thông qua chi tiết nhỏ này, Liễu Kình Vũ đã có thể phát hiện ra rất nhiều vấn đề. Hắn lúc này nhận định Triệu Kim Phượng nhất định là đang nói dối, ít nhất thì cô ta có ý thức đối phó thẩm vấn.
Quả nhiên, đợi sau khi Tang Bân thẩm vấn xong các câu hỏi mà Triệu Kim Phượng thuộc lòng, khi mà Triệu Kim Phượng tưởng rằng đã kết thúc thẩm vấn, Tang Bân đột nhiên hỏi các câu hỏi mang tính chi tiết mà Liễu Kình Vũ đã đặt ra từ trước. Những câu hỏi này các đội điều tra trước chưa từng thẩm vấn, lần này khiến Triệu Kim Phượng thất thần.
Hắn đã dần nhận ra trước đây cách nghĩ của hắn có lệch đôi chút. Cho dù định hướng không sai, nhưng việc hắn quá coi trọng vào đấu tranh chính trị, bao gồm những việc như lật đổ đám người Lý Đức Lâm khi còn ở thành phố Thương Sơn, tuy xuất phát điểm của hắn là tốt, nhưng sự lựa chọn mục tiêu chiến lược vẫn là còn chút thiên lệch.
Đối với hắn mà nói, trước mắt tập trung quá sức vào đấu tranh chính trị không còn là điều có lợi nữa, dù rằng ở bất cứ nơi đâu, đấu tranh chính trị là việc không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, với tư cách là một cán bộ Đảng viên, việc hắn cần làm đầu tiên là hoàn thành tốt chức trách của hắn, vì dân vì nước mà làm thêm nhiều việc thực tế hơn.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đã dần hiểu vì sao trước đây Bí thư Thành ủy Thương Sơn - Vương Trung Sơn tuy tin dùng hắn, nhưng lại không muốn giữ hắn ở cạnh. Vì hắn quá hiếu chiến, hơn nữa còn động chạm tới nhiều thế lực thậm chí có thể ảnh hưởng đến đại cục, chính vì vậy hắn mới bị điều đến thị xã Đông Giang, e rằng ngay cả Bí thư tỉnh ủy Tăng cũng muốn làm mình phải nghĩ lại.
Làm việc, điều trước mắt hắn nên làm nhất chính là dốc công dốc sức vào làm việc.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ mỉm cười, lập tức lấy điện thoại gọi cho Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Diêu Kiếm Phong, bảo anh ta cùng Trưởng phòng Phòng giám sát thứ 2 Tần Phong, Phó chủ nhiệm Phòng giám sát thứ 2 Tào Lỗi đến phòng làm việc của hắn.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Phó chủ nhiệm Diêu, hiện tại giao cho Tổ tuần tra các anh một nhiệm vụ tương tối quan trọng đây. Các anh đến ngay bệnh viện Nhân dân số 1 của thị xã Đông Giang, bí mật đưa tất cả bác sĩ có liên quan đến giám định thương tật của Triệu Kim Phượng trong vụ án Diêu Thúy Hoa về...
Sau đó, Liễu Kình Vũ đem những lời cảnh báo với đội của Trịnh Bác Phương nói lại một lần nữa với ba người này, nhắc nhở họ tính chất quan trọng của việc giữ bí mật, đồng thời cũng sắp xếp cho họ địa điểm làm việc cố định tại phòng 2308 khách sạn Tân Nguyên.
Đợi sau khi Diêu Kiếm Phong rời khỏi, Liễu Kình Vũ gọi Tổ trưởng tổ tuần tra số 3 Diệp Kiến Quần và Trưởng phòng, Phó phòng xây dựng tác phong Đảng là Trương Thụy Dương và Lưu Thần Huy đến, cũng giao cho bọn họ một nhiệm vụ. Tuy nhiên nhiệm vụ lần này của họ là đến thị trấn Hắc Môi tìm nhân viên chủ chốt của Tòa án nhân dân thị trấn Hắc Môi phụ trách thụ lý vụ án Diêu Thúy Hoa, đưa đến phòng 1308 khách sạn Tân Nguyên để nói chuyện.
Sau khi bố trí xong xuôi nhiệm vụ cho ba Tổ tuần tra, trong lòng Liễu Kình Vũ cũng thoải mái đi nhiều. Tuy nhiên hắn lại không dám cho mình cái quyền được thảnh thơi, mà tiếp tục lấy giấy bút ra viết không thôi. Hắn cần sắp xếp ổn thỏa mọi kế hoạch sau khi ba tổ tuần tra đưa người về tối nay.
Tuy Liễu Kình Vũ chưa từng có kinh nghiệm làm việc trong hệ thống Ủy ban kỷ luật, nhưng vốn xuất thân là đại đội trưởng đại đội đặc nhiệm Nanh Sói. Liễu Kình Vũ rất nhuần nhuyễn việc lấy những thông tin tình báo có lợi nhất từ miệng quân địch cũng như các loại thông tin cần thiết khác. Dù sao trên chiến trường cũng thường xuyên đối diện với các tình huống đối mặt với quân địch, hơn nữa phe địch và Liễu Kình Vũ đa phần đều cùng một cấp bậc. Mà vì cùng cấp bậc nên khi đọ sức với đám người này tuyệt đối sẽ là một cuộc đọ sức cấp cao, không chỉ là cuộc đọ sức về tri thức, tâm lý, thể lực mà còn là một cuộc đọ sức phức hợp. Mỗi lần như thế Liễu Kình Vũ đều hoàn thành đến nơi đến chốn.
Cho nên, bây giờ khi đối mặt với lần phá án đầu tay của mình tại Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, Liễu Kình Vũ rất có quyết tâm, rất có lòng tin sẽ hoàn thành tốt công việc. Tuy nhiên đối với kế hoạch tổng thể của vụ án lần này, hắn không dám có một chút lơ là. Bởi vì hắn biết rõ, một khi các đội điều tra lớn nhỏ trước đó dường như đều cho một kết quả như nhau, điều đó cho thấy các nhân vật chủ chốt có liên quan đến vụ án đều đã thống nhất trước khi cho khẩu cung, muốn có sự đột phá là vô cùng khó khăn. Cho nên nếu muốn thẩm tra được thông tin thật sự hữu ích thì cần phải dốc tâm dốc sức, mà phải là tâm sức thật sự.
Liễu Kình Vũ bận cho đến tận khoảng 6 giờ tối mới xắp xếp xong xuôi trình tự và nội dung thẩm tra chi tiết, đồng thời đi đến khách sạn Tân Nguyên đợi các Tổ tuần tra tới.
Buổi tối khoảng 7h30, Liễu Kình Vũ lần lượt nghe điện thoại của tổ trưởng ba Tổ tuần tra, báo cáo các Tổ đều đã đem những người có liên quan tới vụ án đến địa điểm sắp đặt trước, mỗi nhóm một phòng và đều được nhân viên Phòng giám sát phụ trách.
Kỳ thật, sau khi các nhân viên của ba Tổ tuần tra đem những người liên quan đến vụ án này đến địa điểm sắp đặt, tất cả bọn họ đều sợ ngây người. Bởi họ phát hiện thấy, tuy Liễu Kình Vũ đặt cho họ ở một phòng, nhưng thực tế, căn phòng đó do ít nhất sáu phòng nhỏ khác tạo thành, mỗi một phòng đều lắp đặt sẵn thiết bị thẩm vấn, bao gồm cả hệ thống camera. Hơn nữa giữa các phòng về cơ bản là không có cách nào truyền được tin tức ra ngoài. Ngoài ra, một khi vào trạng thái thẩm vấn, giữa các phòng không thể tiến hành liên lạc với nhau được, người ngoài muốn vào phòng chỉ có thể ấn chuông cửa, cả quá trình thẩm vấn hệ thống bảo an có thể nói rất đặc biệt, có thể tránh được việc thẩm tra viên và người bị thẩm vấn câu kết với nhau.
Những điều này đều là do Liễu Kình Vũ sắp xếp. Liễu Kình Vũ sau khi đến thị xã Đông Giang đã tiến hành chuẩn bị sau khi nghiên cứu sơ bộ Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang cũng như các địa điểm thẩm vấn ấn định khác.
Sau khi nhận được điện thoại của ba Tổ trưởng tổ tuần tra, Liễu Kình Vũ lập tức hạ lệnh cho ba tổ lần lượt đưa từng người liên quan đến vụ án vào phòng thẩm vấn. Các nhân vật chủ chốt phải do Trưởng, Phó phòng Giam sát phụ trách, còn Tổ trưởng của ba Tổ tuần tra thì phụ trách phối hợp thông tin liên lạc, cứ sau 10 phút thì giao nhiệm vụ cho mỗi đội một lần.
Mười phút sau, Liễu Kình Vũ đích thân đến phòng 3208, giao cho Trịnh Bác Phương toàn bộ trình tự cũng như nội dung thẩm vấn chi tiết mà hắn đã lên kế hoạch trước, lệnh cho Trịnh Bác Phương đôn đốc thẩm vấn theo đúng quy trình và nội dung chi tiết mà hắn đã vạch ra này.
Sau khi Trịnh Bác Phương đọc kỹ tài liệu Liễu Kình Vũ đưa cho, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Lúc này, trong lòng gã ngày càng thấy khâm phục Liễu Kình Vũ, bởi vì sau khi Liễu Kình Vũ đưa cho gã tập tài liệu, gã mới hiểu rõ được chiến lược thẩm vấn lần này của Liễu Kình Vũ. Thậm chí gã còn phân tích thấy, rất có thể lúc này không chỉ có Tổ tuần tra số 1 của gã mà rất có khả năng hai Tổ tuần tra còn lại cũng đang được triển khai hành động đồng thời rồi.
Căn cứ vào phân tích của Trịnh Bác Phương, rất có khả năng vụ án này Liễu Kình Vũ muốn triển khai thẩm vấn kiểu “lưng tựa lưng”. Có nghĩa là ba Tổ tuần tra đồng thời tiến hành thẩm vấn các đối tượng liên quan đến vụ án, mỗi một Tổ đồng thời cùng một lúc tiến hành thẩm vấn cùng một nội dung đã được vạch ra, sau đó tiếp tục chia ra các thời điểm khác nhau để lặp lại các câu hỏi, ghi chép lại. Làm như vậy tuy tốn thời gian và công sức một chút, nhưng có thể đảm bảo nhất tính chân thực của khẩu cung, đồng thời cũng dễ phát hiện đối tượng bị thẩm vấn có cố tình đưa khẩu cung giả hay không.
Điều Liễu Kình Vũ cần làm là đợi sau khi có kết quả thẩm vấn vòng một của ba tổ tuần tra, sẽ lấy tổng hợp báo cáo thẩm vấn của ba Tổ, đích thân đọc kỹ, phát hiện xem khẩu cung của các đối tượng thẩm vấn của ba Tổ tuần tra có logic và có điểm khác biệt với khẩu cung trong hồ sơ trước đây không. Đặc biệt là Trịnh Bác Phương còn phát hiện, trong nội dung thẩm vấn mà Liễu Kình Vũ đặt ra, có rất nhiều vấn đề rất chi tiết. Có một nhóm câu hỏi rất cụ thể như “Chị bị đánh trọng thương vào lúc nào? Vết thương ở đâu? Có phải truyền máu không? Ai truyền máu cho chị? Truyền bao nhiêu máu? Truyền nhóm máu gì? Sau khi được truyền máu, chị cảm thấy thế nào?”
Những vấn đề mang tính chi tiết này, những đội điều tra trước đây đều chưa hề đề cập tới. Tuy nhiên, là một cán bộ hiểu biết sâu rộng, Trịnh Bác Phương lại có thể cảm nhận được sâu sắc, nếu như tiến hành thẩm vấn theo nội dung mà Liễu Kình Vũ đã vạch ra, thì các đối tượng bị thẩm vấn khó mà nghĩ tới được. Hơn nữa các chuỗi vấn đề dày đặc như vậy, liên tiếp đến vậy, sẽ khiến cho đối phương không có thời gian để gian dối. Trong quá trình thẩm vấn hàng loạt vấn đề như vậy, điều tra viên có thể dễ dàng nhận ra đối phương liệu có đang nói dối không. Thêm vào đó Liễu Kình Vũ và mình có thể cùng một lúc theo dõi tình hình thẩm vấn của mỗi Tổ tuần tra thông qua hệ thống camera, về cơ bản có thể xác định kết quả cuối cùng của vụ án này trong buổi tối ngày hôm nay.
Ngay sau đó, Liễu Kình Vũ lại tiếp tục lần lượt sang các phòng của hai Tổ tuần tra còn lại để giao tài liệu và quy trình liên quan cho họ, đồng thời thông báo rằng sẽ quan sát và tìm hiểu tình hình thẩm vấn của họ qua hệ thống camera. Thời gian thẩm vấn lần 1 là hai tiếng, hai tiếng sau sẽ đích thân quay lại để lấy bản ghi chép thẩm vấn của mỗi tổ. Điện thoại của tất cả nhân viên và các thiết bị liên lạc khác đều bị Liễu Kình Vũ tạm thu.
Sau khi làm xong mọi thứ, đúng 20h, tất cả ba tổ tuần tra đều đồng loạt triển khai thẩm vấn.
Giờ phút này, đầu tiên Liễu Kình Vũ chỉnh màn hình camera đến phòng thẩm vấn của Tổ tuần tra số 1 do Trịnh Bác Phương phụ trách. Trưởng phòng giám sát kỷ luật số 1 là Tang Bân phụ trách thẩm vấn Triệu Kim Phượng- nhân vật trung tâm trong vụ án Diêu Thúy Hoa.
Khi bắt đầu, Tang Bân thẩm tra Triệu Kim Phượng theo danh mục câu hỏi thẩm vấn như trong tài liệu Liễu Kình Vũ giao cho. Cho đến khi Triệu Kim Phượng phát hiện những câu thẩm tra của Tang Bân giống hệt như của các đội điều tra kia thì ánh mắt lộ ra sự vui mừng, khi trả lời thẩm tra gần như không hề tỏ vẻ do dự. Tang Bân bên này hỏi xong thì cô ta cũng trả lời xong, thậm chí Tang Bân vừa hỏi chưa hết câu, Triệu Kim Phượng đã nói hết phần sau của câu trả lời.
Rất tự nhiên, người phụ nữ này như đã sớm thuộc làu làu câu trả lời những câu hỏi như thế này.
Tuy nhiên, chỉ thông qua chi tiết nhỏ này, Liễu Kình Vũ đã có thể phát hiện ra rất nhiều vấn đề. Hắn lúc này nhận định Triệu Kim Phượng nhất định là đang nói dối, ít nhất thì cô ta có ý thức đối phó thẩm vấn.
Quả nhiên, đợi sau khi Tang Bân thẩm vấn xong các câu hỏi mà Triệu Kim Phượng thuộc lòng, khi mà Triệu Kim Phượng tưởng rằng đã kết thúc thẩm vấn, Tang Bân đột nhiên hỏi các câu hỏi mang tính chi tiết mà Liễu Kình Vũ đã đặt ra từ trước. Những câu hỏi này các đội điều tra trước chưa từng thẩm vấn, lần này khiến Triệu Kim Phượng thất thần.